Chương 3
Sau khi nhận trà chanh đá từ nhân viên bán hàng, Giang Lẫm đi về phía lối vào của con đường phía trước.
Gió biển thổi mạnh, mái tóc dưới vành mũ bị gió thổi không ngừng bay lên, đi được một đoạn, ly trà chanh đá chảy ra những giọt nước lớn. Nhìn ly nước, Giang Lẫm do dự một chút rồi cắn ống hút.
Dạ dày của cậu không tốt, bình thường đều hạn chế đụng vào đồ lạnh, lúc này tâm tình thật sự rất kém, nhưng lại nhớ tới tối hôm trước uống nửa tá bia cũng không sao, cậu liền không băn khoăn nữa, uống một hớp lớn.
Những viên đá theo chuyển động của cậu va chạm lẫn nhau, chất lỏng lạnh lẽo đua nhau lướt qua thực quản, nhiệt độ toàn thân nhanh chóng giảm xuống, muộn phiền trong lòng cũng nhanh chóng được xoa dịu.
Ly trà chanh đá này là được pha theo công thức chính hiệu của người Hồng Kông, chua chua ngọt ngọt phảng phất vị đắng, gần giống như ly mà Lục Triều thường pha cho cậu. Nhớ lại hôm nay là ngày Lục Triều về nhà, cậu dùng điện thoại di động nhắn tin: "Mấy giờ ông đến Hồng Kông?"
Vuốt ngón tay thoát khỏi màn hình trò chuyện, tầm mắt của cậu rơi vào rơi vào khung hình đại diện ở trên cùng. Cậu lắc đầu, mở hộp thoại của Quý Minh Luân, nhìn thời gian của tin nhắn cuối cùng.
Đã 14 tháng trôi qua.
Trong suốt mười bốn tháng, họ không hề nhắn gì cho nhau.
Mặc dù thái độ của Quý Minh Luân rất lạnh lùng, nhưng cậu hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của người kia, dù sao lúc trước cậu chính là người không cho hắn cơ hội giải thích. Khoảng thời gian đó cho dù là Quý Minh Luân gọi tới, hoặc là đến trước nhà của cậu, cậu đều tránh không gặp hắn, còn chặn wechat của hắn.
Nếu đổi lại Quý Minh Luân là người đối xử với cậu như vậy, phản ứng của cậu có thể sẽ còn lớn hơn Quý Minh Luân.
Đang trong dòng suy nghĩ, cậu bỗng nhiên nhớ đến hai nam sinh cạnh bên Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân trước kia không phải là một người thích làm bậy, chẳng lẽ trong một năm này hắn lại phóng thích bản thân?
Tìm được wechat của Trần Ny Đan, Giang Lẫm đè nút thoại, Trần Ny Đan nhanh chóng trả lời, nói rằng nam sinh có khuôn mặt trẻ con mà cậu hỏi hẳn là ở trong đội bóng rổ của trường, nếu nhớ không lầm là đàn em khoa Lịch sử, đã có bạn gái.
Giang Lẫm lại hỏi về nam sinh tóc dài, người này thì Trần Ny Đan không có ấn tượng, bảo cậu miêu tả kĩ hơn một chút.
Thật ra cậu cũng không thấy rõ diện mạo của đối phương, tối hôm qua ở trong xe, người nọ mặc áo hoodie màu đen, cậu liền cho là nữ, vừa rồi mới phát hiện đối phương giới tính là nam, mặc dù người nọ có đeo khẩu trang che đi miệng và mũi, nhưng cậu luôn cảm thấy người này khá quen mắt.
Không khí lọt vào ống hút và phát ra tiếng "rột rột", Giang Lẫm nhìn xuống, thì ra là trong vô thức cậu đã uống xong ly trà chanh đá.
Đặt cái ly rỗng xuống, cậu định ném nó rồi rời đi, giơ cánh tay lên định ném xuống, cậu lại cảm giác được cảm giác đau nhói quen thuộc.
Nhíu mày, cậu dùng tay trái đặt xuống bụng.
Năm nay học ở Los Angeles, do áp lực học tập, cậu thường không ăn uống đúng giờ, thường xuyên bị đau dạ dày. Cũng may sau này gặp được bạn cùng phòng hiện tại - Lục Triều, người ấy được xem như là chuyên gia về bếp núc, mỗi ngày đều thay đổi thực đơn, ở bên cạnh dặn dò ăn uống đầy đủ mới khiến dạ dày của cậu dần ổn hơn.
Cúi đầu chịu đựng một lúc, cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt. Cậu nghĩ ngồi ở đây không phải là cách hay, liền đứng dậy quay về xe, nhưng mà không đi được bao lâu thì tốc độ đi dần dần chậm lại, cậu khom lưng, đỡ lấy lan can bên cạnh mà thở dốc.
Gần trưa, nhiệt độ ngày càng cao, mồ hôi nhễ nhại trên da cậu. Cậu cắn chặt răng tiếp tục bước đi, đến khi nhìn thấy bãi đỗ xe, cậu cảm thấy công sức mình bỏ ra nãy giờ không hề phí.
Đã nửa năm rồi cậu không gặp phải triệu chứng mãnh liệt như vậy, không khỏi hối hận vì sự ương ngạnh vừa rồi của mình. Lau đi mồ hôi đang chảy xuống trên thái dương, cậu không thể lái xe trong trạng thái như thế này, vì thế cậu đi đến ngã tư đối diện, ở trong dòng xe thưa thớt bắt được một chiếc taxi.
Nghe cậu nói muốn đến bệnh viện gần nhất, tài xế quay đầu lại, thấy sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, trán đầy mồ hôi, lo lắng không biết cậu đang bị gì. Cậu cố gắng giải thích chỉ là bệnh dạ dày, lúc này tài xế mới đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất đưa cậu đến bệnh viện.
Khi bước vào cổng cấp cứu của bệnh viện số 1, cậu đau đớn đến nỗi không thể đứng vững. Cũng may kinh nghiệm khám bệnh của cậu rất phong phú, vừa nhìn thấy y tá liền miêu tả ngắn gọn triệu chứng và lịch sử bệnh trong quá khứ, y tá đỡ cậu đến bàn khám bệnh, sau khi đo huyết áp cho cậu xong gọi bác sĩ đến xem cho cậu.
Sau vài lần kiểm tra, biết được cậu chưa ổn định về thời gian, buổi sáng lại uống một ly trà chanh đá mà không ăn sáng, lúc tới còn phơi nắng mà đi tới, liền thông báo cho cậu đây là viêm dạ dày đột ngột, kê đơn thuốc cho cậu, sau đó truyền dịch cho cậu.
Y tá tiến vào nhận lấy đơn thuốc, đỡ cậu ra ngoài muốn giúp cậu đăng ký chứng minh thư, cậu muốn lấy ví tiền, sờ một cái mới nhớ ra ví để trên xe.
Biết cậu không mang theo bất kỳ giấy tờ nào, y tá nói có thể kê đơn thuốc cho cậu trước, nhưng yêu cầu cậu phải tìm người thân hoặc bạn bè để có thể giúp cậu lấy thuốc. Cậu ngồi trên ghế tựa lưng vào tường, thần kinh bị đau đớn tra tấn yếu ớt đến mức giống như bị gãy xương, ngược lại, khuôn mặt Quý Minh Luân ở trước mắt cậu càng ngày càng rõ ràng, nó cũng làm cho cậu nhớ lại trước kia mỗi lần đến bệnh viện, người nọ luôn bên cạnh chăm sóc cậu.
Cảm xúc hối hận như tràn ngập trong lòng. Sau một hồi đấu tranh, cậu lấy điện thoại ra.
[Tôi đang truyền dịch ở bên khu cấp cứu, để quên chứng minh trong xe, cậu có thể giúp tôi lấy nó không? 】
Tin nhắn này Giang Lẫm chỉnh sửa ba lần, ngón tay không có sức lực nên hay nhấn nhầm phím, cậu chần chờ trong giây lát sau đó mới ấn gửi.
Sau khi tin nhắn được gửi thành công, cậu hồi hợp nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng may hệ thống không hiện dấu chấm than màu đỏ nhắc nhở đối phương đã kéo cậu vào danh sách đen.
Cậu theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục chịu đựng một trận cảm giác đau đớn. Nắm chặt điện thoại trong tay, sau khi tin nhắn được gửi đi, mỗi một giây cậu đều trở nên rất khó chịu, cậu sẽ không khống chế được mà nghĩ Quý Minh Luân khi nhìn thấy tin nhắn sẽ phản ứng như thế nào.
Cảm giác đau đớn trong dạ dày dưới loại cảm xúc dày vò này không khống chế lại được, bụng dưới cũng bắt đầu đau. Cậu có chút không chịu nổi, muốn gọi y tá cho cậu thuốc giảm đau trước, Đồng hồ* trên cổ tay lúc này bỗng reo lên, cậu nâng lên xem, là wechat từ Quý Minh Luân.
*này là apple watch
Không thèm mở khóa điện thoại, cậu bấm ngay vào tin nhắn đang hiện trên đồng hồ.
Chỉ có một dòng tin nhắn trên màn hình: [Khu vực cấp cứu nào?] 】
"Có việc gấp?"
Tiếng nói chuyện bên cạnh cắt đứt sự chú ý của Quý Minh Luân, hắn buông điện thoại di động xuống, dừng một chút rồi nói với người bên cạnh: "Bạn tôi đang gặp chút rắc rối, hiện tại tôi phải đi một chuyến, cậu bắt taxi về được không? "
"Được, " Tô Nghiễn dứt khoát nói, "Anh cứ để tôi ở đây đi, tôi muốn đi siêu thị. "
Vừa rồi khi truyền dịch, nhiệt độ cơ thể Tô Nghiễn đã giảm xuống còn 37,8 độ, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, Quý Minh Luân liền mở khóa cửa xe cho y đi xuống, dặn dò y nếu có việc gì hãy gọi điện thoại cho mình.
Tô Nghiễn phất phất tay, cười nói: "Anh nói nhiều y chang hắn vậy, mau đi đi. "
Đóng cửa sổ xe lại, Quý Minh Luân rẽ vào ngã tư phía trước, mất chưa đến mười phút đã đến bệnh viện.
Tô Nghiễn vừa rồi truyền dịch ở phòng khám, hiện tại Giang Lẫm đang cấp cứu, hắn dừng xe xong liền đi về phía tòa nhà cấp cứu phía trước, vào phòng truyền dịch, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người ngồi ở góc, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phòng truyền dịch của khoa cấp cứu có rất nhiều bệnh nhân, Quý Minh Luân đứng ở cửa một lát, đã bị hai người ra vào nơi này đụng trúng.
Người thứ hai đụng trúng hắn là một dì trung niên, hẳn là chê vóc dáng cao lớn của hắn chắn hết cửa, nhịn không được lầm bầm vài câu. Hắn không phản ứng gì cả, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng đang ngồi ở góc kia.
Cùng Giang Lẫm đi đến khoa cấp cứu đối với hắn mà nói là một chuyện rất quen thuộc, gia đình hai người bọn họ đều thuộc loại khó mà nói hết, mặc dù sống trong gia đình khá giả, nhưng lại thiếu đi tình yêu thương của cha mẹ và người thân.
Hắn không nhớ rõ lần đầu tiên cùng Giang Lẫm đến khoa cấp cứu là khi nào, nhưng hắn nhớ là khoảng năm mười một, mười hai tuổi. Khi đó mẹ Giang Lẫm được xe cứu thương đưa đến phòng cấp cứu, nhà người khác đều là người lớn bận rộn còn đứa nhỏ thì đứng một bên xem, nhưng hai người bọn họ lại muốn luống cuống tay chân nghe nhân viên y tế chỉ dẫn, chạy tới chạy lui nộp tiền ký tên.
Đêm đó bác sĩ liên tiếp đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch hai lần, Giang Lẫm rõ ràng lo lắng đến nỗi ngón tay đều đang run rẩy, lại cố chấp từ đầu đến cuối không chảy một giọt nước mắt nào, khi hắn hỏi cậu có muốn thông báo cho Giang Kiến Thần hay không, Giang Lẫm hung hăng đạp vào tường ngoài hành lang.
Sau đó hắn ôm lấy Giang Lẫm an ủi, Giang Lẫm tựa vào vai hắn, một lúc sau mới nghẹn ra một câu.
"Vì sao người bị ung thư không phải là Giang Kiến Thần?"
Ký ức trong đầu hắn giống như một bó hoa hồng đã héo rũ từ lâu, sớm đã không thích hợp để mang đến trước mặt người khác. Hắn sải chân đi đến bên cạnh Giang Lẫm, nhìn bàn tay đang đặt trên tay vịn.
Kim truyền dịch được cố định trên mu bàn tay trắng nõn, vài mạch máu mỏng do truyền dịch mà hơi sưng lên, vùng da gần ngón trỏ và ngón giữa hơi ửng đỏ, phía trên còn có mấy mụn nước.
Tầm mắt dừng lại ở những mụn nước nhỏ kia, còn chưa biết được đây là bị cái gì, chủ nhân ngón tay liền rụt đầu ngón tay lại, đem chúng giấu ở phía sau.
Quý Minh Luân quay mặt lại, đối diện với ánh mắt của Giang Lẫm.
Quý Minh Luân đứng thẳng, thản nhiên nói: "Sao lại đến khoa cấp cứu? "
"Viêm dạ dày tái phát."
Giang Lẫm đưa mắt nhìn theo Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân trên mặt không có một tia cảm xúc, ngay khi cậu đang ngóng trông Quý Minh Luân nói thêm một chút lời quan tâm, người nọ duỗi tay về phía cậu: "Đưa chìa khóa xe cho tôi. "
Chìa khóa xe bị Giang Lẫm đặt trong túi quần bên trái, tay trái cậu đang truyền dịch, tay phải duỗi qua muốn móc ra, nhưng bởi vì túi tương đối sâu, tư thế ngược lại này không lấy được, đành phải nói với Quý Minh Luân: "Cậu tự lấy đi. "
Nhìn cậu một cái, Quý Minh Luân khom lưng, đưa tay vào túi quần cậu, theo đùi sờ được chìa khóa xe.
Giang Lẫm nhìn chằm chằm động tác của Quý Minh Luân, rõ ràng là ở trong phòng truyền dịch cấp cứu có rất nhiều người đến kẻ đi, rõ ràng chỉ là động tác móc chìa khóa rất bình thường, đầu óc lại không đúng đắng nhớ lại một số mộng mị có liên quan đến người trước mắt.
Chẳng qua không đợi cậu suy nghĩ lung tung, Quý Minh Luân liền rút tay ra, xoay người sải bước rời đi.
Gió biển thổi mạnh, mái tóc dưới vành mũ bị gió thổi không ngừng bay lên, đi được một đoạn, ly trà chanh đá chảy ra những giọt nước lớn. Nhìn ly nước, Giang Lẫm do dự một chút rồi cắn ống hút.
Dạ dày của cậu không tốt, bình thường đều hạn chế đụng vào đồ lạnh, lúc này tâm tình thật sự rất kém, nhưng lại nhớ tới tối hôm trước uống nửa tá bia cũng không sao, cậu liền không băn khoăn nữa, uống một hớp lớn.
Những viên đá theo chuyển động của cậu va chạm lẫn nhau, chất lỏng lạnh lẽo đua nhau lướt qua thực quản, nhiệt độ toàn thân nhanh chóng giảm xuống, muộn phiền trong lòng cũng nhanh chóng được xoa dịu.
Ly trà chanh đá này là được pha theo công thức chính hiệu của người Hồng Kông, chua chua ngọt ngọt phảng phất vị đắng, gần giống như ly mà Lục Triều thường pha cho cậu. Nhớ lại hôm nay là ngày Lục Triều về nhà, cậu dùng điện thoại di động nhắn tin: "Mấy giờ ông đến Hồng Kông?"
Vuốt ngón tay thoát khỏi màn hình trò chuyện, tầm mắt của cậu rơi vào rơi vào khung hình đại diện ở trên cùng. Cậu lắc đầu, mở hộp thoại của Quý Minh Luân, nhìn thời gian của tin nhắn cuối cùng.
Đã 14 tháng trôi qua.
Trong suốt mười bốn tháng, họ không hề nhắn gì cho nhau.
Mặc dù thái độ của Quý Minh Luân rất lạnh lùng, nhưng cậu hoàn toàn có thể hiểu được tâm tình của người kia, dù sao lúc trước cậu chính là người không cho hắn cơ hội giải thích. Khoảng thời gian đó cho dù là Quý Minh Luân gọi tới, hoặc là đến trước nhà của cậu, cậu đều tránh không gặp hắn, còn chặn wechat của hắn.
Nếu đổi lại Quý Minh Luân là người đối xử với cậu như vậy, phản ứng của cậu có thể sẽ còn lớn hơn Quý Minh Luân.
Đang trong dòng suy nghĩ, cậu bỗng nhiên nhớ đến hai nam sinh cạnh bên Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân trước kia không phải là một người thích làm bậy, chẳng lẽ trong một năm này hắn lại phóng thích bản thân?
Tìm được wechat của Trần Ny Đan, Giang Lẫm đè nút thoại, Trần Ny Đan nhanh chóng trả lời, nói rằng nam sinh có khuôn mặt trẻ con mà cậu hỏi hẳn là ở trong đội bóng rổ của trường, nếu nhớ không lầm là đàn em khoa Lịch sử, đã có bạn gái.
Giang Lẫm lại hỏi về nam sinh tóc dài, người này thì Trần Ny Đan không có ấn tượng, bảo cậu miêu tả kĩ hơn một chút.
Thật ra cậu cũng không thấy rõ diện mạo của đối phương, tối hôm qua ở trong xe, người nọ mặc áo hoodie màu đen, cậu liền cho là nữ, vừa rồi mới phát hiện đối phương giới tính là nam, mặc dù người nọ có đeo khẩu trang che đi miệng và mũi, nhưng cậu luôn cảm thấy người này khá quen mắt.
Không khí lọt vào ống hút và phát ra tiếng "rột rột", Giang Lẫm nhìn xuống, thì ra là trong vô thức cậu đã uống xong ly trà chanh đá.
Đặt cái ly rỗng xuống, cậu định ném nó rồi rời đi, giơ cánh tay lên định ném xuống, cậu lại cảm giác được cảm giác đau nhói quen thuộc.
Nhíu mày, cậu dùng tay trái đặt xuống bụng.
Năm nay học ở Los Angeles, do áp lực học tập, cậu thường không ăn uống đúng giờ, thường xuyên bị đau dạ dày. Cũng may sau này gặp được bạn cùng phòng hiện tại - Lục Triều, người ấy được xem như là chuyên gia về bếp núc, mỗi ngày đều thay đổi thực đơn, ở bên cạnh dặn dò ăn uống đầy đủ mới khiến dạ dày của cậu dần ổn hơn.
Cúi đầu chịu đựng một lúc, cảm giác đau đớn càng lúc càng mãnh liệt. Cậu nghĩ ngồi ở đây không phải là cách hay, liền đứng dậy quay về xe, nhưng mà không đi được bao lâu thì tốc độ đi dần dần chậm lại, cậu khom lưng, đỡ lấy lan can bên cạnh mà thở dốc.
Gần trưa, nhiệt độ ngày càng cao, mồ hôi nhễ nhại trên da cậu. Cậu cắn chặt răng tiếp tục bước đi, đến khi nhìn thấy bãi đỗ xe, cậu cảm thấy công sức mình bỏ ra nãy giờ không hề phí.
Đã nửa năm rồi cậu không gặp phải triệu chứng mãnh liệt như vậy, không khỏi hối hận vì sự ương ngạnh vừa rồi của mình. Lau đi mồ hôi đang chảy xuống trên thái dương, cậu không thể lái xe trong trạng thái như thế này, vì thế cậu đi đến ngã tư đối diện, ở trong dòng xe thưa thớt bắt được một chiếc taxi.
Nghe cậu nói muốn đến bệnh viện gần nhất, tài xế quay đầu lại, thấy sắc mặt cậu tái nhợt như tờ giấy, trán đầy mồ hôi, lo lắng không biết cậu đang bị gì. Cậu cố gắng giải thích chỉ là bệnh dạ dày, lúc này tài xế mới đạp chân ga, dùng tốc độ nhanh nhất đưa cậu đến bệnh viện.
Khi bước vào cổng cấp cứu của bệnh viện số 1, cậu đau đớn đến nỗi không thể đứng vững. Cũng may kinh nghiệm khám bệnh của cậu rất phong phú, vừa nhìn thấy y tá liền miêu tả ngắn gọn triệu chứng và lịch sử bệnh trong quá khứ, y tá đỡ cậu đến bàn khám bệnh, sau khi đo huyết áp cho cậu xong gọi bác sĩ đến xem cho cậu.
Sau vài lần kiểm tra, biết được cậu chưa ổn định về thời gian, buổi sáng lại uống một ly trà chanh đá mà không ăn sáng, lúc tới còn phơi nắng mà đi tới, liền thông báo cho cậu đây là viêm dạ dày đột ngột, kê đơn thuốc cho cậu, sau đó truyền dịch cho cậu.
Y tá tiến vào nhận lấy đơn thuốc, đỡ cậu ra ngoài muốn giúp cậu đăng ký chứng minh thư, cậu muốn lấy ví tiền, sờ một cái mới nhớ ra ví để trên xe.
Biết cậu không mang theo bất kỳ giấy tờ nào, y tá nói có thể kê đơn thuốc cho cậu trước, nhưng yêu cầu cậu phải tìm người thân hoặc bạn bè để có thể giúp cậu lấy thuốc. Cậu ngồi trên ghế tựa lưng vào tường, thần kinh bị đau đớn tra tấn yếu ớt đến mức giống như bị gãy xương, ngược lại, khuôn mặt Quý Minh Luân ở trước mắt cậu càng ngày càng rõ ràng, nó cũng làm cho cậu nhớ lại trước kia mỗi lần đến bệnh viện, người nọ luôn bên cạnh chăm sóc cậu.
Cảm xúc hối hận như tràn ngập trong lòng. Sau một hồi đấu tranh, cậu lấy điện thoại ra.
[Tôi đang truyền dịch ở bên khu cấp cứu, để quên chứng minh trong xe, cậu có thể giúp tôi lấy nó không? 】
Tin nhắn này Giang Lẫm chỉnh sửa ba lần, ngón tay không có sức lực nên hay nhấn nhầm phím, cậu chần chờ trong giây lát sau đó mới ấn gửi.
Sau khi tin nhắn được gửi thành công, cậu hồi hợp nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng may hệ thống không hiện dấu chấm than màu đỏ nhắc nhở đối phương đã kéo cậu vào danh sách đen.
Cậu theo bản năng thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục chịu đựng một trận cảm giác đau đớn. Nắm chặt điện thoại trong tay, sau khi tin nhắn được gửi đi, mỗi một giây cậu đều trở nên rất khó chịu, cậu sẽ không khống chế được mà nghĩ Quý Minh Luân khi nhìn thấy tin nhắn sẽ phản ứng như thế nào.
Cảm giác đau đớn trong dạ dày dưới loại cảm xúc dày vò này không khống chế lại được, bụng dưới cũng bắt đầu đau. Cậu có chút không chịu nổi, muốn gọi y tá cho cậu thuốc giảm đau trước, Đồng hồ* trên cổ tay lúc này bỗng reo lên, cậu nâng lên xem, là wechat từ Quý Minh Luân.
*này là apple watch
Không thèm mở khóa điện thoại, cậu bấm ngay vào tin nhắn đang hiện trên đồng hồ.
Chỉ có một dòng tin nhắn trên màn hình: [Khu vực cấp cứu nào?] 】
"Có việc gấp?"
Tiếng nói chuyện bên cạnh cắt đứt sự chú ý của Quý Minh Luân, hắn buông điện thoại di động xuống, dừng một chút rồi nói với người bên cạnh: "Bạn tôi đang gặp chút rắc rối, hiện tại tôi phải đi một chuyến, cậu bắt taxi về được không? "
"Được, " Tô Nghiễn dứt khoát nói, "Anh cứ để tôi ở đây đi, tôi muốn đi siêu thị. "
Vừa rồi khi truyền dịch, nhiệt độ cơ thể Tô Nghiễn đã giảm xuống còn 37,8 độ, tinh thần cũng tốt hơn nhiều, Quý Minh Luân liền mở khóa cửa xe cho y đi xuống, dặn dò y nếu có việc gì hãy gọi điện thoại cho mình.
Tô Nghiễn phất phất tay, cười nói: "Anh nói nhiều y chang hắn vậy, mau đi đi. "
Đóng cửa sổ xe lại, Quý Minh Luân rẽ vào ngã tư phía trước, mất chưa đến mười phút đã đến bệnh viện.
Tô Nghiễn vừa rồi truyền dịch ở phòng khám, hiện tại Giang Lẫm đang cấp cứu, hắn dừng xe xong liền đi về phía tòa nhà cấp cứu phía trước, vào phòng truyền dịch, liếc mắt một cái liền nhìn thấy một người ngồi ở góc, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Phòng truyền dịch của khoa cấp cứu có rất nhiều bệnh nhân, Quý Minh Luân đứng ở cửa một lát, đã bị hai người ra vào nơi này đụng trúng.
Người thứ hai đụng trúng hắn là một dì trung niên, hẳn là chê vóc dáng cao lớn của hắn chắn hết cửa, nhịn không được lầm bầm vài câu. Hắn không phản ứng gì cả, chỉ chăm chú nhìn bóng dáng đang ngồi ở góc kia.
Cùng Giang Lẫm đi đến khoa cấp cứu đối với hắn mà nói là một chuyện rất quen thuộc, gia đình hai người bọn họ đều thuộc loại khó mà nói hết, mặc dù sống trong gia đình khá giả, nhưng lại thiếu đi tình yêu thương của cha mẹ và người thân.
Hắn không nhớ rõ lần đầu tiên cùng Giang Lẫm đến khoa cấp cứu là khi nào, nhưng hắn nhớ là khoảng năm mười một, mười hai tuổi. Khi đó mẹ Giang Lẫm được xe cứu thương đưa đến phòng cấp cứu, nhà người khác đều là người lớn bận rộn còn đứa nhỏ thì đứng một bên xem, nhưng hai người bọn họ lại muốn luống cuống tay chân nghe nhân viên y tế chỉ dẫn, chạy tới chạy lui nộp tiền ký tên.
Đêm đó bác sĩ liên tiếp đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch hai lần, Giang Lẫm rõ ràng lo lắng đến nỗi ngón tay đều đang run rẩy, lại cố chấp từ đầu đến cuối không chảy một giọt nước mắt nào, khi hắn hỏi cậu có muốn thông báo cho Giang Kiến Thần hay không, Giang Lẫm hung hăng đạp vào tường ngoài hành lang.
Sau đó hắn ôm lấy Giang Lẫm an ủi, Giang Lẫm tựa vào vai hắn, một lúc sau mới nghẹn ra một câu.
"Vì sao người bị ung thư không phải là Giang Kiến Thần?"
Ký ức trong đầu hắn giống như một bó hoa hồng đã héo rũ từ lâu, sớm đã không thích hợp để mang đến trước mặt người khác. Hắn sải chân đi đến bên cạnh Giang Lẫm, nhìn bàn tay đang đặt trên tay vịn.
Kim truyền dịch được cố định trên mu bàn tay trắng nõn, vài mạch máu mỏng do truyền dịch mà hơi sưng lên, vùng da gần ngón trỏ và ngón giữa hơi ửng đỏ, phía trên còn có mấy mụn nước.
Tầm mắt dừng lại ở những mụn nước nhỏ kia, còn chưa biết được đây là bị cái gì, chủ nhân ngón tay liền rụt đầu ngón tay lại, đem chúng giấu ở phía sau.
Quý Minh Luân quay mặt lại, đối diện với ánh mắt của Giang Lẫm.
Quý Minh Luân đứng thẳng, thản nhiên nói: "Sao lại đến khoa cấp cứu? "
"Viêm dạ dày tái phát."
Giang Lẫm đưa mắt nhìn theo Quý Minh Luân.
Quý Minh Luân trên mặt không có một tia cảm xúc, ngay khi cậu đang ngóng trông Quý Minh Luân nói thêm một chút lời quan tâm, người nọ duỗi tay về phía cậu: "Đưa chìa khóa xe cho tôi. "
Chìa khóa xe bị Giang Lẫm đặt trong túi quần bên trái, tay trái cậu đang truyền dịch, tay phải duỗi qua muốn móc ra, nhưng bởi vì túi tương đối sâu, tư thế ngược lại này không lấy được, đành phải nói với Quý Minh Luân: "Cậu tự lấy đi. "
Nhìn cậu một cái, Quý Minh Luân khom lưng, đưa tay vào túi quần cậu, theo đùi sờ được chìa khóa xe.
Giang Lẫm nhìn chằm chằm động tác của Quý Minh Luân, rõ ràng là ở trong phòng truyền dịch cấp cứu có rất nhiều người đến kẻ đi, rõ ràng chỉ là động tác móc chìa khóa rất bình thường, đầu óc lại không đúng đắng nhớ lại một số mộng mị có liên quan đến người trước mắt.
Chẳng qua không đợi cậu suy nghĩ lung tung, Quý Minh Luân liền rút tay ra, xoay người sải bước rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất