Thời Khắc Phòng Sói

Chương 67: Phiên Ngoại 4: Sư huynh tha mạng

Trước Sau
Có một khu rừng tre phía sau chùa Lạc Hà.

Núi Bạch Vân tràn đầy linh khí, nước và đất nuôi con người nên tre mọc cũng tốt.

Rễ trúc xanh như ngọc bích, thẳng tắp mỹ lệ, thỉnh thoảng có ngọn gió thoảng qua sẽ phát ra những tiếng xào xạc như thể có bàn tay vô hình nào đó đã điều khiển lá trúc như dây của một cây đàn khổng lồ.

Trong bóng trúc có vài đạo sĩ đang ngồi thiền.

Bọn họ thoạt nhìn cũng không lớn lắm, nhỏ nhất ước chừng mười một, mười hai tuổi, lớn nhất mới ngoài hai mươi. Tất cả đều nhắm mắt lại, lưng thẳng tắp.

Đột nhiên, một người thanh niên hơi mở mí mắt ra nhưng đầu không động đậy, hắn chỉ híp mắt, liều mạng ném con ngươi sang một bên quan sát lão đạo sĩ bên cạnh.

Thấy người bên cạnh nhắm mắt không nhìn mình, nam thanh niên vội vàng mở mắt ra đảo con ngươi sáng ngời một vòng. Hắn rón rén đứng lên nhưng vừa mới đi một bước thì bên cạnh đã có một âm thanh truyền đến.: “Vân Thanh. Ngồi xuống.”

“Vân Chân ca ca.” Vân Thanh cười cười, trên mặt lộ ra lúm đồng tiền, tướng mạo càng thêm tuấn tú. “Cho đệ đi tiểu.”

Vân Chân liếc hắn một cái: “Đi mau rồi về.”

Vân Thanh nghe thấy vậy liền lao thẳng vào sâu bên trong rừng trúc, men theo đường mòn trong núi đến một cái khe nước. Hắn xắn quần xuống suối bắt cá.

Hôm nay, sư phụ yêu cầu họ ngồi thiền trong rừng trúc để ngộ đạo một lần nữa, nhưng tâm tính của Vân Thanh rất ngỗ nghịch nên hắn không thể ngồi yên. Ngồi chưa ấm chỗ hắn đã lẻn ra ngoài chơi. Sư huynh vẫn luôn chiều chuộng hắn, chỉ cần hắn nịnh nọt sư huynh thì sẽ không sợ bị kiện.

Hắn đang vui vẻ bắt cá thì bất ngờ nghe thấy tiếng kêu chói tai phát ra từ bãi cỏ.

“Kỉ…. kỉ”

Vân Thanh nhảy lên bờ đi theo tiếng động, hắn nhìn thấy trên bãi cỏ xù xì ven sông có một quả cầu lông trắng như tuyết đang run rẩy, hai cái tai dài dựng thẳng lên giống như hai chiếc lá liễu. Vân Thanh vươn tay ra chạm vào quả cầu lông thì nhận ra có vết máu dính trên tay.

Đó là một chú thỏ trắng nhỏ bị thương.

“Kỉiiiiii…” Chú thỏ nhỏ kêu lên thảm thiết khi thấy có người đi tới. Thấy Vân Thanh chạm vào, nó liền theo bản năng sinh tồn duỗi ra hai cái chân lạnh lẽo ra trước, ôm chặt lấy ngón tay của Vân Thanh. Nó bây giờ giống như chết đuối vớ được cọc.

Ngón tay Vân Thanh đặt lên lớp lông dày trên ngực nó, có thể cảm nhận rõ ràng nhịp đập của trái tim nhỏ bên trong.

Được linh khí trong núi phù hộ, con thỏ trắng nhỏ này so với thỏ bình thường thông minh hơn một chút. Nó thấy Vân Thanh có thể cứu nên bất đắc dĩ dùng cái miệng dụi dụi vào ngón tay của Vân Thanh kêu lên một tiếng. Lúc nãy còn la hét inh ỏi, thế mà bây giờ đột nhiên trở nên yếu mềm hơn bún.

“Ta biết rồi, ta sẽ cứu mi, cứu mi!” Vân Thanh cởi áo ngoài ôm vật nhỏ vào trong ngực, chạy về hướng chùa Lạc Hà.

Thầy thuốc lên núi khám bệnh không tiện nên đệ tử trong chùa thường phải tự mình chữa các vết thương nhẹ. Vân Thanh cũng biết cách xử lý vết thương, sát trùng, cầm máu, và băng bó. Sau khi chữa trị xong, Vân Thanh đặt cục bông nhỏ bị thương lên đệm, cho nó uống mấy ngụm nước để nó nghỉ ngơi.

Con thỏ trắng nhỏ nằm liệt trên chiếu không nhúc nhích, Vân Thanh ném tấm áo dính máu vào trong chậu. Hắn đang định tìm một bộ sạch sẽ để mặc vào thì cửa đột nhiên bị đẩy ra, Vân Chân bước vào vẻ mặt nghiêm nghị: “Đệ vừa đi đâu?”



Chưa nói hết câu anh đã nghẹn lại.

Nửa thân trên của Vân Thanh để trần, búi tóc của Đạo gia lúc chạy đã nới lỏng khiến vài sợi tóc dài từ mai rủ xuống, rủ trên xương quai xanh. Các đường nét của xương quai xanh, vai, cánh tay và eo tinh tế mà có sức sống. Làn da hắn trắng nõn trông như tượng ngọc do dao chạm khắc. Ống quần hắn ướt sũng vì bắt cá trên suối cũng được vén cao, để lộ nguyên đôi chân dài nuột nà và mắt cá chân thon thả.

Vân Chân nuốt nước bọt, nhất thời anh không biết nên để con ngươi ở đâu chỉ có thể quay đầu lảng tránh, cố tỏ ra vẻ mặt nghiêm nghị như đang tức giận.

“Sư huynh.” Tất cả mọi người ở đây đều là đàn ông cho nên Vân Thanh cảm thấy để ngực trần trước mặt sư huynh cũng không có gì sai. Hắn tiến lên lôi kéo Vân Chân nhìn vào ống tay áo mình, nịnh nọt nói: “Đệ cứu một con thỏ nhỏ nên mới về muộn chứ không phải đệ cố ý lười biếng.”

Vân Chân không dám nhìn hắn, trên trán gân xanh hơi nổi lên, anh lạnh lùng nói: “Không phải chỉ có mỗi hôm nay, ngày bình thường đệ cũng lười biếng ngồi ngộ đạo.”

Vân Thanh vòng qua trước mặt anh, nhỏ giọng oán trách: “Không phải lỗi của đệ, sư phụ chỉ nói chúng ta nên ở trong rừng trúc tự ngộ chứ không nói chúng ta muốn ngộ đạo nào, sư phụ cũng không nói làm thế nào để khai sáng nó. Đây không phải là cố ý làm khó chúng ta sao? Đệ thấy có vẻ sư phụ nghĩ rằng chúng ta quá ầm ĩ nên tìm cớ đuổi chúng ta ra ngoài.” Sau khi phàn nàn, hắn cố gắng lôi kéo Vân Chân vào chung chiến tuyến với mình. “Huynh à, huynh có nghĩ vậy không?”

Vân Chân cụp mắt xuống, khô khốc nói: “Sư phụ nói gì thì chúng ta nhất định phải làm.”

Vân Thanh dùng tay trái đập vào eo, sau đó lại đập vào lưng, hai chân tách ra quỳ xuống cầu xin tha thứ: “Không phải là đệ không nghe lời nhưng đệ đã ngồi xếp bằng ở đó hơn hai tiếng đồng hồ, chân của đệ thậm chí còn đông cứng lại khi đệ ngồi. Nó còn không cứng lên được…”

“Câm miệng!” Hai má Vân Chân đỏ lên khả nghi. “Nói bậy bạ!”

Vân Thanh sửng sốt, không nhịn được cười nói: “Không phải đệ nói nhảm cái gì đâu? Chân đệ thật sự không khép lại được. Ca ca, huynh không tin huynh sờ thử đi, khớp xương của đệ nơi này không ngẩng lên nổi, còn có bắp thịt của đệ cứng lên rồi.”

Nói xong, hắn kéo tay Vân Chân cho vào chân hắn.

Vân Chân bị hắn kéo một cách thô bạo, tay anh chạm vào một que diêm nóng đỏ, bất giác giật mình co tay lại.

Vân Thanh vẫn nhiệt tình mời: “Sư huynh, sờ đi, sờ đi.”

Vân Thanh len lén nhìn vẻ mặt của anh, nịnh nọt nói: “Ha ha, sư huynh, đệ phát hiện huynh cười rất đẹp.”

Con thỏ trắng nhỏ không ngừng nịnh nọt kêu lên: “Kỉ, kỉ, kỉ”.

Vân Chân cực kỳ khó xử, anh cố nén nụ cười của mình nhìn chằm chằm vào con thỏ trắng nhỏ và buộc phải thay đổi chủ đề: “Huynh chưa bao giờ thấy con thỏ nào kêu như vậy.”

Vân Thanh quay đầu nhìn về phía con thỏ nhỏ: “Thỏ ca ca, ngươi nói nhảm gì vậy?”

Con thỏ nhỏ màu trắng ngậm chặt cái miệng không dám nói gì: “…”

Vân Thanh trở nên rất khôi hài: “Hình như có chút linh thức, cũng rất giống con người.”

Vân Chân đáp lại một cách máy móc: “Núi Bạch Vân có linh khí rất lớn nên con thỏ này cũng được hưởng lây sự thông minh.”

Vân Thanh vui vẻ xoa xoa tay: “Vậy đệ truyền cho nó một chút linh lực, biết đâu có ngày nó sẽ nói được tiếng người?”

Vân Thanh để trần thân trên ôm lấy con thỏ nhỏ. Trong mắt Vân Chân luôn có một màu da thịt chói mắt. Anh cũng không biết màu da thịt đó khiêu khích mình như thế nào nhưng càng liếc nhìn anh càng lo lắng. Anh lại lên tiếng, ngay cả giọng nói cũng khô khốc: “Tùy đệ.”



Nói xong, anh cảm thấy nơi này không thích hợp ở lâu, liền xoay người rời đi.

“Sư huynh.” Vân Thanh kéo anh một cái. “Đừng nói cho sư phụ biết, đệ sợ sư phụ đánh đệ.”

Hắn đang đề cập đến việc hắn ngồi thiền lười biếng.

Vân Chân rất muốn đồng ý nhưng anh chợt nghĩ ra điều gì đó nên mím môi, lạnh lùng không trả lời.

Vân Thanh chắp tay làm bộ cầu xin tha thứ, mỉm cười nhìn Vân Chân, liên tục nịnh nọt: “Sư huynh tốt lắm, sư huynh thân mến, sư huynh yêu ta nhất.”

Vân Chân dùng hết sức ấn xuống khóe môi đang nhếch lên, mặt không chút thay đổi nói: “Lần này huynh không nói nhưng về sau đệ không được phép lười biếng như vậy nữa.”

Nói xong anh liền bước đi.

“Ca ca, huynh là tốt nhất!” Vân Thanh vội vàng đóng cửa vui vẻ chạy trở lại bên giường, hắn duỗi ra một ngón tay truyền cho con thỏ nhỏ một chút linh khí, nó dường như biết Vân Thanh đang có ý tốt nên rất nghe lời, thỉnh thoảng còn dùng chân trước nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Vân Thanh như muốn cảm ơn.

“Thỏ ca ca, ta cho ngươi một ít linh khí, ngươi cố gắng tu luyện đi.” Vân Thanh hai mắt sáng ngời, tràn đầy chờ mong. “Sau này thử trở thành người chơi cùng với ta.”

Con thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn ríu rít, cũng không biết nó hiểu được bao nhiêu.

Lúc này, Vân Chân đã trở lại phòng của mình.

Anh rất khéo léo nên thường tự mình chế tạo ra những đồ dùng nhỏ, vì vậy chiếc bàn đối diện với giường có đầy những dụng cụ như dũa, búa, đục và nhiều vật liệu khác nhau.

Vân Chân ngẩn người đi tới ngồi xuống trước bàn, bên tai anh lặp đi lặp lại thanh âm thân thiết “Sư huynh tốt, sư huynh thân yêu” của Vân Thanh. Những thanh âm này dường như có độ ấm cứ quanh quẩn ở trong tai và mắt của anh. Nó lặp đi lặp lại trong đầu khiến tai anh đỏ bừng, có chút xấu hổ.

Rõ ràng là anh dụ hắn gọi như vậy, nhưng khi nghe hắn thật sự gọi sư huynh thân yêu, anh lại cảm thấy mình thật ti tiện. Vân Chân âm thầm nghiến răng, cố gắng loại bỏ âm thanh “Sư huynh tốt, sư huynh thân yêu” bên tai ra. Anh cúi đầu vơ bừa lấy một công cụ, chạm khắc mù quáng lên một mảnh gỗ. Anh giống như đang tự lừa dối mình. Vân Chân muốn lòng bình tĩnh lại nên với tay lấy một viên ngọc.

Viên ngọc có hình vuông,to bằng lòng bàn tay, kết cấu không đặc biệt cao siêu nhưng đã là viên ngọc tốt nhất mà Vân Chân có được. Mặt trước của ngọc một nửa chạm khắc các hình thù hoa văn, còn có góc của mặt sau khắc hai chữ nhỏ “Vân Chân”, hai chữ cộng lại chỉ to bằng hạt gạo, rất khó nhìn thấy.

Các đệ tử của chùa Lạc Hà sẽ nhận được một thanh kiếm từ sư phụ của họ sau khi thực hiện nghi lễ trưởng thành. Vân Thanh cũng sẽ có thanh kiếm của riêng mình, vì vậy Vân Chân đã lên kế hoạch làm cho hắn một chiếc bao kiếm. Bây giờ chuỗi hạt đã làm xong, tua đã làm xong, cộng thêm thẻ ngọc này, nó trở thành một chiếc bao kiếm đẹp đẽ xa hoa, thẻ ngọc có khắc tên của Vân Chân, hắn sẽ luôn mang theo bên mình…

Thợ thủ công để lại tên của mình trên thành phẩm là chuyện bình thường cùng không có gì là lạ. Vân Chân lắc đầu lấy cớ tự lừa mình, tiếp tục khắc hoa văn dở dang ở mặt trước của tấm ngọc.

Ta không bị sư đệ dụ dỗ… Cái dũa làm vỡ vụn một số mảnh ngọc.

Ta không bị sư đệ dụ dỗ… Một ngón tay thon dài vuốt ve mảnh ngọc bội.

Ta không bị sư đệ của mình cám dỗ…Lại một cái giũa rơi xuống.

Vân Chân lặp đi lặp lại câu nói này trong lòng như tụng kinh, có thể nói rằng đây là bậc thầy của giấu đầu lòi đuôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau