Thời Khắc Phòng Sói

Chương 52: Bị ốm rồi

Trước Sau
Sau mùa thu, nhiệt độ giảm nhanh, mưa phùn liên miên, hơi nước lạnh lẽo bốc lên bị gió thổi phả vào mặt, lạnh như đá bào.

Bạch Nguyễn vội vàng mở cửa căn hộ, lắc lắc chiếc ô nhỏ trên tay khiến nước nhỏ giọt khắp sàn.

Ngôi nhà mà Lang Tĩnh Phong thuê nằm trên tầng ba, đối diện trường học Bạch Nguyễn cũng có chìa khóa nhưng cậu chưa bao giờ đến đây, bây giờ đã là tháng mười một, và đây là lần đầu tiên cậu bước vào khu nhà này.

Nguyên do là bởi vì sáng nay Lang Tĩnh Phong đã gọi điện thoại cho cậu xin nghỉ ốm, giọng nói có vẻ nghiêm túc, hơn nữa hắn có thể chất cường tráng, sẽ không dễ dàng bị những bệnh nhẹ như cảm, sốt hạ gục, cho nên Bạch Nguyễn đã xin về sớm sau hai tiết học tiếng Trung để đến kiểm tra tình hình.

Bạch Nguyễn vội vàng chạy hai bậc một để lên lầu ba, cậu đứng tần ngần ở cửa một lúc đang định dùng chìa khóa để mở cửa thì bất chợt cửa tự động mở ra, Lang Tĩnh Phong vẻ mặt mệt mỏi dựa vào khung cửa. Khuôn mặt mỹ nam kia đang đỏ bừng, ngay cả tròng trắng mắt cũng đỏ, nhưng riêng đôi môi đáng lẽ phải là bộ phận hồng hào nhất thì lại trắng bệch, biểu hiện này chính xác là một cơn sốt cao mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

“Em nghe nói thầy đến thăm em…” Lang Tĩnh Phong nói chưa hết câu thì đã ho khan mấy tiếng, sau đó nghiêng người để một kẽ hở cho Bạch Nguyễn đi vào, hắn dùng ánh mắt sắc bén có thể bóc mẽ người khác khẽ nói với Bạch Nguyễn: “Cuối cùng thầy cũng chịu đến nhà em?”

“Sốt bao lâu rồi? Sáng nay mới bắt đầu hả?” Bạch Nguyễn không thèm để ý đến câu hỏi đầy khiêu khích của hắn, đưa tay sờ trán Lang Tĩnh Phong, quả thật rất nóng.

Lang Tĩnh Phong cất giọng khàn khàn: “Đêm qua em bắt đầu sốt.”

“Thay quần áo đi, thầy đưa em đến bệnh viện.” Bạch Nguyễn nắm lấy cánh tay Lang Tĩnh Phong, kéo hắn vào phòng ngủ.

Lang Tĩnh Phong lười biếng đá chân vào cánh cửa, lấy thân mình đè lên người Bạch Nguyễn như một chiếc áo choàng hình người, hắn ghé sát mũi vào cổ Bạch Nguyễn, hít một hơi thật sâu để bổ sung năng lượng, rồi cất giọng khàn khàn đặc sệt do bị viêm, nói: “Thầy Bạch à, thầy vào hang sói rồi…”

Bạch Nguyễn vừa giận vừa buồn cười: “Tâm trạng của em vẫn còn tốt đấy nhỉ? Đợi thầy đi gọi taxi, cho em ba phút để thay đồ.”

Lãng Tĩnh Phong hôn lên vành tai của Bạch Nguyễn: “Không cần đi, tối hôm qua em đã đi khám ở phòng khám thú cưng rồi.”

Bạch Nguyễn vẫn cõng hắn trên vai đi về phía phòng ngủ: “Bác sĩ nói cái gì?”

Lang Tĩnh Phong cọ xát má vào Bạch Nguyễn, cất giọng nói một cách quyến rũ: “Em bị bệnh ghẻ ở chó, rất khó chịu.”

“Ghẻ chó!?” Bạch Nguyễn kinh hãi nhảy dựng lên, suýt chút nữa khiến Lang Tĩnh Phong cắn vào lưỡi, “Ba mẹ em biết chưa?”

Bệnh ghẻ chó là một bệnh truyền nhiễm cực kỳ nguy hiểm của loài chó, Bạch Nguyễn chưa từng nuôi chó nên không biết chi tiết, chỉ biết nếu sơ xuất thì bệnh đó có thể giết chết một con chó khỏe mạnh.

Lang Tĩnh Phong cười khẩy: “Bọn họ biết cả rồi, cả nhà em đều đã bị truyền nhiễm.”

“Vậy em còn bình tĩnh đứng ở đây được à!? Nhanh lên!” Bạch Nguyễn vội vàng buông hắn ra, xông vào phòng ngủ lục tung quần áo, có mấy bộ quần áo hắn mặc ngày hôm qua chất đống trên ghế lẫn trên giường.

Lang Tĩnh Phong lảo đảo đi theo Bạch Nguyễn, nhìn cậu đang lo lắng thu dọn đồ đạc, hắn im lặng vài giây rồi nói: “Em không sợ bệnh dịch chó.”

Bạch Nguyễn cầm chiếc áo len đang bị lộn trái, một tay cậu kéo ống tay áo lên rồi nói: “Em không sợ thật chứ?”

“Em không dễ chết thế đâu.” Lang Tĩnh Phong đi vài bước đến gần Bạch Nguyễn rồi mỉm cười: “Em là sói yêu mà, em không sợ đâu. Chủ nhật tuần trước ông nội em còn chúc mừng sinh nhật lần thứ 160 của ông đấy. Ông em là sói đầu đàn, mấy trăm con sói nhà chúng em đều đi chúc thọ, cũng không biết là nhiễm từ ai nữa. Sau đó em ủ bệnh sáu ngày, đến đêm qua thì phát sốt.”



Nỗi lo sợ của Bạch Nguyễn lập tức chảy ra như kem, cậu thở phào nhẹ nhõm: “Thế mà em không nói sớm.”

Lang Tĩnh Phong đi đến bên Bạch Nguyễn lười biếng nằm lên người cậu ấy. Thân hình 1m85 cùng cơ bắp săn chắc của hắn đã đẩy Bạch Nguyễn mất thăng bằng. Bạch Nguyễn lảo đảo ngã về phía sau mấy bước, hai chân đụng phải mép giường khiến đầu gối mềm nhũn, cậu ngã ngửa xuống giường, dưới sức nặng của hai người chiếc đệm nhỏ như đang run lên bần bật.

“Hiếm thấy thầy vì em mà lo lắng đến như vậy, cho nên em chỉ muốn nhìn thầy một chút.” Lang Tĩnh Phong chống khuỷu tay xuống giường, giảm gần hết sức nặng, sợ sẽ làm Bạch Nguyễn bị thương.

Bạch Nguyễn quay mặt đi: “Buổi sáng em đã ăn gì chưa?”

Lang Tĩnh Phong vuốt nhẹ môi của cậu: “Em chưa, nhưng em đã uống thuốc rồi.”

“Uống rồi thì nằm ngoan nghỉ ngơi đi.” Lang Tĩnh Phong đột nhiên cúi mặt xuống, cái chạm môi mềm mại nóng bỏng của hắn khiến trái tim Bạch Nguyễn đập lỡ một nhịp, “Ở nhà có gạo không? Thầy nấu cháo cho em.”

Lang Tĩnh Phong không trả lời, nhưng giơ tay kéo chăn bông trùm lên cơ thể của hai người.

Xung quanh ánh đèn mờ mịt, hai người đều đắp chăn, trong không khí phảng phất mùi nắng mới từ tấm đệm mới phơi hôm qua, trong tiết trời mưa mà lại có mùi nắng thật sự đặc biệt dễ chịu.

“Em muốn ăn thịt thỏ nhỏ.” Lang Tĩnh Phong quay đầu ho khan hai tiếng, âm thanh khàn khàn mà mê hoặc:“Em đang bệnh, ăn xong sẽ khỏi bệnh liền.”

Kể từ khi Lang Tĩnh Phong nhập học mấy tháng nay rất hiếm khi ở gần Bạch Nguyễn như vậy, nhiệm vụ học tập nặng nề dẫn đến việc suy nghĩ nhiều hơn, mặt khác Bạch Nguyễn cũng không cho cậu một cơ hội nói lời nào.

Năm cuối cấp ba rất quan trọng, Bạch Nguyễn sợ Lang Tĩnh Phong vì mình mà phân tâm, vì vậy cậu đã sắp xếp lại ranh giới giữa thầy và trò trước kia đã bị bàn chân sói chà đạp thành một mớ hỗn độn, cậu cũng chỉ nói chuyện với Lang Tĩnh Phong trên WeChat mỗi buổi tối sau giờ học để cổ vũ tinh thần hắn, còn lại những việc khác như hẹn hò hoặc sống chung với nhau, cho dù Lang Tĩnh Phong có nài nỉ thế nào, cậu vẫn nhất mực từ chối. Con sói gian manh nhiều khi không thể chịu đựng được nữa, nhân lúc hành lang không có ai đã nhiều lần ép Bạch Nguyễn vào phòng để đồ ở trường để sàm sỡ đồi trụy…

Điều này khiến Bạch Nguyễn sinh ra phản xạ có điều kiện mỗi khi đi ngang qua phòng để đồ ở cuối hành lang. Mỗi lần đi ngang qua đó, đều thấy rất hưng phấn

“Ừm, thầy nấu cháo trước, ăn xong em ngủ một chút đi.” Bạch Nguyễn vươn tay đắp chăn cho hắn, nhưng Lang Tĩnh Phong đã nhanh chóng kéo tay cậu lại.

Lang Tĩnh Phong rơi vào trầm tư, lẳng lặng cúi đầu hôn lòng bàn tay của Bạch Nguyễn, nói: “Bệnh dịch chó sẽ không lây nhiễm cho thầy…vì vậy để em hôn thầy một cái.”

Ngay sau đó, một nụ hôn cháy bỏng ập đến.

Bạch Nguyễn khẽ tách môi, đầu lưỡi và cả khoang miệng đều bị nhiệt độ của Lang Tĩnh Phong làm cho nóng bỏng rát, cậu ngơ ngác mở mắt ra, cho rằng nhiệt độ cơ thể Lang Tĩnh Phong cao như vậy nhất định sẽ cảm thấy khó chịu, cậu vô thức đáp lại, đưa nhẹ đầu lưỡi ra hưởng ứng Lang Tĩnh Phong, đầu lưỡi nóng bỏng của hắn dường như đang tan chảy dưới chiếc lưỡi mát lạnh của cậu.

Động tác của Lang Tĩnh Phong đột nhiên trở nên cứng đờ, đôi môi nhỏ nhắn mím chặt, Bạch Nguyễn cảm thấy như thể hắn đang cười.

“Thầy Bạch,” Lang Tĩnh Phong hôn lên má cậu một cái, dè dặt nói: “Thầy dễ thương quá… Thi đại học xong thầy thật sự muốn “tặng” em sao?”

“Tặng em…cái gì?” Bạch Nguyễn tim đập kịch liệt, đầu óc xoay chuyển không ngừng.

Lang Tĩnh Phong mỉm cười nói thẳng: “Nếu em muốn chịch thầy, em có phải đợi sau khi thi tuyển sinh đại học không? Em hứa với thầy, sẽ không để chuyện đó ảnh hưởng đến việc học đâu ạ. Tại sao em với thầy đều trưởng thành rồi mà vẫn cứ dè dặt chuyện đó vậy?”

Bạch Nguyễn cố gắng lắc đầu trong không gian nhỏ bé: “Đừng nghĩ lung tung nữa! Tại sao trong đầu em lúc nào cũng nghĩ đến chuyện đó vậy? Nếu em dùng năng lượng này cho việc học của mình, em sẽ tiến bộ vượt bậc trong kì thi sắp tới đấy!”

Lang Tĩnh Phong chậc lưỡi nói: “Một chàng trai trong tuổi trưởng thành nghĩ đến chuyện này có gì đâu mà không bình thường? Khi thầy mười tám tuổi, thầy đừng nói thầy chỉ có mỗi trái tim thuần khiết và trong sáng”



Bạch Nguyễn thấp giọng lẩm bẩm: “Thầy thật sự trong sáng đấy.”

“Xì.” Lang Tĩnh Phong cười lớn: “Sáu lần lên đỉnh trong nửa giờ để thỏa mãn dục vọng? Thầy cũng rất dâm đó.”

Bạch Nguyễn mặt đỏ tía tai, tức giận không nói nên lời.

“Quên đi!” Lang Tĩnh Phong nhéo cằm Bạch Nguyễn khẽ lắc lắc:”Nghe thầy vậy, lui lại một thời gian, chờ em thi đại học xong, tháng sáu năm sau thầy đừng nghĩ xuống được giường.”

Tay chân của Bạch Nguyễn mềm nhũn như con thỏ bị sói nhìn chằm chằm, nhưng thần kinh lại cực kỳ hưng phấn, tà khí rối loạn, khiến cái vật thể bé nhỏ giữa hai chân dần dần ngóc dậy, cương cứng, Lang Tĩnh Phong không bỏ qua cơ hội mà cúi xuống nắm chặt lấy, vô tình nhưng lại rất cố ý cọ xát đẩy đưa.

Chiếc chăn đắp trên người hai người họ uốn cong lên rồi lại hạ xuống, bên trong thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng rên rỉ khe khẽ của Bạch Nguyễn, còn có giọng nói khàn khàn của Lang Tĩnh Phong——

“Thầy Bạch, ngoan nào.”

“Nhanh một chút.”

“Thầy Bạch, ý của thầy là nhanh lên như nào.”

“……Mạnh lên.”

“Lần sau, em nhất định phải “đâm” thầy. Em đã trau dồi kiến thức trong một quyển truyện.”

“Đừng... Đừng xem những thứ đồi trụy…” Vào thời khắc mấu chốt, vậy mà thầy Bạch vẫn không quên giáo huấn học sinh, thật là tận tâm.

Nửa giờ sau, Bạch Nguyễn quần áo xốc xếch chui ra khỏi chăn, chạy vào bếp nấu cháo cho Lang Tĩnh Phong.

Bà Trương hai ngày một lần đều đến, mỗi lần đến là dọn dẹp nhà cửa rồi nấu một bữa thịnh soạn cho Lang Tĩnh Phong, cho nên trong bếp không thiếu nguyên liệu và đồ dùng. Mặc dù bệnh nhân chỉ nên ăn nhẹ, nhưng Lang Tĩnh Phong thì phải ăn thịt, vì vậy Bạch Nguyễn lấy một ít thịt gà từ tủ lạnh ra rã đông trong lò vi sóng rồi thái lát thành những miếng mỏng cho dễ tiêu hóa. Ăn kèm cháo còn có trứng vịt muối. Một lúc sau một nồi cháo gà xé cùng lòng đỏ trứng muối ngon lành đã sẵn sàng chờ Lang Tĩnh Phong.

Cháo đã chuẩn bị xong, Bạch Nguyễn mở cửa tủ tìm bát, lại không thấy bát đâu, ngược lại nhìn thấy mấy túi cỏ lớn, trong đó có cỏ của cây ăn quả, cỏ Timothy cùng các loại đồ ăn vặt mà thỏ thường ăn, đồ ăn vặt có mùi thực vật thơm nức mũi khiến Bạch Nguyễn lập tức đói bụng.

Cậu đóng cửa tủ lại, mở một tủ khác lấy ra một chiếc bát lớn, một phần cho vào bát phần còn lại cho vào trong nồi hâm nóng, sau đó bưng cháo gà xé thơm phức vào phòng ngủ đút cho con sói nhỏ của mình.

Lang Tĩnh Phong vừa rồi lăn qua lăn lại đã khá mệt, hắn bơ phờ nằm ​​trên giường, Bạch Nguyễn bước vào phòng ngủ, phát hiện nơi đáng lẽ đặt chiếc gối thứ hai trên giường đôi đã bị thay thế bằng một ổ cỏ nhỏ giống hệt như ở nhà.

“Dậy ăn cháo đi.” Bạch Nguyễn giục Lang Tĩnh Phong.

Lang Tĩnh Phong nghiêng đầu ngồi dậy.

Bạch Nguyễn cẩn thận đưa bát cháo cho hắn, chỉ vào ổ cỏ và nói: “Em mua cái này làm gì? Còn cỏ trong bếp mà…”

“Đề phòng thầy tới ở, đồ ăn không dễ mua nên em phải chuẩn bị trước.” Lang Tĩnh Phong múc một thìa cháo gà xé, hớp một hớp: “Thơm thật!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau