Chương 18
Trước khi nhận được tin nhắn wechat của Giang Lẫm, Quý Minh Luân và Đặng Phong đang bị mắc kẹt trong khu vực giao lộ Ngũ Xương.
Nhìn dòng xe dài vô tận phía trước, Quý Minh Luân sốt ruột đập mạnh vào giữa vô lăng một cái, tiếng còi xe vang lên, Đặng Phong ở bên cạnh thở dài nói: "Kiên nhẫn một chút đi, lúc này là giờ cao điểm, cậu có gấp đến mấy thì cũng không làm được gì. "
Sắc mặt của Quý Minh Luân không tốt, nghĩ lại đáng lẽ vừa rồi hắn nên mở điều hướng ra xem tình hình giao thông một chút, ai mà ngờ được trong tình trạng thời tiết như này sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, nhìn hàng xe dài đằng đẵng, cho dù muốn đổi đường cũng không được.
Hạ cửa sổ xe xuống, hắn châm một điếu thuốc, Đặng Phong cũng xin hắn một điếu, rít hai hơi rồi nói: "Vị thuốc lá của cậu rất nhạt, cảm giác giống như nhai kẹo cao su, sao không hút loại khác? "
Quý Minh Luân nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón cái kẹp điếu thuốc: "Tôi không muốn nghiện. "
Nói đến đây, Đặng Phong cũng phát hiện gần đây hắn hút thuốc nhiều hơn trước, cảm xúc cũng lên xuống thất thường,, liền hỏi: "Gần đây cậu đang có chuyện phiền muộn à? Có phải em gái tôi lại làm gì cậu không? "
Liếc nhìn Đặng Phong một cái, Quý Minh Luân nói: "Cậu có thể giúp tôi khuyên nhủ cô ấy không, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi thật sự không có cách nào để làm bạn với cô ấy. "
Đặng Phong nghe xong liền muốn cười, hai tay buông ra nói: "Cậu bảo tôi khuyên em ấy? Em ấy thậm chí còn không thèm nghe tôi nói, trừ khi bây giờ cậu tìm cho em ấy một anh chàng đẹp trai để hẹn hò thì sẽ tốt hơn. "
Lời nói của Đặng Phong khiến Quý Minh Luân nhớ tới Giang Lẫm, nhưng cũng chỉ nhớ đến trong phút chóc, vừa nghĩ đến thì đã bị ném ra sau đầu.
"Cậu có phải là anh ruột của cô ấy không vậy?"
"Đương nhiên là phải rồi." Đặng Phong một chút cũng không chột dạ, "Cũng bởi vì là anh ruột nên mới rất hiểu em ấy, có hình mẫu của tôi ở trước mặt, em ấy cho rằng cậu cũng có thể có bạn gái."
"Hơn nữa, " Đặng Phong siết chặt bắp tay của Quý Minh Luân, cười, "Ai bảo cậu trời sinh lại hoàn hảo như vậy chứ, nếu không thì cậu làm cho bản thân mình xấu hơn đi, bụng phệ đầu to, nói không chừng em ấy sẽ không thích cậu nữa. "
"Cậu cút dùm." Quý Minh Luân cười cười, gạt bàn tay đang siết chặt bắp tay mình của Đặng Phong, muốn ném tàn thuốc vào ống đựng thuốc lá, lúc này điện thoại di động trên cửa xe rung lên, màn hình sáng lên cho thấy người gửi tin nhắn là "Lẫm".
Mở khóa điện thoại di động, Quý Minh Luân mở wechat ra, sau khi xem xong tin nhắn hắn giương mắt nhìn dòng xe không nhúc nhích phía trước, lại thông qua gương chiếu hậu nhìn ba túi bánh ngọt ở ghế sau.
Tắt màn hình, hắn nói với Đặng Phong: "Tôi có một người bạn, người bạn này đang gặp khó khăn, bây giờ muốn tôi qua giúp một chút."
Đặng Phong cũng cầm ống đựng thuốc của hắn, ném tàn thuốc lá vào: "Chờ tới khi đường thông, cậu tìm đại một chỗ để tôi buông xuống, tôi đi đưa bánh ngọt cho Giang Lẫm. "
"Không cần phiền phức như vậy, với loại thời tiết này cậu rất khó để gọi xe." Quý Minh Luân nói, "Chỗ của bạn tôi gần nhà cậu ấy, để tôi chở cậu về nhà, sau đó đưa bánh ngọt cho cậu ấy. "
"Cũng được." Đặng Phong lấy điện thoại di động từ trong túi quần của mình ra, "Vậy tôi gửi số điện thoại của Giang Lẫm qua wechat cho cậu. "
Sau khi kẹt cứng khoảng nửa tiếng, xe phía trước cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, đến khi ra khỏi giao lộ Vũ Xương, Quý Minh Luân xoay vô lăng quay đầu, đi đường tắt đến nơi Đặng Phong ở.
Lúc Đặng Phong xuống xe còn dặn dò hắn nên lái chậm một chút, hắn đáp một tiếng, kết quả cửa vừa đóng liền đạp chân ga chạy. Trên đường hắn muốn tìm một cửa hàng bán đồ dùng điện để mua mấy cái cầu chì, đáng tiếc các cửa hàng bên đường cơ bản đều đóng cửa, đến khi hắn đến nhà Giang Lẫm thì đã hai tiếng kể từ lúc Giang Lẫm gửi tin nhắn.
Lúc ấy có Đặng Phong ở trong xe, hắn không tiện trả lời, sau đó Giang Lẫm cũng không gửi tin nhắn nữa, nhìn cửa sổ tối đen của nhà Giang Lẫm, Quý Minh Luân bước nhanh đến cửa chung cư, nhập mật khẩu mở cửa.
Từ tầng một đến tầng bảy, nhà nào cũng có ánh sáng, thậm chí đèn cảm biến ở các tầng cũng sáng lờ mờ, điều này làm cho hắn sinh ra vài phần ảo giác, giống như lại quay về khoảng thời gian lúc trước, khi đó nhà Giang Lẫm bị cháy cầu chì, khi đó hắn chỉ cần nhận được điện thoại của Giang Lẫm sẽ lập tức chạy tới.
Nhận ra điều này, hắn giảm tốc độ và dừng lại một lúc ở tầng năm, dừng một lát rồi mới đi tiếp.
Đứng ở cửa phòng 701, hắn đưa tay bấm chuông, rất nhanh cửa đã được mở ra, Giang Lẫm mặc đồ ở nhà, trong tay cầm một ngọn nến cháy dở, nhẹ giọng nói với hắn: "Cậu tới rồi. "
Quý Minh Luân "Ừ" một tiếng, cúi đầu cởi giày, Giang Lẫm từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê đặt bên chân hắn, lúc hắn muốn mang vào thì bỗng nhiên dừng lại.
Tuy ánh nến lờ mờ, nhưng đủ để hắn thấy rõ rằng đây là đôi dép lúc trước hắn mang, mà dép lê trên chân Giang Lẫm cũng là đôi dép lúc trước.
Không ngờ Giang Lẫm lại giữ lại dép lê mà hắn từng ử dụng qua, Quý Minh Luân thất thần một chút, sau đó trước mắt hắn xuất hiện mấy tờ khăn giấy, Giang Lẫm nói: "Lau một chút đi. "
Vừa rồi hắn xuống xe chạy mấy chục mét mới đến cầu thang, tóc và bả vai đều ướt không ít. Hắn nhận lấy, lau lau một chút, hỏi: "Là đứt cầu dao hay cháy cầu chì? "
"Hẳn là không phải đứt cầu dao, tôi đã thử đẩy công tắc chính nhưng điện vẫn không lên." Giang Lẫm đi phía sau Quý Minh Luân, nhìn Quý Minh Luân mở két sắt điện phía sau phòng bếp ra, liền nâng nến lên giúp hắn soi sáng.
Chung cư nơi cậu đang ở có tuổi đời hơn 30 tuổi, trước đây cũng từng gặp phải tình trạng mất điện nhiều lần, Quý Minh Luân đi theo thợ điện xem qua vài lần liền có kinh nghiệm, vừa nhìn liền biết là bị cháy cầu chì.
Quý Minh Luân hỏi: "Mấy cái cầu chì lúc trước còn không? "
"Khi nãy tôi có tìm thấy hộp dụng cự" Giang Lẫm vẻ mặt đau khổ trả lời, "Vừa rồi cậu không trả lời nên tôi muốn tự mình kiểm tra xem, nhưng không tìm thấy gì cả. "
"Nó không có trong hộp dụng cụ." Quý Minh Luân xoay người đi đến phòng khách, lục lọi ngăn tủ dưới TV, quả nhiên, hắn tìm thấy mấy cái cầu chì mới ở chỗ cũ.
Những cầu chì này là trước kia hắn mua về dự phòng, mặc dù hắn đã nói với Giang Lẫm là để ở chỗ nào, nhưng với tính cách mơ hồ của Giang Lẫm thì hẳn là không nhớ kỹ.
Đóng cửa tủ lại, Quý Minh Luân muốn trở lại phòng bếp, xoay người lại đụng phải Giang Lẫm đang ở phía sau, ngọn nến mà Giang Lẫm cầm trong tay bị lắc lư, thân thể cũng ngửa ra sau một chút.
Xung quanh ánh sáng lờ mờ, Quý Minh Luân theo bản năng liền đưa tay kéo cậu, chờ cậu đứng thẳng lại, nến trong tay Giang Lẫm chảy sáp chảy xuống mu bàn tay của Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân thu tay về, lúc này đến lượt Giang Lẫm kéo hắn, nương theo ánh nến thấy rõ sáp nến trên mu bàn tay của hắn còn chưa hoàn toàn đông lại, Giang Lẫm đưa tay lau, nhưng nóng quá cậu đành thu tay lại, nắm lấy vành tai nói: "Mau đi rửa nước. "
Mu bàn tay của Quý Minh Luân có chút đau, nhưng nhiệt độ này cũng không tính là cái gì, nhưng nhìn bộ dáng dùng đầu ngón tay xoa vành tai của Giang Lẫm có chút buồn cười. Hắn mím chặt khóe miệng, trở lại phòng bếp thay cầu chì trước.
Lần này đẩy công tắc tổng lên, căn phòng sáng lên. Giang Lẫm híp mắt lại, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng mới thổi tắt ngọn nến trong tay sau đó đặt nó sang bên cạnh, kéo tay phải Quý Minh Luân đi đến trước bồn rửa, mở vòi nước rửa mu bàn tay cho hắn.
Bởi vì động tác này, thân thể hai người không thể tránh khỏi va chạm vào nhau, Quý Minh Luân muốn rút tay về, nhưng Giang Lẫm rất cố chấp, quay đầu lại cau mày nhìn hắn một cái, không nói gì, tiếp tục chăm chú nhìn về phía mu bàn tay của hắn.
Chính vì cái liếc mắt ấy, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Không ngờ hắn chỉ vừa đồng ý việc quay trở lại làm bạn với Giang Lẫm, bọn họ liền có thể thân thiết như trước đây, xem ra Giang Lẫm rất muốn hàn gắn mối quan hệ này.
Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Quý Minh Luân không rút tay về nữa, để Giang Lẫm nắm lấy cổ tay mình, rửa đến khi tay hắn lạnh ngắt mới tắt nước, cầm hai tờ khăn giấy lau cho hắn.
"Còn chút đỏ." Giang Lẫm đi vào phòng khách, "Đi ra đây, tôi bôi thuốc cho cậu. "
"Không cần, đã không còn đau nữa." Quý Minh Luân đi theo, liếc mắt nhìn thức ăn và lẩu được bày trên bàn ăn, trực tiếp đi về phía hành lang ngoài cửa, "Tôi đi trước. "
"Minh Luân, " Giang Lẫm gọi hắn lại, lúc hắn xoay người lại, cậu nói, "Bên ngoài mưa to như vậy, bây giờ cậu đi quá nguy hiểm, không ấy cậu ở lại cùng tôi ăn một bữa cơm đi. "
Vừa rồi trong hai tiếng chờ Quý Minh Luân tới, Giang Lẫm thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn điện thoại di động, lại nhìn thời tiết bên ngoài.
Lúc cậu gửi tin nhắn trời chỉ mưa nhỏ nhưng đợi hơn một tiếng đồng hồ, mưa càng lúc càng lớn, bầu trời giống như bị nứt ra, liên tục trúc nước xuống. Nhìn những vệt nước mờ ảo uốn khúc trên cửa sổ thủy tinh, cậu nghĩ Quý Minh Luân sẽ không tới, mặc dù rất thất vọng nhưng cũng rất yên lòng, ai ngờ cuối cùng người lại đến.
Trong nháy mắt chuông cửa vang lên, trái tim cậu co thắt lại một chút, từ mắt mèo* nhìn rõ người ngoài cửa, cậu mừng rỡ đến mức không điều khiển được khóe miệng, đứng bên cạnh cửa một lát mới tỉnh táo lại mở cửa.
*là cái nút nhỏ nhỏ trên mấy cái cửa để nhìn ra bên ngoài á
Lúc tới, Quý Minh Luân đã bất chấp mưa gió để đến, rõ ràng đường không dễ đi, nhưng vẫn kiên trì nói: "Không cần, nếu không đi một lát nữa mưa sẽ lớn hơn bây giờ."
"Vậy thì đừng đi." Giang Lẫm nói.
Động tác đổi giày dừng lại, Quý Minh Luân siết chặt tay lại, nhất thời không có phản ứng.
Sau khi nói ra những lời này, Giang Lẫm cũng nhận ra mình quá sốt ruột, đành phải bổ sung thêm: "Trước đây cậu cũng thường xuyên ngủ ở nhà tôi, quần áo bình thường hay quần áo ngủ đều có ở đây. "
"Hơn nữa hôm qua cậu nói chúng ta có thể tiếp tục làm bạn."
"Nếu đã là bạn bè, tại sao cậu lại trốn tránh tôi như vậy."
Giải thích xong, Giang Lẫm cũng có chút không nói được nữa.
Không lâu trước đây, khi cậu muốn giữ Quý Minh Luân ở lại không cần phải tốn sức như vậy, không cần phải tìm kiếm nhiều cái cớ hợp tình hợp lý như vậy.
Người ở cửa cứ quay lưng về phía cậu, ngay khi cậu đang vò vò quần, nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, Quý Minh Luân rút chân ra khỏi giày thể thao xỏ chân vào trong dép lê.
Khom lưng bỏ giày vào tủ giày, Quý Minh Luân xoay người nhìn cậu: "Được thôi. "
Nhìn dòng xe dài vô tận phía trước, Quý Minh Luân sốt ruột đập mạnh vào giữa vô lăng một cái, tiếng còi xe vang lên, Đặng Phong ở bên cạnh thở dài nói: "Kiên nhẫn một chút đi, lúc này là giờ cao điểm, cậu có gấp đến mấy thì cũng không làm được gì. "
Sắc mặt của Quý Minh Luân không tốt, nghĩ lại đáng lẽ vừa rồi hắn nên mở điều hướng ra xem tình hình giao thông một chút, ai mà ngờ được trong tình trạng thời tiết như này sẽ xảy ra tai nạn xe cộ, nhìn hàng xe dài đằng đẵng, cho dù muốn đổi đường cũng không được.
Hạ cửa sổ xe xuống, hắn châm một điếu thuốc, Đặng Phong cũng xin hắn một điếu, rít hai hơi rồi nói: "Vị thuốc lá của cậu rất nhạt, cảm giác giống như nhai kẹo cao su, sao không hút loại khác? "
Quý Minh Luân nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón cái kẹp điếu thuốc: "Tôi không muốn nghiện. "
Nói đến đây, Đặng Phong cũng phát hiện gần đây hắn hút thuốc nhiều hơn trước, cảm xúc cũng lên xuống thất thường,, liền hỏi: "Gần đây cậu đang có chuyện phiền muộn à? Có phải em gái tôi lại làm gì cậu không? "
Liếc nhìn Đặng Phong một cái, Quý Minh Luân nói: "Cậu có thể giúp tôi khuyên nhủ cô ấy không, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi thật sự không có cách nào để làm bạn với cô ấy. "
Đặng Phong nghe xong liền muốn cười, hai tay buông ra nói: "Cậu bảo tôi khuyên em ấy? Em ấy thậm chí còn không thèm nghe tôi nói, trừ khi bây giờ cậu tìm cho em ấy một anh chàng đẹp trai để hẹn hò thì sẽ tốt hơn. "
Lời nói của Đặng Phong khiến Quý Minh Luân nhớ tới Giang Lẫm, nhưng cũng chỉ nhớ đến trong phút chóc, vừa nghĩ đến thì đã bị ném ra sau đầu.
"Cậu có phải là anh ruột của cô ấy không vậy?"
"Đương nhiên là phải rồi." Đặng Phong một chút cũng không chột dạ, "Cũng bởi vì là anh ruột nên mới rất hiểu em ấy, có hình mẫu của tôi ở trước mặt, em ấy cho rằng cậu cũng có thể có bạn gái."
"Hơn nữa, " Đặng Phong siết chặt bắp tay của Quý Minh Luân, cười, "Ai bảo cậu trời sinh lại hoàn hảo như vậy chứ, nếu không thì cậu làm cho bản thân mình xấu hơn đi, bụng phệ đầu to, nói không chừng em ấy sẽ không thích cậu nữa. "
"Cậu cút dùm." Quý Minh Luân cười cười, gạt bàn tay đang siết chặt bắp tay mình của Đặng Phong, muốn ném tàn thuốc vào ống đựng thuốc lá, lúc này điện thoại di động trên cửa xe rung lên, màn hình sáng lên cho thấy người gửi tin nhắn là "Lẫm".
Mở khóa điện thoại di động, Quý Minh Luân mở wechat ra, sau khi xem xong tin nhắn hắn giương mắt nhìn dòng xe không nhúc nhích phía trước, lại thông qua gương chiếu hậu nhìn ba túi bánh ngọt ở ghế sau.
Tắt màn hình, hắn nói với Đặng Phong: "Tôi có một người bạn, người bạn này đang gặp khó khăn, bây giờ muốn tôi qua giúp một chút."
Đặng Phong cũng cầm ống đựng thuốc của hắn, ném tàn thuốc lá vào: "Chờ tới khi đường thông, cậu tìm đại một chỗ để tôi buông xuống, tôi đi đưa bánh ngọt cho Giang Lẫm. "
"Không cần phiền phức như vậy, với loại thời tiết này cậu rất khó để gọi xe." Quý Minh Luân nói, "Chỗ của bạn tôi gần nhà cậu ấy, để tôi chở cậu về nhà, sau đó đưa bánh ngọt cho cậu ấy. "
"Cũng được." Đặng Phong lấy điện thoại di động từ trong túi quần của mình ra, "Vậy tôi gửi số điện thoại của Giang Lẫm qua wechat cho cậu. "
Sau khi kẹt cứng khoảng nửa tiếng, xe phía trước cuối cùng cũng bắt đầu di chuyển, đến khi ra khỏi giao lộ Vũ Xương, Quý Minh Luân xoay vô lăng quay đầu, đi đường tắt đến nơi Đặng Phong ở.
Lúc Đặng Phong xuống xe còn dặn dò hắn nên lái chậm một chút, hắn đáp một tiếng, kết quả cửa vừa đóng liền đạp chân ga chạy. Trên đường hắn muốn tìm một cửa hàng bán đồ dùng điện để mua mấy cái cầu chì, đáng tiếc các cửa hàng bên đường cơ bản đều đóng cửa, đến khi hắn đến nhà Giang Lẫm thì đã hai tiếng kể từ lúc Giang Lẫm gửi tin nhắn.
Lúc ấy có Đặng Phong ở trong xe, hắn không tiện trả lời, sau đó Giang Lẫm cũng không gửi tin nhắn nữa, nhìn cửa sổ tối đen của nhà Giang Lẫm, Quý Minh Luân bước nhanh đến cửa chung cư, nhập mật khẩu mở cửa.
Từ tầng một đến tầng bảy, nhà nào cũng có ánh sáng, thậm chí đèn cảm biến ở các tầng cũng sáng lờ mờ, điều này làm cho hắn sinh ra vài phần ảo giác, giống như lại quay về khoảng thời gian lúc trước, khi đó nhà Giang Lẫm bị cháy cầu chì, khi đó hắn chỉ cần nhận được điện thoại của Giang Lẫm sẽ lập tức chạy tới.
Nhận ra điều này, hắn giảm tốc độ và dừng lại một lúc ở tầng năm, dừng một lát rồi mới đi tiếp.
Đứng ở cửa phòng 701, hắn đưa tay bấm chuông, rất nhanh cửa đã được mở ra, Giang Lẫm mặc đồ ở nhà, trong tay cầm một ngọn nến cháy dở, nhẹ giọng nói với hắn: "Cậu tới rồi. "
Quý Minh Luân "Ừ" một tiếng, cúi đầu cởi giày, Giang Lẫm từ trong tủ giày lấy ra một đôi dép lê đặt bên chân hắn, lúc hắn muốn mang vào thì bỗng nhiên dừng lại.
Tuy ánh nến lờ mờ, nhưng đủ để hắn thấy rõ rằng đây là đôi dép lúc trước hắn mang, mà dép lê trên chân Giang Lẫm cũng là đôi dép lúc trước.
Không ngờ Giang Lẫm lại giữ lại dép lê mà hắn từng ử dụng qua, Quý Minh Luân thất thần một chút, sau đó trước mắt hắn xuất hiện mấy tờ khăn giấy, Giang Lẫm nói: "Lau một chút đi. "
Vừa rồi hắn xuống xe chạy mấy chục mét mới đến cầu thang, tóc và bả vai đều ướt không ít. Hắn nhận lấy, lau lau một chút, hỏi: "Là đứt cầu dao hay cháy cầu chì? "
"Hẳn là không phải đứt cầu dao, tôi đã thử đẩy công tắc chính nhưng điện vẫn không lên." Giang Lẫm đi phía sau Quý Minh Luân, nhìn Quý Minh Luân mở két sắt điện phía sau phòng bếp ra, liền nâng nến lên giúp hắn soi sáng.
Chung cư nơi cậu đang ở có tuổi đời hơn 30 tuổi, trước đây cũng từng gặp phải tình trạng mất điện nhiều lần, Quý Minh Luân đi theo thợ điện xem qua vài lần liền có kinh nghiệm, vừa nhìn liền biết là bị cháy cầu chì.
Quý Minh Luân hỏi: "Mấy cái cầu chì lúc trước còn không? "
"Khi nãy tôi có tìm thấy hộp dụng cự" Giang Lẫm vẻ mặt đau khổ trả lời, "Vừa rồi cậu không trả lời nên tôi muốn tự mình kiểm tra xem, nhưng không tìm thấy gì cả. "
"Nó không có trong hộp dụng cụ." Quý Minh Luân xoay người đi đến phòng khách, lục lọi ngăn tủ dưới TV, quả nhiên, hắn tìm thấy mấy cái cầu chì mới ở chỗ cũ.
Những cầu chì này là trước kia hắn mua về dự phòng, mặc dù hắn đã nói với Giang Lẫm là để ở chỗ nào, nhưng với tính cách mơ hồ của Giang Lẫm thì hẳn là không nhớ kỹ.
Đóng cửa tủ lại, Quý Minh Luân muốn trở lại phòng bếp, xoay người lại đụng phải Giang Lẫm đang ở phía sau, ngọn nến mà Giang Lẫm cầm trong tay bị lắc lư, thân thể cũng ngửa ra sau một chút.
Xung quanh ánh sáng lờ mờ, Quý Minh Luân theo bản năng liền đưa tay kéo cậu, chờ cậu đứng thẳng lại, nến trong tay Giang Lẫm chảy sáp chảy xuống mu bàn tay của Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân thu tay về, lúc này đến lượt Giang Lẫm kéo hắn, nương theo ánh nến thấy rõ sáp nến trên mu bàn tay của hắn còn chưa hoàn toàn đông lại, Giang Lẫm đưa tay lau, nhưng nóng quá cậu đành thu tay lại, nắm lấy vành tai nói: "Mau đi rửa nước. "
Mu bàn tay của Quý Minh Luân có chút đau, nhưng nhiệt độ này cũng không tính là cái gì, nhưng nhìn bộ dáng dùng đầu ngón tay xoa vành tai của Giang Lẫm có chút buồn cười. Hắn mím chặt khóe miệng, trở lại phòng bếp thay cầu chì trước.
Lần này đẩy công tắc tổng lên, căn phòng sáng lên. Giang Lẫm híp mắt lại, đợi đến khi thích ứng với ánh sáng mới thổi tắt ngọn nến trong tay sau đó đặt nó sang bên cạnh, kéo tay phải Quý Minh Luân đi đến trước bồn rửa, mở vòi nước rửa mu bàn tay cho hắn.
Bởi vì động tác này, thân thể hai người không thể tránh khỏi va chạm vào nhau, Quý Minh Luân muốn rút tay về, nhưng Giang Lẫm rất cố chấp, quay đầu lại cau mày nhìn hắn một cái, không nói gì, tiếp tục chăm chú nhìn về phía mu bàn tay của hắn.
Chính vì cái liếc mắt ấy, hắn cảm thấy có gì đó không đúng.
Không ngờ hắn chỉ vừa đồng ý việc quay trở lại làm bạn với Giang Lẫm, bọn họ liền có thể thân thiết như trước đây, xem ra Giang Lẫm rất muốn hàn gắn mối quan hệ này.
Mặc dù trong lòng có chút khó chịu, nhưng Quý Minh Luân không rút tay về nữa, để Giang Lẫm nắm lấy cổ tay mình, rửa đến khi tay hắn lạnh ngắt mới tắt nước, cầm hai tờ khăn giấy lau cho hắn.
"Còn chút đỏ." Giang Lẫm đi vào phòng khách, "Đi ra đây, tôi bôi thuốc cho cậu. "
"Không cần, đã không còn đau nữa." Quý Minh Luân đi theo, liếc mắt nhìn thức ăn và lẩu được bày trên bàn ăn, trực tiếp đi về phía hành lang ngoài cửa, "Tôi đi trước. "
"Minh Luân, " Giang Lẫm gọi hắn lại, lúc hắn xoay người lại, cậu nói, "Bên ngoài mưa to như vậy, bây giờ cậu đi quá nguy hiểm, không ấy cậu ở lại cùng tôi ăn một bữa cơm đi. "
Vừa rồi trong hai tiếng chờ Quý Minh Luân tới, Giang Lẫm thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn điện thoại di động, lại nhìn thời tiết bên ngoài.
Lúc cậu gửi tin nhắn trời chỉ mưa nhỏ nhưng đợi hơn một tiếng đồng hồ, mưa càng lúc càng lớn, bầu trời giống như bị nứt ra, liên tục trúc nước xuống. Nhìn những vệt nước mờ ảo uốn khúc trên cửa sổ thủy tinh, cậu nghĩ Quý Minh Luân sẽ không tới, mặc dù rất thất vọng nhưng cũng rất yên lòng, ai ngờ cuối cùng người lại đến.
Trong nháy mắt chuông cửa vang lên, trái tim cậu co thắt lại một chút, từ mắt mèo* nhìn rõ người ngoài cửa, cậu mừng rỡ đến mức không điều khiển được khóe miệng, đứng bên cạnh cửa một lát mới tỉnh táo lại mở cửa.
*là cái nút nhỏ nhỏ trên mấy cái cửa để nhìn ra bên ngoài á
Lúc tới, Quý Minh Luân đã bất chấp mưa gió để đến, rõ ràng đường không dễ đi, nhưng vẫn kiên trì nói: "Không cần, nếu không đi một lát nữa mưa sẽ lớn hơn bây giờ."
"Vậy thì đừng đi." Giang Lẫm nói.
Động tác đổi giày dừng lại, Quý Minh Luân siết chặt tay lại, nhất thời không có phản ứng.
Sau khi nói ra những lời này, Giang Lẫm cũng nhận ra mình quá sốt ruột, đành phải bổ sung thêm: "Trước đây cậu cũng thường xuyên ngủ ở nhà tôi, quần áo bình thường hay quần áo ngủ đều có ở đây. "
"Hơn nữa hôm qua cậu nói chúng ta có thể tiếp tục làm bạn."
"Nếu đã là bạn bè, tại sao cậu lại trốn tránh tôi như vậy."
Giải thích xong, Giang Lẫm cũng có chút không nói được nữa.
Không lâu trước đây, khi cậu muốn giữ Quý Minh Luân ở lại không cần phải tốn sức như vậy, không cần phải tìm kiếm nhiều cái cớ hợp tình hợp lý như vậy.
Người ở cửa cứ quay lưng về phía cậu, ngay khi cậu đang vò vò quần, nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, Quý Minh Luân rút chân ra khỏi giày thể thao xỏ chân vào trong dép lê.
Khom lưng bỏ giày vào tủ giày, Quý Minh Luân xoay người nhìn cậu: "Được thôi. "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất