Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Chương 123
Hassan vốn dự đoán trứng thằn lằn ngọc chừng mười ngày mới nở. Thế nhưng không biết do nhiệt độ trong người Hassan quá cao hay quả trứng thấy Hassan bị bắt nạt quá thảm, nên tiến độ ấp thực tế nhanh hơn dự đoán nhiều, mới ngày thứ sáu Hassan đã phát hiện bé thằn lằn ngọc sắp chào đời rồi.
Thời điểm chính xác thằn lằn ngọc nở là giữa đêm ngày thứ sáu. Hassan đang ngủ say bị chuyển động kỳ lạ trong hậu huyệt đánh thức, lập tức nhận ra đây là dấu hiệu trứng thằn lằn ngọc sắp nở.
“Mau lên! Mau đẩy quả trứng ra!”.
Tô Mặc bị Hassan gọi dậy sau khi biết được thì khẩn trương vô cùng. Nhỡ nở ngay trong người Hassan, thằn lằn ngọc có bị gì hay không không nói, quan trọng nhất là ai biết được đường ruột của Hassan có thể chịu được những mảnh nhỏ của vỏ trứng hay không! Lỡ lủng ruột thì sao! Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi!
Thấy Tô Mặc căng thẳng đến độ túa mồ hôi, Hassan có hơi không biết phải nói sao. Quá trình nở sao mà dễ dàng vậy, không thì tối nay hắn đã không bảo Tô Mặc đặt quả trứng vào trong rồi!
Mỗi ngày bị Tô Mặc dùng đủ cách để bắt nạt không phải không có lợi, ít nhất Hassan cũng đã cực kỳ thành thạo việc đẩy quả trứng ra. Tô Mặc ấn ngực nhìn quả trứng nhích từng chút một khỏi miệng huyệt, ra sức cầu nguyện nhất định tuyệt đối đừng vỡ, nín thở đến nỗi ngực đau nhói.
Cuối cùng trứng thằn lằn ngọc còn nguyên vẹn không chút sứt mẻ cũng nhẹ nhàng rơi xuống giường. Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, cũng mặc kệ Hassan đã bắn ra khi không được cậu cho phép, vội nhoài người kề sát quả trứng nhìn kỹ hơn.
Quả trứng thằn lằn ngọc nhúc nhích một chốc rồi dừng lại. Khi Tô Mặc đang lo lắng không biết có chuyện gì không thì bỗng một tiếng ‘rắc’ nhỏ vang lên, một khe nứt nhỏ xuất hiện trên vỏ trứng.
“A!”.
Tô Mặc kích động hét lên, dọa Hassan và quả trứng sợ run. Phải một lúc lâu sau, trứng thằn lằn ngọc mới chậm rãi lay động, khe hở cũng dần dài hơn, lớn hơn cho đến khi biến thành đường nứt lớn, một móng vuốt nhỏ nom gần như trong suốt mò mẫm ló ra.
“A a a! Đáng yêu quá!”, tiếng thét của Tô Mặc hoàn toàn không kìm nén được. Cái móng nhỏ sợ hãi nhanh chóng rụt trở vào.
“Em đừng dọa nó”, Hassan bất đắc dĩ thở dài.
“Ừm!”, Tô Mặc vội đưa tay bụm miệng lại.
Lại một lúc sau, bé thằn lằn ngọc rốt cuộc cũng thấy an toàn, dùng sức đá vỏ trứng chậm rãi bò ra. Đây thật sự là một bé cưng vô cùng xinh đẹp, cơ thể có kích thước cỡ bàn tay được bao phủ bởi lớp vảy nhiều màu gần như trong suốt, rực rỡ lóa mắt tựa như viên ngọc đẹp nhất. Nếu không phải Tô Mặc che miệng thì cậu nhất định đã nhịn không được mà thét lên rồi.
Bé thằn lằn đứng trên mảnh vỡ vỏ trứng, chiếc lưỡi dài mảnh với đầu lưỡi chẻ đôi liên tục thò ra thụt vào, nó bước từng bước, cố ý vòng một vòng lớn né Tô Mặc, rồi vui vẻ nhào thẳng về phía Hassan.
“Phụt”, nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tô Mặc, Hassan không nhịn được mà phì cười.
Có điều, không bao lâu thì nghiệp tới. Nhóc thằn lằn bò tới trước mặt hắn, thè lưỡi dò xét xung quanh rồi không chút do dự chen vào nơi giữa hai chân hắn.
“… Phụt há há há…”. Lần này tới phiên Tô Mặc bật cười thành tiếng, “Bé cưng biết nó được ấp từ đâu nên giờ muốn quay trở lại đó! Mau lên, tách chân ra!”.
Hassan ngượng ngùng 囧 mặt đỏ tới tận mang tai, hai đùi săn chắc kẹp chặt lại, bất kể nhóc thằn lằn cố gắng đến cỡ nào cũng không thể chen vào.
Nhưng Tô Mặc mới bị Hassan cười nhạo sao có thể dễ dàng tha cho hắn: “Mở chân ra! Nhanh lên!”, còn vừa nói vừa giơ tay kéo ra.
Hassan thật sự hết cách với Tô Mặc, chỉ đành nghe lời dang chân ra. Nhóc thằn lằn lập tức quen nẻo xông tới lỗ hậu của Hassan. Chiếc lưỡi dài mảnh lành lạnh với phần đầu chẻ đôi sờ soạng vài cái ở miệng huyệt, sau đó nhóc chui tọt vào.
“A!”, Hassan giật mình hô lên, miệng huyệt cũng siết lại. Nhóc thằn lằn bị kẹt ngay giữa, lập tức vùng vẫy dữ dội. Vật nhỏ lành lạnh trong hậu huyệt điên cuồng giãy giụa, càng làm Hassan hoảng loạn hơn, ngay cả tiếng hô kinh hoảng cũng biến đổi.
“Thả lỏng chút! Anh muốn kẹp chết nó hả!”, Tô Mặc gấp gáp la lên. Hassan nghe vậy đành gắng gượng thả lỏng hậu huyệt, lại bị nhóc con kia nhân cơ hội chui cả vào trong.
“Ưm…”. Hassan ngã ra giường run rẩy không ngừng. Nhóc thằn lằn mềm mềm man mát không ngừng di chuyển trong lỗ hậu của hắn, xúc cảm kỳ quái khiến hắn gần như phát điên.
Tô Mặc cũng giật cả mình. Cậu chỉ muốn chọc Hassan thôi, không ngờ nhóc ấy chui vào thật! Bây giờ nó không phải là một quả trứng, nhỡ thiếu dưỡng khí rồi điên lên là có chuyện lớn đấy!
“Hassan, nằm lại đàng hoàng, dang chân! Tự căng phía sau ra!”. Tô Mặc chỉ huy Hassan: “Đừng sợ, em sẽ lấy nó ra!”.
Hassan thở gấp, nằm yên theo yêu cầu của Tô Mặc. Hai ngón tay của Tô Mặc tiến vào miệng huyệt đã hé ra, nhẹ nhàng kẹp lấy đuôi của nhóc thằn lằn. Khi đang định kéo ra, nhóc ta đột nhiên lủi vào trong, sức lực lớn hơn Tô Mặc tưởng, tức thì thoát khỏi tay Tô Mặc rồi tiến sâu hơn nữa.
“Ứm!”, Hassan kêu một tiếng rồi cố dằn xuống, cơ thể run rẩy dữ dội.
Thời điểm chính xác thằn lằn ngọc nở là giữa đêm ngày thứ sáu. Hassan đang ngủ say bị chuyển động kỳ lạ trong hậu huyệt đánh thức, lập tức nhận ra đây là dấu hiệu trứng thằn lằn ngọc sắp nở.
“Mau lên! Mau đẩy quả trứng ra!”.
Tô Mặc bị Hassan gọi dậy sau khi biết được thì khẩn trương vô cùng. Nhỡ nở ngay trong người Hassan, thằn lằn ngọc có bị gì hay không không nói, quan trọng nhất là ai biết được đường ruột của Hassan có thể chịu được những mảnh nhỏ của vỏ trứng hay không! Lỡ lủng ruột thì sao! Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi!
Thấy Tô Mặc căng thẳng đến độ túa mồ hôi, Hassan có hơi không biết phải nói sao. Quá trình nở sao mà dễ dàng vậy, không thì tối nay hắn đã không bảo Tô Mặc đặt quả trứng vào trong rồi!
Mỗi ngày bị Tô Mặc dùng đủ cách để bắt nạt không phải không có lợi, ít nhất Hassan cũng đã cực kỳ thành thạo việc đẩy quả trứng ra. Tô Mặc ấn ngực nhìn quả trứng nhích từng chút một khỏi miệng huyệt, ra sức cầu nguyện nhất định tuyệt đối đừng vỡ, nín thở đến nỗi ngực đau nhói.
Cuối cùng trứng thằn lằn ngọc còn nguyên vẹn không chút sứt mẻ cũng nhẹ nhàng rơi xuống giường. Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm, cũng mặc kệ Hassan đã bắn ra khi không được cậu cho phép, vội nhoài người kề sát quả trứng nhìn kỹ hơn.
Quả trứng thằn lằn ngọc nhúc nhích một chốc rồi dừng lại. Khi Tô Mặc đang lo lắng không biết có chuyện gì không thì bỗng một tiếng ‘rắc’ nhỏ vang lên, một khe nứt nhỏ xuất hiện trên vỏ trứng.
“A!”.
Tô Mặc kích động hét lên, dọa Hassan và quả trứng sợ run. Phải một lúc lâu sau, trứng thằn lằn ngọc mới chậm rãi lay động, khe hở cũng dần dài hơn, lớn hơn cho đến khi biến thành đường nứt lớn, một móng vuốt nhỏ nom gần như trong suốt mò mẫm ló ra.
“A a a! Đáng yêu quá!”, tiếng thét của Tô Mặc hoàn toàn không kìm nén được. Cái móng nhỏ sợ hãi nhanh chóng rụt trở vào.
“Em đừng dọa nó”, Hassan bất đắc dĩ thở dài.
“Ừm!”, Tô Mặc vội đưa tay bụm miệng lại.
Lại một lúc sau, bé thằn lằn ngọc rốt cuộc cũng thấy an toàn, dùng sức đá vỏ trứng chậm rãi bò ra. Đây thật sự là một bé cưng vô cùng xinh đẹp, cơ thể có kích thước cỡ bàn tay được bao phủ bởi lớp vảy nhiều màu gần như trong suốt, rực rỡ lóa mắt tựa như viên ngọc đẹp nhất. Nếu không phải Tô Mặc che miệng thì cậu nhất định đã nhịn không được mà thét lên rồi.
Bé thằn lằn đứng trên mảnh vỡ vỏ trứng, chiếc lưỡi dài mảnh với đầu lưỡi chẻ đôi liên tục thò ra thụt vào, nó bước từng bước, cố ý vòng một vòng lớn né Tô Mặc, rồi vui vẻ nhào thẳng về phía Hassan.
“Phụt”, nhìn vẻ mặt buồn rầu của Tô Mặc, Hassan không nhịn được mà phì cười.
Có điều, không bao lâu thì nghiệp tới. Nhóc thằn lằn bò tới trước mặt hắn, thè lưỡi dò xét xung quanh rồi không chút do dự chen vào nơi giữa hai chân hắn.
“… Phụt há há há…”. Lần này tới phiên Tô Mặc bật cười thành tiếng, “Bé cưng biết nó được ấp từ đâu nên giờ muốn quay trở lại đó! Mau lên, tách chân ra!”.
Hassan ngượng ngùng 囧 mặt đỏ tới tận mang tai, hai đùi săn chắc kẹp chặt lại, bất kể nhóc thằn lằn cố gắng đến cỡ nào cũng không thể chen vào.
Nhưng Tô Mặc mới bị Hassan cười nhạo sao có thể dễ dàng tha cho hắn: “Mở chân ra! Nhanh lên!”, còn vừa nói vừa giơ tay kéo ra.
Hassan thật sự hết cách với Tô Mặc, chỉ đành nghe lời dang chân ra. Nhóc thằn lằn lập tức quen nẻo xông tới lỗ hậu của Hassan. Chiếc lưỡi dài mảnh lành lạnh với phần đầu chẻ đôi sờ soạng vài cái ở miệng huyệt, sau đó nhóc chui tọt vào.
“A!”, Hassan giật mình hô lên, miệng huyệt cũng siết lại. Nhóc thằn lằn bị kẹt ngay giữa, lập tức vùng vẫy dữ dội. Vật nhỏ lành lạnh trong hậu huyệt điên cuồng giãy giụa, càng làm Hassan hoảng loạn hơn, ngay cả tiếng hô kinh hoảng cũng biến đổi.
“Thả lỏng chút! Anh muốn kẹp chết nó hả!”, Tô Mặc gấp gáp la lên. Hassan nghe vậy đành gắng gượng thả lỏng hậu huyệt, lại bị nhóc con kia nhân cơ hội chui cả vào trong.
“Ưm…”. Hassan ngã ra giường run rẩy không ngừng. Nhóc thằn lằn mềm mềm man mát không ngừng di chuyển trong lỗ hậu của hắn, xúc cảm kỳ quái khiến hắn gần như phát điên.
Tô Mặc cũng giật cả mình. Cậu chỉ muốn chọc Hassan thôi, không ngờ nhóc ấy chui vào thật! Bây giờ nó không phải là một quả trứng, nhỡ thiếu dưỡng khí rồi điên lên là có chuyện lớn đấy!
“Hassan, nằm lại đàng hoàng, dang chân! Tự căng phía sau ra!”. Tô Mặc chỉ huy Hassan: “Đừng sợ, em sẽ lấy nó ra!”.
Hassan thở gấp, nằm yên theo yêu cầu của Tô Mặc. Hai ngón tay của Tô Mặc tiến vào miệng huyệt đã hé ra, nhẹ nhàng kẹp lấy đuôi của nhóc thằn lằn. Khi đang định kéo ra, nhóc ta đột nhiên lủi vào trong, sức lực lớn hơn Tô Mặc tưởng, tức thì thoát khỏi tay Tô Mặc rồi tiến sâu hơn nữa.
“Ứm!”, Hassan kêu một tiếng rồi cố dằn xuống, cơ thể run rẩy dữ dội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất