Thời Khắc Phòng Sói

Chương 61: Phía trước hay phía sau?

Trước Sau
Góc cửa sổ trong phòng được bố trí ghế sofa và bàn thấp, Lang Thiến đứng dậy rời khỏi bữa tiệc, dẫn Bạch Nguyễn đi tới, đám sói già anh một câu tôi một câu tán gẫu chút chuyện, có tiếng ồn ào này làm nền, góc cửa sổ bên này có vẻ rất thích hợp để nói chuyện riêng.

“Thầy Bạch”, Lang Thiến nhẹ nhàng ngồi xuống, nói thẳng: “Mấy ngày trước Tĩnh Phong nói chuyện với tôi thì có nhắc tới thầy, nó nói thầy cũng là yêu tộc, là thật sao?”

Bạch Nguyễn chỉ biết Lang Thiến muốn khuyên mình tiếp nhận Lang Tĩnh Phong theo đuổi, lại không biết bà muốn mình nói tiếp như thế nào, vì thế tuân thủ nguyên tắc nói ít sai ít mà đáp: “…Vâng, tôi là một con thỏ.”

Cậu vốn tưởng rằng kế tiếp Lang Thiến sẽ tán gẫu với mình vấn đề tình cảm của Lang Tĩnh Phong, không ngờ tới Lang Thiến lại không nhắc tới chuyện này, giống như vốn dĩ chẳng biết chuyện “Lang Tĩnh Phong thổ lộ bị từ chối”, chỉ nói với Bạch Nguyễn mấy chuyện vu vơ, trò chuyện tới các chủ đề liên quan đến yêu quái, nói làm sao để tu luyện, nói về một số gia tộc yêu quái bản địa có máu mặt, cũng nói về các giai thoại thú vị liên quan đến yêu quái …

Những lời nói và cử chỉ này của bà dường như chỉ lôi kéo Bạch Nguyễn nói chuyện giết thời gian, nhưng nếu nghĩ kỹ, có thể nhận thấy thực ra trong từng câu chữ của bà đều không ngừng làm suy yếu thân phận “thầy giáo cấp 3” của Bạch Nguyễn, thân phận ấy chỉ có ý nghĩa trong xã hội loài người, đồng thời nhấn mạnh thực tế Bạch Nguyễn là yêu quái, ung dung nhàn nhã kéo quan hệ của hai người từ “giáo viên và học sinh” đến “đồng loại yêu tộc”.

“chúng ta đều sống dựa vào xã hội loài người” Lang Thiến từ tốn nói: “Nhưng những khuôn khổ cứng nhắc của con người cũng chưa chắc đã thích hợp với chúng ta, chúng ta sống ở đây đã lâu, một số phương thức tư duy trong tiềm thức cũng bị bọn họ ảnh hưởng, cái này thầy không có cách nào tránh khỏi, có điều đôi khi từ trong vòng tròn này nhảy ra, suy nghĩ kỹ lại sẽ cảm giác rất nhiều quy tắc đối với yêu tộc thật ra không cần thiết tồn tại… Ôi trời chỉ mải nói chuyện, cậu uống trà đi.”

Lang Thiến tươi cười thân thiết giúp Bạch Nguyễn rót đầy một tách trà, xưng hô đã bất tri bất giác từ thầy biến thành cậu.

Lời bà nói suy cho cùng có đạo lý hay không cũng không quan trọng, mấu chốt là khi mở miệng khí thế áp đảo người khác kia, người tính cách yếu đuối chỉ có thể bị bà dắt mũi đi, cả câu chuyện Bạch Nguyễn đều tỏ ra tự nhiên như bình thường, không biết đáp ứng phụ họa làm sao, trên mặt lộ ra vài phần mờ mịt đáng thương khi bị người ta dắt mũi câu chuyện.

Giai đoạn thứ nhất kết thúc cuộc trò chuyện, Lang Thiến quan sát sắc mặt Bạch Nguyễn, đối với hiệu quả có chút hài lòng, mở tiếp sang giai đoạn thứ hai, khoe khoang trá hình nhân mạch và tài phú gia tộc Lang thị ở địa phương, giả vờ vô hình, ám chỉ Bạch Nguyễn tương lai có thể được gia tộc Lang thị che chở, chỉ cần gia tộc bọn họ chịu che chở, Bạch Nguyễn có thể thuận buồm xuôi gió thăng chức tăng lương đi lên đỉnh cao của yêu sinh.

Lang Thiến đánh giá rất cao nhân phẩm của Bạch Nguyễn, cho nên cũng không ngại biểu lộ thực lực cũng như ám chỉ chỗ tốt cho Bạch Nguyễn, nếu đổi lại là tiểu nhân tham lam vật chất thấy tiền mờ mắt, Lang Thiến giấu đi còn không kịp, suy cho cùng, bà không cho rằng Bạch Nguyễn sẽ chỉ vì những thứ này mà qua lại với Lang Tĩnh Phong, điều này nhiều nhất chỉ có thể cung cấp chút sức cho quan hệ hai người nóng lên mà thôi.

Phần ý tứ thứ hai cũng truyền đạt xong, Lang Thiến chuyển đề tài, lại kéo đề tài lên người Lang Tĩnh Phong, nói Lang Tĩnh Phong gần đây hình như có tâm sự, thành tích thi đại học lý tưởng như vậy còn luôn rầu rĩ không vui, bà tự đi hỏi hắn, hắn lại không chịu nói, muốn Bạch Nguyễn hỏi giúp một chút.

“Cái này…” Bạch Nguyễn ấp úng, không biết là đồng ý thì tự nhiên hay là không đồng ý thì tự nhiên hơn, cậu đang do dự, Lang Thiến đã phất tay chào hỏi Lang Tĩnh Phong: “Tĩnh Phong… lại đây!”

Lang Tĩnh Phong sải bước đi tới, dáng vẻ mừng rỡ lại hơi e thẹn, diễn xuất lắng đọng thành một cái đuôi chó vô hình lắc lư phía sau mông, vẻ mặt Bạch Nguyễn nhìn hắn mà bó tay.

“Hai đứa cứ từ từ nói chuyện.” Lang Thiến tự giác đặt nền móng cho con trai đứng dậy nhường vị trí, liếc mắt nhìn Lang Viễn Sơn nuốt mây phun khói, lấy tay quạt gió oán giận nói: “Mùi khói này!” Nói xong, giơ tay chỉ ra ngoài cửa sổ: “Các con xuống lầu dạo một vòng, bên kia có hồ, đúng lúc thời gian này đi bên hồ ngắm hoàng hôn.”

Đúng là ngay cả thời gian hoàng hôn cũng tính toán ở bên trong, bụng dạ không thể nói là không thâm trầm!

“Xuống lầu không, thầy Bạch?” Lang Tĩnh Phong nhẹ giọng hỏi.

Lang Thiến sợ Bạch Nguyễn không nể mặt, bước nhanh về bên cạnh Lang Viễn Sơn ngồi xuống, đồng thời thu thuốc lá của ông.

Bà vừa đi, vẻ mặt Lang Tĩnh Phong lập tức thay đổi, cười xấu xa dùng khẩu hình nói với Bạch Nguyễn: Xuống lầu.



Bạch Nguyễn gật đầu, hai người một trước một sau đi khỏi phòng.

Ngoài cửa lầu là một con đường nhỏ bằng gạch xanh, giống như dải ngọc khảm giữa những bụi hoa tươi tốt và đám cây lùn, dọc theo hướng dẫn của bảng gỗ ở ngã ba có thể đi thẳng đến đình hồ.

Hai người nhẹ giọng nói chuyện với khoảng cách này, đám sói già trên lầu không nghe thấy, nhưng đứng bên cửa sổ, họ có thể nhìn thấy cả hoa viên và hồ nước, bốn phía không có người đi đường khác, Lang Tĩnh phong quy củ duy trì khoảng cách một mét với Bạch Nguyễn, ngoài miệng lại trêu trọc Bạch Nguyễn: “Mẹ em nói gì với anh vậy, có phải cho anh vài chục triệu để cho anh yêu đương với em hay không?”

Bạch Nguyễn vui vẻ: “Vậy thì anh đồng ý ngay lập tức.”

Lang Tĩnh Phong cũng cười, nghiêng mặt liếc cậu, nói: “Nhớ anh rồi, mấy ngày rồi không đến nhà anh.”

Mấy ngày nay Lang Thiến trông Lang Tĩnh Phong sát sao, sợ đứa con ngốc này đi tới dưới lầu nhà Bạch Nguyễn làm tên cuồng theo dõi khiến người căm ghét, không cho hắn tự do ra ngoài.

Bạch Nguyễn ngoan ngoãn đáp lại: “Anh cũng nhớ em.” Dừng một chút, giọng điệu dịu dàng gọi một tiếng: “Tĩnh Phong.”

“Hả?” Lang Tĩnh Phong đã quen với việc bị Bạch Nguyễn gọi cả họ cả tên, mặc dù ở trên giường cũng chỉ dụ dỗ Bạch Nguyễn gọi chồng, lại chưa từng được cậu gọi tên, bất thình lình nghe thấy, đúng là bị trêu chọc đến run rẩy: “Bảo bối nghĩ sao lại gọi em như vậy?”

“Vừa rồi nghe mẹ em gọi như vậy”, Bạch Nguyễn nói: “Cảm thấy rất dễ nghe.”

Lang Tĩnh Phong không nhịn được hơi dán vào cậu: “Gọi lại một lần nữa đi.”

Bạch Nguyễn dịu dàng nói: “Tĩnh Phong.”

Lang Tĩnh Phong xao động không thôi, khàn khàn nói: “Muốn sờ anh.”

Bạch Nguyễn nghe vậy, hơi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ phòng ở tầng bốn, chỉ liếc mắt một cái đã co rụt lại, rũ mắt cảnh cáo: “Nhìn kìa, em đừng gây chuyện nữa.”

Lúc này mười con sói già đang hội tụ bên cửa sổ, hí hửng dạt dào vây xem con sói nhỏ của gia tộc bọn họ trêu chọc thỏ, hành động thân mật rất nhỏ giữa hai người cũng không thoát khỏi ánh mắt của đám sói già này.

“Vậy thì em dùng mắt sờ.” Lang Tĩnh phong ung dung nói, tầm mắt nóng bỏng như vật hữu hình trên người Bạch Nguyễn vuốt ve từng tấc từng tấc.

“Em tùy tiện…” Bạch Nguyễn mới đầu còn cố nén xấu hổ làm ra dáng vẻ không sao cả, nhưng cuối cùng độ dày da mặt cũng không đủ, chỉ chốc lát sau thì bại trận, hai cái lỗ tai dưới mái tóc đen che lấp hầu như đều đỏ lên, cắn răng nói, “Đừng, đừng nhìn nữa.”

Lang Tĩnh Phong cười nhạo, thu hồi tầm mắt, ngược lại nói tiếp: “Mấy ngày nay anh có tự làm không?”

Bạch Nguyễn: “… Làm cái gì?”

Lang Tĩnh Phong liếm liếm môi, uy hiếp nói: “Lại giả ngu em sẽ hôn anh luôn ở đây, quay đầu lại nói cho mẹ em biết em không nhịn được đùa giỡn lưu manh với anh rồi.”



“Đừng”, Bạch Nguyễn vội vàng nói, “Anh có làm rồi.”

Lang Tĩnh Phong thấp giọng hỏi: “Phía trước hay phía sau?”

Nửa tháng nay bọn họ dùng súng thật dao thật cũng không biết đã làm tới bao nhiêu lần, nhưng cách xa một mét mức độ kích thích của pháo miệng lại không hề thua kém đao thật súng thật, trái tim Bạch Nguyễn đập thình thịch, máu điên cuồng dốc lên mặt, hại hai chân trống rỗng phù phiếm, cậu bất giác thả chậm bước chân, lắp bắp nói: “Đều, đều có…”

Lang Tĩnh Phong cắn môi dưới, vừa dùng đau đớn khắc chế xúc động sôi trào, vừa không kìm được truy hỏi: “Là nghĩ tới em mà làm sao?”

Giọng nói Bạch Nguyễn khô khốc: “Ừ…”

“Đều nghĩ em làm gì?” Lang Tĩnh Phong không chịu buông tha: “Nghĩ em làm thầy như thế nào, tư thế gì, nói một chút.”

Bước chân Bạch Nguyễn lâng lâng, như sắp lên mây, xấu hổ mở miệng, sao mấy ngày không gặp mà con sói này lại lợi hại như vậy, Bạch Nguyễn hết cách, bị ép miêu tả chi tiết trong tưởng tượng của mình. Lang Tĩnh Phong hỏi một câu, cậu đành thành thật trả lời một câu, giống như vắt kem đánh răng, đợi đến khi đi vào đình giữa hồ, Bạch Nguyễn cảm thấy mình không khác gì một tuýp đánh răng bị nắn bóp, tay chân mềm nhũn ngồi trên ghế đá trong đình, nhỏ giọng nói: “Em đừng hỏi nữa…”

Chính Lang Tĩnh Phong cũng sắp bị trêu chọc đến phát điên, rủ lòng thương buông tha Bạch Nguyễn, ngồi xuống ghế đá đối diện Bạch Nguyễn, khuỷu tay hai người chống lên bàn đá trước mặt, ăn ý đồng thời lấy tay nâng cằm, tầm mắt nhìn nhau đắm đuối một lát, sốt ruột nhìn hồ nước sáng ngời màu ngọc lục bảo bị đình lâu che khuất.

Rơi vào mắt người không biết, một màn tình cảnh ngây thơ tựa như phim văn nghệ, nhưng trong đầu hai người tình ngây thơ đã diễn một loạt phim 18+ rồi.

“Trong khoảng thời gian này mẹ em có thể sẽ nghĩ đủ mọi cách giúp em hẹn anh.” Lang Tĩnh Phong mỉm cười nói: “Anh cứ giả vờ nói không lại bà ấy, có chút ý từ chối là được.”

Bạch Nguyễn từ từ thở ra, nói: “Thật ra anh vốn cũng không nói được bà ấy, tất cả đều là diễn theo tự nhiên.”

Lang Tĩnh Phong: “Mẹ chồng tương lai của anh rất lợi hại.”

Bạch Nguyễn liếc hắn một cái, từ tận đáy lòng tán thưởng nói: “Em cũng rất lợi hại, diễn xuất này… không học diễn viên thì tiếc lắm.”

“Không có anh em cũng không diễn nổi.” Lang Tĩnh Phong lười biếng nhếch khóe miệng: “Trước kia em cũng không biết em có thể nói dối như vậy, vừa nghĩ là vì có thể quang minh chính đại ở bên anh, em giống như tự động bật công tắc vậy đó.”

Trong lòng Bạch Nguyễn nóng hừng hực, rút một chân cạnh chân bàn đá duỗi qua, ỷ vào có chân bàn chắn trên lầu không nhìn thấy, dùng cổ chân nhẹ nhàng câu lấy bắp chân Lang Tĩnh Phong. Đời này cậu chưa từng làm chuyện như vậy, trêu chọc không được hai cái, Lang Tĩnh Phong còn chưa làm gì, cậu lại tự hối hận trước, cảm thấy biểu hiện này không khỏi quá phóng đãng, như bị bỏng thu chân lại, lúng túng nói: “ờm… ngồi tê chân nên duỗi vào.”

“Anh đợi đó cho em.” Yết hầu Lang Tĩnh Phong lăn lộn, hận không thể lột sạch Bạch Nguyễn tại chỗ nuốt vào.

Bạch Nguyễn rũ mi mắt, lông mi run rẩy như cánh bướm bị gió thổi, thuận theo nói: “Được.”

“Câu này anh cũng đồng ý, Anh…” Lang Tĩnh Phong oán hận mài răng, ở trong lòng xoa bóp Bạch Nguyễn một ngàn lần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau