Thú Nhân Chi Giống Cái Phản Công
Chương 99
Hassan mở to mắt, hoàn toàn choáng váng trước sự bất ngờ to lớn từ trên trời giáng xuống này.
Tô Mặc vẫn chưa trưởng thành nên thật ra lời thề bạn đời không có hiệu lực với cậu. Hắn vẫn cho rằng Tô Mặc đã giải trừ khế ước người thủ hộ, hiển nhiên cũng không muốn ở bên hắn nữa. Nhưng bây giờ, ý của Tô Mặc là… lời thề tối cao của bọn họ vẫn còn hiệu lực? Tô Mặc vẫn xem hắn là bạn đời?
“Tô Mặc……”, Hassan run giọng khẽ gọi. Hắn rất muốn tin đây là sự thật nhưng hắn không dám. Tô Mặc không vứt bỏ hắn sao? Nhưng… Nhưng mà tại sao Tô Mặc cứ lơ hắn?
Tô Mặc không có thời gian lảm nhảm với hắn, nói xong thì chỉ vào một giống đực bên cạnh: “Anh lại đây, đánh ngất anh ta đi!”. Tiếp đó cười khẩy với Hassan, “Tốt nhất là anh nên sống sót. Không thì dù chết, tôi cũng sẽ không tha cho anh!”.
Hassan tức khắc thấy căng thẳng. Hắn chết thì không sao, sao có thể liên luỵ đến Tô Mặc! Hắn nôn nóng muốn nói gì đó, lại bị giống đực nọ đi tới đánh ngất.
Tô Mặc lại chỉ vào Lucca: “Anh mổ chính. Tôi sẽ ở cạnh hướng dẫn. Mito, cậu làm phụ mổ. Những người khác, nên làm gì thì làm đi!”.
Lần này Lucca không từ chối. Nếu không phải Tô Mặc không muốn, mà là không thể tự mình ra tay, thì y chính là ứng cử viên duy nhất có thể làm y sĩ mổ chính. Dù sao y cũng hơn hẳn mấy cậu học việc chưa quen với cảnh máu me kia nhiều.
Các y sư tập sự dựa theo những gì đã được huấn luyện trước đó, phân chia công việc cho nhau, dần trở nên bận rộn, những ai không có phận sự thì lặng lẽ ra ngoài. Tâm trạng người nào cũng đều vô cùng nặng nề. Là Tô Mặc thực hiện thì cuộc phẫu thuật này chắc chắn thành công, không biết sẽ ra sao khi đổi thành Lucca?
Hơn nữa… Nếu Hassan gặp chuyện không may, dù ai nấy đều sẽ rất buồn, nhưng đây là nguy hiểm khó tránh khỏi khi giống đực đi săn, mọi người có thể tiếp nhận được. Thế nhưng, nếu điều đó đồng nghĩa với việc Tô Mặc sẽ chết theo hắn thì thật khủng khiếp! Bộ lạc có thể không có người nào đó nhưng không thể không có Tô Mặc!
Tộc trưởng nghe tin giận dữ chạy tới. Chuyện của Hassan là sao! Chẳng phải Tô Mặc không cần cậu ta nữa sao! Hồn bay phách lạc hơn cả tháng nay! Còn nữa, Hassan lừa Tô Mặc ưng thuận lời thề tối cao khi nào! Chẳng lẽ cậu ta không nói với Tô Mặc rằng lời thề bạn đời không có hiệu lực với giống cái vị thành niên sao!
Không ai có thể trả lời vấn đề của gã. Hai đương sự và người duy nhất biết chuyện là Lucca hiện đang trong phòng phẫu thuật, ai dám quấy rầy?!
Mọi người đợi một lúc lâu mới thấy cửa phòng phẫu thuật bật mở, Lucca mệt mỏi bước ra. Tộc trưởng vừa định lên tiếng thì thấy Lucca đặt một ngón tay lên miệng, khẽ xuỵt một tiếng.
Tim ai nấy đều treo cao. Sao vậy? Phẫu thuật thất bại? Tô Mặc… cũng đi theo?
Các y sư tập sự khác cũng lặng lẽ đi ra từ phía sau Lucca, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lucca ra hiệu mọi người theo mình ra xa một chút, mới khẽ nói: “Phẫu thuật rất thành công, Hassan không sao”.
Phù… Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hassan không sao, tức là Tô Mặc cũng không sao! Tốt quá rồi! Nhưng tộc trưởng vẫn hỏi thêm một câu, “Còn Tô Mặc thì sao?”.
Lucca thở dài: “Tô Mặc mệt chết rồi. Em để cậu ấy nghỉ ngơi với Hassan”.
Cuộc phẫu thuật của Hassan cuối cùng vẫn do Tô Mặc hoàn thành, dù sao Lucca cũng không có đủ kinh nghiệm lẫn kỹ thuật. Nhưng phải khống chế những ngón tay run rẩy của mình để thực hiện động tác khâu đòi hỏi sự chuẩn xác, tinh thần và thể xác của Tô Mặc đã hao tổn đến kiệt quệ, vừa khâu xong mũi cuối cùng liền ngất đi. Lúc Lucca đỡ lấy Tô Mặc, y mới phát hiện áo phẫu thuật của cậu đã ướt đẫm.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt và đôi mày nhíu chặt của Tô Mặc, nội tâm Lucca thật sự rối như tơ vò. Thật ra y cũng thầm trách Tô Mặc quá nhẫn tâm với Hassan, không chừa chút đường sống. Nhưng y không ngờ Tô Mặc dành cho Hassan nhiều tình cảm như vậy, cực kỳ nghiêm túc với lời thề vốn không cần tưởng thật kia.
Lucca thở dài, thay cho Tô Mặc bộ quần áo sạch sẽ khác rồi nhét cậu vào lòng Hassan. Rõ ràng hai người không ai bỏ được ai, rốt cuộc muốn giày vò lẫn nhau làm gì chứ!
Khi Hassan tỉnh dậy từ cơn hôn mê, phát hiện Tô Mặc đang nằm trên tay mình, rất khó để miêu tả tâm trạng lúc đó của hắn. Hắn cẩn thận xoay người, không quấy rầy đến Tô Mặc, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Thương tích ở bụng vì động tác của hắn mà đau nhói nhưng thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Tô Mặc đang tựa sát vào lòng hắn, hơi thở ấm áp khe khẽ phả vào ngực hắn… Hassan vùi mặt vào đỉnh đầu Tô Mặc, lặng lẽ khóc.
Một lúc sau, Tô Mặc bị đánh thức vì thứ gì đó vừa cứng vừa nóng cấn trên bụng. Cảm giác quen thuộc làm cậu mơ mơ màng màng than phiền: “Hassan, anh lại chọt em!”.
“Xin… xin lỗi!”, Hassan luống cuống rụt ra sau, lại khẽ xuýt xoa vì đau do động tới vết thương.
Tô Mặc thoáng chốc tỉnh táo hẳn, bỗng trở người bật dậy, thấy Hassan thế mà lại nghiêng người ôm cậu trong lòng, không khỏi giận tím mặt.
“Ai cho phép anh lộn xộn! Lỡ vỡ miệng vết thương thì sao!”. Ngoài miệng thì mắng té tát nhưng hai tay Tô Mặc lại nhẹ nhàng đỡ Hassan giúp hắn nằm thẳng ra, tránh kéo căng vết thương.
Hassan vốn có hơi sợ hãi, bất an tức thì bình tĩnh lại. Cuối cùng Tô Mặc cũng không còn xa cách hắn ngàn dặm nữa, còn lo tác động đến vết thương của hắn. “Xin lỗi em”. Hassan ngoan ngoãn xin lỗi.
“Xin lỗi cái gì?”, Tô Mặc khịt mũi.
“Xin lỗi, tôi lại làm mình bị thương”. Hassan e dè nhìn Tô Mặc, thử hỏi: “Chờ tôi bình phục, Tô Mặc lại nghiêm trị tôi được không?”.
Tô Mặc nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Hassan, lại nghĩ đến thứ nóng rực cấn cấn mình trước đó, thật sự không nói nên lời.
Rốt cuộc cậu so đo với giống sinh vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới này làm quái gì chứ! Người ta hoàn toàn không hiểu gì cả! Có khó chịu thì cứ trực tiếp ép khô là được! Chỉ có cách này mới trao đổi được với Hassan thôi!
“Được!”, Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Muốn trừng phạt anh, ông đây có nhiều cách lắm!
Tô Mặc vẫn chưa trưởng thành nên thật ra lời thề bạn đời không có hiệu lực với cậu. Hắn vẫn cho rằng Tô Mặc đã giải trừ khế ước người thủ hộ, hiển nhiên cũng không muốn ở bên hắn nữa. Nhưng bây giờ, ý của Tô Mặc là… lời thề tối cao của bọn họ vẫn còn hiệu lực? Tô Mặc vẫn xem hắn là bạn đời?
“Tô Mặc……”, Hassan run giọng khẽ gọi. Hắn rất muốn tin đây là sự thật nhưng hắn không dám. Tô Mặc không vứt bỏ hắn sao? Nhưng… Nhưng mà tại sao Tô Mặc cứ lơ hắn?
Tô Mặc không có thời gian lảm nhảm với hắn, nói xong thì chỉ vào một giống đực bên cạnh: “Anh lại đây, đánh ngất anh ta đi!”. Tiếp đó cười khẩy với Hassan, “Tốt nhất là anh nên sống sót. Không thì dù chết, tôi cũng sẽ không tha cho anh!”.
Hassan tức khắc thấy căng thẳng. Hắn chết thì không sao, sao có thể liên luỵ đến Tô Mặc! Hắn nôn nóng muốn nói gì đó, lại bị giống đực nọ đi tới đánh ngất.
Tô Mặc lại chỉ vào Lucca: “Anh mổ chính. Tôi sẽ ở cạnh hướng dẫn. Mito, cậu làm phụ mổ. Những người khác, nên làm gì thì làm đi!”.
Lần này Lucca không từ chối. Nếu không phải Tô Mặc không muốn, mà là không thể tự mình ra tay, thì y chính là ứng cử viên duy nhất có thể làm y sĩ mổ chính. Dù sao y cũng hơn hẳn mấy cậu học việc chưa quen với cảnh máu me kia nhiều.
Các y sư tập sự dựa theo những gì đã được huấn luyện trước đó, phân chia công việc cho nhau, dần trở nên bận rộn, những ai không có phận sự thì lặng lẽ ra ngoài. Tâm trạng người nào cũng đều vô cùng nặng nề. Là Tô Mặc thực hiện thì cuộc phẫu thuật này chắc chắn thành công, không biết sẽ ra sao khi đổi thành Lucca?
Hơn nữa… Nếu Hassan gặp chuyện không may, dù ai nấy đều sẽ rất buồn, nhưng đây là nguy hiểm khó tránh khỏi khi giống đực đi săn, mọi người có thể tiếp nhận được. Thế nhưng, nếu điều đó đồng nghĩa với việc Tô Mặc sẽ chết theo hắn thì thật khủng khiếp! Bộ lạc có thể không có người nào đó nhưng không thể không có Tô Mặc!
Tộc trưởng nghe tin giận dữ chạy tới. Chuyện của Hassan là sao! Chẳng phải Tô Mặc không cần cậu ta nữa sao! Hồn bay phách lạc hơn cả tháng nay! Còn nữa, Hassan lừa Tô Mặc ưng thuận lời thề tối cao khi nào! Chẳng lẽ cậu ta không nói với Tô Mặc rằng lời thề bạn đời không có hiệu lực với giống cái vị thành niên sao!
Không ai có thể trả lời vấn đề của gã. Hai đương sự và người duy nhất biết chuyện là Lucca hiện đang trong phòng phẫu thuật, ai dám quấy rầy?!
Mọi người đợi một lúc lâu mới thấy cửa phòng phẫu thuật bật mở, Lucca mệt mỏi bước ra. Tộc trưởng vừa định lên tiếng thì thấy Lucca đặt một ngón tay lên miệng, khẽ xuỵt một tiếng.
Tim ai nấy đều treo cao. Sao vậy? Phẫu thuật thất bại? Tô Mặc… cũng đi theo?
Các y sư tập sự khác cũng lặng lẽ đi ra từ phía sau Lucca, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Lucca ra hiệu mọi người theo mình ra xa một chút, mới khẽ nói: “Phẫu thuật rất thành công, Hassan không sao”.
Phù… Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hassan không sao, tức là Tô Mặc cũng không sao! Tốt quá rồi! Nhưng tộc trưởng vẫn hỏi thêm một câu, “Còn Tô Mặc thì sao?”.
Lucca thở dài: “Tô Mặc mệt chết rồi. Em để cậu ấy nghỉ ngơi với Hassan”.
Cuộc phẫu thuật của Hassan cuối cùng vẫn do Tô Mặc hoàn thành, dù sao Lucca cũng không có đủ kinh nghiệm lẫn kỹ thuật. Nhưng phải khống chế những ngón tay run rẩy của mình để thực hiện động tác khâu đòi hỏi sự chuẩn xác, tinh thần và thể xác của Tô Mặc đã hao tổn đến kiệt quệ, vừa khâu xong mũi cuối cùng liền ngất đi. Lúc Lucca đỡ lấy Tô Mặc, y mới phát hiện áo phẫu thuật của cậu đã ướt đẫm.
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn nhợt nhạt và đôi mày nhíu chặt của Tô Mặc, nội tâm Lucca thật sự rối như tơ vò. Thật ra y cũng thầm trách Tô Mặc quá nhẫn tâm với Hassan, không chừa chút đường sống. Nhưng y không ngờ Tô Mặc dành cho Hassan nhiều tình cảm như vậy, cực kỳ nghiêm túc với lời thề vốn không cần tưởng thật kia.
Lucca thở dài, thay cho Tô Mặc bộ quần áo sạch sẽ khác rồi nhét cậu vào lòng Hassan. Rõ ràng hai người không ai bỏ được ai, rốt cuộc muốn giày vò lẫn nhau làm gì chứ!
Khi Hassan tỉnh dậy từ cơn hôn mê, phát hiện Tô Mặc đang nằm trên tay mình, rất khó để miêu tả tâm trạng lúc đó của hắn. Hắn cẩn thận xoay người, không quấy rầy đến Tô Mặc, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Thương tích ở bụng vì động tác của hắn mà đau nhói nhưng thân thể nhỏ nhắn mềm mại của Tô Mặc đang tựa sát vào lòng hắn, hơi thở ấm áp khe khẽ phả vào ngực hắn… Hassan vùi mặt vào đỉnh đầu Tô Mặc, lặng lẽ khóc.
Một lúc sau, Tô Mặc bị đánh thức vì thứ gì đó vừa cứng vừa nóng cấn trên bụng. Cảm giác quen thuộc làm cậu mơ mơ màng màng than phiền: “Hassan, anh lại chọt em!”.
“Xin… xin lỗi!”, Hassan luống cuống rụt ra sau, lại khẽ xuýt xoa vì đau do động tới vết thương.
Tô Mặc thoáng chốc tỉnh táo hẳn, bỗng trở người bật dậy, thấy Hassan thế mà lại nghiêng người ôm cậu trong lòng, không khỏi giận tím mặt.
“Ai cho phép anh lộn xộn! Lỡ vỡ miệng vết thương thì sao!”. Ngoài miệng thì mắng té tát nhưng hai tay Tô Mặc lại nhẹ nhàng đỡ Hassan giúp hắn nằm thẳng ra, tránh kéo căng vết thương.
Hassan vốn có hơi sợ hãi, bất an tức thì bình tĩnh lại. Cuối cùng Tô Mặc cũng không còn xa cách hắn ngàn dặm nữa, còn lo tác động đến vết thương của hắn. “Xin lỗi em”. Hassan ngoan ngoãn xin lỗi.
“Xin lỗi cái gì?”, Tô Mặc khịt mũi.
“Xin lỗi, tôi lại làm mình bị thương”. Hassan e dè nhìn Tô Mặc, thử hỏi: “Chờ tôi bình phục, Tô Mặc lại nghiêm trị tôi được không?”.
Tô Mặc nhìn vẻ mặt đầy mong đợi của Hassan, lại nghĩ đến thứ nóng rực cấn cấn mình trước đó, thật sự không nói nên lời.
Rốt cuộc cậu so đo với giống sinh vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới này làm quái gì chứ! Người ta hoàn toàn không hiểu gì cả! Có khó chịu thì cứ trực tiếp ép khô là được! Chỉ có cách này mới trao đổi được với Hassan thôi!
“Được!”, Tô Mặc nghiến răng nghiến lợi trả lời.
Muốn trừng phạt anh, ông đây có nhiều cách lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất