Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Chương 129
Lần này Tô Mặc không ép hắn mở mắt, mà ấn hắn đè thấp người hơn nữa. Hassan tưởng Tô Mặc chuẩn bị làm mình, nên yên lặng nâng mông nghênh đón, lại không ngờ cuối cùng thứ tiến vào hậu huyệt của hắn lại là đầu lưỡi trơn mềm linh hoạt.
“A!”, Hassan giật mình la lên, muốn trốn tránh theo bản năng. Thế nhưng với tư thế hiện tại của hắn, muốn cũng chẳng tránh được, chút vùng vẫy nhỏ nhoi hoàn toàn không thể trốn khỏi đầu lưỡi đang ngang ngược tấn công của Tô Mặc.
Đầu lưỡi linh hoạt khi thì đâm nhẹ vào miệng huyệt, lúc lại thăm dò vào trong, cuốn lấy thành ruột đang co rút, thậm chí mút vào môi. Hassan run rẩy cố thít chặt miệng huyệt nhưng lưỡi Tô Mặc luôn có thể dụ dỗ hậu huyệt của hắn mở ra cho cậu. Cơ quan bí ẩn bên trong một lần nữa lại bị đầu lưỡi thăm hỏi khiêu khích, Hassan suýt khóc vì xấu hổ.
“Đừng… Hức… Đừng mà…”.
Hassan nỉ non, yếu ớt kháng cự nhưng hậu huyệt lại nở rộ trái với ý muốn của hắn, để Tô Mặc liếm vào sâu hơn. Thế nhưng suy cho cùng, chiều dài của lưỡi cũng có giới hạn, Tô Mặc thử vài lần thì từ bỏ, tha cho vách ruột bắt đầu “đói khát” vì bị trêu chọc, lại cắn nhẹ vào cơ vòng ở miệng huyệt.
“A a!”. Hassan giật mình kêu lên, cửa huyệt cũng sợ hãi co lại. Nhưng Tô Mặc sao có thể để miệng thịt đã dâng lên tận miệng chạy mất, cậu không quan tâm gì cả, chỉ cắn lấy thịt huyệt nọ rồi nghiến nhẹ.
“Hức… A… Không, không…”.
Chút đau đớn và cơn ngứa ngáy khôn cùng đều tập trung hết vào thịt huyệt đáng thương kia, làm Hassan khó chịu đến độ hận không thể cắt bỏ nó đi. Mà thịt huyệt xung quanh lại bắt đầu bất mãn, nóng vội nở rộ, chờ mong được đầu lưỡi kia an ủi.
Nhìn hậu huyệt đỏ tươi trước mắt đang rộng mở chào đón mình, nghe Hassan nhỏ giọng thút thít van xin, Tô Mặc liếm môi, ngậm lấy toàn bộ miệng huyệt, rồi hút mạnh.
“A a a a!!!”.
Hassan thét lên, toàn thân co giật kịch liệt. Lực hút mạnh mẽ ở hậu huyệt khiến cả người hắn như bị hút cạn, ngay cả linh hồn cũng bị cuốn mất. “Không, không!!! A a a! Không muốn!”.
Tô Mặc sao có thể dễ dàng tha cho hắn, vừa ra sức mút, vừa đưa lưỡi cuốn lấy. Hassan như bị bắt mất hồn, hai đầu gối mềm oặt khuỵu xuống dòng nước.
Hắn vốn đang ở tư thế cúi người, vừa quỳ như thế, tức thì cả nửa người trên rơi cả vào suối. Tuy hắn đã kịp nín thở không để mình bị sặc, nhưng vì cả hai tay bị trói ở sau gáy nên không cách nào chống người dậy được.
Lần này Tô Mặc ra tay giúp đỡ, đỡ hông hắn kéo lên. Nương theo lực kéo, Hassan dùng sức nâng người dậy, lại thảm thương phát hiện mình càng đẩy hậu huyệt về phía miệng Tô Mặc. Tư thế hiện tại của hắn không cho phép hắn né tránh, chỉ cần vừa nhích tới trước là lại dúi đầu xuống nước. Hắn chỉ có thể đẩy mông ra sau, như thể cố ý dâng hậu huyệt lên miệng Tô Mặc, cầu cậu liếm mút vậy.
Tô Mặc sao có thể từ chối lời mời thế này. Cậu dốc hết toàn bộ kỹ xảo, trêu đùa miệng huyệt đến ướt át, mềm nhũn, sau đó đẩy lưỡi sâu vào trong. Thành ruột đói khát điên cuồng quấn lấy, cùng nhảy múa với đầu lưỡi nọ; đầu lưỡi nghịch ngợm khi vào khi ra, lúc đi lúc ở, quấy đảo hậu huyệt loạn cả lên.
Hai mông và đùi của Hassan run lẩy bẩy, eo cũng rã rời sắp không đỡ nổi cơ thể. Hắn tuyệt vọng nức nở cầu xin, Tô Mặc lại mút mạnh, khiến những lời hắn nói nghẹn cả ở ngực.
“A a a! Đ* tôi! Tô Mặc! Xin em! Đ* tôi đi!”.
Hassan cuối cùng cũng lấy lại hơi liều lĩnh lớn tiếng kêu lên. Hậu huyệt bị chơi đùa lâu như vậy, bên trong lại ngứa ngáy trống rỗng khiến hắn phát điên. Hắn thà bị Tô Mặc ra sức vắt kiệt, còn hơn bị tra tấn khiêu khích không dứt như vậy.
Miệng lưỡi của Tô Mặc cuối cùng cũng rời khỏi hậu huyệt hắn: “Muốn em đ* anh à?”.
“Phải, phải!”, Hassan không biết xấu hổ van xin, “Đ* tôi! Xin em, mau đ* tôi đi!”.
“Hửm? Tại sao?”, Tô Mặc thong dong trêu hắn.
“Ngứa… Ở trong ngứa quá…”. Giọng Hassan nghẹn ngào, “Làm ơn, Tô Mặc…”.
Cuối cùng Tô Mặc cũng không làm khó hắn nữa, thọc mạnh vào như mong muốn của hắn.
“A a a!”, cơ thể Hassan đã bị chòng ghẹo đến cực hạn, vừa đâm vào là lên đỉnh. Thế nhưng gốc nam căn không thể nào giải phóng dịch thể vì bị trói chặt, hắn đau đớn gào thét, cơ thể vùng vẫy dữ dội, chúi người về trước.
“Cẩn thận chút!”. May mà Tô Mặc nhanh tay giữ hắn lại, không thì với lực eo đã bị đâm thọc đến mềm rục của Hassan, nhất định không thể nào gượng dậy khỏi suối được.
“A!”, Hassan giật mình la lên, muốn trốn tránh theo bản năng. Thế nhưng với tư thế hiện tại của hắn, muốn cũng chẳng tránh được, chút vùng vẫy nhỏ nhoi hoàn toàn không thể trốn khỏi đầu lưỡi đang ngang ngược tấn công của Tô Mặc.
Đầu lưỡi linh hoạt khi thì đâm nhẹ vào miệng huyệt, lúc lại thăm dò vào trong, cuốn lấy thành ruột đang co rút, thậm chí mút vào môi. Hassan run rẩy cố thít chặt miệng huyệt nhưng lưỡi Tô Mặc luôn có thể dụ dỗ hậu huyệt của hắn mở ra cho cậu. Cơ quan bí ẩn bên trong một lần nữa lại bị đầu lưỡi thăm hỏi khiêu khích, Hassan suýt khóc vì xấu hổ.
“Đừng… Hức… Đừng mà…”.
Hassan nỉ non, yếu ớt kháng cự nhưng hậu huyệt lại nở rộ trái với ý muốn của hắn, để Tô Mặc liếm vào sâu hơn. Thế nhưng suy cho cùng, chiều dài của lưỡi cũng có giới hạn, Tô Mặc thử vài lần thì từ bỏ, tha cho vách ruột bắt đầu “đói khát” vì bị trêu chọc, lại cắn nhẹ vào cơ vòng ở miệng huyệt.
“A a!”. Hassan giật mình kêu lên, cửa huyệt cũng sợ hãi co lại. Nhưng Tô Mặc sao có thể để miệng thịt đã dâng lên tận miệng chạy mất, cậu không quan tâm gì cả, chỉ cắn lấy thịt huyệt nọ rồi nghiến nhẹ.
“Hức… A… Không, không…”.
Chút đau đớn và cơn ngứa ngáy khôn cùng đều tập trung hết vào thịt huyệt đáng thương kia, làm Hassan khó chịu đến độ hận không thể cắt bỏ nó đi. Mà thịt huyệt xung quanh lại bắt đầu bất mãn, nóng vội nở rộ, chờ mong được đầu lưỡi kia an ủi.
Nhìn hậu huyệt đỏ tươi trước mắt đang rộng mở chào đón mình, nghe Hassan nhỏ giọng thút thít van xin, Tô Mặc liếm môi, ngậm lấy toàn bộ miệng huyệt, rồi hút mạnh.
“A a a a!!!”.
Hassan thét lên, toàn thân co giật kịch liệt. Lực hút mạnh mẽ ở hậu huyệt khiến cả người hắn như bị hút cạn, ngay cả linh hồn cũng bị cuốn mất. “Không, không!!! A a a! Không muốn!”.
Tô Mặc sao có thể dễ dàng tha cho hắn, vừa ra sức mút, vừa đưa lưỡi cuốn lấy. Hassan như bị bắt mất hồn, hai đầu gối mềm oặt khuỵu xuống dòng nước.
Hắn vốn đang ở tư thế cúi người, vừa quỳ như thế, tức thì cả nửa người trên rơi cả vào suối. Tuy hắn đã kịp nín thở không để mình bị sặc, nhưng vì cả hai tay bị trói ở sau gáy nên không cách nào chống người dậy được.
Lần này Tô Mặc ra tay giúp đỡ, đỡ hông hắn kéo lên. Nương theo lực kéo, Hassan dùng sức nâng người dậy, lại thảm thương phát hiện mình càng đẩy hậu huyệt về phía miệng Tô Mặc. Tư thế hiện tại của hắn không cho phép hắn né tránh, chỉ cần vừa nhích tới trước là lại dúi đầu xuống nước. Hắn chỉ có thể đẩy mông ra sau, như thể cố ý dâng hậu huyệt lên miệng Tô Mặc, cầu cậu liếm mút vậy.
Tô Mặc sao có thể từ chối lời mời thế này. Cậu dốc hết toàn bộ kỹ xảo, trêu đùa miệng huyệt đến ướt át, mềm nhũn, sau đó đẩy lưỡi sâu vào trong. Thành ruột đói khát điên cuồng quấn lấy, cùng nhảy múa với đầu lưỡi nọ; đầu lưỡi nghịch ngợm khi vào khi ra, lúc đi lúc ở, quấy đảo hậu huyệt loạn cả lên.
Hai mông và đùi của Hassan run lẩy bẩy, eo cũng rã rời sắp không đỡ nổi cơ thể. Hắn tuyệt vọng nức nở cầu xin, Tô Mặc lại mút mạnh, khiến những lời hắn nói nghẹn cả ở ngực.
“A a a! Đ* tôi! Tô Mặc! Xin em! Đ* tôi đi!”.
Hassan cuối cùng cũng lấy lại hơi liều lĩnh lớn tiếng kêu lên. Hậu huyệt bị chơi đùa lâu như vậy, bên trong lại ngứa ngáy trống rỗng khiến hắn phát điên. Hắn thà bị Tô Mặc ra sức vắt kiệt, còn hơn bị tra tấn khiêu khích không dứt như vậy.
Miệng lưỡi của Tô Mặc cuối cùng cũng rời khỏi hậu huyệt hắn: “Muốn em đ* anh à?”.
“Phải, phải!”, Hassan không biết xấu hổ van xin, “Đ* tôi! Xin em, mau đ* tôi đi!”.
“Hửm? Tại sao?”, Tô Mặc thong dong trêu hắn.
“Ngứa… Ở trong ngứa quá…”. Giọng Hassan nghẹn ngào, “Làm ơn, Tô Mặc…”.
Cuối cùng Tô Mặc cũng không làm khó hắn nữa, thọc mạnh vào như mong muốn của hắn.
“A a a!”, cơ thể Hassan đã bị chòng ghẹo đến cực hạn, vừa đâm vào là lên đỉnh. Thế nhưng gốc nam căn không thể nào giải phóng dịch thể vì bị trói chặt, hắn đau đớn gào thét, cơ thể vùng vẫy dữ dội, chúi người về trước.
“Cẩn thận chút!”. May mà Tô Mặc nhanh tay giữ hắn lại, không thì với lực eo đã bị đâm thọc đến mềm rục của Hassan, nhất định không thể nào gượng dậy khỏi suối được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất