Chương 1: Nhặt mèo
Bạch Ngọc Đường nhặt được một con mèo, một con mèo nhỏ rất bình thường.
Ngày đó hắn đến Thành Bắc đưa đồ cho anh trai đang họp ở công ty. Trên đường về đột nhiên cảm thấy có gì đó bám lấy ống quần. Cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một con mèo nhỏ lông xù rối tung, có chút bẩn.
Mèo nhỏ vươn một móng túm lấy quần Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu lên thận trọng nhìn hắn. Thấy hắn cúi đầu, nó run run mà rụt cổ lại, yếu ớt kêu một tiếng. Tiếng 'meo' mềm nhũn nhẹ nhàng kia kêu lên làm trong lòng Bạch Ngọc Đường ngứa ngứa, mềm lòng vô cùng.
Bạch Ngọc Đường rất thích mèo nhưng chưa bao giờ tự nuôi chúng. Con mèo trước mắt này thoạt nhìn tuy rằng có hơi bẩn, nhưng ngoài ý muốn thật thuận mắt, đôi mắt xanh biếc rưng rưng nhìn hắn không chớp, dường như sợ hắn chạy.
Bạch Ngọc Đường không biết con mèo này chạy đến đây thế nào, nhìn bộ dạng nó hình như đang bị thương, đương nhiên không thể mặc kệ bỏ lại nó. Dù sao cũng là duyên phận, cứ nhặt nó về nuôi trước.
Bạch Ngọc Đường chuyển động chân, mèo nhỏ lập tức khẩn trương lên, càng dùng sức bấu víu hắn, không cho hắn đi. Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đành phải khom người ôm mèo nhỏ lên đặt vào lòng. Mèo nhỏ rất ngoan, nhận ra Bạch Ngọc Đường không định bỏ nó lại, lập tức thành thành thật thật nằm sấp bất động, cái đuôi dài nhỏ rũ xuống đung đưa, quét qua cánh tay Bạch Ngọc Đường, có hơi ngứa, Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu mèo con, khóe miệng mỉm cười.
Sau khi cẩn thận xem xét, Bạch Ngọc Đường phát hiện trên người mèo con có mấy vết thương, không sâu nhưng máu chảy ra vẫn nhiễm đỏ một mảng lông. Bạch Ngọc Đường ở tại Thành Nam, cách nơi này hơi xa, không thể cứ như vậy mang nó trở về, cần phải nhanh chóng xử lí miệng vết thương cho nó tránh nhiễm trùng trên đường.
Cũng may xung quanh đó có khu dân cư, Bạch Ngọc Đường ôm mèo đi đến chỗ nhiều người hỏi thăm, may mắn sau nhiều lần trắc trở tìm được một phòng khám thú y gần đó. Phòng khám rất sạch sẽ, một y tá vội vàng kiểm tra cho một con chó, chủ nhân ngồi bên cạnh nhìn xem, trong phòng vô trùng truyền đến tiếng kêu của vài loài động vật, thật ra khá náo nhiệt.
Bác sĩ là thanh niên trẻ tuổi gầy gầy, một thân áo blouse trắng sạch sẽ, mang kính không gọng, mắt phượng hẹp dài, lúc Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa lập tức nhìn chằm chằm vào... con mèo trong lồng ngực hắn. Bạch Ngọc Đường nhìn bảng tên trước ngực, phía trên là tên của hắn, Công Tôn Sách.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thả mèo xuống bàn trước mặt Công Tôn Sách. Công Tôn Sách ôm mèo lên, mèo con hơi chống cự một chút, Công Tôn Sách không nhanh không chậm vuốt lông nó, mèo con trong nháy mắt liền yên lặng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu grừ grừ trông thật thoải mái. Bạch Ngọc Đường nhìn thủ pháp thuần thục của hắn, phỏng chừng thường xuyên làm thế này, rất có kinh nghiệm.
Công Tôn Sách kiểm tra một chút, ngẩng đầu gọi y tá kia: "Nguyệt Hoa, đến đây đem con mèo này đi tắm một chút, khử trùng, chú ý miệng vết thương."
Y tá lên tiếng, vừa vặn hoàn thành công việc nên đang rãnh tay, chủ nhân của con chó cảm ơn rồi dẫn nó đi. Y tá đi tới nhìn nhìn mèo con, nói một câu: "Nhóc con đáng yêu, chị mang em đi tắm sạch sẽ nhé." Sau đó cười cười với Bạch Ngọc Đường, ôm lấy mèo đi vào bên trong. Bạch Ngọc Đường nhìn bảng tên của cô, Đinh Nguyệt Hoa.
"Đừng lo." Công Tôn Sách thấy Bạch Ngọc Đường lo lắng, thản nhiên nói: "Chỉ là vết thương nhẹ, bôi thuốc rất nhanh sẽ khỏi. Xem ra, đó không phải là mèo của cậu?"
"Ừ, coi như tôi nhặt được." Bạch Ngọc Đường gật đầu, không ngờ hắn đã nhận ra.
Công Tôn Sách lấy đơn thuốc ra xoẹt xoẹt mà viết, một bên nói: "Mèo con có màu lông tốt lắm, đã tiêm vaccine phòng bệnh, móng chân và lông đều được cẩn thận cắt tỉa, chủ nhân đối với nó rất để tâm chăm sóc. Có lẽ bị thương do bị người khác bắt đi, gần đây có vài trường hợp thú cưng mất tích, có thể nó may mắn trốn ra được. Cậu quyết định giữ nó lại sao?"
Bạch Ngọc Đường ngẩng người, không nghĩ tới mèo con có thể có chủ nhân, hắn còn tưởng rằng nó là một con mèo hoang bị ức hiếp. Công Tôn Sách nói như vậy, hắn có chút do dự, mình ở tại Thành Bắc còn chủ nhân của mèo con hẳn là ở Thành Nam, đem mèo con đi, chủ nhân nó tìm không thấy sẽ đau lòng lắm. Nhưng để mèo lại cũng không quá yên tâm, nếu nó lại bị bắt đi thì làm sao bây giờ?
*Đoạn này có lẽ tác giả viết nhầm, lúc đầu Bạch Ngọc Đường ở Thành Nam đi đến Thành Bắc, giờ lại đổi thành ở tại Thành Bắc luôn=_=|||
Công Tôn Sách nhìn ra hắn rối rắm, mở miệng nói: "Nó có thể gặp được cậu cũng là duyên phận, nếu cậu muốn nuôi có thể để lại số điện thoại cho tôi, có người đến tìm nó tôi sẽ hỗ trợ thông báo một tiếng."
Đang nói, Đinh Nguyệt Hoa ôm mèo con ra. Bạch Ngọc Đường tiếp nhận mèo nhỏ, chạm vào tay cảm giác ấm áp, lông ngắn màu đen mềm mại sờ lên cảm xúc rất tốt. Mèo nhỏ thân đen móng trắng, ánh mắt màu ngọc bích ngập nước trong sáng, xinh đẹp mê người. Mèo con thấy Bạch Ngọc Đường vẫn một mực nhìn nó, 'bẹp' một móng vuốt vỗ vào mặt Bạch Ngọc Đường, đệm thịt mềm mại nho nhỏ khéo léo, không hề đau nhưng lại làm Bạch Ngọc Đường nở nụ cười.
Bạch Ngọc Đường cũng không từ chối, đợi Công Tôn Sách cho thuốc, sau khi chữa trị tốt cho mèo con, hắn để lại tên và số điện thoại rồi ôm mèo và thuốc đi. Trước đó Công Tôn Sách đã cố ý hỏi về năng lực nuôi mèo của Bạch Ngọc Đường, dặn dò một số việc cần chú ý. Biết được hắn ở Thành Bắc, chỉ đến Thành Nam để bàn công việc, thật sự sửng sốt một chút, cảm thán một câu chuyện này hơi phức tạp, nhưng cũng không bảo hắn để mèo lại, chỉ nói sẽ giúp hắn để ý tìm chủ của mèo con.
Bạch Ngọc Đường ôm mèo nhỏ lên xe. Trên bụng nó quấn một vòng băng gạc, đại khái là không thoải mái nên luôn dùng móng vuốt cào, miệng vẫn luôn kêu meo meo. Bạch Ngọc Đường thấy thú vị, bắt lấy hai chân trước không cho nó động. Mèo nhỏ có hơi sốt ruột cúi đầu liếm, đáng tiếc không liếm tới, chỉ có thể dùng cái đuôi quét qua.
Bạch Ngọc Đường nhìn mèo nhỏ hoạt bát, thở phào một hơi, khóe miệng cong lên độ cong xinh đẹp. xem ra ngày tháng sau này mình đại khái sẽ không còn nhàm chán.
Hết chương 1. 12/1/2022
Tác giả: Duy Vi A Yêu
Edit: Thỏ Cụp Tai
Ngày đó hắn đến Thành Bắc đưa đồ cho anh trai đang họp ở công ty. Trên đường về đột nhiên cảm thấy có gì đó bám lấy ống quần. Cúi đầu xuống nhìn, thì ra là một con mèo nhỏ lông xù rối tung, có chút bẩn.
Mèo nhỏ vươn một móng túm lấy quần Bạch Ngọc Đường, ngẩng đầu lên thận trọng nhìn hắn. Thấy hắn cúi đầu, nó run run mà rụt cổ lại, yếu ớt kêu một tiếng. Tiếng 'meo' mềm nhũn nhẹ nhàng kia kêu lên làm trong lòng Bạch Ngọc Đường ngứa ngứa, mềm lòng vô cùng.
Bạch Ngọc Đường rất thích mèo nhưng chưa bao giờ tự nuôi chúng. Con mèo trước mắt này thoạt nhìn tuy rằng có hơi bẩn, nhưng ngoài ý muốn thật thuận mắt, đôi mắt xanh biếc rưng rưng nhìn hắn không chớp, dường như sợ hắn chạy.
Bạch Ngọc Đường không biết con mèo này chạy đến đây thế nào, nhìn bộ dạng nó hình như đang bị thương, đương nhiên không thể mặc kệ bỏ lại nó. Dù sao cũng là duyên phận, cứ nhặt nó về nuôi trước.
Bạch Ngọc Đường chuyển động chân, mèo nhỏ lập tức khẩn trương lên, càng dùng sức bấu víu hắn, không cho hắn đi. Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, đành phải khom người ôm mèo nhỏ lên đặt vào lòng. Mèo nhỏ rất ngoan, nhận ra Bạch Ngọc Đường không định bỏ nó lại, lập tức thành thành thật thật nằm sấp bất động, cái đuôi dài nhỏ rũ xuống đung đưa, quét qua cánh tay Bạch Ngọc Đường, có hơi ngứa, Bạch Ngọc Đường sờ sờ đầu mèo con, khóe miệng mỉm cười.
Sau khi cẩn thận xem xét, Bạch Ngọc Đường phát hiện trên người mèo con có mấy vết thương, không sâu nhưng máu chảy ra vẫn nhiễm đỏ một mảng lông. Bạch Ngọc Đường ở tại Thành Nam, cách nơi này hơi xa, không thể cứ như vậy mang nó trở về, cần phải nhanh chóng xử lí miệng vết thương cho nó tránh nhiễm trùng trên đường.
Cũng may xung quanh đó có khu dân cư, Bạch Ngọc Đường ôm mèo đi đến chỗ nhiều người hỏi thăm, may mắn sau nhiều lần trắc trở tìm được một phòng khám thú y gần đó. Phòng khám rất sạch sẽ, một y tá vội vàng kiểm tra cho một con chó, chủ nhân ngồi bên cạnh nhìn xem, trong phòng vô trùng truyền đến tiếng kêu của vài loài động vật, thật ra khá náo nhiệt.
Bác sĩ là thanh niên trẻ tuổi gầy gầy, một thân áo blouse trắng sạch sẽ, mang kính không gọng, mắt phượng hẹp dài, lúc Bạch Ngọc Đường vừa vào cửa lập tức nhìn chằm chằm vào... con mèo trong lồng ngực hắn. Bạch Ngọc Đường nhìn bảng tên trước ngực, phía trên là tên của hắn, Công Tôn Sách.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng thả mèo xuống bàn trước mặt Công Tôn Sách. Công Tôn Sách ôm mèo lên, mèo con hơi chống cự một chút, Công Tôn Sách không nhanh không chậm vuốt lông nó, mèo con trong nháy mắt liền yên lặng, trong cổ họng phát ra tiếng kêu grừ grừ trông thật thoải mái. Bạch Ngọc Đường nhìn thủ pháp thuần thục của hắn, phỏng chừng thường xuyên làm thế này, rất có kinh nghiệm.
Công Tôn Sách kiểm tra một chút, ngẩng đầu gọi y tá kia: "Nguyệt Hoa, đến đây đem con mèo này đi tắm một chút, khử trùng, chú ý miệng vết thương."
Y tá lên tiếng, vừa vặn hoàn thành công việc nên đang rãnh tay, chủ nhân của con chó cảm ơn rồi dẫn nó đi. Y tá đi tới nhìn nhìn mèo con, nói một câu: "Nhóc con đáng yêu, chị mang em đi tắm sạch sẽ nhé." Sau đó cười cười với Bạch Ngọc Đường, ôm lấy mèo đi vào bên trong. Bạch Ngọc Đường nhìn bảng tên của cô, Đinh Nguyệt Hoa.
"Đừng lo." Công Tôn Sách thấy Bạch Ngọc Đường lo lắng, thản nhiên nói: "Chỉ là vết thương nhẹ, bôi thuốc rất nhanh sẽ khỏi. Xem ra, đó không phải là mèo của cậu?"
"Ừ, coi như tôi nhặt được." Bạch Ngọc Đường gật đầu, không ngờ hắn đã nhận ra.
Công Tôn Sách lấy đơn thuốc ra xoẹt xoẹt mà viết, một bên nói: "Mèo con có màu lông tốt lắm, đã tiêm vaccine phòng bệnh, móng chân và lông đều được cẩn thận cắt tỉa, chủ nhân đối với nó rất để tâm chăm sóc. Có lẽ bị thương do bị người khác bắt đi, gần đây có vài trường hợp thú cưng mất tích, có thể nó may mắn trốn ra được. Cậu quyết định giữ nó lại sao?"
Bạch Ngọc Đường ngẩng người, không nghĩ tới mèo con có thể có chủ nhân, hắn còn tưởng rằng nó là một con mèo hoang bị ức hiếp. Công Tôn Sách nói như vậy, hắn có chút do dự, mình ở tại Thành Bắc còn chủ nhân của mèo con hẳn là ở Thành Nam, đem mèo con đi, chủ nhân nó tìm không thấy sẽ đau lòng lắm. Nhưng để mèo lại cũng không quá yên tâm, nếu nó lại bị bắt đi thì làm sao bây giờ?
*Đoạn này có lẽ tác giả viết nhầm, lúc đầu Bạch Ngọc Đường ở Thành Nam đi đến Thành Bắc, giờ lại đổi thành ở tại Thành Bắc luôn=_=|||
Công Tôn Sách nhìn ra hắn rối rắm, mở miệng nói: "Nó có thể gặp được cậu cũng là duyên phận, nếu cậu muốn nuôi có thể để lại số điện thoại cho tôi, có người đến tìm nó tôi sẽ hỗ trợ thông báo một tiếng."
Đang nói, Đinh Nguyệt Hoa ôm mèo con ra. Bạch Ngọc Đường tiếp nhận mèo nhỏ, chạm vào tay cảm giác ấm áp, lông ngắn màu đen mềm mại sờ lên cảm xúc rất tốt. Mèo nhỏ thân đen móng trắng, ánh mắt màu ngọc bích ngập nước trong sáng, xinh đẹp mê người. Mèo con thấy Bạch Ngọc Đường vẫn một mực nhìn nó, 'bẹp' một móng vuốt vỗ vào mặt Bạch Ngọc Đường, đệm thịt mềm mại nho nhỏ khéo léo, không hề đau nhưng lại làm Bạch Ngọc Đường nở nụ cười.
Bạch Ngọc Đường cũng không từ chối, đợi Công Tôn Sách cho thuốc, sau khi chữa trị tốt cho mèo con, hắn để lại tên và số điện thoại rồi ôm mèo và thuốc đi. Trước đó Công Tôn Sách đã cố ý hỏi về năng lực nuôi mèo của Bạch Ngọc Đường, dặn dò một số việc cần chú ý. Biết được hắn ở Thành Bắc, chỉ đến Thành Nam để bàn công việc, thật sự sửng sốt một chút, cảm thán một câu chuyện này hơi phức tạp, nhưng cũng không bảo hắn để mèo lại, chỉ nói sẽ giúp hắn để ý tìm chủ của mèo con.
Bạch Ngọc Đường ôm mèo nhỏ lên xe. Trên bụng nó quấn một vòng băng gạc, đại khái là không thoải mái nên luôn dùng móng vuốt cào, miệng vẫn luôn kêu meo meo. Bạch Ngọc Đường thấy thú vị, bắt lấy hai chân trước không cho nó động. Mèo nhỏ có hơi sốt ruột cúi đầu liếm, đáng tiếc không liếm tới, chỉ có thể dùng cái đuôi quét qua.
Bạch Ngọc Đường nhìn mèo nhỏ hoạt bát, thở phào một hơi, khóe miệng cong lên độ cong xinh đẹp. xem ra ngày tháng sau này mình đại khái sẽ không còn nhàm chán.
Hết chương 1. 12/1/2022
Tác giả: Duy Vi A Yêu
Edit: Thỏ Cụp Tai
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất