Chương 10
Hắn nắm lấy cánh tay Giang Lẫm, Quý Minh Luân muốn đẩy cậu ra, vừa dùng sức Giang Lẫm liền mềm nhũn rơi xuống, hắn lập tức ôm lấy eo Giang Lẫm, sau khi ổn định người lại ôm vào trong ngực.
"Giang Lẫm," Quý Minh Luân kiên trì gọi tên cậu, "Cậu tự đứng vững đi. "
Giang Lẫm không trả lời, đầu vô lực rũ xuống vai và cổ hắn, dưới tình huống này hắn không có cách nào buông tay, đành phải nắm lấy tay Giang Lẫm, xoay người cõng người lên lưng.
Đầu Giang Lẫm nghiêng đầu nghiêng sang một bên, hô hấp mang theo mùi rượu lại lướt qua mặt hắn, loại tiếp xúc gần như không khoảng cách này không thể tránh khỏi gợi lên ký ức đêm đó. Hắn cảnh báo bản thân không nên suy nghĩ nhiều, nhấc chân đi về phía cầu thang.
So với căn nhà cao tầng có thang máy của nhà hắn, Giang Lẫm ở trong căn nhà cũ mẹ để lại, tuy rằng cũng ở trung tâm thành phố, nhưng loại nhà này có rất nhiều năm tuổi, không có thang máy, Quý Minh Luân cõng cậu lên tầng bảy, nóng đến mức đầu đầy mồ hôi.
Giang Lẫm vẫn ngủ không nhúc nhích, Quý Minh Luân đặt cậu ở góc cầu thang, bảo cậu ngồi dựa vào tường, tay sờ hai bên đùi cậu, sờ thấy một bên có chìa khóa liền thò vào túi quần lấy ra, mở cửa đi vào.
Trong nháy mắt đèn sáng lên, Quý Minh Luân nhắm mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng mạnh này, hắn nhìn quanh nhà một lần.
Ngôi nhà này không khác gì một năm trước, so với những đồ trang trí ấm áp có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong những ngôi nhà khác, thì đồ đạc ở đây quá ít.
Nhìn phòng khách trống rỗng, Quý Minh Luân xoay người đi tới cửa, ánh mắt dừng ở trên người đang dựa vào tường ngủ.
Không muốn so đo rằng Giang Lẫm thật sự ngủ hay là giả vờ, Quý Minh Luân đi tới trước mặt cậu, lần thứ hai xoay người ngồi xổm xuống, cõng cậu trở về phòng đặt lên giường.
Giang Lẫm giống như không có xương cốt, tùy ý để Quý Minh Luân cõng lên cõng xuống, bất quá khi Quý Minh Luân muốn đỡ cậu nằm xuống, cậu bắt lấy cánh tay Quý Minh Luân, cậu kéo hắn một cái, Quý Minh Luân bị cậu kéo nên ngã xuống, trực tiếp đè lên người cậu.
Lúc ngã xuống, tay Quý Minh Luân chống bên cạnh cậu, không có hoàn toàn nằm đè lên người cậu, nhưng phần thắt lưng của hai người lại đụng vào nhau.
Giang Lẫm đẩy đẩy phần hông của Quý Minh Luân, một cơn đau không thể chịu đựng được tràn ra khóe mắt cậu. Nghe thấy cậu kêu lên đau đớn, Quý Minh Luân vội vàng đứng dậy nhìn cậu.
Giang Lẫm nghiêng mặt, đôi mắt mảnh mai nhắm chặt, tóc mai che đi vành tai đỏ bừng. Nhìn bộ dạng cắn môi nhịn đau của cậu, Quý Minh Luân muốn hỏi chỗ đó thế nào, lời nói đến bên miệng lại nhớ lại quan hệ xấu hổ hiện tại của bọn họ.
Mặc dù không nói ra nhưng ánh mắt của Quý Minh Luân rất thẳng thắn, cách một tầng mí mắt, khiến Giang Lẫm không thể tránh.
Ngay cả khi có tác dụng của rượu, Giang Lẫm vẫn giơ cánh tay lên che mặt, không muốn Quý Minh Luân nhìn thấy bộ dáng này của mình.
Sau khi dừng lại một lát, Quý Minh Luân thấp giọng hỏi: "Ổn hơn chưa? "
Cậu gật đầu, Quý Minh Luân nhớ tới lúc nãy bị cậu kéo xuống áo khoác bị quăng sang một bên, hắn đi lại nhặt lên.
Khi quay lại, cậu vẫn che hơn một nửa khuôn mặt của mình, đôi môi mỏng mấp máy, nói với chính mình: "Tôi muốn uống nước."
Trong lúc đun nước trong phòng bếp, Quý Minh Luân dựa vào bức tường gạch lạnh lẽo, trong đầu đều là hình ảnh vừa xảy ra lúc nãy.
Đôi môi của hắn và Giang Lâm chỉ cách nhau trong gang tấc, mặc dù hắn không chủ động suy nghĩ tới nhưng tiềm thức lại nhắc nhớ tới chuyện vào đêm sinh nhật Giang Lẫm năm ngoái có biết bao nhiêu điều khó nói.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, đêm nay Giang Lẫm uống nhiều hình như so với đêm ngày hôm đó càng......
Nói như thế nào nhỉ, hắn không nghĩ ra được tính từ thích hợp, có thể là do hắn cũng uống rượu nên đầu óc không tỉnh táo, hoặc là do hắn đối với Giang Lẫm vẫn có dục vọng không cách nào nói ra cho nên mới nhìn lầm.
Không thể nào.
Trong lòng nhắc nhở mình đừng suy nghĩ lung tung, đợi đèn đun nước tắt, hắn đem nước nóng đổ vào trong ly, sau khi buông ly xuống nhìn lướt qua phòng bếp.
Giang Lẫm ở nước ngoài hơn một năm, nhìn ra được phòng ốc hình như không có ai quét dọn.
Cầm cái ly mở cửa phòng ngủ, Giang Lẫm còn nằm trên giường không nhúc nhích, điều hòa trong phòng đang bật, nhiệt độ oi bức trong phòng cũng được giảm bớt. Hắn đóng cửa lại, Giang Lẫm nghe thấy tiếng động mở mắt ra, không còn sức lực gì nói với hắn: "Có thể lấy giúp tôi thuốc dạ dày được không? "
Đặt ly lên bàn cạnh giường ngủ, hắn hỏi, "Đau dạ dày?" "
"Có chút." Sắc mặt Giang Lẫm kém hơn lúc nãy, sau khi chống mép giường ngồi dậy, lòng bàn tay đặt ở bụng.
Quý Minh Luân đi tới bên cạnh tủ đựng thuốc trong phòng khách, tìm thuốc dạ dày của Giang Lẫm, trong tủ còn có rất nhiều loại thuốc khác, Quý Minh Luân tùy tiện lấy mấy hộp xem, đều đã hết hạn sử dụng, xem ra đây là những thứ Giang Lẫm để lại khi ra nước ngoài.
Đem thuốc dạ dày đưa cho Giang Lẫm, Quý Minh Luân nhìn cậu uống thuốc, tầm mắt dừng lại trên mụn nước nhỏ bé trên đầu ngón tay cậu một lát, nhịn không được lại hỏi: "Bệnh chàm trên tay cậu là sao? "
Giang Lâm tay phải cầm ly, dùng giọng điệu tùy ý nói: "Cũng không có gì, chỉ là không thích ứng với hoàn cảnh và khí hậu bên kia. "
"Bao lâu rồi?" Quý Minh Luân lại hỏi.
Giang Lẫm uống một ngụm nước, ngẩng đầu trả lời: "Cái gì? "
"Bệnh chàm."
Giọng điệu quý Minh Luân vẫn rất nhạt, nghe không ra quá nhiều cảm xúc, bất quá đối với Giang Lẫm mà nói đó là sự quan tâm khó có được, cậu trả lời: "Nó tái phát tùy hứng, nhưng mạnh nhất là vào mùa xuân và mùa hạ, mùa thu và mùa đông sẽ ổn hơn rất nhiều. "
"Không có cách điều trị tận gốc?"
"Đây là vấn đề môi trường, bác sĩ nói còn có áp lực của bản thân tôi, nếu không có cách giải quyết thì chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, uống thuốc có thể giảm bớt."
Chờ sau khi cậu nói xong, Quý Minh Luân vẫn không thu hồi ánh mắt đang nhìn cậu, thái độ trầm mặc làm cho người ta đoán không ra đang suy nghĩ, nhưng khi thấy hắn như vậy cậu bắt đầu căng thẳng, cúi đầu uống một ngụm nước.
Chất lỏng ấm áp theo ngực chảy vào dạ dày, xoa dịu cảm giác ngứa ran mơ hồ kia, ngay khi cậu đang nghĩ đến việc muốn đổi đề tài, Quý Minh Luân đặt hai tay trở lại trong túi quần, nói với cậu: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi phải đi rồi. "
Mắt thấy người nọ xoay người muốn rời đi, Giang Lẫm theo bản năng vươn tay trái ra, nắm lấy vạt áo thun của Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân không nhúc nhích, Giang Lẫm hướng về phía bóng lưng của hắn, ngón tay dùng sức lắm lấy góc áo ấy. Nhận thấy Giang Lẫm không chịu buông tay, Quý Minh Luân đành phải đưa tay ra phía sau, kéo mấy ngón tay kia ra rồi quay người lại.
Giang Lẫm nhìn chằm chằm cổ tay bị hắn nắm chặt, cho rằng hắn sẽ buông mình ra, không ngờ hắn chỉ buông lỏng, lại dùng một chút lực giống như nữa muốn buông nữa thì không.
Nước trong ly không còn lắc lư như vừa rồi nữa, Giang Lẫm kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong ngực, ấp ủ một lát sau, vừa nói một chữ "tôi", chuông điện thoại di động của Quý Minh Luân vang lên không đúng lúc.
Cậu bị đoạn nhạc rock này cắt đứt cảm xúc, Quý Minh Luân cũng buông tay cậu ra, nhận cuộc điện thoại trước mặt cậu.
Cậu bị hắn buông tay vô lực tựa vào mép giường, làn da giữa cổ tay có chút tê dại, đợi đến khi Quý Minh Luân cúp điện thoại, lực chú ý của hắn vẫn còn ở trên cổ tay cậu.
"Người lái xe nói tôi nhanh lên," Quý Minh Luân nói, "Tôi đi trước."
Không hỏi cậu vừa rồi muốn nói gì, Quý Minh Luân nhìn lướt qua cánh tay phải đang rủ xuống mép giường của cậu, không đợi đến khi cậu trả lời, hắn đi tới bên cửa, vừa đến cửa cậu mở miệng.
"Minh Luân."
Quý Minh Luân cầm tay nắm cửa, kết cấu kim loại vừa cứng vừa lạnh, đối lập rõ ràng với cảm giác ấm áp khi nãy, cảm giác này khiến hắn nhớ lại xúc cảm vừa nóng vừa mềm khi mặt Giang Lẫm dán vào mặt mình. Thở ra một hơi, Quý Minh Luân quay đầu lại hỏi: "Còn có việc gì nữa? "
Giang Lẫm nhìn hắn: "Tôi đến quán cà phê của cậu làm việc, cậu không tức giận sao? "
Quý Minh Luân hỏi ngược lại: "Nếu đoán được tôi sẽ tức giận, vì sao còn muốn làm như vậy? "
Ly nước được cậu nắm chặt nãy giờ được đặt lên tủ đầu giường, Giang Lẫm cười cười, ý cười lại mang theo cảm giác vô lực.
"Nếu tôi không làm vậy, chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa."
"Giang Lẫm," Quý Minh Luân kiên trì gọi tên cậu, "Cậu tự đứng vững đi. "
Giang Lẫm không trả lời, đầu vô lực rũ xuống vai và cổ hắn, dưới tình huống này hắn không có cách nào buông tay, đành phải nắm lấy tay Giang Lẫm, xoay người cõng người lên lưng.
Đầu Giang Lẫm nghiêng đầu nghiêng sang một bên, hô hấp mang theo mùi rượu lại lướt qua mặt hắn, loại tiếp xúc gần như không khoảng cách này không thể tránh khỏi gợi lên ký ức đêm đó. Hắn cảnh báo bản thân không nên suy nghĩ nhiều, nhấc chân đi về phía cầu thang.
So với căn nhà cao tầng có thang máy của nhà hắn, Giang Lẫm ở trong căn nhà cũ mẹ để lại, tuy rằng cũng ở trung tâm thành phố, nhưng loại nhà này có rất nhiều năm tuổi, không có thang máy, Quý Minh Luân cõng cậu lên tầng bảy, nóng đến mức đầu đầy mồ hôi.
Giang Lẫm vẫn ngủ không nhúc nhích, Quý Minh Luân đặt cậu ở góc cầu thang, bảo cậu ngồi dựa vào tường, tay sờ hai bên đùi cậu, sờ thấy một bên có chìa khóa liền thò vào túi quần lấy ra, mở cửa đi vào.
Trong nháy mắt đèn sáng lên, Quý Minh Luân nhắm mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng mạnh này, hắn nhìn quanh nhà một lần.
Ngôi nhà này không khác gì một năm trước, so với những đồ trang trí ấm áp có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi trong những ngôi nhà khác, thì đồ đạc ở đây quá ít.
Nhìn phòng khách trống rỗng, Quý Minh Luân xoay người đi tới cửa, ánh mắt dừng ở trên người đang dựa vào tường ngủ.
Không muốn so đo rằng Giang Lẫm thật sự ngủ hay là giả vờ, Quý Minh Luân đi tới trước mặt cậu, lần thứ hai xoay người ngồi xổm xuống, cõng cậu trở về phòng đặt lên giường.
Giang Lẫm giống như không có xương cốt, tùy ý để Quý Minh Luân cõng lên cõng xuống, bất quá khi Quý Minh Luân muốn đỡ cậu nằm xuống, cậu bắt lấy cánh tay Quý Minh Luân, cậu kéo hắn một cái, Quý Minh Luân bị cậu kéo nên ngã xuống, trực tiếp đè lên người cậu.
Lúc ngã xuống, tay Quý Minh Luân chống bên cạnh cậu, không có hoàn toàn nằm đè lên người cậu, nhưng phần thắt lưng của hai người lại đụng vào nhau.
Giang Lẫm đẩy đẩy phần hông của Quý Minh Luân, một cơn đau không thể chịu đựng được tràn ra khóe mắt cậu. Nghe thấy cậu kêu lên đau đớn, Quý Minh Luân vội vàng đứng dậy nhìn cậu.
Giang Lẫm nghiêng mặt, đôi mắt mảnh mai nhắm chặt, tóc mai che đi vành tai đỏ bừng. Nhìn bộ dạng cắn môi nhịn đau của cậu, Quý Minh Luân muốn hỏi chỗ đó thế nào, lời nói đến bên miệng lại nhớ lại quan hệ xấu hổ hiện tại của bọn họ.
Mặc dù không nói ra nhưng ánh mắt của Quý Minh Luân rất thẳng thắn, cách một tầng mí mắt, khiến Giang Lẫm không thể tránh.
Ngay cả khi có tác dụng của rượu, Giang Lẫm vẫn giơ cánh tay lên che mặt, không muốn Quý Minh Luân nhìn thấy bộ dáng này của mình.
Sau khi dừng lại một lát, Quý Minh Luân thấp giọng hỏi: "Ổn hơn chưa? "
Cậu gật đầu, Quý Minh Luân nhớ tới lúc nãy bị cậu kéo xuống áo khoác bị quăng sang một bên, hắn đi lại nhặt lên.
Khi quay lại, cậu vẫn che hơn một nửa khuôn mặt của mình, đôi môi mỏng mấp máy, nói với chính mình: "Tôi muốn uống nước."
Trong lúc đun nước trong phòng bếp, Quý Minh Luân dựa vào bức tường gạch lạnh lẽo, trong đầu đều là hình ảnh vừa xảy ra lúc nãy.
Đôi môi của hắn và Giang Lâm chỉ cách nhau trong gang tấc, mặc dù hắn không chủ động suy nghĩ tới nhưng tiềm thức lại nhắc nhớ tới chuyện vào đêm sinh nhật Giang Lẫm năm ngoái có biết bao nhiêu điều khó nói.
Hơn nữa không biết có phải là ảo giác hay không, đêm nay Giang Lẫm uống nhiều hình như so với đêm ngày hôm đó càng......
Nói như thế nào nhỉ, hắn không nghĩ ra được tính từ thích hợp, có thể là do hắn cũng uống rượu nên đầu óc không tỉnh táo, hoặc là do hắn đối với Giang Lẫm vẫn có dục vọng không cách nào nói ra cho nên mới nhìn lầm.
Không thể nào.
Trong lòng nhắc nhở mình đừng suy nghĩ lung tung, đợi đèn đun nước tắt, hắn đem nước nóng đổ vào trong ly, sau khi buông ly xuống nhìn lướt qua phòng bếp.
Giang Lẫm ở nước ngoài hơn một năm, nhìn ra được phòng ốc hình như không có ai quét dọn.
Cầm cái ly mở cửa phòng ngủ, Giang Lẫm còn nằm trên giường không nhúc nhích, điều hòa trong phòng đang bật, nhiệt độ oi bức trong phòng cũng được giảm bớt. Hắn đóng cửa lại, Giang Lẫm nghe thấy tiếng động mở mắt ra, không còn sức lực gì nói với hắn: "Có thể lấy giúp tôi thuốc dạ dày được không? "
Đặt ly lên bàn cạnh giường ngủ, hắn hỏi, "Đau dạ dày?" "
"Có chút." Sắc mặt Giang Lẫm kém hơn lúc nãy, sau khi chống mép giường ngồi dậy, lòng bàn tay đặt ở bụng.
Quý Minh Luân đi tới bên cạnh tủ đựng thuốc trong phòng khách, tìm thuốc dạ dày của Giang Lẫm, trong tủ còn có rất nhiều loại thuốc khác, Quý Minh Luân tùy tiện lấy mấy hộp xem, đều đã hết hạn sử dụng, xem ra đây là những thứ Giang Lẫm để lại khi ra nước ngoài.
Đem thuốc dạ dày đưa cho Giang Lẫm, Quý Minh Luân nhìn cậu uống thuốc, tầm mắt dừng lại trên mụn nước nhỏ bé trên đầu ngón tay cậu một lát, nhịn không được lại hỏi: "Bệnh chàm trên tay cậu là sao? "
Giang Lâm tay phải cầm ly, dùng giọng điệu tùy ý nói: "Cũng không có gì, chỉ là không thích ứng với hoàn cảnh và khí hậu bên kia. "
"Bao lâu rồi?" Quý Minh Luân lại hỏi.
Giang Lẫm uống một ngụm nước, ngẩng đầu trả lời: "Cái gì? "
"Bệnh chàm."
Giọng điệu quý Minh Luân vẫn rất nhạt, nghe không ra quá nhiều cảm xúc, bất quá đối với Giang Lẫm mà nói đó là sự quan tâm khó có được, cậu trả lời: "Nó tái phát tùy hứng, nhưng mạnh nhất là vào mùa xuân và mùa hạ, mùa thu và mùa đông sẽ ổn hơn rất nhiều. "
"Không có cách điều trị tận gốc?"
"Đây là vấn đề môi trường, bác sĩ nói còn có áp lực của bản thân tôi, nếu không có cách giải quyết thì chỉ có thể cố gắng bình tĩnh, uống thuốc có thể giảm bớt."
Chờ sau khi cậu nói xong, Quý Minh Luân vẫn không thu hồi ánh mắt đang nhìn cậu, thái độ trầm mặc làm cho người ta đoán không ra đang suy nghĩ, nhưng khi thấy hắn như vậy cậu bắt đầu căng thẳng, cúi đầu uống một ngụm nước.
Chất lỏng ấm áp theo ngực chảy vào dạ dày, xoa dịu cảm giác ngứa ran mơ hồ kia, ngay khi cậu đang nghĩ đến việc muốn đổi đề tài, Quý Minh Luân đặt hai tay trở lại trong túi quần, nói với cậu: "Cậu nghỉ ngơi đi, tôi phải đi rồi. "
Mắt thấy người nọ xoay người muốn rời đi, Giang Lẫm theo bản năng vươn tay trái ra, nắm lấy vạt áo thun của Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân không nhúc nhích, Giang Lẫm hướng về phía bóng lưng của hắn, ngón tay dùng sức lắm lấy góc áo ấy. Nhận thấy Giang Lẫm không chịu buông tay, Quý Minh Luân đành phải đưa tay ra phía sau, kéo mấy ngón tay kia ra rồi quay người lại.
Giang Lẫm nhìn chằm chằm cổ tay bị hắn nắm chặt, cho rằng hắn sẽ buông mình ra, không ngờ hắn chỉ buông lỏng, lại dùng một chút lực giống như nữa muốn buông nữa thì không.
Nước trong ly không còn lắc lư như vừa rồi nữa, Giang Lẫm kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong ngực, ấp ủ một lát sau, vừa nói một chữ "tôi", chuông điện thoại di động của Quý Minh Luân vang lên không đúng lúc.
Cậu bị đoạn nhạc rock này cắt đứt cảm xúc, Quý Minh Luân cũng buông tay cậu ra, nhận cuộc điện thoại trước mặt cậu.
Cậu bị hắn buông tay vô lực tựa vào mép giường, làn da giữa cổ tay có chút tê dại, đợi đến khi Quý Minh Luân cúp điện thoại, lực chú ý của hắn vẫn còn ở trên cổ tay cậu.
"Người lái xe nói tôi nhanh lên," Quý Minh Luân nói, "Tôi đi trước."
Không hỏi cậu vừa rồi muốn nói gì, Quý Minh Luân nhìn lướt qua cánh tay phải đang rủ xuống mép giường của cậu, không đợi đến khi cậu trả lời, hắn đi tới bên cửa, vừa đến cửa cậu mở miệng.
"Minh Luân."
Quý Minh Luân cầm tay nắm cửa, kết cấu kim loại vừa cứng vừa lạnh, đối lập rõ ràng với cảm giác ấm áp khi nãy, cảm giác này khiến hắn nhớ lại xúc cảm vừa nóng vừa mềm khi mặt Giang Lẫm dán vào mặt mình. Thở ra một hơi, Quý Minh Luân quay đầu lại hỏi: "Còn có việc gì nữa? "
Giang Lẫm nhìn hắn: "Tôi đến quán cà phê của cậu làm việc, cậu không tức giận sao? "
Quý Minh Luân hỏi ngược lại: "Nếu đoán được tôi sẽ tức giận, vì sao còn muốn làm như vậy? "
Ly nước được cậu nắm chặt nãy giờ được đặt lên tủ đầu giường, Giang Lẫm cười cười, ý cười lại mang theo cảm giác vô lực.
"Nếu tôi không làm vậy, chúng ta sẽ không còn cơ hội gặp mặt nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất