Chương 14
Khi tin nhắn trả lời của Quý Minh Luân được gửi đến, Giang Lẫm đã nằm sấp trên gối ngủ thiếp đi, nấc cụt rốt cục cũng bất tri bất giác ngừng lại.
Ban đêm cậu mơ thấy những gì xảy ra hôm nay, nhưng khi ở trong toilet, Quý Minh Luân nhìn cậu nấc không ngừng, không kêu cậu lên khán đài nghỉ ngơi, mà đặt cậu lên vách tường hôn hồi lâu. Đến khi cậu thiếu oxy, hô hấp ngày càng đứt quãng hắn mới ngừng lại, nấc cụt khi ấy cũng tự nhiên dừng lại.
Ngày hôm sau nhìn bốn chữ đơn giản trên WeChat, lại nhớ lại giấc mơ mình mơ tối hôm qua, cảm giác xấu hổ và ảo não chạy lên gò má cậu.
Quý Minh Luân hiện tại quan tâm đến cậu nhiều lắm cũng chỉ tính là bạn bè bình thường, nhưng trong mơ, Giang Lẫm lại nghĩ thành vấn đề khác, nếu để Quý Minh Luân biết, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào về cậu.
Buổi chiều khi cậu đến tiệm thì Đặng Phong đang loay hoay với một chiếc máy chiếu.
Trong tiệm có một bức tường trắng rất rộng, vốn treo ba bức tranh phong cảnh ghép lại với nhau nhưng hiện tại toàn bộ đều được lấy xuống đặt ở góc tường, thay vào đó là một tấm màn hình chiếu kích thước khá lớn.
Cậu đeo tạp dề đi giúp Chúc Chúc làm một chút chuyện, không lâu sau, từ khu dành cho khách truyền đến một tràng cười sảng khoái, Chúc Chúc liếc mắt nhìn một chút sau đó bảo cậu cũng đi qua xem.
Đặng Phong đã đặt máy chiếu xong, xung quanh mấy cửa sổ đều được kéo rèm kín, ánh sáng trong tiệm không còn, hình ảnh trên màn hình lại trở nên rất rõ ràng, đang phát một chương trình tạp kỹ.
Khách trong tiệm đều đang xem, Đặng Phong cùng các nàng trò chuyện trong một lát, sau khi trở lại khu vực làm việc, nghe Chúc Chúc nói ý kiến này thật không tệ, hỏi Đặng Phong sao lại nghĩ ra nó.
Khoảng thời gian trước Đặng Phong đến quán cà phê của một người bạn, đối phương bố trí như vậy, tuy rằng không tính là mới lạ, nhưng không khí và cảm giác trong quán lại hoàn toàn mới mẻ, anh cũng muốn thử, liền bàn bạc với Quý Minh Luân một chút.
Quý Minh Luân cũng cảm thấy ổn, anh liền chọn mẫu máy chiếu khá hot, đợi gần một tuần mới có hàng.
Trong lúc Chúc Chúc và Đặng Phong trò chuyện về máy chiếu, Giang Lẫm tập trung làm đơn hàng, cậu không hé răng, Đặng Phong đi tới bên cạnh cậu hỏi: "Đặng Di nói hôm qua cậu liên tục nấc cụt, không sao chứ? "
Giang Lẫm đầu cũng không ngẩng đầu, cậu ra sức đập đá và chanh trong bình: "Đã hết rồi. "
"Để tôi đưa cho."
Đặng Phong đưa tay nhận lấy, Giang Lẫm nhường cho anh, quay đầu đi đến cái tủ bên cạnh lấy vật dụng cần thiết. Bởi vì hai người khá thân thiết, hôm nay cậu lại không đội mũ bóng chày, Đặng Phong ngửi được một chút mùi hương nhàn nhạt, mùi rất quen thuộc.
Chần chờ một chút, Đặng Phong hỏi: "Cậu cũng dùng dầu gội có mùi tuyết tùng gỗ đàn hương? "
Động tác đóng tủ dừng lại, thần sắc Giang Lẫm có chút mất tự nhiên: "Ừm. "
"Trùng hợp," Đặng Phong cười nói, "Minh Luân cũng dùng loại này. "
Giang Lẫm không nói tiếp, cầm hai quả thanh long đến bên bồn rửa để rửa. Ngày thường cậu rất ít nói, Đặng Phong không nghi ngờ gì cậu, tiếp tục nghiền nát đá và chanh trong bình.
Bởi vì máy chiếu trong tiệm vẫn luôn phát chương trình tạp kỹ, buổi chiều bắt đầu làm ăn tốt hơn trước, ba người căn bản làm không xuể, buổi tối Đặng Di đến tiệm phụ giúp, khoảng bảy giờ Quý Minh Luân cũng tới, xách theo hai cái túi Tote lớn.
Hai người chạm mặt nhau trong tiệm, Quý Minh Luân vẫn không chủ động nói chuyện với Giang Lẫm, Giang Lẫm cũng bởi vì mười mấy đơn hàng trong tay nên cũng không để ý tới hắn, cho đến khi Đặng Phong tới nhắc nhở Giang Lẫm đến phòng nghỉ ăn cơm trước.
Sự chú ý của Giang Lẫm vẫn tập trung ở mấy ly sinh tố và cà phê trước mặt, không ngẩng đầu lên nói: "Tôi không đói, để Chúc Chúc và Đặng Di ăn trước đi. "
Đặng Phong quay đầu gọi Chúc Chúc, một lát sau, Giang Lẫm đang xác nhận đơn đặt hàng với khách trước máy tính tiền, lát sau có một người đi tới bên cạnh cậu, thấp giọng nói: "Cậu đi ăn trước, chỗ này tôi. "
Giọng nói trầm thấp, khi tới gần nói chuyện, hơi nóng đập vào lỗ tai khiến lỗ tai cậu có chút ngứa. Giang Lẫm quay đầu nhìn Quý Minh Luân, người nọ không nhận tầm mắt của cậu, cánh tay duỗi ra đẩy cậu về phía sau, tươi cười nhìn khách bên ngoài, phiền đối phương nói lại một lần nữa.
Giang Lẫm và Đặng Phong nói mình không đói, nhưng thật sự không đói, buổi trưa cậu ăn rất no, nghĩ đến Quý Minh Luân vừa rồi nói cũng không ăn, cậu kéo áo thun của người nọ: "Vẫn là để cho tôi đi, tôi không đói, cậu đi ăn trước. "
Quý Minh Luân không để ý tới cậu, sau khi nhận order của khách, quay đầu lại liếc cậu một cái: "Cậu bị bệnh dạ dày, nếu tái phát thì trong tiệm thiếu một người giúp đỡ. "
Quý Minh Luân nói xong liền tiếp đãi vị khách tiếp theo, Giang Lẫm nhìn hắn một lát, đành phải đi về phía phòng nghỉ.
Lúc đẩy cửa ra, Đặng Di và Chúc Chúc ngồi ở một cái bàn tròn, thấy cậu tiến vào, Đặng Di vỗ vỗ ghế bên cạnh: "Mau ngồi xuống, Minh Luân hôm nay mua đồ ăn riêng của Đông Đường, anh có phúc ăn rồi. "
Chúc Chúc đưa cho cậu một hộp cơm và một đôi đũa: "Đúng vậy, hôm nay chúng ta rất may mắn, nhưng Minh Luân có phải có chuyện gì không? Hai ngày liên tiếp mời khách. "
Trận đấu bóng rổ hôm qua Chúc Chúc không có mặt, nhưng cũng nghe nói Quý Minh Luân mời mọi người ăn buffet, hôm nay lại mời thêm một bữa. Nhìn mười hai món ăn thịnh soạn trên bàn, buổi trưa Chúc Chúc thèm ăn đến mức mắt đều sáng rực.
Trước khi ra nước ngoài, Giang Lẫm cũng thường xuyên ăn đồ ăn riêng ở Đông Đường. Cậu dùng đũa gắp một miếng thịt bò xào thanh long, mặc dù đã hơn một năm không ăn, nhưng vẫn là hương vị của quá khứ. Trong khi cậu muốn gắp thịt kho bào ngư, Đặng Di bên cạnh nói: "Bào ngư này không ngon cho lắm."
Chúc Chúc vừa vặn nhai một miếng thịt bào ngư, má phồng lên hỏi: "Sao lại không ngon? "
Biểu cảm của Đặng Di có chút ghét bỏ: "Bào ngư không đủ tươi, lần trước tôi và Minh Luân đến cửa hàng của bọn họ ăn, bào ngư rất tươi. "
"Tôi cảm thấy rất ngon, nếu cậu không ăn tôi sẽ gắp thêm hai miếng." Chúc Chúc nuốt bào ngư trong miệng, nói với Giang Lẫm, "Giang Lẫm anh cũng nếm thử đi, Đặng Di quá kén chọn, tôi cảm thấy hương vị cũng khá ngon. "
Mấy ngày trước Giang Lẫm đề cập không ít chuyện liên quan đến việc đi Los Angeles du học, Chúc Chúc và cậu đã khá thân, mấy ngày nay có đồ ăn ngon đều sẽ chia cho cậu.
Nhưng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhìn chằm chằm đĩa thịt kho bào ngư kia mà không có động đậy gì, thẳng đến khi Chúc Chúc chạm vào cánh tay cậu, cậu mới phản ứng lại.
Cậu không đánh giá về món ăn này, hơn nữa cậu nhìn giống như là chán ăn, chỉ ăn nửa chén cơm liền đi ra ngoài.
Hôm nay là cuối tuần, thời gian đóng cửa của tiệm bị kéo dài đến 10 giờ. Khoảng chín giờ Quý Minh Luân nhận điện thoại, nói với Đặng Phong trong nhà có việc gấp phải rời đi trước, lúc ấy Giang Lẫm đang ở phía sau dọn dẹp, khi cậu biết hắn rời đi đã là nửa tiếng sau.
Cha mẹ Quý Minh Luân ly hôn khi hắn học cấp 2, sau đó lại song song thành lập gia đình mới, nhưng quan hệ giữa Quý Minh Luân và cha mẹ không cứng nhắc như cậu và Giang Kiến Thần, tuy rằng cũng đã sớm bắt đầu sống một mình, nhưng cuộc sống của Quý Minh Luân rất tốt, chỉ cần ba mẹ cho đủ tiền tiêu xài, hắn cũng lười quan tâm những chuyện khác.
Không biết là việc gấp gì mà hắn lại đi vội vàng như vậy, Giang Lẫm vừa lau bàn vừa nghĩ. Sau khi đóng cửa, cậu đi ra khỏi tiệm, phát hiện gió bên ngoài lớn hơn rất nhiều, lá cây trên đường đều bị gió mạnh thổi lay động trái phải. Đặng Di đè mũ trên đầu, nhìn bầu trời nhiều mây nói có phải lại có bão hay không.
Chúc Chúc ở phía sau, đặt ly nước trở lại túi vải và nói về dự báo thời tiết ngày hôm qua, hai ngày nữa sẽ có bão đổ bộ.
Hạ Môn là một thành phố ven biển, những người sống ở đây quanh năm đã không còn lạ lẫm gì về việc có bão. Mọi người nói lời tạm biệt với nhau, Giang Lẫm trở lại xe, gửi một tin nhắn wechat cho Quý Minh Luân: "Đặng Phong nói trong nhà cậu có việc gấp nên đi trước, là việc gấp gì vậy, cần tôi giúp đỡ không? "
Gửi tin nhắn xong, cậu tựa lưng vào ghế, hơn mười phút sau Quý Minh Luân vẫn không trả lời. Cậu không nhịn được gọi điện thoại, kết quả nghe được lời nhắc nhở tắt máy.
Lại ngồi trong xe một hồi lâu, cậu vẫn không yên tâm, vì thế lái xe đến tiểu khu nơi Quý Minh Luân ở. Lúc đến hầm không nhìn thấy xe của Quý Minh Luân, xem ra người còn chưa trở về, cậu liền ở trong xe chờ thế là cậu chờ hơn hai tiếng đồng hồ, trong lúc đó cậu đều mệt đến nổi đã ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại nhìn bên cạnh, Quý Minh Luân vẫn không trở về.
Cậu lại gọi điện thoại một lần nữa, lần này là hộp thư thoại, ngay khi cậu đang suy nghĩ có nên đến nhà cha mẹ Quý Minh Luân nhìn một chút hay không, đường rẽ phía trước xuất hiện 2 chùm đèn xe, sau đó một chiếc Weilai màu lam cực quang chậm rãi chạy vào.
Trong ghế lái có một người xa lạ, Quý Minh Luân thì ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt tựa vào ghế không nhúc nhích. Sau khi xe chậm rãi lùi vào chỗ đậu xe, tài xế tắt máy xe, đánh thức người bên cạnh.
Quý Minh Luân giống như vừa mới uống rượu, híp mắt nói gì đó với tài xế, lại cầm điện thoại lên nghịch vài cái. Tài xế mở cửa ghế lái và lấy ra một chiếc xe điện được gấp lại ra khỏi cốp xe rồi lái đi.
Giang Lẫm đợi đến khi tài xế rời đi mới xuống xe, đi tới bên cửa ghế phụ chờ Quý Minh Luân đi xuống.
Quý Minh Luân không nhúc nhích, vừa rồi hắn lấy điện thoại di động ra xong lại dựa vào ghế ngủ, hoàn toàn không phát hiện chỗ đậu xe bên cạnh có thêm một chiếc xe. Giang Lẫm vỗ hai cửa sổ xe, chờ hắn mở mắt ra lần nữa rồi nói: "Mở cửa ra. "
Quý Minh Luân híp mắt, phải mất một lúc lâu hắn mới nhận ra người bên ngoài cửa sổ là ai, hắn hạ cửa sổ xe, không vui hỏi một câu "Sao cậu lại ở đây? "
"Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại uống rượu? "
Lười biếng liếc Giang Lẫm một cái, Quý Minh Luân không muốn trả lời, Giang Lẫm lại thừa dịp hắn không chú ý đưa cánh tay vào, cởi khóa cửa ghế phụ, mở cửa ra.
Quý Minh Luân và Giang Lẫm trợn tròn mắt nhìn nhau, xem ra hắn không muốn nhúc nhích, Giang Lẫm dứt khoát thò người vào trong xe, cởi dây an toàn cho Quý Minh Luân, đưa người ra rồi nói sau. Kết quả bị Quý Minh Luân bắt lấy hai tay và đẩy ra.
Giang Lẫm vốn đang khom lưng đứng, Quý Minh Luân đột nhiên đẩy một cái, đầu cậu đụng vào nóc xe, phát ra một tiếng "ầm".
Giang Lẫm lập tức che đầu, cú va chạm đau đến nỗi sắp chảy nước mắt, Quý Minh Luân cũng nghe được âm thanh, giương mắt nhìn thấy đầu cậu đụng vào nóc xe, nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, cởi dây an toàn xuống, bảo cậu nằm sấp trên cửa xe, kiểm tra vị trí bị đụng.
Cởi bím tóc sau gáy Giang Lẫm ra, Quý Minh Luân kéo tóc vài cái, xác định không có rách da, cũng không thấy có dấu hiệu sưng lên mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi Giang Lẫm xoay người, hắn có chút áy náy nói: "Tôi không cố ý. "
Sắc mặt Giang Lẫm rất không tốt, Quý Minh Luân cho rằng cậu đang tức giận, không nghĩ tới cậu lại mở miệng hỏi một lần nữa: "Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì? "
Căn cứ vào chuyện ngoài ý muốn vừa xảy ra, Quý Minh Luân không thể bày ra thái độ cứng rắn nữa, đành phải đóng cửa sổ xe và cửa xe: "Không có gì, cậu về đi, tôi đi ngủ. "
Giang Lẫm không ngăn cản hắn, khóa xe của mình đuổi theo bước chân của hắn. Lúc vào thang máy, Quý Minh Luân không muốn Giang Lẫm tiến vào, khi hai người giằng co không dứt, Giang Lẫm nhanh trí, che vị trí vừa bị đụng nói: "Đầu tôi rất đau, cậu tìm chút đá đắp cho tôi đắp một chút, nó hình như hơi sưng lên. "
Ban đêm cậu mơ thấy những gì xảy ra hôm nay, nhưng khi ở trong toilet, Quý Minh Luân nhìn cậu nấc không ngừng, không kêu cậu lên khán đài nghỉ ngơi, mà đặt cậu lên vách tường hôn hồi lâu. Đến khi cậu thiếu oxy, hô hấp ngày càng đứt quãng hắn mới ngừng lại, nấc cụt khi ấy cũng tự nhiên dừng lại.
Ngày hôm sau nhìn bốn chữ đơn giản trên WeChat, lại nhớ lại giấc mơ mình mơ tối hôm qua, cảm giác xấu hổ và ảo não chạy lên gò má cậu.
Quý Minh Luân hiện tại quan tâm đến cậu nhiều lắm cũng chỉ tính là bạn bè bình thường, nhưng trong mơ, Giang Lẫm lại nghĩ thành vấn đề khác, nếu để Quý Minh Luân biết, không biết hắn sẽ nghĩ như thế nào về cậu.
Buổi chiều khi cậu đến tiệm thì Đặng Phong đang loay hoay với một chiếc máy chiếu.
Trong tiệm có một bức tường trắng rất rộng, vốn treo ba bức tranh phong cảnh ghép lại với nhau nhưng hiện tại toàn bộ đều được lấy xuống đặt ở góc tường, thay vào đó là một tấm màn hình chiếu kích thước khá lớn.
Cậu đeo tạp dề đi giúp Chúc Chúc làm một chút chuyện, không lâu sau, từ khu dành cho khách truyền đến một tràng cười sảng khoái, Chúc Chúc liếc mắt nhìn một chút sau đó bảo cậu cũng đi qua xem.
Đặng Phong đã đặt máy chiếu xong, xung quanh mấy cửa sổ đều được kéo rèm kín, ánh sáng trong tiệm không còn, hình ảnh trên màn hình lại trở nên rất rõ ràng, đang phát một chương trình tạp kỹ.
Khách trong tiệm đều đang xem, Đặng Phong cùng các nàng trò chuyện trong một lát, sau khi trở lại khu vực làm việc, nghe Chúc Chúc nói ý kiến này thật không tệ, hỏi Đặng Phong sao lại nghĩ ra nó.
Khoảng thời gian trước Đặng Phong đến quán cà phê của một người bạn, đối phương bố trí như vậy, tuy rằng không tính là mới lạ, nhưng không khí và cảm giác trong quán lại hoàn toàn mới mẻ, anh cũng muốn thử, liền bàn bạc với Quý Minh Luân một chút.
Quý Minh Luân cũng cảm thấy ổn, anh liền chọn mẫu máy chiếu khá hot, đợi gần một tuần mới có hàng.
Trong lúc Chúc Chúc và Đặng Phong trò chuyện về máy chiếu, Giang Lẫm tập trung làm đơn hàng, cậu không hé răng, Đặng Phong đi tới bên cạnh cậu hỏi: "Đặng Di nói hôm qua cậu liên tục nấc cụt, không sao chứ? "
Giang Lẫm đầu cũng không ngẩng đầu, cậu ra sức đập đá và chanh trong bình: "Đã hết rồi. "
"Để tôi đưa cho."
Đặng Phong đưa tay nhận lấy, Giang Lẫm nhường cho anh, quay đầu đi đến cái tủ bên cạnh lấy vật dụng cần thiết. Bởi vì hai người khá thân thiết, hôm nay cậu lại không đội mũ bóng chày, Đặng Phong ngửi được một chút mùi hương nhàn nhạt, mùi rất quen thuộc.
Chần chờ một chút, Đặng Phong hỏi: "Cậu cũng dùng dầu gội có mùi tuyết tùng gỗ đàn hương? "
Động tác đóng tủ dừng lại, thần sắc Giang Lẫm có chút mất tự nhiên: "Ừm. "
"Trùng hợp," Đặng Phong cười nói, "Minh Luân cũng dùng loại này. "
Giang Lẫm không nói tiếp, cầm hai quả thanh long đến bên bồn rửa để rửa. Ngày thường cậu rất ít nói, Đặng Phong không nghi ngờ gì cậu, tiếp tục nghiền nát đá và chanh trong bình.
Bởi vì máy chiếu trong tiệm vẫn luôn phát chương trình tạp kỹ, buổi chiều bắt đầu làm ăn tốt hơn trước, ba người căn bản làm không xuể, buổi tối Đặng Di đến tiệm phụ giúp, khoảng bảy giờ Quý Minh Luân cũng tới, xách theo hai cái túi Tote lớn.
Hai người chạm mặt nhau trong tiệm, Quý Minh Luân vẫn không chủ động nói chuyện với Giang Lẫm, Giang Lẫm cũng bởi vì mười mấy đơn hàng trong tay nên cũng không để ý tới hắn, cho đến khi Đặng Phong tới nhắc nhở Giang Lẫm đến phòng nghỉ ăn cơm trước.
Sự chú ý của Giang Lẫm vẫn tập trung ở mấy ly sinh tố và cà phê trước mặt, không ngẩng đầu lên nói: "Tôi không đói, để Chúc Chúc và Đặng Di ăn trước đi. "
Đặng Phong quay đầu gọi Chúc Chúc, một lát sau, Giang Lẫm đang xác nhận đơn đặt hàng với khách trước máy tính tiền, lát sau có một người đi tới bên cạnh cậu, thấp giọng nói: "Cậu đi ăn trước, chỗ này tôi. "
Giọng nói trầm thấp, khi tới gần nói chuyện, hơi nóng đập vào lỗ tai khiến lỗ tai cậu có chút ngứa. Giang Lẫm quay đầu nhìn Quý Minh Luân, người nọ không nhận tầm mắt của cậu, cánh tay duỗi ra đẩy cậu về phía sau, tươi cười nhìn khách bên ngoài, phiền đối phương nói lại một lần nữa.
Giang Lẫm và Đặng Phong nói mình không đói, nhưng thật sự không đói, buổi trưa cậu ăn rất no, nghĩ đến Quý Minh Luân vừa rồi nói cũng không ăn, cậu kéo áo thun của người nọ: "Vẫn là để cho tôi đi, tôi không đói, cậu đi ăn trước. "
Quý Minh Luân không để ý tới cậu, sau khi nhận order của khách, quay đầu lại liếc cậu một cái: "Cậu bị bệnh dạ dày, nếu tái phát thì trong tiệm thiếu một người giúp đỡ. "
Quý Minh Luân nói xong liền tiếp đãi vị khách tiếp theo, Giang Lẫm nhìn hắn một lát, đành phải đi về phía phòng nghỉ.
Lúc đẩy cửa ra, Đặng Di và Chúc Chúc ngồi ở một cái bàn tròn, thấy cậu tiến vào, Đặng Di vỗ vỗ ghế bên cạnh: "Mau ngồi xuống, Minh Luân hôm nay mua đồ ăn riêng của Đông Đường, anh có phúc ăn rồi. "
Chúc Chúc đưa cho cậu một hộp cơm và một đôi đũa: "Đúng vậy, hôm nay chúng ta rất may mắn, nhưng Minh Luân có phải có chuyện gì không? Hai ngày liên tiếp mời khách. "
Trận đấu bóng rổ hôm qua Chúc Chúc không có mặt, nhưng cũng nghe nói Quý Minh Luân mời mọi người ăn buffet, hôm nay lại mời thêm một bữa. Nhìn mười hai món ăn thịnh soạn trên bàn, buổi trưa Chúc Chúc thèm ăn đến mức mắt đều sáng rực.
Trước khi ra nước ngoài, Giang Lẫm cũng thường xuyên ăn đồ ăn riêng ở Đông Đường. Cậu dùng đũa gắp một miếng thịt bò xào thanh long, mặc dù đã hơn một năm không ăn, nhưng vẫn là hương vị của quá khứ. Trong khi cậu muốn gắp thịt kho bào ngư, Đặng Di bên cạnh nói: "Bào ngư này không ngon cho lắm."
Chúc Chúc vừa vặn nhai một miếng thịt bào ngư, má phồng lên hỏi: "Sao lại không ngon? "
Biểu cảm của Đặng Di có chút ghét bỏ: "Bào ngư không đủ tươi, lần trước tôi và Minh Luân đến cửa hàng của bọn họ ăn, bào ngư rất tươi. "
"Tôi cảm thấy rất ngon, nếu cậu không ăn tôi sẽ gắp thêm hai miếng." Chúc Chúc nuốt bào ngư trong miệng, nói với Giang Lẫm, "Giang Lẫm anh cũng nếm thử đi, Đặng Di quá kén chọn, tôi cảm thấy hương vị cũng khá ngon. "
Mấy ngày trước Giang Lẫm đề cập không ít chuyện liên quan đến việc đi Los Angeles du học, Chúc Chúc và cậu đã khá thân, mấy ngày nay có đồ ăn ngon đều sẽ chia cho cậu.
Nhưng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhìn chằm chằm đĩa thịt kho bào ngư kia mà không có động đậy gì, thẳng đến khi Chúc Chúc chạm vào cánh tay cậu, cậu mới phản ứng lại.
Cậu không đánh giá về món ăn này, hơn nữa cậu nhìn giống như là chán ăn, chỉ ăn nửa chén cơm liền đi ra ngoài.
Hôm nay là cuối tuần, thời gian đóng cửa của tiệm bị kéo dài đến 10 giờ. Khoảng chín giờ Quý Minh Luân nhận điện thoại, nói với Đặng Phong trong nhà có việc gấp phải rời đi trước, lúc ấy Giang Lẫm đang ở phía sau dọn dẹp, khi cậu biết hắn rời đi đã là nửa tiếng sau.
Cha mẹ Quý Minh Luân ly hôn khi hắn học cấp 2, sau đó lại song song thành lập gia đình mới, nhưng quan hệ giữa Quý Minh Luân và cha mẹ không cứng nhắc như cậu và Giang Kiến Thần, tuy rằng cũng đã sớm bắt đầu sống một mình, nhưng cuộc sống của Quý Minh Luân rất tốt, chỉ cần ba mẹ cho đủ tiền tiêu xài, hắn cũng lười quan tâm những chuyện khác.
Không biết là việc gấp gì mà hắn lại đi vội vàng như vậy, Giang Lẫm vừa lau bàn vừa nghĩ. Sau khi đóng cửa, cậu đi ra khỏi tiệm, phát hiện gió bên ngoài lớn hơn rất nhiều, lá cây trên đường đều bị gió mạnh thổi lay động trái phải. Đặng Di đè mũ trên đầu, nhìn bầu trời nhiều mây nói có phải lại có bão hay không.
Chúc Chúc ở phía sau, đặt ly nước trở lại túi vải và nói về dự báo thời tiết ngày hôm qua, hai ngày nữa sẽ có bão đổ bộ.
Hạ Môn là một thành phố ven biển, những người sống ở đây quanh năm đã không còn lạ lẫm gì về việc có bão. Mọi người nói lời tạm biệt với nhau, Giang Lẫm trở lại xe, gửi một tin nhắn wechat cho Quý Minh Luân: "Đặng Phong nói trong nhà cậu có việc gấp nên đi trước, là việc gấp gì vậy, cần tôi giúp đỡ không? "
Gửi tin nhắn xong, cậu tựa lưng vào ghế, hơn mười phút sau Quý Minh Luân vẫn không trả lời. Cậu không nhịn được gọi điện thoại, kết quả nghe được lời nhắc nhở tắt máy.
Lại ngồi trong xe một hồi lâu, cậu vẫn không yên tâm, vì thế lái xe đến tiểu khu nơi Quý Minh Luân ở. Lúc đến hầm không nhìn thấy xe của Quý Minh Luân, xem ra người còn chưa trở về, cậu liền ở trong xe chờ thế là cậu chờ hơn hai tiếng đồng hồ, trong lúc đó cậu đều mệt đến nổi đã ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại nhìn bên cạnh, Quý Minh Luân vẫn không trở về.
Cậu lại gọi điện thoại một lần nữa, lần này là hộp thư thoại, ngay khi cậu đang suy nghĩ có nên đến nhà cha mẹ Quý Minh Luân nhìn một chút hay không, đường rẽ phía trước xuất hiện 2 chùm đèn xe, sau đó một chiếc Weilai màu lam cực quang chậm rãi chạy vào.
Trong ghế lái có một người xa lạ, Quý Minh Luân thì ngồi ở ghế phụ, nhắm mắt tựa vào ghế không nhúc nhích. Sau khi xe chậm rãi lùi vào chỗ đậu xe, tài xế tắt máy xe, đánh thức người bên cạnh.
Quý Minh Luân giống như vừa mới uống rượu, híp mắt nói gì đó với tài xế, lại cầm điện thoại lên nghịch vài cái. Tài xế mở cửa ghế lái và lấy ra một chiếc xe điện được gấp lại ra khỏi cốp xe rồi lái đi.
Giang Lẫm đợi đến khi tài xế rời đi mới xuống xe, đi tới bên cửa ghế phụ chờ Quý Minh Luân đi xuống.
Quý Minh Luân không nhúc nhích, vừa rồi hắn lấy điện thoại di động ra xong lại dựa vào ghế ngủ, hoàn toàn không phát hiện chỗ đậu xe bên cạnh có thêm một chiếc xe. Giang Lẫm vỗ hai cửa sổ xe, chờ hắn mở mắt ra lần nữa rồi nói: "Mở cửa ra. "
Quý Minh Luân híp mắt, phải mất một lúc lâu hắn mới nhận ra người bên ngoài cửa sổ là ai, hắn hạ cửa sổ xe, không vui hỏi một câu "Sao cậu lại ở đây? "
"Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại uống rượu? "
Lười biếng liếc Giang Lẫm một cái, Quý Minh Luân không muốn trả lời, Giang Lẫm lại thừa dịp hắn không chú ý đưa cánh tay vào, cởi khóa cửa ghế phụ, mở cửa ra.
Quý Minh Luân và Giang Lẫm trợn tròn mắt nhìn nhau, xem ra hắn không muốn nhúc nhích, Giang Lẫm dứt khoát thò người vào trong xe, cởi dây an toàn cho Quý Minh Luân, đưa người ra rồi nói sau. Kết quả bị Quý Minh Luân bắt lấy hai tay và đẩy ra.
Giang Lẫm vốn đang khom lưng đứng, Quý Minh Luân đột nhiên đẩy một cái, đầu cậu đụng vào nóc xe, phát ra một tiếng "ầm".
Giang Lẫm lập tức che đầu, cú va chạm đau đến nỗi sắp chảy nước mắt, Quý Minh Luân cũng nghe được âm thanh, giương mắt nhìn thấy đầu cậu đụng vào nóc xe, nhất thời tỉnh rượu hơn phân nửa, cởi dây an toàn xuống, bảo cậu nằm sấp trên cửa xe, kiểm tra vị trí bị đụng.
Cởi bím tóc sau gáy Giang Lẫm ra, Quý Minh Luân kéo tóc vài cái, xác định không có rách da, cũng không thấy có dấu hiệu sưng lên mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi Giang Lẫm xoay người, hắn có chút áy náy nói: "Tôi không cố ý. "
Sắc mặt Giang Lẫm rất không tốt, Quý Minh Luân cho rằng cậu đang tức giận, không nghĩ tới cậu lại mở miệng hỏi một lần nữa: "Trong nhà cậu xảy ra chuyện gì? "
Căn cứ vào chuyện ngoài ý muốn vừa xảy ra, Quý Minh Luân không thể bày ra thái độ cứng rắn nữa, đành phải đóng cửa sổ xe và cửa xe: "Không có gì, cậu về đi, tôi đi ngủ. "
Giang Lẫm không ngăn cản hắn, khóa xe của mình đuổi theo bước chân của hắn. Lúc vào thang máy, Quý Minh Luân không muốn Giang Lẫm tiến vào, khi hai người giằng co không dứt, Giang Lẫm nhanh trí, che vị trí vừa bị đụng nói: "Đầu tôi rất đau, cậu tìm chút đá đắp cho tôi đắp một chút, nó hình như hơi sưng lên. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất