Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 46: Tình địch

Trước Sau
Đoàn người bay qua bình nguyên, lại vượt qua núi cao khe sâu, dọc theo đường đi là một mảnh sơn xuyên tú lệ làm bọn họ mở rộng tầm mắt. Khi bọn họ băng qua một khoảng đồi núi thì Mã Cát ở phía trước đột nhiên hô to một tiếng: “A, dép của ta!”

Địch Nãi nhìn tới, không phúc hậu cười ha hả. Nguyên lai Mã Cát đang mang đôi dép lê Địch Nãi tặng, đại khái là vì phân tâm, không kẹp vững nên dép lê từ trên không trung rớt xuống.

Nghe thấy tiếng hô của Mã Cát, nhóm dực hổ khác đều dừng lại trên không trung, các phi thú nhân trên lưng dực hổ cũng đều quay đầu nhìn qua.

Mã Cát vội vàng hướng bọn họ phất tay: “Không có việc gì, rớt dép thôi, ta xuống nhặt.” Sau đó, hắn thúc giúc giục Hách Đạt bay xuống kiếm dép. Chính là, dép rơi vào trong đám cây rối, bọn họ còn phải chậm rãi tìm kiếm một phen.

Địch Nãi thấy mọi người vẫn chờ trên không trung, cảm thấy như vậy thực lãng phí thời gian cùng tinh lực. Nâng mắt nhìn tới thì trước đó không xa có một con sông, liền đề nghị: “Giờ cũng gần trưa rồi, bằng không chúng ta tới phía trước nghỉ ngơi một chút đi?”

Các phi thú nhân đều đồng ý. Các thú nhân bay lâu như vậy cũng sớm mệt mỏi. Vì thế, Địch Nãi nói một tiếng với Mã Cát, bảo hắn đi được dép rời tới phía trước tìm mọi người, sau đó dẫn đầu đoàn người tới bờ sông nghỉ ngơi.

Tới bờ sông rồi, các thú nhân hóa thành hình người, Phất Lôi nghiễm nhiên trở thành tiểu đội trưởng lâm thời. Y tới bồ sống vốc nước lên uống một hớp, sau đó bắt đầu phân công công tác: y cùng ba thú nhân khác đi săn, hai thú nhân còn lại thì cùng nhóm giống cái nhặt củi nhóm lửa, Địch Nãi thì ở bờ sông bắt cá.

Ngải Đạt nghe Phất Lôi an bài xong thì liền quấn quít lấy y: “Phất Lôi ca ca, ta cùng đi săn với ngươi đi?”

Địch Nãi nghe vậy thì thực muốn trợn trắng mắng. Nhóc con kia thân mình mảnh mai như vậy, theo Phất Lôi đi săn thì không phải tăng thêm phiền toái à? Nghĩ cũng biết, mục đích là muốn ở riêng với Phất Lôi.

Quả nhiên, Phất Lôi lập tức cự tuyệt: “Ngươi đi cũng không giúp được gì, vẫn là cùng mấy ca ca đi nhặt củi đi.”

Ngải Đạt bỉu môi, không có cách nào phản bác, chỉ đành rầu rĩ không vui đồng ý.

Lúc này, Mã Cát cũng nhặt được dép bay tới, hắn bảo Hách Đạt đi săn, mình thì đi nhặt củi.

Sau khi Phất Lôi đi rồi, Ngải Đạt cũng không cùng nhóm phi thú nhân đi nhặt củi mà đứng ở đó bất mãn nhìn chằm chằm Địch Nãi. Nghĩ thầm, vì cái gì mọi người đều đi nhặt củi, chỉ có mỗi Địch Nãi là đặc biệt? Bắt cá? Hắn là một giống cái, có thể bắt được cá à? Hừ, ta thực muốn xem xem, hắn rốt cuộc bắt cá thế nào.

Địch Nãi không để tâm, một mình không nhanh không chậm tự chế cần câu cá. Bởi vì lo lắng lần này xuất môn khá dài nên buổi sáng có mang theo ba lô. Trong đó có đủ các loại dụng cụ, ngoài ra, Tiểu Nhị cũng mang theo.

Tiểu Nhị sớm đã buồn chán muốn chết. Sau khi nhảy ra khỏi ba lô Địch Nãi thì bắt đầu lăn lộn trên bãi cỏ. Thân hình nho nhỏ tròn vo, ánh mắt xanh lục to tròn, đáng yêu đến mức làm người ta chỉ muốn ôm vào lòng xoa nắn.

Ngải Đạt vừa thấy thì lực chú ý lập tức bị Tiểu Nhị hấp dẫn. Hắn liền đi về phía Tiểu Nhị, lớn tiếng nói: “Di, này là cái gì a? Hệt như quả cầu ấy.”

Tiểu Nhị nghe thấy, bất mãn run run lỗ tai, quay mông về phía hắn.

Ngải Đạt khom lưng cúi người muốn bắt Tiểu Nhị. Nào ngờ, Tiểu Nhị giơ vuốt cào cào đất, suýt chút nữa đã văng vào mắt Ngải Đạt.

Ngải Đạt nghĩ thầm, chủ nhân là một thứ xấu xa, thú cưng quả nhiên cũng hư hỏng. Hắn hung hăng bổ nhào tới, muốn chặn Tiểu Nhị lại, đáng tiếc Tiểu Nhị đã sớm chui xuống đất chạy trốn.

Địch Nãi ở bên cạnh co rúm mặt mày, muốn cười lại không dám, sợ chọc Ngải Đạt nổi bão.

Ngải Đạt bỉu môi, trừng mắt liếc Địch Nãi, sau đó khó chịu phủi phủi đất trên người, đi tới bờ xông ngồi xuống, xem Địch Nãi làm thế nào bắt cá.

Địch Nãi đào trùng làm mồi, sau đó mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, ngồi ngay ngắn trên bờ sông bắt đầu chuyên tâm câu cá.

Địch Nãi còn chưa câu được cá thì Tiểu Nhị từ bên kia véo một tiếng phóng tới, quăng một con cá lên bờ.

Ngải Đạt nghĩ thầm, vật nhỏ này thoạt nhìn tròn vo, không ngờ bắt cá lại lợi hại như vậy. Đột nhiên trong lòng khẽ động, chẳng lẽ Địch Nãi đều dựa vào vật nhỏ này bắt cá, sau đó nói dối là mình bắt? Càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng. A, này phải vạch trần, xem xem người này làm thế nào giả vờ nữa. Đến lúc đó, Phất Lôi ca ca nhất định sẽ thấy phản cảm, không còn yêu thích nữa.



Nghĩ tới đây, Ngải Đạt bắt đầu không chút chuyển mắt nhìn chằm chằm Địch Nãi, sợ cậu giở trò quỷ.

Đáng tiếc, hắn đã đoán sai. Rất nhanh, Địch Nãi câu được con cá đầu tiên. Tuy không lớn nhưng thực sự là do Địch Nãi câu được. Ngải Đạt còn có chút hoài nghi Tiểu Nhị giở trò quỷ giúp đỡ Địch Nãi, sự thật làm hắn thất vọng. Tiếp sau đó, Địch Nãi lại câu thêm một con cá lớn.

Ngải Đạt không khỏi nhụt chí. Hắn ngượng ngùng quan sát cách Địch Nãi câu cá, nghĩ tới các thú nhân cũng sắp quay lại, liền giả vờ ở xung quanh nhặt củi.

Rất nhanh, các thú nhân đi săn đã trở lại, phi thú nhân nhặt củi cũng trở lại. Địch Nãi cùng Tiểu Nhị đồng tâm hiệp lực bắt được bảy tám con cá. Mọi người nhóm lửa, xử lý con mồi, bắt đầu nướng thịt.

Địch Nãi chia cá cho các phi thú nhân, bọn họ đều không ngừng nói cám ơn. Các thú nhân không giỏi bắt cá, vì thế cũng không thường ăn cá. Vì thế Địch Nãi dễ dàng quơ được nhiều cá như vậy thực sự làm mọi người phi thường bội phục, vì thế đều thỉnh giáo kỹ xảo bắt cá của cậu.

Địch Nãi chỉ dẫn nguyên lý câu cá đơn giản với bọn họ, thấy mọi người có cái hiểu cái không, liền nói chờ có cơ hội sẽ dạy bọn họ thực hành.

Ngải Đạt thấy địch Nãi được hoan nghênh như vậy thì trong lòng khó chịu vô cùng, liền lên tiếng châm chọc: “Không phải ngươi chỉ bắt được ba con thôi sao, số còn lại toàn là con thú nhỏ kia bắt, khoe khoang gì chứ.”

Địch Nãi cười cười, cũng không so đo.

Lúc Phất Lôi bắt giá nướng thịt hoãng, Ngải Đạt không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh. Ngải Luân thấy Ngải Đạt ngồi bên này thì đưa con thỏ hoang mình săn được cho người khác, cũng qua bên đây ngồi.

Địch Nãi liếc nhìn bọn họ một cái, cười cười như chào hỏi, sau đó tự xuyên cá bắt đầu nướng.

Lúc con cá đầu tiên nướng chín, Địch Nãi thấy Ngải Đạt trong nhóm có thể xem là người nhỏ tuổi nhất, vì thế liền đưa cá qua. Ngải Đạt thực kiêu ngạo quay đầu đi, xem thường nói: “Ta không thích ăn cá, ngươi tự mình ăn đi. Ta ăn thịt Phất Lôi ca ca nướng là được.”

Địch Nãi nhướng mi, xoay người đưa cá cho Mã Cát. Mã Cát cười hì hì tiếp nhận, ăn ngon lành. Mã Cát vừa ăn vừa không ngừng phát ra âm thanh khen ngợi. Ngải Đạt nghe mà không ngừng nuốt nước miếng.

Địch Nãi thấy vậy thì thầm bật cười trong lòng. Cậu biết Mã Cát cố ý chọc Ngải Đạt, cũng không nói gì, chỉ tiếp tục nướng cá.

Lúc này, con hoãng mà Phất Lôi nướng cũng tốt lắm. Y xé xuống một cái đùi, chuẩn bị chia ra cho mọi người ăn. Ngải Đạt ở bên cạnh nhìn y trông mong, làm nũng nói: “Phất Lôi ca ca, ta muốn miếng non mềm nhất kia.”

Thấy Phất Lôi xé một miếng xuống, Ngải Đạt liền khẩn cấp nhận lấy. Đáng tiếc, hắn đã quá đánh giá cao năng lực chịu đựng của mình, bị nóng tới quát to một tiếng, miếng thịt trên tay cũng bị ném bay ra ngoài.

Thấy biểu tình Phất Lôi có chút nghiêm nghị, Ngải Đạt cũng thực hoảng sợ, nhăn mặt nhăn mũi, giống như muốn khóc nói: “Thực xin lỗi, Phất Lôi ca ca, ta không phải cố ý.”

Phất Lôi không có cách nào, chỉ đành xé xuống một miếng khác. Ngải Đạt lần này học khôn, dùng một miếng lá cây nhận thịt. Hắn vừa thổi phù phù vừa đắc ý liếc nhìn Địch Nãi.

Địch Nãi nghĩ, nhóc con này đúng là tính tình trẻ con, bị chiều hư a!

Phất Lôi đưa cái chân đã xé thịt kia cho Ngải Luân, lúc này mới xé một miếng thịt non mềm trên cái đùi còn lại cho Địch Nãi. Đại khái là cảm thấy trước đó không chiếu cố Địch Nãi, sợ cậu để ý nên ánh mắt nhìn về phía cậu có chút áy náy.

Địch Nãi hướng y nháy nháy mắt, biểu thị mình không hề để trong lòng. Vốn những thứ tốt luôn dành cho khách trước. Phất Lôi xem cậu là người nhà nên mới hành động như vậy.

Địch Nãi ăn thịt nướng xong thì đưa con cá vừa nướng chín cho Ngải Luân. Ngải Luân quả thực có chút thụ sủng nhược kinh, liên tục nói cám ơn, ánh mắt nhìn về phía Địch Nãi có chút ái mộ.

Phất Lôi thấy vậy thì có chút ghen tị, thừa dịp Địch Nãi cúi đầu nướng cá thì trừng bắt nhìn Ngải Luân. Thẳng đến khi Địch Nãi đưa cá qua, Phất Lôi mới tạm yên tâm.

Con cá cuối cùng Địch Nãi dùng mũ giáp nấu canh, mình một nửa, cho Phất Lôi một nửa.



Ngải Đạt thấy Phất Lôi bưng mũ giáp, chuẩn bị uống phần canh cá Địch Nãi uống còn dư lại thì cố ý nói: “Các thú nhân không thích ăn canh, đúng không, Phất Lôi ca ca?”

Phất Lôi mặt không biến sắc, chẳng chút cố kỵ uống một hơi cạn sạch.

Ngải Đạt trong lòng một mảnh chua xót. Phất Lôi ca ca của hắn dường như đã thay đổi rất nhiều, không còn là người mà hắn biết nữa. Hắn thật sự có thể kéo lại trái tim Phất Lôi ca ca sao?

Ăn xong cơm trưa, mọi người lại tiếp tục lên đường. Lúc mặt trời xuống núi, bọn họ tới một sơn cốc. Thú nhân có kinh nghiệm dừng lại, dẫn bọn họ tìm mới sơn động trước kia từng trụ qua, chuẩn bị qua đêm ở đây.

Sơn cốc này rất đẹp, chim chóc hoa cỏ, trong sơn cốc còn có một dòng suối nhỏ.

Các thú nhân vẫn như cũ đi săn, phi thú nhân thì dọn dẹp sơn động, nhặt củi đốt lửa. Hết thảy ngay ngắn trật tự. Bất quá, những phi thú nhân có kinh nghiệm nhắc nhở bọn họ ngàn vạn lần đừng chạy đi xa, núi rừng ban đêm có nguy hiểm trùng trùng.

Ngải Đạt có chút không yên lòng, cứ một mực nhìn ra bên ngoài.

Sau khi các thú nhân trở lại thì lại bận rộn một phen. Phất Lôi mới đặt con mỗi đã xử lý lên giá thì Ngải Đạt đã chạy tới kéo tay y, mong đợi nói: “Phất Lôi ca ca, ngươi theo ta ra ngoài chút đi, ta có lời muốn nói.”

Phất Lôi nghi hoặc liếc nhìn một cái, có chút khó xử nói: “Có gì nói đi, ở đây nói không được sao?”

Ngải Đạt cũng rất kiên trì: “Ta có chuyện rất quan trọng, muốn một mình nói với ngươi.”

Phất Lôi nhìn về phía Địch Nãi đang cúi đầu nhóm lửa, Địch Nãi ngẩng đầu cười cười, biểu thị mình không để ý. Phất Lôi mới đáp ứng Ngải Đạt, theo hắn ra ngoài.

Mã Cát ở bên cạnh thấy vậy, liền dùng khuỷu tay huých huých cậu, bỡn cợt nháy nháy mắt, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi không đi theo xem thử à?”

Địch Nãi nhướng mi liếc Mã Cát một cái: “Thế nào, ngươi cảm thấy ta hẳn nên đi theo canh à?”

Mã Cát bật cười: “Ha ha, ngươi tin tưởng Phất Lôi đến vậy à?”

Địch Nãi bĩu môi, lười phản ứng. Nói thật, đứa nhóc tì như Ngải Đạt có thể nháo ra chuyện gì chứ! Nếu chút chuyện nhỏ như vậy mà Phất Lôi cũng không giải quyết được thì thực uổng phí cậu đã yêu thích.

Ngải Đạt đi tới khá xa trong rừng mới ngừng lại. Ngải Đạt không nói gì, cứ đứng đó cúi đầu nhìn mặt đất, giống như đang hạ quyết tâm gì đó.

Phất Lôi thấy Ngải Đạt nửa ngày không nói lời nào, liền nhắc nhở: “Ngải Đạt, có gì muốn nói thì nói đi.”

Ngải Đạt giống như bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn Phất Lôi. Ánh mắt hắn tựa hồ có chút ướt át, hướng về phía Phất Lôi đang có vẻ thờ ơ nói: “Phất Lôi ca ca, ta có một bí mật muốn nói với ngươi.”

Phất Lôi có chút nghi hoặc, rốt cuộc là chuyện gì mà thần thần bí bí như vậy. Ngải Đạt ngoắc tay ý bảo y cúi đầu, cứ như không đạt được mục đích thì quyết không từ bỏ.

Phất Lôi đành phải hơi cúi xuống.

Làm y không thể tưởng là ngay sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng dừng lại trên mặt.

….

Hoàn Chương 46.

_________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau