Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 11: Vậy thì hoà ly đi!

Trước Sau
Nếu là trước đây, lúc Vân Thanh Từ gây rối, Lý Doanh đại loại sẽ lạnh nhạt liếc y một cái, cảnh cáo y không được gây sự.

Nhưng giờ phút này hắn chỉ hơi nhíu mày, sau đó quấn băng gạc cho y nhẹ nhàng hơn.

"Ngủ trưa." Vân Thanh Từ tiếp tục đạp chân hắn, nói: "Giày."

Lý Doanh ngồi xuống, giúp y tháo giày ra, nói: "Phải lau chân."

Được phục vụ thì ai lại từ chối, Vân Thanh Từ trực tiếp đặt chân lên đầu gối của hắn, Lý Doanh tháo tất chân giúp y, sai người thay khăn.

Hắn hầu hạ rất cẩn thận, từ mắt cá chân đến kẽ hở ngón chân, mỗi một chỗ đều được khăn ấm lau qua, lúc xẹt qua lòng bàn chân, Vân Thanh Từ đột ngột rụt về một chút.

Sau đó trầm mặt nhịn xuống.

Không biết Lý Doanh có phát hiện y sợ ngứa hay không, nhưng hắn cũng không cố ý dừng ở lòng bàn chân Vân Thanh Từ, sau khi tận chức tận trách lau ướt thì lấy khăn khô lau sạch nước đọng bên trên.

Rồi không đợi Vân Thanh Từ mở miệng đã ôm y lên, đi lên vài bước, đặt y trên giường.

Người hầu hạ tính tình tốt như vậy, người được hầu hạ đương nhiên cũng không có lý do gì không vui, Lý Doanh cởi trâm cài tóc xuống giúp y, sau khi hầu hạ y nằm xuống còn kéo chăn đắp lại, lòng bàn tay vỗ vỗ ở ngực y.

Vân Thanh Từ lạnh lùng nhìn hắn một cái, xoay người đi, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Lúc chưa chìm vào giấc ngủ, y nghĩ lời Nguyên Bảo chưa nói hết đến rốt cuộc là gì, bệ hạ, bệ hạ làm sao cơ?

Y không tìm được đáp án, mà thân thể sớm quen ngủ trưa đã bị cơn buồn ngủ quen thuộc tìm tới, Vân Thanh Từ rất nhanh thả lỏng, ngủ say.

Một bàn tay kiềm chế vươn đến bên tai y, lại chậm rãi rút về.

Cấm thành, Thái Từ cung.

Một đoạn cành khô được những ngón tay bảo dưỡng khéo léo cắt xuống, Trương thái hậu cầm kéo, kiên nhẫn cắt tỉa, nói: "Hoàng đế lại tới tướng phủ à?"

Bên cạnh nàng, thái giám hầu cận Tần Nguyên lên tiếng: "Đã đi mấy lần rồi ạ."

"Khó trách y không phát điên." Nàng cười nhạo: "Như thế ngược lại cũng tốt, hoàng đế nuông chiều vài lần sẽ khiến y vui như lên trời."

Tần Nguyên cười khẽ theo: "Vậy nên tiểu công tử nhà tướng phủ có chút bướng bỉnh cũng là hợp tình hợp lý."

"Đồ vô dụng." Kéo bị ném mạnh xuống cạnh chậu cây, Trương thái hậu xoay người, Tần Nguyên lập tức đưa khăn tay lên, nàng lau tay, nói: "Tự dâng ân sủng ra thì nào có chuyện bản thân giành được lợi ích, hoàng đế chính là không hiểu đạo lý này, làm chuyện mất thân phận như thế, ngược lại chỉ khiến y lên mặt."

"Lần này quân hậu cắt cổ tay, bệ hạ chắc là thật sự đau lòng."

"Mặc kệ như thế nào, người vẫn phải đón về, vết thương của Chu Triệu thế nào rồi?"

"Người không có gì đáng ngại, chỉ là bị bệ hạ doạ sợ."

"Hoàng đế xưa nay không thích ai gia quản chuyện của bọn họ, gã còn dám chủ động nhắc đến, có thể giữ được cái mạng đã là ban ân rồi." Nàng ngồi trên chủ vị, như suy nghĩ điều gì đó, nhận lấy chén trà được đưa tới, nói: "Có điều hoàng đế lần này xuống tay cũng nặng, trước kia chưa từng thấy hắn như thế."

"Có thể là thương tích của quân hậu đã kích động đến bệ hạ."

"Dù sao cũng là thanh mai trúc mã." Thái hậu dứt lời, đột nhiên ý vị sâu xa, thờ ơ nói: "Vậy ngươi đi một chuyến dỗ người về trước đi."

"Bệ hạ còn không dỗ được, thần..."

"Hoàng đế chỉ biết thuận theo y, làm sao dỗ được." Thái hậu thuận miệng nhắc nhở: "Ngươi phải hù dọa y, làm cho y sợ hãi, khiến y một mực buông thả, y sẽ ỷ sủng sinh kiêu."

Vân phu nhân và Vân tướng vốn là đôi phu thê tình thâm khiến ai ai trong kinh thành cũng đều hâm mộ, về sau vì Vân tướng cuốn vào chuyện phong lưu mà ầm ĩ bất hoà. Nàng là một nữ tử trong mắt không chứa nổi hạt cát nào, lúc đó còn đang mang thai nên đã lập tức chuyển đến biệt viện ngoại ô, từ lúc sinh y ra đến lúc nuôi dưỡng là khoảng bảy năm đều không cho phép Vân tướng bước vào biệt viện.

Có lẽ áp lực mang thai quá lớn, lại thêm phu quân bên nhau nhiều năm cùng người khác có quan hệ không rõ làm cho nàng sinh ra thất vọng, tinh thần nàng xảy ra vấn đề, đem tất cả hy vọng đặt trên người Vân Thanh Từ, không cho phép Vân Thanh Từ tiếp cận bất kỳ ai, ra lệnh cho Vân Thanh Từ trong mắt chỉ có thể có một mình nàng, càng không cho phép y nhắc tới cha.

Mãi đến sau này, nàng phát hiện Vân tướng vẫn chưa thật sự ngoại tình với người khác, lúc này mới buông lỏng bảo Vân Thanh Từ đi tìm cha, đáng tiếc Vân Thanh Từ hồi tướng phủ không lâu thì bị ám sát, khiến cho quan hệ phu thê vừa mới hòa hoãn đã rét vì tuyết lại giá vì sương, Vân phu nhân coi Vân Thanh Từ như mạng sống của bản thân nên con nhỏ hôn mê gần một năm cũng khiến nàng bị tra tấn đến sụp đổ.

Vân Thanh Từ không có bạn bè, sau khi mẹ qua đời y lại oán hận cha mình, mà Lý Doanh xuất hiện như thay thế cho sự tồn tại của Vân phu nhân.

Lý Doanh là mạng của Vân Thanh Từ, lấy việc Lý Doanh có thể vứt bỏ y đi đe dọa y so với bất kì thủ đoạn nào cũng có tác dụng hơn.

Tần Nguyên gật đầu, xu nịnh nói: "Thần thụ giáo."

Nguyên Bảo sau khi theo hầu hồi cung, lập tức bị Liễu Tự Như gọi ra nói chuyện, hắn cẩn thận hành lễ: "Liễu tiên sinh."

"Nghe nói hôm nay ngươi nhặt được mộc bài của quân hậu, đó là tín vật định tình giữa bệ hạ và quân hậu." Liễu Tự Như cười bảo hắn ngồi xuống, nói: "Bệ hạ vô cùng coi trọng nên đặc biệt bảo ta tìm ngươi tới thưởng."

Ông vỗ vỗ tay, rất nhanh có người bưng lên một cái khay, Liễu Tự Như đưa tay mở tấm lụa vàng phía trên, Nguyên Bảo thấy rõ đồ bên trong thì tái cả mặt.

Cả người hắn cứng ngắc, trong đầu phát ra tiếng ầm ầm sắc nhọn.

Liễu Tự Như đột nhiên than một tiếng, vội vàng phất tay: "Làm sao bây giờ, doạ tiểu công công Nguyên Bảo sợ rồi, đi lấy cái ở tầng thứ ba của giá gỗ đến đây."

Thái giám bưng khay vội vàng cáo tội, một lần nữa che lại dao găm, khéo léo lui xuống, Liễu Tự Như thở dài nói: "Chẳng ai được việc cả, tiểu công công, nào, dùng trà."

Nguyên Bảo run rẩy bưng lên, không cẩn thận làm đổ hết lên người, Liễu Tự Như lập tức đưa khăn tay qua, tốt bụng nói: "Cẩn thận một chút."

"Tiên sinh... Có gì muốn phân phó cho Nguyên Bảo?"

 Có thể lăn đến trước mặt thiên tử kiếm miếng cơm thì cũng không phải kẻ ngốc. Liễu Tự Như nghe xong cười, nói: "Bệ hạ và quân hậu bây giờ mặc dù hơi mâu thuẫn chút, nhưng dù sao cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, phần tình cảm này ai cũng không thể so sánh được."

Nguyên Bảo nhìn ông.

Liễu Tự Như tiếp tục nói: "Bệ hạ mấy ngày trước gặp ác mộng, trong khoảng thời gian này tinh thần vẫn luôn không tốt, làm việc hơi khác với trước đây, nhưng Tuyên thái y đã khám nói không có gì đáng ngại, chỉ là vẫn không nên để quân hậu lo lắng."

Quả nhiên là vì chuyện này, Nguyên Bảo trong lòng hiểu rõ, bệ hạ không muốn để quân hậu biết bộ dạng điên cuồng khi tỉnh lại ngày đó.

Thái giám đổi xong phần thưởng đã quay lại, Liễu Tự Như lần nữa lật tấm lụa vàng, phía trên rõ ràng là một hàng ngân lượng cùng một cái bái thiếp.



"Nghe nói mẹ ngươi bệnh liệt giường, phía dưới còn có hai tỷ muội, số bạc này ngươi cầm lấy mà dùng, bái thiếp này có thể để đệ đệ ngươi vào thư viện Hãn Hoa để hắn sớm ngày học thành tài giúp ích cho triều ta." Liễu Tự Như ý vị thâm trường nói: "Nguyên Bảo, tạ ân đi."

Ân này đã ban xuống, nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận, chỉ xem nhận như thế nào.

Nó có thể là ân điển, cũng có thể là thứ giết người.

Sau khi Tần Nguyên từ tướng phủ trở về, đã lập tức vào tẩm cung thái hậu, không lâu sau, bên trong truyền ra một tiếng quát giận dữ: "Cái gì?!"

Vân Thanh Từ từ khi nào lớn mật như vậy, người nàng phái đi mà dám không gặp, cái gì mà thân thể bệnh tật, rõ ràng hôm qua còn ra ngoài xem lễ hội băng kia mà.

Thái hậu sầm mặt, nói: "Vân Dục nói thế nào?"

"Tướng gia nói, chức vị của hắn thấp kém, không dám hỏi chuyện quân hậu."

"Hỗn xược!" Trương thái hậu oán hận nói: "Vân gia càng ngày càng lớn mật, lại dám công khai đối nghịch với ai gia!"

Nếu không trừ khử Vân gia thì ắt sẽ sinh họa.

Sát khí xẹt qua trong mắt nàng: "Thiên tử muốn dùng pháp giá làm cái gì, ngươi có tra được không?"

"Nghe nói là bệ hạ hai ngày trước gặp ác mộng, e sợ cho rằng cách điều hành triều chính như bây giờ khiến tiên đế không hài lòng nên chuẩn bị đi hoàng lăng bái tế."

Lý Doanh là một đứa con hiếu thảo, phụ tử tình thâm với tiên đế, tiên đế thuộc loại chỉ cần tiền không cần mạng, gặp phải tham quan ô lại thì chỉ thu nhà bắt giam, hoặc là cách chức đày ra biên cương, nhưng Lý Doanh thì khác, hắn muốn tiền, còn muốn mạng.

Hắn đối với cung nô thần tử thông thường cũng coi như khoan dung, nhưng đối với tham quan lại căm ghét sâu sắc, một khi phát hiện sẽ bắt giam cả nhà tống vào lao ngục, từng có quan văn tiến lên nói rằng hoạ không liên quan đến vợ con, Lý Doanh tranh luận với quần thần, cho rằng nếu đã hưởng thụ điều kiện vật chất ưu việt do trưởng bối đục khoét mồ hôi xương máu của nhân dân mang về, vậy đương nhiên phải cùng chịu tội.

Mấy năm nay, hắn chỉnh đốn triều đình, giết không ít người, rất được lòng dân. Những người chưa từng làm điều ác đều khen hắn khoan dung nhân hậu đức hạnh vẹn toàn, người từng làm điều ác thì hận hắn thấu xương.

Nhưng cướp đoạt tiền tài phần lớn là vì con cái, từ sau khi áp dụng hình phạt cha con đồng phạm, hiện tượng tham ô quả nhiên ít đi.

Lúc trước hắn cũng từng đi tế bái vài lần nhưng đều là dùng tiểu giá, chưa từng dùng pháp giá, thái hậu hơi suy tư, thầm nghĩ chắc cơn ác mộng lần này thật sự đã doạ hắn sợ hãi.

Liền nói: "Nếu dùng pháp giá đi hoàng lăng thì ít nhất là ba ngày sẽ không thể về ngay, ngày mai hành giá, ai gia sẽ đích thân đi tướng phủ thăm quân hậu."

Vài từ cuối cùng, nàng nghiến chặt răng.

Ngày hôm sau trời chưa sáng, trong cung đã vang lên tiếng mũ giáp va chạm nhau, thống lĩnh các doanh điểm nhân số, đội nghi trượng vội vàng cầm quạt, đồng loạt chạy về phía trước.

Trong cung một trận nhốn nháo rối loạn, Vân Thanh Từ vẫn ngủ ngon lành như cũ, y ngủ một mạch đến giờ Thìn (7-8h sáng) mới tỉnh, ăn bánh trôi do dì Đinh tự tay làm rồi choàng áo choàng ngồi trước bàn, cầm bút luyện chữ.

Mặt trời lên cao, thiên tử đi từ điện Giang Sơn ra, ô hoa giơ cao, tán quạt vây quanh.

Ở bên khác, một chiếc xe ngựa nhỏ chạy ra khỏi cửa đông, thái hậu nhắm mắt ngồi ngay ngắn, nói: "Đường vòng, đừng để đụng phải pháp giá."

Nếu để Lý Doanh biết nàng xen vào, chỉ sợ lại thêm oán hận.

Vân Thanh Từ bỗng nhiên hắt hơi một cái, nghiêng tay làm hỏng chữ mãi mới viết ra được.

Y thở dài, vo giấy Tuyên Thành đã hỏng lại, ném vào sọt đựng giấy.

Chợt nghe có người đến báo: "Quân hậu, thái hậu tới thăm ngài, đang ở tiền sảnh."

Hôm nay bãi triều, Vân tướng cũng ở nhà, đang tiếp đón.

Trương thái hậu có thể thành kế hậu, ngoại trừ dựa vào vận may thì còn dựa vào thủ đoạn. Vân tướng cũng không phải không biết năm đó nàng nhất định phải thúc đẩy hôn sự của Vân Thanh Từ và Lý Doanh là có tâm cơ khó lường nhưng khi đó Vân Thanh Từ tâm can đều đổ trên người Lý Doanh, ông cũng đành bất lực.

Hiện giờ nhìn hai mẹ con nhà này từng người từng người một tới, thực buồn cười.

Vân gia tuy rằng thế lực cường đại, nhưng chưa bao giờ có tâm tư bất trung, ông và tiên đế lại càng tình như thủ túc, nhưng vào trong mắt hai mẹ con nhà này, lại trở thành quyền thần khó lường.

Không biết hiện giờ Vân Thanh Từ nghĩ như thế nào, nhưng y không chủ động nhắc tới Lý Doanh, Vân tướng cũng khó hỏi, sợ không cẩn thận lại phá hỏng quan hệ cha con vừa mới hàn gắn được.

Vân Thanh Từ rất nhanh đã chạy tới, y khoác áo choàng, tóc dài tùy tiện dùng trâm cài lên, cũng không có ý thắt đỉnh, cả người nhìn thoáng qua vừa giản dị vừa thanh nhã.

Trương thái hậu liếc mắt một cái, tâm trạng một lời khó nói hết.

Cũng không biết Vân Thanh Từ không coi nàng là người ngoài, hay là không coi nàng ra gì. Nàng mang vẻ mặt hiền lành, lo lắng, bước nhanh về phía trước: "Vết thương thế nào rồi, để mẫu hậu nhìn xem, có phải gầy đi rồi không?"

Vân Thanh Từ tránh cánh tay muốn chạm vào má mình của nàng, lui về phía sau một bước, hành lễ nói: "Nhi thần bái kiến mẫu hậu."

Lại tiến lên nói với Vân tướng: "Hài nhi bái kiến cha."

"Người một nhà, không cần đa lễ." Vân tướng cười, nói: "Nếu thái hậu đã tới, có muốn cha tránh đi để hai mẹ con các ngươi nói chuyện hay không?"

Trong lòng ông hiểu rõ, Vân Thanh Từ thân với thái hậu hơn ông, dù sao đó cũng là mẹ của Lý Doanh, y coi trọng Lý Doanh, tất nhiên cũng coi trọng thái hậu.

Vân tướng muốn đi đối với thái hậu mà nói là một chuyện tốt, có lão hồ ly này ở đây, nàng muốn lừa gạt Vân Thanh Từ cũng sẽ phải cân nhắc nhiều hơn.

Nàng nói: "Là ai gia đường đột."

Vân Thanh Từ nói: "Không cần."

Nụ cười của Trương thái hậu cứng lại, ánh mắt dừng trên mặt y, trong mắt thoáng qua vẻ không dám tin.

Vân Thanh Từ quay lại, dịu dàng nói: "Không biết mẫu hậu đến đây có việc gì?"

Yêu phụ này, y muốn xem xem, ở trước mặt cha ả làm sao dám lộ ra bộ mặt xấu xí kia.

Vân tướng lại ngồi xuống lần nữa.

Thái hậu cũng chậm rãi ngồi xuống, nói: "Hôm nay hoàng đế muốn đi hoàng lăng bái tế tổ tiên, sắp tới chắc là sẽ không thể đến thăm con."

Nàng đang nhắc nhở Vân Thanh Từ đừng có được một tấc lại đòi một thước, thiên tử nhiều việc, không có thời gian ngày ngày đều đến dỗ dành Vân Thanh Từ nhà ngươi.



Vân tướng tiếp lời: "Bệ hạ thật sự là đứa con hiếu thảo."

Vân Thanh Từ phụ họa nói: "Lúc trước ngài ấy cũng đã đi vài lần, không biết cùng tiên đế trao đổi thế nào rồi."

Trương thái hậu: "?"

Cái gì gọi là trao đổi thế nào rồi, tiên đế sớm đã qua đời nhiều năm, ngươi đang nguyền rủa phu quân của mình đấy à?

Vân tướng nói: "Ý của tiểu Từ là không biết tiên đế có thể hiểu cho bệ hạ hay không, dù sao các đời đế vương chấp chính đều có đặc điểm riêng."

Vân Thanh Từ nói tiếp: "Phụ hoàng anh minh thần võ, hiểu rõ đạo lý cầu đồng tồn di*, bệ hạ thường đi hoàng lăng, có lẽ chỉ vì nhớ phụ hoàng."

*Tìm kiếm cái chung, bỏ qua cái mâu thuẫn, bất đồng.

Vân Tướng bất chấp tiếp lời: "Tiên đế và bệ hạ phụ tử tình thâm, bệ hạ hiếu tâm trời đất có thể chứng giám."

Ông nhận ra Vân Thanh Từ đang cố ý châm chọc. Cái gì mà tiên đế hiểu được cầu đồng tồn di, nếu hiểu thật thì Lý Doanh sao có thể gặp ác mộng, lại thêm một câu bệ hạ thường xuyên đi hoàng lăng, quả thực giống như đang cười nhạo Lý Doanh là đứa bé không thể rời cha, mượn cớ ác mộng để đi hoàng lăng.

Ông vừa thổn thức vừa hy vọng con út bớt bớt lại một chút, nhìn sắc mặt thái hậu mà xem, đừng nói gì thêm nữa.

Vân Thanh Từ ngược lại không hoảng không vội: "Bệ hạ được tiên đế nâng niu, đây cũng là lẽ đương nhiên, chỉ là..."

Y chuyển đề tài, nhìn về phía thái hậu: "Bệ hạ đi hoàng lăng, mẫu hậu cất công tới thăm ta làm gì?"

Ai cũng biết tiên đế tuy rằng thích Lý Doanh nhưng lại không thích Trương thái hậu, hai người vẫn luôn tương kính như tân, Lý Doanh cũng biết điều này, cho nên mỗi lần trở về bái kiến cũng sẽ không quá phô trương thanh thế, cũng sẽ không dẫn theo thái hậu.

Nhưng nếu là trước kia, hắn sẽ đi chào hỏi thái hậu trước, bây giờ lại không.

Điều cuối cùng Vân Thanh Từ không biết, thái hậu lại rõ ràng, lần này Lý Doanh không chỉ không để ý đến tâm tình của nàng, dùng pháp giá quang minh chính đại đi hoàng lăng, thậm chí trước khi đi cũng không chào hỏi nàng, dường như không để nàng vào mắt.

Vốn nàng còn chưa suy nghĩ nhiều, hiện giờ mới chợt cảm thấy lần này Lý Doanh làm việc hoàn toàn bất đồng với lúc trước.

Vân Thanh Từ vô tình đâm nàng một cái, sắc mặt thái hậu lạnh lẽo.

Vân tướng cố gắng cứu vãn: "... Thái hậu là vì lo lắng cho ngươi."

"Vân tướng." Thái hậu chậm rãi nói: "Tuy nói hoàng đế là nhi tử của ai gia, nhưng hôm nay ai gia cũng phải vì hắn nói một câu công bằng, lần này mâu thuẫn là do A Từ gây sự trước, việc này nếu là người ngoài thì có thể bị xử theo tội khinh nhờn long thể, mang tội hành thích thiên tử, hoàng đế hiện giờ chỉ là giơ cao đánh khẽ, Vân tướng ắt có thể hiểu rõ."

Ngụ ý, bệ hạ đã cho Vân gia ngươi đủ mặt mũi rồi, ngươi cũng đừng dung túng con cái làm càn quá mức.

Vân tướng trong lòng không vui, nhưng chuyện này đích thật là do Vân Thanh Từ đố kỵ ghen ghét, ông chỉ có thể nói: "Thái hậu nói rất đúng, là con nhỏ không hiểu chuyện, lão thần nhất định nghiêm khắc dạy dỗ."

Thái hậu một lần nữa kéo về chủ đề, thở dài nói: "Hoàng đế nhất thời nóng nảy, ngươi lại trẻ tuổi khí lực dồi dào, trong lòng tức hắn ai gia có thể hiểu, nhưng ngươi dù sao cũng là quân hậu, cứ ở nhà mẹ thì ra cái gì?"

"Quân hậu?" Vân Thanh Từ nói: "Hắn tịch thu nghi giá của ta, bây giờ ta có phải quân hậu hay không, trong lòng mẫu hậu chẳng lẽ không rõ sao?"

Thái hậu cười, thầm nghĩ thì ra là tức giận: " Các ngươi có tình cảm nhiều năm như vậy, ngươi so đo những thứ này với hắn làm gì? Mẫu hậu đón ngươi về, ngươi ngồi loan giá của mẫu hậu, ngươi xem có được không?"

Vân tướng trong lòng phẫn uất, cũng muốn vì Vân Thanh Từ nói một câu: "Vừa rồi thái hậu nói quân hậu khinh nhờn long thể là chuyện lớn, tội đáng muôn chết nhưng bây giờ duyên cớ gì lại nói là chuyện nhỏ? Nếu như thằng bé không nên so đo thì chẳng phải bệ hạ mới là người không nên so đo trước hay sao?"

Trương thái hậu: "..."

Vân tướng năm đó từng làm quan văn, rất giỏi nắm thóp câu chuyện.

"Thái hậu, lão thần không mong cái gì khác, chỉ muốn nói một câu công bằng, nếu bệ hạ bởi vậy mà giận dữ phế hậu, Vân gia ta tuyệt đối không hai lời, cam tâm tình nguyện lĩnh tội, nhưng nếu nghi giá đã tịch thu, thanh danh của con ta đã bị hủy hết, những ô ngôn uế ngữ thì buông đầy trên phố, hiện giờ thái hậu còn muốn con ta tùy tiện bắt xe hồi cung làm một quân hậu hữu danh vô thực, lão thần không nghe."

Trương thái hậu trong lòng biết mình không phải là đối thủ của ông, vì thế lại lia mắt nhìn Vân Thanh Từ, ẩn ý uy hiếp: "Tiểu Từ, ngươi đã nghĩ kỹ chưa, thật sự không muốn cùng mẫu hậu về sao? Trong lòng bệ hạ bây giờ còn hổ thẹn, còn có lòng nuông chiều ngươi, nếu sau này..."

Vân tướng sắc mặt trầm xuống, siết chặt chén trà.

Nhìn thấy Trương thái hậu như vậy, ông tựa hồ bắt đầu hiểu được vì sao con út lại càng ngày càng cố chấp.

Ông nhíu mày nhìn về phía Vân Thanh Từ, người sau thản nhiên nói: "Vậy thì phế ta đi."

Vân tướng trong lòng chợt thấy buông lỏng.

Thái hậu trong lòng lại sốt ruột, nàng thiếu chút nữa đứng bật dậy, thất thanh nói: "Ngươi phải nghĩ cho kỹ, hoàng đế có thể sẽ không bao giờ cần ngươi nữa..."

Vân tướng không thể nhịn thêm được nữa, cái gì gọi là Lý Doanh không cần ngươi nữa? Con của ông có cha có huynh trưởng, là một người độc lập mà giờ lại bị lợi dụng như thế, bị nói như thể chẳng là cái thá gì cả. Nhưng ông cũng hiểu ra nếu thái hậu đã nói như vậy thì đại biểu cho việc uy hiếp như thế này đã xảy ra không chỉ một lần.

Ông hằm hằm mở miệng: "Vậy thì hòa ly!"

Vân Thanh Từ rủ mi, cười nhạt.

Thái hậu sắc mặt cứng ngắc, sau đó lạnh lùng cười, nàng không tin Vân Thanh Từ thật sự có thể rời xa Lý Doanh.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chiêng trống.

Kỵ binh mở đường, giáp binh, bộ binh, hoặc cầm thương hoặc cầm tiễn hoặc cầm thuẫn, phương trận vây quanh, đội nghi trượng theo sát, hơn vạn người cùng mấy chiếc xe ngựa tạo thành thiên tử pháp giá, hùng dũng đi tới trước tướng phủ.

Đinh quản gia vội vàng báo: "Tướng gia, thiên tử, thiên tử dùng pháp giá đến đón quân hậu hồi cung."

Chỉnh đốn quần áo, Trương thái hậu ưu nhã đứng dậy hai chân mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch ngã ngồi trên ghế.

Tác giả có lời muốn nói:

Bé Từ: Cha ta nói để chúng ta hoà ly.

Lý Hoàng:????????????

Biểu cảm chết lặng trên pháp giá.jpg

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau