Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên
Chương 48: Tung Tích Học Trưởng
Hồ này rất lớn, so với hồ nước bọn họ dừng chân trước đó chênh lệch một trời một vực, thoáng nhìn qua cơ hồ không thấy được ranh giới rõ ràng—— phải biết, sau khi trải qua quá trình cải tạo của thế giới này, ánh mắt Tô Sách so với lúc trước không chỉ mạnh hơn một chút.
Nhưng mặc kệ thế nào, cậu cũng phải đi một vòng quanh hồ tìm kiếm một lần.
Thản Đồ tự nhiên vẫn bồi bên người cậu, dưới sự kiên trì của Tô Sách, y không cõng cậu đi, mà cùng cậu chậm rãi đi một vòng.
Tô Sách vẫn lưu ý trên mặt đất, muốn kiểm tra xem có thể phát hiện ra vật phẩm nào của địa cầu hay không.
Nếu cậu nhớ không lầm, lúc đang mơ mơ màng màng ngâm mình trong suối nước nóng hình như có nghe học trưởng nói anh muốn ra ngoài lấy chút gì đó để ăn… Nói vậy, ít nhất cũng phải mặc quần áo vào, sẽ không giống cậu chỉ quấn mỗi cái khăn tắm đi.
Bất quá lại nói tiếp, lúc xuyên tới đây thì cậu đang bị chìm đi, được Thản Đồ cứu lên. Hẳn cũng đã hôn mê một khoảng thời gian… Nếu học trưởng cũng tới, thời gian chênh lệch đúng ra cũng không lâu lắm a—— hẳn là nên gặp nhau mới đúng.
Nghĩ tới đây, Tô Sách lại cảm thấy có chút buồn cười. Cậu còn nhớ rõ lúc mới tới cậu cứ tưởng mình bị bắt vào trung tâm nghiên cứu, muốn tìm kiếm học trưởng đồng dạng cũng bị bắt tới. Chính là hiện giờ thoạt nhìn chính mình bị suối nước nóng kia hút xuống mà thôi.
Học trưởng hẳn không tới đây đi… chính là nếu không tìm kiếm một lần cậu vẫn không thể an tâm.
Trước kia cậu vẫn luôn lo lắng, kì thực trong tiềm thức cậu vẫn cảm thấy học trưởng sẽ không gặp ‘trúng độc đắc’ thế này. Sỡ dĩ luôn nhớ tới, luôn nôn nóng đại khái vì bản thân vẫn còn tưởng niệm thế giới kia đi.
Dù sao đó cũng là nơi cậu sinh sống hai mươi mấy năm a… Cho dù gặp được Thản Đồ, cùng Thản Đồ ở một chỗ đến bây giờ cậu chưa từng hối hận, nhưng không chút suy nghĩ vứt bỏ quá khứ quả thật không có khả năng.
Cứ việc quá khứ kia quả thực không có gì đáng giá nhớ tới.
Dọc theo bờ hồ, Thản Đồ cẩn thận nắm tay Tô Sách. Tuy trong hồ này không có hơi thở mãnh thú như cự ngạc đầm lầy này nọ, nhưng cũng không phải không có khả năng sẽ có các loại thú thủy sinh khác, đột nhiên nhảy ra làm tổn thương A Sách của y thì không tốt.
Thật sự không phải y lo lắng vô cớ, bởi vì không tới mười thước, trong nước có một con rắn nhỏ màu xám dài hơn một thước bắn mạnh tới, Thản Đồ nhanh tay lẹ mắt bóp lấy phần cổ nó, bàn tay dùng sức bóp thành thịt nát.
Vẫn là rất nguy hiểm… đây là một con rắn cực độc.
Thản Đồ lại càng cẩn thận hơn, y để Tô Sách dựa sát bên người mình, còn không quên nhắc nhở nói: “A Sách, cẩn thận một chút.”
Tô Sách mới nãy cũng bị hoảng sợ, tốc độ con rắn kia thật sự quá nhanh, biết phản ứng cơ thể trước nguy hiểm của mình không đủ nhanh, tay đang nắm tay Thản Đồ không hề buông lỏng, càng cố sức nắm chặt hơn.
Con rắn kia, quả thật giống như biết bay vậy…
Thản Đồ nhìn ra Tô Sách kinh ngạc, mở miệng giải thích: “Nó gọi là hôi tuyến xà, nó thường bơi ở gần bờ hồ, là một loại rắn nhỏ hay ẩn bình trong các bụi lục bình, bởi vì màu sắc nhàn nhạt tương tự như màu nước nên rất khó phát hiện, lực bắn của nó cũng rất cao. Nếu chúng ta không chú ý có thể bị nó bắn thủng da.” Nói xong, y tạm ngừng một chút: “Hơn nữa độc tính cũng phi thường lợi hại, lúc đâm thủng cơ thể sẽ rót độc tố vào người, có thể không đi được vài bước đã tử vong.”
Thản Đồ nghĩ nghĩ, còn nói: “Đương nhiên, nếu trên người vừa lúc có mang theo dược vật do bọn vu y Tạp Mạch Nhĩ làm, lập tức thoa lên sẽ có một nửa cơ hội sống sót.”
Nghe liền cảm thấy thực đáng sợ…
Tô Sách nhíu mi: “Tốc độ nó rất nhanh sao?” Vừa rồi quả thật giống như chỉ thấy một cái bóng xẹt ngang.
Thản Đồ tưởng Tô Sách sợ hãi, liền vội vàng an ủi: “A Sách, ngươi không cần lo lắng, mặc kệ nhảy ra mấy con ta đều bắt hết, tuyệt đối không để chúng nó làm ngươi bị thương!”
Sau đó, quả thật giống như muốn chứng minh lời nói của y, từ mặt hồ lại bắn ra vài cái bóng xám, Thản Đồ buông tay Tô Sách, nhanh nhẹn vươn tay, hai phát liền túm được toàn bộ.
Thuận tiện, giống như hiến vật quý mà quơ quơ trước mặt Tô Sách, nghiêng đầu nói: “Thấy không?”
Tô Sách bị vẻ mặt của y chọc cười: “Đúng vậy Thản Đồ, ngươi làm tốt lắm.”
Thản Đồ thật cao hứng bóp nát đám hôi tuyến xà ném xuống đất, lau lau vết máu trên người sau đó mới một lần nữa nắm tay Tô Sách.
Tô Sách lúc này không ghét bỏ y, cũng không bắt y đi rửa tay… nếu lúc rửa tay đám hôi tuyến xà kia tập kích thì làm sao bây giờ? Thản Đồ cũng không nhất định bất cứ lúc nào cũng bận tâm tới cậu.
Vừa đi vừa tìm kiếm, hai người đều không nói gì, Tô Sách cẩn thận tìm kiếm trong những bụi cỏ dại, nhưng không tìm được dấu vết nào.
Thản Đồ nhìn biểu tình A Sách nghiêm túc như vậy, trong lòng có chút chua chua.
A Sách giống như thực thích ca ca a…
Thản Đồ quyết định đánh vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
Vì thế y mở miệng gọi: “…A Sách.”
Tô Sách giương mắt: “Ân?”
Thản Đồ vội nói: “Ngươi… có phải rất hứng thú với xà không?” Vừa nói xong thì y liền cảm thấy không đúng.
Đề tài này cũng quá kém cỏi đi…
Tô Sách khựng một chút, thấy vẻ mặt có chút xấu hổ của Thản Đồ thì hiểu ra.
Thản Đồ như vậy hệt như một con chó đánh mất khúc xương yêu thích của mình… cá tính quả thật cũng có phần tương tự.
Quả nhiên vẫn cảm thấy bị mình vắng vẻ đi…
Tô Sách liền gật đầu: “Đúng vậy, hôi tuyến xà kia đó giờ ta chưa từng thấy qua.”
A Sách vẫn còn thiếu hụt thường thức a… Bất quá giống cái không phải vu y rất ít khi ra ngoài, không biết nhiều về các loại sinh vật cũng không kì quái.
Thản Đồ thầm gật đầu, tốt xấu gì đề tài kia cũng có chuyện để nói.
Y liền nói tiếp: “Hôi tuyến xà kì thật không phải loại lợi hại nhất, trong rừng còn rất nhiều loài xà quái lạ, chúng nó đều có đặc điểm riêng của mình…”
Trước đó vì mấy lời của Thản Đồ nên cậu có chút cao hứng, nhưng hiện giờ nghe y giải thích rõ ràng, hứng thú của Tô Sách cũng bị kéo lên.
Hành động của Thản Đồ quả thật rất nhiều a… chính là cá tính có hơi trì độn một chút.
Bất quá không sao, thực đáng yêu.
Cứ như vậy một mặt tiếp tục đi tới trước tìm kiếm dấu vết học trưởng, một mặt nghe Thản Đồ giới thiệu về các loại xà trong rừng, lúc này Tô Sách mới đại khái biết được, thế giới này cơ hồ không có loại xà không có độc.
Đúng vậy, đây là thế giới mạnh được yếu thua, càng tiếp cận với thời nguyên thủy, động vật so với địa cầu càng lợi hại hơn vài phần, huống chi còn có chủng tộc thú nhân có cả hai ưu điểm của nhân loại cùng dã thú, nếu xà không có độc, cho dù khí lực lớn thế nào cũng chỉ sợ không có khả năng sinh tồn đi.
Tô Sách đột nhiên nhớ tới thú nhân xà tộc.
A Nhĩ Sâm kia, nghe Thản Đồ nói nguyên hình là một con mãng xà khổng lồ… Mãng xà trên địa cầu đều không có độc, nghe nói xà có độc đều là từ xà không có độc tiến hóa thành, như vậy thú nhân cự mãng như A Nhĩ Sâm, trong thế giới thú nhân này, nguyên hình của hắn có độc hay không a…
Nghĩ đến đây, Tô Sách liền hỏi ra: “Thản Đồ, A Nhĩ Sâm có độc không? Nguyên hình của hắn cũng là xà đi.”
Thản Đồ ngây người một chút, trong lòng lại chua chua.
Vốn lúc Tô Sách vừa tới, vì A Nhĩ Sâm là thú nhân trẻ tuổi duy nhất có thể cùng y so sánh nên mới hồ đồ nháo loạn với Tô Sách, sau đó bởi vì cùng Tô Sách kết hôn mới giảm bớt.
Nhưng hiện giờ, cho dù hiểu rõ Tô Sách sẽ không theo A Nhĩ Sâm bỏ trốn, nhưng y vẫn sẽ ghen a.
Bầu bạn trước mặt mình tới giống đực khác… lòng ghen tỵ của Thản Đồ tuyệt đối không hề nhỏ hơn các giống đực khác. Hơn nữa có thể vì cảm nhận được ‘ôn nhu’ của A Sách nên ngày càng thích cậu hơn.
Nhưng lâu như vậy, Thản Đồ ít nhiều cũng có chút tiến bộ. Y biết mình nghĩ nhiều như vậy là không cần thiết, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén xuống, ngược lại nói với Tô Sách: “A Nhĩ Sâm có độc, hơn nữa trong tất cả độc xà chính là loại có độc tính mãnh liệt nhất.” Sau một lát, lại không tình nguyện bổ sung: “Cho dù là ta, nếu bị hắn cắn cũng rất dễ dàng tử vong… so với bị hôi tuyến xà cắn lại càng chết nhanh hơn.”
Tô Sách có chút kinh ngạc, A Nhĩ Sâm này đúng là rất lợi hại a…
Hiếu kì được thỏa mãn, Tô Sách cũng không tiếp tục truy hỏi, Thản Đồ mừng rỡ vì A Nhĩ Sâm bị Tô Sách quên đi, liền vui vẻ bảo hộ cậu tiếp tục tìm kiếm.
Nếu đánh vỡ yên lặng đổi lấy A Sách có hứng thú với giống đực khác thì vẫn không cần đánh vỡ tốt lắm… Thản Đồ nghĩ vậy.
Hồ này quá lớn, quá trình tìm kiếm kéo dài tới tận chạng vạng mới chậm rãi kết thúc, trung gian có dừng lại ăn chút cơm trưa, nhưng cũng khá vội vàng.
Rốt cuộc lúc sắc trời biến thành tối đen, Tô Sách cũng trở lại điểm bắt đầu, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Sau đó cậu đứng lên, đấm đấm bả vai.
Thực mệt chết đi được a… rất hao tâm tổn sức.
Bất quá, không tìm thấy dấu vết của học trưởng thật sự tốt quá.
Học trưởng không tới đây.
Học trưởng vẫn an ổn ở thế giới kia, còn sống rất tốt.
Cho dù ngẫu nhiên sẽ nhớ tới, chính là học trưởng nhất định sẽ sống rất tốt.
Nghĩ tới đây, cả người Tô Sách đều thả lỏng.
Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, từ tận đáy lòng cậu cảm thấy thực may mắn với kết quả hiện tại.
Bây giờ, vây giờ nên trở về đi…
Tô Sách đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng.
Đầu thực choáng, bụng đột nhiên đau quặn.
…này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tô Sách thấy vẻ mặt lo lắng của Thản Đồ, chính là, cậu không nói được một câu nào.
Nhưng mặc kệ thế nào, cậu cũng phải đi một vòng quanh hồ tìm kiếm một lần.
Thản Đồ tự nhiên vẫn bồi bên người cậu, dưới sự kiên trì của Tô Sách, y không cõng cậu đi, mà cùng cậu chậm rãi đi một vòng.
Tô Sách vẫn lưu ý trên mặt đất, muốn kiểm tra xem có thể phát hiện ra vật phẩm nào của địa cầu hay không.
Nếu cậu nhớ không lầm, lúc đang mơ mơ màng màng ngâm mình trong suối nước nóng hình như có nghe học trưởng nói anh muốn ra ngoài lấy chút gì đó để ăn… Nói vậy, ít nhất cũng phải mặc quần áo vào, sẽ không giống cậu chỉ quấn mỗi cái khăn tắm đi.
Bất quá lại nói tiếp, lúc xuyên tới đây thì cậu đang bị chìm đi, được Thản Đồ cứu lên. Hẳn cũng đã hôn mê một khoảng thời gian… Nếu học trưởng cũng tới, thời gian chênh lệch đúng ra cũng không lâu lắm a—— hẳn là nên gặp nhau mới đúng.
Nghĩ tới đây, Tô Sách lại cảm thấy có chút buồn cười. Cậu còn nhớ rõ lúc mới tới cậu cứ tưởng mình bị bắt vào trung tâm nghiên cứu, muốn tìm kiếm học trưởng đồng dạng cũng bị bắt tới. Chính là hiện giờ thoạt nhìn chính mình bị suối nước nóng kia hút xuống mà thôi.
Học trưởng hẳn không tới đây đi… chính là nếu không tìm kiếm một lần cậu vẫn không thể an tâm.
Trước kia cậu vẫn luôn lo lắng, kì thực trong tiềm thức cậu vẫn cảm thấy học trưởng sẽ không gặp ‘trúng độc đắc’ thế này. Sỡ dĩ luôn nhớ tới, luôn nôn nóng đại khái vì bản thân vẫn còn tưởng niệm thế giới kia đi.
Dù sao đó cũng là nơi cậu sinh sống hai mươi mấy năm a… Cho dù gặp được Thản Đồ, cùng Thản Đồ ở một chỗ đến bây giờ cậu chưa từng hối hận, nhưng không chút suy nghĩ vứt bỏ quá khứ quả thật không có khả năng.
Cứ việc quá khứ kia quả thực không có gì đáng giá nhớ tới.
Dọc theo bờ hồ, Thản Đồ cẩn thận nắm tay Tô Sách. Tuy trong hồ này không có hơi thở mãnh thú như cự ngạc đầm lầy này nọ, nhưng cũng không phải không có khả năng sẽ có các loại thú thủy sinh khác, đột nhiên nhảy ra làm tổn thương A Sách của y thì không tốt.
Thật sự không phải y lo lắng vô cớ, bởi vì không tới mười thước, trong nước có một con rắn nhỏ màu xám dài hơn một thước bắn mạnh tới, Thản Đồ nhanh tay lẹ mắt bóp lấy phần cổ nó, bàn tay dùng sức bóp thành thịt nát.
Vẫn là rất nguy hiểm… đây là một con rắn cực độc.
Thản Đồ lại càng cẩn thận hơn, y để Tô Sách dựa sát bên người mình, còn không quên nhắc nhở nói: “A Sách, cẩn thận một chút.”
Tô Sách mới nãy cũng bị hoảng sợ, tốc độ con rắn kia thật sự quá nhanh, biết phản ứng cơ thể trước nguy hiểm của mình không đủ nhanh, tay đang nắm tay Thản Đồ không hề buông lỏng, càng cố sức nắm chặt hơn.
Con rắn kia, quả thật giống như biết bay vậy…
Thản Đồ nhìn ra Tô Sách kinh ngạc, mở miệng giải thích: “Nó gọi là hôi tuyến xà, nó thường bơi ở gần bờ hồ, là một loại rắn nhỏ hay ẩn bình trong các bụi lục bình, bởi vì màu sắc nhàn nhạt tương tự như màu nước nên rất khó phát hiện, lực bắn của nó cũng rất cao. Nếu chúng ta không chú ý có thể bị nó bắn thủng da.” Nói xong, y tạm ngừng một chút: “Hơn nữa độc tính cũng phi thường lợi hại, lúc đâm thủng cơ thể sẽ rót độc tố vào người, có thể không đi được vài bước đã tử vong.”
Thản Đồ nghĩ nghĩ, còn nói: “Đương nhiên, nếu trên người vừa lúc có mang theo dược vật do bọn vu y Tạp Mạch Nhĩ làm, lập tức thoa lên sẽ có một nửa cơ hội sống sót.”
Nghe liền cảm thấy thực đáng sợ…
Tô Sách nhíu mi: “Tốc độ nó rất nhanh sao?” Vừa rồi quả thật giống như chỉ thấy một cái bóng xẹt ngang.
Thản Đồ tưởng Tô Sách sợ hãi, liền vội vàng an ủi: “A Sách, ngươi không cần lo lắng, mặc kệ nhảy ra mấy con ta đều bắt hết, tuyệt đối không để chúng nó làm ngươi bị thương!”
Sau đó, quả thật giống như muốn chứng minh lời nói của y, từ mặt hồ lại bắn ra vài cái bóng xám, Thản Đồ buông tay Tô Sách, nhanh nhẹn vươn tay, hai phát liền túm được toàn bộ.
Thuận tiện, giống như hiến vật quý mà quơ quơ trước mặt Tô Sách, nghiêng đầu nói: “Thấy không?”
Tô Sách bị vẻ mặt của y chọc cười: “Đúng vậy Thản Đồ, ngươi làm tốt lắm.”
Thản Đồ thật cao hứng bóp nát đám hôi tuyến xà ném xuống đất, lau lau vết máu trên người sau đó mới một lần nữa nắm tay Tô Sách.
Tô Sách lúc này không ghét bỏ y, cũng không bắt y đi rửa tay… nếu lúc rửa tay đám hôi tuyến xà kia tập kích thì làm sao bây giờ? Thản Đồ cũng không nhất định bất cứ lúc nào cũng bận tâm tới cậu.
Vừa đi vừa tìm kiếm, hai người đều không nói gì, Tô Sách cẩn thận tìm kiếm trong những bụi cỏ dại, nhưng không tìm được dấu vết nào.
Thản Đồ nhìn biểu tình A Sách nghiêm túc như vậy, trong lòng có chút chua chua.
A Sách giống như thực thích ca ca a…
Thản Đồ quyết định đánh vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
Vì thế y mở miệng gọi: “…A Sách.”
Tô Sách giương mắt: “Ân?”
Thản Đồ vội nói: “Ngươi… có phải rất hứng thú với xà không?” Vừa nói xong thì y liền cảm thấy không đúng.
Đề tài này cũng quá kém cỏi đi…
Tô Sách khựng một chút, thấy vẻ mặt có chút xấu hổ của Thản Đồ thì hiểu ra.
Thản Đồ như vậy hệt như một con chó đánh mất khúc xương yêu thích của mình… cá tính quả thật cũng có phần tương tự.
Quả nhiên vẫn cảm thấy bị mình vắng vẻ đi…
Tô Sách liền gật đầu: “Đúng vậy, hôi tuyến xà kia đó giờ ta chưa từng thấy qua.”
A Sách vẫn còn thiếu hụt thường thức a… Bất quá giống cái không phải vu y rất ít khi ra ngoài, không biết nhiều về các loại sinh vật cũng không kì quái.
Thản Đồ thầm gật đầu, tốt xấu gì đề tài kia cũng có chuyện để nói.
Y liền nói tiếp: “Hôi tuyến xà kì thật không phải loại lợi hại nhất, trong rừng còn rất nhiều loài xà quái lạ, chúng nó đều có đặc điểm riêng của mình…”
Trước đó vì mấy lời của Thản Đồ nên cậu có chút cao hứng, nhưng hiện giờ nghe y giải thích rõ ràng, hứng thú của Tô Sách cũng bị kéo lên.
Hành động của Thản Đồ quả thật rất nhiều a… chính là cá tính có hơi trì độn một chút.
Bất quá không sao, thực đáng yêu.
Cứ như vậy một mặt tiếp tục đi tới trước tìm kiếm dấu vết học trưởng, một mặt nghe Thản Đồ giới thiệu về các loại xà trong rừng, lúc này Tô Sách mới đại khái biết được, thế giới này cơ hồ không có loại xà không có độc.
Đúng vậy, đây là thế giới mạnh được yếu thua, càng tiếp cận với thời nguyên thủy, động vật so với địa cầu càng lợi hại hơn vài phần, huống chi còn có chủng tộc thú nhân có cả hai ưu điểm của nhân loại cùng dã thú, nếu xà không có độc, cho dù khí lực lớn thế nào cũng chỉ sợ không có khả năng sinh tồn đi.
Tô Sách đột nhiên nhớ tới thú nhân xà tộc.
A Nhĩ Sâm kia, nghe Thản Đồ nói nguyên hình là một con mãng xà khổng lồ… Mãng xà trên địa cầu đều không có độc, nghe nói xà có độc đều là từ xà không có độc tiến hóa thành, như vậy thú nhân cự mãng như A Nhĩ Sâm, trong thế giới thú nhân này, nguyên hình của hắn có độc hay không a…
Nghĩ đến đây, Tô Sách liền hỏi ra: “Thản Đồ, A Nhĩ Sâm có độc không? Nguyên hình của hắn cũng là xà đi.”
Thản Đồ ngây người một chút, trong lòng lại chua chua.
Vốn lúc Tô Sách vừa tới, vì A Nhĩ Sâm là thú nhân trẻ tuổi duy nhất có thể cùng y so sánh nên mới hồ đồ nháo loạn với Tô Sách, sau đó bởi vì cùng Tô Sách kết hôn mới giảm bớt.
Nhưng hiện giờ, cho dù hiểu rõ Tô Sách sẽ không theo A Nhĩ Sâm bỏ trốn, nhưng y vẫn sẽ ghen a.
Bầu bạn trước mặt mình tới giống đực khác… lòng ghen tỵ của Thản Đồ tuyệt đối không hề nhỏ hơn các giống đực khác. Hơn nữa có thể vì cảm nhận được ‘ôn nhu’ của A Sách nên ngày càng thích cậu hơn.
Nhưng lâu như vậy, Thản Đồ ít nhiều cũng có chút tiến bộ. Y biết mình nghĩ nhiều như vậy là không cần thiết, chỉ có thể miễn cưỡng đè nén xuống, ngược lại nói với Tô Sách: “A Nhĩ Sâm có độc, hơn nữa trong tất cả độc xà chính là loại có độc tính mãnh liệt nhất.” Sau một lát, lại không tình nguyện bổ sung: “Cho dù là ta, nếu bị hắn cắn cũng rất dễ dàng tử vong… so với bị hôi tuyến xà cắn lại càng chết nhanh hơn.”
Tô Sách có chút kinh ngạc, A Nhĩ Sâm này đúng là rất lợi hại a…
Hiếu kì được thỏa mãn, Tô Sách cũng không tiếp tục truy hỏi, Thản Đồ mừng rỡ vì A Nhĩ Sâm bị Tô Sách quên đi, liền vui vẻ bảo hộ cậu tiếp tục tìm kiếm.
Nếu đánh vỡ yên lặng đổi lấy A Sách có hứng thú với giống đực khác thì vẫn không cần đánh vỡ tốt lắm… Thản Đồ nghĩ vậy.
Hồ này quá lớn, quá trình tìm kiếm kéo dài tới tận chạng vạng mới chậm rãi kết thúc, trung gian có dừng lại ăn chút cơm trưa, nhưng cũng khá vội vàng.
Rốt cuộc lúc sắc trời biến thành tối đen, Tô Sách cũng trở lại điểm bắt đầu, nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Sau đó cậu đứng lên, đấm đấm bả vai.
Thực mệt chết đi được a… rất hao tâm tổn sức.
Bất quá, không tìm thấy dấu vết của học trưởng thật sự tốt quá.
Học trưởng không tới đây.
Học trưởng vẫn an ổn ở thế giới kia, còn sống rất tốt.
Cho dù ngẫu nhiên sẽ nhớ tới, chính là học trưởng nhất định sẽ sống rất tốt.
Nghĩ tới đây, cả người Tô Sách đều thả lỏng.
Tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, từ tận đáy lòng cậu cảm thấy thực may mắn với kết quả hiện tại.
Bây giờ, vây giờ nên trở về đi…
Tô Sách đột nhiên cảm thấy một trận choáng váng.
Đầu thực choáng, bụng đột nhiên đau quặn.
…này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tô Sách thấy vẻ mặt lo lắng của Thản Đồ, chính là, cậu không nói được một câu nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất