Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 65: Tiếng hát mỹ nhân ngư

Trước Sau
Hòn đảo trong truyền thuyết kia, tộc trưởng nói nó cách bờ cũng không quá xa, đáng tiếc. Địch Nãi liếc mắt nhìn một vòng, chỉ thấy mặt biển thanh lơ không nhìn thấy điểm cuối.

Địch Nãi có chút lo lắng, sợ Phất Lôi bay trên biển tìm kiếm sẽ bị kiệt sức. Biển rộng bao la, nếu hai người rớt xuống biển thì rất có thể sẽ trở thành bữa ăn ngon lành cho lũ cá mập. Đương nhiên, cũng có thể bị đám cá nhỏ rỉa chết.

Theo tộc trưởng nói, từng có thú nhân tới được hòn đảo kia, tuyệt đối có thể bay tới trước khi kiệt sức, Địch Nãi cũng chỉ tạm thời tin tưởng.

Chính là, khi đó thú nhân kia có chở thêm người hay không? Chở người tuyệt đối vất vả hơn bay một mình rất nhiều. Điều này tộc trưởng không nói tới.

Vì an toàn, Địch Nãi vốn định để Phất Lôi một mình lên đảo tìm kiếm dạ minh châu. Cậu thì thủ lại đây, chờ y quay lại. Chính là, Phất Lôi không đồng ý, y không muốn cậu rời khỏi tầm mắt mình. Y nói, làm một thú nhân, để giống cái một mình ngoài dã ngoại sẽ bị khinh thường.

Địch Nãi nhấn mạnh mình không phải giống cái nhu nhược trong bộ lạc, tuyệt đối có thể bảo vệ bản thân. Thế nhưng Phất Lôi vẫn không đồng ý, để Địch Nãi rời khỏi mình lâu như vậy y sẽ lo lắng.

Địch Nãi không có cách nào với bản tính cố chấp của Phất Lôi, chỉ đành đồng ý.

Bất quá, Địch Nãi quyết định, một khi xuất hiện tình huống mệt mỏi mà vẫn chưa tìm thấy đảo thì phải bay trở về. Như vậy, có thể giảm bớt độ phiêu lưu.

Sau khi ở bờ biển ăn cơm, mang theo vài quả dừa, bắt đầu xuất phát tìm kiếm hòn đảo trong truyền thuyết.

Thời tiết tốt lắm, Địch Nãi ngồi trên lưng Phất Lôi nhìn xuống có thể nhìn thấy mặt biển long lanh gợn sóng. Nhưng cảnh sắc có chút đơn điệu, giống như cả chân trời mênh mông này chỉ có mình bọn họ ngao du. Đương nhiên, ngẫu nhiên có vài chú chim biển bay ngang, dùng ánh mắt tò mò đánh giá bọn họ rồi lại bay đi.

Chặng đường nặng nề này thực làm người ta khó chịu. Địch Nãi cùng Phất Lôi bay đông bay tây, chỉ có thể ngắm nhìn những sinh vật biển chỉ thấy trên TV để bớt nhàm chán.

Cứ cách một khoảng Địch Nãi lại hỏi Phất Lôi có mệt hay không, mệt thì quay về nghỉ. Phất Lôi luôn lắc đầu. Địch Nãi thực sợ y gắng gượng không nói, bất quá cậu cũng không có biện pháp xác nhận, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm phi hành trước kia mà phán đoán.

Rốt cuộc, lúc Địch Nãi sắp dùng hết kiên nhẫn thì bọn họ thấy trên mặt biển xuất hiện một hòn đảo nhỏ. Địch Nãi tinh thần phấn chần, vỗ vỗ vai Phất Lôi ý bảo y bay nhanh một chút.

Hòn đảo kia có hình dạng giống như cá sấu, có cái đầu ngẩng cao lên, những cái gai sần sùi trên lưng cùng cái đuôi thật dài. Địch Nãi tinh thần ổn định, lúc trước tộc trưởng hình dung nửa ngày, Địch Nãi vừa nghe thì tự hỏi, kia không phải con cá sấu à? Quả nhiên, tên của nó cũng là đảo cá sấu.

Bất quá, cá sấu cũng không phải sinh vật đáng yêu. Địch Nãi âm thầm cảnh giác, bọn họ tới hòn đảo này, ngàn vạn lần không để nó nuốt sống a.

Phất Lôi lao xuống, đáp trên bờ cát. Địch Nãi leo xuống khỏi lưng y, nhìn lại thì Phất Lôi đang thờ hồng bộc. May mắn thời tiết hôm nay không tệ, không mưa không gió, bằng không xuất hiện tình huống gì cũng khó nói được.

Địch Nãi ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện hòn đảo này cũng khá lớn, đi một vòng quanh bờ biển phỏng chừng cũng hai ba chục km. Bên bờ biển đa số là cây bụi thấp bé, càng đi sâu vào bên trong thì càng cao lớn hơn. Cây cối rập rạp, thực khó nhìn rõ nó ẩn chứa cái gì.

Cậu nhìn thấy rất nhiều loài phi điểu chưa từng nhìn thấy đang nghỉ tạm trên bờ biển, đại khái là sinh vật đặc biệt của vùng biển đi. Đi vào trong rừng xem xét một chút, bất quá không có phát hiện thứ gì dị thường.

Phất Lôi lúc này cũng nghỉ ngơi tốt, hóa thành hình người đi tới. Địch Nãi từ ba lô lôi ra một quả dừa, dùng dao găm khoét một lỗ đưa qua. Trên bờ biển không có cây dừa, xem ra bọn họ cần phải tìm ra nguồn nước.

Phất Lôi uống nước dừa xong, đề nghị trước tiên chở Địch Nãi bay một vòng quanh đảo, xem xét xem sơn động có thể tìm được dạ minh châu trong truyền thuyết rốt cuộc ở nơi nào. Địch Nãi đồng ý.

Chính là, bọn họ lòng vòng một hồi cũng không nhìn thấy sơn động nào. Địch Nãi cho rằng Phất Lôi đã bay quá nhanh, vì thế bảo y bay chầm chậm thêm vòng nữa.

Lần này Địch Nãi cúi người cẩn thận xem xét, nhưng chỉ thấy mấy con cầy hương đang ăn thứ gì đó mà thôi. Địch Nãi không biết đó là quả gì, nhưng nếu động vật có thể ăn thì nhất định cũng không hại tới con người. Bảo Phất Lôi dừng lại, cậu định đi hái loại quả kia.

Mấy con cầy hương cảm nhận được bọn họ tiếp cận thì lập tức giải tán. Bất quá, con cầy hương chậm chân nhất bị Địch Nãi phóng dao găm ghim chặt vào thân cây.

Địch Nãi bước nhanh qua, rút dao găm, xách cái đuôi dài của cầy hương cười cười nhìn về phía Phất Lôi vừa mới biến thân. Cậu có chút đắc ý, xem ra tuyệt kĩ phóng dao vẫn chưa lụt nghề. Đột nhiên, Địch Nãi biến sắc, trầm giọng quát: “Phất Lôi, đừng nhúc nhích, có rắn!”

Có một con rắn thân mình nâu đậm quấn trên một nhánh cây khô sát bên chân Phất Lôi, vừa nãy bọn họ cư nhiên không phát hiện. Con rắn này tựa hồ bị Phất Lôi làm thức giấc, im lặng không một tiếng động ngẩng lên, tìm cơ hội công kích. Làm Địch Nãi kinh ngạc chính là trên đỉnh đầu nó thế nhưng có một cái mào đỏ rực. Rất có thể là một loại rắn cực độc.

Con rắn kia cách chân Phất Lôi không xa, làm Địch Nãi không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lấy lại bình tĩnh, Địch Nãi dặn dò Phất Lôi: “Ngươi trước tiên đừng nhúc nhích, chờ ta hấp dẫn lực chú ý, ngươi lập tức túm lấy nó.”

Phất Lôi gật gật đầu. Lúc đi ra ngoài săn thú, y cũng thường xuyên gặp rắn, cũng có kinh nghiệm.

Mặc dù có chút lo lắng nhưng Địch Nãi vẫn tin tưởng vào bản lĩnh Phất Lôi. Nhẹ tay nhẹ chân nhặt lên một cành cây khô, chậm rãi đưa tới trước mặt con rắn kia, quơ quơ dụ dỗ.

Quả nhiên, con rắn kia bị chú ý, bắt đầu chậm rãi di chuyển theo nhánh cây. Phất Lôi hơi cúi người xuống, vươn tay tới phía sau nó, sau đó dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai túm lấy thất thốn của nó.

Địch Nãi thở phào một hơi, đi tới trước mặt Phất Lôi, một con dao găm chặt rớt đầu rắn xuống đất. Bất quá Địch Nãi vẫn chưa an tâm, cầm lấy một tảng đá lớn đập bẹp, lúc này mới thở phào. Đúng là mạo hiểm, phát hiện trễ một chút thôi thì Phất Lôi rất có thể đã bị cắn. Quả nhiên, khu rừng này không quá an toàn a!

Địch Nãi nhìn qua tay Phất Lôi một chút, con rắn này thô to như cánh tay đứa nhỏ. Địch Nãi cầm lấy thân rắn, khá nặng, ít ra cũng bốn năm kg, chốc nữa dùng nó nấu canh rắn.

Cầm lấy dao găm, ‘xoẹt’ một tiếng xé mở bụng rắn, chờ máu chảy hết thì vắt lên nhánh cây, chờ chốc nữa mang theo.

Nhìn nhìn xung quanh, lúc này Địch Nãi mới leo lên cây hái trái, cầm trong tay đánh giá. Loại quả này có vỏ dày màu tm1, khá giống quả lựu, chính là mở ra thì thịt quả màu vàng chia thành từng miếng lớn. Phất Lôi cũng không biết loại quả này, trước kia chưa từng thấy.

Địch Nãi cắn thử một chút, mùi vị giống quả vải. Ừm, nước khá nhiều, cũng khá ngọt. Quả thực có thể giải khát.



Chụp lấy mớ quả Phất Lôi hái bỏ vào ba lô, phòng ngừa vạn nhất. Hái quả xong, Địch Nãi mang theo con cầy hương cùng con rắn kia leo lên lưng Phất Lôi, tiếp tục bay vòng quanh đảo.

Đáng tiếc, lần này đã xét xét bờ cát cùng vách đá nhưng vẫn không thấy sơn động nào cả. Bất quá ở trên đảo tìm thấy một ngọn núi, khe núi khá sâu. Địch Nãi nghĩ, chẳng lẽ sơn động nằm trong khe núi? Cậu vừa nói ra, Phất Lôi cũng biểu thị đồng ý.

Chính là, khe núi này khá hẹp, cánh Phất Lôi dài như vậy, căn bản không thể bay xuống. Địch Nãi chỉ có thể tự mình thăm dò. Cậu bảo Phất Lôi dừng lại trên đỉnh núi, cậu vịn khe núi cẩn thận xem xét.

Bên khe núi lá khô chất chồng, giẫm lên phát ra tiếng vang ‘lạo xạo’. Địch Nãi cầm gậy dò đường, xác nhận là đất bằng mới đám đi tới. Phất Lôi đập cánh, ở trên không bảo hộ.

Tới bên khe núi, Địch Nãi nhìn thử thì thấy phía dưới đen tuyền, chỉ thấy được tầm hai ba mét. Hai bên khe là mặt đá trơn bóng, có vài loại dây leo quấn phía trên.

Địch Nãi ném xuống một hòn sỏi, rõ ràng nghe thấy tiếng vang. Xem ra, khe này cũng không quá sâu, cao lắm là mười mét. Chẳng qua, hiện giờ thiếu dụng cụ, không có cách nào lập tức leo xuống. Trong rừng có khá nhiều dây mây, chỉ là muốn làm thành dây thừng dài hơn mười mét thì cần không ít thời gian.

Lúc này mặt trời đã xuống núi, sắc trời cũng dần u ám. Địch Nãi biết, trời càng tối thì nguy hiểm lại càng cao. Xem ra chỉ có thể chờ tới mai mới xuống tra xét.

Phất Lôi chở Địch Nãi, tìm một phần bờ biển có núi đá nhóm lửa nướng thịt. Địch Nãi ở phụ cận chặt một đống dây mây, bắt đầu bện thành dây thừng. Nếu có dù thì có thể dùng nó làm dây. Đáng tiếc, dù hiện giờ đang được trưng dụng để chứa bông, đang nằm trong sơn động cạnh thác nước.

Lúc làm xong dây thừng, mùi thịt rắn cũng nhẹ nhàng bay tới. Địch Nãi hít sâu một hơi, cắn miếng thịt rắn Phất Lôi đưa tới bên miệng. Quả nhiên, thịt rắn ăn ngon hơn thịt cầy hương.

Ăn xong này nọ, bọn họ ra sau một tảng đá để tránh gió, bắt đầu ngủ.

Không khí ngoài biển ẩm ướt, gió vù vù, tiếng sóng rì rào đập vào bờ quả thực làm người ta có chút khó ngủ. Địch Nãi quấn một miếng da thú, lại áp sát Phất Lôi một chút. Phất Lôi trấn an dùng đuôi vỗ vỗ nhẹ, giúp cậu chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Địch Nãi liền mang theo dây thừng mới làm, cùng Phất Lôi đi tới bên khe núi. Mặt trời mới mọc mang tới một mảnh xanh tươi cho khe núi, không hề âm u đáng sợ như chạng vạng hôm qua.

Cột một đầu dây mây vào một gốc đại thụ gần đó, đầu kia ném xuống khe, dùng lực kéo kéo dây mây, xác định nó đủ bền, muốn leo xuống.

Phất Lôi không đồng ý, y muốn xuống trước. Dù sao, cũng không ai biết bên dưới có thứ gì? Người xuống trước sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.

Địch Nãi biết y lo lắng, nhưng chuyện tra xét không thể qua loa. Cậu tự nhận kỹ thuật thăm dò của mình cao hơn Phất Lôi, vì thế cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi định dùng hình thú hay hình người leo xuống dưới?”

“Đương nhiên là hình người.”

Cậu lại hỏi tiếp: “Lúc hình người, ngươi lợi hại hay ta lợi hại?”

Phất Lôi do dự một chút, vẫn đáp: “Ngươi lợi hại.”

Địch Nãi nhướng mi, đắc ý: “Cho nên, vẫn là ta xuống trước thì hơn! Lần này tới phiên ta bảo ngươi đi!”

Nói xong, cậu bắt đầu lưu loát bám vào dây mây leo xuống, đồng thời không quên căn dặn: “Ngươi giúp ta canh chừng dây thừng! Nếu ta lắc dây ba lần thì có nghĩa là đã xuống tới đáy.”

Phất Lôi gật đầu, bắt đầu giữ chặt dây mây trong tay, nhìn chằm chằm bóng dáng Địch Nãi. Nhìn thấy cậu chui xuống khe, y dứt khoát hóa thành hình thú, vỗ cánh bay lên trên xem xét.

Nhưng y không ngờ, lúc tới gần kkhe, vì y đập cánh nên đá cùng lá khô bên cạnh khe liền ào ào rơi xuống. Địch Nãi ở bên dưới nhắm mắt che mũi gào lên: “Phất Lôi, đừng có quấy rối, mau qua bên cạnh đứng đi.”

Phất Lôi không có cách nào, chỉ đành chán nản bay xuống, hóa thành hình người nhìn chằm chằm dây mây ngẩn người.

Địch Nãi hai chân đạp lên mặt đá, theo khe hở chầm chậm leo xuống. Bản lĩnh được huấn luyện trước kia không uổng phí, trừ bỏ tay bị ma sát có chút đau đớn, những nơi khác hoàn toàn không có vấn đề.

Đột nhiên, Địch Nãi cảm thấy mũi có hơi ngứa, có thứ gì đó dính vào mũi. Địch Nãi đưa chân cuốn dây mây, rút một tay ra kiểm tra mũi, thì ra là một cọng tơ nhện. Xem ra vừa nãy cậu giẫm phải mạng nhẹn. Lúc này đã leo xuống khoảng bảy tám mét, ánh mặt trời đã không chiếu tới, cảnh vật xung quanh thực mơ hồ. Cậu lấy đèn pin khẩn cấp trong túi ra, ngập vào miệng.

Đang định leo xuống típ thì đột nhiên trong lòng khẽ động, nhạy bén cảm nhận được nguy hiểm. Ngẩng đầu nhìn lên, cách đó không xa có một con nhện độc đang bám trên vách đá nhìn cậu chằm chằm như hổ rình mồi. Địch Nãi nhìn chằm chằm nó, lặng lẽ rút dao găm trên thắt lưng, không chút khách khí phóng xuyên qua người con nhện.

Thở phào một hơi, bắt đầu tiếp tục leo xuống.

Tới hơn mười mét, Địch Nãi dùng đèn pin chiếu thẳng xuống, liền thấy một vũng nước đọng. Ra mòi, cậu đã xuống tới đáy. Bước xuống quan sát xung quanh một phen, trên mặt đá trơn bóng là rêu xanh, còn có chút cỏ dại, không phát hiện thứ gì nguy hiểm.

Đi xa hơn một chút, trên vách đá bên phải cách đó mấy chục mét có một sơn động. Cửa vào cao tầm hai mét, đủ cho người tiến vào. Địch Nãi lại dò xét trước sau một phen, cả khe núi chỉ có mỗi sơn động kia. Xem ra, nó rất có thể là sơn động có thể tìm ra dạ minh châu trong truyền thuyết.

Địch Nãi tới gần cửa sơn động, dùng đèn pin chiếu vào bên trong, sơn động khá sâu nhìn không điểm cuối. Địch Nãi muốn vào trong thăm dò một chút, nhưng nghĩ tới Phất Lôi còn ở bên trên, liền quay lại, đi tới chỗ mình xuống khi nãy. Đưa tay lắc lắc dây mây vài cái, sau đó hô to: “Phất Lôi, xuống đây đi! Ta tìm ra sơn động kia rồi.”

Phất Lôi đang lo lắng vạn phần, vừa thấy dây mây động cùng tiếng gọi của Địch Nãi, y liền vội vàng túm dây mây, leo xuống.

Kỹ thuật leo dây của Phất Lôi không tốt như Địch Nãi, chân vừa giẫm lên mặt đá thì những hòn đá nhỏ không ngừng ào ạt rơi xuống. Địch Nãi không có cách nào, chỉ đành đứng xa một chút, chiếu đèn rọi đường cho y.

Phất Lôi đi được một nửa thì bắt đầu mất kiên nhẫn, không thèm đạp lên mặt đá nữa, túm dây mây tuột xuống. Có lúc trượt quá nhanh, y không thể không túm chặt dây mây để giảm tốc.

May mắn dây mây đủ chắc, lắc lư lắc lư giữa không trung như vẫn giúp y an toàn leo xuống đất.

Địch Nãi tiến tới, có chút buồn cười vỗ vỗ vai y: “Bây giờ ngươi đã biết cánh không phải là vạn năng rồi đúng không?”



Phất Lôi thổi thổi bàn tay bị cọ đỏ của mình, chà chà tay, thành thật gật đầu. Y quyết định sau này phải rèn luyện nhiều hơn, cho dù là hình người cũng có thể đánh thắng Địch Nãi. Đây là ý tưởng mà y nghĩ ra trong thời gian canh giữ ở bên trên.

Địch Nãi hiển nhiên không biết hành vi của mình vừa nãy đã trở thành động lực cố gắng của Phất Lôi, cậu còn đang đắc ý vì chiến thắng. Dẫn Phất Lôi tới chỗ sơn động kia: “Đây là sơn động duy nhất ta tìm ra.”

Phất Lôi gật gật đầu: “Chúng ta vào trong thử xem.”

Địch Nãi lại định dẫn đầu, lúc này Phất Lôi hiển nhiên không chịu. Y hóa về hình thú, cái đuôi quấn lấy chân Địch Nãi, nghênh ngang đi ở phía trước. Địch Nãi buồn cười đi theo phía sau.

Bất quá, sơn động này thế nhưng càng đi sâu thì càng thấp, Địch Nãi cơ hồ phải bò rạp người xuống, tứ chi chấm đất như Phất Lôi mới có thể đi tới.

Phất Lôi đi đằng trước dựa vào năng lực nhìn trong đêm tối của mình, đại khái là quá tự tin nên không chú ý phía trước có một đoạn dốc, giẫm phải mặt rêu trơn trợt trên mặt đá, y lập tức trượt chân lao thẳng xuống. Dùng móng vuốt sắc bén bấu vào mặt đá bên cạnh cũng không thể giữ thăng bằng. Địch Nãi đi sát phía sau cũng trượt theo. May mắn đoạn dốc này không quá dài, rất nhanh đã ‘phịch’ một tiếng ngã xuống đất.

Địch Nãi ngã lên người Phất Lôi, kì thực không có cảm giác đau đớn gì cả, chống tay bò dậy, hỏi: “Phất Lôi, ngươi không sao chứ?” Đồng thời cầm đèn pin chiếu sáng.

Đầu Phất Lôi vẫn còn chút choáng váng, lắc lắc đầu tránh đi ánh đèn, bò dậy, liếm liếm tay Địch Nãi biểu thị mình không có việc gì. Hiện giờ y có chút ngượng ngùng, bởi vì y dẫn đường không tốt làm hại Địch Nãi ngã lăn như vậy, thực sự vô dụng mà.

Địch Nãi an ủi xoa xoa cái đầu to của y, bắt đầu quan sát xung quanh.

Cậu phát hiện, bọn họ đã không còn ở sơn động vừa nãy nữa mà tới một sơn động khác thực rộng rãi. Làm Địch Nãi ngạc nhiên chính là, trong này cư nhiên có tiếng nước khe khẽ. Chiếu đèn pin, cách đó không xa thế nhưng là một dòng sông ngầm. Bên cạnh là một đường đá, cũng không biết nó thông đi đâu. Địch Nãi xem xét thử, chỉ có mỗi con đường này, phía bên phải hoàn toàn bị đá che đậy.

Hiện giờ xem ra chỉ có thể tiếp tục đi tới trước. Đỉnh cùng vách đá khá gập ghềnh, so với sơn động ban nãy còn khó đi hơn nhiều. Lần này Phất Lôi đi thật cẩn thận, bước chầm chậm tới trước, thỉnh thoảng dừng lại nhắc nhở Địch Nãi chú ý thạch nhũ trên đầu hoặc tảng đá dưới chân.

Bọn họ cứ vậy đi hơn mười phút, sau khi quẹo qua một khúc quanh, Địch Nãi phát hiện bọn họ tới một sơn động thật lớn. Sở dĩ vừa liếc mắt đã có thể nhìn ra nó là sơn động lớn bởi vì trên bãi đá trong sơn động có những viên dạ minh châu có thể phát sáng.

Ở đó không chỉ có một viên minh châu, mà là một đống. Vô số dạ minh châu lớn nhỏ bất đồng được đặt trên bãi đá, chiếu sáng cả sơn động.

Nhìn bãi đã kia, Địch Nãi kinh ngạc tới nói không nên lời. Cậu kiềm chế không được kích động, đi tới gần xem thử, phát hiện dạ minh châu này thế nhưng hoàn toàn không giống dạ minh châu ở thế giới cũ mà mình từng nhìn thấy. Những hạt châu này tròn tròn cuồn cuộn, không hề được tạo hình. Cậu cầm một viên lên tay, viên dạ minh châu tinh xảo đặc sắc, tản ra ánh sáng màu vàng ấm áp nhàn nhạt.

Địch Nãi đang suy đoán xem dạ minh châu này rốt cuộc làm từ chất liệu gì. Đột nhiên, cậu nghe thấy tiếng nước từ dòng sông ngầm truyền tới, hình như có thứ gì đó đang bơi tới gần. Cậu vội vàng đặt dạ minh châu xuống, vỗ vỗ lưng Phất Lôi rồi nhanh chóng trốn ra sau một tảng đá lớn.

May mắn, trong sơn động này có khá nhiều hòn đá lớn lởm chởm, núp ở phía sau, chỉ cần không cẩn thận xem xét thì sẽ không phát hiện được bọn họ.

Vừa mới núp xong, ‘ào’ một tiếng, từ trong lòng sông xuất hiện một người. Người nọ có mái tóc vàng vàng mềm mượt như hải tảo, cái tai nhọn nhọn, gương mặt dị thường xinh đẹp. Da dẻ trắng nõn trong vuốt, trên người quấn thứ gì đó giống như lưới. Địch Nãi còn chưa kịp nhìn kĩ thì bên cạnh lại xuất hiện thêm một người, trang phục tương tự, chỉ có tóc là màu tím.

Địch Nãi thầm nghĩ, chẳng lẽ hai người này cũng giống như bọn họ, từ dòng sông ngầm bơi vào để lấy dạ minh châu?

Còn chưa đoán xong, hai người nọ đã trèo lên bãi đá, hình như đứng dậy. Địch Nãi lúc này phát hiện thân dưới của bọn họ không phải chân mà là cái đuôi cá thật dài.

Địch Nãi che miệng, thầm nghĩ, này chính là mỹ nhân ngư trong truyền thuyết à? Trời ạ! Này thực sự là quá kinh ngạc. Cậu cúi đầu cùng Phất Lôi đối mắt, nhìn thấy thần sắc ngạc nhiên tương tự trong mắt y.

Cậu nghĩ, không lẽ dạ minh châu trên bãi đá là do mỹ nhân ngư mang tới? Kia mỹ nhân ngư ngụ ở đâu? Vì sao lại chạy tới đây? Lúc ở bộ lạc thú nhân, Địch Nãi chưa từng nghe tới đại lục này có mỹ nhân ngư, có thể là vì quá hiếm khi đi biển, cũng có thể là nhóm mỹ nhân ngư sinh hoạt dưới biển sâu, không lộ diện nhiều.

Hai nhân ngư kia đều không có ngực, hẳn là nhân ngư giống đực. Bất quá, nghĩ tới chính mình cho dù không có ngực cũng bị nhận định là giống cái, Địch Nãi không quá xác định.

Hai mỹ nhân ngư kia trèo lên bãi đá, từ trong lòng lấy ra thứ gì đó, đặt xuống. Địch Nãi phát hiện thứ đó chính là dạ minh châu.

Lúc này, hai mỹ nhân ngư vuốt ve những viên dạ minh châu trên bãi đá, đồng thời nhẹ giọng xướng ca. Vừa hát vừa vẫy nhẹ cái đuôi dài chạm vào mặt nước.

Địch Nãi không hiểu bọn họ hát gì, chỉ nghe tiếng ca thực nhẹ nhàng uyển chuyển, làm người ta nhịn không được mà trầm mê.

Cẩn thận quan sát một chút, hai mỹ nhân như đứng đối mặt với bức tường đá trước bãi đá đặt dạ minh châu, hình như đang hiến ca. Trên tường đá có vài tảng đá có hình thù kỳ quái, trước đó Địch Nãi cũng không chú ý lắm, giờ nhìn kỹ, hình như là một người có thân hình thấp bé đang cưỡi trên đầu một con quái thú có sừng kỳ lạ.

Người lùn cưỡi quái thú kia rất có thể chính là thần của bọn họ. Kia, thần mà nhân ngư cùng thú nhân sùng bái không phải là một.

Nghĩ vậy, Địch Nãi lại nghĩ, có lẽ lục địa này không phải chỉ có mỗi phiến lục địa của các thú nhân. Có lẽ bên kia đại dương còn có một thế giới khác. Địch Nãi không khỏi cảm thán, quả nhiên, thế giới bao la, điều kỳ quái nào cũng có a!

Nhóm mỹ nhân ngư hát một hồi nhìn quay qua nhìn nhau mỉm cười, tiếp đó nắm tay nhau nhảy khỏi bãi đá, bơi đi.

Địch Nãi chờ một hồi, không thấy gì khác thường mới kéo Phất Lôi ra.

Hiện giờ cậu có thể xác định số dạ minh châu này do mỹ nhân ngư từ đáy đại dương mang tới hiến cho vị thần trong sơn động. Hiện giờ, vì lễ thù thần mà phải mang đi tế phẩm của bọn họ, Địch Nãi có chút băn khoăn.

Cuối cùng Địch Nãi vẫn chọn một viên dạ minh châu khá lớn bỏ vào ba lô đeo sau lưng. Cậu nghĩ, nhiều dạ minh châu như vậy, hẳn thần sẽ không để ý chia sẻ cho Thần Sáng Thế của thú nhân một viên đi. Nếu vị thần này nhỏ nhen, vì viên dạ minh châu này tìm tới Thần Sáng Thế tính sổ thì đó cũng là chuyện của Thần Sáng Thế.

Địch Nãi vuốt cằm cười gian: hắc hắc, ta chẳng qua cũng chỉ xúc tác các vị thần trao đổi tình cảm mà thôi a!



Hoàn Chương 65.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau