Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 56: Ôn Nhu

Trước Sau
Động, động? ?

Thản Đồ cứng nhắc không hề động đậy bàn tay, cảm giác lòng bàn tay giống như bị đá hai cái, tuy đối với y mà nói là rất nhẹ, nhưng kì thật bộ dáng rất có lực…

Đây là cái gì…

Thản Đồ hướng ánh mắt xin giúp đỡ về phía Tô Sách, trên mặt là thần sắc kì diệu rất khó hình dung.

Thật giống như vui sướng kết hợp với kinh dị, nhưng lại giống như bị dọa hoảng.

Tô Sách nhìn thấy bộ dáng này của y, ánh mắt liền trở nên nhu hòa hơn.

Thực đáng yêu a, làm cậu nhớ tới lúc hai người mới gặp nhau.

Khi đó Thản Đồ với cậu hệt như gà nói chuyện với vịt, ý nghĩ song phương hoàn toàn khác biệt nhưng cố tình như vậy, ngược lại lại làm cậu từ từ tiếp nhận Thản Đồ, thậm chí còn có được cảm giác an tâm trước nay chưa từng đó trên người y… Sau khi kết hôn, người này dường như chậm rãi đã thành thục hơn—— hay nên nói là tâm tính đã thay đổi, bộ dáng giống như ngốc hồ hồ, so với trước kia nói ít hơn rất nhiều.

Bất quá hiện tại thoạt nhìn cậu thực hoài niệm a.

Thản Đồ bởi vì quá khẩn trương mà không phát hiện ý tưởng của Tô Sách, chính là cứng ngắc từ bàn tay bắt đầu lan truyền tới toàn thân, sau đó thực bất lực chờ đợi A Sách nhà y giải cứu.

Ý nói, A Sách, ta hiện giờ phải làm sao đây…

Tô Sách lấy lại tinh thần, không khỏi hơi mỉm cười.

“Thản Đồ, còn đang động này.”

Chỉ vì đứa nhỏ đã khá lớn nên đang biểu hiện sự tồn tại của mình mà thôi, không cần giống như lâm phải đại địch như vậy a.

Thản Đồ ngây dại.

“Đứa nhỏ… động sao?”

Ý cười bên môi Tô Sách thu lại, nhưng phần mi mắt lại giản ra, gật đầu một cái: “Đúng vậy.”

Biểu tình trên mặt Thản Đồ biến thành vui sướng.

Đứa nhỏ động… đứa nhỏ đang động a!

Thản Đồ hít sâu một hơi, rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh lại.

Tô Sách có thể cảm nhận được tay y cũng không còn cứng ngắc như khi nãy.

Thản Đồ chớp mắt mấy cái: “A Sách, ta có thể… sờ một chút không?”

Tô Sách gật đầu: “Ân.”

Thản Đồ thật cẩn thận ngẩng đầu: “Kia… ta sờ nha.”

Tô Sách lại cười khẽ, gật đầu: “Hảo.” Cậu buông lỏng bàn tay đang đè tay Thản Đồ.

Vì thế Thản Đồ nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm lên bụng cậu một chút.

Rốt cuộc, lúc phát hiện vẻ mặt Tô Sách vẫn tự nhiên như cũ, không hề có chút khó chịu nào thì mới áp cả bàn tay lên… Lần này, y không cần Tô Sách hỗ trợ.

Đứa nhỏ trong bụng Tô Sách giống như đang đáp lại, lúc Thản Đồ chạm lên lại đá tới vài cái… cảm giác tồn tại phi thường mãnh liệt.



Thản Đồ nghĩ nghĩ, nói: “Hẳn là giống đực ấu tể đi.”

Tô Sách lần đầu tiên trải qua chuyện này, cũng không biết phản ứng cụ thể thế nào. Bất quá cậu đột nhiên nhớ tới nghi vấn những phụ nữ có thai trên địa cầu hay đặt ra… cậu nhìn nam nhân cao lớn bên cạnh, hỏi: “Thản Đồ, ngươi thích giống đực ấu tể hay giống cái ấu tể?”

Thản Đồ nói: “Chỉ cần là đứa nhỏ của ta cùng A Sách, mặc kệ là gì cũng đều tốt lắm.” Sau đó y lại do dự một chút, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tô Sách có chút hứng thú, không biết người này lại đang lo lắng chuyện gì.

Sau đó, Thản Đồ tiếp tục nói: “Giống đực ấu tể thì tốt, giống cái rất khó nuôi sống, chúng ta càng phải cẩn thận hơn một chút mới được…”

Tô Sách nghiêng đầu nhìn y, ôn nhu hỏi: “Không thích giống cái ấu tể sao?”

Thản Đồ nhíu mày: “Không phải không thích…”

“Chứ sao?” Tô Sách rất có kiên nhẫn.

Thản Đồ gãi đầu: “…chỉ là sợ.”

Mang thai đứa nhỏ, một chuyện khó tiếp nhận như vậy cũng đã tiếp nhận rồi, trong lòng Tô Sách chỉ còn tràn đầy ôn nhu. Chính là những lời Thản Đồ vừa nói lại làm phần ôn nhu này bị bịt kín một tầng bóng ma.

Ấu tể rất khó sống sót… trong thế giới nguyên thủy này là chuyện vô cùng bình thường.

Cho dù Tô Sách đã từng gặp ‘lễ tang’ ở nơi này, nhưng cũng chưa tận mắt thấy qua tử vong thật sự.

Càng miễn bàn liên hệ nó tới mình.

Tài nguyên sinh tồn không phải vô hạn, giống đực ấu tể lớn rất nhanh, có thể sớm tự nuôi sống bản thân, tố chất cơ thể cũng vượt xa giống cái. Mà giống cái ấu tể nhỏ bé yếu ớt, cho dù tỉ mỉ chăm sóc cũng rất dễ dàng vì một căn bệnh nặng mà tử vong… Nếu, nếu đứa nhỏ của mình cùng Thản Đồ vất vả sinh ra, đứa nhỏ tượng trưng cho sự ràng buộc của gia đình sau khi vừa tiến đến lại mất đi… kia là việc thống khổ cỡ nào!

Bất quá may mắn…

Trước mắt bộ lạc này rất hòa bình, hơn nữa bộ lạc lớn mạnh, tài nguyên rất phong phú.

Nếu gia nhập phải một bộ lạc nhỏ nghèo khó, chỉ sợ cuộc sống lại càng thê thảm hơn đi… Mặc dù tỉ lệ nãy đã được giảm rất nhiều nhưng không ai dám cam đoan có thể thành công che chở tất cả ấu tể trưởng thành…

Nhưng mà, bọn họ sẽ cố hết sức.

Tô Sách nghĩ vậy. Bất luận thế nào nhất định sẽ cố gắng hết sức, để tất cả đứa nhỏ đều có thể khỏe mạnh sống sót.

Tô Sách khẽ thở dài.

Việc nuôi dạy con cái của cha mẹ này, Thản Đồ cùng mình giống nhau, đều là lần đầu tiên a.

Khẩn trương, sợ hãi là đương nhiên.

Tô Sách nói với Thản Đồ: “Muốn nghe một chút không?”

Thản Đồ ngẩng đầu: “Nghe một chút?”

Tô Sách mỉm cười: “Ừ.” Cậu đưa tay chạm lên phần bụng đã nhô cao của mình: “Áp đầu lên đây, nghe một chút.”

Thản Đồ chần chờ, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của A Sách thì kiềm lòng không được sáp tới gần.

Áp lổ tai lên vị trí bàn tay khi nãy, nhẹ nhàng không đè lên bụng Tô Sách.

Có âm thanh…



Hình như là nhịp đập huyết mạch tương liên, cảm giác tràn trề sinh mệnh!

Vẻ mặt Thản Đồ có chút bối rối, nhưng càng nhiều hơn là an tường.

Tô Sách đưa tay áp lên mái tóc vàng óng rực rỡ của Thản Đồ, dùng sức xoa một chút: “Thản Đồ, không cần sợ.”

Thản Đồ hơi híp mắt lại, y luôn thực hưởng thụ sự vuốt ve của Tô Sách. Nhất là bên tai nghe thấy âm thanh bình thản nhưng thực nghiêm nghị của A Sách nhà y, liền cảm thấy cảm giác thỏa mãn dân trào, lấn áp tất cả lo lắng trong lòng.

Tô Sách tiếp tục nói: “Ta sẽ giúp ngươi.”

“Chờ đứa nhỏ sinh rồi, vô luận là giống cái hay giống đực, chúng ta sẽ cùng nhau chăm sóc bọn nó.”

“Nếu là giống đực thì để đám nhóc bướng bỉnh này chạy loạn khắp nơi, chờ hơi lớn một chút, ngươi sẽ dạy bọn nó đi săn, ta dạy bọn nó đạo lý làm người…”

“Mà nếu là giống cái…”

“Chúng ta liền nâng bọn nó trong lòng bàn tay, ta dạy con làm việc nhà, học tập kĩ năng sinh tồn, ngươi thì mang về cho chúng những loại trái cây thơm ngon nhất trên núi, để bọn nhỏ vui vẻ mà lớn lên…”

Âm thanh Tô Sách dần dần trở nên mềm nhẹ, giống như chính cậu cũng đang chìm đắm trong một giấc mơ tuyệt vời.

Mí mắt Thản Đồ cũng sụp xuống, lúc nhắm mắt lại thật giống như thật sự thấy được một ngày nào đó trong tương lai, y cùng A Sách, hai người… không, còn có đứa nhỏ của bọn họ tạo thành một gia đình.

Mỗi đứa nhỏ của bọn họ đều thực khỏe mạnh lớn lên, sau đó bọn họ còn có thể nhìn đám nhỏ lập gia đình…

Sau đó… sau đó Thản Đồ liền ngủ thiếp đi.

Tiếng ngáy rất nhỏ theo mũi phát ra làm Tô Sách cười khẽ thật ôn nhu.

Thản Đồ người này, một đoạn thời gian này không chỉ chăm sóc cậu, còn phải đi săn… hẳn cũng mệt chết đi. Hơn nữa y vẫn luôn lo lắng, mỗi lần ra ngoài đều phải mời Mạc Lạp hoặc những giống cái khác tới làm bạn với cậu, áp lực tinh thần hẳn không nhỏ.

Cho dù tới tận bây giờ y chưa từng nói ra, nhưng trong lòng Tô Sách hiểu rất rõ.

Thản Đồ phi thường phi thường lo lắng cho cậu.

Vì thế cậu cũng chỉ có thể đáp ứng… vô luận đối với một nam nhân mà nói, loại chăm sóc hệt như thủy tinh dễ vỡ này…. khó khăn cỡ nào, nhưng để Thản Đồ an tâm mà mặc cho y cứ bảo vệ cùng yêu thương cậu một cách quá phận như vậy đi.

Nghĩ tới tâm tình cùng tâm ý toàn tâm toàn ý quý trọng mình, kì thật… cũng không còn quá khó khăn.

Suốt cả buổi chiều, Thản Đồ tựa vào chân Tô Sách ngủ. Cũng không biết có phải đang ngủ vẫn nhớ rõ tới tình trạng của Tô Sách hay không, rõ ràng lúc thiếp ngủ đi áp lên bụng Tô Sách, nhưng trong nháy mắt ngủ say thì lại trượt tới trên đùi cậu.

Rồi sau đó, Thản Đồ không còn biết gì nữa.

Tô Sách cẩn thận đưa tay vuốt những sợi tóc vàng của Thản Đồ, ánh sáng bên ngoài xuyên vào khe cửa tiến vào, dừng trên tóc y, nhìn qua hệt như những mảnh nhỏ của ánh mặt trời. Thập phần ấm áp, cũng thập phần bình lặng.

Sau đó, nhìn gương mặt ngủ an ổn của Thản Đồ, nghe tiếng y nhẹ nhàng hít thở, Tô Sách cũng cảm thấy ngày càng bùn ngủ hơn.

Một lát sau, cậu cũng nhắm hai mắt, một tay đặt lên đứa nhỏ tương lai của mình, mà tay kia thì ôn nhu đặt trên đầu Thản Đồ… Đây, chính là người một nhà.

Giấc ngủ trưa qua đi, Thản Đồ tinh thần phấn chấn tỉnh lại. Việc chuẩn bị cơm chiều cùng chăm sóc A Sách y đều thực hăng hái hoàn thành. Tới ban đêm, y lại biến thành sư tử hoàng kim, ôn nhu ôm Tô Sách vào lòng mình.

Như vậy sẽ càng ấm áp hơn, cũng càng mềm mại hơn.

Sự ấm áp đó làm cậu có một giấc mơ kì lạ, trong mơ cậu thấy rất nhiều gối ôm thật lớn ở xung quanh, làm cậu trở nên lười thức dậy.

… Thẳng đến sáng sớm hôm sau, cậu bị một tiếng động lớn làm bừng tỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau