Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên
Chương 60: Sinh Ấu Tể
Thản Đồ trong nháy mắt đã nhảy dựng dậy, nhưng cơ hồ ngay lập tức, y nhớ ra Tô Sách còn nằm trong lòng ngực mình, trong lúc nhất thời liền luống cuống, một bên lo lắng, một bên không dám có xíu động tác mạnh nào.
….A Sách, A Sách rốt cuộc làm sao vậy!
Dương Hàn cũng đột nhiên đứng lên, đi qua lớn tiếng gọi: “A Sách, ngươi làm sao vậy!”
A Nhĩ Sâm đưa tay giữ chặt cánh tay Dương Hàn, Dương Hàn nhất thời không thể động đậy.
Dương Hàn lo lắng cố giãy tay ra, hô lớn: “A Nhĩ Sâm!”
A Nhĩ Sâm nói: “Hắn sắp sinh đứa nhỏ.”
…A?
Dương Hàn cùng Thản Đồ lúc này mới phản ứng lại.
A Nhĩ Sâm nói thêm: “Thản Đồ cùng A Hàn chiếu cố A Sách, ta đi mời Tạp Mạch Nhĩ tới.”
Thản Đồ đã gấp tới độ không biết nói gì cho phải, nhưng thật ra Dương Hàn lại bình tĩnh hơn: “Đúng đúng a, A Nhĩ Sâm ngươi mau đi đi, A Sách tạm thời giao cho chúng ta…” Anh liếc mắt nhìn qua Thản Đồ đang hoang mang lo sợ: “Giao cho ta!”
A Nhĩ Sâm gật đầu một chút, cũng không nói nhiều, lập tức chạy ra ngoài sân, trong chớp mắt liền không nhìn thấy bóng dáng.
Lúc này, Dương Hàn một lần nữa đặt lực chú ý tới Tô Sách.
Gương mặt Tô Sách đã biến thành trắng bệch, hai tay muốn đụng vào phần bụng đang đau đớn, nhưng lại vì nghĩ tới gì đó mà thống khổ rũ tay xuống bên người, nắm tay siết chặt.
Đau… đau đến khó có thể chịu được!
Tám tháng trước cậu chưa từng cảm nhận cơn đau dữ dội như vậy. Cho dù ngẫu nhiên cũng từng đau một chút, nhưng chỉ là từng đợt co rút đau đớn, vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, không giống như hiện tại, giống như ngay cả ruột gan cũng dứt đoạn… Tô Sách chỉ cảm thấy trước mắt dần biến thành màu đen, khí lực cả người đều không ngừng xói mòn, cứ như chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu, rốt cuộc… không bao giờ tỉnh lại.
Thản Đồ ở bên cạnh luống cuống tay chân, miệng liên tục nói: “A, A Sách! Ngươi làm sao vậy? Bụng rất đau sao? Đau… rất dữ dội sao?”
Chưa bao giờ biết giống cái sinh đứa nhỏ là chuyện thống khổ như vậy, y hiểu rất rõ A Sách của mình… Bình thường vẫn luôn lãnh tĩnh, cũng thực ôn nhu, nhưng hiện giờ lại vì cơn đau đớn mà sắp chịu không nổi… Thản Đồ vội vàng đưa tay lau mồ hôi trên trán cho Tô Sách, đồng thời y hoảng sợ phát giác sau lưng Tô Sách lại càng chảy ra nhiều mồ hôi lạnh hơn nữa, dần dần ngay cả quần áo cậu cũng thấm ướt.
Thản Đồ không có cách nào, y căn bản không biết làm gì mới tốt, chỉ có thể ôm chặt lấy Tô Sách, ở bên tai cậu không ngừng thì thầm: “A Sách, A Sách không đau… ta ở trong này… Có thể nghe thấy lời ta không A Sách? Ta là Thản Đồ, ta ở đây với ngươi a…” Còn có A Nhĩ Sâm, A Nhĩ Sâm vì cái gì còn chưa mang Tạp Mạch Nhĩ về!
Tô Sách chìm trong cơn đau đớn vô hạn, chỉ có thể cảm giác cơ thể không ngừng rét run, tay chân đều trở nên lạnh lẻo, tựa hồ ngay sau đó mình sẽ chết đi—— nhưng ngay lúc cậu nghĩ mình không thể thừa nhận nổi thì đột nhiên lại cảm giác được ấm áp.
Ấm áp từ lồng ngực phía sau áp lên tấm lưng lạnh như băng của cậu, độ ấm như muốn thiêu đốt giải cứu cậu khỏi rét lạnh… Là Thản Đồ.
Loại cảm giác này thực kì diệu, đột nhiên cậu cảm giác khí lực mình dường như đang tăng trở lại.
Ý thức cũng có chút thanh tỉnh…
Đúng vậy, cậu hiểu được.
Cơn đau đớn như vậy đại khái là đứa nhỏ trong bụng đang biểu thị sự tồn tại của mình.
Nó muốn… nó cuối cùng cũng muốn chào đời.
Vì thế cậu không thể ngất xỉu.
Tuy cậu không phải phụ nữ, cũng chưa từng chứng kiến phụ nữ mang thai cùng sinh con, chính là cậu hiểu rõ, lúc sinh sản phải giữ lại khí lực.
Cậu không thể kiệt sức vào lúc này…
Trước đó vì cơn đau làm cậu đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, cơ hồ làm cậu mất đi ý thức, nhưng loại cảm giác như sắp chết kia chỉ là ảo giác mà thôi… Thản Đồ ở phía sau đang duy trì cho cậu.
Thản Đồ cho cậu ấp ám, đủ để cậu thoát khỏi ảo giác này.
Vì đứa nhỏ của cậu… không, vì đứa nhỏ của cậu cùng Thản Đồ có thể bình an chào đời, cậu phải chịu đựng.
Có ý chí như vậy, tập trung tinh lực về mục tiêu là tốt rồi.
Hít một hơi thật sâu, thở ra, Tô Sách cố gắng cảm thụ ấm áp Thản Đồ truyền cho mình, để ý thức rời xa cơn đau đớn trong bụng, đồng thời dời đi lực chú ý của bản thân.
Cậu phải chống đỡ… trước khi Tạp Mạch Nhĩ tới.
Dương Hàn ở bên cạnh cũng rối bời, anh đồng dạng cũng không có kinh nghiệm a!
Nhìn bộ dáng học đệ khó chịu như vậy, anh cũng thực lo lắng… Chính là bầu bạn của học đệ cư nhiên so với anh còn bình tĩnh hơn cả học đệ! Được rồi, nếu y thật sự có thể bình tĩnh như vậy thì vừa nãy cũng không luống cuống thế kia…
Chính là, hiện tại rốt cuộc phải làm gì mới tốt? Một người đau tới cả người co rút, một người chỉ lo ôm người bị đau kia, hai người hoàn toàn không có chút chủ ý nào.
Dương Hàn không khỏi bắt đầu đi qua đi lại trong sân, càng không ngừng nhìn ra ngoài… Ai, bình thường tốc độ A Nhĩ Sâm rất nhanh, sao bây giờ vẫn chưa trở lại a? !
Kì thật thời gian chỉ qua không tới năm phút đồng hồ mà thôi…
Đáng ăn mừng chính là, lúc Thản Đồ thật sự không thể chịu nổi mà bắt đầu nôn nóng thì A Nhĩ Sâm đã trở lại.
Đi theo sau là Tạp Mạch Nhĩ mang theo dụng cụ cùng Thụy Ân Tư một đường ôm hắn chạy tới.
Đúng vậy, từ mấy tháng trước, Thụy Ân Tư đã trở lại bộ lạc, hơn nữa đã cùng Tạp Mạch Nhĩ kết thành bầu bạn.
Nhìn thấy A Nhĩ Sâm, trong lòng Dương Hàn nhất thời yên ổn rất nhiều, liền nhào qua: “A Nhĩ Sâm, vị nào là vu y!”
Dương Hàn thực ngốc, y vu là giống cái, đương nhiên là người được ôm tới…
Bất quá A Nhĩ Sâm không có chút ý tứ cười nhạo anh, chỉ trực tiếp nói: “Tóc bạc là Tạp Mạch Nhĩ.”
Dương Hàn lập tức xoay người, nhìn thấy người tóc bạc dễ nhìn kia được thả xuống, liền vội vàng mỉm cười.
“Ta chính là Tạp Mạch Nhĩ, hiện tại để nhìn A Sách một cái đã.”
Mới vừa nói xong, Tạp Mạch Nhĩ cũng không nói quá nhiều với Dương Hàn, vội vàng bước nhanh tới. Tạp Mạch Nhĩ vừa nhấc đầu liền nhìn thấy bộ dáng đau quặn của Tô Sách lập tức hô lên: “Thản Đồ, mau ôm Tô Sách vào phòng, nơi không có gió!” Trọng giọng nói có chút ý tứ trách cứ: “Các ngươi sao lại để A Sách ở đây hóng gió chứ? !”
Thản Đồ nghe thấy âm thanh Tạp Mạch Nhĩ liền cả kinh nhảy dựng, y theo bản năng chiếu theo lời đối phương, nhẹ nhàng ôm Tô Sách đi vào nhà.
Tạp Mạch Nhĩ lại phân phó: “Ta cần nước ấm cùng một lượng lớn da thú mềm mại, mặc kệ là ai, mau chóng chuẩn bị!”
Dương Hàn nghe vậy, lập tức vọt vào nhà bếp, mà A Nhĩ Sâm thì nhảy lên tầng hai nhà Thản Đồ—— ở đây ngây người mấy ngày nay, hắn không sai biệt lắm cũng biết da thú mềm mại nhất nằm ở phòng nào.
Rất nhanh, trong một căn phòng kín ở lầu một, da thú mềm mại A Nhĩ Sâm đưa tới được chất thành đống, Tô Sách đặt nửa nằm trên da thú, Thản Đồ vẫn đang ôm cậu, một chút cũng không chịu buông tay. A Nhĩ Sâm không ở trong này quá lâu, rất nhanh liền ra ngoài, đồng dạng chạy tới nhà bếp—— hắn muốn xuống phụ Dương Hàn một tay.
Tạp Mạch Nhĩ nhận dụng cụ trong tay Thụy Ân Tư, ngồi xuống bên cạnh đống da thú, vừa nói với Thản Đồ: “Ta ở trong này là được, ngươi mau đi ra ngoài!”
Sắc mặt Thản Đồ có chút xanh mét: “….Không! Ta phải ở cùng A Sách!” Tô Sách nằm trong lòng ngực y, y nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của A Sách, nhịn không được lại siết chặt cánh tay.
Nói thật, Tạp Mạch Nhĩ không phải lần đầu tiên gặp giống đực hoảng loạn như vậy… Chỉ là chuyện sau đó, giống đực ở trong này một chút lợi ích cũng không có, thậm chí còn ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của hắn!
Trước kia, Tạp Mạch Nhĩ bình thường đều tranh thủ chút thời gian giải thích cho giống đực, khuyên giống đực ra ngoài hoặc gọi người kéo ra.
Chính là hiện tại, Tạp Mạch Nhĩ không cần phiền toái như vậy.
Thứ nhất, hắn cùng Tô Sách khá thân thiết, đối với tính cách Thản Đồ cũng hiểu khá rõ… Người này rất bướng bỉnh, khuyên bảo này nọ là vô ích. Thứ hai là Thụy Ân Tư ở ngay bên cạnh.
Vì thế Tạp Mạch Nhĩ thay đổi biểu tình ôn nhu hằng ngày, nói với bầu bạn: “Thụy Ân Tư, mang Thản Đồ ra ngoài.”
Thụy Ân Tư mỉm cười đáp ưng, đưa tay túm lấy cánh tay Thản Đồ, Thản Đồ sợ làm tổn thương Tô Sách, bất đắc dĩ chỉ đành thả tay, hậu quả lập tức bị Thụy Ân Tư lôi ra thật xa. Đương nhiên, ngay sau đó Thản Đồ bắt đầu giãy dụa kịch liệt… Thậm chí còn vung tay muốn đánh Thụy Ân Tư.
“Ngươi buông ra! Ta phải ở lại chỗ này!”
Thụy Ân Tư lắc đầu: “Thật đáng tiếc, Tạp Mạch Nhĩ muốn ngươi ra ngoài.”
Vì thế, ở sau lưng Tạp Mạch Nhĩ, trong khoảng không gian nhỏ hẹp này, hai người không chút khách khí động thủ.
Mà âm thanh Dương Hàn cũng từ bên ngoài truyền vào: “Tạp Mạch Nhĩ vu y, nước đun xong rồi!” Cùng vào với Dương Hàn còn có A Nhĩ Sâm, A Nhĩ Sâm ôm một thùng gỗ lớn cao chừng nửa người, bên trong đều là nước sôi nóng hổi, Dương Hàn bưng một chậu nước ấm nhỏ, nhưng vẫn có chút phỏng tay.
Vòng qua phạm vi đánh nhau của Thản Đồ cùng Thụy Ân Tư, hai người đặt nước vào vị trí Tạp Mạch Nhĩ chỉ định. Tạp Mạch Nhĩ lúc này lại lên tiếng: “Tốt lắm, hiện tại tất cả mọi người đều ra ngoài!”
Thế công kích của Thụy Ân Tư lại càng kịch liệt hơn, Dương Hàn vừa thấy liền hiểu tình huống, anh cũng muốn giúp một tay nhưng nghĩ tới khả năng của mình liền quay đầu gọi: “A Nhĩ Sâm, ngươi giúp người kia kéo Thản Đồ ra ngoài đi.”
A Nhĩ Sâm gật đầu một chút, nhấc chân gia nhập trận chiến.
Vô luận quyết tâm Thản Đồ mãnh liệt cỡ nào, dưới sự vây công của Thụy Ân Tư cùng A Nhĩ Sâm cũng chỉ có thể bị lôi ra ngoài cửa… Dương Hàn theo sát sau đó, còn thuận tay đóng cửa lại.
Lúc này, trong phòng rốt cuộc cũng khôi phục im lặng, chỉ còn lại Tô Sách đau đớn giãy dụa cùng vu y hết sức chuyên chú.
….A Sách, A Sách rốt cuộc làm sao vậy!
Dương Hàn cũng đột nhiên đứng lên, đi qua lớn tiếng gọi: “A Sách, ngươi làm sao vậy!”
A Nhĩ Sâm đưa tay giữ chặt cánh tay Dương Hàn, Dương Hàn nhất thời không thể động đậy.
Dương Hàn lo lắng cố giãy tay ra, hô lớn: “A Nhĩ Sâm!”
A Nhĩ Sâm nói: “Hắn sắp sinh đứa nhỏ.”
…A?
Dương Hàn cùng Thản Đồ lúc này mới phản ứng lại.
A Nhĩ Sâm nói thêm: “Thản Đồ cùng A Hàn chiếu cố A Sách, ta đi mời Tạp Mạch Nhĩ tới.”
Thản Đồ đã gấp tới độ không biết nói gì cho phải, nhưng thật ra Dương Hàn lại bình tĩnh hơn: “Đúng đúng a, A Nhĩ Sâm ngươi mau đi đi, A Sách tạm thời giao cho chúng ta…” Anh liếc mắt nhìn qua Thản Đồ đang hoang mang lo sợ: “Giao cho ta!”
A Nhĩ Sâm gật đầu một chút, cũng không nói nhiều, lập tức chạy ra ngoài sân, trong chớp mắt liền không nhìn thấy bóng dáng.
Lúc này, Dương Hàn một lần nữa đặt lực chú ý tới Tô Sách.
Gương mặt Tô Sách đã biến thành trắng bệch, hai tay muốn đụng vào phần bụng đang đau đớn, nhưng lại vì nghĩ tới gì đó mà thống khổ rũ tay xuống bên người, nắm tay siết chặt.
Đau… đau đến khó có thể chịu được!
Tám tháng trước cậu chưa từng cảm nhận cơn đau dữ dội như vậy. Cho dù ngẫu nhiên cũng từng đau một chút, nhưng chỉ là từng đợt co rút đau đớn, vẫn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, không giống như hiện tại, giống như ngay cả ruột gan cũng dứt đoạn… Tô Sách chỉ cảm thấy trước mắt dần biến thành màu đen, khí lực cả người đều không ngừng xói mòn, cứ như chìm vào giấc ngủ vĩnh cửu, rốt cuộc… không bao giờ tỉnh lại.
Thản Đồ ở bên cạnh luống cuống tay chân, miệng liên tục nói: “A, A Sách! Ngươi làm sao vậy? Bụng rất đau sao? Đau… rất dữ dội sao?”
Chưa bao giờ biết giống cái sinh đứa nhỏ là chuyện thống khổ như vậy, y hiểu rất rõ A Sách của mình… Bình thường vẫn luôn lãnh tĩnh, cũng thực ôn nhu, nhưng hiện giờ lại vì cơn đau đớn mà sắp chịu không nổi… Thản Đồ vội vàng đưa tay lau mồ hôi trên trán cho Tô Sách, đồng thời y hoảng sợ phát giác sau lưng Tô Sách lại càng chảy ra nhiều mồ hôi lạnh hơn nữa, dần dần ngay cả quần áo cậu cũng thấm ướt.
Thản Đồ không có cách nào, y căn bản không biết làm gì mới tốt, chỉ có thể ôm chặt lấy Tô Sách, ở bên tai cậu không ngừng thì thầm: “A Sách, A Sách không đau… ta ở trong này… Có thể nghe thấy lời ta không A Sách? Ta là Thản Đồ, ta ở đây với ngươi a…” Còn có A Nhĩ Sâm, A Nhĩ Sâm vì cái gì còn chưa mang Tạp Mạch Nhĩ về!
Tô Sách chìm trong cơn đau đớn vô hạn, chỉ có thể cảm giác cơ thể không ngừng rét run, tay chân đều trở nên lạnh lẻo, tựa hồ ngay sau đó mình sẽ chết đi—— nhưng ngay lúc cậu nghĩ mình không thể thừa nhận nổi thì đột nhiên lại cảm giác được ấm áp.
Ấm áp từ lồng ngực phía sau áp lên tấm lưng lạnh như băng của cậu, độ ấm như muốn thiêu đốt giải cứu cậu khỏi rét lạnh… Là Thản Đồ.
Loại cảm giác này thực kì diệu, đột nhiên cậu cảm giác khí lực mình dường như đang tăng trở lại.
Ý thức cũng có chút thanh tỉnh…
Đúng vậy, cậu hiểu được.
Cơn đau đớn như vậy đại khái là đứa nhỏ trong bụng đang biểu thị sự tồn tại của mình.
Nó muốn… nó cuối cùng cũng muốn chào đời.
Vì thế cậu không thể ngất xỉu.
Tuy cậu không phải phụ nữ, cũng chưa từng chứng kiến phụ nữ mang thai cùng sinh con, chính là cậu hiểu rõ, lúc sinh sản phải giữ lại khí lực.
Cậu không thể kiệt sức vào lúc này…
Trước đó vì cơn đau làm cậu đổ rất nhiều mồ hôi lạnh, cơ hồ làm cậu mất đi ý thức, nhưng loại cảm giác như sắp chết kia chỉ là ảo giác mà thôi… Thản Đồ ở phía sau đang duy trì cho cậu.
Thản Đồ cho cậu ấp ám, đủ để cậu thoát khỏi ảo giác này.
Vì đứa nhỏ của cậu… không, vì đứa nhỏ của cậu cùng Thản Đồ có thể bình an chào đời, cậu phải chịu đựng.
Có ý chí như vậy, tập trung tinh lực về mục tiêu là tốt rồi.
Hít một hơi thật sâu, thở ra, Tô Sách cố gắng cảm thụ ấm áp Thản Đồ truyền cho mình, để ý thức rời xa cơn đau đớn trong bụng, đồng thời dời đi lực chú ý của bản thân.
Cậu phải chống đỡ… trước khi Tạp Mạch Nhĩ tới.
Dương Hàn ở bên cạnh cũng rối bời, anh đồng dạng cũng không có kinh nghiệm a!
Nhìn bộ dáng học đệ khó chịu như vậy, anh cũng thực lo lắng… Chính là bầu bạn của học đệ cư nhiên so với anh còn bình tĩnh hơn cả học đệ! Được rồi, nếu y thật sự có thể bình tĩnh như vậy thì vừa nãy cũng không luống cuống thế kia…
Chính là, hiện tại rốt cuộc phải làm gì mới tốt? Một người đau tới cả người co rút, một người chỉ lo ôm người bị đau kia, hai người hoàn toàn không có chút chủ ý nào.
Dương Hàn không khỏi bắt đầu đi qua đi lại trong sân, càng không ngừng nhìn ra ngoài… Ai, bình thường tốc độ A Nhĩ Sâm rất nhanh, sao bây giờ vẫn chưa trở lại a? !
Kì thật thời gian chỉ qua không tới năm phút đồng hồ mà thôi…
Đáng ăn mừng chính là, lúc Thản Đồ thật sự không thể chịu nổi mà bắt đầu nôn nóng thì A Nhĩ Sâm đã trở lại.
Đi theo sau là Tạp Mạch Nhĩ mang theo dụng cụ cùng Thụy Ân Tư một đường ôm hắn chạy tới.
Đúng vậy, từ mấy tháng trước, Thụy Ân Tư đã trở lại bộ lạc, hơn nữa đã cùng Tạp Mạch Nhĩ kết thành bầu bạn.
Nhìn thấy A Nhĩ Sâm, trong lòng Dương Hàn nhất thời yên ổn rất nhiều, liền nhào qua: “A Nhĩ Sâm, vị nào là vu y!”
Dương Hàn thực ngốc, y vu là giống cái, đương nhiên là người được ôm tới…
Bất quá A Nhĩ Sâm không có chút ý tứ cười nhạo anh, chỉ trực tiếp nói: “Tóc bạc là Tạp Mạch Nhĩ.”
Dương Hàn lập tức xoay người, nhìn thấy người tóc bạc dễ nhìn kia được thả xuống, liền vội vàng mỉm cười.
“Ta chính là Tạp Mạch Nhĩ, hiện tại để nhìn A Sách một cái đã.”
Mới vừa nói xong, Tạp Mạch Nhĩ cũng không nói quá nhiều với Dương Hàn, vội vàng bước nhanh tới. Tạp Mạch Nhĩ vừa nhấc đầu liền nhìn thấy bộ dáng đau quặn của Tô Sách lập tức hô lên: “Thản Đồ, mau ôm Tô Sách vào phòng, nơi không có gió!” Trọng giọng nói có chút ý tứ trách cứ: “Các ngươi sao lại để A Sách ở đây hóng gió chứ? !”
Thản Đồ nghe thấy âm thanh Tạp Mạch Nhĩ liền cả kinh nhảy dựng, y theo bản năng chiếu theo lời đối phương, nhẹ nhàng ôm Tô Sách đi vào nhà.
Tạp Mạch Nhĩ lại phân phó: “Ta cần nước ấm cùng một lượng lớn da thú mềm mại, mặc kệ là ai, mau chóng chuẩn bị!”
Dương Hàn nghe vậy, lập tức vọt vào nhà bếp, mà A Nhĩ Sâm thì nhảy lên tầng hai nhà Thản Đồ—— ở đây ngây người mấy ngày nay, hắn không sai biệt lắm cũng biết da thú mềm mại nhất nằm ở phòng nào.
Rất nhanh, trong một căn phòng kín ở lầu một, da thú mềm mại A Nhĩ Sâm đưa tới được chất thành đống, Tô Sách đặt nửa nằm trên da thú, Thản Đồ vẫn đang ôm cậu, một chút cũng không chịu buông tay. A Nhĩ Sâm không ở trong này quá lâu, rất nhanh liền ra ngoài, đồng dạng chạy tới nhà bếp—— hắn muốn xuống phụ Dương Hàn một tay.
Tạp Mạch Nhĩ nhận dụng cụ trong tay Thụy Ân Tư, ngồi xuống bên cạnh đống da thú, vừa nói với Thản Đồ: “Ta ở trong này là được, ngươi mau đi ra ngoài!”
Sắc mặt Thản Đồ có chút xanh mét: “….Không! Ta phải ở cùng A Sách!” Tô Sách nằm trong lòng ngực y, y nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của A Sách, nhịn không được lại siết chặt cánh tay.
Nói thật, Tạp Mạch Nhĩ không phải lần đầu tiên gặp giống đực hoảng loạn như vậy… Chỉ là chuyện sau đó, giống đực ở trong này một chút lợi ích cũng không có, thậm chí còn ảnh hưởng tới hiệu suất làm việc của hắn!
Trước kia, Tạp Mạch Nhĩ bình thường đều tranh thủ chút thời gian giải thích cho giống đực, khuyên giống đực ra ngoài hoặc gọi người kéo ra.
Chính là hiện tại, Tạp Mạch Nhĩ không cần phiền toái như vậy.
Thứ nhất, hắn cùng Tô Sách khá thân thiết, đối với tính cách Thản Đồ cũng hiểu khá rõ… Người này rất bướng bỉnh, khuyên bảo này nọ là vô ích. Thứ hai là Thụy Ân Tư ở ngay bên cạnh.
Vì thế Tạp Mạch Nhĩ thay đổi biểu tình ôn nhu hằng ngày, nói với bầu bạn: “Thụy Ân Tư, mang Thản Đồ ra ngoài.”
Thụy Ân Tư mỉm cười đáp ưng, đưa tay túm lấy cánh tay Thản Đồ, Thản Đồ sợ làm tổn thương Tô Sách, bất đắc dĩ chỉ đành thả tay, hậu quả lập tức bị Thụy Ân Tư lôi ra thật xa. Đương nhiên, ngay sau đó Thản Đồ bắt đầu giãy dụa kịch liệt… Thậm chí còn vung tay muốn đánh Thụy Ân Tư.
“Ngươi buông ra! Ta phải ở lại chỗ này!”
Thụy Ân Tư lắc đầu: “Thật đáng tiếc, Tạp Mạch Nhĩ muốn ngươi ra ngoài.”
Vì thế, ở sau lưng Tạp Mạch Nhĩ, trong khoảng không gian nhỏ hẹp này, hai người không chút khách khí động thủ.
Mà âm thanh Dương Hàn cũng từ bên ngoài truyền vào: “Tạp Mạch Nhĩ vu y, nước đun xong rồi!” Cùng vào với Dương Hàn còn có A Nhĩ Sâm, A Nhĩ Sâm ôm một thùng gỗ lớn cao chừng nửa người, bên trong đều là nước sôi nóng hổi, Dương Hàn bưng một chậu nước ấm nhỏ, nhưng vẫn có chút phỏng tay.
Vòng qua phạm vi đánh nhau của Thản Đồ cùng Thụy Ân Tư, hai người đặt nước vào vị trí Tạp Mạch Nhĩ chỉ định. Tạp Mạch Nhĩ lúc này lại lên tiếng: “Tốt lắm, hiện tại tất cả mọi người đều ra ngoài!”
Thế công kích của Thụy Ân Tư lại càng kịch liệt hơn, Dương Hàn vừa thấy liền hiểu tình huống, anh cũng muốn giúp một tay nhưng nghĩ tới khả năng của mình liền quay đầu gọi: “A Nhĩ Sâm, ngươi giúp người kia kéo Thản Đồ ra ngoài đi.”
A Nhĩ Sâm gật đầu một chút, nhấc chân gia nhập trận chiến.
Vô luận quyết tâm Thản Đồ mãnh liệt cỡ nào, dưới sự vây công của Thụy Ân Tư cùng A Nhĩ Sâm cũng chỉ có thể bị lôi ra ngoài cửa… Dương Hàn theo sát sau đó, còn thuận tay đóng cửa lại.
Lúc này, trong phòng rốt cuộc cũng khôi phục im lặng, chỉ còn lại Tô Sách đau đớn giãy dụa cùng vu y hết sức chuyên chú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất