Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Chương 36
Hôm sau khi tỉnh lại, họng của Tô Mặc đau đến nỗi gần như không nói nên lời. Cố gắng mỉm cười tiễn Hassan đi, Tô Mặc vừa nghĩ chờ tối anh về đi ông đây sẽ ép khô anh, vừa chịu khó đi dọn dẹp nhà, giặt quần áo, lặt rau nướng thịt nấu cơm canh, còn canh giờ đi nấu nước tắm, tinh thần phân liệt cực kỳ tự nhiên.Hassan về thấy vậy thì cảm động vô cùng. Không ngờ Tô Mặc ở nhà một mình lại có thể làm nhiều việc đến thế!Tô Mặc đẩy Hassan đi tắm rửa trước – khi đi săn về, trên người luôn có mùi máu tươi – bản thân thì đi lấy quần áo sạch cho hắn. Khi Tô Mặc đi vào, Hassan đã ngâm mình vào thùng tắm, bờ vai lộ ra ngoài mặt nước hiện rõ ba đường máu trông đáng sợ cực kỳ.Sắc mặt Tô Mặc tức thì biến đổi. “Anh bị thương?!”“Hả?” Hassan thoáng sửng sốt, quay sang nhìn Tô Mặc, sau một lúc mới phản ứng lại, “Ý em là cái này?” Hắn sờ sờ vai mình, “Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi.”Tô Mặc không an lòng, tiến tới nhìn kỹ hơn. Quả thật không phải vết thương quá nặng, thậm chí còn không bị rách da, chỉ tụ máu thôi, đối với giống đực có tố chất cơ thể siêu mạnh thì đúng thật chỉ là vết thương nhỏ, qua một đêm là khỏi.Thế nhưng Tô Mặc vẫn có phần đau lòng, cẩn thận chạm vào, hỏi, “Sao lại bị thương thế?”“À…” Vẻ mặt của Hassan lập tức lộ vẻ chột dạ, “Chỉ là bất cẩn…”Tô Mặc vừa thấy liền biết có vấn đề, cái tên Hassan này hiển nhiên không giỏi giấu diếm. Cậu giận tái mặt truy vấn, “Tại sao lại bất cẩn?”Đi săn nguy hiểm như vậy, thế mà anh lại dám sơ suất lơ là? Tối qua ông đây vất vả hầu hạ anh như vậy, còn sợ anh đi săn gặp nguy hiểm, vậy mà anh dám nói với tôi là anh bất cẩn?!Hassan xấu hổ cúi đầu. “Là vì lo nghĩ tới tối nay trở về sẽ được… cho nên mới không chú ý… nhưng tôi vẫn tránh được!”Tô Mặc trừng hắn, tức giận đến không nói nên lời. Nói vậy lỗi là do cậu? Nếu không phải vì cậu làm Hassan thấy quá sướng, lúc đi săn Hassan cũng sẽ không phân tâm vì mãi nghĩ tới mấy chuyện này đúng không!Hassan thấy mặt mày Tô Mặc tái nhợt, ngay cả bàn tay đang bám trên vách thùng tắm cũng run lẩy bẩy, nhất thời bị dọa không nhẹ, không lo tắm nữa mà vội vàng đứng dậy ôm Tô Mặc vào lòng. “Đừng sợ, Tô Mặc, đừng sợ, chỉ là móng dơi thôi, không có gì nguy hiểm. Đã bị tôi xử lý rồi.”Tô Mặc lạnh lùng nhìn Hassan không nói gì. Hassan bị cậu nhìn chằm chằm một lúc lâu đến phát hoảng, vội nhẹ giọng nhận sai. “Tô Mặc, tôi sai rồi. Tôi không nên… phân tâm lúc đi săn. Tôi nhất định sẽ sửa đổi. Sau này sẽ không như vậy nữa.”Tô Mặc vẫn chẳng nói một lời. Thấy Tô Mặc tức giận như vậy, Hassan kinh hoảng vô cùng. “Tô Mặc, đừng giận nữa mà. Tôi biết sai rồi. Em phạt tôi để xả giận đi được không? Phạt thế nào cũng được, phạt đến chừng nào hết giận mới thôi, được không?”Lần này cuối cùng Tô Mặc cũng chịu lên tiếng, lạnh nhạt nói, “Anh tắm đi rồi ra ăn cơm. Chuyện phạt tối nay nói sau.”Thật ra Hassan tình nguyện để Tô Mặc phạt hắn ngay bây giờ hơn, hiện tại em ấy đang giận lắm, làm sao hắn còn tâm trạng đi ăn cơm chứ!Tô Mặc ngồi xuống bàn chậm rãi ăn thịt, thấy Hassan sợ mất vía ăn chẳng được bao nhiêu, bữa tối cậu vất vả chuẩn bị mà hắn ăn còn chưa tới một nửa nữa, khó chịu trong lòng càng dâng cao, “Sao, tay nghề tôi tệ đến nỗi ăn không vô sao?”Hassan hoảng sợ, lúc này mới nhận ra mình lại chọc Tô Mặc không vui, vội đút một miếng thịt nướng to tướng vào miệng, thì thấy Tô Mặc ném bát đũa xuống, phẫn nộ bỏ đi.Hassan nhất thời thấy rất khó xử. Bây giờ hắn nên mau chóng đuổi theo Tô Mặc đúng không? Hay là nên ở lại ăn hết bữa cơm do Tô Mặc làm? Hắn nghĩ nghĩ một lúc rồi cố gắng nuốt hết miếng thịt nướng, sau đó chạy vào phòng đuổi theo Tô Mặc.Hassan đi vào phòng, thì thấy Tô Mặc đang đứng trước cửa sổ, bóng dáng nhỏ nhắn trông có phần cô đơn. Tim Hassan như thắt lại, chần chừ tiến tới ôm Tô Mặc vào lòng. Tô Mặc không kháng cự, chỉ hỏi, “Khi nãy anh mới nói, tôi cứ tùy ý trừng phạt?”Hassan không nhìn thấy vẻ mặt của Tô Mặc, chỉ cảm thấy giọng của cậu có phần kỳ lạ, “Phải, phạt tới khi nào em hết giận mới thôi.”Tô Mặc khẽ hừ một tiếng. “Vậy anh có biết tại sao tôi tức giận không?”“Là vì tôi phân tâm lúc đi săn, để bản thân gặp nguy hiểm.” Hassan hôn lên đỉnh đầu Tô Mặc, “Thật sự xin lỗi em, Tô Mặc, đã để em phải lo lắng.”“Cũng còn biết nhỉ.” Cơn bực tức trong lòng Tô Mặc vơi bớt đi, trở người trong lòng Hassan. “Còn nhớ từ an toàn không?”Hả? Chủ đề câu chuyện biến đổi quá nhanh, nhất thời Hassan vẫn chưa bắt kịp nên sửng sốt vài giây, thấy mặt mày Tô Mặc trở nên khó coi, mới vội đáp lại, “Còn nhớ, còn nhớ. Lucca.”Tô Mặc hừ một tiếng, lòng thầm nghĩ cái tên này thật đúng là thiếu đánh, nói nhẹ nhàng không thích, phải hung dữ mới chịu nghe lời.“Cởi quần áo ra.” Tô Mặc lạnh lùng ra lệnh. Hassan vội làm theo.Quần áo của thú nhân vốn đã đơn giản, chỉ trong nháy mắt, Hassan đã trần như nhộng.“Nằm xuống. Gập chân lại. Mở hai chân ra.” Tô Mặc chỉ chỉ chỗ đất trống chính giữa phòng.Hassan ngoan ngoãn làm theo.Tô Mặc đứng giữa hai chân Hassan, đá đá mắt cá chân hắn. “Mở ra. Lớn hơn nữa. Giang hai chân lớn thêm chút nữa!”Đến tận khi đùi của Hassan gần như biến thành một đường thẳng tắp, dây chằng chỗ bắp đùi căng cứng đến đau nhức, Tô Mặc mới đưa ra mệnh lệnh kế tiếp, “Lấy tay giữ lấy mắt cá chân. Cong lưng lên. Ngực cũng ưỡn lên. Tốt lắm, cứ thế.”Hassan cẩn thận chấp hành mệnh lệnh của Tô Mặc, đến tận khi Tô Mặc nói “Tốt lắm, cứ thế.” Nhìn Tô Mặc đứng giữa hai chân hắn, dùng mắt đảo qua lại kiểm tra, hắn mới nhận ra tư thế hiện tại của mình là như thế nào – hai chân giang rộng, nửa người dưới cố ưỡn lên sát ngực, hắn mở rộng bản thân đến tận cùng, hơn nữa còn không giữ lại gì mà phô bày toàn bộ trước mặt Tô Mặc!Hassan kinh hoảng hô lên, định cuộn người lại thì lại bị ánh nhìn nghiêm khắc của Tô Mặc đóng đinh ngay tại chỗ, không thể nhúc nhích. Chỉ có cái thứ giữa hai chân thong thả phình lên, dựng đứng cứng ngắc, đỉnh đầu chảy ra vài giọt sương óng ánh.“Vậy thôi mà cũng phấn khích hả?” Tô Mặc giơ chân đạp lên nam căn của Hassan, khẽ nhấn. Gậy thịt khổng lồ bất khuất chống cự, phun ra nhiều sương sớm hơn, sơn trắng cả lòng bàn chân của Tô Mặc.“Hassan, có phải anh hiểu lầm cái gì rồi không? Đây là trừng phạt, chứ không phải bảo anh hưởng thụ!”Tô Mặc vừa nói, dưới chân vừa ra sức mạnh hơn, “Tôi thấy có vẻ là do bắn quá nhiều, muốn quăng não luôn, nên trong đầu mới toàn nghĩ mãi tới chuyện này!”Cúi người nhìn Hassan đổ mồ hôi ròng ròng vì đau, Tô Mặc nhấn mạnh từng chữ, “Hassan, anh nghe cho rõ. Trước khi tôi cho phép, anh không được ra. Nhớ kỹ chưa?”“Nhớ, nhớ rồi.” Hassan đau đến nỗi giọng run run.“Tốt nhất là anh nhớ kỹ được.” Tô Mặc mỉm cười, trong mắt lại lóe lên ánh sáng lạnh băng. “Lo cho cái này của anh thật tốt đi. Không thì… tôi sẽ tự mình ra tay lo giúp anh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất