Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Chương 64
Hơn trăm giống đực tham gia vụ đánh Hassan được Tô Mặc khẳng khái tha thứ, Tô Mặc còn tỏ vẻ nhất định sẽ thành toàn tâm nguyện của họ, bảo đảm bạn đời của họ nhất định có thể học được cách làm thế nào để chọc họ khóc. Các giống đực hơi không rõ thế này có tốt hay không. Nhưng mà, không bị đuổi khỏi bộ lạc, bạn đời lại vui vẻ, bọn họ cũng thật lòng tỏ vẻ cám ơn Tô Mặc.Mấy người bị tiểu giống cái này lừa rồi! Bill gào thét trong lòng. Chẳng lẽ các cậu không thấy răng nanh cậu ta đang lóe sáng sao!Nhưng bạn đời nhà anh ta đã vui vẻ phấn khởi kéo Tô Mặc về nhà rồi. Bill có không muốn cũng chỉ đành ngoan ngoãn về theo.Tiểu giống cái rốt cuộc sẽ dạy bạn lữ nhà anh những gì vậy! Dù châm kim vào khe hở móng tay cũng không làm anh khóc được, chẳng lẽ định nhổ luôn toàn bộ móng tay sao! Nghĩ thôi đã thấy đau! Thật sự bị dọa sắp khóc rồi!Thật ra, dựa trên kinh nghiệm thực tiễn của Tô Mặc và những lời chia sẻ của Lucca, Lemmy thì đau đớn trên cơ thể không phải phương pháp có thể khiến các giống đực khóc. Điều làm giống đực khóc rất đơn giản, là xấu hổ, sợ hãi và khoái cảm tột độ. Xét thấy hành vi ác liệt bắt nạt Hassan của Bill, phương pháp Tô Mặc dạy cho giống cái nhà anh ta chính là loại thứ ba, thô bạo, đơn giản nhất. Không cần bất kỳ ám chỉ tâm lý hay khuếch trương cảm xúc gì, chỉ có làm làm làm làm, làm đến khi giống đực khóc thì thôi.Cũng chính vì phương pháp này không có kỹ xảo gì nên Tô Mặc cũng không che che giấu giấu, nói thẳng luôn trước mặt Bill. Chỗ đáng sợ nhất của cách này là dù giống đực có biết trước, đề phòng trước thì cũng không thể nào kháng cự được; bởi vì tác dụng duy nhất của nó chính là cơn khoái cảm trên xác thịt, không hề liên quan đến ý chí của giống đực.“Chỉ cần liên tục làm là được? Chỉ đơn giản như vậy?”. Bill nghe mà mặt mày tái xanh, mà bạn đời của anh ta vẫn thấy nghi hoặc. Sao đơn giản quá vậy. “Nhỡ ảnh vẫn không khóc thì sao?”.“Nói chung là được. Trước hết cậu cứ làm anh ta bắn mười lần đi, nếu không được thì đổi cách khác. Tôi ở ngay ngoài cửa, có vấn đề gì cứ hỏi thẳng. Đừng lo, hôm nay nhất định có thể khiến Bill khóc”. Tô Mặc nở nụ cười phục vụ hoàn mỹ, không chê vào đâu được.“Mười lần!”. Bill và bạn đời đồng thanh hô lên. Được sao?Tô Mặc mỉm cười, dùng bốn chữ đẩy Bill vào đường cùng: “Hassan làm được”.Nếu Hassan làm được thì không lý nào Bill nhà cậu ta không được! Giống cái xoa tay kéo bạn đời vào phòng, đóng sầm cửa lại.Tô Mặc nắm tay Hassan tìm chỗ gần cửa phòng nhất ngồi xuống. Lucca kéo tộc trưởng ngồi cạnh mình. Những người còn lại cũng tự tìm cho mình một vị trí. Trong phòng gần như ngay lập tức truyền ra tiếng giống đực rên rỉ. Thế nhưng tiếng rên này chỉ vang lên trong giây lát, dường như Bill nhớ lại trong sân có đầy người nghe được nên cố nén lại.Tô Mặc mỉm cười đưa ra lời đề nghị đầu tiên: “Cho anh ta gọi ra đi”.Giống cái nhà Bill vui vẻ nghe theo: “Bill, rên đi”. Vừa nói, nửa người dưới vừa ra sức đưa đẩy. Bill đau đớn kêu lên, một khi đã mở miệng thì tiếng rên rỉ sau đó cũng không tài nào kìm xuống được nữa.Giống cái rất hài lòng với phản ứng của bạn đời nhà mình, ra sức đâm thêm vài cái. Vì thế, mọi người trong sân đều nghe thấy tiếng nghẹn ngào khẽ rên liên hồi của giống đực, kèm theo chút đau đớn, lại mê hoặc lòng người.Mặt Hassan lặng lẽ đỏ lên. Tại sao bọn họ phải ở đây nghe người khác… như vậy! Thật kỳ quái!Tô Mặc lại nghĩ: ồ, sao giống đực này không bắn ngay lúc bị cắm vào như Hassan nhỉ?Vừa nghĩ tới đó, tiếng rên rỉ của giống đực bên trong bỗng cất cao; sau đó là tiếng thở gấp đầy vui sướng của giống cái, “Một lần!”.“Không được ngừng!”. Tô Mặc lập tức nhắc nhở. Lúc này nhất định không thể để giống đực có cơ hội lấy lại sức!Tiếng rên rỉ vốn đã dịu xuống của giống đực tức thì trở nên thảm thương, pha lẫn tiếng van xin trầm khàn “Không, đừng mà”.Tô Mặc cong môi, đưa ra lời đề nghị thứ hai: “Bắt anh ta tự đếm”.Giống cái không nói gì nhưng cậu ta lại đẩy mạnh một cái. Giống đực kêu lên, run rẩy đếm: “Một… một lần… Aa a!”.Ái chà, giọng của tộc Gấu rên cũng êm tai quá ta! Tô Mặc hào hứng nghe hiện trường trực tiếp, tay lại vô thức sờ mó người Hassan.“Ưm… hai lần…”. Dưới sự công kích không hề gián đoạn của giống cái, cơn cao trào của giống đực nhanh chóng ập tới. Hắn thấy hoảng sợ vì nỗi khoái cảm trước nay chưa từng có, lại cho bạn đời của mình sự khích lệ to lớn.“Bill… Bill…”. Giống cái vừa dịu dàng khẽ gọi, vừa va chạm thô bạo vào cơ thể không ngừng run rẩy của bạn đời, khiến anh cất tiếng rên khó nén, lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn kỳ lạ. Đây là lần đầu tiên cậu ta thấy bạn đời vừa cường tráng lại nóng tính của mình có vẻ mặt bất lực đáng thương như vậy đó! Quả nhiên rất đáng yêu! Nếu bị chọc đến khóc ra… nhất định sẽ càng đáng yêu!Nghĩ như vậy, giống cái liền tăng tốc độ rút cắm. Tiếng gào của giống đực cũng đồng thời vang lên: “Ưm a… Ba, ba lần… Ưm a a a……”.Cũng được, không kiên trì được bao lâu, không kém Hassan là mấy. Tô Mặc so sánh trong lòng, tay đã bất tri bất giác trượt vào trong áo Hassan.Tiếng rên rỉ của giống đực vẫn tiếp tục vang lên, đến lần lên đỉnh thứ sáu đã có tiếng nức nở rõ rệt, không ngừng van xin bạn đời ngừng lại.Giống cái do dự nhìn cơ thể hơi run rẩy của giống đực, có phần mềm lòng, lại hơi không cam tâm: “Tô Mặc? Tôi vẫn phải tiếp tục sao?”.Tô Mặc lại chỉ dùng bốn chữ đã đẩy Bill xuống vực thẳm: “Anh ta khóc chưa?”.Không! Vẫn chưa khóc! Giống cái bỗng cảnh giác. Tô Mặc cố ý canh ở ngoài cửa, trong sân lại có nhiều người chờ kết quả thực nghiệm của cậu ta như vậy, sao có thể bỏ dở nửa chừng được!“A a a… Bảy lần… Ưm a…”, giống đực lại kêu lên lần nữa.Sao còn chưa khóc, xem ra phải châm chút lửa. Tô Mặc nâng cằm, nhân cơ hội đưa ra lời đề nghị thứ ba: “Bắt anh ta biến tai và đuôi ra cho cậu chơi đi”.Giống đực hiển nhiên không biết nó kinh khủng ra sao, ngoan ngoãn biến đuôi và tai ra theo yêu cầu của bạn đời. Sau đó anh ta đột nhiên kêu thảm thiết: “A a a… Không! Đừng!... Ưm a a a… a a a~… lần… tám… Ứm a! Đừng mà… hức… đừng a… hức…”.Khóc rồi! Thật sự khóc rồi! Giống cái mừng rỡ nhìn bạn đời cố đưa tay che mặt lại, lại vẫn không thể ngừng khóc, cảm thấy tim mình như mềm mại đến run rẩy, dục vọng lại điên cuồng cháy lên.“Bill! Bill!”. Cậu ta vui sướng hôn lên đôi tai thú run run của bạn đời, điên cuồng tấn công cơ thể cao to, cường tráng đang run rẩy vô cùng đáng thương.Tiếng khóc kêu của giống đực đã khản đặc. Anh ta liều mạng cầu xin, lại chỉ đổi lấy sự va chạm kịch liệt hơn của bạn đời. “A a a a a… Chín lần… Hức… Đừng… Không được… Á a a! A a a a…”.Giống đực đã tan vỡ lớn tiếng khóc, không ngừng co rút trong sự công kích nhiệt tình của bạn đời.“A… Bill… Anh tuyệt quá… Ở trong, chặt quá… thật thoải mái…”. Bạn đời khẽ rên đầy vui vẻ khiến giống đực vừa xấu hổ lại thỏa mãn. Không quan tâm đến trong sân nhà mình vẫn còn người, anh ta vừa khóc vì cơn khoái cảm mãnh liệt không cách nào thừa nhận, vừa ôm chặt lấy bạn đời nghênh đón cuộc tiến công ngày càng mạnh mẽ của cậu, không để ý đến cơ thể không ngừng co giật, run rẩy của mình nữa.“Mười… mười lần… A!!! Ưm a a a a a!!!”.Giống đực lớn tiếng thét lên, mà bạn đời của anh ta cũng bắn vào hậu huyệt siết chặt. Nhìn vẻ mặt thỏa mãn và ánh mắt sáng rỡ dị thường của bạn đời, giống đực thấy vô cùng hạnh phúc.Bị chọc tới khóc… thật sự cũng không tệ… Trước khi chìm vào bóng tối, giống đực nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất