Thời Khắc Phòng Sói

Chương 76: Phiên Ngoại 【 Sư huynh tha mạng (10)】

Trước Sau
Vân Chân mặt đỏ tai hồng giặt quần áo cho Vân Thanh, chất liệu vải dày, đường may tinh xảo, bị nước thấm đầy rồi lại thêm xà phòng, sờ vào có cảm giác rắn chắc và mềm mại, cầm trên tay giống như chạm vào da của ai đó.

Vân Chân bị kích thích, không khỏi nhớ lại cảm giác mềm mại êm ái khi ở trên giường Vân Thanh, tâm trạng rối bờ, anh căm ghét chính mình làm chuyện như vậy, lại cảm thấy ngay cả khi chuyện tối nay xảy ra một lần nữa thì anh cũng sẽ làm chuyện tương tự.

Anh giặt quần áo của Vân Thanh, phơi quần áo trong sân, đứng ngẩn người trước cửa phòng. Ngây người một lúc lâu, anh xoay người muốn quay lại phòng mình, nhưng vừa bước một bước đột nhiên quay lại, cắn răng chui vào chăn tiểu sư đệ, ôm người nóng bỏng kia vào trong ngực, khuôn mặt anh tuấn lộ ra một chút ngây thơ bướng bỉnh, giống như đứa nhỏ ôm đồ chơi yêu quý nhất, nhưng bất cứ lúc nào cũng có thể bị cướp đi.

Vân Thanh say khướt, ngủ một cách yên bình, gần như có vẻ hơi ngoan. Vân Chân thấy được sự ngoan ngoãn hiếm thấy trên mặt tiểu sư đệ, trong lòng nổi lên ủy khuất. Trong ngực có Vân Thanh, anh luyến tiếc ngủ, chỉ mệt mỏi mà phấn khởi mở mắt chờ trời sáng, dù sao anh cũng không biết lần sau được ôm Vân Thanh sẽ là khi nào.

Ngày hôm sau Vân Thanh tỉnh dậy, cảm thấy phía sau có người, quay đầu nhìn, thấy Vân Chân nhìn về phía mình, trong mắt tràn đầy tơ máu, giống như không ngủ ngon.

“… Sư huynh?” Vân Thanh chỉ hơi ngẩn ra, lại mở miệng, giọng điệu hững hờ: “Ngủ ở chỗ đệ à.”

Vân Chân điên cuồng bị Vân Thanh bình tĩnh dập tắt, anh im lặng một lát, khàn giọng nói ra mấy chữ: “Uống quá nhiều.”

Uống nhiều thì chân sẽ mềm nhũn, sẽ không phân biệt đông tây nam bắc, sẽ mệt mỏi đến mức không mở mắt ra được, bởi vậy ngủ cùng với nhau coi như hợp lí, Vân Thanh không hoài nghi, chỉ quan tâm nói: “Mắt đỏ như vậy, không ngủ ngon sao?” Dứt lời, sờ soạng trên người mình một cái, “Này? Giúp đệ thay quần áo?”

Lòng Vân Chân nhảy dựng lên, lấy cớ: “Đệ không sao… Đệ đã nôn ra toàn thân, quần áo là huynh thay cho đệ”.

Vân Thanh hiểu ra, rụt vào trong chăn, xoay tới lắc lại đùa giỡn vô lại: “Sư huynh, đệ đau đầu, cổ họng cũng đau, toàn thân chỗ nào cũng đau.”

Ý là nôn nao khó chịu, không muốn đi học buổi sáng.

Vân Chân sờ trán hắn không thấy nóng, căn bản không có bệnh, vừa cúi đầu đang muốn mở miệng, lại đối diện với một đôi mắt hoa đào mỉm cười, lộ ra vài phần giảo hoạt, cũng lộ ra vài làm nũng, vì thế trái tim cứng rắn như chảy ra, đành phải trái lương tâm nói: “… Có chút nóng.”

Ý cười ở đáy mắt Vân Thanh càng đậm: “Có chút sao? Sư huynh huynh sờ lại xem.” Nói xong, nắm lấy tay Vân Chân ấn lên ót mình, ấn một cái còn ngại không đủ, dứt khoát lại ấn lên cổ mình, nói: “Cổ đệ nóng, trên người cũng nóng.”

Vân Chân sợ lại sờ tới sờ lui trên người tiểu sư đệ, mình sẽ bị lòi đuôi, vội vàng rút tay về, rũ mắt nhìn chằm chằm ga giường, dùng giọng điệu xin tha nói: “… Cực kỳ nóng.”

Vân Thanh hài lòng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Vân Chân dung túng nói: “Đệ nghỉ lớp buổi sáng đi.” Nói xong, thấy đôi mắt kia vẫn xoay tròn, liền phỏng đoán ý tứ của Vân Thanh nói: “Buổi sáng luyện kiếm cũng… Hay đệ cứ nghỉ ngơi một ngày đi.”



Vân Thanh xinh đẹp cuộn mình trong chăn: “Đệ biết sư huynh thương đệ mà, để cho đệ nghỉ ngơi, còn cho đệ nhảy và đưa cơm cho đệ, thật vất vả rồi.”

Vân Chân mỉm cười, ôn nhu nói: “Được, ba bữa hôm nay, huynh sẽ mang cho các ngươi.”

Vân Thanh thấy anh cười, chợt nhớ lại giấc mộng đêm qua, giấc mộng kia… quả thực hương diễm đến kỳ lạ, trong lòng Vân Thanh nhảy dựng, nhịn không được phát phúc lợi cho Vân Chân mà không biết: “Này sư huynh, huynh có biết đêm qua đệ mơ thấy cái gì không?”

Trong thực tế, nếu hắn thực sự tốt với một cô gái, chắc chắn sẽ không nói chuyện giường chiếu giữa hai người với người khác, nhưng tất cả các giấc mơ là giả, cậu cảm thấy nói chuyện về cái đó cũng không sao.

Nghe thấy mấy chữ này, thân thể Vân Chân cứng đờ, không dám hé răng, Vân Thanh lại lẩm bẩm, giọng điệu: “Lần trước hôn cô gái kia trong mộng, tối hôm qua lại chui vào ổ đệ, còn cởi trơn trượt, cứ ôm đệ như vậy, ôm thật chặt…”

Mặt Vân Chân đỏ lên, tốc độ đỏ nhanh như bị ai tát hai cái, anh nghe được xấu hổ không thôi, nhưng lại nóng lòng biết mình có phải lộ ra đuôi chưa, đành phải kiên trì nghe tiếp.

Lúc này, thỏ trắng trong ổ cỏ tỉnh lại, đêm qua Vân Chân chê nó ở trên giường vướng víu, chuyển cả nó và cái ổ thỏ lên bàn. Thỏ trắng nhảy xuống bàn, lạch cạch nhảy lên đùi Vân Thanh, dựng thẳng tai nhỏ nghe Vân Thanh nói chuyện – khi nó càng ngày càng gần với việc tu luyện thành người, sự tò mò của nó đối với xã hội loài người càng ngày càng mãnh liệt, cái gì cũng muốn học, nghe một chút.

Ai ngờ Vân Thanh chỉ vào góc tường: “Khi người lớn nói chuyện, trẻ con không được nghe.”

“Ồ,” thỏ trắng vặn vẹo mông, không làm.

“Đi đi.” Vân Thanh vẫn oanh tác như cũ, “Bịt kín tai lại.”

Thỏ trắng bất tình nhảy đến góc tường, dùng hai móng vuốt khóa tai lại, dùng đuôi tròn hướng về phía Vân Thanh để phản đối.

Lúc này Vân Thanh mới chẹp miệng, tiếp tục kể lại giấc mơ tối qua: “Cô gái đó làn da đặc biệt trơn trượt, giống như lụa, chính là thân thể hơi cứng rắn, có lẽ là gầy, nhưng dán vào rất thoải mái, eo thon, chân dài, chỗ nào cũng tốt, ngay cả ngực cũng phẳng, còn không bằng tự mình sờ mình…”

Vân Chân mạnh mẽ hít sâu để ổn định tâm tình, tiếng ù ù trong tai cùng tiếng nói nhẹ nhàng bình luận thân thể mình của tiểu lưu manh này, khiến anh rơi vào một mớ hỗn độn.

Vân Thanh tuy rằng nói thật, nhưng kỳ thật ấn tượng của cậu đối với dáng vẻ của cô gái trong mộng rất mơ hồ, lúc này chỉ là nửa thật nửa giả nói đùa mà thôi.

Điều thực sự gây ấn tượng với hắn là cảm xúc mà giấc mơ này mang lại cho hắn, đó là một hương vị cực kỳ bí mật, ngọt ngào, làm cho khuôn mặt của hắn đỏ bừng, thân mật cọ xát cùng dịu dàng, thậm chí làm cho cậu nảy sinh một cảm giác mình yêu đối phương, không phải là ham muốn đơn giản thô bạo, giống như cô gái trong giấc mơ và hắn vốn là một người yêu.

Vân Thanh bây giờ nhớ lại cảm giác này, chỉ cảm thấy ngay cả đầu ngón chân cũng thoải mái đến ngứa ngáy tê dại, duy nhất làm hắn khó chịu chính là, mỹ nhân này bên trong có một ít mâu thuẫn, giống như một khúc hát sai âm thanh —— — Trong tưởng tượng của Vân Thanh, chuyện nam nữ lẽ ra phải do đàn ông làm chủ, nhưng trong giấc mộng này, hắn lại không phải là người làm chủ, cô gái trong mộng khá mạnh mẽ, vừa thô bạo vừa cuồng nhiệt, giống dã thú đè mình ở dưới thân cô, Vân Thanh mơ hồ nhớ tới trong mộng phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ…

Tiếng kêu đó quả thực không giống như một người đàn ông nên phát ra.



Kỳ lạ thay, Vân Thanh không ghét cảm giác này, không chỉ không ghét, thậm chí còn có một chút… Yêu thích đến kỳ lạ.

Chỉ là về mặt tâm lý, xuất phát từ lòng tự trọng tinh tế của đàn ông, hắn xấu hổ mô tả cho người ngoài quá trình bị đàn áp hoàn toàn trong chuyện giường chiếu, vì vậy hắn bỏ qua chuyện này, sử dụng giọng điệu khoe khoang nói thành mình là người thống trị.

Cho nên Vân Chân càng nghe càng cảm thấy giấc mộng của Vân Thanh không hợp với những gì mình đã làm tối hôm qua, biết không có lộ tẩy, trong lòng thả lỏng một chút, sợ lại nghe Vân Thanh nói những chuyện này thì mình sẽ có phản ứng, liền cứng rắn ngắt lời: “… Đủ rồi.”

Vân Thanh cười nhạo, nhưng không buông tha cho anh, dù sao quan sát phản ứng của Vân Chân nghe chuyện này cũng là việc thú vị lớn, hắn cảm thấy bộ dáng sư huynh bình thường là một người đứng đắn, khi thẹn thùng thật sự là quá đáng yêu, khiến lòng hắn ngứa ngáy, mà ngứa ngáy này nhất định phải thấy dáng vẻ đáng yêu hơn mới có thể giải được. Vì thế tiểu lưu manh này càng nói quá phận, thẳng khiến Vân Chân mặt đỏ tai hồng, ngay cả môi cũng hơi run rẩy, miệng vụng về cố gắng cắt đứt lời nói của Vân Thanh, nhưng vô ích.

“Vân Thanh đệ… Đừng nói nữa…” Vân Chân đứng dậy, tư thế đứng không được tự nhiên, lưng cố ý cong xuống, giống như đang che giấu cái gì đó.

Vân Thanh nhìn ra sự khác thường, nhảy xuống giường vòng qua đối diện Vân Chân, ánh mắt trừng như gặp quỷ, giống như trẻ con oa oa kêu loạn: “Oa! Oa oa! Sư huynh huynh có chức năng này sao! Đệ còn tưởng rằng huynh không có cơ!”

Vân Chân đỏ mặt, lắp bắp nói: “Hừ, nói cái gì vậy! Huynh… Đi đến phòng ăn lấy bánh bao cho đệ.” Dứt lời, sải bước như chạy trốn lao ra khỏi cửa phòng.

Vân Thanh sững sờ tại chỗ, giống như con mèo thấy đồ chơi mới mẻ, nghiêng đầu, mắt sáng lấp lánh.

Hắn hơi tò mò, có chút ngạc nhiên.

Tuy rằng bình thường hắn luôn thích tán tỉnh những nữ hành hương, nhưng hắn đối với con gái kỳ thật không có thích chút nào, hắn cảm thấy phụ nữ phần lớn sức lực nhỏ, thân thể yếu ớt, chuyện gì cũng phải nhường, che chở. Lại cảm thấy chọc cho phụ nữ yêu thích là một chuyện rất có cảm giác thành tựu. Được oanh oanh yến yến vây quanh, mắt thấy các sư huynh đệ khác hâm mộ ghen tị, cũng làm cho hắn vui vẻ đắc ý. Một số phụ nữ được sinh ra rất đẹp và hắn cũng muốn xem giống như chiêm ngưỡng một bông hoa … Nhưng cậu đối với phụ nữu, cũng chỉ có những cảm giác này, loại suy nghĩ lưu manh thật đúng là cũng không có gì, ngoại trừ hai lần mộng xuân tiêu hồn thực cốt, hắn bình thường sẽ không nghĩ phụ nữ như thế nào.

Hắn cảm thấy mình như vậy rất bình thường, nào có ai nhàn rỗi không có việc gì cả ngày suy nghĩ những thứ đó? Điều đó không phải là bị bệnh thần kinh sao? Cho nên thấy sư huynh xưa nay vô dục vô cầu, chỉ thiếu một đợt thăng tiên lại tại chỗ nghe mình nói về phụ nữ mà thất thố, Vân Thanh cảm thấy quả thực mới mẻ, vui vẻ chết đi được.

Nhiều năm như vậy không nhìn ra, sư huynh còn rất muội tao, cái này giấu sâu…

“Hắc hắc, thú vị.” Vân Thanh xoa xoa tay, trong đầu xoay chuyển ý xấu trêu chọc sư huynh hắn, nằm trở lại giường lười biếng.



Từ ngày thất thố trước mặt Vân Thanh, Vân Chân không dám lén lút chiếm tiện nghi của Vân Thanh, nhưng tình yêu tràn đầy cũng không còn giấu diếm nữa — anh bắt đầu tìm mọi cách đối tốt với Vân Thanh, tốt đến mức thậm chí có chút nuông chiều, các sư đệ khác ngược lại đã quen với hình thức thiên vị của đại sư huynh, đơn giản là gần đây còn nghiêm trọng hơn trước một chút, nhưng bọn họ tự giác không có nhiều thủ đoạn dỗ dành người khác vui vẻ như Vân Thanh, đối với khuôn mặt quan tài của đại sư huynh cũng không có lá gan làm nũng, đành phải nhận mệnh.

Điều đáng nói nhất trong những ngày mây trôi gió nhẹ này chính là con thỏ trắng được Vân Thanh nuôi dưỡng đã đắc đạo thành tinh vào một đêm gió đen, lắc mình biến đổi, trở thành một đứa trẻ trắng trẻo, mềm mại.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau