Thú Nhân Chi Hàm Công Đích Xuân Thiên

Chương 67: Đặt Tên

Trước Sau
Sự thực, Dương Hàn nghĩ chuyện tình rất đơn giản… nhưng lúc làm mới biết quả thật rất khó.

Vốn mùi hương vốn không dễ ngửi kia làm người ta trong lòng có chút do dự, đến tận bây giờ mới vượt qua chướng ngại tâm lý thì phát hiện nguyên lai càng thống khổ hơn chính là đám quỷ con ‘đánh chết cũng không chịu hợp tác’ này!

Dương Hàn thất sách.

Anh tưởng Thản Đồ tay chân vụng về nên làm không xong, nhưng hiện tại thoạt nhìn thì cho dù là ai cũng như vậy.

Mà Dương Hàn còn có một nhược điểm—— khí lực anh không lớn bằng Thản Đồ.

Cho dù là giống đực ấu tể mới sinh cũng có khí lực lớn hơn Dương Hàn!

Nhóm tiểu sư tử tận sức đá văng hết nước trong bồn văng ra bên ngoài, hơn nữa còn có dã tâm muốn đá lật cả chậu nước. Dương Hàn dùng hết toàn bộ khí lực cũng chỉ có thể giữ chặt một đứa, hai đứa kia thực không có biện pháp…

Thản Đồ cũng không vì thế mà cười nhạo Dương Hàn, dù sao có người chia sẻ một đứa cũng giảm bớt gánh nặng công việc của y, lúc A Nhĩ Sâm cũng nhập cuộc thì thế cục lại càng cải biến.

Ba tiểu sư tử đương nhiên hỗn loạn, nhưng mỗi người một đứa thì không xảy ra vấn đề này.

Kết quả, ba người trưởng thành ngồi xổm quanh chậu nước, theo những phương hướng riêng biệt cầm da thú sạch sẽ trong tay lau rửa sạch sẽ từ đầu đến mông bọn nhỏ.

Tô Sách tựa vào đầu giường nhìn bọn họ, ánh mắt lộ ra tình cảm vô cùng ôn nhu.

Này đại khái… chính là gia đình đi.

Nhóm tiểu sư tử bị giữ chặt, tuy vẫn xoay tới xoay lui nhưng cũng có thể coi là ngoan ngoãn một chút. Chờ đến khi rốt cuộc cũng tẩy sạch, lại đổi một chậu nước khác tắm lại một lần, cuối cùng là hoàn toàn sạch sẽ.

Sau đó dùng vải bố lau khô, nhóm tiểu sư tử ‘soạt’ một cái lại biến thành ba đứa nhỏ trắng trắng tròn tròn.

Một lần nữa quấn da thú cho bọn nhỏ, lần này so với lúc nãy thuần thục hơn rất nhiều.

Rất nhanh, nhóm ấu tể được quấn thật kín được đặt bên người Tô Sách, Tô Sách nhìn đám người Thản Đồ, cười cười nói: “Học trưởng, A Nhĩ Sâm, Thản Đồ, mọi người vất vả rồi.”

Dương Hàn cười ha ha: “Đám nhóc này cũng là cháu ta a!”

A Nhĩ Sâm cũng nói: “Ân.”

Thản Đồ bước qua, lần lượt chọt chọt hai má đám nhóc, sau đó hôn lên trán Tô Sách một cái, nói: “Ta đi giặt đống da thú dơ.”

A Nhĩ Sâm xoay người: “Ta giúp một tay.”

Dương Hàn cũng muốn đi cùng, nhưng lo lắng ở đây chỉ còn Tô Sách cùng bọn nhỏ, Tô Sách lại không thể nhúc nhích, vì thế vẫn quyết định ở lại chăm sóc bọn họ thì tốt hơn.

Anh ngồi bên cạnh đám nhỏ, nhìn học đệ của mình: “A Sách, ngươi đặt tên cho đám cháu chưa?”



Tô Sách sửng sốt. Này, này sao cậu lại không nghĩ tới…

Dương Hàn vừa nhìn biểu tình cậu đã biết, cười nói: “Ngươi tên nghĩ đi.”

Tô Sách gật gật đầu: “Ân.”

Đám nhóc con ăn uống tắm rửa no đủ tự cắn ngón tay chìm vào mộng đẹp. Tô Sách vươn tay lôi ngón tay ra, nhìn bọn nhỏ chép chép miệng ngủ, trong lòng một mảnh mềm mại.

Âm thanh nói chuyện của Dương Hàn cũng nhỏ đi, anh thở dài nói: “A Sách, ta hiện giờ mới có cảm giác ngươi mang thai là sự thật… Nói thế nào nhỉ, đúng là… rất rung động.”

Tô Sách cười cười: “Ta lúc đầu cũng thực không thể tin, bất quá vì Thản Đồ nên cũng không còn để ý.”

Dương Hàn cũng cười: “Thản Đồ quả thực đối xử với ngươi tốt lắm.”

Tô Sách sờ sờ gò má bọn nhỏ, âm thanh hơi khẽ: “Kì thật ban đầu ta tới nơi này, sau khi hiểu biết chút thường thức thì liền nghĩ mình không thể sinh đứa nhỏ. Mà đối với giống đực tìm giống cái kết hôn thì chính là một đả kích. Vì thế lúc Thản Đồ bày tỏ với ta thì ta đã không đồng ý cùng một chỗ với y.”

Dương Hàn không biết chuyện này, thực kinh ngạc nói: “Vậy sau đó ngươi biết mình có thể sinh đứa nhỏ mới đồng ý sao? Lại nói tiếp, ta vẫn chưa biết ngươi làm thế nào biết mình có thể sinh đứa nhỏ…”

Tô Sách khựng một chút, tránh né vấn đề phía sau, trả lời vế trước: “Sau đó ta cũng không biết mình có thể sinh đứa nhỏ, bất quá, Thản Đồ đối với ta tốt lắm, lại thực dụng tâm, vì thế ta cảm thấy mình cần phải nói rõ cho y biết ta không thể mang thai… Nhưng y lại nói y không để tâm.”

Dương Hàn hiểu được, cười tủm tỉm nói: “Vì thế ngươi cảm động.” Là giọng điệu khẳng định.

Tô Sách có chút lúng túng, nhưng vẫn gật đầu: “Cảm giác của ta với Thản Đồ không tồi, hơn nữa y đối với ta cũng không tệ, làm ta cảm thấy mình cùng y ở cùng một chỗ hẳn không sai.”

Dương Hàn cảm thấy có điểm buồn cười, học đệ đối với sự tình này có thể nói là sắp thành người thép, nhưng sau khi đến đây cư nhiên lại có cảm xúc ‘ngượng ngùng’? Thoạt nhìn vẫn là tên Thản đồ ngốc hồ hồ kia có biện pháp… hay nên nói là quá may mắn?

Mà Tô Sách đương nhiên cũng thấy được ý trêu chọc của Dương Hàn, cậu cúi đầu, tiếp tục sờ mặt bọn nhỏ.

Ngay lúc hai người câu được câu mất trò chuyện, Thản Đồ cùng A Nhĩ Sâm giặt da thú xong đã trở lại.

A Nhĩ Sâm vừa tiến vào liền nhìn thấy bộ dáng mỉm cười thực nhẹ nhàng của Dương Hàn, không khỏi hỏi: “A Hàn, các ngươi sao vậy?”

Dương Hàn nghe thấy âm thanh A Nhĩ Sâm, quay lại cười nói: “A, chúng ta đang bàn xem nên đặt tên gì cho đám nhỏ.

Tô Sách nói với Thản Đồ: “Thản Đồ, ngươi đặt đi.”

Thản Đồ đi qua, Dương Hàn liền nhường vị trí, để người một nhà bọn họ ngồi cùng nhau. Sau đó Thản Đồ sờ trán Tô Sách, phát hiện cũng không nóng mới nói: “A Sách đặt là được rồi.”

Tô Sách nghĩ nghĩ, nói ra ba tên: “Tư Cái, Phất Lai, Lan Đức.” Tô Sách đối với ngôn ngữ bản thổ ở đây vẫn chưa đặt tới mức có thể dựa theo ngụ ý tốt đẹp mà đặt tên, vì thế liền dựa theo ý nghĩa bầu trời, hỏa diễm cùng đại địa để đặt, vừa lúc ngôn ngữ thú nhân cũng có âm tiết tương tự chính là ý tứ có thể không liên quan lắm.

Thản Đồ đối với cách đặt tên có ý nghĩa thực kì quái của Tô Sách không hề có ý kiến: “Hảo, đặt tên này.” Mà bên kia Dương Hàn thì nghe hiểu, còn A Nhĩ Sâm thì không để ý tới chuyện nhà người ta, vì thế tên của ba tiểu sư tử đã được quyết định như vậy.

Anh cả Tư Cái, anh hai Phất Lao, đứa út Lan Đức.



Bất quá… bộ dáng ba đứa nhóc giống nhau như đúc, rốt cuộc phải phân biệt thế nào a?

Lúc Dương Hàn nói ra vấn đề này, tất cả mọi người đều trầm mặc.

Đối với ba gương mặt trẻ con nhỏ nhắn giống nhau như đúc, không ai dám nhận định tùy tiện… Hơn nữa, cho dù biến thành tiểu sư tử thì đám nhóc này cũng chính là sư tử hoàng kim toàn thân không có một cọng lông tạp màu, điểm khác biệt gì cũng không nhìn ra.

Cuối cùng, vẫn là Tô Sách quyết định: “Chờ ta có thể xuống giường thì tới hỏi Tạp Mạch Nhĩ đi. Là hắn đỡ đẻ, hẳn có thể biết đứa nào ra sinh ra trước.”

Tất cả mọi người không phản đối.

…cũng chỉ có thể làm vậy.

Tô Sách bởi vì lúc mang thai được Thản Đồ chăm sóc không tồi, mà Tạp Mạch Nhĩ lại là vu y có y thuật tốt lắm, vì thế lúc sinh sản có thể nói là phi thường thuận lợi, đương nhiên cũng không bị thương tích gì nghiêm trọng. Hơn nửa Thản Đồ đối với việc chăm sóc Tô Sách vẫn như trước không hề có nửa điểm qua loa… Ba ngày sau, Tô Sách đã có thể nhờ người đỡ bước xuống giường, năm ngày sau, ngẫu nhiên có thể ôm đám nhỏ, đi tới đi lui dỗ dành một hồi. Mà mười ngày sau, đã không sai biệt lắm không còn đau nhức, cơ thể cũng dần dần khôi phục tình trạng ban đầu.

Lúc nhóm ấu tể biến thành trẻ con, nếu không đói khát thì có thể xem là khá im lặng, nhưng một khi biến thành trạng thái tiểu sư tử thì liền lộn xộn bò tới bò lui, quả thực không giống mới sinh chút nào.

Có lẽ ấu tể thú nhân mới sinh đã so với người địa cầu cường tráng hơn rất nhiều, móng vuốt nhỏ bé kia không đụng tới chướng ngại vật thì tốt, một khi đụng tới liền vươn móng vuốt ném bay nó đi, quả thực rất lợi hại.

Đối với ba người trưởng thành thường xuyên chăm sóc bọn nhỏ, nhóm tiểu sư tử cũng không quá nghe lời, chính là một khi Tô Sách ra tay, bọn nhỏ lập tức ngoan ngoãn, làm Dương Hàn thỉnh thoảng lại không cam lòng quát to không công bình a. Câu trả lời chính là nhóm tiểu sư tử uốn éo cơ thể, quay cái mông nhỏ về phía anh.

Chọc đám người trưởng thành cười ha ha.

Trong mười ngày này, Dương Hàn cơ bản đã hóa thân thành vú em siêu cấp, hết sức chuyên chú chăm sóc đám cháu trai, có thể nói là từ ngây ngốc thành thuần thục, từ chướng ngại tâm lý tới tập thành thói quen, năng lực vèo vèo vèo tiến về mức chuyên nghiệp. A Nhĩ Sâm cùng Thản đồ giặt da thú… cũng chính là đống da thú bị tè dầm này nọ từ tay ngang cũng dần dần trở thành hoàn hảo, trên cơ bản mỗi ngày, trên đống kệ gỗ ngoài sân đều là ‘da thú bay bay’, từ xa xa nhìn thấy da thú đủ màu quả thực chính là cảnh đẹp ý vui.

Tô Sách đối với hành vi luôn cùng Thản Đồ giặt đống da thú dơ hôi thối của A Nhĩ Sâm có chút khó hiểu, nhưng sau đó cậu nghĩ một chút, chẳng lẽ hắn… đang tích lũy kinh nghiệm?

Càng nghĩ càng cảm thấy có lí, nhưng lại làm Tô Sách cảm thấy có chút kinh khủng.

Này đại khái là cảm giác tương tự như lúc Dương Hàn thấy Tô Sách mang thai đi… Tô Sách thầm tưởng tượng dáng vẻ Dương Hàn mang thai trong đầu, lập tức trợn mắt.

Loại cảm giác này phải hình dung thế nào…

Tô Sách vẫn biết A Nhĩ Sâm thích học trưởng của mình, mà đối với ý tứ theo đuổi rõ ràng như vậy, trừ bỏ học trưởng chỉ sợ không có ai không nhìn ra đi!

Hơn nữa cho dù là học trưởng, ngẫu nhiên từ tiềm thức cũng cảm thấy ngượng ngùng hoặc xấu hổ… Được rồi, lúc đầu phát hiện học trưởng vì thói quen A Nhĩ Sâm săn sóc mình mà vô thức ‘ngượng ngùng’, cậu cũng cảm thấy thực kinh ngạc.

Loại dấu hiệu này cho thấy, học trưởng sớm hay muộn cũng bị A Nhĩ Sâm bắt được…

Nói cách khác, học trưởng sớm muộn gì cũng sinh đứa nhỏ cho A Nhĩ Sâm? ? !

Tô Sách cảm thấy càng kinh khủng hơn.

Học trưởng, học trưởng còn hoàn toàn không biết mình cũng là ‘giống cái’ có thể sinh đứa nhỏ a…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau