Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt
Chương 37: Vậy thì thẳng thắn
Ăn xong bữa cơm tiểu niên, Vân Thanh Từ thong dong đi về phòng của mình, cành mai trong vườn mọc vươn vào hành lang một đoạn, Vân Thanh Từ dừng chân ngắm một lát.
Y rất ít khi có cảm giác trái tim và tâm hồn đều thoải mái như vậy, không có mục đích, không cần nghĩ gì cả, cũng không cần làm gì hết.
Cả người giống như bị ném lên mây, từ trong ra ngoài đều lười biếng.
Thật ra yên ổn làm một công tử quần là áo lượt, cũng là một chuyện vui.
Phía trước có một góc vạt áo lướt qua, là bóng của Vân tướng, ông không ở nhà chính nghỉ ngơi, không biết bây giờ muốn đi đâu.
Vân Thanh Từ đảo mắt, lén lút đi theo.
Vân tướng bên cạnh không mang theo người, ông tiến vào một từ đường nhỏ trong phủ, Vân Thanh Từ dừng bước đứng ở bên ngoài, trong lòng đã hiểu.
Có mùi hương bay vào chóp mũi Vân Thanh Từ, có lẽ Vân tướng thắp hương dây, chốc sau, Vân Thanh Từ nghe thấy giọng của cha mình.
"Đứa con Tiểu Từ này cuối cùng cũng chịu thân thiết với ta rồi."
"Hôm nay chúng ta còn ăn cơm tiểu niên với nhau, thằng bé cũng thật là khéo, sủi cảo gói còn đẹp hơn cả ta."
"Trước đây ta đã rất lo lắng cho nó... Ở cùng một chỗ với loại người như Trương Thạch Tuyết, mấy năm nay, nó càng ngày càng không giống trước đây, đừng nói là bệ hạ, ta nghe cũng kinh hồn bạt vía."
"Nàng biết không, triều đình có rất nhiều người thấy quan hệ cha con chúng ta không hợp, liền muốn lợi dụng nó, kéo nó ngã ngựa."
"Trương Thạch Tuyết, đúng là giỏi tính kế bày mưu."
"Nghe Liễu tiên sinh nói, bệ hạ sống cũng không dễ dàng, đứa bé kia.... Lúc mới đăng cơ, đã muốn dính lấy ta, mấy năm nay, thỉnh thoảng cũng tìm ta vài lần, muốn nói gì đó nhưng ta đều tránh đi. Quân thần khác biệt mà, ta không phải không hiểu nỗi khổ của hắn, nhưng đứng ở vị trí này, ta cũng như đi trên băng mỏng, há dám giống như trước kia tâm sự với hắn chứ?"
"Trương Thạch Tuyết dã tâm quá lớn, muốn hoàn cái này muốn thành cái kia, thế lực Trương gia mấy năm gần đây càng lúc càng lớn, ta cũng từng mập mờ nhắc đến, nhưng bệ hạ quả thật cũng có tâm tư kiểm soát cân bằng triều đình, nâng đỡ nhà mẹ, biết đâu nguồn thế lực này đối với hắn mà nói sẽ giúp hắn càng thuận buồm xuôi gió hơn. Nhưng không biết vì sao, mấy tháng gần đây hắn bắt đầu nhắm vào Trương gia..." Vân tướng đột nhiên nhớ ra gì đó, cười nói: "Có phải ta lại nói những chuyện nàng không thích nghe nữa rồi không?"
Im lặng một lát, giọng nói già nua của Vân tướng khàn khàn: "Nàng nói đúng, ta ngay cả con út cũng không bảo vệ được, còn bảo vệ giang sơn nỗi gì...Xin lỗi, Phi Nhược, ta không ngờ tên thích khách kia lại ra tay với một đứa trẻ... Cũng may, cũng may hiện tại mọi chuyện đều tốt rồi, chỉ là thằng bé Thanh Tiêu vẫn không chịu cưới vợ, mấy đứa nhỏ hơn cũng học nó, nó, nó là một quan hình ngục rất tốt, năm ngoái xử lý mấy vụ án, tới lui không ít chỗ, dân chúng đều rất kính trọng nó."
"Thanh Quyết hiện giờ tạm nắm giữ thống binh, tuy luôn nói với ta lo lắng không làm tốt, nhưng ta biết nó làm rất tốt, bệ hạ hình như muốn trọng dụng nó." Ông đè xuống lo lắng trong lòng, nói: "Còn Thanh Túc, không có chí tiến thủ mấy.... Nhưng thật ra ta biết, nó không phải không muốn, chỉ là sợ, mấy huynh trưởng đều đã giữ chức vụ quan trọng, nếu nó biểu hiện quá mức nổi bật, sẽ khiến bệ hạ kiêng kỵ Vân gia... Cũng tốt, trung vệ thành, nhàn rỗi, ngày ngày giúp dân tìm gà bắt chó, cũng rất được hoan nghênh."
"Thanh Ký..."
Lông mi Vân Thanh chợt động, lần này, y thấy cha im lặng rất lâu, mới mở miệng: "Không nói, không nói nữa, hy vọng bọn họ vẫn tốt, vẫn tốt."
Vân Thanh Ký... Còn sống?
Vân Thanh Từ trong lòng loé qua một nghi vấn lớn, y biết rất ít về chuyện của đại ca, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc huynh ấy vẫn còn ở nhân thế, bởi vì y chưa từng gặp đại ca, mẹ hay người bên cạnh đều nói với y, đại ca sớm đã chết non, cho nên nhị ca trong nhà tính là trưởng tử.
Trong lòng y bỗng nhói lên.
Có phải Nguyễn Liên muốn nghe ngóng chuyện của đại ca từ chỗ y không? Còn hỏi y nếu đại ca còn sống thì khoảng bao nhiêu tuổi nữa?
Những chuyện này có mối liên hệ gì? Hắn rốt cuộc là cố ý hay vô ý đề cập đến việc đó?
Trong từ đường, Vân tướng lại mở miệng: "Nàng nói xem, hai ngày sau, nếu ta cầu xin Tiểu Từ cho ta tới thăm nàng, nó có đồng ý không?"
Vân Thanh Từ rời khỏi từ đường.
Y nhớ năm đó lúc đưa tang cho mẹ, mấy ca ca thay phiên nhau đến khuyên y, cho cha đi cùng.
Vân Thanh Từ lúc đó hận cha thấu xương, cố chấp vô cùng: "Mẹ không cho ông ta đi, mẹ không muốn gặp ông ta, các huynh nếu còn khuyên, thì cũng đừng đi nữa!"
Ngày đưa tang, trời âm u mù mịt, tiền giấy bay tán loạn rồi rơi xuống, giống như con bướm vàng sắp chết.
Các ca ca thì thầm, "Người đó có phải cha không?"
Vân Thanh Từ tám tuổi gầy gò nhỏ bé, kéo thân thể chưa khỏi hẳn, đi mấy bước lại thở dốc, mỗi một lần hít thở, thứ tràn qua vết thương ở phổi đều là oán giận.
Y quay đầu lại nhìn, từ xa có thể nhìn thấy đối phương mặc một bộ đồ đen, đi theo xa xa ở phía sau, ánh mắt nhìn theo quan tài lớn ở phía trước. Đường ở ngoại ô gồ ghề, mấp mô, ánh mắt y nhìn quá chăm chú, quên nhìn đường, đi vài bước, lại loạng choạng một chút.
Vân Thanh Từ ngồi xuống trường kỉ, rũ mắt nhìn Ngân Hỉ bưng nước ấm đến rửa chân cho mình.
Lúc đó, y muốn lao vào tay đấm chân đá cha mình, đuổi ông ra xa.
Nhưng có lẽ là xuất phát từ sự kính trọng đối với mẹ, có lẽ nhìn đối phương đáng thương nên y đã kiềm chế cảm xúc kích động ấy lại.
Thì ra ông thật sự, không hề đi thăm mẹ một lần nào.
Thực sự tin lời y, cho rằng mẹ không muốn gặp ông, sợ làm bà không vui, cho nên dứt khoát không đi sao?
Nhiều năm như vậy, một lần, cũng chưa từng đi sao?
Vân Thanh Từ nằm trên trường kỉ, nhắm mắt lại.
Ông ấy như vậy mà cũng được coi là yêu sao? Không cho đi, ông cũng không đi luôn, không cho ông gặp, ông cũng không gặp nữa, không cho ông cúng bái, ông cũng thật sự không đi cúng bái lần nào.
Kiếp trước Vân Thanh Từ vẫn luôn chắc chắn, rằng Vân tướng cũng không quá coi trọng mẹ như vậy, nếu không sao ông lại nghe lời như thế? Vân Thanh Từ luôn cảm thấy, thích một người là không khống chế được, giống như y đối với Lý Doanh vậy.
Y sẽ có ý đồ riêng với Lý Doanh, sẽ muốn chiếm hữu hắn, lúc nào cũng muốn cả hai ở bên nhau.
Nhưng nếu cha đối với mẹ mới là yêu, vậy kiếp trước mình quấn lấy Lý Doanh, không để ý sự phản đối của hắn, cứ nhất định phải dính lấy hắn, không cho hắn chút không gian riêng nào, vậy y rốt cuộc là yêu Lý Doanh, hay chỉ muốn có được hắn để thỏa mãn dục vọng cá nhân của mình đây?
Còn có cách Lý Doanh đối xử với y, Vân Thanh Từ luôn cảm thấy tình cảm hắn dành cho mình như có như không, vậy rốt cuộc là vì Lý Doanh không quá yêu y, hay là vì tình yêu y muốn quá cực đoan, Lý Doanh không cho y được đây?
Là vì Lý Doanh không cho được, hay là vì y đòi hỏi quá mức, không có điểm dừng?
Vấn đề rốt cuộc là ở ai chứ.
Y nghĩ không ra.
Vân Thanh Từ rất nhanh ngủ thiếp đi.
Y lại mơ thấy địa cung kia, y đứng ở vị trí lần trước tỉnh mộng. Bên cạnh cái hộp lớn kia vẫn đặt rất nhiều đèn lưu ly đang cháy rừng rực.
Vân Thanh Từ cẩn thận quan sát, phát hiện những ngọn đèn lưu ly kia đều được khảm trong rãnh của đá phiến bốn phía hộp, tất cả các rãnh đều được nối với nhau bằng một hình vẽ kỳ lạ, hình vẽ ấy y chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Dưới chân bỗng nhiên có tiếng động gì đó, y giật mình sợ hãi, cúi đầu nhìn, mới phát hiện bị che phủ trong cát mịn là vô số những con rắn trong suốt đang ngoi ra.
Vân Thanh Từ dần phát hiện, trung tâm của toàn bộ địa cung là một trận cát hình tròn, cái hộp nằm trên đài cao ở trung tâm trận cát, mà những con rắn kỳ dị bên trong trận cát, giống như muốn ngăn cản người khác tới gần cái hộp.
Lúc này y đang đứng bên cạnh đài cao, nhưng những con rắn kia lại không cắn y.
Vân Thanh Từ trong mộng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Y leo lên đài cao, quyết định tìm hiểu rõ thứ quý giá được đặt trong hộp là gì, nhưng sau đó lại bị tỉnh dậy.
Vân Thanh Từ mở mắt, trừng mắt nhìn đỉnh giường một lát, nhắm mắt lại muốn tiến vào mộng lần nữa, đáng tiếc chẳng có gì xảy ra cả, y nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau vừa xong tảo triều, phía sau Vân tướng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Liễu Tự Như: "Vân tướng, Vân tướng xin dừng bước."
Ông là giám quan thiên tử do tiên đế đích danh phong, chưởng quản nội vụ phủ, quyền thế ở cấm thành rất lớn, là người tín nhiệm nhất bên cạnh thiên tử.
Mặc dù là hoạn quan, nhưng lại được thiên tử tôn xưng một tiếng tiên sinh, tự xưng cũng không phải nô tài.
Ông là tâm phúc của thiên tử, cũng là Giải Ngữ Hoa của thiên tử, quần thần không ai không kính.
Vân tướng dừng bước, xoay người chào hỏi, nói: "Liễu tiên sinh."
"Vân tướng." Liễu Tự Như khom người, vẻ mặt hơi lo lắng: "Quân hậu hôm qua không nói một tiếng đã hồi phủ, không biết khi nào thì trở về?"
Vân tướng biến sắc: "Nó không nói với bệ hạ sao?"
Liễu Tự Như lắc đầu, thở dài nói: "Bệ hạ hôm nay vẫn còn tưởng quân hậu đang nghỉ ngơi ở Triều Dương cung, không biết gì về chuyện ngài ấy tự mình xuất cung."
Vân tướng hít sâu, nói: "Tiên sinh không cần bóng gió, có chuyện nói thẳng là được."
Liễu Tự Như lại hành lễ tỏ vẻ áy náy, nói: "Hôm nay tướng gia chắc cũng thấy bệ hạ thân thể không khoẻ, tuy do hôm qua bị nhiễm phong hàn, nhưng cũng có... Chịu kích thích quân hậu gây ra, còn nôn ra máu."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua quân hậu đưa tới một phong thư hòa ly." Liễu Tự Như từ trong tay áo lấy thư ra, nói: "Lúc ấy bệ hạ đang hôn mê, thái y dặn dò không thể chịu thêm kích động nữa, nên ta đã không cho ngài ấy xem, đến giờ bệ hạ vẫn chưa biết, mình đã bị hòa ly."
"Chuyện này..." Vân tướng vừa cảm thấy Vân Thanh Từ thật to gan lớn mật vừa cảm thấy sự việc phát triển thật khiến người ta không thể hiểu nổi: "Ý của tiên sinh là?"
"Bệ hạ hôm qua dẫn theo quân hậu tiến vào Thái Từ cung, làm Trương thái hậu bị thương nặng."
Vân tướng không đứng vững, Liễu Tự Như vội vàng đỡ lấy ông, nói: "Ta biết tướng gia vốn không đồng ý mối hôn sự này, nhưng quân hậu tùy hứng làm bậy như thế, bệ hạ yêu thương ngài ấy thì tốt, nhưng nếu ngày nào đó không yêu thương nữa... Đối với Vân gia mà nói, chỉ sợ không ổn."
Lời ông nói là thật, bất kể là từ phương diện nào mà nói, hòa ly cũng không có dễ dàng như vậy, nhất là khi thiên tử bị quân hậu hòa ly, chuyện này dù thế nào cũng thấy hoang đường.
Liễu Tự Như đặt bức thư vào tay Vân tướng, nói: "Ta nghĩ tướng gia nên hồi phủ nói chuyện với quân hậu, nếu muốn hòa ly, chúng ta cũng phải thẳng thắn với nhau, tên của quân hậu còn nằm trong gia phả Lý gia... Ý ta là, tốt nhất nên chờ cho sức khỏe của bệ hạ tốt hơn đã."
Vân tướng gật gật đầu, cứ tưởng có thể bớt lo về Vân Thanh Từ, nếu y và Lý Doanh đều đồng thuận, chuyện hòa ly này tất nhiên không cần người khác bận tâm, nhưng Lý Doanh hoàn toàn không biết gì về chuyện này, vậy đây chính là tiền trảm hậu tấu.
Bệ hạ tức giận là thứ yếu, nếu hắn vì tức giận mà xảy ra mệnh hệ gì, Vân gia chỉ sợ sẽ không gánh nổi trách nhiệm.
Ông vội vội vàng vàng trở về tướng phủ, đi thẳng tới tiểu viện của Vân Thanh Từ.
Người kia đang phơi nắng ấm mùa đông, lắc lư qua lại trên xích đu, hai chân đu đưa qua lại, cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống.
Nhìn biểu cảm năm tháng bình yên của con út, sự tức giận bừng bừng trong lòng Vân tướng đột nhiên tan thành mây khói.
Ông nhíu mày, ho mạnh vài tiếng, Vân Thanh Từ ngẩng mặt lên nhìn ông, vừa mới ăn no lười vận động, không thèm để ý chào hỏi, nói: "Sao cha lại tới đây?"
Vân tướng chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước bàn đá, nhìn bộ dạng công tử bột của y, nói: "Cha hỏi con, con có biết bệ hạ bị bệnh hay không?"
"Bệnh đau đầu?" Vân Thanh Từ nói: "Con biết, bệnh cũ."
Kiếp trước chỉ hơi đau, lần này sống lại, hình như nghiêm trọng hơn.
Nhưng việc ấy thì liên quan gì đến y.
"Hắn bị phong hàn, hôm qua còn nôn ra máu, đầu năm, có rất nhiều việc lại phải bắt đầu bận rộn."
Vân Thanh Từ ừm một tiếng, nói: "Con đã không còn là quân hậu nữa, cha nói với con những chuyện này làm gì?"
"Bệ hạ chặt đứt tay chân thái hậu là chủ ý của con?"
Vân Thanh Từ nhíu mày, tên Lý Doanh này, sao chuyện gì cũng nói với cha vậy?
Vân tướng không kìm được đứng lên, răn dạy y: "Bà ta dẫu sao cũng là mẹ đẻ của hắn, con làm như vậy, đúng là yêu hậu tại thế!"
"Là hắn làm không phải con làm."
"Nếu không phải con, sao hắn có thể nặng tay với mẹ đẻ mình như thế?" Vân tướng sắc mặt khó coi nói: "Con đừng cho rằng hắn làm vậy là yêu thương con, nếu con khiến hắn trở thành bạo quân, vậy hôm nay hắn dám đối xử như vậy với thái hậu, thì ngày sau cũng có thể đối xử với con như thế!"
"Sao cha biết bà ta là mẹ đẻ của hắn?" Vân Thanh Từ nói: "Con chưa thấy mẹ đẻ nào mà như thế cả."
Mắt Vân tướng lóe lên, nói: "Con biết gì rồi?"
"Con chẳng biết gì cả." Vân Thanh Từ lầm bầm, nói: "Con chỉ nghi ngờ thôi, Lý Doanh cũng không phải là người tàn nhẫn như thế, cho dù vì lấy lòng con mà làm vậy thì cũng hơi quá đáng rồi, còn Trương thái hậu, bà ta đối xử với Lý Doanh như vậy, thì vốn cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đáng đời."
"Con, cái đứa này..." Hư hỏng thật rồi. Vân tướng rất giận, nhưng quan hệ cha con vừa mới hòa hoãn, ông cũng không muốn lại xảy ra xích mích gì nữa, chỉ có thể kéo ghế ngồi bên cạnh y, nói: "Ta hỏi con, có phải con đơn phương đưa thư hòa ly cho bệ hạ hay không?"
Vân Thanh Từ nghiêng đầu, không để ý tới ông.
Trong lòng y oán giận, cẩu hoàng đế, thật tâm cơ, thế mà lại lợi dụng cha đến áp chế y, hắn không muốn thấy y và cha hòa thuận có phải không?
Vân tướng cầm thư đánh vào đầu y một cái.
Vân Thanh Từ che đầu, hung dữ trừng mắt nhìn.
Vân tướng cứng người, thầm nghĩ lá thư này mỏng như vậy, đánh chắc cũng không đau lắm nhỉ...
Ông vớt vát tôn nghiêm nói: "Ý của cha là, chuyện của con và bệ hạ, vẫn phải thẳng thắn nói rõ với nhau, con tùy tiện đưa một phong thư qua như vậy, có hơi không ổn, đế hậu hoà ly dù sao cũng không phải chuyện nhỏ... Con, con đi đâu vậy?"
Vân Thanh Từ xuống xích đu, quát to: "Chuẩn bị xe, ta muốn tiến cung!"
"Con, con đừng kích động." Vân tướng vội vàng đuổi theo y, "Ta đi cùng con!"
"Không cần cha đi!" Vân Thanh Từ đầu cũng không ngoảnh lại đi ra khỏi tiểu viện, nói: "Con giữ mặt mũi cho hắn, nhưng hắn cứ nhất định phải làm lớn chuyện cho mọi người cùng biết, vậy con sẽ thẳng thắn với hắn, hắn muốn nói chuyện trực tiếp, con sẽ nói chuyện trực tiếp với hắn!"
Y trực tiếp chui vào xe ngựa, quát: "Đi!"
"Hắn vẫn đang bệnh!" Vân tướng cũng vội vàng sai người chuẩn bị xe: "Mau, đuổi theo."
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
Y rất ít khi có cảm giác trái tim và tâm hồn đều thoải mái như vậy, không có mục đích, không cần nghĩ gì cả, cũng không cần làm gì hết.
Cả người giống như bị ném lên mây, từ trong ra ngoài đều lười biếng.
Thật ra yên ổn làm một công tử quần là áo lượt, cũng là một chuyện vui.
Phía trước có một góc vạt áo lướt qua, là bóng của Vân tướng, ông không ở nhà chính nghỉ ngơi, không biết bây giờ muốn đi đâu.
Vân Thanh Từ đảo mắt, lén lút đi theo.
Vân tướng bên cạnh không mang theo người, ông tiến vào một từ đường nhỏ trong phủ, Vân Thanh Từ dừng bước đứng ở bên ngoài, trong lòng đã hiểu.
Có mùi hương bay vào chóp mũi Vân Thanh Từ, có lẽ Vân tướng thắp hương dây, chốc sau, Vân Thanh Từ nghe thấy giọng của cha mình.
"Đứa con Tiểu Từ này cuối cùng cũng chịu thân thiết với ta rồi."
"Hôm nay chúng ta còn ăn cơm tiểu niên với nhau, thằng bé cũng thật là khéo, sủi cảo gói còn đẹp hơn cả ta."
"Trước đây ta đã rất lo lắng cho nó... Ở cùng một chỗ với loại người như Trương Thạch Tuyết, mấy năm nay, nó càng ngày càng không giống trước đây, đừng nói là bệ hạ, ta nghe cũng kinh hồn bạt vía."
"Nàng biết không, triều đình có rất nhiều người thấy quan hệ cha con chúng ta không hợp, liền muốn lợi dụng nó, kéo nó ngã ngựa."
"Trương Thạch Tuyết, đúng là giỏi tính kế bày mưu."
"Nghe Liễu tiên sinh nói, bệ hạ sống cũng không dễ dàng, đứa bé kia.... Lúc mới đăng cơ, đã muốn dính lấy ta, mấy năm nay, thỉnh thoảng cũng tìm ta vài lần, muốn nói gì đó nhưng ta đều tránh đi. Quân thần khác biệt mà, ta không phải không hiểu nỗi khổ của hắn, nhưng đứng ở vị trí này, ta cũng như đi trên băng mỏng, há dám giống như trước kia tâm sự với hắn chứ?"
"Trương Thạch Tuyết dã tâm quá lớn, muốn hoàn cái này muốn thành cái kia, thế lực Trương gia mấy năm gần đây càng lúc càng lớn, ta cũng từng mập mờ nhắc đến, nhưng bệ hạ quả thật cũng có tâm tư kiểm soát cân bằng triều đình, nâng đỡ nhà mẹ, biết đâu nguồn thế lực này đối với hắn mà nói sẽ giúp hắn càng thuận buồm xuôi gió hơn. Nhưng không biết vì sao, mấy tháng gần đây hắn bắt đầu nhắm vào Trương gia..." Vân tướng đột nhiên nhớ ra gì đó, cười nói: "Có phải ta lại nói những chuyện nàng không thích nghe nữa rồi không?"
Im lặng một lát, giọng nói già nua của Vân tướng khàn khàn: "Nàng nói đúng, ta ngay cả con út cũng không bảo vệ được, còn bảo vệ giang sơn nỗi gì...Xin lỗi, Phi Nhược, ta không ngờ tên thích khách kia lại ra tay với một đứa trẻ... Cũng may, cũng may hiện tại mọi chuyện đều tốt rồi, chỉ là thằng bé Thanh Tiêu vẫn không chịu cưới vợ, mấy đứa nhỏ hơn cũng học nó, nó, nó là một quan hình ngục rất tốt, năm ngoái xử lý mấy vụ án, tới lui không ít chỗ, dân chúng đều rất kính trọng nó."
"Thanh Quyết hiện giờ tạm nắm giữ thống binh, tuy luôn nói với ta lo lắng không làm tốt, nhưng ta biết nó làm rất tốt, bệ hạ hình như muốn trọng dụng nó." Ông đè xuống lo lắng trong lòng, nói: "Còn Thanh Túc, không có chí tiến thủ mấy.... Nhưng thật ra ta biết, nó không phải không muốn, chỉ là sợ, mấy huynh trưởng đều đã giữ chức vụ quan trọng, nếu nó biểu hiện quá mức nổi bật, sẽ khiến bệ hạ kiêng kỵ Vân gia... Cũng tốt, trung vệ thành, nhàn rỗi, ngày ngày giúp dân tìm gà bắt chó, cũng rất được hoan nghênh."
"Thanh Ký..."
Lông mi Vân Thanh chợt động, lần này, y thấy cha im lặng rất lâu, mới mở miệng: "Không nói, không nói nữa, hy vọng bọn họ vẫn tốt, vẫn tốt."
Vân Thanh Ký... Còn sống?
Vân Thanh Từ trong lòng loé qua một nghi vấn lớn, y biết rất ít về chuyện của đại ca, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc huynh ấy vẫn còn ở nhân thế, bởi vì y chưa từng gặp đại ca, mẹ hay người bên cạnh đều nói với y, đại ca sớm đã chết non, cho nên nhị ca trong nhà tính là trưởng tử.
Trong lòng y bỗng nhói lên.
Có phải Nguyễn Liên muốn nghe ngóng chuyện của đại ca từ chỗ y không? Còn hỏi y nếu đại ca còn sống thì khoảng bao nhiêu tuổi nữa?
Những chuyện này có mối liên hệ gì? Hắn rốt cuộc là cố ý hay vô ý đề cập đến việc đó?
Trong từ đường, Vân tướng lại mở miệng: "Nàng nói xem, hai ngày sau, nếu ta cầu xin Tiểu Từ cho ta tới thăm nàng, nó có đồng ý không?"
Vân Thanh Từ rời khỏi từ đường.
Y nhớ năm đó lúc đưa tang cho mẹ, mấy ca ca thay phiên nhau đến khuyên y, cho cha đi cùng.
Vân Thanh Từ lúc đó hận cha thấu xương, cố chấp vô cùng: "Mẹ không cho ông ta đi, mẹ không muốn gặp ông ta, các huynh nếu còn khuyên, thì cũng đừng đi nữa!"
Ngày đưa tang, trời âm u mù mịt, tiền giấy bay tán loạn rồi rơi xuống, giống như con bướm vàng sắp chết.
Các ca ca thì thầm, "Người đó có phải cha không?"
Vân Thanh Từ tám tuổi gầy gò nhỏ bé, kéo thân thể chưa khỏi hẳn, đi mấy bước lại thở dốc, mỗi một lần hít thở, thứ tràn qua vết thương ở phổi đều là oán giận.
Y quay đầu lại nhìn, từ xa có thể nhìn thấy đối phương mặc một bộ đồ đen, đi theo xa xa ở phía sau, ánh mắt nhìn theo quan tài lớn ở phía trước. Đường ở ngoại ô gồ ghề, mấp mô, ánh mắt y nhìn quá chăm chú, quên nhìn đường, đi vài bước, lại loạng choạng một chút.
Vân Thanh Từ ngồi xuống trường kỉ, rũ mắt nhìn Ngân Hỉ bưng nước ấm đến rửa chân cho mình.
Lúc đó, y muốn lao vào tay đấm chân đá cha mình, đuổi ông ra xa.
Nhưng có lẽ là xuất phát từ sự kính trọng đối với mẹ, có lẽ nhìn đối phương đáng thương nên y đã kiềm chế cảm xúc kích động ấy lại.
Thì ra ông thật sự, không hề đi thăm mẹ một lần nào.
Thực sự tin lời y, cho rằng mẹ không muốn gặp ông, sợ làm bà không vui, cho nên dứt khoát không đi sao?
Nhiều năm như vậy, một lần, cũng chưa từng đi sao?
Vân Thanh Từ nằm trên trường kỉ, nhắm mắt lại.
Ông ấy như vậy mà cũng được coi là yêu sao? Không cho đi, ông cũng không đi luôn, không cho ông gặp, ông cũng không gặp nữa, không cho ông cúng bái, ông cũng thật sự không đi cúng bái lần nào.
Kiếp trước Vân Thanh Từ vẫn luôn chắc chắn, rằng Vân tướng cũng không quá coi trọng mẹ như vậy, nếu không sao ông lại nghe lời như thế? Vân Thanh Từ luôn cảm thấy, thích một người là không khống chế được, giống như y đối với Lý Doanh vậy.
Y sẽ có ý đồ riêng với Lý Doanh, sẽ muốn chiếm hữu hắn, lúc nào cũng muốn cả hai ở bên nhau.
Nhưng nếu cha đối với mẹ mới là yêu, vậy kiếp trước mình quấn lấy Lý Doanh, không để ý sự phản đối của hắn, cứ nhất định phải dính lấy hắn, không cho hắn chút không gian riêng nào, vậy y rốt cuộc là yêu Lý Doanh, hay chỉ muốn có được hắn để thỏa mãn dục vọng cá nhân của mình đây?
Còn có cách Lý Doanh đối xử với y, Vân Thanh Từ luôn cảm thấy tình cảm hắn dành cho mình như có như không, vậy rốt cuộc là vì Lý Doanh không quá yêu y, hay là vì tình yêu y muốn quá cực đoan, Lý Doanh không cho y được đây?
Là vì Lý Doanh không cho được, hay là vì y đòi hỏi quá mức, không có điểm dừng?
Vấn đề rốt cuộc là ở ai chứ.
Y nghĩ không ra.
Vân Thanh Từ rất nhanh ngủ thiếp đi.
Y lại mơ thấy địa cung kia, y đứng ở vị trí lần trước tỉnh mộng. Bên cạnh cái hộp lớn kia vẫn đặt rất nhiều đèn lưu ly đang cháy rừng rực.
Vân Thanh Từ cẩn thận quan sát, phát hiện những ngọn đèn lưu ly kia đều được khảm trong rãnh của đá phiến bốn phía hộp, tất cả các rãnh đều được nối với nhau bằng một hình vẽ kỳ lạ, hình vẽ ấy y chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Dưới chân bỗng nhiên có tiếng động gì đó, y giật mình sợ hãi, cúi đầu nhìn, mới phát hiện bị che phủ trong cát mịn là vô số những con rắn trong suốt đang ngoi ra.
Vân Thanh Từ dần phát hiện, trung tâm của toàn bộ địa cung là một trận cát hình tròn, cái hộp nằm trên đài cao ở trung tâm trận cát, mà những con rắn kỳ dị bên trong trận cát, giống như muốn ngăn cản người khác tới gần cái hộp.
Lúc này y đang đứng bên cạnh đài cao, nhưng những con rắn kia lại không cắn y.
Vân Thanh Từ trong mộng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Y leo lên đài cao, quyết định tìm hiểu rõ thứ quý giá được đặt trong hộp là gì, nhưng sau đó lại bị tỉnh dậy.
Vân Thanh Từ mở mắt, trừng mắt nhìn đỉnh giường một lát, nhắm mắt lại muốn tiến vào mộng lần nữa, đáng tiếc chẳng có gì xảy ra cả, y nặng nề ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau vừa xong tảo triều, phía sau Vân tướng bỗng nhiên truyền đến giọng nói của Liễu Tự Như: "Vân tướng, Vân tướng xin dừng bước."
Ông là giám quan thiên tử do tiên đế đích danh phong, chưởng quản nội vụ phủ, quyền thế ở cấm thành rất lớn, là người tín nhiệm nhất bên cạnh thiên tử.
Mặc dù là hoạn quan, nhưng lại được thiên tử tôn xưng một tiếng tiên sinh, tự xưng cũng không phải nô tài.
Ông là tâm phúc của thiên tử, cũng là Giải Ngữ Hoa của thiên tử, quần thần không ai không kính.
Vân tướng dừng bước, xoay người chào hỏi, nói: "Liễu tiên sinh."
"Vân tướng." Liễu Tự Như khom người, vẻ mặt hơi lo lắng: "Quân hậu hôm qua không nói một tiếng đã hồi phủ, không biết khi nào thì trở về?"
Vân tướng biến sắc: "Nó không nói với bệ hạ sao?"
Liễu Tự Như lắc đầu, thở dài nói: "Bệ hạ hôm nay vẫn còn tưởng quân hậu đang nghỉ ngơi ở Triều Dương cung, không biết gì về chuyện ngài ấy tự mình xuất cung."
Vân tướng hít sâu, nói: "Tiên sinh không cần bóng gió, có chuyện nói thẳng là được."
Liễu Tự Như lại hành lễ tỏ vẻ áy náy, nói: "Hôm nay tướng gia chắc cũng thấy bệ hạ thân thể không khoẻ, tuy do hôm qua bị nhiễm phong hàn, nhưng cũng có... Chịu kích thích quân hậu gây ra, còn nôn ra máu."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Hôm qua quân hậu đưa tới một phong thư hòa ly." Liễu Tự Như từ trong tay áo lấy thư ra, nói: "Lúc ấy bệ hạ đang hôn mê, thái y dặn dò không thể chịu thêm kích động nữa, nên ta đã không cho ngài ấy xem, đến giờ bệ hạ vẫn chưa biết, mình đã bị hòa ly."
"Chuyện này..." Vân tướng vừa cảm thấy Vân Thanh Từ thật to gan lớn mật vừa cảm thấy sự việc phát triển thật khiến người ta không thể hiểu nổi: "Ý của tiên sinh là?"
"Bệ hạ hôm qua dẫn theo quân hậu tiến vào Thái Từ cung, làm Trương thái hậu bị thương nặng."
Vân tướng không đứng vững, Liễu Tự Như vội vàng đỡ lấy ông, nói: "Ta biết tướng gia vốn không đồng ý mối hôn sự này, nhưng quân hậu tùy hứng làm bậy như thế, bệ hạ yêu thương ngài ấy thì tốt, nhưng nếu ngày nào đó không yêu thương nữa... Đối với Vân gia mà nói, chỉ sợ không ổn."
Lời ông nói là thật, bất kể là từ phương diện nào mà nói, hòa ly cũng không có dễ dàng như vậy, nhất là khi thiên tử bị quân hậu hòa ly, chuyện này dù thế nào cũng thấy hoang đường.
Liễu Tự Như đặt bức thư vào tay Vân tướng, nói: "Ta nghĩ tướng gia nên hồi phủ nói chuyện với quân hậu, nếu muốn hòa ly, chúng ta cũng phải thẳng thắn với nhau, tên của quân hậu còn nằm trong gia phả Lý gia... Ý ta là, tốt nhất nên chờ cho sức khỏe của bệ hạ tốt hơn đã."
Vân tướng gật gật đầu, cứ tưởng có thể bớt lo về Vân Thanh Từ, nếu y và Lý Doanh đều đồng thuận, chuyện hòa ly này tất nhiên không cần người khác bận tâm, nhưng Lý Doanh hoàn toàn không biết gì về chuyện này, vậy đây chính là tiền trảm hậu tấu.
Bệ hạ tức giận là thứ yếu, nếu hắn vì tức giận mà xảy ra mệnh hệ gì, Vân gia chỉ sợ sẽ không gánh nổi trách nhiệm.
Ông vội vội vàng vàng trở về tướng phủ, đi thẳng tới tiểu viện của Vân Thanh Từ.
Người kia đang phơi nắng ấm mùa đông, lắc lư qua lại trên xích đu, hai chân đu đưa qua lại, cảm nhận vẻ đẹp của cuộc sống.
Nhìn biểu cảm năm tháng bình yên của con út, sự tức giận bừng bừng trong lòng Vân tướng đột nhiên tan thành mây khói.
Ông nhíu mày, ho mạnh vài tiếng, Vân Thanh Từ ngẩng mặt lên nhìn ông, vừa mới ăn no lười vận động, không thèm để ý chào hỏi, nói: "Sao cha lại tới đây?"
Vân tướng chậm rãi đi tới, ngồi xuống trước bàn đá, nhìn bộ dạng công tử bột của y, nói: "Cha hỏi con, con có biết bệ hạ bị bệnh hay không?"
"Bệnh đau đầu?" Vân Thanh Từ nói: "Con biết, bệnh cũ."
Kiếp trước chỉ hơi đau, lần này sống lại, hình như nghiêm trọng hơn.
Nhưng việc ấy thì liên quan gì đến y.
"Hắn bị phong hàn, hôm qua còn nôn ra máu, đầu năm, có rất nhiều việc lại phải bắt đầu bận rộn."
Vân Thanh Từ ừm một tiếng, nói: "Con đã không còn là quân hậu nữa, cha nói với con những chuyện này làm gì?"
"Bệ hạ chặt đứt tay chân thái hậu là chủ ý của con?"
Vân Thanh Từ nhíu mày, tên Lý Doanh này, sao chuyện gì cũng nói với cha vậy?
Vân tướng không kìm được đứng lên, răn dạy y: "Bà ta dẫu sao cũng là mẹ đẻ của hắn, con làm như vậy, đúng là yêu hậu tại thế!"
"Là hắn làm không phải con làm."
"Nếu không phải con, sao hắn có thể nặng tay với mẹ đẻ mình như thế?" Vân tướng sắc mặt khó coi nói: "Con đừng cho rằng hắn làm vậy là yêu thương con, nếu con khiến hắn trở thành bạo quân, vậy hôm nay hắn dám đối xử như vậy với thái hậu, thì ngày sau cũng có thể đối xử với con như thế!"
"Sao cha biết bà ta là mẹ đẻ của hắn?" Vân Thanh Từ nói: "Con chưa thấy mẹ đẻ nào mà như thế cả."
Mắt Vân tướng lóe lên, nói: "Con biết gì rồi?"
"Con chẳng biết gì cả." Vân Thanh Từ lầm bầm, nói: "Con chỉ nghi ngờ thôi, Lý Doanh cũng không phải là người tàn nhẫn như thế, cho dù vì lấy lòng con mà làm vậy thì cũng hơi quá đáng rồi, còn Trương thái hậu, bà ta đối xử với Lý Doanh như vậy, thì vốn cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, đáng đời."
"Con, cái đứa này..." Hư hỏng thật rồi. Vân tướng rất giận, nhưng quan hệ cha con vừa mới hòa hoãn, ông cũng không muốn lại xảy ra xích mích gì nữa, chỉ có thể kéo ghế ngồi bên cạnh y, nói: "Ta hỏi con, có phải con đơn phương đưa thư hòa ly cho bệ hạ hay không?"
Vân Thanh Từ nghiêng đầu, không để ý tới ông.
Trong lòng y oán giận, cẩu hoàng đế, thật tâm cơ, thế mà lại lợi dụng cha đến áp chế y, hắn không muốn thấy y và cha hòa thuận có phải không?
Vân tướng cầm thư đánh vào đầu y một cái.
Vân Thanh Từ che đầu, hung dữ trừng mắt nhìn.
Vân tướng cứng người, thầm nghĩ lá thư này mỏng như vậy, đánh chắc cũng không đau lắm nhỉ...
Ông vớt vát tôn nghiêm nói: "Ý của cha là, chuyện của con và bệ hạ, vẫn phải thẳng thắn nói rõ với nhau, con tùy tiện đưa một phong thư qua như vậy, có hơi không ổn, đế hậu hoà ly dù sao cũng không phải chuyện nhỏ... Con, con đi đâu vậy?"
Vân Thanh Từ xuống xích đu, quát to: "Chuẩn bị xe, ta muốn tiến cung!"
"Con, con đừng kích động." Vân tướng vội vàng đuổi theo y, "Ta đi cùng con!"
"Không cần cha đi!" Vân Thanh Từ đầu cũng không ngoảnh lại đi ra khỏi tiểu viện, nói: "Con giữ mặt mũi cho hắn, nhưng hắn cứ nhất định phải làm lớn chuyện cho mọi người cùng biết, vậy con sẽ thẳng thắn với hắn, hắn muốn nói chuyện trực tiếp, con sẽ nói chuyện trực tiếp với hắn!"
Y trực tiếp chui vào xe ngựa, quát: "Đi!"
"Hắn vẫn đang bệnh!" Vân tướng cũng vội vàng sai người chuẩn bị xe: "Mau, đuổi theo."
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất