Chương 26
Sau đó vài ngày Khải Ân chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tây Thụy Tư, bắt đầu tiến hành nghiên cứu thú nhân. Tây Thụy Tư đương nghiên là đối tượng nghiên cứu. Đáng thương Tây Thụy Tư chỉ có thể trơ mắt nhìn Khải Ân tiến hành đủ loại nghiên cứu trên người mình, chỉ cần có chút rục rịch nào sẽ lập tức được thân mật tiếp xúc với dòng điện 100 volts. Càng đáng buồn hơn nữa chính là căn phòng nhỏ của mình cũng bị Khải Ân ‘chiếm lấy’. Nửa đêm muốn lần mò lên giường, kết quả ngay cả cửa sổ cũng không leo vào được…….
Ngày thứ năm! Tây Thụy Tư ngồi trước ốc nhìn mặt trời mọc từ phương đông, năm ngày này Khải Ân không cho y vào nhà, còn không biết đến khi nào hắn mới nguôi giận. Hôm nay là ngày săn bắn, sau mỗi lần đi săn đại quy mô các thú nhân sẽ nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Hơn nữa lúc trước còn bị trùng tộc đột kích, thời gian này đã kéo dài gấp hai lần bình thường, hiện tại các dũng sĩ trong bộ lạc tinh thần đã no đủ, đúng là ngày xuất động. Bất quá sẽ không được gặp Khải Ân một thời gian……
Chi dát một tiếng, cửa nhà gỗ mở ra, Tây Thụy Tư lập tức đứng lên kinh ngạc nhìn Khải Ân trước mặt: mái tóc vàng chỉnh tề được vén lên sau vành tai, vài sợi tóc bướng bỉnh sót lại trên trán, trên vành tai trắng nõn đeo một vòng kim loại dài cỡ 3cm. Trên thân mặc một loại trang phục dã chiến lục sắc ngắn tay, vải dệt rất đặc biệt, có thể biến hóa theo nhiệt độ bên ngoài để điều tiết nhiệt độ cơ thể, hạ thân mặc quần dài cùng màu, trên chân mang một đôi giày hành quân màu nâu. Quân trang bó sát thân hình thon dài cao ngất của Khải Ân, cả người toát ra vẻ anh tuấn tiêu sái, phong thái hiên ngang. Tây Thụy Tư chưa từng thấy Khải Ân mặc như vậy, thật muốn lập tức nhào tới hung hăng đặt hắn dưới thân.
Khải Ân thản nhiên liếc mắt nhìn Tây Thụy Tư trong mắt giống như sắp phun ra hỏa tới nơi, đưa tay chạm vào thiết bị có công năng định vị trên cổ tay, mở chốt——lập tức một tầng điện tích xuất hiện chung quanh Khải Ân, vèo vèo rung động. Đây là vài ngày trước hắn bảo số 7 cải tiến, mặc kệ là cường độ hay phạm vi điện tích đều được nâng lên gấp đôi. Tây Thụy Tư chung quy không có lá gan nhào tới.
Địch Đặc từ xa xa đi tới liếc mắt một cái liền nhìn thấy Khải Ân, lập tức chạy tới.
“Khải Ân, ngươi hôm nay thật xinh đẹp! Thế nào, mặc như vậy tính toán tha thứ cho Tây Thụy Tư sao?” Nói xong u tối nhìn thoáng qua Tây Thụy Tư.
Khải Ân không để ý tới ánh mắt Tây Thụy Tư nhìn mình mong chờ, nói một câu: “Hôm nay là ngày săn bắn.”
“Đúng vậy, thì thế nào?”
“A——!”
“Cái gì——!”
Tây Thụy Tư cùng Địch Đặc đồng thanh hô to, sẽ không phải như suy nghĩ của bọn họ đi! Khải Ân nhíu mi nhìn hai người.
Tây Thụy Tư là người đầu tiên phản đối: “Không được đi, rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy đúng vậy, chuyện nguy hiểm như vậy cứ giao cho dũng sĩ đi, Tiểu Khải chỉ cần ngoan ngoãn ở bộ lạc chờ bọn họ về là tốt rồi.”
“Các ngươi hoài nghi năng lực của ta sao?”
Địch Đặc nghẹn lời, sau cuộc chiến với trùng tộc, năng lực của Khải Ân đã rõ như ban ngày, thân thủ thậm chí so với một ít dũng sĩ còn lợi hại hơn.
“Dù sao đi nữa cũng không được!”
Tây Thụy Tư không chịu khoan nhượng. Nói đùa, bên ngoài có nhiều sinh vật nguy hiểm như vậy, sao y có thể để mặc Khải Ân đi mạo hiểm.
“Ta tuyệt đối không cho ngươi đi.”
Lần trước Khải Ân cùng mẫu trùng chiến đấu đã làm Tây Thụy Tư kinh hồn bạt vía, lần này bất luận thế nào y cũng không để Khải ân bước vào nguy hiểm nữa.
Hai người không ai chịu nhường ai….. Cuối cùng, Khải Ân thở dài, nâng hai tay xoa mặt Tây Thụy Tư: hắn biết 5 ngày này Tây Thụy Tư vẫn chờ đợi ở bên ngoài, chính mình rên rỉ một tiếng sẽ làm y kinh động nhảy dựng lên. Có nhiều lần y muốn xông vào lại bị điện lưu ngăn cản, tuy rằng không trí mạng nhưng cảm giác gần như bị hàng ngàn kim châm vào cơ thể gây ra cảm giác tê liệt cũng làm y khổ sở một phen. Tính ra suốt 5 hôm nay cũng không dưới mấy trăm lần đi. Còn phải chịu đựng mình lấy danh nghĩa nghiên cứu mà làm đủ loại trả thù ác liệt, ngay cả quầng mắt cũng thâm đen cả rồi. Tinh tế khẽ xoa hai túi mắt đen thùi của Tây Thụy Tư, Khải Ân âm thầm tính toán trong lòng: xem ra cường không được, vậy thì nhuyễn đi!
Tây Thụy Tư thụ sủng nhược kinh nhìn Khải Ân chủ động chạm vào mình, nghĩ muốn lập tức ôm chặt Khải Ân, nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó lại nghiêm khắc chế trụ.
“Ngươi đừng nghĩ làm vậy ta sẽ đáp ứng, ta sẽ không, ta——”
Lời nói còn lại lập tức bị nhét vào trong miệng Khải Ân, trong nhất thời sấm sét ầm ầm vang lên bên tai…… Tây Thụy Tư trải qua 5 ngày cấm dục, nhất là ngay sau khi được thỏa mãn tuyệt đối từ cơ thể Khải Ân. Để y lâu như vậy không được chạm vào Khải ân quả thực sắp lấy mạng y, vì thế lúc Khải Ân chủ động đưa môi tới, Tây Thụy Tư lập tức đảo khách thành chủ tiến nhập càng sâu…….Vài phút sau, hai người đều thở hồng hộc. Nhìn thấy sắc mặt Khải Ân ửng hồng, ánh mắt mê mang, hiển nhiên còn đang chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi. Tây Thụy Tư đắc ý nhếch khóe môi. Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, lập tức hóa thân thành dã thú hung mãnh, rống lên bên tai Khải Ân.
“Ngươi dùng chiêu này cũng vô dụng! Ta sẽ không cho ngươi đi! !?”
“…………….” “Ngươi rống ta…..”
Con ngươi màu lam xinh đẹp ủy khuất nhìn chằm chằm Tây Thụy Tư, lông mi thật dài khẽ run nhè nhẹ.
“Không phải, ta, ta là sợ ngươi gặp nguy hiểm.”
Dã thú mới nãy còn thực hung hãn lập tức xìu xuống.
“Ta cam đoan ta sẽ không làm mình bị thương.”
Ánh mắt lam xinh đẹp chỉ chớp chớp một chút đại dã thú đã mềm nhũn.
“Vẫn là…..không được….. bên ngoài có rất nhiều dã thú nguy hiểm.”
“Tây Thụy Tư sẽ bảo hộ ta, ta nhất định sẽ không ly khai ngươi!”
“Chính là……”
Khải Ân hạ một chiêu cuối cùng: “Săn bắn kéo dài vài ngày như vậy, ngươi bỏ ta đi lâu như vậy được sao? Nói không chừng ta sẽ đi tìm người khác——”
“Không được! Ngươi dám!”
Tây Thụy Tư rống giận nhảy dựng lên trừng mắt nhìn Khải Ân chằm chằm, vài giây sau rốt cuộc bại trận hoàn toàn.
“Đi cũng được, nhưng ngươi một tấc cũng không được rời khỏi ta.”
“Đương nhiên.” Mới là lạ!
Khải Ân cười trộm: thành công, không có Tây Thụy Tư dẫn đường chính mình quả thật không có biện pháp rời khỏi vành gai chắn.
Địch Đặc đứng một bên trong lòng thầm bội phục Khải Ân, mới vài ngày đã nằm rõ tính tình Tây Thụy Tư, phỏng chừng sau này Tây Thụy Tư bị ăn sạch là cái chắc.
Tuy rằng nói là bộ lạc đi săn tập thể nhưng trên thực tế các dũng sĩ đều tự tách ra hành động. Một mình hoặc một nhóm người đối phó với con mồi, bắt được đủ con mồi sẽ trở về bộ lạc. Sinh vật trên tinh cầu này đều thuộc dạng khổng lồ, cũng rất giảo hoạt. Bình thường một dũng sĩ phải mai phục vài ngày mới có thể bắt được một con cỡ lớn, hơn nữa bình thường đều là đánh xỉu con mồi sau đó trở về bộ lạc mới giết chết.
Khải Ân cùng Tây Thụy Tư lúc này đang mai phục bên ngoài sào huyệt kích long, Tây Thụy Tư cũng không nghĩ đi săn kích long, bởi vì bọn nó rất khó đối phó, hơn nữa thịt cũng không tốt lắm, nói trắng ra là khó ăn. Huống chi hiện tại là mùa kích long sinh sôi nảy nở, mẫu kích long sau khi sinh đứa nhỏ sẽ rất táo bạo. Vì thế các thú nhân cũng không muốn đi trêu chọc bọn họ, bất đắc dĩ vì Khải Ân kiên trì muốn đi tới sào huyệt kích long.
Tây Thụy Tư ẩn nập ở nơi dưới hướng gió nhưng mẫu long mơ hồ vẫn ngửi được mùi xa lạ trong không khí, không rời một bước canh giữ sào huyệt.
“Xem ta nó phát hiện chúng ta, như vậy cũng không phải biện pháp.” Khải Ân đẩy Tây Thụy Tư một chút: “Đi, dắt sự chú ý của nó đi đi.”
“Cái gì!”
“Đừng kêu to, nó nghe thấy bây giờ, nhanh đi.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Tây Thụy Tư gầm nhẹ, bọn họ canh giữ ở đây đã được một khoảng thời gian, Khải Ân nhiều lần nhân lúc mẫu long không ở đây mà lẻn vào huyệt động, nhưng con mẫu long vì lo lắng cho đứa con mà kịp lúc quay lại. Càng kỳ quái hơn chính là Khải Ân không cho mình tổn thương mẫu kích long, còn hùng hồn giải thích: “Mẹ nó chết thì cục cưng làm sao bây giờ!” Tây Thụy Tư chán nản, không đánh thì ngươi ở lại đây làm gì.
“Nhanh đi a.”
Khải Ân ở bên cạnh liên tục thúc giục Tây Thụy Tư.
“Ta không đi!”
“Ngươi không đi thì ta đi dắt nó.”
“Ngươi!” Tây Thụy Tư quả thực không còn biện pháp nào với hắn, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Khải Ân: “Ta đi dẫn nó, ngươi cẩn thận một chút, không được bị thương.”
Ngày thứ năm! Tây Thụy Tư ngồi trước ốc nhìn mặt trời mọc từ phương đông, năm ngày này Khải Ân không cho y vào nhà, còn không biết đến khi nào hắn mới nguôi giận. Hôm nay là ngày săn bắn, sau mỗi lần đi săn đại quy mô các thú nhân sẽ nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Hơn nữa lúc trước còn bị trùng tộc đột kích, thời gian này đã kéo dài gấp hai lần bình thường, hiện tại các dũng sĩ trong bộ lạc tinh thần đã no đủ, đúng là ngày xuất động. Bất quá sẽ không được gặp Khải Ân một thời gian……
Chi dát một tiếng, cửa nhà gỗ mở ra, Tây Thụy Tư lập tức đứng lên kinh ngạc nhìn Khải Ân trước mặt: mái tóc vàng chỉnh tề được vén lên sau vành tai, vài sợi tóc bướng bỉnh sót lại trên trán, trên vành tai trắng nõn đeo một vòng kim loại dài cỡ 3cm. Trên thân mặc một loại trang phục dã chiến lục sắc ngắn tay, vải dệt rất đặc biệt, có thể biến hóa theo nhiệt độ bên ngoài để điều tiết nhiệt độ cơ thể, hạ thân mặc quần dài cùng màu, trên chân mang một đôi giày hành quân màu nâu. Quân trang bó sát thân hình thon dài cao ngất của Khải Ân, cả người toát ra vẻ anh tuấn tiêu sái, phong thái hiên ngang. Tây Thụy Tư chưa từng thấy Khải Ân mặc như vậy, thật muốn lập tức nhào tới hung hăng đặt hắn dưới thân.
Khải Ân thản nhiên liếc mắt nhìn Tây Thụy Tư trong mắt giống như sắp phun ra hỏa tới nơi, đưa tay chạm vào thiết bị có công năng định vị trên cổ tay, mở chốt——lập tức một tầng điện tích xuất hiện chung quanh Khải Ân, vèo vèo rung động. Đây là vài ngày trước hắn bảo số 7 cải tiến, mặc kệ là cường độ hay phạm vi điện tích đều được nâng lên gấp đôi. Tây Thụy Tư chung quy không có lá gan nhào tới.
Địch Đặc từ xa xa đi tới liếc mắt một cái liền nhìn thấy Khải Ân, lập tức chạy tới.
“Khải Ân, ngươi hôm nay thật xinh đẹp! Thế nào, mặc như vậy tính toán tha thứ cho Tây Thụy Tư sao?” Nói xong u tối nhìn thoáng qua Tây Thụy Tư.
Khải Ân không để ý tới ánh mắt Tây Thụy Tư nhìn mình mong chờ, nói một câu: “Hôm nay là ngày săn bắn.”
“Đúng vậy, thì thế nào?”
“A——!”
“Cái gì——!”
Tây Thụy Tư cùng Địch Đặc đồng thanh hô to, sẽ không phải như suy nghĩ của bọn họ đi! Khải Ân nhíu mi nhìn hai người.
Tây Thụy Tư là người đầu tiên phản đối: “Không được đi, rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy đúng vậy, chuyện nguy hiểm như vậy cứ giao cho dũng sĩ đi, Tiểu Khải chỉ cần ngoan ngoãn ở bộ lạc chờ bọn họ về là tốt rồi.”
“Các ngươi hoài nghi năng lực của ta sao?”
Địch Đặc nghẹn lời, sau cuộc chiến với trùng tộc, năng lực của Khải Ân đã rõ như ban ngày, thân thủ thậm chí so với một ít dũng sĩ còn lợi hại hơn.
“Dù sao đi nữa cũng không được!”
Tây Thụy Tư không chịu khoan nhượng. Nói đùa, bên ngoài có nhiều sinh vật nguy hiểm như vậy, sao y có thể để mặc Khải Ân đi mạo hiểm.
“Ta tuyệt đối không cho ngươi đi.”
Lần trước Khải Ân cùng mẫu trùng chiến đấu đã làm Tây Thụy Tư kinh hồn bạt vía, lần này bất luận thế nào y cũng không để Khải ân bước vào nguy hiểm nữa.
Hai người không ai chịu nhường ai….. Cuối cùng, Khải Ân thở dài, nâng hai tay xoa mặt Tây Thụy Tư: hắn biết 5 ngày này Tây Thụy Tư vẫn chờ đợi ở bên ngoài, chính mình rên rỉ một tiếng sẽ làm y kinh động nhảy dựng lên. Có nhiều lần y muốn xông vào lại bị điện lưu ngăn cản, tuy rằng không trí mạng nhưng cảm giác gần như bị hàng ngàn kim châm vào cơ thể gây ra cảm giác tê liệt cũng làm y khổ sở một phen. Tính ra suốt 5 hôm nay cũng không dưới mấy trăm lần đi. Còn phải chịu đựng mình lấy danh nghĩa nghiên cứu mà làm đủ loại trả thù ác liệt, ngay cả quầng mắt cũng thâm đen cả rồi. Tinh tế khẽ xoa hai túi mắt đen thùi của Tây Thụy Tư, Khải Ân âm thầm tính toán trong lòng: xem ra cường không được, vậy thì nhuyễn đi!
Tây Thụy Tư thụ sủng nhược kinh nhìn Khải Ân chủ động chạm vào mình, nghĩ muốn lập tức ôm chặt Khải Ân, nhưng đột nhiên nghĩ tới gì đó lại nghiêm khắc chế trụ.
“Ngươi đừng nghĩ làm vậy ta sẽ đáp ứng, ta sẽ không, ta——”
Lời nói còn lại lập tức bị nhét vào trong miệng Khải Ân, trong nhất thời sấm sét ầm ầm vang lên bên tai…… Tây Thụy Tư trải qua 5 ngày cấm dục, nhất là ngay sau khi được thỏa mãn tuyệt đối từ cơ thể Khải Ân. Để y lâu như vậy không được chạm vào Khải ân quả thực sắp lấy mạng y, vì thế lúc Khải Ân chủ động đưa môi tới, Tây Thụy Tư lập tức đảo khách thành chủ tiến nhập càng sâu…….Vài phút sau, hai người đều thở hồng hộc. Nhìn thấy sắc mặt Khải Ân ửng hồng, ánh mắt mê mang, hiển nhiên còn đang chìm đắm trong nụ hôn vừa rồi. Tây Thụy Tư đắc ý nhếch khóe môi. Đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, lập tức hóa thân thành dã thú hung mãnh, rống lên bên tai Khải Ân.
“Ngươi dùng chiêu này cũng vô dụng! Ta sẽ không cho ngươi đi! !?”
“…………….” “Ngươi rống ta…..”
Con ngươi màu lam xinh đẹp ủy khuất nhìn chằm chằm Tây Thụy Tư, lông mi thật dài khẽ run nhè nhẹ.
“Không phải, ta, ta là sợ ngươi gặp nguy hiểm.”
Dã thú mới nãy còn thực hung hãn lập tức xìu xuống.
“Ta cam đoan ta sẽ không làm mình bị thương.”
Ánh mắt lam xinh đẹp chỉ chớp chớp một chút đại dã thú đã mềm nhũn.
“Vẫn là…..không được….. bên ngoài có rất nhiều dã thú nguy hiểm.”
“Tây Thụy Tư sẽ bảo hộ ta, ta nhất định sẽ không ly khai ngươi!”
“Chính là……”
Khải Ân hạ một chiêu cuối cùng: “Săn bắn kéo dài vài ngày như vậy, ngươi bỏ ta đi lâu như vậy được sao? Nói không chừng ta sẽ đi tìm người khác——”
“Không được! Ngươi dám!”
Tây Thụy Tư rống giận nhảy dựng lên trừng mắt nhìn Khải Ân chằm chằm, vài giây sau rốt cuộc bại trận hoàn toàn.
“Đi cũng được, nhưng ngươi một tấc cũng không được rời khỏi ta.”
“Đương nhiên.” Mới là lạ!
Khải Ân cười trộm: thành công, không có Tây Thụy Tư dẫn đường chính mình quả thật không có biện pháp rời khỏi vành gai chắn.
Địch Đặc đứng một bên trong lòng thầm bội phục Khải Ân, mới vài ngày đã nằm rõ tính tình Tây Thụy Tư, phỏng chừng sau này Tây Thụy Tư bị ăn sạch là cái chắc.
Tuy rằng nói là bộ lạc đi săn tập thể nhưng trên thực tế các dũng sĩ đều tự tách ra hành động. Một mình hoặc một nhóm người đối phó với con mồi, bắt được đủ con mồi sẽ trở về bộ lạc. Sinh vật trên tinh cầu này đều thuộc dạng khổng lồ, cũng rất giảo hoạt. Bình thường một dũng sĩ phải mai phục vài ngày mới có thể bắt được một con cỡ lớn, hơn nữa bình thường đều là đánh xỉu con mồi sau đó trở về bộ lạc mới giết chết.
Khải Ân cùng Tây Thụy Tư lúc này đang mai phục bên ngoài sào huyệt kích long, Tây Thụy Tư cũng không nghĩ đi săn kích long, bởi vì bọn nó rất khó đối phó, hơn nữa thịt cũng không tốt lắm, nói trắng ra là khó ăn. Huống chi hiện tại là mùa kích long sinh sôi nảy nở, mẫu kích long sau khi sinh đứa nhỏ sẽ rất táo bạo. Vì thế các thú nhân cũng không muốn đi trêu chọc bọn họ, bất đắc dĩ vì Khải Ân kiên trì muốn đi tới sào huyệt kích long.
Tây Thụy Tư ẩn nập ở nơi dưới hướng gió nhưng mẫu long mơ hồ vẫn ngửi được mùi xa lạ trong không khí, không rời một bước canh giữ sào huyệt.
“Xem ta nó phát hiện chúng ta, như vậy cũng không phải biện pháp.” Khải Ân đẩy Tây Thụy Tư một chút: “Đi, dắt sự chú ý của nó đi đi.”
“Cái gì!”
“Đừng kêu to, nó nghe thấy bây giờ, nhanh đi.”
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!” Tây Thụy Tư gầm nhẹ, bọn họ canh giữ ở đây đã được một khoảng thời gian, Khải Ân nhiều lần nhân lúc mẫu long không ở đây mà lẻn vào huyệt động, nhưng con mẫu long vì lo lắng cho đứa con mà kịp lúc quay lại. Càng kỳ quái hơn chính là Khải Ân không cho mình tổn thương mẫu kích long, còn hùng hồn giải thích: “Mẹ nó chết thì cục cưng làm sao bây giờ!” Tây Thụy Tư chán nản, không đánh thì ngươi ở lại đây làm gì.
“Nhanh đi a.”
Khải Ân ở bên cạnh liên tục thúc giục Tây Thụy Tư.
“Ta không đi!”
“Ngươi không đi thì ta đi dắt nó.”
“Ngươi!” Tây Thụy Tư quả thực không còn biện pháp nào với hắn, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Khải Ân: “Ta đi dẫn nó, ngươi cẩn thận một chút, không được bị thương.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất