Chương 3
Edit: Yphongnhulieu
03 lần đầu gặp gỡ
============
Lý Lâm đã vô cùng hoảng sợ trước cái nhìn lạnh lùng này, hắn thấy như đang bị ác quỷ bóp cổ làm hắn muốn thở nhẹ cũng không được.
Hắn nhớ lại lời mà hùng phụ vẫn thường dạy bảo, dù cho ở xã hội này trùng đực có địa vị cao đến đâu đi nữa, có được hưởng bao nhiêu quyền lợi cũng tuyệt đối không được chọc đến vị nguyên soái Tịch Án này dù y chỉ là một con trùng cái. Ở Đế quốc này, Tịch Án không chỉ đơn giản là trùng khống chế toàn bộ quân đội mà dù y có muốn giết một con trùng đực hoặc là một trăm con trùng đực đi nữa thì cũng không có trùng nào có tư cách ngăn cản.
Y có dung mạo cực kỳ thu hút nhưng những con trùng đực quý tộc dù có yêu thích cũng chẳng dám có ý mơ ước đến y càng đừng nói đến những con trùng đực dân thường, thậm chí họ còn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ xứng với ngài nguyên soái.
“Ngài nguyên soái.....” Giọng nói của Lý Lâm đã bắt đầu run run nhưng hắn chỉ có thể cố gượng để nói chuyện với Tịch Án, hắn chỉ về hướng Bạch Chung rồi nói: “Anh ấy là anh trai của tôi, tôi sợ anh ấy không có thiệp mời mà lén vào đây sẽ làm ngài không vui.”
Hừ, cũng xem như không quá ngu ngốc. Vậy mà cũng biết buộc tội Bạch Chung là tự ý trốn vào đây.
Bạch Chung nhìn về phía đứa em trai từ trên trời rơi xuống này nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn qua rồi thôi. Lúc này anh vô cùng bình tĩnh nhìn về phương xa, nhìn một hồi lại nhìn tới mấy ly rượu ở trên bàn tiệc, ngón tay anh giật giật, không biết rượu ở đây có mùi vị thế nào.
Trước kia anh đã từng là một người pha chế rượu nên cũng hơi có hứng thú với thứ này.
“Thật đáng tiếc, ngài Bạch đây chính là khách của tôi.” Đôi mắt của Tịch Án vẫn hơi rũ xuống sau đó y ngước mắt lên liếc ngang qua chỗ Bạch Chung đang nhìn rồi lại rũ mắt xuống. Rõ ràng y không có dùng tới tinh thần lực nhưng lại làm cho các trùng khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Lý Lâm đã vô cùng khiếp sợ, giờ đây đến cả việc tự hỏi hắn cũng không còn sức chứ nói gì đến việc ganh ghét Bạch Chung vì anh đã quen biết được con trùng cao quý đến vậy. Chân hắn mềm nhũn lết về phía sau: “Ưm... Xin lỗi, tôi không biết, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Vừa dứt lời, hắn đã vội chạy biến ra khỏi chỗ này.
“Thưa ngài Bạch Chung.” Sau khi Lý Lâm rời đi, Tịch Án thấy Bạch Chung còn nhìn về phía kia nên đã mở miệng nói.
“?”Bạch Chung quay đầu lại, anh vốn đã cao 1m85, lúc ở Trái Đất cũng được xem là cao rồi nhưng khi đến Trùng tộc thì lại khác. Mặc dù trùng đực có ngoại hình và chiều cao xấp xỉ loài người nhưng trùng cái lại có chiều cao vượt trội, đa phần họ đều cao trên 1m9 nên lúc này nhìn anh có chút nhỏ xinh.
Vị nguyên soái trùng cái trước mặt này theo những gì trong tư liệu có ghi thì y cao 1m97, đúng hay không thì còn cần kiểm tra lại nhưng lúc này khi y đứng cùng với Bạch Chung thì cũng đã cao hơn anh tận nửa cái đầu nên khi muốn nhìn thẳng mặt y thì anh phải luôn ngẩng đầu. Bạch Chung không thích kiểu này nên chỉ một lúc sau anh đã nhíu mày.
Dường như Tịch Án đã nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp khi Bạch Chung ngẩng đầu lên nhìn y. Đôi mắt đào hoa thâm thúy lạnh nhạt của anh ngước lên, khóe mắt hơi cong nhìn như chất chứa biết bao tình cảm làm con trùng trước mặt muốn hóa thành con thiêu thân lao về phía trước dù phải tan xương nát thịt dưới ngọn lửa thì nó cũng cam lòng.
Tịch Án liếm môi, một tiếng hùng chủ đã chuẩn bị được kêu lên nhưng y biết bây giờ mình còn chưa có tư cách đó, điều này làm y có chút khó chịu. Sau đó y thấy anh hình như hơi nhíu mày, chỉ trong nháy mắt y đã thấy được sự không vui trên gương mặt không chút cảm xúc này.
Dường như Tịch Án đã hiểu ra gì đó, y hơi khụy chân cuối thấp người xuống, rõ ràng là y rất cao nhưng lại dùng cách ngước lên để nhìn Bạch Chung. Hình như anh có vẻ khá hài lòng, tuy y không hiểu vì sao anh lại quan tâm đến vấn đề tầm mắt và chiều cao nhưng y đoán có thể là do thói quen muốn kiểm soát mọi việc của anh.
Bạch Chung thấy Tịch Án biết điều như vậy nên cuối cùng cũng đã chịu nhìn kĩ đối phương. Đúng là không thể không thừa nhận, Tịch Án thật sự rất tuấn tú, tóc được cắt gọn càng làm tôn thêm nét đẹp đàn ông của y, cái mũi cao đẹp như tạc tượng, đôi mắt hai màu làm y nhìn có vẻ càng thêm bí ẩn và cao quý, cả thân đồ vest khiến cho cơ bắp y được thể hiện rõ ràng, trông vô cùng cân xứng.
Tất cả mọi thứ trên làm Bạch Chung có chút tò mò, không biết khi ở trên chiến trường thì y sẽ có dáng vẻ như thế nào. Đáng tiếc, quá trình huấn luyện cũng như chiến đấu của quân đội là những tư liệu mật và không thể công khai.
“Ngài hài lòng với tôi chứ?” Thấy Bạch Chung đang nhìn mình nên Tịch Án cười hỏi.
“Cũng được.” Sự tò mò của anh với Tịch Án không khác gì so với độ tò mò của anh với ly rượu kia. Nhắc đến ly rượu kia mới nhớ, anh đưa mắt nhìn về phía bàn lúc nãy nhưng ly rượu đã bị trùng khác lấy đi từ lúc nào.
Vốn dĩ sau khi nghe Bạch Chung nói “cũng được”, Tịch Án đã rất vui nhưng khi thấy anh nhìn sang hướng khác thì y có chút tức giận, y nhìn theo hướng đó thì thấy một đám trùng cái, rốt cuộc là anh đang nhìn ai?
Đám trùng kia cảm nhận được cái nhìn chết trùng của Tịch Án nên vội hoảng hồn, vị trùng đực xinh đẹp vừa bước vào lúc nãy đang đứng cạnh Tịch Án, không biết trùng đực đó đã làm gì chọc giận ngài nguyên soái, nếu như là những con trùng cái khác thì tốt rồi, họ sẽ không dám vô lễ với trùng đực nhưng đó là Tịch Án đấy. Cho dù bọn trùng cái kia không muốn vị trùng đực xinh đẹp này bị phạt nhưng chẳng con trùng nào dám đối đầu với Tịch Án cả nên họ chỉ có thể thành tâm cầu nguyện cho vị trùng đực đó mà thôi.
Tất nhiên lúc này Bạch Chung không biết đám trùng kia đang nghĩ gì, anh nghĩ dù sao thì có vẻ như Tịch Án cũng không có ý định từ chối lập khế ước, suy ra y sẽ là thư quân tương lai của anh nên có lẽ anh nhờ y chút việc cũng không có gì quá đáng.
“Tôi muốn uống rượu.” Bạch Chung hơi nghiêng đầu nói với Tịch Án.
“Thì ra chỉ là.... muốn uống rượu... sao?” Tịch Án nhỏ giọng nhắc lại, y nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của vị trùng đực này nên không nhịn được mà cười nhẹ. Thì ra anh không có nhìn trùng khác vì thế y khom lưng tiến gần đến bên tai Bạch Chung rồi nói: “Nếu như trùng đực uống say sẽ rất dễ gặp nguy hiểm nên tôi chỉ có thể cho ngài uống thử một ly nhỏ mà thôi.”
Bạch Chung cũng không thèm cãi lại, dù sao thì anh cũng không quá thích uống rượu, anh chỉ muốn nếm thử mà thôi nên đã gật đầu.
Sau khi thấy bạch Chung không khó chịu với sự thân mật của mình, Tịch Án càng vui hơn. Y vội sai trùng hầu đi chuẩn bị một ly rượu hợp với trùng đực.
Bạch Chung nhận lấy ly rượu mà trùng hầu đưa tới, đó là một ly rượu màu xanh giống như một ly Cocktail. Bạch Chung nếm thử một miếng, có một mùi rất thơm, mùi rượu rất nhẹ và đậm vị hoa quả, xem ra là độ cồn khá thấp, cũng không đến nỗi nào.
Đến lúc này, Tịch Án mới đủ bình tĩnh để nhìn kĩ Bạch Chung, Tịch Án cảm thấy rất đau lòng khi thấy Bạch Chung mặc một bộ vest không rõ nhãn hiệu. Hình như trùng đực bé nhỏ của y rất nghèo khó. Khi thấy cử chỉ nho nhã của Bạch Chung thì Tịch Án chỉ có một suy nghĩ duy nhất, vị trùng đực này đáng lẽ nên nhận được những gì tốt nhất, anh xứng đáng với những thứ quý giá nhất.
Nhưng mà cũng may, chờ đến lúc cả hai lập khế ước xong thì toàn bộ tài sản của y sẽ thuộc về vị trùng đực này. Từ trước đến nay Tịch Án chưa bao giờ cảm thấy biết ơn về sự bất bình đẳng giữa trùng đực và trùng cái như bây giờ. Cũng may dù y có quyền thế ngập trời cũng không định lật đổ chế độ đó, có lẽ là vì định mệnh biết y sẽ gặp vị trùng đực này.
Cuối cùng bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu, mọi trùng đều im lặng, vì có vai trò chủ nhà nên Tịch Án không thể đứng cạnh Bạch Chung lâu hơn. Y nhỏ giọng nói tạm biệt với Bạch Chung, không quên nhắc thêm lát nữa y sẽ trở lại rồi mới rời đi trong sự không nỡ.
Bữa tiệc phá xác hôm nay là của em trai Tịch Án- Tịch Thanh, các trùng đực có vai vế trong nhà đều lên nói vài câu, vì là nguyên soái của Đế quốc nên Tịch Án cũng phải có mặt. Lúc này, Bạch Chung đang chán muốn chết, anh ngồi dựa vào cái ghế mềm, lắc lắc ly rượu trong tay rồi nghĩ vu vơ. Anh nhận ra dù đây là thế giới Trùng tộc với sự phân biệt tôn ti rõ ràng giữa đực cái nhưng có vẻ như Tịch Thanh rất sợ Tịch Án.
——
“Ngài có muốn đi dạo xung quanh không?” Sau khi kết thúc “công việc”, Tịch Án đã vội đến trước mặt Bạch Chung vì hình như nhìn anh có vẻ khá chán.
“Cũng được.”
Biệt thự nhà họ Tịch rất rộng, Tịch Án đã dẫn Bạch Chung đến cửa sau để vòng ra vườn rồi nghiêng mình để lộ ra vẻ đẹp của khu vườn. Y vô cùng dịu dàng hỏi: “Ngài có thích hoa không?”
“Cũng được."
Trong vườn có rất nhiều hoa, những đóa hoa đỏ thắm không biết tên nhưng có vẻ khá giống hoa hồng và có mùi rất thơm nên Bạch Chung đã đến gần để nhìn kỹ hơn.
Tịch Án lại không nhúc nhích, y đứng yên nhìn bóng lưng của Bạch Chung hòa vào giữa biển hoa đỏ, đối với y anh còn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần so với loài hoa medusa này, anh đẹp như một bức tranh do thần sáng tạo ra. Vì có biển hoa làm nền phía sau nên Tịch Án càng cảm thấy dường như Bạch Chung không thuộc về thế giới này. Y thấy anh có thể biến mất bất kỳ lúc nào nên vội vàng chạy qua nắm lấy tay anh.
“Hửm?” Bạch Chung có chút khó hiểu nhìn về phía Tịch Án.
Tịch Án mím môi rồi nhỏ giọng nói giống như sợ trùng đực yếu ớt của y bị dọa: “Không có gì, bây giờ bên ngoài lạnh lắm, chúng ta trở về đi.”
Hai trùng đi trên hành lang dài, Tịch Án cố tình bước chậm một bước để đi phía sau bảo vệ Bạch Chung. Buổi tiệc sắp kết thúc nhưng y vẫn không muốn rời xa trùng đực, y im lặng một hồi lâu, mãi đến khi đi đến cửa của đại sảnh y mới mở lời: “Hay là lát nữa tôi đưa ngài về, trùng đực đi một mình ban đêm rất nguy hiểm.” Có trời mới biết giờ này ở ngoài kia có bao nhiêu con trùng cái biến thái đang thèm khát trùng đực.
Dù sao thì có xe bay đi cũng tốt hơn là ngồi tàu trở về nên Bạch Chung đã gật đầu đồng ý. Còn về câu sau của y thì Bạch Chung sẽ vờ như không nghe thấy.
——
Tuy rằng nhiệt độ của Thủ Đô Tinh lúc nào cũng ấm áp như mùa xuân nhưng khi màn đêm buông xuống thì nhiệt độ cũng sẽ giảm một chút, lúc này nhiệt độ ở đây không khác gì ban đêm ở Trái Đất. Nhưng ở trong mắt Trùng tộc thì trùng đực là những cá thể vô cùng yếu ớt và họ cần nhận được sự chăm sóc cẩn thận vì thế trùng đực không nên ra ngoài vào ban đêm, trùng cái sợ nhiệt độ thay đổi sẽ làm trùng đực bị bệnh.
Lúc Tịch Án quay lại thì trên tay y đang cầm theo một cái áo khoác. Cái áo vắt trên cánh tay cơ bắp cân xứng của y. Trời sinh trùng cái đã có sức khỏe phi thường, không sợ gió to sóng lớn gì, hơn nữa y còn là một quân thư, một năm mười hai tháng đều chăm chỉ luyện tập nên sức khỏe rất tốt. Lúc này, y đã cởi áo vest khoác ngoài ra chỉ mặc đúng một cái áo sơ mi trắng, cổ tay áo được xắn tới khuỷu tay, cơ bắp cuồn cuộn làm áo sơ mi căng ra, vừa cân xứng lại tràn đầy nam tính thu hút bao ánh nhìn.
Tuy rằng lúc đầu y muốn lấy áo khoác của mình cho Bạch Chung để anh nhiễm chút mùi hương của y nhưng đối với trùng đực thì đó là một hành vi cực kỳ vô lễ nên y chỉ có thể tiếc nuối mà lấy một cái áo khoác mới.
Bạch Chung để yên cho trùng cái trước mặt lấy áo khoác lên người mình sau đó ngồi lên xe của đối phương. Không thể không nói rằng khoa học kĩ thuật của thời đại này thật phát triển làm anh cũng muốn nghiên cứu thử một chút.
Lúc trước, đại học mà anh chuẩn bị nhập học là một trường rất có tiếng trong lĩnh vực khoa học máy móc. Đáng tiếc, anh chỉ vừa thi đại học xong thì đại dịch xác sống đã bùng nổ làm anh còn chưa học được buổi nào.
Lúc này anh đã đến một thế giới mà khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển nên chắc chắn không thể bỏ lỡ cơ hội này. Bạch Chung đã quyết định sau khi lập khế ước xong sẽ bắt đầu học tập.
Cho dù Tịch Án đã cố tình chạy xe rất chậm thì cuối cùng cũng đã tới nơi. Y cảm thấy con đường này quá ngắn, y còn chưa ngồi cùng Bạch Chung được bao lâu mà.
Bạch Chung xuống xe rồi lại nhìn về phía Tịch Án, anh thấy hình như đối phương có vẻ rất sầu não nên đã vẫy tay rồi nói: “Lần sau gặp.”
Đôi mắt hai màu của Tịch Án sáng lên tức khắc, đôi mắt như một viên đá quý. Y cũng cười rộ lên nói: “Hẹn gặp lại lần sau.” Thưa hùng chủ của tôi.
Sau khi nhìn Bạch Chung đi vào nhà, Tịch Án đã ngồi trong xe rất lâu cũng chẳng thể bình tĩnh lại được. Trời ơi trùng đực nói với y “lần sau gặp” kìa!
Làm thế nào cũng không thể kéo khóe miệng đang giương cao của y hạ xuống được. Tịch Án nhìn về phía căn biệt thự nhỏ đang sáng đèn, hừ, nơi này cũng quá nhỏ, trang trí cũng không có gì đặc sắc, y muốn mau mau lập khế ước để hùng chủ dọn đến ở trong phủ nguyên soái cùng với y.
Hết chương 3 rồi đó, tui cũng cạn năng lượng rồi, mong các bà tặng 1 sao để cổ vũ tui nha~~~~
03 lần đầu gặp gỡ
============
Lý Lâm đã vô cùng hoảng sợ trước cái nhìn lạnh lùng này, hắn thấy như đang bị ác quỷ bóp cổ làm hắn muốn thở nhẹ cũng không được.
Hắn nhớ lại lời mà hùng phụ vẫn thường dạy bảo, dù cho ở xã hội này trùng đực có địa vị cao đến đâu đi nữa, có được hưởng bao nhiêu quyền lợi cũng tuyệt đối không được chọc đến vị nguyên soái Tịch Án này dù y chỉ là một con trùng cái. Ở Đế quốc này, Tịch Án không chỉ đơn giản là trùng khống chế toàn bộ quân đội mà dù y có muốn giết một con trùng đực hoặc là một trăm con trùng đực đi nữa thì cũng không có trùng nào có tư cách ngăn cản.
Y có dung mạo cực kỳ thu hút nhưng những con trùng đực quý tộc dù có yêu thích cũng chẳng dám có ý mơ ước đến y càng đừng nói đến những con trùng đực dân thường, thậm chí họ còn nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ xứng với ngài nguyên soái.
“Ngài nguyên soái.....” Giọng nói của Lý Lâm đã bắt đầu run run nhưng hắn chỉ có thể cố gượng để nói chuyện với Tịch Án, hắn chỉ về hướng Bạch Chung rồi nói: “Anh ấy là anh trai của tôi, tôi sợ anh ấy không có thiệp mời mà lén vào đây sẽ làm ngài không vui.”
Hừ, cũng xem như không quá ngu ngốc. Vậy mà cũng biết buộc tội Bạch Chung là tự ý trốn vào đây.
Bạch Chung nhìn về phía đứa em trai từ trên trời rơi xuống này nhưng anh chỉ liếc mắt nhìn qua rồi thôi. Lúc này anh vô cùng bình tĩnh nhìn về phương xa, nhìn một hồi lại nhìn tới mấy ly rượu ở trên bàn tiệc, ngón tay anh giật giật, không biết rượu ở đây có mùi vị thế nào.
Trước kia anh đã từng là một người pha chế rượu nên cũng hơi có hứng thú với thứ này.
“Thật đáng tiếc, ngài Bạch đây chính là khách của tôi.” Đôi mắt của Tịch Án vẫn hơi rũ xuống sau đó y ngước mắt lên liếc ngang qua chỗ Bạch Chung đang nhìn rồi lại rũ mắt xuống. Rõ ràng y không có dùng tới tinh thần lực nhưng lại làm cho các trùng khác cảm thấy vô cùng áp lực.
Lý Lâm đã vô cùng khiếp sợ, giờ đây đến cả việc tự hỏi hắn cũng không còn sức chứ nói gì đến việc ganh ghét Bạch Chung vì anh đã quen biết được con trùng cao quý đến vậy. Chân hắn mềm nhũn lết về phía sau: “Ưm... Xin lỗi, tôi không biết, tôi còn có việc, xin phép đi trước.” Vừa dứt lời, hắn đã vội chạy biến ra khỏi chỗ này.
“Thưa ngài Bạch Chung.” Sau khi Lý Lâm rời đi, Tịch Án thấy Bạch Chung còn nhìn về phía kia nên đã mở miệng nói.
“?”Bạch Chung quay đầu lại, anh vốn đã cao 1m85, lúc ở Trái Đất cũng được xem là cao rồi nhưng khi đến Trùng tộc thì lại khác. Mặc dù trùng đực có ngoại hình và chiều cao xấp xỉ loài người nhưng trùng cái lại có chiều cao vượt trội, đa phần họ đều cao trên 1m9 nên lúc này nhìn anh có chút nhỏ xinh.
Vị nguyên soái trùng cái trước mặt này theo những gì trong tư liệu có ghi thì y cao 1m97, đúng hay không thì còn cần kiểm tra lại nhưng lúc này khi y đứng cùng với Bạch Chung thì cũng đã cao hơn anh tận nửa cái đầu nên khi muốn nhìn thẳng mặt y thì anh phải luôn ngẩng đầu. Bạch Chung không thích kiểu này nên chỉ một lúc sau anh đã nhíu mày.
Dường như Tịch Án đã nghe thấy tiếng tim mình loạn nhịp khi Bạch Chung ngẩng đầu lên nhìn y. Đôi mắt đào hoa thâm thúy lạnh nhạt của anh ngước lên, khóe mắt hơi cong nhìn như chất chứa biết bao tình cảm làm con trùng trước mặt muốn hóa thành con thiêu thân lao về phía trước dù phải tan xương nát thịt dưới ngọn lửa thì nó cũng cam lòng.
Tịch Án liếm môi, một tiếng hùng chủ đã chuẩn bị được kêu lên nhưng y biết bây giờ mình còn chưa có tư cách đó, điều này làm y có chút khó chịu. Sau đó y thấy anh hình như hơi nhíu mày, chỉ trong nháy mắt y đã thấy được sự không vui trên gương mặt không chút cảm xúc này.
Dường như Tịch Án đã hiểu ra gì đó, y hơi khụy chân cuối thấp người xuống, rõ ràng là y rất cao nhưng lại dùng cách ngước lên để nhìn Bạch Chung. Hình như anh có vẻ khá hài lòng, tuy y không hiểu vì sao anh lại quan tâm đến vấn đề tầm mắt và chiều cao nhưng y đoán có thể là do thói quen muốn kiểm soát mọi việc của anh.
Bạch Chung thấy Tịch Án biết điều như vậy nên cuối cùng cũng đã chịu nhìn kĩ đối phương. Đúng là không thể không thừa nhận, Tịch Án thật sự rất tuấn tú, tóc được cắt gọn càng làm tôn thêm nét đẹp đàn ông của y, cái mũi cao đẹp như tạc tượng, đôi mắt hai màu làm y nhìn có vẻ càng thêm bí ẩn và cao quý, cả thân đồ vest khiến cho cơ bắp y được thể hiện rõ ràng, trông vô cùng cân xứng.
Tất cả mọi thứ trên làm Bạch Chung có chút tò mò, không biết khi ở trên chiến trường thì y sẽ có dáng vẻ như thế nào. Đáng tiếc, quá trình huấn luyện cũng như chiến đấu của quân đội là những tư liệu mật và không thể công khai.
“Ngài hài lòng với tôi chứ?” Thấy Bạch Chung đang nhìn mình nên Tịch Án cười hỏi.
“Cũng được.” Sự tò mò của anh với Tịch Án không khác gì so với độ tò mò của anh với ly rượu kia. Nhắc đến ly rượu kia mới nhớ, anh đưa mắt nhìn về phía bàn lúc nãy nhưng ly rượu đã bị trùng khác lấy đi từ lúc nào.
Vốn dĩ sau khi nghe Bạch Chung nói “cũng được”, Tịch Án đã rất vui nhưng khi thấy anh nhìn sang hướng khác thì y có chút tức giận, y nhìn theo hướng đó thì thấy một đám trùng cái, rốt cuộc là anh đang nhìn ai?
Đám trùng kia cảm nhận được cái nhìn chết trùng của Tịch Án nên vội hoảng hồn, vị trùng đực xinh đẹp vừa bước vào lúc nãy đang đứng cạnh Tịch Án, không biết trùng đực đó đã làm gì chọc giận ngài nguyên soái, nếu như là những con trùng cái khác thì tốt rồi, họ sẽ không dám vô lễ với trùng đực nhưng đó là Tịch Án đấy. Cho dù bọn trùng cái kia không muốn vị trùng đực xinh đẹp này bị phạt nhưng chẳng con trùng nào dám đối đầu với Tịch Án cả nên họ chỉ có thể thành tâm cầu nguyện cho vị trùng đực đó mà thôi.
Tất nhiên lúc này Bạch Chung không biết đám trùng kia đang nghĩ gì, anh nghĩ dù sao thì có vẻ như Tịch Án cũng không có ý định từ chối lập khế ước, suy ra y sẽ là thư quân tương lai của anh nên có lẽ anh nhờ y chút việc cũng không có gì quá đáng.
“Tôi muốn uống rượu.” Bạch Chung hơi nghiêng đầu nói với Tịch Án.
“Thì ra chỉ là.... muốn uống rượu... sao?” Tịch Án nhỏ giọng nhắc lại, y nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của vị trùng đực này nên không nhịn được mà cười nhẹ. Thì ra anh không có nhìn trùng khác vì thế y khom lưng tiến gần đến bên tai Bạch Chung rồi nói: “Nếu như trùng đực uống say sẽ rất dễ gặp nguy hiểm nên tôi chỉ có thể cho ngài uống thử một ly nhỏ mà thôi.”
Bạch Chung cũng không thèm cãi lại, dù sao thì anh cũng không quá thích uống rượu, anh chỉ muốn nếm thử mà thôi nên đã gật đầu.
Sau khi thấy bạch Chung không khó chịu với sự thân mật của mình, Tịch Án càng vui hơn. Y vội sai trùng hầu đi chuẩn bị một ly rượu hợp với trùng đực.
Bạch Chung nhận lấy ly rượu mà trùng hầu đưa tới, đó là một ly rượu màu xanh giống như một ly Cocktail. Bạch Chung nếm thử một miếng, có một mùi rất thơm, mùi rượu rất nhẹ và đậm vị hoa quả, xem ra là độ cồn khá thấp, cũng không đến nỗi nào.
Đến lúc này, Tịch Án mới đủ bình tĩnh để nhìn kĩ Bạch Chung, Tịch Án cảm thấy rất đau lòng khi thấy Bạch Chung mặc một bộ vest không rõ nhãn hiệu. Hình như trùng đực bé nhỏ của y rất nghèo khó. Khi thấy cử chỉ nho nhã của Bạch Chung thì Tịch Án chỉ có một suy nghĩ duy nhất, vị trùng đực này đáng lẽ nên nhận được những gì tốt nhất, anh xứng đáng với những thứ quý giá nhất.
Nhưng mà cũng may, chờ đến lúc cả hai lập khế ước xong thì toàn bộ tài sản của y sẽ thuộc về vị trùng đực này. Từ trước đến nay Tịch Án chưa bao giờ cảm thấy biết ơn về sự bất bình đẳng giữa trùng đực và trùng cái như bây giờ. Cũng may dù y có quyền thế ngập trời cũng không định lật đổ chế độ đó, có lẽ là vì định mệnh biết y sẽ gặp vị trùng đực này.
Cuối cùng bữa tiệc cũng chính thức bắt đầu, mọi trùng đều im lặng, vì có vai trò chủ nhà nên Tịch Án không thể đứng cạnh Bạch Chung lâu hơn. Y nhỏ giọng nói tạm biệt với Bạch Chung, không quên nhắc thêm lát nữa y sẽ trở lại rồi mới rời đi trong sự không nỡ.
Bữa tiệc phá xác hôm nay là của em trai Tịch Án- Tịch Thanh, các trùng đực có vai vế trong nhà đều lên nói vài câu, vì là nguyên soái của Đế quốc nên Tịch Án cũng phải có mặt. Lúc này, Bạch Chung đang chán muốn chết, anh ngồi dựa vào cái ghế mềm, lắc lắc ly rượu trong tay rồi nghĩ vu vơ. Anh nhận ra dù đây là thế giới Trùng tộc với sự phân biệt tôn ti rõ ràng giữa đực cái nhưng có vẻ như Tịch Thanh rất sợ Tịch Án.
——
“Ngài có muốn đi dạo xung quanh không?” Sau khi kết thúc “công việc”, Tịch Án đã vội đến trước mặt Bạch Chung vì hình như nhìn anh có vẻ khá chán.
“Cũng được.”
Biệt thự nhà họ Tịch rất rộng, Tịch Án đã dẫn Bạch Chung đến cửa sau để vòng ra vườn rồi nghiêng mình để lộ ra vẻ đẹp của khu vườn. Y vô cùng dịu dàng hỏi: “Ngài có thích hoa không?”
“Cũng được."
Trong vườn có rất nhiều hoa, những đóa hoa đỏ thắm không biết tên nhưng có vẻ khá giống hoa hồng và có mùi rất thơm nên Bạch Chung đã đến gần để nhìn kỹ hơn.
Tịch Án lại không nhúc nhích, y đứng yên nhìn bóng lưng của Bạch Chung hòa vào giữa biển hoa đỏ, đối với y anh còn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần so với loài hoa medusa này, anh đẹp như một bức tranh do thần sáng tạo ra. Vì có biển hoa làm nền phía sau nên Tịch Án càng cảm thấy dường như Bạch Chung không thuộc về thế giới này. Y thấy anh có thể biến mất bất kỳ lúc nào nên vội vàng chạy qua nắm lấy tay anh.
“Hửm?” Bạch Chung có chút khó hiểu nhìn về phía Tịch Án.
Tịch Án mím môi rồi nhỏ giọng nói giống như sợ trùng đực yếu ớt của y bị dọa: “Không có gì, bây giờ bên ngoài lạnh lắm, chúng ta trở về đi.”
Hai trùng đi trên hành lang dài, Tịch Án cố tình bước chậm một bước để đi phía sau bảo vệ Bạch Chung. Buổi tiệc sắp kết thúc nhưng y vẫn không muốn rời xa trùng đực, y im lặng một hồi lâu, mãi đến khi đi đến cửa của đại sảnh y mới mở lời: “Hay là lát nữa tôi đưa ngài về, trùng đực đi một mình ban đêm rất nguy hiểm.” Có trời mới biết giờ này ở ngoài kia có bao nhiêu con trùng cái biến thái đang thèm khát trùng đực.
Dù sao thì có xe bay đi cũng tốt hơn là ngồi tàu trở về nên Bạch Chung đã gật đầu đồng ý. Còn về câu sau của y thì Bạch Chung sẽ vờ như không nghe thấy.
——
Tuy rằng nhiệt độ của Thủ Đô Tinh lúc nào cũng ấm áp như mùa xuân nhưng khi màn đêm buông xuống thì nhiệt độ cũng sẽ giảm một chút, lúc này nhiệt độ ở đây không khác gì ban đêm ở Trái Đất. Nhưng ở trong mắt Trùng tộc thì trùng đực là những cá thể vô cùng yếu ớt và họ cần nhận được sự chăm sóc cẩn thận vì thế trùng đực không nên ra ngoài vào ban đêm, trùng cái sợ nhiệt độ thay đổi sẽ làm trùng đực bị bệnh.
Lúc Tịch Án quay lại thì trên tay y đang cầm theo một cái áo khoác. Cái áo vắt trên cánh tay cơ bắp cân xứng của y. Trời sinh trùng cái đã có sức khỏe phi thường, không sợ gió to sóng lớn gì, hơn nữa y còn là một quân thư, một năm mười hai tháng đều chăm chỉ luyện tập nên sức khỏe rất tốt. Lúc này, y đã cởi áo vest khoác ngoài ra chỉ mặc đúng một cái áo sơ mi trắng, cổ tay áo được xắn tới khuỷu tay, cơ bắp cuồn cuộn làm áo sơ mi căng ra, vừa cân xứng lại tràn đầy nam tính thu hút bao ánh nhìn.
Tuy rằng lúc đầu y muốn lấy áo khoác của mình cho Bạch Chung để anh nhiễm chút mùi hương của y nhưng đối với trùng đực thì đó là một hành vi cực kỳ vô lễ nên y chỉ có thể tiếc nuối mà lấy một cái áo khoác mới.
Bạch Chung để yên cho trùng cái trước mặt lấy áo khoác lên người mình sau đó ngồi lên xe của đối phương. Không thể không nói rằng khoa học kĩ thuật của thời đại này thật phát triển làm anh cũng muốn nghiên cứu thử một chút.
Lúc trước, đại học mà anh chuẩn bị nhập học là một trường rất có tiếng trong lĩnh vực khoa học máy móc. Đáng tiếc, anh chỉ vừa thi đại học xong thì đại dịch xác sống đã bùng nổ làm anh còn chưa học được buổi nào.
Lúc này anh đã đến một thế giới mà khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển nên chắc chắn không thể bỏ lỡ cơ hội này. Bạch Chung đã quyết định sau khi lập khế ước xong sẽ bắt đầu học tập.
Cho dù Tịch Án đã cố tình chạy xe rất chậm thì cuối cùng cũng đã tới nơi. Y cảm thấy con đường này quá ngắn, y còn chưa ngồi cùng Bạch Chung được bao lâu mà.
Bạch Chung xuống xe rồi lại nhìn về phía Tịch Án, anh thấy hình như đối phương có vẻ rất sầu não nên đã vẫy tay rồi nói: “Lần sau gặp.”
Đôi mắt hai màu của Tịch Án sáng lên tức khắc, đôi mắt như một viên đá quý. Y cũng cười rộ lên nói: “Hẹn gặp lại lần sau.” Thưa hùng chủ của tôi.
Sau khi nhìn Bạch Chung đi vào nhà, Tịch Án đã ngồi trong xe rất lâu cũng chẳng thể bình tĩnh lại được. Trời ơi trùng đực nói với y “lần sau gặp” kìa!
Làm thế nào cũng không thể kéo khóe miệng đang giương cao của y hạ xuống được. Tịch Án nhìn về phía căn biệt thự nhỏ đang sáng đèn, hừ, nơi này cũng quá nhỏ, trang trí cũng không có gì đặc sắc, y muốn mau mau lập khế ước để hùng chủ dọn đến ở trong phủ nguyên soái cùng với y.
Hết chương 3 rồi đó, tui cũng cạn năng lượng rồi, mong các bà tặng 1 sao để cổ vũ tui nha~~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất