Chương 7
“Cậu lại đây!” Quản lí thấy người đi rồi, một phen kéo Tiểu Vĩ đi vào kho hàng, phanh một tiếng đóng cửa lại.
“Vô cớ bỏ bê công việc hai ngày, cậu thật to gan!” Bên trong kho hàng bịt kín, quản lí dựa vào cái giá đầy hàng hoá, ánh đèn từ phía trên chiếu xuống, ở trên mặt hắn có cảm giác bóng ma, Tiểu Vĩ mạc danh mà đánh cái rùng mình, lui ra phía sau hai bước, nhỏ giọng mà hồi: “Không…… Không có, tôi thật là không thoải mái, hôm nay là tới từ chức……”
Quản lí cười một tiếng, đánh giá cậu một thân quần áo không thuộc về cậu, áo lông viên lãnh vàng nhạt, nhìn qua nguyên liệu rất tốt, mặc ở trên người cậu có điểm rộng thùng thình, lộ ra cái cổ đẹp. Phía dưới là quần jean bó sát người, hai chân càng có vẻ thon dài. Quản lí mạc danh cảm thấy này nhất định là quần áo nam nhân bên ngoài, hơn nữa Tiểu Vĩ vừa rồi rõ ràng lấy lòng, môi còn đỏ đỏ sưng sưng, vừa nhìn là biết trải qua cái gì.
Hắn giơ lên một cổ tức giận, duỗi tay liền đem Tiểu Vĩ kéo tới trước mặt, trầm giọng hỏi: “Nam nhân bên ngoài, hắn hôn cậu sao?”
“!” Tiểu Vĩ bị dọa ngốc, cậu há miệng, không thể tin tưởng thấy trong mắt quản lí loại dục hỏa giống trong mắt Kim Mao, cậu cắn môi muốn đẩy người ra, nhưng tay kia như kìm sắt niết chặt muốn chết, tiếp theo quản lí lại hỏi: “Hắn làm cậu?”
Tiểu Vĩ cùng hắn lôi kéo, cổ áo bị mở một chút làm quản lí thấy được phía dưới dấu hôn rõ ràng, tức khắc liền tạc.
“A, đều đã đánh dấu hiệu, Chung Hiểu Vĩ, tôi không nghĩ tới cậu như vậy dâm đãng a!”
“Anh quản cái gì! Buông tay! A! Tránh ra!” Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, Tiểu Vĩ đầu một hồi hung ba ba mà cãi lại, càng làm cho quản lí sinh khí, vừa dứt lời liền thấy quản lí đột nhiên nhào tới, đem cậu đè ở trên cửa, cúi đầu liền phải hôn cậu.
Tiểu Vĩ cũng bất chấp như, quay đầu liền tránh đi, quản lí lại đuổi theo, cậu dưới tình thế cấp bách lấy đầu đụng, phanh mà thật lớn một tiếng, đau đến cậu chóng mặt nhức đầu, quản lí cũng ôm đầu lui về phía sau hai bước, xô vào trên kệ để hàng phát ra tiếng vang lớn tới mức bên ngoài nhân viên cửa hàng đều chạy tới gõ cửa.
“Làm sao vậy? Mau ra ngoài!”
Bên ngoài kêu đến lớn nhất chính là Kim Mao, hung hăng mà vỗ cửa như là muốn hủy đi. Tiểu Vĩ che lại đầu để giảm đau đớn, cậu cũng không thèm nhìn tới quản lí, xoay người liền mở cửa nhào vào trong lòng ngực Kim Mao.
“Ân? Em không sao chứ?” Kim Mao tự nhiên mà ôm lấy cậu, sờ sờ đầu, thấy kho hàng bên trong đồ vật rớt đầy đất, quản lí cũng che lại đầu cho rằng bọn họ đánh nhau, nhưng ngay sau đó nhìn thấy quản lí kia nâng lên ánh mắt mang theo địch ý, ánh mắt lộ liễu không chút nào che dấu mà càn quét trên người Tiểu Vĩ, hắn chỉ cảm thấy một cổ lửa giận trống rỗng dựng lên, thiêu đến hắn trước mắt đều đỏ lên, nguyên lai gia hỏa này mỗi ngày khi dễ người của hắn, là muốn đem người đoạt!
“Mẹ nó em này ngốc bức*!!” Kim Mao rống lên một tiếng, xắn tay áo muốn đánh người, Tiểu Vĩ một phen ôm chặt hắn, liều mạng đem hắn đẩy ra bên ngoài, nhân viên cửa hàng cũng sợ sinh sự vội vàng đi lên ngăn đón người muốn đánh nhau với quản lí, hai người liều mạng mới miễn cưỡng kéo ra hai nam nhân cường tráng hồng mắt chọi gà.
*cách chửi ngu ngốc theo kiểu thân mật
“Hảo hảo chúng ta về nhà trước được không? Được không?” Tiểu Vĩ thanh âm run rẩy dùng sức lực đem người đẩy ra chỗ nhân viên chạy hàng, Kim Mao một phen đẩy cậu ra, tức giận đến chỉ vào mũi cậu liền mắng: “Cậu* cũng là xú ngốc bức! Có phải hay không mắt mù?! Hắn có ý nghĩ gì cậu nhìn không ra?! Vừa rồi có hay không bị làm sao? Nói!”
*Kim Mao nổi giận, đổi xưng hô
“Không không không, chúng ta đi thôi đi thôi, về nhà lại nói được không?”
Trong tiệm truyền đến "phanh" hung tợn mà một tiếng, quản lí vỗ vào trên cửa pha lê, khiêu khích mà nhìn Kim Mao. Tiểu Vĩ sợ tới mức nhảy dựng, vội vàng đánh bạo lôi kéo người đi ra xe bên kia, ôn tồn mà hống: “Chúng ta về nhà, về nhà, em đói bụng, trở về cho anh nấu mì ăn có được hay không? A Kim? Được không?”
Kim Mao nhìn nhìn tiểu nhân nhi ngoan ngoãn lôi kéo quần áo hắn mềm giọng khuyên bảo, hắn từ góc độ này có thể thuận lợi mà thấy dấu hôn chính mình lưu lại trên người cậu, lúc này trong lòng mới thoải mái một chút, quay đầu lại đối với người trong tiệm dựng ngón giữa, đắc ý dào dạt mà đem Tiểu Vĩ nhét vào ghế phụ, chính mình khởi động xe chạy lấy người.
Trên đường tự nhiên đem Tiểu Vĩ sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, sợ hãi rụt rè mà ở một bên nắm quần áo, muốn nói lại thôi. Kim Mao cố ý không phản ứng, một đường lái xe tốc hành về nhà, trở về liền ngồi ở sô pha trong phòng khách như Đại lão gia, lạnh mặt hỏi: “Nói! Hắn đối với em đã làm cái gì!”
“Không…… Thật sự không……” Tiểu Vĩ cúi đầu, giống phạm nhân chịu thẩm vấn, vạt áo cũng không biết nắm bao nhiêu lần, đã sớm nhăn dúm dó, trên quần cũng là vết trảo, đầu tóc vẫn như cũ loạn loạn kiều kiều, nhìn qua đặc biệt đáng thương.
Nhưng mà bộ dạng đáng thương ở trong mắt Kim Mao lại đốt lên lửa.
Mẹ nó, liền biết là cậu trêu hoa ghẹo nguyệt! Có biết hay không này bộ dạng nhược kê làm người hiếm lạ!
Đương nhiên hắn xem nhẹ không phải ai đều giống hắn cùng quản lí thích khi dễ cậu như vậy.
“Thật sự không có? Tôi chỉ cho em cơ hội thẳng thắn một lần.” Hắn gõ gõ bàn trà, thanh âm trầm xuống.
“Nga…… Em…… Kỳ thật…… Cũng không gì…… Chính là em đi vào kho hàng muốn lấy đồ vật, sau đó…… Sau đó quản lí liền đến kéo quần áo em……” Tiểu Vĩ càng nói càng nhỏ, cậu thậm chí không dám nói quản lí đè cậu hiếu thắng hôn, cậu biết tính tình Kim Mao, bá đạo không nói đạo lý, nhận thức hắn lâu như vậy lần đầu tiên thấy hắn như vậy đại hỏa, Tiểu Vĩ trong lòng cũng là vừa sợ vừa ngọt, sợ là không biết người này muốn như thế nào phạt cậu, ngọt là quả nhiên chủ nhân là để ý cậu, lần này, cũng để cậu đủ dư vị.
“Mẹ nó! Tôi vừa rồi nên đánh chết tên kia!” Kim Mao tức giận một chân đá ngã lăn bàn trà, hùng hổ mà đứng lên, giống như hùng sư qua lại đi rồi vài bước mới một phen kéo Tiểu Vĩ qua, thô lỗ mà kéo ra cổ áo cậu, cúi đầu hướng bên trong ngửi ngửi, như là xác nhận.
“Hắn chạm vào em sao?”
Thanh âm nặng nề mang theo lửa giận, Tiểu Vĩ run lên, nhanh chóng mà đáp: “Không có không có, lúc hắn kéo quần áo, em liền lập tức đẩy hắn ra.”
“Hừ.” Kim Mao tựa hồ thực vừa lòng câu trả lời của Tiểu Vĩ, một cái tát chụp ở eo chỗ cậu, đem người áp ở trong ngực. Tiểu Vĩ không dám kêu đau, cậu bị người lộng dày đặc hai ngày, đã sớm eo đau chân đau, chỉ có thể cắn răng nhịn, ngoan ngoãn mà cọ cọ hắn giống trấn an một con dã thú táo bạo, duỗi tay sờ sờ lưng Kim Mao, nhỏ giọng mà trả lời: “A Kim…… Em thật sự không để hắn chạm vào em…… Em cũng không biết hắn…… Tâm tư của hắn……”
“Còn nói! Tao Cẩu em có phải hay không mỗi ngày đi ra ngoài phát tao? Trước nay đều như vậy đánh rắm!”
Nói chưa dứt lời Kim Mao liền càng bạo giận. Đều do cậu mỗi ngày bưng một bộ dạng tiểu tức phụ, người xem tâm ngứa, đương nhiên nhận người!
“Ngô…… Không phải……” Tiểu Vĩ ủy khuất muốn chết, thanh âm không khỏi mang điểm khóc nức nở: “Em cũng không lưu ý……”
“Về sau cậu đi đâu đều mang lên vòng cổ cho tôi! Có nghe hay không!”
Không đợi Tiểu Vĩ đáp ứng, hắn lại lập tức bổ sung: “Không đúng! Không đủ! Phải cho cậu hình xăm! Làm tất cả mọi người biết cậu là tao cẩu của tôi!”
“Ngô!?”
Hình xăm? Có phải hay không rất đau? Tiểu Vĩ sợ tới mức lập tức khóc, cậu lôi kéo tay Kim Mao liều mạng lắc đầu, gấp đến độ nói không ra lời.
“Mẹ nó em còn dám cự tuyệt?! Phản rồi!” Tiểu Vĩ bị Kim Mao bạo nộ quăng ngã ở trên sô pha, nhào lên xé quần áo, hung hăng cắn một ngụm lên xương quai xanh.
“A!!!”
Này cắn nhưng thật ra dùng sức lực, đau đến Tiểu Vĩ nước mắt giàn giụa, hai chân loạn đá. Kim Mao ăn vài cái đá, càng lửa giận công tâm, một tay giữ hai cánh tay phản kháng, lấy dây lưng liền nhắc tới đỉnh đầu buộc lại, một tay đè nặng kéo chân cậu ra bên ngoài một phân, đùi rắn chắc lập tức đè ép lên, đem người định dưới đầu không thể nhúc nhích.
Hắn trên cao nhìn xuống mà đối với Tiểu Vĩ hét lên một tiếng: “Đừng nhúc nhích! Lại động sẽ cường bạo em!”
Tiểu Vĩ trải quá đau đớn, xương quai xanh thượng còn chảy máu, cậu trừu cái mũi, khóc đến thở hổn hển còn không quên lắp bắp mà vì chính mình biện giải: “A Kim…… Chủ nhân…… Em không cần…… Không cần hình xăm…… Sẽ đau…… Cầu chủ nhân…… Không cần……”
Nghe được, Kim Mao vừa buồn cười vừa tức giận, minh bạch Tiểu Tao Cẩu không phải là phản kháng hắn mà là sợ đau, hắn mới mềm khẩu khí, nhéo gương mặt ướt dầm dề của cậu tiếp tục khi dễ: “Đau cái gì đau, liền cũng dám phản kháng chủ nhân? Tôi dứt khoát lại dưỡng một con Tao Cẩu không sợ đau.”
Câu này tự nhiên là lời nói vui đùa, Kim Mao tuy rằng là mê chơi người nhưng những năm gần đây cũng chỉ có Tiểu Vĩ có thể ở lại tiến vào trong nhà hắn, làm hắn biến đổi biện pháp đi hống, đương nhiên từ góc độ Tiểu Vĩ nhìn không ra tới là hống, nhưng là chính hắn tới giảng, đã xem như đặc biệt nhân nhượng.
“Không cần! Không cần vứt bỏ em!!” Tiểu Vĩ đột nhiên run lên, thân mình giống cá nhảy bắn lên, chấn bị Kim Mao đè cũng quơ quơ, cậu cơ hồ là rống lên, trong mắt ngăn không được mà rơi lệ, nôn nóng mà môi đều phát run.
Kim Mao không dự đoán được cậu phản ứng mạnh như vậy, sửng sốt một chút, thấy cậu mặt mũi trắng bệch không cầm lòng có điểm phát đau, nhéo cái mũi cậu nói: “Nghĩ cái gì! Ai nói không cần em?!”
“Ô ô…… Thật sự……?”
“Sách!” Kim Mao không kiên nhẫn mà cúi đầu hôn cậu, hàm chứa môi phát run lại hung tợn mà nâng hông đỉnh cậu, thứ nóng hầm hập phía dưới đã có điểm phình phình, hắn cũng cảm thấy chính mình cầm thú, hai ngày trước mới đem người lăn lộn đến chết, hiện tại xem cậu lại khóc lại suyễn, thế nhưng càng ngày càng kích động, bất quá tao cẩu cũng quá nhát gan đi? Hắn thuận miệng nói hai câu đều nghĩ là thật.
“Đừng khóc! Khóc chít chít giống nữ nhân!”
Hắn thô tay thô chân mà cởi trói, Tiểu Vĩ lập tức ôm chặt hắn, đem chính mình hướng trong lòng ngực hắn liều mạng mà ôm, hai chân cũng bàn đặt trên eo hắn, nhỏ giọng mà cầu xin: “Em cái gì đều đáp ứng…… Hình xăm cũng được…… Chủ nhân……”
“Vô nghĩa! Cậu còn dám không đáp ứng?!”
Kim Mao bị tư thái ỷ lại ngọt đến không được, thanh âm cũng phóng mềm một ít, vuốt sau lưng cậu, bất quá hắn cũng lười đến đi tìm thầy xăm hình, thành thật nói muốn cho nam nhân khác nhìn đến thân mình, tiểu tao cẩu, hắn cũng là không tình nguyện. Hắn đôi mắt ở chung quanh quét một vòng, phát hiện phía dưới bàn trà có một bút thô đầu màu đen, hắn ôm mông nhỏ của cậu, cười nói: “Hiện tại liền cho em hình xăm.”
“A! Cái gì?!”
Tiểu Vĩ sợ tới mức lại run lên, hắn túm chặt vạt áo trước Kim Mao, cắn răng gật gật đầu.
“Kia…… Chủ nhân nhanh lên……”
“Tiểu ngốc bức, sẽ không làm em đau, nhìn em khóc.” Kim Mao nâng lên gương mặt cậu, ngón cái thô ráp xoa xoa nước mắt cậu, trong mắt là bá đạo nhu tình: “Chỉ có thời điểm bị tôi thao mới có thể khóc, biết không?!”
“Ngô……”
Kim Mao vốn định buông cậu ra sau đó đi lấy bút, đáng tiếc Tiểu Vĩ thút tha thút thít không chịu buông tay, hắn cũng hưởng thụ bộ dạng dính người ấu trĩ của cậu, liền vỗ mông nhỏ nói: “Còn khóc! Lại khóc thao chết cưng!
Tiểu Vĩ chỉ cảm thấy hạ thân trào ra một cổ nhiệt lưu quen thuộc, vòng eo tê rần, khó nhịn mà hừ một tiếng. Cậu thật là sợ hãi, đặc biệt là vừa rồi thời điểm Kim Mao tức giận, hai người tựa hồ trừ bỏ tính liền không có khác, mà này phân tình sự lại là thành lập ở cậu quy thuận hòa phục từ phía trên, có như vậy một cái chớp mắt, cậu là cảm thấy bi thương, nhưng mà nghĩ lại tưởng tượng, lại cảm thấy đương nhiên.
Giống cậu như vậy vưag nhược bừa bình phàm, có thể không bị ghét bỏ, có công tác, có người thường thường đau một chút, cũng coi như là hạnh phúc đi. Hơn nữa chủ nhân còn vì cậu nổi trận lôi đình, này cổ độc chiếm dục tạm thời lấy cậu làm như là độc chiếm cũng đủ cậu cả đời trân quý.
“Nghĩ cái gì? Mới vừa em không phải nói đói bụng sao? Tôi kêu cơm hộp đi?”
“Ngô…… Không cần……”
Tiểu Vĩ cọ cọ thân mình, lăn lộn một ngày đột nhiên có chút mệt nhọc, cậu ngáp một cái, ngay sau đó bị Kim Mao ôm lên mang theo vêg phòng ngủ.
“Chủ nhân……?”
Cậu thấy Kim Mao cũng không có đi theo lên giường, chỉ là đắp tốt chăn cho cậu lại muốn đi, có điểm nghi hoặc mà lôi kéo góc áo.
“Em ngủ, tôi đi xử lí công việc.”
Kim Mao chịu đựng kia cổ tình triều muốn lại làm một trăm hiệp, thô thanh âm đáp lại, Tiểu Vĩ đành phải ngoan ngoãn mà cuộn thành một đoàn, ở trên giường trằn trọc một hồi lâu mới ngủ.
Mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy chính mình bị đặt lại, quần áo bị mở ra, có đồ vật gì ẩm ướt ngứa ở trước ngực cậu động, cậu sợ ngứa mà rụt vài cái, muốn giơ tay chụp lại bị người cầm đè ở một bên, hàm hồ còn nghe thấy Kim Mao nói câu ngoan.
Chờ lộng xong rồi này hết thảy, một cái ấm áp ôm ấp đem cậu giam ở bên trong, Tiểu Vĩ hừ hừ, chui vào bên trong, cười lại ngủ.
Cổ áo hơi hơi rộng mở có thể nhìn thấy xương quai xanh chỗ trừ bỏ sâu cạn dấu hôn còn có bút viết nho nhỏ hai chữ “Tao Cẩu”, mà bên kia vị trí đồng dạng viết “A Kim” hai cái rồng bay phượng múa, dấu hiệu lại càng thêm khí phách. ( Ấu trĩ = ̄ω ̄=)
“Vô cớ bỏ bê công việc hai ngày, cậu thật to gan!” Bên trong kho hàng bịt kín, quản lí dựa vào cái giá đầy hàng hoá, ánh đèn từ phía trên chiếu xuống, ở trên mặt hắn có cảm giác bóng ma, Tiểu Vĩ mạc danh mà đánh cái rùng mình, lui ra phía sau hai bước, nhỏ giọng mà hồi: “Không…… Không có, tôi thật là không thoải mái, hôm nay là tới từ chức……”
Quản lí cười một tiếng, đánh giá cậu một thân quần áo không thuộc về cậu, áo lông viên lãnh vàng nhạt, nhìn qua nguyên liệu rất tốt, mặc ở trên người cậu có điểm rộng thùng thình, lộ ra cái cổ đẹp. Phía dưới là quần jean bó sát người, hai chân càng có vẻ thon dài. Quản lí mạc danh cảm thấy này nhất định là quần áo nam nhân bên ngoài, hơn nữa Tiểu Vĩ vừa rồi rõ ràng lấy lòng, môi còn đỏ đỏ sưng sưng, vừa nhìn là biết trải qua cái gì.
Hắn giơ lên một cổ tức giận, duỗi tay liền đem Tiểu Vĩ kéo tới trước mặt, trầm giọng hỏi: “Nam nhân bên ngoài, hắn hôn cậu sao?”
“!” Tiểu Vĩ bị dọa ngốc, cậu há miệng, không thể tin tưởng thấy trong mắt quản lí loại dục hỏa giống trong mắt Kim Mao, cậu cắn môi muốn đẩy người ra, nhưng tay kia như kìm sắt niết chặt muốn chết, tiếp theo quản lí lại hỏi: “Hắn làm cậu?”
Tiểu Vĩ cùng hắn lôi kéo, cổ áo bị mở một chút làm quản lí thấy được phía dưới dấu hôn rõ ràng, tức khắc liền tạc.
“A, đều đã đánh dấu hiệu, Chung Hiểu Vĩ, tôi không nghĩ tới cậu như vậy dâm đãng a!”
“Anh quản cái gì! Buông tay! A! Tránh ra!” Con thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người, Tiểu Vĩ đầu một hồi hung ba ba mà cãi lại, càng làm cho quản lí sinh khí, vừa dứt lời liền thấy quản lí đột nhiên nhào tới, đem cậu đè ở trên cửa, cúi đầu liền phải hôn cậu.
Tiểu Vĩ cũng bất chấp như, quay đầu liền tránh đi, quản lí lại đuổi theo, cậu dưới tình thế cấp bách lấy đầu đụng, phanh mà thật lớn một tiếng, đau đến cậu chóng mặt nhức đầu, quản lí cũng ôm đầu lui về phía sau hai bước, xô vào trên kệ để hàng phát ra tiếng vang lớn tới mức bên ngoài nhân viên cửa hàng đều chạy tới gõ cửa.
“Làm sao vậy? Mau ra ngoài!”
Bên ngoài kêu đến lớn nhất chính là Kim Mao, hung hăng mà vỗ cửa như là muốn hủy đi. Tiểu Vĩ che lại đầu để giảm đau đớn, cậu cũng không thèm nhìn tới quản lí, xoay người liền mở cửa nhào vào trong lòng ngực Kim Mao.
“Ân? Em không sao chứ?” Kim Mao tự nhiên mà ôm lấy cậu, sờ sờ đầu, thấy kho hàng bên trong đồ vật rớt đầy đất, quản lí cũng che lại đầu cho rằng bọn họ đánh nhau, nhưng ngay sau đó nhìn thấy quản lí kia nâng lên ánh mắt mang theo địch ý, ánh mắt lộ liễu không chút nào che dấu mà càn quét trên người Tiểu Vĩ, hắn chỉ cảm thấy một cổ lửa giận trống rỗng dựng lên, thiêu đến hắn trước mắt đều đỏ lên, nguyên lai gia hỏa này mỗi ngày khi dễ người của hắn, là muốn đem người đoạt!
“Mẹ nó em này ngốc bức*!!” Kim Mao rống lên một tiếng, xắn tay áo muốn đánh người, Tiểu Vĩ một phen ôm chặt hắn, liều mạng đem hắn đẩy ra bên ngoài, nhân viên cửa hàng cũng sợ sinh sự vội vàng đi lên ngăn đón người muốn đánh nhau với quản lí, hai người liều mạng mới miễn cưỡng kéo ra hai nam nhân cường tráng hồng mắt chọi gà.
*cách chửi ngu ngốc theo kiểu thân mật
“Hảo hảo chúng ta về nhà trước được không? Được không?” Tiểu Vĩ thanh âm run rẩy dùng sức lực đem người đẩy ra chỗ nhân viên chạy hàng, Kim Mao một phen đẩy cậu ra, tức giận đến chỉ vào mũi cậu liền mắng: “Cậu* cũng là xú ngốc bức! Có phải hay không mắt mù?! Hắn có ý nghĩ gì cậu nhìn không ra?! Vừa rồi có hay không bị làm sao? Nói!”
*Kim Mao nổi giận, đổi xưng hô
“Không không không, chúng ta đi thôi đi thôi, về nhà lại nói được không?”
Trong tiệm truyền đến "phanh" hung tợn mà một tiếng, quản lí vỗ vào trên cửa pha lê, khiêu khích mà nhìn Kim Mao. Tiểu Vĩ sợ tới mức nhảy dựng, vội vàng đánh bạo lôi kéo người đi ra xe bên kia, ôn tồn mà hống: “Chúng ta về nhà, về nhà, em đói bụng, trở về cho anh nấu mì ăn có được hay không? A Kim? Được không?”
Kim Mao nhìn nhìn tiểu nhân nhi ngoan ngoãn lôi kéo quần áo hắn mềm giọng khuyên bảo, hắn từ góc độ này có thể thuận lợi mà thấy dấu hôn chính mình lưu lại trên người cậu, lúc này trong lòng mới thoải mái một chút, quay đầu lại đối với người trong tiệm dựng ngón giữa, đắc ý dào dạt mà đem Tiểu Vĩ nhét vào ghế phụ, chính mình khởi động xe chạy lấy người.
Trên đường tự nhiên đem Tiểu Vĩ sợ tới mức thở mạnh cũng không dám, sợ hãi rụt rè mà ở một bên nắm quần áo, muốn nói lại thôi. Kim Mao cố ý không phản ứng, một đường lái xe tốc hành về nhà, trở về liền ngồi ở sô pha trong phòng khách như Đại lão gia, lạnh mặt hỏi: “Nói! Hắn đối với em đã làm cái gì!”
“Không…… Thật sự không……” Tiểu Vĩ cúi đầu, giống phạm nhân chịu thẩm vấn, vạt áo cũng không biết nắm bao nhiêu lần, đã sớm nhăn dúm dó, trên quần cũng là vết trảo, đầu tóc vẫn như cũ loạn loạn kiều kiều, nhìn qua đặc biệt đáng thương.
Nhưng mà bộ dạng đáng thương ở trong mắt Kim Mao lại đốt lên lửa.
Mẹ nó, liền biết là cậu trêu hoa ghẹo nguyệt! Có biết hay không này bộ dạng nhược kê làm người hiếm lạ!
Đương nhiên hắn xem nhẹ không phải ai đều giống hắn cùng quản lí thích khi dễ cậu như vậy.
“Thật sự không có? Tôi chỉ cho em cơ hội thẳng thắn một lần.” Hắn gõ gõ bàn trà, thanh âm trầm xuống.
“Nga…… Em…… Kỳ thật…… Cũng không gì…… Chính là em đi vào kho hàng muốn lấy đồ vật, sau đó…… Sau đó quản lí liền đến kéo quần áo em……” Tiểu Vĩ càng nói càng nhỏ, cậu thậm chí không dám nói quản lí đè cậu hiếu thắng hôn, cậu biết tính tình Kim Mao, bá đạo không nói đạo lý, nhận thức hắn lâu như vậy lần đầu tiên thấy hắn như vậy đại hỏa, Tiểu Vĩ trong lòng cũng là vừa sợ vừa ngọt, sợ là không biết người này muốn như thế nào phạt cậu, ngọt là quả nhiên chủ nhân là để ý cậu, lần này, cũng để cậu đủ dư vị.
“Mẹ nó! Tôi vừa rồi nên đánh chết tên kia!” Kim Mao tức giận một chân đá ngã lăn bàn trà, hùng hổ mà đứng lên, giống như hùng sư qua lại đi rồi vài bước mới một phen kéo Tiểu Vĩ qua, thô lỗ mà kéo ra cổ áo cậu, cúi đầu hướng bên trong ngửi ngửi, như là xác nhận.
“Hắn chạm vào em sao?”
Thanh âm nặng nề mang theo lửa giận, Tiểu Vĩ run lên, nhanh chóng mà đáp: “Không có không có, lúc hắn kéo quần áo, em liền lập tức đẩy hắn ra.”
“Hừ.” Kim Mao tựa hồ thực vừa lòng câu trả lời của Tiểu Vĩ, một cái tát chụp ở eo chỗ cậu, đem người áp ở trong ngực. Tiểu Vĩ không dám kêu đau, cậu bị người lộng dày đặc hai ngày, đã sớm eo đau chân đau, chỉ có thể cắn răng nhịn, ngoan ngoãn mà cọ cọ hắn giống trấn an một con dã thú táo bạo, duỗi tay sờ sờ lưng Kim Mao, nhỏ giọng mà trả lời: “A Kim…… Em thật sự không để hắn chạm vào em…… Em cũng không biết hắn…… Tâm tư của hắn……”
“Còn nói! Tao Cẩu em có phải hay không mỗi ngày đi ra ngoài phát tao? Trước nay đều như vậy đánh rắm!”
Nói chưa dứt lời Kim Mao liền càng bạo giận. Đều do cậu mỗi ngày bưng một bộ dạng tiểu tức phụ, người xem tâm ngứa, đương nhiên nhận người!
“Ngô…… Không phải……” Tiểu Vĩ ủy khuất muốn chết, thanh âm không khỏi mang điểm khóc nức nở: “Em cũng không lưu ý……”
“Về sau cậu đi đâu đều mang lên vòng cổ cho tôi! Có nghe hay không!”
Không đợi Tiểu Vĩ đáp ứng, hắn lại lập tức bổ sung: “Không đúng! Không đủ! Phải cho cậu hình xăm! Làm tất cả mọi người biết cậu là tao cẩu của tôi!”
“Ngô!?”
Hình xăm? Có phải hay không rất đau? Tiểu Vĩ sợ tới mức lập tức khóc, cậu lôi kéo tay Kim Mao liều mạng lắc đầu, gấp đến độ nói không ra lời.
“Mẹ nó em còn dám cự tuyệt?! Phản rồi!” Tiểu Vĩ bị Kim Mao bạo nộ quăng ngã ở trên sô pha, nhào lên xé quần áo, hung hăng cắn một ngụm lên xương quai xanh.
“A!!!”
Này cắn nhưng thật ra dùng sức lực, đau đến Tiểu Vĩ nước mắt giàn giụa, hai chân loạn đá. Kim Mao ăn vài cái đá, càng lửa giận công tâm, một tay giữ hai cánh tay phản kháng, lấy dây lưng liền nhắc tới đỉnh đầu buộc lại, một tay đè nặng kéo chân cậu ra bên ngoài một phân, đùi rắn chắc lập tức đè ép lên, đem người định dưới đầu không thể nhúc nhích.
Hắn trên cao nhìn xuống mà đối với Tiểu Vĩ hét lên một tiếng: “Đừng nhúc nhích! Lại động sẽ cường bạo em!”
Tiểu Vĩ trải quá đau đớn, xương quai xanh thượng còn chảy máu, cậu trừu cái mũi, khóc đến thở hổn hển còn không quên lắp bắp mà vì chính mình biện giải: “A Kim…… Chủ nhân…… Em không cần…… Không cần hình xăm…… Sẽ đau…… Cầu chủ nhân…… Không cần……”
Nghe được, Kim Mao vừa buồn cười vừa tức giận, minh bạch Tiểu Tao Cẩu không phải là phản kháng hắn mà là sợ đau, hắn mới mềm khẩu khí, nhéo gương mặt ướt dầm dề của cậu tiếp tục khi dễ: “Đau cái gì đau, liền cũng dám phản kháng chủ nhân? Tôi dứt khoát lại dưỡng một con Tao Cẩu không sợ đau.”
Câu này tự nhiên là lời nói vui đùa, Kim Mao tuy rằng là mê chơi người nhưng những năm gần đây cũng chỉ có Tiểu Vĩ có thể ở lại tiến vào trong nhà hắn, làm hắn biến đổi biện pháp đi hống, đương nhiên từ góc độ Tiểu Vĩ nhìn không ra tới là hống, nhưng là chính hắn tới giảng, đã xem như đặc biệt nhân nhượng.
“Không cần! Không cần vứt bỏ em!!” Tiểu Vĩ đột nhiên run lên, thân mình giống cá nhảy bắn lên, chấn bị Kim Mao đè cũng quơ quơ, cậu cơ hồ là rống lên, trong mắt ngăn không được mà rơi lệ, nôn nóng mà môi đều phát run.
Kim Mao không dự đoán được cậu phản ứng mạnh như vậy, sửng sốt một chút, thấy cậu mặt mũi trắng bệch không cầm lòng có điểm phát đau, nhéo cái mũi cậu nói: “Nghĩ cái gì! Ai nói không cần em?!”
“Ô ô…… Thật sự……?”
“Sách!” Kim Mao không kiên nhẫn mà cúi đầu hôn cậu, hàm chứa môi phát run lại hung tợn mà nâng hông đỉnh cậu, thứ nóng hầm hập phía dưới đã có điểm phình phình, hắn cũng cảm thấy chính mình cầm thú, hai ngày trước mới đem người lăn lộn đến chết, hiện tại xem cậu lại khóc lại suyễn, thế nhưng càng ngày càng kích động, bất quá tao cẩu cũng quá nhát gan đi? Hắn thuận miệng nói hai câu đều nghĩ là thật.
“Đừng khóc! Khóc chít chít giống nữ nhân!”
Hắn thô tay thô chân mà cởi trói, Tiểu Vĩ lập tức ôm chặt hắn, đem chính mình hướng trong lòng ngực hắn liều mạng mà ôm, hai chân cũng bàn đặt trên eo hắn, nhỏ giọng mà cầu xin: “Em cái gì đều đáp ứng…… Hình xăm cũng được…… Chủ nhân……”
“Vô nghĩa! Cậu còn dám không đáp ứng?!”
Kim Mao bị tư thái ỷ lại ngọt đến không được, thanh âm cũng phóng mềm một ít, vuốt sau lưng cậu, bất quá hắn cũng lười đến đi tìm thầy xăm hình, thành thật nói muốn cho nam nhân khác nhìn đến thân mình, tiểu tao cẩu, hắn cũng là không tình nguyện. Hắn đôi mắt ở chung quanh quét một vòng, phát hiện phía dưới bàn trà có một bút thô đầu màu đen, hắn ôm mông nhỏ của cậu, cười nói: “Hiện tại liền cho em hình xăm.”
“A! Cái gì?!”
Tiểu Vĩ sợ tới mức lại run lên, hắn túm chặt vạt áo trước Kim Mao, cắn răng gật gật đầu.
“Kia…… Chủ nhân nhanh lên……”
“Tiểu ngốc bức, sẽ không làm em đau, nhìn em khóc.” Kim Mao nâng lên gương mặt cậu, ngón cái thô ráp xoa xoa nước mắt cậu, trong mắt là bá đạo nhu tình: “Chỉ có thời điểm bị tôi thao mới có thể khóc, biết không?!”
“Ngô……”
Kim Mao vốn định buông cậu ra sau đó đi lấy bút, đáng tiếc Tiểu Vĩ thút tha thút thít không chịu buông tay, hắn cũng hưởng thụ bộ dạng dính người ấu trĩ của cậu, liền vỗ mông nhỏ nói: “Còn khóc! Lại khóc thao chết cưng!
Tiểu Vĩ chỉ cảm thấy hạ thân trào ra một cổ nhiệt lưu quen thuộc, vòng eo tê rần, khó nhịn mà hừ một tiếng. Cậu thật là sợ hãi, đặc biệt là vừa rồi thời điểm Kim Mao tức giận, hai người tựa hồ trừ bỏ tính liền không có khác, mà này phân tình sự lại là thành lập ở cậu quy thuận hòa phục từ phía trên, có như vậy một cái chớp mắt, cậu là cảm thấy bi thương, nhưng mà nghĩ lại tưởng tượng, lại cảm thấy đương nhiên.
Giống cậu như vậy vưag nhược bừa bình phàm, có thể không bị ghét bỏ, có công tác, có người thường thường đau một chút, cũng coi như là hạnh phúc đi. Hơn nữa chủ nhân còn vì cậu nổi trận lôi đình, này cổ độc chiếm dục tạm thời lấy cậu làm như là độc chiếm cũng đủ cậu cả đời trân quý.
“Nghĩ cái gì? Mới vừa em không phải nói đói bụng sao? Tôi kêu cơm hộp đi?”
“Ngô…… Không cần……”
Tiểu Vĩ cọ cọ thân mình, lăn lộn một ngày đột nhiên có chút mệt nhọc, cậu ngáp một cái, ngay sau đó bị Kim Mao ôm lên mang theo vêg phòng ngủ.
“Chủ nhân……?”
Cậu thấy Kim Mao cũng không có đi theo lên giường, chỉ là đắp tốt chăn cho cậu lại muốn đi, có điểm nghi hoặc mà lôi kéo góc áo.
“Em ngủ, tôi đi xử lí công việc.”
Kim Mao chịu đựng kia cổ tình triều muốn lại làm một trăm hiệp, thô thanh âm đáp lại, Tiểu Vĩ đành phải ngoan ngoãn mà cuộn thành một đoàn, ở trên giường trằn trọc một hồi lâu mới ngủ.
Mơ mơ màng màng, cậu cảm thấy chính mình bị đặt lại, quần áo bị mở ra, có đồ vật gì ẩm ướt ngứa ở trước ngực cậu động, cậu sợ ngứa mà rụt vài cái, muốn giơ tay chụp lại bị người cầm đè ở một bên, hàm hồ còn nghe thấy Kim Mao nói câu ngoan.
Chờ lộng xong rồi này hết thảy, một cái ấm áp ôm ấp đem cậu giam ở bên trong, Tiểu Vĩ hừ hừ, chui vào bên trong, cười lại ngủ.
Cổ áo hơi hơi rộng mở có thể nhìn thấy xương quai xanh chỗ trừ bỏ sâu cạn dấu hôn còn có bút viết nho nhỏ hai chữ “Tao Cẩu”, mà bên kia vị trí đồng dạng viết “A Kim” hai cái rồng bay phượng múa, dấu hiệu lại càng thêm khí phách. ( Ấu trĩ = ̄ω ̄=)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất