Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt
Chương 25: Tuyệt đối đừng là ngươi, Lý Doanh
Thông thường giờ dần Lý Doanh sẽ rời giường, hắn có thói quen xem tấu chương lúc rạng sáng, sau khi xử lý khá khá rồi thì bắt đầu chỉnh đốn trang phục và đầu tóc, sau đó đến Minh Đức điện thượng triều.
*Giờ dần (từ 3h-5h sáng)
Kiếp trước, thói quen của hắn trong rất nhiều năm không thay đổi, chỉ có lúc hưu mộc mới có thể nằm thêm với Vân Thanh Từ một lát, nhưng nhiều nhất thì cũng chỉ đến giờ thìn là phải dậy.
*Giờ Thìn (từ 7h-9h sáng)
Một là đọc sách rèn chữ, hai là triệu người nghị chính, ba là tập võ luyện kiếm, trước nay chưa bao giờ lười biếng.
Vân Thanh Từ lúc nhỏ tuy rằng bị mẹ quản rất nghiêm, việc học chưa bao giờ bỏ ngỏ, nhưng Tần Phi Nhược dù sao vẫn yêu chiều y hơn, trong trí nhớ của Vân Thanh Từ, y chưa bao giờ phải dậy lúc trời chưa sáng.
Tần Phi Nhược cũng không yêu cầu cao, công tử thế gia bình thường có thể thi đậu công danh hay không, không quan trọng. Nhưng Vân Thanh Từ từ nhỏ đã nghe Tần Phi Nhược nói rất nhiều rằng, nếu ngày sau có người con gái mình thích thì nhất định phải chung thủy với người ta.
Nàng yêu cầu Vân Thanh Từ giống như cách tất cả đàn ông yêu cầu phụ nữ. Chuyện Vân tướng có quan hệ tình cảm với người ngoài đã đả kích nàng rất nhiều, tiểu đồng trong biệt viện của nàng rất ít, đa số đều là nha hoàn bà tử, không phải vì nàng ghét nam nhân, mà vì nàng cảm thấy nam nhân về phương diện đối đãi với nữ nhân, cho dù năng lực của bọn họ có ưu tú cỡ nào, bản chất vẫn là một "kẻ ngốc", nàng không muốn giao du với "kẻ ngốc".
Cũng không cho phép Vân Thanh Từ trở thành một "kẻ ngốc".
Nhưng lúc đó nàng chưa từng nghĩ tới, đứa con được nàng dốc lòng nuôi dưỡng, tràn đầy trung trinh lại không thể gặp được cô gái mình yêu, ngược lại dâng hiến tất cả cho "kẻ ngốc" trong miệng nàng.
Nàng nói cho Vân Thanh Từ biết không được làm "kẻ ngốc", nhưng lại không nói cho y biết, nếu gặp phải "kẻ ngốc" thì phải làm sao.
Trời chưa sáng, Lý Ngốc đã ngồi loan giá rời đi.
Vân Thanh Từ mê man nghĩ một lúc, trong đầu lại hiện ra chút chuyện của mẹ.
Có một chuyện ấn tượng rất sâu, đó là Tần Phi Nhược bảo y học nữ công. Khi đó Vân Thanh Từ mới chỉ hơn năm tuổi một chút, bảo học cái gì thì sẽ học cái đó, rất ngoan. Cho đến khi thỉnh thoảng nghe được hạ nhân bàn tán, châm chọc thứ y đang học chỉ có con gái mới học, sau này lớn lên nhất định không có tiền đồ.
Vân Thanh Từ đen mặt, cảm thấy mình bị xem thường, trong cơn tức giận đã lật đổ giá thêu. Chuyện này truyền đến tai Tần Phi Nhược, nàng triệu tập tất cả các bà vú già trong biệt viện, để Vân Thanh Từ chỉ ra kẻ lắm mồm nhiều lời.
Sau đó Vân Thanh Từ bị người ta ôm mang đi, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hai vú già cáo tội xin tha thứ, giọng nói lạnh lùng của Tần Phi Nhược đặc biệt rõ ràng.
"Cái nào là con gái nên học, cái nào là con trai nên học, ta mười lăm tuổi theo cha ra chiến trường giết địch, không ai dám khinh thường ta là nữ tử, mười chín tuổi gả cho Vân Dục, cũng không ai dám nói ta sẽ không làm vợ người ta được, đương kim thánh thượng cũng từng theo tiên hậu tới phường thêu xe chỉ luồn kim, người cũng chưa từng chỉ trích nữ công đê tiện, mà đám các ngươi là cái gì mà dám?"
Tiểu Vân Thanh Từ được mang về phòng, đặt ở trên ghế, những âm thanh kia dần dần không nghe rõ nữa.
Y biết mẹ nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ, nói không chừng còn phạt nặng, đuổi người đi. Nàng là người đáy mắt không chứa nổi một hạt cát, bất cứ ai xúc phạm đến giới hạn của nàng, nàng cũng tuyệt đối không tha thứ.
Y có hơi sợ Tần Phi Nhược cũng sẽ phạt mình, vì y đã lật đổ giá thêu. Lúc thấp thỏm bất an, Tần Phi Nhược đã về, nàng không có nổi nóng với Vân Thanh Từ, mà kiên nhẫn hỏi y: "Con vì bị nói học nữ công không có tiền đồ nên không muốn học, hay là vì bản thân thật sự không muốn học?"
Vân Thanh Từ nói y không muốn làm người không có tiền đồ.
Tần Phi Nhược xoa xoa đầu y, tiếp tục hỏi: "Vậy con cảm thấy bệ hạ có phải là người có tiền đồ không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
=====================================
"Đương nhiên rồi! Tiểu Vân Thanh Từ trả lời không chút do dự, giọng y non nớt hai mắt tỏa sáng nói: "Người là hoàng thượng, là người có tiền đồ — nhất nhất nhất trên đời này."
Tần Phi Nhược cười, "Vậy con có biết, người cũng từng tự tay cầm kim, thêu một cái khăn gấm cho tiên hoàng hậu làm tín vật định tình của hai người không."
Tiểu Vân Thanh Từ tỏ vẻ không thể tin nổi.
Khi đó y còn quá nhỏ, ấn tượng đối với hoàng thượng chỉ có rất lợi hại, tất cả mọi người đều phải nghe lời ông, lời tần Phi Nhược nói làm cho hình tượng đế vương trong đầu y phút chốc sụp đổ.
"Cho dù không nói đến đương kim thánh thượng, hai tay này của mẹ cũng đã may quần áo cho con, chẳng lẽ con cảm thấy mẹ cũng không có tiền đồ sao?"
Vân Thanh Từ lắc đầu nguầy nguậy.
Tần Phi Nhược trong mắt y là cha cũng là mẹ, nàng dịu dàng mà hiền hậu, thậm chí còn uy nghiêm vĩ đại.
Tần Phi Nhược chỉ y biết rằng, tay nghề không phân biệt sang hèn, cũng không phân biệt nam nữ, thậm chí trên đời này không nên phân nam phân nữ, bởi vì tất cả mọi người đều là người như nhau.
Cũng nhờ Tần Phi Nhược, trong đầu y đã phác họa ra hình ảnh thánh thượng lúc đó, cũng chính là cha Lý Doanh, rồi còn vẽ ra một người mặt mũi hiền lành khó phân biệt nam nữ, khiến Tần Phi Nhược cười nắc nẻ, nói cực kỳ giống.
Bức tranh kia sau đó bị Lý Doanh nhìn thấy, cũng cúi đầu nhịn cười rất lâu, hắn còn cầm đi cho tiên đế xem, tiên đế cười vuốt râu, nói tuy rằng vẽ người không giống lắm, nhưng lại vẽ ra được cái hồn.
Hai má Vân Thanh Từ đỏ bừng, đuổi Lý Doanh chạy nửa vòng hoàng cung, muốn đánh rớt đầu hắn.
Sau đó y hỏi Lý Doanh, "Phụ hoàng thật sự vì tiên hoàng hậu thêu khăn gấm sao?"
"Có lẽ thế." Nhắc đến tiên hậu, thái độ của Lý Doanh rất lạnh nhạt: "Ta không biết."
Hắn không thích tiên hoàng hậu, vì Trương thái hậu luôn nói với hắn tiên đế không yêu nàng, chỉ yêu tiên hậu, Vân Thanh Từ nghi rằng Trương thái hậu hẳn là đã nói xấu tiên hậu rất nhiều với hắn, bởi vì mỗi lần nhắc tới sắc mặt Lý Doanh đều rất lạnh lùng, có khi còn tỏ ra rất khó chịu, hoàn toàn không muốn bị hỏi chuyện liên quan đến tiên hậu.
Vân Thanh Từ nhắm mắt lại, cứ nghĩ cứ nghĩ rồi ngủ mất.
Tuy rằng mẹ không còn, nhưng cha vẫn còn, sắp qua năm mới, phải dành thời gian đi thăm ông.
Giấc ngủ này quả thật ngủ đến mặt trời lên cao, Vân Thanh Từ vệ sinh cá nhân, sai người đi an ủi Nguyễn Liên, xác định thương tích của hắn không có gì đáng lo thì báo xuất cung tới tướng phủ.
Khiến Vân Thanh Từ thấy ngoài ý muốn chính là, Khâu Dương cũng ở trong phủ, đi theo mọi người trong tướng phủ ra tiếp đón.
Vân tướng vừa mới hạ triều không lâu, còn đang mặc quan bào, dẫn y vào tiền sảnh ngồi xuống, mới bắt đầu hỏi: "Sao hôm nay lại có thời gian đến đây?"
"Cha có nhận được món đồ gốm lúc trước con sai người mang tới cho cha không?"
Vừa nhắc đến, Vân tướng liền mặt mày hớn hở, nói: "Nhận được rồi, giỏi lắm, rất giỏi."
Vẻ mặt ông vui không chịu nổi, Vân Thanh Từ cười, nói: "Cha thích là được."
Vân tướng vỗ vỗ tay y, nói: "Con theo cha vào đây."
Ông thân thiết gọi Vân Thanh Từ, người sau chần chừ theo ông vào thư phòng, rất nhanh, Vân Thanh Tiêu cũng theo vào, đóng cửa phòng lại.
Quả nhiên, Vân tướng bắt đầu hỏi y chuyện xảy ra ngày đó ở Hầu phủ, Vân Thanh Tiêu cũng nghiêm túc ngồi ở một bên.
Vân Thanh Từ giấu diếm chuyện xúi giục Lý Doanh bắn người, nói: "Do bệ hạ thấy Trương Tư Vĩnh bắt nạt dân thường."
"Cho dù có nhìn thấy thật, cũng sẽ không ra tay nặng như vậy." Vân tướng hỏi y: "Không có chuyện gì khác xảy ra thật sao?"
Vân Thanh Từ vẻ mặt vô tội lắc đầu.
"Thật kỳ lạ." Vân tướng hỏi Vân Thanh Tiêu: "Con có thấy bệ hạ mấy ngày gần đây khang khác không?"
"Nếu nói ra thì." Vân Thanh Tiêu nói: "Thái độ đối với Trương gia và Vân gia thay đổi rất rõ rệt, giết Trương Tư Vĩnh là một chuyện, hôm nay còn cất nhắc điều Thanh Quyết đến Kim Vũ doanh, thay thế chức thống binh."
Vân Thanh Từ bỗng ngẩn ra: "Hôm nay không phải là buổi thượng triều cuối cùng trong năm sao? Sao lại đề cập đến chuyện này?"
"Chính vì là buổi thượng triều cuối cùng trong năm nên nếu hắn đem việc này ra nói, các đại thần cho dù có ý kiến, cũng phải chờ năm sau mới có thể nói, đây rốt cuộc là thưởng hay là phạt, ta cũng không nói rõ được."
Vân tướng thở dài nói: "Lòng quân khó dò mà."
Ông nhìn Vân Thanh Từ, trầm giọng nói: "Nếu như không biết rõ hắn vì sao muốn giết Trương Tư Vĩnh, vị trí thống binh này chính là củ khoai lang bỏng tay, Thanh Quyết ngồi lên, người làm cha như ta cũng không thể an tâm."
Vân Thanh Từ mím môi, y có thể hiểu sự lo lắng của cha, Vân gia đời đời trung lương, đến thế hệ Vân tướng thì đã có hai đời thừa tướng, có thể nói là cây to rễ sâu, hiện giờ mấy huynh trưởng cưới vợ cũng không dám tìm thế lực quá lớn, e sợ bị hắt nước bẩn, vu oan kết bè kết phái.
Tiên đế năm đó có quan hệ vô cùng tốt với Vân tướng, đã ban cho rất nhiều ân sủng tôn quý không gì sánh bằng, gia tộc như vậy tuy có vinh quang nhưng từng bước đi cũng như đi trên băng mỏng.
Hiện tại chức vị của nhị ca tam ca là do bọn họ dựa vào bản lĩnh của mình giành được, bước chân vững vàng lòng an ổn, nhưng quân vương đột nhiên lấy lòng, đối với Vân gia trung lương như vậy mà nói, chỉ làm cho bọn họ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mọi người đều nhận ra Lý Doanh đã thay đổi.
Vậy hắn thay đổi từ bao giờ?
Vân Thanh Từ ánh mắt thay đổi, bí ẩn trong đầu giống như nứt ra một khe hở, ánh sáng rực rỡ tràn ra một ít.
Vân Thanh Tiêu nói, "Vậy nên vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi thái độ đối với hai nhà Vân Trương, và bắt đầu thay đổi từ khi nào?"
Vân tướng nói, "Hình như là thay đổi cùng lúc với Tiểu Từ."
Hai người đồng loạt nhìn về phía Vân Thanh Từ, như muốn lột bụng dạ y ra nhìn cho rõ ràng cẩn thận.
Vân Thanh Từ lui về sau, càng thêm vô tội nói: "Con, con chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt, không được à?"
"Vậy tại sao hắn lại nghĩ không thông?"
"..." Làm sao con biết được.
Lúc ra khỏi thư phòng, ánh nắng mùa đông đã tràn ngập, trong sân, Khâu Dương đang cùng Vân Thanh Túc chơi ném bình.
Vân Thanh Từ đứng một lúc, chậm rãi đi tới, hỏi: "Hai người thân nhau từ khi nào thế?"
"Hai ngày trước hắn đến nhà chúng ta trộm đồ gốm, bị ta bắt được." Vân Thanh Túc dứt lời, Khâu Dương liền chẹp miệng: "Không phải trộm, là mượn, cha ta muốn xem rốt cuộc là chuyện gì."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta giam người lại, Khâu thái úy tự tới phủ chúng ta, nói là tới vì con trai, thật ra là vì muốn đến xem đồ gốm." Vân Thanh Túc mỉa mai Khâu Dương: "Xem ra ngươi ở trong mắt cha và đại ca ngươi, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi."
Khâu Dương cũng không cãi, hắn vốn là đứa ăn chơi, không được người nhà coi trọng, từ sau lần đánh cược đó, anh lớn của hắn trở thành em lớn của hắn, Khâu Hiển nhìn hắn càng ngày càng không vừa mắt, ngày nào cũng rình bắt hắn khắp nơi, một khi bắt được hắn ở những nơi ăn chơi đàng điếm thì chắc chắn sẽ lột da hắn.
Vừa hay cuối năm tuần tra trong thành cần chặt chẽ, hắn mặc khôi giáp, gia nhập trung vệ thành, chuẩn bị làm chút việc đứng đắn, không cho em lớn lấy cớ bắt mình nữa.
Kết quả gặp phải chuyện còn tệ hơn, hắn được phân đến tiểu đội Vân Thanh Túc đứng đầu.
Vân Thanh Từ hiểu ra tình hình thì không để ý nhiều nữa.
Trong đầu y còn đang cân nhắc chuyện Lý Doanh thay đổi cùng lúc với mình, ngày đó đối phương vội vàng đi tới tướng phủ, y đã nghi Lý Doanh có phải cũng đến từ tám năm sau như y không.
Nhưng lúc ấy y cho rằng, nếu Lý Doanh sống lại, tất sẽ xuống tay với tướng phủ, dù sao với thủ đoạn của hắn, mang theo ký ức kiếp trước, kiếp này tuyệt đối không ai có thể ngăn cản hắn.
Thế nhưng, nếu như kiếp trước sau khi hắn hạ sát tướng phủ, phát hiện tướng phủ thật ra chưa bao giờ có tính uy hiếp với ngai vàng của hắn, mà Trương gia mới là kẻ có sức uy hiếp lớn nhất thì sao?
Như vậy tất cả những chuyện này, chẳng phải đã có lời giải thích sao?
Nhưng đây chỉ có thể là giả thiết, bởi vì thái độ của Lý Doanh đối với y quá lạ lùng, nếu thật sự sống lại thì quân cờ như y sẽ không có bất kỳ tác dụng nào, Lý Doanh vì sao còn muốn giữ y lại?
Rốt cuộc có phải hay không, còn phải thăm dò tiếp.
Vân Thanh Từ đứng ở hành lang, như đang suy nghĩ gì đó, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng động, y nghiêng đầu nhìn, phát hiện Khâu Dương đang lắc lư đến trước mặt mình.
Đối diện với ánh mắt của y, Khâu Dương yên lặng dời tầm mắt, nói: "Ngươi..."
Vân Thanh Từ tỏ vẻ nghi ngờ.
Khâu Dương không nhịn được lui về sau một bước, hắn vẫn hơi sợ Vân Thanh Từ, ngươi mãi một lúc lâu sau mới nói: "Ta nghe Ninh Dịch nói, gần đây mẹ cậu ta có đi miếu thờ."
Vân Thanh Từ gật đầu, hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Là miếu Quan Âm Tống Tử."
Vân Thanh Từ ngộ ra: "Và?"
"Đã xin một lá bùa, đưa vào trong cung."
Đưa vào cung, cho ai, hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Trước khi sống lại, Vân Thanh Từ đã từng nhận được tin Ninh Nhu gọi Lý Doanh tới uống rượu thực ra là có chuẩn bị sẵn, nàng muốn mẹ quý nhờ con, nhưng Lý Doanh không lật thẻ của nàng, nàng cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này.
Đây cũng là lý do vì sao, Vân Thanh Từ ngày đó xông vào Mãn Nguyệt các đã tức giận như vậy, trực tiếp mở miệng dọa nạt nàng. Y ghét người khác coi Lý Doanh là một loại tài nguyên cao cấp, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Bây giờ bị đánh một trận, thế mà vẫn còn chết không hối cải.
Có điều, sự to gan làm bậy của nàng ngược lại để Vân Thanh Từ sáng tỏ thông suốt.
Nếu Lý Doanh thật sự sống lại, bọn họ sẽ không thể tương kính như tân nữa, có một đứa con, chẳng khác nào hạ sớm xuống một quân cờ tốt.
"Sao ngươi lại nói với ta những chuyện này?"
Khâu Dương tựa vào cột, đầu ngón tay gãi gãi cằm, vẻ mặt gợi đòn nói: "Vì thấy ngươi đẹp, không được sao?"
Vân Thanh Từ nhướng mày, sắc mặt Khâu Dương lúc này tái đi, không tự chủ được lùi vài bước, ấp úng nói: "Ta đùa, đùa thôi."
"Hừ."
Vân Thanh Từ ở tướng phủ ăn cơm trưa, sau đó không ở lại lâu đã khởi giá hồi cung.
Nghi giá chậm chậm rãi rãi, một mạch đi vào cửa đông cấm thành, xa xa, nhìn thấy trước Triều Dương cung có một nam nhân mặc áo đen tóc đen.
Vân Thanh Từ thẳng lưng ngồi trên loan giá, mắt không chớp nhìn chằm chằm đối phương.
Giả thiết đó lại xuất hiện, nếu Lý Doanh giống y, đến từ tám năm sau...
Y vô thức siết chặt ngón tay, khớp xương trắng sứ lộ ra màu xanh trắng, con ngươi đen trắng rõ ràng hơi giãn rộng.
Bất ngờ co lại.
Tuyệt đối đừng là ngươi, Lý Doanh.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
*Giờ dần (từ 3h-5h sáng)
Kiếp trước, thói quen của hắn trong rất nhiều năm không thay đổi, chỉ có lúc hưu mộc mới có thể nằm thêm với Vân Thanh Từ một lát, nhưng nhiều nhất thì cũng chỉ đến giờ thìn là phải dậy.
*Giờ Thìn (từ 7h-9h sáng)
Một là đọc sách rèn chữ, hai là triệu người nghị chính, ba là tập võ luyện kiếm, trước nay chưa bao giờ lười biếng.
Vân Thanh Từ lúc nhỏ tuy rằng bị mẹ quản rất nghiêm, việc học chưa bao giờ bỏ ngỏ, nhưng Tần Phi Nhược dù sao vẫn yêu chiều y hơn, trong trí nhớ của Vân Thanh Từ, y chưa bao giờ phải dậy lúc trời chưa sáng.
Tần Phi Nhược cũng không yêu cầu cao, công tử thế gia bình thường có thể thi đậu công danh hay không, không quan trọng. Nhưng Vân Thanh Từ từ nhỏ đã nghe Tần Phi Nhược nói rất nhiều rằng, nếu ngày sau có người con gái mình thích thì nhất định phải chung thủy với người ta.
Nàng yêu cầu Vân Thanh Từ giống như cách tất cả đàn ông yêu cầu phụ nữ. Chuyện Vân tướng có quan hệ tình cảm với người ngoài đã đả kích nàng rất nhiều, tiểu đồng trong biệt viện của nàng rất ít, đa số đều là nha hoàn bà tử, không phải vì nàng ghét nam nhân, mà vì nàng cảm thấy nam nhân về phương diện đối đãi với nữ nhân, cho dù năng lực của bọn họ có ưu tú cỡ nào, bản chất vẫn là một "kẻ ngốc", nàng không muốn giao du với "kẻ ngốc".
Cũng không cho phép Vân Thanh Từ trở thành một "kẻ ngốc".
Nhưng lúc đó nàng chưa từng nghĩ tới, đứa con được nàng dốc lòng nuôi dưỡng, tràn đầy trung trinh lại không thể gặp được cô gái mình yêu, ngược lại dâng hiến tất cả cho "kẻ ngốc" trong miệng nàng.
Nàng nói cho Vân Thanh Từ biết không được làm "kẻ ngốc", nhưng lại không nói cho y biết, nếu gặp phải "kẻ ngốc" thì phải làm sao.
Trời chưa sáng, Lý Ngốc đã ngồi loan giá rời đi.
Vân Thanh Từ mê man nghĩ một lúc, trong đầu lại hiện ra chút chuyện của mẹ.
Có một chuyện ấn tượng rất sâu, đó là Tần Phi Nhược bảo y học nữ công. Khi đó Vân Thanh Từ mới chỉ hơn năm tuổi một chút, bảo học cái gì thì sẽ học cái đó, rất ngoan. Cho đến khi thỉnh thoảng nghe được hạ nhân bàn tán, châm chọc thứ y đang học chỉ có con gái mới học, sau này lớn lên nhất định không có tiền đồ.
Vân Thanh Từ đen mặt, cảm thấy mình bị xem thường, trong cơn tức giận đã lật đổ giá thêu. Chuyện này truyền đến tai Tần Phi Nhược, nàng triệu tập tất cả các bà vú già trong biệt viện, để Vân Thanh Từ chỉ ra kẻ lắm mồm nhiều lời.
Sau đó Vân Thanh Từ bị người ta ôm mang đi, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng hai vú già cáo tội xin tha thứ, giọng nói lạnh lùng của Tần Phi Nhược đặc biệt rõ ràng.
"Cái nào là con gái nên học, cái nào là con trai nên học, ta mười lăm tuổi theo cha ra chiến trường giết địch, không ai dám khinh thường ta là nữ tử, mười chín tuổi gả cho Vân Dục, cũng không ai dám nói ta sẽ không làm vợ người ta được, đương kim thánh thượng cũng từng theo tiên hậu tới phường thêu xe chỉ luồn kim, người cũng chưa từng chỉ trích nữ công đê tiện, mà đám các ngươi là cái gì mà dám?"
Tiểu Vân Thanh Từ được mang về phòng, đặt ở trên ghế, những âm thanh kia dần dần không nghe rõ nữa.
Y biết mẹ nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ, nói không chừng còn phạt nặng, đuổi người đi. Nàng là người đáy mắt không chứa nổi một hạt cát, bất cứ ai xúc phạm đến giới hạn của nàng, nàng cũng tuyệt đối không tha thứ.
Y có hơi sợ Tần Phi Nhược cũng sẽ phạt mình, vì y đã lật đổ giá thêu. Lúc thấp thỏm bất an, Tần Phi Nhược đã về, nàng không có nổi nóng với Vân Thanh Từ, mà kiên nhẫn hỏi y: "Con vì bị nói học nữ công không có tiền đồ nên không muốn học, hay là vì bản thân thật sự không muốn học?"
Vân Thanh Từ nói y không muốn làm người không có tiền đồ.
Tần Phi Nhược xoa xoa đầu y, tiếp tục hỏi: "Vậy con cảm thấy bệ hạ có phải là người có tiền đồ không?".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bảo Bảo Phúc Hắc: Baba Mau Theo Đuổi Mẹ!
2. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
3. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
4. Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
=====================================
"Đương nhiên rồi! Tiểu Vân Thanh Từ trả lời không chút do dự, giọng y non nớt hai mắt tỏa sáng nói: "Người là hoàng thượng, là người có tiền đồ — nhất nhất nhất trên đời này."
Tần Phi Nhược cười, "Vậy con có biết, người cũng từng tự tay cầm kim, thêu một cái khăn gấm cho tiên hoàng hậu làm tín vật định tình của hai người không."
Tiểu Vân Thanh Từ tỏ vẻ không thể tin nổi.
Khi đó y còn quá nhỏ, ấn tượng đối với hoàng thượng chỉ có rất lợi hại, tất cả mọi người đều phải nghe lời ông, lời tần Phi Nhược nói làm cho hình tượng đế vương trong đầu y phút chốc sụp đổ.
"Cho dù không nói đến đương kim thánh thượng, hai tay này của mẹ cũng đã may quần áo cho con, chẳng lẽ con cảm thấy mẹ cũng không có tiền đồ sao?"
Vân Thanh Từ lắc đầu nguầy nguậy.
Tần Phi Nhược trong mắt y là cha cũng là mẹ, nàng dịu dàng mà hiền hậu, thậm chí còn uy nghiêm vĩ đại.
Tần Phi Nhược chỉ y biết rằng, tay nghề không phân biệt sang hèn, cũng không phân biệt nam nữ, thậm chí trên đời này không nên phân nam phân nữ, bởi vì tất cả mọi người đều là người như nhau.
Cũng nhờ Tần Phi Nhược, trong đầu y đã phác họa ra hình ảnh thánh thượng lúc đó, cũng chính là cha Lý Doanh, rồi còn vẽ ra một người mặt mũi hiền lành khó phân biệt nam nữ, khiến Tần Phi Nhược cười nắc nẻ, nói cực kỳ giống.
Bức tranh kia sau đó bị Lý Doanh nhìn thấy, cũng cúi đầu nhịn cười rất lâu, hắn còn cầm đi cho tiên đế xem, tiên đế cười vuốt râu, nói tuy rằng vẽ người không giống lắm, nhưng lại vẽ ra được cái hồn.
Hai má Vân Thanh Từ đỏ bừng, đuổi Lý Doanh chạy nửa vòng hoàng cung, muốn đánh rớt đầu hắn.
Sau đó y hỏi Lý Doanh, "Phụ hoàng thật sự vì tiên hoàng hậu thêu khăn gấm sao?"
"Có lẽ thế." Nhắc đến tiên hậu, thái độ của Lý Doanh rất lạnh nhạt: "Ta không biết."
Hắn không thích tiên hoàng hậu, vì Trương thái hậu luôn nói với hắn tiên đế không yêu nàng, chỉ yêu tiên hậu, Vân Thanh Từ nghi rằng Trương thái hậu hẳn là đã nói xấu tiên hậu rất nhiều với hắn, bởi vì mỗi lần nhắc tới sắc mặt Lý Doanh đều rất lạnh lùng, có khi còn tỏ ra rất khó chịu, hoàn toàn không muốn bị hỏi chuyện liên quan đến tiên hậu.
Vân Thanh Từ nhắm mắt lại, cứ nghĩ cứ nghĩ rồi ngủ mất.
Tuy rằng mẹ không còn, nhưng cha vẫn còn, sắp qua năm mới, phải dành thời gian đi thăm ông.
Giấc ngủ này quả thật ngủ đến mặt trời lên cao, Vân Thanh Từ vệ sinh cá nhân, sai người đi an ủi Nguyễn Liên, xác định thương tích của hắn không có gì đáng lo thì báo xuất cung tới tướng phủ.
Khiến Vân Thanh Từ thấy ngoài ý muốn chính là, Khâu Dương cũng ở trong phủ, đi theo mọi người trong tướng phủ ra tiếp đón.
Vân tướng vừa mới hạ triều không lâu, còn đang mặc quan bào, dẫn y vào tiền sảnh ngồi xuống, mới bắt đầu hỏi: "Sao hôm nay lại có thời gian đến đây?"
"Cha có nhận được món đồ gốm lúc trước con sai người mang tới cho cha không?"
Vừa nhắc đến, Vân tướng liền mặt mày hớn hở, nói: "Nhận được rồi, giỏi lắm, rất giỏi."
Vẻ mặt ông vui không chịu nổi, Vân Thanh Từ cười, nói: "Cha thích là được."
Vân tướng vỗ vỗ tay y, nói: "Con theo cha vào đây."
Ông thân thiết gọi Vân Thanh Từ, người sau chần chừ theo ông vào thư phòng, rất nhanh, Vân Thanh Tiêu cũng theo vào, đóng cửa phòng lại.
Quả nhiên, Vân tướng bắt đầu hỏi y chuyện xảy ra ngày đó ở Hầu phủ, Vân Thanh Tiêu cũng nghiêm túc ngồi ở một bên.
Vân Thanh Từ giấu diếm chuyện xúi giục Lý Doanh bắn người, nói: "Do bệ hạ thấy Trương Tư Vĩnh bắt nạt dân thường."
"Cho dù có nhìn thấy thật, cũng sẽ không ra tay nặng như vậy." Vân tướng hỏi y: "Không có chuyện gì khác xảy ra thật sao?"
Vân Thanh Từ vẻ mặt vô tội lắc đầu.
"Thật kỳ lạ." Vân tướng hỏi Vân Thanh Tiêu: "Con có thấy bệ hạ mấy ngày gần đây khang khác không?"
"Nếu nói ra thì." Vân Thanh Tiêu nói: "Thái độ đối với Trương gia và Vân gia thay đổi rất rõ rệt, giết Trương Tư Vĩnh là một chuyện, hôm nay còn cất nhắc điều Thanh Quyết đến Kim Vũ doanh, thay thế chức thống binh."
Vân Thanh Từ bỗng ngẩn ra: "Hôm nay không phải là buổi thượng triều cuối cùng trong năm sao? Sao lại đề cập đến chuyện này?"
"Chính vì là buổi thượng triều cuối cùng trong năm nên nếu hắn đem việc này ra nói, các đại thần cho dù có ý kiến, cũng phải chờ năm sau mới có thể nói, đây rốt cuộc là thưởng hay là phạt, ta cũng không nói rõ được."
Vân tướng thở dài nói: "Lòng quân khó dò mà."
Ông nhìn Vân Thanh Từ, trầm giọng nói: "Nếu như không biết rõ hắn vì sao muốn giết Trương Tư Vĩnh, vị trí thống binh này chính là củ khoai lang bỏng tay, Thanh Quyết ngồi lên, người làm cha như ta cũng không thể an tâm."
Vân Thanh Từ mím môi, y có thể hiểu sự lo lắng của cha, Vân gia đời đời trung lương, đến thế hệ Vân tướng thì đã có hai đời thừa tướng, có thể nói là cây to rễ sâu, hiện giờ mấy huynh trưởng cưới vợ cũng không dám tìm thế lực quá lớn, e sợ bị hắt nước bẩn, vu oan kết bè kết phái.
Tiên đế năm đó có quan hệ vô cùng tốt với Vân tướng, đã ban cho rất nhiều ân sủng tôn quý không gì sánh bằng, gia tộc như vậy tuy có vinh quang nhưng từng bước đi cũng như đi trên băng mỏng.
Hiện tại chức vị của nhị ca tam ca là do bọn họ dựa vào bản lĩnh của mình giành được, bước chân vững vàng lòng an ổn, nhưng quân vương đột nhiên lấy lòng, đối với Vân gia trung lương như vậy mà nói, chỉ làm cho bọn họ như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Mọi người đều nhận ra Lý Doanh đã thay đổi.
Vậy hắn thay đổi từ bao giờ?
Vân Thanh Từ ánh mắt thay đổi, bí ẩn trong đầu giống như nứt ra một khe hở, ánh sáng rực rỡ tràn ra một ít.
Vân Thanh Tiêu nói, "Vậy nên vì sao hắn lại đột nhiên thay đổi thái độ đối với hai nhà Vân Trương, và bắt đầu thay đổi từ khi nào?"
Vân tướng nói, "Hình như là thay đổi cùng lúc với Tiểu Từ."
Hai người đồng loạt nhìn về phía Vân Thanh Từ, như muốn lột bụng dạ y ra nhìn cho rõ ràng cẩn thận.
Vân Thanh Từ lui về sau, càng thêm vô tội nói: "Con, con chỉ là đột nhiên nghĩ thông suốt, không được à?"
"Vậy tại sao hắn lại nghĩ không thông?"
"..." Làm sao con biết được.
Lúc ra khỏi thư phòng, ánh nắng mùa đông đã tràn ngập, trong sân, Khâu Dương đang cùng Vân Thanh Túc chơi ném bình.
Vân Thanh Từ đứng một lúc, chậm rãi đi tới, hỏi: "Hai người thân nhau từ khi nào thế?"
"Hai ngày trước hắn đến nhà chúng ta trộm đồ gốm, bị ta bắt được." Vân Thanh Túc dứt lời, Khâu Dương liền chẹp miệng: "Không phải trộm, là mượn, cha ta muốn xem rốt cuộc là chuyện gì."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó ta giam người lại, Khâu thái úy tự tới phủ chúng ta, nói là tới vì con trai, thật ra là vì muốn đến xem đồ gốm." Vân Thanh Túc mỉa mai Khâu Dương: "Xem ra ngươi ở trong mắt cha và đại ca ngươi, chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi."
Khâu Dương cũng không cãi, hắn vốn là đứa ăn chơi, không được người nhà coi trọng, từ sau lần đánh cược đó, anh lớn của hắn trở thành em lớn của hắn, Khâu Hiển nhìn hắn càng ngày càng không vừa mắt, ngày nào cũng rình bắt hắn khắp nơi, một khi bắt được hắn ở những nơi ăn chơi đàng điếm thì chắc chắn sẽ lột da hắn.
Vừa hay cuối năm tuần tra trong thành cần chặt chẽ, hắn mặc khôi giáp, gia nhập trung vệ thành, chuẩn bị làm chút việc đứng đắn, không cho em lớn lấy cớ bắt mình nữa.
Kết quả gặp phải chuyện còn tệ hơn, hắn được phân đến tiểu đội Vân Thanh Túc đứng đầu.
Vân Thanh Từ hiểu ra tình hình thì không để ý nhiều nữa.
Trong đầu y còn đang cân nhắc chuyện Lý Doanh thay đổi cùng lúc với mình, ngày đó đối phương vội vàng đi tới tướng phủ, y đã nghi Lý Doanh có phải cũng đến từ tám năm sau như y không.
Nhưng lúc ấy y cho rằng, nếu Lý Doanh sống lại, tất sẽ xuống tay với tướng phủ, dù sao với thủ đoạn của hắn, mang theo ký ức kiếp trước, kiếp này tuyệt đối không ai có thể ngăn cản hắn.
Thế nhưng, nếu như kiếp trước sau khi hắn hạ sát tướng phủ, phát hiện tướng phủ thật ra chưa bao giờ có tính uy hiếp với ngai vàng của hắn, mà Trương gia mới là kẻ có sức uy hiếp lớn nhất thì sao?
Như vậy tất cả những chuyện này, chẳng phải đã có lời giải thích sao?
Nhưng đây chỉ có thể là giả thiết, bởi vì thái độ của Lý Doanh đối với y quá lạ lùng, nếu thật sự sống lại thì quân cờ như y sẽ không có bất kỳ tác dụng nào, Lý Doanh vì sao còn muốn giữ y lại?
Rốt cuộc có phải hay không, còn phải thăm dò tiếp.
Vân Thanh Từ đứng ở hành lang, như đang suy nghĩ gì đó, bên cạnh bỗng nhiên truyền đến tiếng động, y nghiêng đầu nhìn, phát hiện Khâu Dương đang lắc lư đến trước mặt mình.
Đối diện với ánh mắt của y, Khâu Dương yên lặng dời tầm mắt, nói: "Ngươi..."
Vân Thanh Từ tỏ vẻ nghi ngờ.
Khâu Dương không nhịn được lui về sau một bước, hắn vẫn hơi sợ Vân Thanh Từ, ngươi mãi một lúc lâu sau mới nói: "Ta nghe Ninh Dịch nói, gần đây mẹ cậu ta có đi miếu thờ."
Vân Thanh Từ gật đầu, hỏi: "Rồi sao nữa?"
"Là miếu Quan Âm Tống Tử."
Vân Thanh Từ ngộ ra: "Và?"
"Đã xin một lá bùa, đưa vào trong cung."
Đưa vào cung, cho ai, hiển nhiên không cần nói cũng biết.
Trước khi sống lại, Vân Thanh Từ đã từng nhận được tin Ninh Nhu gọi Lý Doanh tới uống rượu thực ra là có chuẩn bị sẵn, nàng muốn mẹ quý nhờ con, nhưng Lý Doanh không lật thẻ của nàng, nàng cũng chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này.
Đây cũng là lý do vì sao, Vân Thanh Từ ngày đó xông vào Mãn Nguyệt các đã tức giận như vậy, trực tiếp mở miệng dọa nạt nàng. Y ghét người khác coi Lý Doanh là một loại tài nguyên cao cấp, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.
Bây giờ bị đánh một trận, thế mà vẫn còn chết không hối cải.
Có điều, sự to gan làm bậy của nàng ngược lại để Vân Thanh Từ sáng tỏ thông suốt.
Nếu Lý Doanh thật sự sống lại, bọn họ sẽ không thể tương kính như tân nữa, có một đứa con, chẳng khác nào hạ sớm xuống một quân cờ tốt.
"Sao ngươi lại nói với ta những chuyện này?"
Khâu Dương tựa vào cột, đầu ngón tay gãi gãi cằm, vẻ mặt gợi đòn nói: "Vì thấy ngươi đẹp, không được sao?"
Vân Thanh Từ nhướng mày, sắc mặt Khâu Dương lúc này tái đi, không tự chủ được lùi vài bước, ấp úng nói: "Ta đùa, đùa thôi."
"Hừ."
Vân Thanh Từ ở tướng phủ ăn cơm trưa, sau đó không ở lại lâu đã khởi giá hồi cung.
Nghi giá chậm chậm rãi rãi, một mạch đi vào cửa đông cấm thành, xa xa, nhìn thấy trước Triều Dương cung có một nam nhân mặc áo đen tóc đen.
Vân Thanh Từ thẳng lưng ngồi trên loan giá, mắt không chớp nhìn chằm chằm đối phương.
Giả thiết đó lại xuất hiện, nếu Lý Doanh giống y, đến từ tám năm sau...
Y vô thức siết chặt ngón tay, khớp xương trắng sứ lộ ra màu xanh trắng, con ngươi đen trắng rõ ràng hơi giãn rộng.
Bất ngờ co lại.
Tuyệt đối đừng là ngươi, Lý Doanh.
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất