Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Chương 47
Đến khi Tô Mặc và Hassan qua nhà Linarin rồi trở về thì Lucca và tộc trưởng đã rời đi. Tô Mặc vui sướng đẩy ngã Hassan, mần hắn đến khi chân tay mềm nhũn, sau đó vui vẻ đi ra sân nấu nước tắm.Thành quả vất vả mấy ngày cuối cùng đã có thể phát huy tác dụng. Hassan nhất định sẽ cảm động vì sự ôn nhu săn sóc của cậu đúng không?Hassan quả thật rất cảm động. Khi hắn biết được Tô Mặc tốn nhiều công sức làm ra máy bơm nước giếng tăng áp và hệ thống cấp nước như vậy thật ra chỉ để có thể nấu nước tắm cho hắn sau mỗi lần “hành sự”, Hassan xúc động phải nói là suýt khóc. Hắn ôm chặt lấy Tô Mặc, yêu thương hôn không ngừng lên đôi môi mềm của cậu, một lần lại một lần. Sau đó… sau đó lại tiếp tục bị đẩy ngã…Vào khoảng giữa trưa hôm sau, tộc trưởng đến lấy bản vẽ gặp Hassan vừa mới ngủ dậy, hai giống đực liếc nhìn nhau, đều thấy có phần xấu hổ.Tộc trưởng lật xem chồng bản vẽ chi tiết dày cộm. Cho dù có đồ thật đối chiếu thì vẫn thấy cực kỳ phức tạp, một tiểu giống cái như Tô Mặc, sao lại tốn công sức đi cải tạo một giếng nước như vậy? Chẳng lẽ Hassan không chăm sóc tốt cho cậu ấy?Tộc trưởng nghĩ vậy liền hỏi. Hassan dĩ nhiên bực bội phủ định, cũng tỏ vẻ Tô Mặc làm như vậy hoàn toàn là vì thương hắn!Tộc trưởng lại càng thấy khó hiểu. Một người thủ hộ giống đực như cậu, mắc mớ gì cần một tiểu giống cái đau lòng cho?Sau khi hiểu rõ chi tiết, phải nói là tộc trưởng như bị mấy trận sét đánh xuống cháy đen thui luôn vậy.– Cái gì! Cậu để cho một tiểu giống cái đè mình!– Cái gì! Cậu bị một tiểu giống cái làm cho không bò dậy nổi sao!– Cái gì! Cậu lại để một tiểu giống cái giúp cậu nấu nước tắm rửa hả!Thế nhưng, quanh đi quẩn lại, cái khiến tộc trưởng hâm mộ ghen tị nhất chính là, tại sao tiểu giống cái nhà Hassan hao hết tâm tư chỉ để giúp cậu ta nấu nước tắm, mà Lucca nhà gã lại tốn công tốn sức chỉ vì muốn khiến gã khóc?!Có suy nghĩ như vậy không chỉ một mình tộc trưởng. Có được bản vẽ rồi, tộc trưởng dẫn theo một đám giống đực cùng cải tạo toàn bộ giếng nước trong bộ lạc. Nghe được chuyện về vụ nấu nước kia – tộc trưởng đã cắt bớt đoạn Hassan bị tiểu giống cái làm đến không bò dậy nổi, ảnh hưởng không tốt nha không tốt nha – các giống đực bị tra tấn đến muốn chết cũng không được mấy ngày qua đồng loạt bi phẫn rống giận.– Tại sao giống cái nhà Hassan tốn công tìm cách giúp hắn nấu nước, mà giống cái nhà bọn họ lại hao hết tâm tư chỉ vì muốn làm bọn họ khóc?! Thần thú tại thượng, ngài thật không công bằng!(Trong một thứ nguyên [15] thần bí nào đó, đại thần xuyên việt trông như thiếu nữ thuần khiết đạp một chân lên phần bụng dưới vân da rõ rệt của thần thú, khóe miệng cong lên nở một nụ cười bí hiểm…)
[15] Thứ nguyên [维度] : trong hình học phân hình, thứ nguyên là số biểu diễn độ trải rộng của không gian, hay đơn giản dễ hiểu hơn là chiều, số chiều. (Theo Wiktionary) Ví dụ như một điểm thì có thứ nguyên là 0, không có chiều dài hay gì cả; thứ nguyên là 1 thì là một đường dài vô tận; thứ nguyên là 2 thì là một mặt phẳng, được tạo thành bởi chiều dài và chiều rộng, v.v. Tóm gọn là vậy chứ chi tiết thì dài dòng khó hiểu lắm. Ở đây có thể hiểu là một không gian độc lập nào đó.
Trong khi các giống đực tràn ngập oán niệm vất vả lao lực, thì Tô Mặc, Lemmy và mấy giống cái khác đang vừa trò chuyện vừa ăn trái cây trong sân nhà Lucca.“Lucca, anh nói cho tụi em nghe đi, rốt cuộc là làm thế nào mà anh làm tộc trưởng khóc được vậy?” Lemmy rầu rĩ hỏi. Hôm qua Carter đã đau tới ngất đi, sau khi tỉnh lại tuy không trách cậu ta nhưng trong lòng cậu ta vẫn thấy hơi bực bội.“Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi nói là tôi không cần anh ta nữa, anh ta liền bật khóc vì sợ.” Lucca tỏ vẻ bản thân cũng chẳng hiểu vì sao lại vậy.Tô Mặc không nói gì. Sau khi bị Lemmy kéo qua, cậu mới biết gần đây bộ lạc đang “thịnh hành” vụ phải ức hiếp giống đực cho khóc. Hơn nữa, cậu và Lucca là hai người duy nhất thành công.“Vậy thì Tô Mặc, cậu làm thế nào mà Hassan khóc được vậy?” Lemmy cảm thấy Lucca thật sự chẳng đáng tin tí nào, quay sang xin Tô Mặc giúp đỡ.Tôi sao có thể tùy tiện nói là tôi bảo anh ta rằng tôi muốn làm, anh ta liền tưởng thật, để tôi đè rồi sau đó khóc vì ngượng chớ? Tô Mặc khéo léo chuyển đề tài: “Cậu thử nói tôi nghe mấy cách mà mọi người đã làm xem, tại sao tới giờ đều chưa thành công?”Chủ đề này rất hay. Các giống cái có mặt lập tức như mở máy hát, nói huyên thuyên không ngừng. Giày vò lâu vậy mà vẫn không thấy hiệu quả, bọn họ đều thấy cực kỳ nghẹn uất!Tô Mặc chậc lưỡi nghe đám giống cái kể lại mấy thủ đoạn chẳng khác gì thập đại cực hình thời Mãn Thanh là mấy, trong lòng không khỏi lấy làm bái phục, các giống đực thật là mạnh mẽ, bị tra tấn đến vậy mà vẫn không chết. Chẳng những không chết mà còn không hề trở mặt với giống cái, quả thật là chân chó nhiều không đếm xuể!“Phương hướng này của các cậu không đúng.”Nghe cũng được kha khá, Tô Mặc xoa xoa lông tơ dựng hết lên trên cánh tay, lên tiếng với vẻ vô cùng đáng tin: “Đối với giống đực, có tra tấn bọn họ đến cỡ nào cũng vô dụng. Ngược tâm mới là vương đạo!”Đám Lemmy lập tức nghiêng tai lắng nghe. Tuy vẫn chưa hiểu ý Tô Mặc lắm nhưng nghe có vẻ như rất lợi hại!
[15] Thứ nguyên [维度] : trong hình học phân hình, thứ nguyên là số biểu diễn độ trải rộng của không gian, hay đơn giản dễ hiểu hơn là chiều, số chiều. (Theo Wiktionary) Ví dụ như một điểm thì có thứ nguyên là 0, không có chiều dài hay gì cả; thứ nguyên là 1 thì là một đường dài vô tận; thứ nguyên là 2 thì là một mặt phẳng, được tạo thành bởi chiều dài và chiều rộng, v.v. Tóm gọn là vậy chứ chi tiết thì dài dòng khó hiểu lắm. Ở đây có thể hiểu là một không gian độc lập nào đó.
Trong khi các giống đực tràn ngập oán niệm vất vả lao lực, thì Tô Mặc, Lemmy và mấy giống cái khác đang vừa trò chuyện vừa ăn trái cây trong sân nhà Lucca.“Lucca, anh nói cho tụi em nghe đi, rốt cuộc là làm thế nào mà anh làm tộc trưởng khóc được vậy?” Lemmy rầu rĩ hỏi. Hôm qua Carter đã đau tới ngất đi, sau khi tỉnh lại tuy không trách cậu ta nhưng trong lòng cậu ta vẫn thấy hơi bực bội.“Không phải tôi đã nói rồi sao, tôi nói là tôi không cần anh ta nữa, anh ta liền bật khóc vì sợ.” Lucca tỏ vẻ bản thân cũng chẳng hiểu vì sao lại vậy.Tô Mặc không nói gì. Sau khi bị Lemmy kéo qua, cậu mới biết gần đây bộ lạc đang “thịnh hành” vụ phải ức hiếp giống đực cho khóc. Hơn nữa, cậu và Lucca là hai người duy nhất thành công.“Vậy thì Tô Mặc, cậu làm thế nào mà Hassan khóc được vậy?” Lemmy cảm thấy Lucca thật sự chẳng đáng tin tí nào, quay sang xin Tô Mặc giúp đỡ.Tôi sao có thể tùy tiện nói là tôi bảo anh ta rằng tôi muốn làm, anh ta liền tưởng thật, để tôi đè rồi sau đó khóc vì ngượng chớ? Tô Mặc khéo léo chuyển đề tài: “Cậu thử nói tôi nghe mấy cách mà mọi người đã làm xem, tại sao tới giờ đều chưa thành công?”Chủ đề này rất hay. Các giống cái có mặt lập tức như mở máy hát, nói huyên thuyên không ngừng. Giày vò lâu vậy mà vẫn không thấy hiệu quả, bọn họ đều thấy cực kỳ nghẹn uất!Tô Mặc chậc lưỡi nghe đám giống cái kể lại mấy thủ đoạn chẳng khác gì thập đại cực hình thời Mãn Thanh là mấy, trong lòng không khỏi lấy làm bái phục, các giống đực thật là mạnh mẽ, bị tra tấn đến vậy mà vẫn không chết. Chẳng những không chết mà còn không hề trở mặt với giống cái, quả thật là chân chó nhiều không đếm xuể!“Phương hướng này của các cậu không đúng.”Nghe cũng được kha khá, Tô Mặc xoa xoa lông tơ dựng hết lên trên cánh tay, lên tiếng với vẻ vô cùng đáng tin: “Đối với giống đực, có tra tấn bọn họ đến cỡ nào cũng vô dụng. Ngược tâm mới là vương đạo!”Đám Lemmy lập tức nghiêng tai lắng nghe. Tuy vẫn chưa hiểu ý Tô Mặc lắm nhưng nghe có vẻ như rất lợi hại!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất