Thời Khắc Phòng Sói

Chương 83: Phiên Ngoại: [Sư ca tha mạng]

Trước Sau
Trở về quan, Vân Chân áp giải Vân Thanh về phòng, buông hành lý xuống.

Vân Thanh ngã vật xuống giường: “Mệt chết đi được mệt chết đi được…”

Vân Chân mở hành lý ra, đang muốn giúp tiểu sư đệ bỏ đồ lại chỗ cũ, tay lại đột nhiên cứng đờ, thẳng thắn hỏi: “Đệ còn chạy không?”

Nhìn lại dọc theo đường đi, anh vô tình cho Vân Thanh một chút sắc mặt tốt, theo đó quả nhiên Vân Thanh lên dây cót tinh thần, làm ra vẻ khổ đại cừu thâm: “Chạy!”

Vân Chân: …

Đôi môi mỏng của Vân Chân mím lại, thấp giọng hỏi: “Không thể hòa hợp với ta sao?”

Vân Thanh nằm trên giường, ngửa mặt lên, giơ hai tay lên trời, sắc mặt thành kính nghiêm trang, ánh mắt phảng phất xuyên thấu trần nhà, đến tận cùng bầu trời: “Sư ca, huynh thấy thiên đạo chưa?”

Vân Chân không đoán ra được tiểu bại hoại lại muốn giờ trò gì, dứt khoát lặng thinh.

Hai tay Vân Thanh giơ cao nắm chặt không khí, hèn mọn nói: “Đệ chỉ muốn hòa hợp cùng người có ngực, âm dương điều hòa, không có ngực đi với có ngực, bấy giờ mới gọi là thiên đạo, người tu đạo sao có thể làm chuyện nghịch thiên…”

Vân Chân nắm chặt tay Vân Thanh đặt ở ngực mình: “Ta có.”

“Cái đó của huynh là cơ ngực.” Vân Thanh bĩu môi.

Vân Chân cắn răng khàn khàn nói: “Hôm qua không phải sờ rất vui vẻ sao?”

Anh còn chưa dứt lời,Vân Thanh lập tức gào toáng lên át luôn tiếng nói của anh: “Ôi ôi sư ca ơi, huynh đừng làm ô uế sự trong sạch của ta! Ta là một chàng trai bừng bừng sức sống, tương lai còn muốn lấy vợ nữa!”

Vân Chân tức đến nổi gân xanh, lại phá thiên hoang địa thốt ra một câu thô lỗ: “Vớ vẩn.”

“Hưm” Vân Thanh rì rầm lui vào góc giường, dáng vẻ bất lực của một người con gái nhà lành sắp bị ác bá chiếm đoạt.

Nhưng Vân Chân cũng không làm gì hắn, chỉ ngồi xổm xuống đóng gói đồ đạc một lần nữa, kéo Vân Thanh từ trên giường xuống, nói: “Đi.”

“Làm gì vậy? Sư ca, huynh làm gì vậy?” Vân Thanh lải nhải bị kéo đến phòng ngủ của Vân Chân, buộc vào giường.

Vân Chân lạnh lùng nói: “Không phải đệ muốn chạy sao? Ta cùng ăn cùng ngủ với đệ, xem đệ chạy đi đâu.” Nói xong, mở hành lý ra giúp tiểu sư đệ thu dọn đồ đạc, phân loại sắp xếp ngăn nắp.

Đại sư huynh ở trong quan có chút đặc quyền, phòng đệ tử lớn hơn những người khác đôi chút, có hai gian trong và ngoài, gian ngoài là sảnh đường, gian trong mới là phòng ngủ, Vân Chân mang tổ cỏ nhỏ của Bạch Nguyễn đặt ở gian ngoài, sau đó lấy khối trắng kia nhét vào ổ cỏ, đóng cửa đi vào bên trong.

Vân Thanh ngồi trên giường nhìn Vân Chân bận rộn, thăm dò hỏi: “Sư ca, ta muốn chạy nữa thì huynh sẽ làm gì, chẳng nhẽ đánh gãy chân chó của ta? Chạy một lần đánh gãy chân trái, chạy hai lần đánh gãy chân phải, chạy ba lần đánh gãy chân giữa?”

Vân Chân ai oán nhìn hắn một cái, biết rõ hắn đang thăm dò, lại không thể dằn lòng nói ra câu uy hiếp đầy bạo lực như đánh gãy chân với Vân Thanh, im lặng một lát, hậm hực nói: “… Không đánh.”

Trong lòng Vân Thanh giật nảy mình, da mặt hơi nóng lên, từng bước dụ dỗ nói: “Ít nhất huynh phải hù dọa ta chút chứ, chi bằng nếu ta chạy nữa huynh bỏ đói ba ngày?”

Vân Chân thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Cho đệ cơm ăn.”

Vân Thanh chậc chậc không thôi.

Lúc này Vân Chân đối xử với hắn ôn nhu, hắn giống như đã quên sạch bị Vân Chân dọa thành cháu trai ở khách sạn dưới chân núi, lắc đầu bĩu môi nói: “Huynh không có biện pháp trừng phạt nào cả, vậy ngay tối nay ta sẽ bỏ chạy.”

“Đệ!” Vân Chân vốn đang lót giày cho hắn, nghe vậy chợt đứng phắt lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vân Thanh! Nếu đệ chạy lần nữa, ta sẽ… khiến đệ…”

Nói được một nửa, lại bị kẹt rồi.

Khuôn mặt tuấn tú như phủ lớp sương giá kia lại hơi đỏ lên, hiển nhiên nửa câu sau không nói ra khỏi miệng là chuyện khó nói, là uy hiếp vần đề giường chiếu.

Điều này cũng khó trách, nếu không nỡ đánh lại không nỡ đói, vậy ngoại trừ X đến đệ không xuống giường được ra cũng không có gì có thể dọa nạt uy hiếp.



Một câu uy hiếp còn chưa dứt, Vân Chân đã mặt đỏ tai hồng ngồi xổm xuống tiếp tục lót giày.

Vân Thanh ngậm chặt miệng, co rúm lại thành hình ốc sên ở góc giường, ra vẻ sợ hãi, dường như rất sợ bị Vân Chân làm này làm kia.

Thu dọn đồ đạc của Vân Thanh xong, Vân Chân ngồi xuống giường, ấn Vân Thanh nằm xuống, một tay vòng lưng, một tay ôm eo, ôm cả người vào trong ngực, nói: “Hôm nay không đi học sáng, ngủ đi.”

Cả đêm y không chợp mắt, Vân Thanh cũng không ngủ được mấy tiếng đồng hồ, hai người lăn qua lộn lại một chuyến, dù là người tu hành cũng sẽ mệt mỏi.

“… Cứ ngủ như vậy?” Thân thể hai người dán chặt vào từng khe hở, Vân Thanh không được tự nhiên muốn giãy ra ngoài tránh thoát một chút, lại bị Vân Chân gắt gao đè lại.

“Bắt đầu từ hôm nay”, Vân Chân trầm giọng nói: “Cứ ngủ như vậy.”

Trong khoang mũi tràn ngập hơi thở của Vân Chân, lại bị ôm chặt, hơn nữa cái giường này còn là cái giường ngày hôm qua hai người dùng lúc làm chuyện hoang đường, trước tình cảnh này muốn dời sự chú ý đi cũng phí công, Vân Thanh nghĩ đông nghĩ tây nửa ngày, đại não sắp bị chuột rút, cũng không thể không để ý tình hình hiện tại. Vì thế chuyện cũ liên quan đến Vân Chân đều tràn ngập trong đầu, mối quan hệ giữa hai người lại sâu đậm hơn trước, mỗi một hồi ức như lăn qua với mật ong, ngọt đến mức khiến người ta hít thở không thông, Vân Thanh thấp thỏm bất an, xấu hổ đến không thể tĩnh lặng được một giây, quậy tới quậy lui trong ngực Vân Chân.

Vân Chân không hề nhúc nhích, để hắn lăn loạn ở trong ngực.

Vài phút sau, Vân Thanh nhỏ giọng nói: “Sư ca, cộm quá…”

Theo đó phần sức ở cánh tay Vân Chân nới lỏng một chút, khoảng cách giữa hai người dãn ra.

Giấc ngủ này cả hai đều khó ngủ, gần gũi với đối phương như vậy, mỗi người lại mang tâm sự, thực sự suy nghĩ lung tung một giây cũng không dừng lại được, nhưng ngày hôm qua lăn lộn quá mệt mỏi, cuối cùng thần kinh căng thẳng vẫn nhường chỗ cho cơ thể mệt mỏi, trước sau thả hai người vào mộng đẹp.

Lúc Vân Thanh thức dậy đã là buổi chiều, mở mắt ra liền thấy một dải sáng trắng, tập trung nhìn thì thấy Vân Chân đang đẩy cửa đi ra ngoài.

Nghe thấy động tĩnh phía sau, Vân Chân quay đầu lại liếc hắn một cái, nói: “Tỉnh ngủ rồi? Ta sẽ lấy thức ăn cho đệ.”

Dứt lời, xoay người đóng cửa phòng bên trong.

Vài giây sau, một tiếng rắc rắc là âm thanh của khóa cửa.

“Hửm?” Vân Thanh để chân trần nhảy xuống giường, đẩy hai cái vào cửa phòng, phát hiện ngoài cửa treo một cái khóa sắt rất lớn.

“Sư ca! Sư ca, huynh đừng nhốt ta lại mà!” Vân Thanh gào lên, lời còn chưa dứt, xa xa lại rầm rầm một tiếng.

Trên cửa phòng bên ngoài cũng có một ổ khóa.

Vân Thanh: …

Không biết cửa viện có khóa hay không.

Ý niệm này vừa lướt qua trong đầu hắn, trong viện liền mơ hồ truyền đến tiếng cửa viện bị khép lại.

Vân Thanh: …

Trong sảnh đường Bạch Nguyễn biến thành hình người, chạy đến trước cửa phòng bên trong đập cửa: “Sư phụ, sư phụ!”

Vân Thanh: “Này, ở đây.”

Bạch Nguyễn lại lạch bạch chạy đi, chạy ra phía sau cửa phòng bên ngoài đập cửa, hô to: “Yêu quái! Trả lại sư phụ ta!”

Có vài phần phong phạm của Tôn Ngộ Không năm đó.

Vân Thanh cách cửa hô hoán: “Trở về đi, đừng gõ nữa… Còn có, đừng cứ gọi yêu quái mãi thế, đã nói là mi nằm mơ rồi mà.”

Bạch Nguyễn lo lắng: “Sư bá không phải là yêu quái xấu xa sao? Vậy sao sư bá lại bắt giam người lại?”

Bởi vì sư bá mi muốn làm cho mông sư phụ ngươi nở hoa mọi lúc mọi nơi? Lời này hiển nhiên không thể nói như vậy, vì thế Vân Thanh trầm ngâm một lát, giả vờ nói: “Ngày hôm qua vi sư luyện công, lúc đột phá kỳ Trúc Cơ vô ý tẩu hỏa nhập ma, hiện tại tâm tính bất ổn, sẽ lao ra đại khai sát giới, tàn sát thiên hạ làm hại lê dân bất cứ lúc nào, đành phải tạm thời nhốt ở trong phòng tĩnh dưỡng…”



Bạch Nguyễn sợ hãi lui ra hai bước: “Vậy sư phụ, người cứ yên ổn chịu nhốt ở trong đấy đi.” Một lát sau, cậu dùng bàn tay mập mạp cầm tới mấy chậu hoa nhỏ, lo lắng bày ở trước cửa phòng trong chặn lại, sợ sư phụ cậu phá cửa đi ra, lấy máu rửa Lạc Hà quan.



Bắt đầu từ hôm nay, Vân Chân cứ như vậy nhìn Vân Thanh chằm chằm, buổi tối ôm chặt ngủ, ban ngày Vân Thanh đi đâu y đi theo, lúc không thể đi theo lại nhốt Vân Thanh ở trong phòng mình, khóa tận ba cái khóa lớn.

Trong trạng thái phòng thủ theo dõi chặt chẽ như vậy, tư tưởng trốn chạy hoàn toàn mất đi khả năng, người ở trước mắt lắc lư, làm sao có thể vứt anh ra khỏi đầu được? Vì thế mấy ngày nay Vân Thanh không thể không bị động nghĩ đến Vân Chân, bị động suy nghĩ quan hệ giữa hai người. Từ trước đến nay hắn thông minh nhạy bén, chỉ là không muốn nghĩ, không dám nghĩ mà thôi, nhưng một khi hở ra là trong đầu bắt đầu suy nghĩ, hắn ra làm sao anh cũng sẽ hiểu rõ hơn bất cứ ai, ngu xuẩn đến mức ngay cả tâm ý của hắn cũng không nhận ra? Đối với Vân Thanh mà nói đây là chuyện không thể.

Vân Chân quan trọng với hắn nhường nào. Tình cảm của hắn đối với Vân Chân có thay đổi hay không. Nỗi sợ hãi và kháng cự chôn sâu trong trái tim đến từ đâu. Làm sao mới có thể thuyết phục bản thân tiếp nhận Vân Chân một cách thẳng thắn. Lúc đầu sao hắn lại cố ý chọc giận Vân Chân… Những vấn đề này căn bản hắn chẳng cần suy nghĩ, vì đầu óc quá nhạy bén, chỉ cần suy nghĩ một loáng là thông suốt, tâm trạng theo đó tốt hơn trước nhiều.

Hơn nữa mấy ngày nay một là Vân Chân sợ kích thích đến Vân Thanh, hai là lo lắng thân thể Vân Thanh chưa khôi phục, từ khi bắt về cũng không ép buộc hắn nữa, nhiều nhất chỉ là lúc ngủ ôm, ngay cả hôn cũng không dám hôn, sợ vừa hôn thì khống chế không được, hơn nữa thái độ chờ đợi Vân Thanh cũng trở lại trạng thái dịu dàng ngày xưa, không còn cưỡng ép như ngày xuống núi bắt người.

Lại hoàn toàn không cho Vân Thanh cơ hội đẩy thuyền

A a a a a a! Phiền phức! Vân Thanh cầm gối đầu ném lên, hung hăng nện lên cửa, tức giận.

Hắn phiền tính tình trời sinh khó ưa này của mình …tuy nói hắn nghĩ rõ ràng, nhưng với mức độ khó tính của hắn, để cho hắn cứ như vậy thuận theo đối xử thật tốt với Vân Chân, hoặc là chủ động tỏ tình để cho Vân Chân thân mật với mình, xấu hổ muốn chết… Không bằng dùng một đao giết chết hắn còn hơn. Trong lòng hiểu thì hiểu rõ, nhưng tính cách này cũng không phải chỉ dựa vào “tự biết là không tốt” là có thể lập tức thay đổi.

Phiền quá! Vân Thanh nhảy nhót không thôi trên ván giường, nổi trận lôi đình, phiền phức phiền phức!

Vân Chân không biết thật ra Vân Thanh đang giận tính tình của mình, còn tưởng là cuộc sống giam lỏng mấy ngày nay khiến Vân Thanh phiền não, trong lòng không khỏi áy náy, buông cuốn sách đọc được một nửa trên tay xuống: “… Ngày mai ta đi dạo với đệ.”

“Không đi! Không đi dạo! Đều tại huynh!” Vân Thanh nhảy xuống giường, giống như một con sư tử nhỏ nóng nảy, ở trong phòng đi tới đi lui.

Trách Vân Chân vì sao phải thích hắn, trách anh vì sao hại hắn dao động theo phàm tâm, trách Vân Chân biết rõ hắn khó tính, vì sao không ép buộc hắn nữa, vì sao chỉ cưỡng ép một lần lại không có tiền đồ thuận theo hắn như vậy.

Vân Chân lại cho rằng Vân Thanh trách mình giam lỏng hắn, tự thấy mình đuối lý, rũ mi mắt không lên tiếng, tùy ý Vân Thanh giương oai.

Tới đêm hôm đó, Vân Thanh thừa dịp Vân Chân ngủ say, rón rén bò xuống giường.

Mấy ngày nay Vân Thanh cũng không có ý định chạy trốn, ít nhiều Vân Chân cũng buông lỏng cảnh giác, cho nên động tĩnh Vân Thanh xuống giường không thể đánh thức y.

Vân Thanh dời cái bàn Vân Chân chặn cửa… cái bàn này đặt đây cực kỳ vô dụng, chỉ là an ủi tâm lý mà thôi … hắn đẩy cửa phòng trong ra, vô thanh vô tức lẻn ra ngoài, vừa mới đẩy cửa phòng bên ngoài ra một khe hở, phía sau lại đột nhiên truyền đến một giọng nói…

“Sư phụ?” Bạch Nguyễn từ trên giường nhỏ bên ngoài ngồi dậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tràn đầy hoảng sợ: “Người muốn đi ra ngoài tàn sát thiên hạ, làm hại lê dân”… Đúng là thuật lại nguyên văn, trí nhớ rất tốt.

Lớn không tỉnh, sao nhỏ lại tỉnh rồi? Vân Thanh sợ tới mức nhảy lên, đi ba bước chạy hai bước xông tới bịt miệng Bạch Nguyễn lại, thấy Bạch Nguyễn còn muốn giãy dụa, cuống quýt gắp cả đứa nhỏ dưới cánh tay, giống như cơn gió bay ra ngoài.

Thẳng đến khi ra khỏi quan, bước lên đường xuống núi, Vân Thanh mới buông Bạch Nguyễn ra, đặt cậu lên mặt đất, có chút đau đầu nhìn đứa con ghẻ này.

Rốt cuộc Bạch Nguyễn đợi được tự do, sợ tới mức cái đuôi tròn run rẩy, còn tưởng rằng sư phụ tẩu hỏa nhập ma muốn mình tế cờ, vội vàng khuyên nhủ: “Sư, sư phụ… không được giết người đâu!”

Vân Thanh trừng mắt, da mặt dày hơn ba thước: “Hừ thằng nhóc ngốc nhà mi, vi sư đường đường là danh môn chính phái, sao lại muốn giết người?”

Bạch Nguyễn: “Vậy…”

Vân Thanh tiến đến bên tai Bạch Nguyễn, cổ họng khẽ động, thần bí nói: “Thật ra sư bá mi là một yêu quái xấu xa, hôm nay vi sư không cẩn thận vạch trần bí mật của y…”

“?”Tâm hồn trẻ con của Bạch Nguyễn trong nháy mắt này hoàn toàn bối rối.

Khiêu Khiêu… lại đang nằm mơ à?

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Thanh: Hì hì hì hì ~ bắt ta đi~ sư ca đến bắt ta đi~

Đại khái là cảm giác như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau