Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân
Chương 70
Ngày hôm sau Lục Sướng bị Liệt Phong đánh thức, nàng ở bên ngoài không ngừng kêu to, khiến Leo đang ngắm mỹ nhân ngủ nổi giận đùng đùng chạy ra hét với Liệt Phong: “Ngươi không thể tối nay rồi tới sao? Không biết hắn đêm qua quá mệt mỏi hiện tại không đứng dậy nổi sao?”
Lục Sướng ở trong phòng che mặt, Leo ngươi có biết cái gì gọi là dọa người không a! Rốt cuộc mệt thành dạng gì mới không đứng dậy nổi a! Còn nữa ngươi có biết đây là chỗ giống đực tụ cư không a! Chung quanh đều là một đám giống đực không biết giới hạn a! Chẳng lẽ ngươi vì muốn biểu hiện hùng phong mới lớn tiếng hét như vậy hả!
Mất mặt thì mất mặt, nhưng Liệt Phong có việc tìm hắn, Lục Sướng vẫn kiên trì mặc quần áo từ trong nhà gỗ đi ra. Tối hôm qua Liệt Phong ngủ ở trong một nhà cây còn trống, sau một trường ác đấu, chỗ giống đực tụ cư có rất nhiều nhà cây trống, Lục Sướng mỗi khi thấy, đều sẽ cảm thấy rất thương cảm.
“Cạc cạc.” Liệt Phong dùng mỏ nhẹ nhàng chọc Lục Sướng.
“Nàng nói nhóm chim trĩ đã khỏe.” Leo phiên dịch.
“Cạc cạc.”
“Nàng nói cái gì?” Thấy Leo không dịch, Lục Sướng có chút kỳ quái hỏi.
“… Nàng nói nàng muốn cùng ngươi cùng đi cảm ơn Mộ Liên.” Sắc mặt Leo có chút vặn vẹo.
“Chính ngươi tự đi là được rồi, đừng kéo theo Lục Sướng.” Sư tử nói với Liệt Phong, y không muốn Lục Sướng lại đến chỗ nguy hiểm đó nữa.
“Dát…” Liệt Phong mất mát cúi đầu, dùng cánh kéo lê trên mặt đất.
“Được rồi!” Sư tử giận, “Chúng ta cùng ngươi đi.”
“Dát!”
Lục Sướng thật sự rất kỳ quái Liệt Phong rốt cuộc đã nói gì, mới khiến Leo thỏa hiệp. Bất quá đại khái cũng có thể đoán được, đơn giản chính là giả vờ đáng thương vân vân, ví dụ như nói ta mới đến bộ lạc này không quen biết ai, một mình rất sợ hãi, hoặc là nói đám giống đực chưa biến đổi kia thật đáng sợ linh tinh.
Đáng tiếc Lục Sướng thật sự không thể nghe hiểu Liệt Phong, hắn thuần túy dựa theo thói quen cầu xin của cô nương để phỏng đoán, kỳ thật Liệt Phong lúc ấy nói là: “Hừ! Nam nhân keo kiệt, Lục Sướng tỷ tỷ ngươi đừng ở cùng y.”
Đương nhiên lời này Leo tuyệt đối sẽ không phiên dịch.
Mộ Liên đang ở trong hang động nghiên cứu dược thảo, nhận ra có người đến, hắn lạnh lùng đứng ở cửa hang, lạnh lùng nhìn Liệt Phong.
“Cạc cạc.” Hôm qua nửa đêm đến sáng nhóm chim trĩ đã khỏe, Liệt Phong dàn xếp xong bọn nó, một mình suốt đêm bay đi, bắt tới một con chuột chũi thật lớn, đặt trước người Mộ Liên.
Đứa nhỏ này không tồi, cảm ơn còn biết mang chút quà đến.
“Không cần, ngươi đi đi.” Mộ Liên cũng không thèm liếc mắt nhìn món quà kia một cái, vẫn giữ ngữ điệu đông chết người.
Liệt Phong không đi. Nàng cúi đầu, cổ vươn thật dài, hai chân luân phiên chuyển động trên mặt đất theo một loại quy luật kỳ quái, đồng thời trong cổ họng còn phát ra tiếng vang”rù rì”.
Biểu cảm Mộ Liên nháy mắt trở nên rất quỷ dị, Leo cũng vậy.
Lục Sướng trái ngó phải nhìn, không hiểu được. Lúc này sư tử kéo tay hắn: “Chúng ta trở về đi.”
“Liệt Phong…”
“Nàng không sao, hiện tại còn ước gì chúng ta đi ấy chứ.”
“Chờ một chút, ” Mộ Liên gọi Leo lại, “Đưa nàng đi đi.”
“Chính ngươi tự giải quyết đi.” Sư tử “hàm hậu” cười, ôm Lục Sướng nhanh chóng chạy biến.
“Khốn kiếp!” Mộ Liên tức giận đến mức không để ý hình tượng rống to.
Liệt Phong vẫn như trước cúi đầu nhìn đất “rù rì” kêu.
“Rốt cuộc là thế nào?” Lục Sướng khó hiểu hỏi.
Leo nghẹn cười nói: “Liệt Phong đang cầu yêu.”
“Phốc ——” Lục Sướng phụt ra, Liệt Phong ngươi có nhầm hay không a! Ngươi một đứa trẻ lông tơ còn chưa rụng hết, còn biết cầu yêu a ngươi! Đây là yêu sớm có được không?
“Nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Khi nào mới có thể trưởng thành?” Lục Sướng lo lắng hỏi, Mộ Liên cũng không phải là người dễ theo đuổi đâu!
“Có lẽ đến mùa đông lông tơ sẽ có thể rụng hết, mùa xuân sẽ trưởng thành. Bất quá ta lần đầu tiên nhìn thấy một Liệt Phong đi cầu yêu với thú nhân chủng tộc khác.” Leo ôm bụng cười, có vẻ Mộ Liên bị theo đuổi làm tâm tình y rất tốt.
“Đừng cười nữa. Ta mang về ba thú nhân, bọn họ không cần tiến hành nghi thức gia nhập bộ lạc như ta lúc trước sao? Ta nhớ rõ phải trong vòng 3 ngày làm xong cơ mà.”
“Bây giờ còn chưa được, cha cùng mấy trưởng lão hiện tại đều bận rộn kiểm kê chiến lợi phẩm cùng nhân số tử vong, tiểu đội thăm dò còn đang tiến hành đợt truy tìm cuối cùng, qua thời gian nữa tuyết sẽ đến, thật sự không cách nào mà tìm. Lần này giống đực rất nhiều nhà chết đi, bộ lạc hiện tại yếu hơn nhiều.”
“Cho nên mới ép Jeff lưu lại? Gã một người chấp mười mấy người ấy?”
“Ừ, trước kia gã cũng đã tới bộ lạc một lần, tới cướp muối, bị cha dẫn mấy thú nhân dùng vũ khí thần nữ chế tác cưỡng chế đánh đuổi. Lúc ấy không muốn cho một người cướp đoạt khắp nơi như vậy gia nhập bộ lạc, nhưng hiện tại trong bộ lạc thiếu người, mới cho hắn ở lại.”
“Jeff có vẻ rất không bằng lòng.”
“Cho nên gã mới thật đáng thương, cha nhất định sẽ nghĩ biện pháp bắt gã gia nhập, hơn nữa còn dạy gã quy củ trong bộ lạc.”
“Dạy kiểu gì?”
“Ta không biết, biện pháp tổ tiên truyền xuống, chỉ có tộc trưởng mới có tư cách biết.”
Ầy… Có vẻ là biện pháp hủ nữ kia nghĩ ra, hắn không nên hỏi nhiều thì hơn, sợ tâm lý không chịu đựng được.
Trở lại nhà cây, Lục Sướng mệt chết đi, dù sao ngày hôm qua Leo mới về, liền ôm hắn không ngừng. Còn nói ta rất nhớ ngươi, còn nói ngươi có lẽ đã lâu không tắm táp cho ra hồn rồi phải không? Ta đi đun nước ấm tắm.
Kết quả là nấu nước tắm, cuối cùng chính y cũng vào. Dùng đầu ngón chân cũng biết Leo sẽ làm cái gì a! Tận lực không ngừng XX cùng OO, mệt đến mức Lục Sướng thầm muốn hung hăng nhéo sau tai Leo.
Nhưng mỗi lần như vậy, sư tử đều trưng vẻ mặt thâm tình nhìn Lục Sướng: “Ta thiếu chút nữa nghĩ không còn gặp được ngươi.”
Đến rồi, lòng mềm nhũn, buông lỏng móng vuốt, kế tiếp là công kích càng mãnh liệt a!
Lục Sướng không biết mình tối hôm qua đến cùng chịu đựng bao nhiêu hoan ái, tóm lại sáng nay giọng hắn phát nghẹn, phỏng chừng là hôm qua kêu nhiều quá. Tai thú nhân linh mẫn như thế, hơn nữa hôm nay thêm giọng Leo vào, ừ, phỏng chừng toàn bộ thế giới đều hâm mộ lực kéo dài cùng cường lực của Leo rồi.
Oa! Ngươi lại làm giống cái của ngươi đến không đứng dậy nổi! Thật cường tráng!
Nghĩ đến Leo gần đây đều được khen ngợi như vậy, ngẫm lại hắn liền khó chịu.
Ngồi bên người Lục Sướng, Leo xoa xoa vai hắn, đột nhiên nói: “Muốn tắm rửa lại một lần không? Tối hôm qua xong rồi cũng chưa tắm.”
“Không cần!” Lớn tiếng cự tuyệt, hắn thật muốn dùng mã tấu cắt cái tiểu JJ của Leo cho rồi, đỡ cho y không lúc nào không động dục.
“Vậy chỉ có chờ buổi tối.” Mỗ sư tử mất mát nói.
“Buổi tối cũng không được!” Hắn cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi!
Cái gì? Ngay cả buổi tối cũng không? Không tốt, thật không tốt. Leo chớp mắt mấy cái, nhìn Lục Sướng đang ôm thắt lưng tức giận, y nghĩ nghĩ, tiến lên ôm lấy thắt lưng Lục Sướng, thuận tay sờ soạng, thật nhỏ thật nhẵn mịn, hắc hắc…
“Chú ý nước miếng sắp nhỏ lên người ta kìa.” Bạn Lục trong giọng mang theo chút âm trầm.
“Không còn cách nào, sờ ngươi thật thích… Khụ khụ! Không phải, ta muốn nói là, ngươi thật lợi hại, ta còn nghĩ ngươi cùng Liệt Phong chưa về bộ lạc, một mực tìm trong rừng. Nếu không phải đội thăm dò tìm được ta, nói cho ta biết ngươi đã trở lại, biết đâu ta bây giờ còn đang tìm lung tung.” Ôm chặt lấy Lục Sướng, truyền lại lo lắng của mình cho hắn.
Cảm giác vai Leo hơi hơi phát run, Lục Sướng ôm lại rồi nói: “Ta không phải đã trở về sao? Hắc hắc, lúc này ngươi có thể yên tâm rồi chứ?”
“Ừ.” Nâng tay xoa mặt hắn, “Ngươi gầy đi nhiều lắm, vốn đã nhỏ, hiện tại lại gầy như vậy, ta thật đau lòng.”
Lục Sướng nhíu mày, trước kia Leo có ủy mị như vậy sao? Ờ… Có thể là trải nghiệm đại nạn rồi y thay đổi.
Môi khẽ chạm lên trán Lục Sướng, mí mắt, khuôn mặt, cằm, chỉ không chạm môi.
“Đây, đây, đây, còn cả ở đây, đều gầy cả, trước kia hôn lên rất mềm.”
“Đó là môi ngươi thiếu mỡ rồi, ngươi cũng gầy.” Lục Sướng kỳ thật có hơi ngượng ngùng, những lời nói ân ái này trước kia hắn từng nói với bạn gái, nhưng bị nói thế này là lần đầu tiên. Huống gì hắn biết Leo không nói dối, đều thật lòng.
“Mùa đông này ngươi ăn nhiều một chút, ăn nhiều thịt, mập lên.”
“Ờ… Cái này ta suy nghĩ lại đã, ngươi phải biết rằng, ờ… Vấn đề lối vào, rất phiền toái.” Làm tiểu thụ thật không dễ dàng a!
“Vậy ngủ nhiều, ngươi hiện tại ngủ đi!” Nói xong liền đặt người trên da thú, tư thế thấy thế nào cũng không giống muốn cho Lục Sướng ngủ, bộ dáng càng giống muốn đại chiến một hồi.
“Ta mới vừa tỉnh ngủ, ban ngày ban mặt, ngủ không được.”
“Không sao, ta giúp ngươi, ngươi rất nhanh sẽ mệt mà ngủ.”
Móng vuốt không an phận đã lột gần sạch Lục Sướng, làn môi lửa nóng ấn lên xương cốt: “Ở đây cũng gầy, trên người ngươi tất cả đều là xương.”
Thương tiếc hôn lên người Lục Sướng, nơi môi chạm qua đều có chút nóng lên.
Leo là con người rắn rỏi, mỗi lần gần như đều đi thẳng vào vấn đề, cũng sẽ kiểm tra, sau đó dùng ngón tay thông lộ bôi trơn, tiếp theo cơ bản trực tiếp ra trận. Làm sao có lúc phiếm tình hôn như bây giờ, Lục Sướng hơi khó chịu, chịu đựng ngứa ngáy trong lòng, xoa trán Leo, không phát sốt chứ?
Hình như bất mãn hắn không chuyên tâm, Leo khẽ cắn một miếng lên đùi hắn, Lục Sướng nhẹ nhàng khẽ kêu một tiếng, trừng mắt nhìn Leo: “Ngươi làm gì!”
“Ở đây cũng gầy, trước kia thịt rất nhiều, hiện tại cắn cũng không nổi.” Leo đau lòng.
“Ngươi chẳng phải cũng thế!” Lục Sướng trả thù sờ sờ lại thân thể Leo, “Còn mặt mũi nói ta! Ngươi nhìn vai ngươi này, gầy thành bộ dáng gì rồi! Còn mặt mũi, sắp thành cái đầu lâu! Cánh tay cũng nhỏ đi, ta gối lên còn cảm thấy thấp!”
Chỉ có nơi đó một chút cũng không gầy, bây giờ còn đang giương cờ kia kìa.
“Cho nên chúng ta mùa đông này phải cùng nhau mập lên không phải sao?” Leo cắn tai hắn nói.
“Muốn mập thì ngươi để ta nghỉ ngơi!”
“Ta ở trong rừng, luôn mơ ôm ngươi vào trong ngực, nhưng vừa mở mắt, ngươi sẽ biến mất. Ta hiện tại thật hoài nghi, mình có phải đang nằm mơ hay không? Có phải ta kỳ thật còn tìm lung tung trong rừng hay không?”
Đến rồi, chiêu này đã dùng đến, hắn thủ không được.
Ngón tay Leo dễ dàng tiến vào trong cơ thể hắn, hắn dần dần chấp nhận, không ngừng gia tăng số lượng ngón tay.
“Hôm nay, không được nhiều như vậy nữa, ta mệt chết.”
“Ừ, ngươi nằm là được rồi, ta dùng sức.”
“Ngươi… Sao vẫn đang làm, ta nói chỉ một lần…”
“Một lần còn không xong, ngươi chờ một chút.”
Lục Sướng lần này lại bị đánh tơi bời, thua dưới tay Leo. Hắn làm sao biết, chuyện mình giúp Rick tìm đối sách sau khi nói với Leo, y vẫn nhớ rất rõ. Lần này thử, chủ ý gọi là nhu tình thế tiến công cùng tâm lý tổn thương quả nhiên không tồi a, ha ha! Về sau sẽ còn dùng!
Cái gì gọi là tự làm tự chịu, cái này là tự làm tự chịu đây. Đăng bởi: admin
Lục Sướng ở trong phòng che mặt, Leo ngươi có biết cái gì gọi là dọa người không a! Rốt cuộc mệt thành dạng gì mới không đứng dậy nổi a! Còn nữa ngươi có biết đây là chỗ giống đực tụ cư không a! Chung quanh đều là một đám giống đực không biết giới hạn a! Chẳng lẽ ngươi vì muốn biểu hiện hùng phong mới lớn tiếng hét như vậy hả!
Mất mặt thì mất mặt, nhưng Liệt Phong có việc tìm hắn, Lục Sướng vẫn kiên trì mặc quần áo từ trong nhà gỗ đi ra. Tối hôm qua Liệt Phong ngủ ở trong một nhà cây còn trống, sau một trường ác đấu, chỗ giống đực tụ cư có rất nhiều nhà cây trống, Lục Sướng mỗi khi thấy, đều sẽ cảm thấy rất thương cảm.
“Cạc cạc.” Liệt Phong dùng mỏ nhẹ nhàng chọc Lục Sướng.
“Nàng nói nhóm chim trĩ đã khỏe.” Leo phiên dịch.
“Cạc cạc.”
“Nàng nói cái gì?” Thấy Leo không dịch, Lục Sướng có chút kỳ quái hỏi.
“… Nàng nói nàng muốn cùng ngươi cùng đi cảm ơn Mộ Liên.” Sắc mặt Leo có chút vặn vẹo.
“Chính ngươi tự đi là được rồi, đừng kéo theo Lục Sướng.” Sư tử nói với Liệt Phong, y không muốn Lục Sướng lại đến chỗ nguy hiểm đó nữa.
“Dát…” Liệt Phong mất mát cúi đầu, dùng cánh kéo lê trên mặt đất.
“Được rồi!” Sư tử giận, “Chúng ta cùng ngươi đi.”
“Dát!”
Lục Sướng thật sự rất kỳ quái Liệt Phong rốt cuộc đã nói gì, mới khiến Leo thỏa hiệp. Bất quá đại khái cũng có thể đoán được, đơn giản chính là giả vờ đáng thương vân vân, ví dụ như nói ta mới đến bộ lạc này không quen biết ai, một mình rất sợ hãi, hoặc là nói đám giống đực chưa biến đổi kia thật đáng sợ linh tinh.
Đáng tiếc Lục Sướng thật sự không thể nghe hiểu Liệt Phong, hắn thuần túy dựa theo thói quen cầu xin của cô nương để phỏng đoán, kỳ thật Liệt Phong lúc ấy nói là: “Hừ! Nam nhân keo kiệt, Lục Sướng tỷ tỷ ngươi đừng ở cùng y.”
Đương nhiên lời này Leo tuyệt đối sẽ không phiên dịch.
Mộ Liên đang ở trong hang động nghiên cứu dược thảo, nhận ra có người đến, hắn lạnh lùng đứng ở cửa hang, lạnh lùng nhìn Liệt Phong.
“Cạc cạc.” Hôm qua nửa đêm đến sáng nhóm chim trĩ đã khỏe, Liệt Phong dàn xếp xong bọn nó, một mình suốt đêm bay đi, bắt tới một con chuột chũi thật lớn, đặt trước người Mộ Liên.
Đứa nhỏ này không tồi, cảm ơn còn biết mang chút quà đến.
“Không cần, ngươi đi đi.” Mộ Liên cũng không thèm liếc mắt nhìn món quà kia một cái, vẫn giữ ngữ điệu đông chết người.
Liệt Phong không đi. Nàng cúi đầu, cổ vươn thật dài, hai chân luân phiên chuyển động trên mặt đất theo một loại quy luật kỳ quái, đồng thời trong cổ họng còn phát ra tiếng vang”rù rì”.
Biểu cảm Mộ Liên nháy mắt trở nên rất quỷ dị, Leo cũng vậy.
Lục Sướng trái ngó phải nhìn, không hiểu được. Lúc này sư tử kéo tay hắn: “Chúng ta trở về đi.”
“Liệt Phong…”
“Nàng không sao, hiện tại còn ước gì chúng ta đi ấy chứ.”
“Chờ một chút, ” Mộ Liên gọi Leo lại, “Đưa nàng đi đi.”
“Chính ngươi tự giải quyết đi.” Sư tử “hàm hậu” cười, ôm Lục Sướng nhanh chóng chạy biến.
“Khốn kiếp!” Mộ Liên tức giận đến mức không để ý hình tượng rống to.
Liệt Phong vẫn như trước cúi đầu nhìn đất “rù rì” kêu.
“Rốt cuộc là thế nào?” Lục Sướng khó hiểu hỏi.
Leo nghẹn cười nói: “Liệt Phong đang cầu yêu.”
“Phốc ——” Lục Sướng phụt ra, Liệt Phong ngươi có nhầm hay không a! Ngươi một đứa trẻ lông tơ còn chưa rụng hết, còn biết cầu yêu a ngươi! Đây là yêu sớm có được không?
“Nàng rốt cuộc bao nhiêu tuổi rồi? Khi nào mới có thể trưởng thành?” Lục Sướng lo lắng hỏi, Mộ Liên cũng không phải là người dễ theo đuổi đâu!
“Có lẽ đến mùa đông lông tơ sẽ có thể rụng hết, mùa xuân sẽ trưởng thành. Bất quá ta lần đầu tiên nhìn thấy một Liệt Phong đi cầu yêu với thú nhân chủng tộc khác.” Leo ôm bụng cười, có vẻ Mộ Liên bị theo đuổi làm tâm tình y rất tốt.
“Đừng cười nữa. Ta mang về ba thú nhân, bọn họ không cần tiến hành nghi thức gia nhập bộ lạc như ta lúc trước sao? Ta nhớ rõ phải trong vòng 3 ngày làm xong cơ mà.”
“Bây giờ còn chưa được, cha cùng mấy trưởng lão hiện tại đều bận rộn kiểm kê chiến lợi phẩm cùng nhân số tử vong, tiểu đội thăm dò còn đang tiến hành đợt truy tìm cuối cùng, qua thời gian nữa tuyết sẽ đến, thật sự không cách nào mà tìm. Lần này giống đực rất nhiều nhà chết đi, bộ lạc hiện tại yếu hơn nhiều.”
“Cho nên mới ép Jeff lưu lại? Gã một người chấp mười mấy người ấy?”
“Ừ, trước kia gã cũng đã tới bộ lạc một lần, tới cướp muối, bị cha dẫn mấy thú nhân dùng vũ khí thần nữ chế tác cưỡng chế đánh đuổi. Lúc ấy không muốn cho một người cướp đoạt khắp nơi như vậy gia nhập bộ lạc, nhưng hiện tại trong bộ lạc thiếu người, mới cho hắn ở lại.”
“Jeff có vẻ rất không bằng lòng.”
“Cho nên gã mới thật đáng thương, cha nhất định sẽ nghĩ biện pháp bắt gã gia nhập, hơn nữa còn dạy gã quy củ trong bộ lạc.”
“Dạy kiểu gì?”
“Ta không biết, biện pháp tổ tiên truyền xuống, chỉ có tộc trưởng mới có tư cách biết.”
Ầy… Có vẻ là biện pháp hủ nữ kia nghĩ ra, hắn không nên hỏi nhiều thì hơn, sợ tâm lý không chịu đựng được.
Trở lại nhà cây, Lục Sướng mệt chết đi, dù sao ngày hôm qua Leo mới về, liền ôm hắn không ngừng. Còn nói ta rất nhớ ngươi, còn nói ngươi có lẽ đã lâu không tắm táp cho ra hồn rồi phải không? Ta đi đun nước ấm tắm.
Kết quả là nấu nước tắm, cuối cùng chính y cũng vào. Dùng đầu ngón chân cũng biết Leo sẽ làm cái gì a! Tận lực không ngừng XX cùng OO, mệt đến mức Lục Sướng thầm muốn hung hăng nhéo sau tai Leo.
Nhưng mỗi lần như vậy, sư tử đều trưng vẻ mặt thâm tình nhìn Lục Sướng: “Ta thiếu chút nữa nghĩ không còn gặp được ngươi.”
Đến rồi, lòng mềm nhũn, buông lỏng móng vuốt, kế tiếp là công kích càng mãnh liệt a!
Lục Sướng không biết mình tối hôm qua đến cùng chịu đựng bao nhiêu hoan ái, tóm lại sáng nay giọng hắn phát nghẹn, phỏng chừng là hôm qua kêu nhiều quá. Tai thú nhân linh mẫn như thế, hơn nữa hôm nay thêm giọng Leo vào, ừ, phỏng chừng toàn bộ thế giới đều hâm mộ lực kéo dài cùng cường lực của Leo rồi.
Oa! Ngươi lại làm giống cái của ngươi đến không đứng dậy nổi! Thật cường tráng!
Nghĩ đến Leo gần đây đều được khen ngợi như vậy, ngẫm lại hắn liền khó chịu.
Ngồi bên người Lục Sướng, Leo xoa xoa vai hắn, đột nhiên nói: “Muốn tắm rửa lại một lần không? Tối hôm qua xong rồi cũng chưa tắm.”
“Không cần!” Lớn tiếng cự tuyệt, hắn thật muốn dùng mã tấu cắt cái tiểu JJ của Leo cho rồi, đỡ cho y không lúc nào không động dục.
“Vậy chỉ có chờ buổi tối.” Mỗ sư tử mất mát nói.
“Buổi tối cũng không được!” Hắn cần nghỉ ngơi, nghỉ ngơi!
Cái gì? Ngay cả buổi tối cũng không? Không tốt, thật không tốt. Leo chớp mắt mấy cái, nhìn Lục Sướng đang ôm thắt lưng tức giận, y nghĩ nghĩ, tiến lên ôm lấy thắt lưng Lục Sướng, thuận tay sờ soạng, thật nhỏ thật nhẵn mịn, hắc hắc…
“Chú ý nước miếng sắp nhỏ lên người ta kìa.” Bạn Lục trong giọng mang theo chút âm trầm.
“Không còn cách nào, sờ ngươi thật thích… Khụ khụ! Không phải, ta muốn nói là, ngươi thật lợi hại, ta còn nghĩ ngươi cùng Liệt Phong chưa về bộ lạc, một mực tìm trong rừng. Nếu không phải đội thăm dò tìm được ta, nói cho ta biết ngươi đã trở lại, biết đâu ta bây giờ còn đang tìm lung tung.” Ôm chặt lấy Lục Sướng, truyền lại lo lắng của mình cho hắn.
Cảm giác vai Leo hơi hơi phát run, Lục Sướng ôm lại rồi nói: “Ta không phải đã trở về sao? Hắc hắc, lúc này ngươi có thể yên tâm rồi chứ?”
“Ừ.” Nâng tay xoa mặt hắn, “Ngươi gầy đi nhiều lắm, vốn đã nhỏ, hiện tại lại gầy như vậy, ta thật đau lòng.”
Lục Sướng nhíu mày, trước kia Leo có ủy mị như vậy sao? Ờ… Có thể là trải nghiệm đại nạn rồi y thay đổi.
Môi khẽ chạm lên trán Lục Sướng, mí mắt, khuôn mặt, cằm, chỉ không chạm môi.
“Đây, đây, đây, còn cả ở đây, đều gầy cả, trước kia hôn lên rất mềm.”
“Đó là môi ngươi thiếu mỡ rồi, ngươi cũng gầy.” Lục Sướng kỳ thật có hơi ngượng ngùng, những lời nói ân ái này trước kia hắn từng nói với bạn gái, nhưng bị nói thế này là lần đầu tiên. Huống gì hắn biết Leo không nói dối, đều thật lòng.
“Mùa đông này ngươi ăn nhiều một chút, ăn nhiều thịt, mập lên.”
“Ờ… Cái này ta suy nghĩ lại đã, ngươi phải biết rằng, ờ… Vấn đề lối vào, rất phiền toái.” Làm tiểu thụ thật không dễ dàng a!
“Vậy ngủ nhiều, ngươi hiện tại ngủ đi!” Nói xong liền đặt người trên da thú, tư thế thấy thế nào cũng không giống muốn cho Lục Sướng ngủ, bộ dáng càng giống muốn đại chiến một hồi.
“Ta mới vừa tỉnh ngủ, ban ngày ban mặt, ngủ không được.”
“Không sao, ta giúp ngươi, ngươi rất nhanh sẽ mệt mà ngủ.”
Móng vuốt không an phận đã lột gần sạch Lục Sướng, làn môi lửa nóng ấn lên xương cốt: “Ở đây cũng gầy, trên người ngươi tất cả đều là xương.”
Thương tiếc hôn lên người Lục Sướng, nơi môi chạm qua đều có chút nóng lên.
Leo là con người rắn rỏi, mỗi lần gần như đều đi thẳng vào vấn đề, cũng sẽ kiểm tra, sau đó dùng ngón tay thông lộ bôi trơn, tiếp theo cơ bản trực tiếp ra trận. Làm sao có lúc phiếm tình hôn như bây giờ, Lục Sướng hơi khó chịu, chịu đựng ngứa ngáy trong lòng, xoa trán Leo, không phát sốt chứ?
Hình như bất mãn hắn không chuyên tâm, Leo khẽ cắn một miếng lên đùi hắn, Lục Sướng nhẹ nhàng khẽ kêu một tiếng, trừng mắt nhìn Leo: “Ngươi làm gì!”
“Ở đây cũng gầy, trước kia thịt rất nhiều, hiện tại cắn cũng không nổi.” Leo đau lòng.
“Ngươi chẳng phải cũng thế!” Lục Sướng trả thù sờ sờ lại thân thể Leo, “Còn mặt mũi nói ta! Ngươi nhìn vai ngươi này, gầy thành bộ dáng gì rồi! Còn mặt mũi, sắp thành cái đầu lâu! Cánh tay cũng nhỏ đi, ta gối lên còn cảm thấy thấp!”
Chỉ có nơi đó một chút cũng không gầy, bây giờ còn đang giương cờ kia kìa.
“Cho nên chúng ta mùa đông này phải cùng nhau mập lên không phải sao?” Leo cắn tai hắn nói.
“Muốn mập thì ngươi để ta nghỉ ngơi!”
“Ta ở trong rừng, luôn mơ ôm ngươi vào trong ngực, nhưng vừa mở mắt, ngươi sẽ biến mất. Ta hiện tại thật hoài nghi, mình có phải đang nằm mơ hay không? Có phải ta kỳ thật còn tìm lung tung trong rừng hay không?”
Đến rồi, chiêu này đã dùng đến, hắn thủ không được.
Ngón tay Leo dễ dàng tiến vào trong cơ thể hắn, hắn dần dần chấp nhận, không ngừng gia tăng số lượng ngón tay.
“Hôm nay, không được nhiều như vậy nữa, ta mệt chết.”
“Ừ, ngươi nằm là được rồi, ta dùng sức.”
“Ngươi… Sao vẫn đang làm, ta nói chỉ một lần…”
“Một lần còn không xong, ngươi chờ một chút.”
Lục Sướng lần này lại bị đánh tơi bời, thua dưới tay Leo. Hắn làm sao biết, chuyện mình giúp Rick tìm đối sách sau khi nói với Leo, y vẫn nhớ rất rõ. Lần này thử, chủ ý gọi là nhu tình thế tiến công cùng tâm lý tổn thương quả nhiên không tồi a, ha ha! Về sau sẽ còn dùng!
Cái gì gọi là tự làm tự chịu, cái này là tự làm tự chịu đây. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất