Chương 28
Đẩy cánh tay trên vai ra, Quý Minh Luân bất mãn nhìn Đặng Phong: "Cậu định làm thành một đoàn du lịch à? "
Đặng Phong vỗ bả vai hắn, cánh tay lại thuận thế khoác lên lần nữa: "Nhiều người mới vui, đều là người quen, cậu sợ cái gì. "
Nói xong lại nhìn về phía Giang Lẫm: "Giang Lẫm về nước cũng đã gần một tháng, đến tiệm của chúng ta làm thêm, nhưng lịch trình không khác gì làm việc toàn thời gian, hôm trước khi bão vừa qua đi cậu ấy liền đến sớm để giúp tôi vệ sinh tiệm, nhân viên ưu tú như vậy đáng được khen thưởng. "
"Giang Lẫm, vé máy bay và chỗ ở của cậu để tôi lo, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta cùng nhau đi."
Đặng Phong vung tay lên, trực tiếp gánh vác chi phí đi lại của Giang Lẫm, sắc mặt Quý Minh Luân càng khó coi hơn, cũng may Giang Lẫm lập tức từ chối: "Không cần, tôi tự trả. "
Đặng Phong bảo cậu đừng khách sáo, bị Quý Minh Luân cắt ngang nói: "Cậu là ông chủ cung cấp vé máy bay và chỗ ở cho cậu ấy à, vậy nếu những người khác cũng đi thì nên làm sao bây giờ? "
Câu nói này đánh thức Đặng Phong, Đặng Phong há miệng: "Vậy tôi hỏi những người khác có muốn đi hay không, muốn đi thì cùng nhau đi. "
"Thôi bỏ đi", Quý Minh Luân không vui ngắt lời anh, "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự sẽ trở thành một đoàn du lịch. "
Thật ra Đặng Phong cũng không có ý đó, nói: "Vậy thì vẫn là mấy người chúng ta đi, vé máy bay và khách sạn tôi sẽ đặt. "
Lần này không nghe thấy tiếng phản đối, Đặng Phong liền đi tới khu vực ngồi của khách, Quý Minh Luân và Giang Lẫm hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì, rất nhanh loại trầm mặc này đã bị khách đến gọi món cắt đứt, Giang Lẫm đành phải đi trước.
Sau khi đóng cửa tiệm, Đặng Phong khóa cửa cuốn điện tử, quay đầu nhìn thoáng qua hai người bên cạnh: "Cậu về như thế nào? "
Giang Lẫm hôm nay bắt taxi tới, xe của cậu vẫn còn dừng ở đối diện quán cháo, Quý Minh Luân và Đặng Phong đều lái xe đến, nghe cậu nói muốn bắt taxi, Đặng Phong nói sẽ đưa anh đi.
"Không cần, " Giang Lẫm từ chối, "Tôi đi một mình là được rồi. "
"Thời gian này ở đây không dễ bắt taxi, " Đặng Phong nói, "Dù sao tôi cũng có thời gian, tôi đưa cậu đi lấy xe rồi về nhà. "
Giang Lẫm còn muốn từ chối, Đặng Phong đã đi về phía bãi đậu xe. Giang Lẫm nhìn về phía Quý Minh Luân, Quý Minh Luân trầm mặc một lát, nói với Đặng Phong: "Tôi đưa cậu ấy đi. "
Đặng Phong quay đầu lại, Quý Minh Luân đút hai tay vào túi quần, giải thích: "Đặng Di không phải bảo cậu mua đồ ăn khuya về sao? Đã trễ như vậy rồi, cô ấy sẽ tức giận đó, dù sao tôi cũng rảnh, như vậy sẽ tiện hơn. "
"Cô ấy sẽ không vì chút thời gian này mà tức giận đâu, hơn nữa cậu còn phải đi đường vòng để về nhà." Đặng Phong cười thoải mái, vẫy tay với Giang Lẫm, "Đi thôi. "
Đặng Phong kiên trì như vậy, Giang Lẫm không có cách nào từ chối, Quý Minh Luân cũng không tìm được lý do nào để nhúng tay vào, đành phải nhìn Giang Lẫm đi về phía xe của Đặng Phong.
Mở cửa ghế phụ ngồi lên, Giang Lẫm thắt dây an toàn sau đó lấy điện thoại di động ra, Đặng Phong lùi xe ra, lái đến bên cạnh Quý Minh Luân, hạ cửa sổ xe xuống hỏi: "Cậu còn chưa đi? "
"Tôi đi mua một phần gà rán rồi mới đi."
Quý Minh Luân thuận miệng nói, ánh mắt lơ đãng liếc về phía người đang tập trung xem điện thoại di động, chờ xe đi xa, điện thoại di động hắn để trong túi quần rung lên.
"Lẫm" gửi tin nhắn: [Tối nay vẫn còn sớm, cậu có muốn đi ăn khuya ở quán cháo gần nhà tôi không? ]
Giương mắt nhìn chiếc xe sắp rời khỏi giao lộ phía trước, Quý Minh Luân bất giác mỉm cười, trả lời: [Được, lát nữa gặp lại]
Nhìn chằm chằm câu trả lời trên màn hình, Giang Lẫm nương theo động tác gạt tóc của mình che đi ý cười bên môi.
Dựa lưng vào ghế, cậu nhìn ra ngoài đường, nghe Đặng Phong hỏi: "Tôi bật nhạc được không? "
"Được."
Đặng Phong bật một bài hát trưc tình tiếng Anh, giai điệu khúc dạo đầu vừa vang lên Giang Lẫm liền sửng sốt một chút, nhìn thấy phản ứng của cậu, Đặng Phong cười nói: "Bài hát này lúc trước rất thịnh hành, cậu cũng đã nghe qua? "
Bài hát này chính là "Wish" mà Lục Triều đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, lúc Giang Lẫm vừa về nước cũng nghe rất nhiều lần.
"Ừm, bạn cùng phòng của tôi là người Hồng Kông, cậu ấy rất thích phim truyền hình của TVB."
Đặng Phong một tay cầm vô lăng, thay đổi tư thế sao cho thoải mái, sau đó tiếp tục hỏi: "Ở bên đó cậu ở kí túc xá của trường sao? "
"Không có, ban đầu là tôi thuê phòng ở một mình, sau đó chủ nhà tạm thời lấy phòng lại, không tìm được phòng đơn phù hợp nên chỉ có thể ở ghép."
"Học tập ở nước ngoài thật không dễ dàng gì." Đặng Phong thở dài, "Bạn cùng phòng của cậu chắc là người dễ ở chung chứ? "
Nhắc tới Lục Triều, Giang Lẫm cười cười: "Rất dễ ở chung, chẳng những tính cách tốt mà khả năng nấu nướng cũng rất tốt. "
Đặng Phong hỏi: "Nữ? "
"Nam."
Đặng Phong trầm ngâm gật đầu: "Con trai rất ít người biết nấu cơm. "
Nhắc tới chuyện Lục Triều nấu ăn rất giỏi, Giang Lẫm trong lòng rất cảm kích, nếu không phải Lục Triều nấu ăn cho cậu, khoảng thời gian đó dạ dày của cậu chắc chắn sẽ không tốt. Nhưng tài nấu nướng của Quý Minh Luân cũng không kém, đáng tiếc từ ngày trở về đến bây giờ vẫn chưa ăn đồ ăn Quý Minh Luân nấu, cũng không biết trước khi quay về có cơ hội ăn không.
Đợi một lát cũng không nghe thấy câu trả lời, Đặng Phong liếc qua thì thấy Giang Lẫm đang nhìn ra ngoài cửa sổ không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, đôi lông mày thanh tú và ánh mắt dưới ánh đèn đường hiện lên vẻ hơi thất thần.
Mặc dù muốn tìm hiểu thêm một chút chuyện của Giang Lẫm, nhưng Đặng Phong cũng không muốn phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, chờ gần đến nơi mới lên tiếng hỏi: "Cậu có đói không? Cậu có muốn ăn gì đó trước khi về nhà hay không? "
"Không cần." Giang Lẫm cởi dây an toàn ra, "Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, tối nay muốn ngủ sớm một chút. "
"Cũng được, vậy trên đường về cậu nhớ chú ý an toàn."
"Cảm ơn cậu." Trước khi đóng cửa Giang Lẫm nói, Đặng Phong bất đắc dĩ cười: "Nếu muốn cảm ơn tôi thì cậu hãy nhớ kĩ, sau này đừng nói hai từ này nữa*. "
*Ở đây Giang Lẫm sử dụng từ 多谢. 多谢 và 谢谢 đều có nghĩa là cảm ơn nhưng 多谢 mang ý nghĩa trang trọng và kính ngữ hơn. 谢谢 thì thân thiết hơn. Đặng Phong muốn Giang Lẫm thân thiết với mình hơn.
Giang Lẫm cười đáp lại, đưa mắt nhìn Đặng Phong rời đi, liền đi về phía quán cháo lão Dư ở đối diện, sau khi vào tiệm thì thấy bóng lưng Quý Minh Luân ở vị trí quen thuộc.
Bước nhanh qua, Giang Lẫm ngồi xuống ghế bên cạnh Quý Minh Luân, nhìn mặt bàn trống rỗng nói: "Cậu chưa gọi món? "
"Chờ cậu tới rồi mới gọi." Quý Minh Luân đặt điện thoại xuống, chỉ chỉ vào thực đơn trên tường, "Ăn cái gì vậy? Vẫn như cũ hay đổi món khác? "
Giang Lẫm không chút nghĩ ngợi nói: "Như cũ đi. "
Quý Minh Luân đi gọi cháo mặn, sau đó cầm theo một đĩa có hai cái bánh quẩy và sáu miếng chả giò chiên quay về chỗ ngồi, đưa một đôi đũa cho Giang Lẫm.
Gắp chả giò lên cắn một miếng, Giang Lẫm thỏa mãn nói: "Vẫn mùi vị như trước, không có thay đổi gì. "
Quý Minh Luân rót nước tương vào cái chén nhỏ, gắp bánh quẩy lên ăn. Hắn không nói gì, Giang Lẫm liền đặt chả giò xuống: "Chuyện đi du lịch, có phải cậu không muốn tôi đi theo không? "
Quý Minh Luân vừa ăn vừa nói: "Không có. "
Vậy tại sao cậu không nói chuyện đó với tôi?
Khi lời nói đến bên môi, Giang Lẫm nhớ tới cậu và Quý Minh Luân chỉ mới làm hòa, Quý Minh Luân không cần phải nói cho cậu biết như trước đây.
Chả giò chảy một ít dầu, vừa rồi ăn không có cảm giác, hiện tại nhìn thấy thì có chút ngấy. Giang Lẫm không đụng đũa nữa, chờ cháo bưng lên rồi múc cho Quý Minh Luân và mình một chén, cúi đầu ăn một ngụm nhỏ.
Quý Minh Luân đẩy một cái bánh quẩy khác vào tay cậu: "Để lâu sẽ mềm. "
Giang Lẫm gắp lên nhưng không chấm vào chén nước tương kia, đến khi ăn xong, cậu rút hai tờ khăn giấy, một tờ lau miệng, một tờ đưa cho Quý Minh Luân.
Đi ra khỏi quán cháo, cậu hỏi Quý Minh Luân đỗ xe ở đâu, Quý Minh Luân hếch cằm chỉ sang một hướng khác: "Gần đây không còn chỗ trống, tôi đỗ ở chỗ hơi xa. "
Cậu nói, "Vậy tôi đi lấy xe với cậu,"
"Không cần, " Quý Minh Luân đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Xe của cậu ở đối diện, cậu về trước đi. "
Ngón tay phải đặt bên cạnh hơi giật giật, Giang Lẫm kiên trì nói: "Tôi vừa ăn no, muốn đi bộ để tiêu hóa một chút. "
Ý đồ muốn tới gần của cậu quá rõ ràng, Quý Minh Luân im lặng một lát, cuối cùng cũng không từ chối: "Vậy thì đi thôi. "
Giang Lẫm nhấc chân đuổi theo, đi không được mấy bước lại hỏi về chuyện vừa rồi: "Cậu quyết định đi chơi từ khi nào? "
Quý Minh Luân đá một viên đá nhỏ bên chân: "Khi chưa nghỉ hè. "
"Muốn đi một mình giống như lần đi Thanh Hải* trước đó?" Giang Lẫm buộc miệng hỏi. Quả nhiên Quý Minh Luân liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó cậu nghĩ nên che dấu việc này như thế nào, Quý Minh Luân cười nửa miệng nói: "Cậu biết không ít chuyện, là Đặng Phong nói? "
*Thanh Hải, là một tỉnh thuộc Tây Bắc Trung Quốc
"Không phải, " Giang Lẫm đi vòng qua vũng nước phía trước, "Lúc trở về tôi có đi tìm Trần Ny Đan. "
"Cậu còn biết cái gì nữa?"
"Không còn gì nữa." Sợ Quý Minh Luân hiểu lầm dụng ý của mình, Giang Lẫm kéo cánh tay hắn, "Thật ra khi đó người tôi muốn tìm nhất là cậu, nhưng tôi chắc cậu không muốn nhìn thấy tôi. "
Quý Minh Luân không hé răng, lại đi về phía trước vài bước mới nói: "Nếu không muốn đi Tây An thì đừng ép mình, tôi giúp cậu nói với Đặng Phong, tên kia rất dễ nói chuyện. "
"Không có, tôi muốn đi." Giang Lẫm lập tức giải thích, "Tôi chỉ đang suy nghĩ vì sao cậu vẫn không nói chuyện tuần sau sẽ đi chơi với tôi. "
"Không phải cậu không có hứng thú với Tây An sao?" Quý Minh Luân hỏi ngược lại, "Kỳ nghỉ hè trung học tôi có rủ cậu đi một lần, cậu nói không muốn đi. "
Dừng bước, sắc mặt Giang Lẫm hơi ngạc nhiên nhìn bóng lưng Quý Minh Luân.
Cậu có từ chối không?
Vắt óc ra nhớ lại những chuyện có liên quan đến việc này, rất nhanh cậu nhớ tới việc Quý Minh Luân đã từng rủ mình đi, nhưng khi đó tâm trạng của cậu vì một số chuyện không thể nói nên không tốt lắm, hơn nữa lúc ấy cậu thật sự không hứng thú với Tây An cho lắm.
Tiếng bước chân phía sau biến mất, Quý Minh Luân không cần quay đầu lại cũng biết Giang Lẫm đang nhớ lại những chuyện trước đây. Trong lòng thở dài, hắn lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, mở khóa chiếc SUV màu xanh đối diện.
"Quay về đi." Tay cầm chìa khóa xe vung về phía Giang Lẫm, Quý Minh Luân sải bước qua đường, vừa định mở cửa xe đã bị một bàn tay từ phía sau duỗi tới ấn lại.
"Minh Luân, cậu đừng hiểu lầm, khi đó là bởi vì cháu gái của ba tôi..."
Giang Lẫm sốt ruột nhìn Quý Minh Luân, cậu muốn lập tức làm rõ, nhưng phía sau có đèn pha của một chiếc Jeep*, cậu bị ánh sáng ấy làm cho chói mắt, ngay sau đó cậu bị Quý Minh Luân kéo vào trong ngực, bên cạnh còn có một trận gió mạnh thổi tới.
*Xe Jeep là dòng xe đã có tuổi đời khá lâu. Đây được coi như dòng xe huyền thoại trong thế giới ô tô. Sở hữu ngoại hình đặc biệt, thiết kế hầm hố, đậm chất nam tính.
Nơi Quý Minh Luân đỗ xe là ở một con đường nhỏ hẻo lánh, bên phải là một hàng đầy xe tư nhân, chiều rộng còn lại của mặt đường vừa đủ để xe cộ đi lại song song. Sẽ rất nguy hiểm nếu gặp một người lái xe quá tốc độ.
Chứng kiến cảnh vừa rồi, Quý Minh Luân vô cùng sợ hãi, mắng chửi chiếc xe kia, cúi đầu nhìn tay chân của Giang Lẫm: "Có bị thương không? "
Giang Lẫm còn đang lưu luyến cái ôm khi nãy nhưng đáng tiếc Quý Minh Luân thoắt cái đã buông cậu ra, cậu đành phải lắc đầu nói: "Không sao, may mà cậu kéo tôi lại. "
"Đừng đứng đây nữa." Quý Minh Luân bị làm cho hồn bay phách lạc, dẫn cậu đi vào bên trong, "Mau quay về chỗ đỗ xe đi. "
Giang Lẫm không chịu đi, lại có một chiếc xe khác chạy ngang qua, đèn xe chiếu lên mặt cậu, hắn muốn nói nhưng lại thôi. Nhớ tới những lời khi nãy còn chưa nói xong, Quý Minh Luân hỏi: "Vừa rồi cậu muốn nói cái gì? "
Cảm xúc đột ngột bị cắt đứt, Giang Lẫm không muốn nhắc lại những chuyện lộn xộn của Giang Kiến Thần để tránh ảnh hưởng đến bầu không khí.
Đêm nay bóng đêm sâu thẳm, con đường nhỏ không có đèn đường có vẻ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng dế phát ra trong các bụi cỏ. Nhìn gương mặt không rõ ràng của người trước mặt, Giang Lẫm bỗng nhiên ý thức được Quý Minh Luân lúc này cũng không thấy rõ mình.
Cảm giác không nói nên lời len lỏi trong tim cậu, cậu bỗng nhiên muốn nói mấy câu với Quý Minh Luân, nói một câu bí mật mà bình thường cậu không dám nói ra.
Ngón tay nắm chặt khe quần jean, cậu nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm đôi mắt lộ ra trong bóng tối nói: "Thật ra con người sẽ thay đổi. "
"Trước đây có lẽ tôi không thích một người hay một thành phố nào đó nhưng không có nghĩa là hiện tại cũng không thích."
Đặng Phong vỗ bả vai hắn, cánh tay lại thuận thế khoác lên lần nữa: "Nhiều người mới vui, đều là người quen, cậu sợ cái gì. "
Nói xong lại nhìn về phía Giang Lẫm: "Giang Lẫm về nước cũng đã gần một tháng, đến tiệm của chúng ta làm thêm, nhưng lịch trình không khác gì làm việc toàn thời gian, hôm trước khi bão vừa qua đi cậu ấy liền đến sớm để giúp tôi vệ sinh tiệm, nhân viên ưu tú như vậy đáng được khen thưởng. "
"Giang Lẫm, vé máy bay và chỗ ở của cậu để tôi lo, cứ quyết định như vậy đi, chúng ta cùng nhau đi."
Đặng Phong vung tay lên, trực tiếp gánh vác chi phí đi lại của Giang Lẫm, sắc mặt Quý Minh Luân càng khó coi hơn, cũng may Giang Lẫm lập tức từ chối: "Không cần, tôi tự trả. "
Đặng Phong bảo cậu đừng khách sáo, bị Quý Minh Luân cắt ngang nói: "Cậu là ông chủ cung cấp vé máy bay và chỗ ở cho cậu ấy à, vậy nếu những người khác cũng đi thì nên làm sao bây giờ? "
Câu nói này đánh thức Đặng Phong, Đặng Phong há miệng: "Vậy tôi hỏi những người khác có muốn đi hay không, muốn đi thì cùng nhau đi. "
"Thôi bỏ đi", Quý Minh Luân không vui ngắt lời anh, "Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự sẽ trở thành một đoàn du lịch. "
Thật ra Đặng Phong cũng không có ý đó, nói: "Vậy thì vẫn là mấy người chúng ta đi, vé máy bay và khách sạn tôi sẽ đặt. "
Lần này không nghe thấy tiếng phản đối, Đặng Phong liền đi tới khu vực ngồi của khách, Quý Minh Luân và Giang Lẫm hai mặt nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì, rất nhanh loại trầm mặc này đã bị khách đến gọi món cắt đứt, Giang Lẫm đành phải đi trước.
Sau khi đóng cửa tiệm, Đặng Phong khóa cửa cuốn điện tử, quay đầu nhìn thoáng qua hai người bên cạnh: "Cậu về như thế nào? "
Giang Lẫm hôm nay bắt taxi tới, xe của cậu vẫn còn dừng ở đối diện quán cháo, Quý Minh Luân và Đặng Phong đều lái xe đến, nghe cậu nói muốn bắt taxi, Đặng Phong nói sẽ đưa anh đi.
"Không cần, " Giang Lẫm từ chối, "Tôi đi một mình là được rồi. "
"Thời gian này ở đây không dễ bắt taxi, " Đặng Phong nói, "Dù sao tôi cũng có thời gian, tôi đưa cậu đi lấy xe rồi về nhà. "
Giang Lẫm còn muốn từ chối, Đặng Phong đã đi về phía bãi đậu xe. Giang Lẫm nhìn về phía Quý Minh Luân, Quý Minh Luân trầm mặc một lát, nói với Đặng Phong: "Tôi đưa cậu ấy đi. "
Đặng Phong quay đầu lại, Quý Minh Luân đút hai tay vào túi quần, giải thích: "Đặng Di không phải bảo cậu mua đồ ăn khuya về sao? Đã trễ như vậy rồi, cô ấy sẽ tức giận đó, dù sao tôi cũng rảnh, như vậy sẽ tiện hơn. "
"Cô ấy sẽ không vì chút thời gian này mà tức giận đâu, hơn nữa cậu còn phải đi đường vòng để về nhà." Đặng Phong cười thoải mái, vẫy tay với Giang Lẫm, "Đi thôi. "
Đặng Phong kiên trì như vậy, Giang Lẫm không có cách nào từ chối, Quý Minh Luân cũng không tìm được lý do nào để nhúng tay vào, đành phải nhìn Giang Lẫm đi về phía xe của Đặng Phong.
Mở cửa ghế phụ ngồi lên, Giang Lẫm thắt dây an toàn sau đó lấy điện thoại di động ra, Đặng Phong lùi xe ra, lái đến bên cạnh Quý Minh Luân, hạ cửa sổ xe xuống hỏi: "Cậu còn chưa đi? "
"Tôi đi mua một phần gà rán rồi mới đi."
Quý Minh Luân thuận miệng nói, ánh mắt lơ đãng liếc về phía người đang tập trung xem điện thoại di động, chờ xe đi xa, điện thoại di động hắn để trong túi quần rung lên.
"Lẫm" gửi tin nhắn: [Tối nay vẫn còn sớm, cậu có muốn đi ăn khuya ở quán cháo gần nhà tôi không? ]
Giương mắt nhìn chiếc xe sắp rời khỏi giao lộ phía trước, Quý Minh Luân bất giác mỉm cười, trả lời: [Được, lát nữa gặp lại]
Nhìn chằm chằm câu trả lời trên màn hình, Giang Lẫm nương theo động tác gạt tóc của mình che đi ý cười bên môi.
Dựa lưng vào ghế, cậu nhìn ra ngoài đường, nghe Đặng Phong hỏi: "Tôi bật nhạc được không? "
"Được."
Đặng Phong bật một bài hát trưc tình tiếng Anh, giai điệu khúc dạo đầu vừa vang lên Giang Lẫm liền sửng sốt một chút, nhìn thấy phản ứng của cậu, Đặng Phong cười nói: "Bài hát này lúc trước rất thịnh hành, cậu cũng đã nghe qua? "
Bài hát này chính là "Wish" mà Lục Triều đã nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, lúc Giang Lẫm vừa về nước cũng nghe rất nhiều lần.
"Ừm, bạn cùng phòng của tôi là người Hồng Kông, cậu ấy rất thích phim truyền hình của TVB."
Đặng Phong một tay cầm vô lăng, thay đổi tư thế sao cho thoải mái, sau đó tiếp tục hỏi: "Ở bên đó cậu ở kí túc xá của trường sao? "
"Không có, ban đầu là tôi thuê phòng ở một mình, sau đó chủ nhà tạm thời lấy phòng lại, không tìm được phòng đơn phù hợp nên chỉ có thể ở ghép."
"Học tập ở nước ngoài thật không dễ dàng gì." Đặng Phong thở dài, "Bạn cùng phòng của cậu chắc là người dễ ở chung chứ? "
Nhắc tới Lục Triều, Giang Lẫm cười cười: "Rất dễ ở chung, chẳng những tính cách tốt mà khả năng nấu nướng cũng rất tốt. "
Đặng Phong hỏi: "Nữ? "
"Nam."
Đặng Phong trầm ngâm gật đầu: "Con trai rất ít người biết nấu cơm. "
Nhắc tới chuyện Lục Triều nấu ăn rất giỏi, Giang Lẫm trong lòng rất cảm kích, nếu không phải Lục Triều nấu ăn cho cậu, khoảng thời gian đó dạ dày của cậu chắc chắn sẽ không tốt. Nhưng tài nấu nướng của Quý Minh Luân cũng không kém, đáng tiếc từ ngày trở về đến bây giờ vẫn chưa ăn đồ ăn Quý Minh Luân nấu, cũng không biết trước khi quay về có cơ hội ăn không.
Đợi một lát cũng không nghe thấy câu trả lời, Đặng Phong liếc qua thì thấy Giang Lẫm đang nhìn ra ngoài cửa sổ không biết cậu đang suy nghĩ cái gì, đôi lông mày thanh tú và ánh mắt dưới ánh đèn đường hiện lên vẻ hơi thất thần.
Mặc dù muốn tìm hiểu thêm một chút chuyện của Giang Lẫm, nhưng Đặng Phong cũng không muốn phá vỡ sự yên tĩnh lúc này, chờ gần đến nơi mới lên tiếng hỏi: "Cậu có đói không? Cậu có muốn ăn gì đó trước khi về nhà hay không? "
"Không cần." Giang Lẫm cởi dây an toàn ra, "Tối hôm qua tôi ngủ không ngon, tối nay muốn ngủ sớm một chút. "
"Cũng được, vậy trên đường về cậu nhớ chú ý an toàn."
"Cảm ơn cậu." Trước khi đóng cửa Giang Lẫm nói, Đặng Phong bất đắc dĩ cười: "Nếu muốn cảm ơn tôi thì cậu hãy nhớ kĩ, sau này đừng nói hai từ này nữa*. "
*Ở đây Giang Lẫm sử dụng từ 多谢. 多谢 và 谢谢 đều có nghĩa là cảm ơn nhưng 多谢 mang ý nghĩa trang trọng và kính ngữ hơn. 谢谢 thì thân thiết hơn. Đặng Phong muốn Giang Lẫm thân thiết với mình hơn.
Giang Lẫm cười đáp lại, đưa mắt nhìn Đặng Phong rời đi, liền đi về phía quán cháo lão Dư ở đối diện, sau khi vào tiệm thì thấy bóng lưng Quý Minh Luân ở vị trí quen thuộc.
Bước nhanh qua, Giang Lẫm ngồi xuống ghế bên cạnh Quý Minh Luân, nhìn mặt bàn trống rỗng nói: "Cậu chưa gọi món? "
"Chờ cậu tới rồi mới gọi." Quý Minh Luân đặt điện thoại xuống, chỉ chỉ vào thực đơn trên tường, "Ăn cái gì vậy? Vẫn như cũ hay đổi món khác? "
Giang Lẫm không chút nghĩ ngợi nói: "Như cũ đi. "
Quý Minh Luân đi gọi cháo mặn, sau đó cầm theo một đĩa có hai cái bánh quẩy và sáu miếng chả giò chiên quay về chỗ ngồi, đưa một đôi đũa cho Giang Lẫm.
Gắp chả giò lên cắn một miếng, Giang Lẫm thỏa mãn nói: "Vẫn mùi vị như trước, không có thay đổi gì. "
Quý Minh Luân rót nước tương vào cái chén nhỏ, gắp bánh quẩy lên ăn. Hắn không nói gì, Giang Lẫm liền đặt chả giò xuống: "Chuyện đi du lịch, có phải cậu không muốn tôi đi theo không? "
Quý Minh Luân vừa ăn vừa nói: "Không có. "
Vậy tại sao cậu không nói chuyện đó với tôi?
Khi lời nói đến bên môi, Giang Lẫm nhớ tới cậu và Quý Minh Luân chỉ mới làm hòa, Quý Minh Luân không cần phải nói cho cậu biết như trước đây.
Chả giò chảy một ít dầu, vừa rồi ăn không có cảm giác, hiện tại nhìn thấy thì có chút ngấy. Giang Lẫm không đụng đũa nữa, chờ cháo bưng lên rồi múc cho Quý Minh Luân và mình một chén, cúi đầu ăn một ngụm nhỏ.
Quý Minh Luân đẩy một cái bánh quẩy khác vào tay cậu: "Để lâu sẽ mềm. "
Giang Lẫm gắp lên nhưng không chấm vào chén nước tương kia, đến khi ăn xong, cậu rút hai tờ khăn giấy, một tờ lau miệng, một tờ đưa cho Quý Minh Luân.
Đi ra khỏi quán cháo, cậu hỏi Quý Minh Luân đỗ xe ở đâu, Quý Minh Luân hếch cằm chỉ sang một hướng khác: "Gần đây không còn chỗ trống, tôi đỗ ở chỗ hơi xa. "
Cậu nói, "Vậy tôi đi lấy xe với cậu,"
"Không cần, " Quý Minh Luân đứng tại chỗ không nhúc nhích, "Xe của cậu ở đối diện, cậu về trước đi. "
Ngón tay phải đặt bên cạnh hơi giật giật, Giang Lẫm kiên trì nói: "Tôi vừa ăn no, muốn đi bộ để tiêu hóa một chút. "
Ý đồ muốn tới gần của cậu quá rõ ràng, Quý Minh Luân im lặng một lát, cuối cùng cũng không từ chối: "Vậy thì đi thôi. "
Giang Lẫm nhấc chân đuổi theo, đi không được mấy bước lại hỏi về chuyện vừa rồi: "Cậu quyết định đi chơi từ khi nào? "
Quý Minh Luân đá một viên đá nhỏ bên chân: "Khi chưa nghỉ hè. "
"Muốn đi một mình giống như lần đi Thanh Hải* trước đó?" Giang Lẫm buộc miệng hỏi. Quả nhiên Quý Minh Luân liếc mắt nhìn cậu một cái, sau đó cậu nghĩ nên che dấu việc này như thế nào, Quý Minh Luân cười nửa miệng nói: "Cậu biết không ít chuyện, là Đặng Phong nói? "
*Thanh Hải, là một tỉnh thuộc Tây Bắc Trung Quốc
"Không phải, " Giang Lẫm đi vòng qua vũng nước phía trước, "Lúc trở về tôi có đi tìm Trần Ny Đan. "
"Cậu còn biết cái gì nữa?"
"Không còn gì nữa." Sợ Quý Minh Luân hiểu lầm dụng ý của mình, Giang Lẫm kéo cánh tay hắn, "Thật ra khi đó người tôi muốn tìm nhất là cậu, nhưng tôi chắc cậu không muốn nhìn thấy tôi. "
Quý Minh Luân không hé răng, lại đi về phía trước vài bước mới nói: "Nếu không muốn đi Tây An thì đừng ép mình, tôi giúp cậu nói với Đặng Phong, tên kia rất dễ nói chuyện. "
"Không có, tôi muốn đi." Giang Lẫm lập tức giải thích, "Tôi chỉ đang suy nghĩ vì sao cậu vẫn không nói chuyện tuần sau sẽ đi chơi với tôi. "
"Không phải cậu không có hứng thú với Tây An sao?" Quý Minh Luân hỏi ngược lại, "Kỳ nghỉ hè trung học tôi có rủ cậu đi một lần, cậu nói không muốn đi. "
Dừng bước, sắc mặt Giang Lẫm hơi ngạc nhiên nhìn bóng lưng Quý Minh Luân.
Cậu có từ chối không?
Vắt óc ra nhớ lại những chuyện có liên quan đến việc này, rất nhanh cậu nhớ tới việc Quý Minh Luân đã từng rủ mình đi, nhưng khi đó tâm trạng của cậu vì một số chuyện không thể nói nên không tốt lắm, hơn nữa lúc ấy cậu thật sự không hứng thú với Tây An cho lắm.
Tiếng bước chân phía sau biến mất, Quý Minh Luân không cần quay đầu lại cũng biết Giang Lẫm đang nhớ lại những chuyện trước đây. Trong lòng thở dài, hắn lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, mở khóa chiếc SUV màu xanh đối diện.
"Quay về đi." Tay cầm chìa khóa xe vung về phía Giang Lẫm, Quý Minh Luân sải bước qua đường, vừa định mở cửa xe đã bị một bàn tay từ phía sau duỗi tới ấn lại.
"Minh Luân, cậu đừng hiểu lầm, khi đó là bởi vì cháu gái của ba tôi..."
Giang Lẫm sốt ruột nhìn Quý Minh Luân, cậu muốn lập tức làm rõ, nhưng phía sau có đèn pha của một chiếc Jeep*, cậu bị ánh sáng ấy làm cho chói mắt, ngay sau đó cậu bị Quý Minh Luân kéo vào trong ngực, bên cạnh còn có một trận gió mạnh thổi tới.
*Xe Jeep là dòng xe đã có tuổi đời khá lâu. Đây được coi như dòng xe huyền thoại trong thế giới ô tô. Sở hữu ngoại hình đặc biệt, thiết kế hầm hố, đậm chất nam tính.
Nơi Quý Minh Luân đỗ xe là ở một con đường nhỏ hẻo lánh, bên phải là một hàng đầy xe tư nhân, chiều rộng còn lại của mặt đường vừa đủ để xe cộ đi lại song song. Sẽ rất nguy hiểm nếu gặp một người lái xe quá tốc độ.
Chứng kiến cảnh vừa rồi, Quý Minh Luân vô cùng sợ hãi, mắng chửi chiếc xe kia, cúi đầu nhìn tay chân của Giang Lẫm: "Có bị thương không? "
Giang Lẫm còn đang lưu luyến cái ôm khi nãy nhưng đáng tiếc Quý Minh Luân thoắt cái đã buông cậu ra, cậu đành phải lắc đầu nói: "Không sao, may mà cậu kéo tôi lại. "
"Đừng đứng đây nữa." Quý Minh Luân bị làm cho hồn bay phách lạc, dẫn cậu đi vào bên trong, "Mau quay về chỗ đỗ xe đi. "
Giang Lẫm không chịu đi, lại có một chiếc xe khác chạy ngang qua, đèn xe chiếu lên mặt cậu, hắn muốn nói nhưng lại thôi. Nhớ tới những lời khi nãy còn chưa nói xong, Quý Minh Luân hỏi: "Vừa rồi cậu muốn nói cái gì? "
Cảm xúc đột ngột bị cắt đứt, Giang Lẫm không muốn nhắc lại những chuyện lộn xộn của Giang Kiến Thần để tránh ảnh hưởng đến bầu không khí.
Đêm nay bóng đêm sâu thẳm, con đường nhỏ không có đèn đường có vẻ rất yên tĩnh, chỉ có tiếng dế phát ra trong các bụi cỏ. Nhìn gương mặt không rõ ràng của người trước mặt, Giang Lẫm bỗng nhiên ý thức được Quý Minh Luân lúc này cũng không thấy rõ mình.
Cảm giác không nói nên lời len lỏi trong tim cậu, cậu bỗng nhiên muốn nói mấy câu với Quý Minh Luân, nói một câu bí mật mà bình thường cậu không dám nói ra.
Ngón tay nắm chặt khe quần jean, cậu nuốt nước bọt, nhìn chằm chằm đôi mắt lộ ra trong bóng tối nói: "Thật ra con người sẽ thay đổi. "
"Trước đây có lẽ tôi không thích một người hay một thành phố nào đó nhưng không có nghĩa là hiện tại cũng không thích."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất