Thời Khắc Phòng Sói

Chương 54: Dẫn em đến nơi xa nhất, chỗ gần nhất trên thế giới

Trước Sau
Trong lúc này, sàn nhà của Lang Tĩnh Phong đang rải rác một đống hộp giấy bọt biển và các linh kiện.

Chiếc kính sáng bóng, bệ đỡ và thanh đẩy mới tinh, dụng cụ phân tích rải rác, ống nhòm, tiêu bản và lăng kính màu, cộng với vali hợp kim nhôm chuyên dụng … tất cả làm cho chiếc kính hiển vi chưa lắp ráp này toát lên vẻ công nghệ quyến rũ đến lạ, nòng kính khổng lồ dày và dài cùng giá ba chân bằng kim loại nhẵn, mảnh, bên cạnh các bộ phận của kính hiển vi này lại thuộc về một chiếc kính viễn vọng thiên văn sắp được lắp ráp.

Hai thứ này cũng chẳng hề rẻ, mua cả một lần như vậy, vừa hay tiêu sạch tiền lần trước Lang Tĩnh Phong cưỡng ép để lại trong ngăn kéo phòng sách của Bạch Nguyễn.

Bạch Nguyễn tiện tay ném tờ hướng dẫn, ôm ống kính lên kệ chân an toàn, khuôn mặt ửng đỏ vì mang vác đồ đạc cũng như ngập tràn sự vui vẻ, vừa lắp đặt vừa cố gắng dùng giọng điệu hứng khởi nhẹ nhàng để khơi dậy ham muốn tri thức của Lang Tĩnh Phong đối với vũ trụ và thế giới vi mô: “Kính viễn vọng này tốt lắm, nghe nói có thể chụp được hào quang của sao Thổ. Em cũng có thể chụp tinh vân M42 …, kính hiển vi có thể xem được cả tế bào của các loại sinh vật khác, sao nào, thú vị chứ?”

Lang Tĩnh Phong mím chặt môi nhìn Bạch Nguyễn chằm chằm, sắc mặt âm u không rõ, quẩn quanh trong sự giằng co của cơn tức giận và nhẫn nhịn.

Thầy tiểu Bạch bình tĩnh làm xáo động bầu không khí lớp học: “Em chưa từng thấy con ve nhỉ, đợi lát nữa thầy lấy tiêu bản từ trên giường của em, rồi chúng ta cùng xem.”

Lang Tĩnh Phong nói dữ dằn: “Em muốn ném thầy lên giường.”

Bạch Nguyễn: “… Không thích mấy cái này hả?”

Lang Tĩnh Phong lặng lẽ đi tới phía sau Bạch Nguyễn, ôm cậu vào lòng, giọng điệu nguy hiểm: “Không phải chuyện thích hay không thích, nói rõ là lãng mạn cơ mà? Hứa rồi lại không làm được… có phải nên bồi thường cho em không?” Dứt lời, Lang Tĩnh Phong mập mờ nhéo mấy cái ở trên cái eo gầy gò của Bạch Nguyễn, hơi nghi hoặc hỏi: “Có phải thầy cố ý tìm “nắng” không, cưng?”

“Nói bậy bạ cái gì vậy! Tai Bạch Nguyễn nóng lên, chỉ các bộ phận rải rác trên mặt đất, không phục nói: “Thầy dẫn em xem nơi xa nhất, chỗ gần nhất trên thế giới này, cái này còn không lãng mạn hả?”

Lang Tĩnh Phong ngẩn ra, nghẹn lại: “…”

Nhìn kính hiển vi và kính viễn vọng, hắn chẳng cảm thấy lãng mạn chút nào hết, nhưng Bạch Nguyễn nói như vậy, ngay lập tức cảm giác kia không còn giống với lúc trước.

“Không hổ là thầy dạy văn.” Nét mặt không vui của Lang Tĩnh Phong vơi bớt, thậm chí trong lòng còn có chút ngọt ngào, không nhịn được đưa tay gảy lên cánh môi mềm mại của Bạch Nguyễn: “Rất biết nói chuyện!”

“Vốn là như vậy mà, không phải thầy biết cách nói chuyện.” Bạch Nguyễn dùng một đòn đắc thủ, hăng hái hẳn, thừa thắng xông lên, nói: “Hơn nữa kính viễn vọng này còn có thể nhìn thấy tinh vân NGC2237, tinh vân hoa hồng nổi tiếng trên thế giới, hình thái tinh vân giống như một đóa hoa hồng.” Bạch Nguyễn nói xong, cảm thấy mình sáng tạo quá mức rồi, quá biết dỗ người ta vui vẻ, cái đuôi tròn cong lên, có chút đắc ý vênh váo: “Hoa hồng tính là cái gì, tinh vân hoa hồng mới là thứ lãng mạn của đàn ông…”

Ánh mắt Lang Tĩnh phong tối sầm lại, ôm lấy Bạch Nguyễn còn đang nói không ngớt, sải bước đi về phía phòng ngủ.

“Kính hiển vi vẫn chưa lắp đặt xong!” Bạch Nguyễn vặn vẹo xoay tới xoay lui, bị Lang Tĩnh Phong ấn vào giường trong nháy mắt còn không cam lòng cố gắng khơi dậy tính ham học hỏi trong hắn: “Hộp mẫu vật được người bán tặng đó em không muốn xem sao, cái gì cũng có…”

Đáng tiếc con sói hoang dã khó thuần này lại bị khơi dậy dục vọng tình dục, một đôi mắt hạ xuống ba đường ngắm nhìn thẳng về phía Bạch Nguyễn, cười cợt nói: “Muốn chứ, muốn xem nòng nọc nhỏ, thầy Bạch phối hợp với em lấy chút mẫu vật?”

Tuốt cho nhau vì khoa học, nghe vào có vẻ rất cao thượng.





Sinh nhật Lang Tĩnh Phong kết thúc, cách kỳ thi đại học cũng chỉ còn 60 ngày, sự buông thả của hắn cuối cùng cũng chấm dứt.

Trong lớp, học sinh nào cũng căng chặt như dây đàn, ngay cả sau giờ học cũng không có tiếng người cười nói ồn ào, chỉ có tiếng nói và thảo luận bị cố ý đè thấp để tránh làm phiền người khác.

Tiếng nói rì rầm của học sinh, tiếng xoạt xoạt của đầu bút trên giấy, tiếng giấy rung động thanh thúy bị lật úp trên trang sách và bài thi, tiếng xào xạc dưới mây, tiếng gió hun khói đột nhiên tràn ngập rèm cửa sổ, tiếng chim sẻ xé gió xẹt qua màn trời… Các loại âm thanh lắt nhắt hỗ tạp vang vọng hòa vào nhau, như tằm nhai dâu cứ đều đều ngày qua ngày trước kỳ thi đại học, thời gian như bị ngốn từng mảng, chớp mắt đã hết ngày, dần dà 50 ngày, 40 ngày, 30 ngày, 20 ngày…

Theo tiếng chuông tan học vang lên, tiết tự học cuối cùng của trường trung học Lang Tĩnh Phong kết thúc trong vinh quang, chuông đánh xong, cả lớp lại không có ai đứng dậy, các bạn học cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, tất cả đều có loại cảm giác hoảng hốt không chân thật.

Thật sự kết thúc rồi… Bầu tâm trạng như vậy bao trùm lớp học

Bạch Nguyễn giám sát xong tiết tự học cuối cùng đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, nhìn xung quanh một vòng, lập tức cúi chào học sinh dưới bục giảng. Khi đứng dậy, cậu mỉm cười dịu dàng với bảng hiệu, hai đôi mắt trong như pha lê tỏa nắng, trêu chọc học sinh: “Các em là khóa học sinh tốt nhất mà tôi từng theo lớp.”

Phía dưới có người lầu bầu: “Không phải, lão Bạch thầy mới chỉ chủ nhiệm đúng một lớp mà.”

Bạch Nguyễn cười với các học trò, nỗi buồn chia tay vơi bớt.

“Chúc tất cả các em có thể đạt được kết quả mà mình mong muốn nhất.” Ánh mắt Bạch Nguyễn sáng ngời, vỗ tay trước khi bị cảm xúc kích động lây nhiễm, nói: “ Được rồi, mọi người xuống lầu tập hợp chuẩn bị chụp ảnh tốt nghiệp, Trần Nhiên sắp xếp một chút.”

Học sinh động đậy, đang muốn đi ra ngoài phòng học, Chu Hạo Thần ngồi ở hàng đầu bỗng nhiên bước lên bục giảng, thân hình nhỏ nhắn như rau giá đỗ hơi run rẩy, lấy dũng khí run rẩy nói một câu: “Thầy Bạch, có thể, có thể ôm một cái không?”

“Đến đây.” Bạch Nguyễn mỉm cười, thoải mái mở rộng cánh tay.

Chu Hạo Thần máy móc đi qua, vòng quanh người Bạch Nguyễn giống như chuồn chuồn chạm nước một cái rồi vội vàng buông ra, mang theo nức nở nói: “Cám ơn thầy Bạch.”

Bạch Nguyễn cười, hiểu được Chu Hạo Thần cảm ơn là chuyện gì, sau khi sự việc bắt nạt nghiêm trọng kia kết thúc, đứa nhỏ nhìn như mẫn cảm yếu ớt này lại đi ra từ trong bóng tối rất nhanh, thành tích học tập không thụt lùi mà lại tiến lên, dưới sự động viên tâm sự của Bạch Nguyễn mỗi tuần một lần, tính cách cũng trở nên sáng sủa hơn đôi chút, không còn e lệ hướng nội như vậy nữa.

Bạch Nguyễn đưa tay xoa mạnh mái tóc xoăn mềm mại của Chu Hạo Thần, nói: “Nên làm, em rất dũng cảm, cố lên.”

“Dạ!” Chu Hạo Thần gật đầu lia lịa, quẳng bay mấy giọt nước mắt.

Cậu ấy vừa mở đầu, những học sinh trong lớp có quan hệ tốt với Bạch Nguyễn đều đổ lên bục giảng hỏi cái ôm tốt nghiệp từ thầy Bạch, nói đôi ba câu khuyên bảo, ngay cả Trương Đào và Hầu Tử Lý Bác Minh cũng không bỏ qua cái ôm này.

“Thầy Bạch, lớp học của thầy giảng bài cực kỳ tốt, em thích nghe lắm.” Ôm xong, Trương Đào đẩy kính, nghiêm túc bình luận.

Bạch Nguyễn cũng nghiêm túc: “Cảm ơn em đã khẳng định.”

“Nói dẫn dắt em lên điểm đã nói một trăm lần rồi” Bằng tốt nghiệp đến tay, Lý Bác Minh trở nên lớn mật, ai oán: “Điểm đâu hả thầy Bạch? Thi đại học xong có thể dẫn em bay lắc không?”



Bạch Nguyễn vừa nghĩ tới tác dụng phụ của việc thắng liên hoàn thì lại đau đầu, hư tình giả ý nói qua loa: “Bay, bay chứ, thi xong dẫn em bay.”

Bạch Nguyễn rất được lòng học sinh, buổi lễ chia tay tạm thời đã diễn ra rất lâu, Thẩm Gia Hàm khỏi bệnh bạch cầu cũng lên bục xin một cái ôm. Hai tay Bạch Nguyễn nắm chặt thành quyền, ở trên lưng Thẩm Gia Hàm cách nhau hai cm làm một tư thế vòng tròn, lịch thiệp không chạm vào người. Thẩm Gia Hàm đỏ mắt, thừa dịp trong lớp học ồn ào, nói nhỏ bên tai Bạch Nguyễn: “Thầy Bạch, nửa đêm hôm đó hình như em nhìn thấy thầy trong phòng bệnh, thầy còn sờ trán em.”

Bạch Nguyễn lui một bước, trên mặt hiện lên một nụ cười thăm dò, ánh mắt vô tội mở to, dịu dàng nói: “Ngày thầy thăm bệnh không phải tới rất sớm sao? Chắc là em nằm mơ đó.”

Thẩm Gia Hàm lộ ra nụ cười không tin, lau nước mắt nói: “Ừm, em cũng nghĩ là nằm mơ.”

Ngày ấy thứ vuốt ve trán mình là một cái móng vuốt nhỏ mềm mại, bông xù, giống như có một con thỏ trắng ngồi xổm bên gối.

Cũng không biết vì sao, Thẩm Gia Hàm luôn cảm thấy đó không phải là mơ, đó chính là thầy Tiểu Bạch trong lớp bọn họ.

“Em cũng muốn ôm.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, Lang Tĩnh Phong đi lên bục giảng, một tay ôm Bạch Nguyễn vào trong ngực, động tác khom lưng kia thuần thục như nước chảy mây trôi, suýt chút nữa thuận thế cúi đầu hôn một cái.

Các bạn học khác và Bạch Nguyễn đều là những cái ôm yêu thương, Lang Tĩnh Phong lại ỷ vào vai vừa cao vừa rộng của mình, đem toàn bộ nửa người trên gầy gò của Bạch Nguyễn lồng vào trong ngực, hơn nữa cái ôm này của cậu cũng không có ý buông tay, khuôn mặt tuấn tú còn lạnh lùng không nói lời nào. Vị sát thần này không nói lời nào, các bạn học khác cũng không dám lên tiếng, xấu hổ an tĩnh lan tràn trong phòng học một lát, Lang Tĩnh Phong dùng giọng điệu khiêu khích ồm ồm hỏi: “Còn ai muốn ôm thầy Bạch?”

Các bạn cùng lớp: “…”

Bạch Nguyễn: “…”

Vì thế nghi thức chia tay đến bất thình lình rồi kết thúc đột ngột, các bạn cùng lớp xuống lầu tập hợp chụp ảnh tốt nghiệp, Bạch Nguyễn thừa dịp không có ai để ý, phẫn nộ véo một cái trên cánh tay Lang Tĩnh Phong, kết quả con sói con này cũng ngược lại nhéo nhéo eo cậu, khiến cho hai người giống như đang tán tỉnh.

Các lớp học trước cửa tòa nhà giảng dạy đang lần lượt chụp ảnh tốt nghiệp, các lãnh đạo nhà trường như bố trí đạo cụ cắm rễ trên hàng ghế đầu tiên, học sinh chụp xong một nhóm thì thay nhóm tiếp theo.

Rất nhanh đến lượt lớp 4 chụp ảnh, Trần Nhiên sắp xếp các bạn cùng lớp đứng đúng vị trí, phần lớn nữ sinh đứng ở hàng thứ hai, một số ít nữ sinh cao hơn cùng toàn bộ nam sinh lần lượt đứng ở hàng thứ ba, thứ tư, Bạch Nguyễn thì ngồi xuống cùng các lãnh đạo trong trường.

“Chờ đã.” Lang Tĩnh Phong kêu một tiếng, đi xuống từ hàng cuối cùng, thật sự chen chúc đến vị trí phía sau Bạch Nguyễn hàng thứ hai.

“Lang Tĩnh Phong cậu lên hàng cuối cùng đi, cậu đứng ở đây chắn mất người…” Trần Nhiên còn chưa nói xong một câu, Lang Tĩnh Phong lập tức nửa ngồi xổm xuống, để cho người của mình ngang bằng với hai cô bạn trái phải, nhướng mày với Trần Nhiên, nói: “Như này không phải là không chắn mất sao?”

Mấy bạn nữ xung quanh hắn cười đùa, đều không có dị nghị gì, Bạch Nguyễn cũng không nghe thấy phía sau xôn xao, không quay đầu lại cũng không hé răng, chỉ là lỗ tai có chút đỏ không rõ ràng, Trần Nhiên đành phải đứng đến chỗ trống do Lang Tĩnh Phong tạo ra.

“Ba, hai, một, cười… lên.” Nhiếp ảnh gia lặp đi lặp lại bài cũ vạn năm không thay đổi, trong nháy mắt trước khi ấn màn trập xuống, Lang Tĩnh Phong giơ tay lên trên đầu Bạch Nguyễn xòe ra tai thỏ, khóe môi kéo ra một độ cong kiêu ngạo, cười đến vừa hư hỏng vừa đẹp trai, Bạch Nguyễn ở trước mặt hắn cũng không biết chuyện này chỉ cười xán lạn nhìn ống kính.

Tách một tiếng, cuộc sống cấp ba của Lang Tĩnh Phong chính thức chấm dứt.

Lúc này, chỉ cách kỳ thi tuyển sinh đại học hai ngày rưỡi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau