Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công

Chương 35

Trước Sau
Cơn sốt lần này của Tô Mặc tuy không nghiêm trọng lắm nhưng kéo dài cũng vài ngày, Đến khi cậu khỏi hẳn thì lại đến cái đêm trước ngày Hassan đi săn. Tô Mặc bị Hassan chọt mãi không ngủ được, đành bất đắc dĩ nói, “Hassan, có muốn làm một lần không? Cứ thế này anh cũng không ngủ được, ngày mai làm sao đi săn đây.”Hassan có hơi do dự. Tính ra thì đã bốn năm ngày không làm rồi, dục vọng mãnh liệt hơn theo từng ngày quả thật là rất khó nhịn, nhưng nghĩ tới việc tay chân bủn rủn sau khi làm xong, hắn có phần băn khoăn, lúc đi săn, mọi chuyện có thể thay đổi trong nháy mắt, tuyệt đối không thể chấp nhận chút sai lầm nào. Thế nhưng Tô Mặc nói không sai, cứ chịu đựng như vầy cả đêm cũng không tốt, trạng thái vào ngày mai sẽ càng tệ hơn thôi.Tô Mặc lại đề nghị, “Làm một lần thôi. Để anh bắn một lần thì sẽ không mệt lắm.”Hassan nhíu nhíu mày, thấy không hài lòng lắm. Cơ bản là mỗi lần Tô Mặc đâm vào hắn liền bắn, nếu chỉ ra một lần thì cứ như làm nóng vậy, chỉ càng khó chịu hơn thôi.Tô Mặc không biết rằng Hassan ngại một lần là quá ít, ngẫm nghĩ cho rằng dù chỉ làm một lần thì cũng phải cắm vào, khó tránh khỏi việc khó chịu trong người, vì thế lại nói, “Không cắm vào thì được rồi. Lần này không làm phía sau của anh.”Đánh máy bay này nọ, tuy không đã bằng việc làm trực tiếp, nhưng ít nhiều cũng thoải mái được một chút.Không nghĩ tới Hassan lại ngơ ngác hỏi, “Không làm phía sau thì làm thế nào?”Tô Mặc bị hắn hỏi cho ngu người. Cái gì mà không làm phía sau thì làm thế nào? Anh là giống đực hả Hassan? Anh quên là trừ mặt sau thì còn mặt trước sao?Nhưng mà Tô Mặc nhớ lại mấy lần trước, trừ lần đầu tiên cố ý làm Hassan không khống chế được thì đúng thật là cậu chưa bao giờ động tới phía trước của Hassan. Mỗi một lần lên đỉnh của Hassan gần như đều là do bị cậu đâm cho bắn, cho nên… ờ thì…Tô Mặc đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi quá đáng. Dù là hồi trước thì lúc đang làm cũng sẽ “giúp đỡ” đối phương một tay, nhưng phía sau của Hassan thật sự rất mẫn cảm, hoàn toàn không cần động vào phía trước cũng có thể bắn rất nhiều lần, cho nên cậu cứ vậy mà nhàn rỗi… Thế nên một giống đực như Hassan, thế mà lại quên mất hắn vốn nên dùng cái phía trước để đạt được khoái cảm, còn hỏi “Không làm phía sau thì làm thế nào?”Nếu Tô Mặc chơi hèn một chút thì không cần nhắc nhở Hassan, nên để Hassan bị đâm đến bắn ra hết lần này đến lần khác, khiến cho toàn bộ kích thích đối với phía trước chỉ có thống khổ, không có vui sướng. Như thế thì đến năm năm sau, dù Tô Mặc đã trưởng thành, nhưng Hassan đã quen bị cắm từ phía sau, khả năng phản công sẽ giảm xuống rất nhiều. Đối với một người không muốn bị đè như Tô Mặc, đây là quyết định có lợi nhất.Thế nhưng, cậu đâu có hèn hạ thế chứ, Tô Mặc thở dài. Cậu đã quá đáng với Hassan như vậy, mà Hassan lại chẳng có lấy một câu oán hận, nếu còn âm mưu ác như vậy… suy cho cùng thì điểm giới hạn của cậu vẫn còn, chưa có mất đâu.Tô Mặc ôn nhu hôn Hassan, “Yên tâm đi, giao cho em. Nhất định sẽ làm anh sướng.”Sau đó cậu nhích tới giữa hai chân Hassan, chậm rãi cúi đầu. Phải, vốn dĩ cậu chỉ định dùng tay, nhưng bây giờ cậu chợt quyết định, Hassan hẳn phải được đối đãi tốt hơn mới đúng.Dương vật của giống đực trông uy vũ tráng kiện hơn rất nhiều so với của giống cái, Tô Mặc không thể không thừa nhận nguyên nhân chủ yếu khiến cậu không muốn động vào nó – biết ghen tị lắm không!Tô Mặc liếm môi, hít sâu một hơi, ngậm lấy đầu đỉnh phình to trông đến là dữ tợn của Hassan vào miệng.Hassan hít một hơi thật mạnh. “Tô Mặc! Em! A… Em đang làm cái gì vậy!”Tô Mặc làm lơ hắn. Thực tế, bây giờ cậu đang đâm lao đành theo lao. Đây là lần đầu tiên cậu blowjob cho người khác, đã quá xem thường độ khó của nó, hơn nữa vừa làm đã phải khiêu chiến với kích cỡ thế này, đáng sợ hơn là nó còn đang nhanh chóng to lên! Tô Mặc chỉ cảm thấy toàn bộ khoang miệng mình như bị nhồi đầy, khớp hàm cũng mở to đến cực hạn, đầu lưỡi bị đè chặt đến nỗi chẳng thể hoạt động, môi thì bị móc chặt vào rãnh hẹp sau đầu đỉnh – nói cách khác, trước khi Hassan bắn tinh mềm đi, cậu thậm chí còn không có cách nào nhả thứ này ra!Tô Mặc cuối cùng cũng biết được tính nghiêm trọng của vấn đề. Chỉ ngậm thôi mà đã khổ thế này, chuyện kế tiếp phải làm thế nào đây? Đầu lưỡi thì chả động đậy được, sâu trong họng gì gì đó… cậu chết chắc luôn!Tô Mặc hồi hộp nuốt nước miếng, mấp máy nơi yết hầu khiến Hassan thở ra một hơi dài thoải mái, theo bản năng đâm sâu hơn.Đừng, đừng vào sâu nữa! Tô Mặc bị chọt sâu vào họng, định nôn theo phản xạ, nhưng cổ họng không ngừng co rút lại mang đến nhiều khoái cảm hơn cho Hassan, bởi thế càng khiến Tô Mặc khó chịu không thở nổi.Đến lúc này, Tô Mặc chỉ mong Hassan có thể ra nhanh như lúc bị đâm, bởi cậu thật sự không kiên trì được bao lâu nữa. Thế nhưng cậu lại không biết rằng, lúc này Hassan nhớ rằng Tô Mặc đã nói sẽ chỉ làm hắn bắn một lần, cho nên đang cố gắng kiên trì thêm một lúc nữa để có thêm thời gian hưởng thụ cái cảm giác thoải mái này.Những chuyện kế tiếp hoàn toàn không có kỹ xảo gì đáng nói, cái duy nhất Tô Mặc có thể làm cùng lắm chỉ là cố gắng hô hấp lúc Hassan thoáng rời đi một chút thôi. Còn yết hầu co rút hoàn toàn là phản xạ do bị kích thích, cậu chẳng thế khống chế được.Cuối cùng, trước khi Tô Mặc thiếu dưỡng khí đến tắt thở, Hassan không kìm được nữa phóng hết tất cả ra. Tô Mặc ra sức nuốt hết luồng dịch nóng hổi vào họng, mỗi lần nuốt xuống đều khiến Hassan phát ra những tiếng rên rỉ thỏa mãn. Hung khí thỏa mãn xong thì từ từ mềm đi, trượt khỏi miệng Tô Mặc.Cuối, cuối cùng cũng xong. Tô Mặc nhẹ nhàng hít vào luồng không khí cực kỳ trân quý, vừa cố gắng khép lại cơ hàm đau đớn vì phải mở to trong một thời gian dài, vừa lau đi nước mắt sinh lý trên mặt.Một lúc sau, Hassan đã tỉnh táo lại từ cơn cao trào, ôm lấy Tô Mặc, hôn hôn lên đỉnh đầu cậu. “Cám ơn, Tô Mặc. Thật sự thoải mái lắm.”Anh thì thoải mái, còn ông đây sắp bị anh giết chết rồi đó biết không! Tô Mặc mỉm cười ngọt ngào, “Hassan thích thì được rồi.”“Ừm, tôi thích lắm.” Hassan cười lại với cậu. Hắn rất rất thích cái cảm giác được khoang miệng ấm áp ẩm ướt bao lấy này.Thích nữa cũng vô dụng! Tuyệt đối không có lần sau! Tô Mặc thẹn thùng cúi đầu.Hassan yêu thương ôm lấy Tô Mặc, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, “Tô Mặc, em đã… nuốt hết sao?”Không nuốt thì ông đây sẽ bị sặc chết đó! Tô Mặc nhếch môi phóng điện, “Phải. Em cũng hay bắn vào trong anh mà? Chẳng sao cả.”Đê ma ma, Tô Mặc hoảng sợ tột cùng, ông đây đột nhiên phân liệt làm sao giờ?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau