Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 41

Trước Sau
Nghỉ ngơi một chút Khải Ân liền vội vàng ôm đứa nhỏ ly khai thụ động, không thể ở đó lâu, mùi hương khi sinh sản lưu lại nhất thực sẽ kéo đám thú ăn thịt tới. Cục cưng vừa đói lại mệt, nằm trong lòng ngực Khải Ân không ngừng khóc nức nở. Khải Ân vừa dỗ cục cưng vừa tìm kiếm thức ăn, may mắn trong rừng rậm có rất nhiều dã quả. Khải Ân tìm thấy được một ít trái cây có vẻ ngon miệng, cắn một ít nghiền thành nước sau đó đút cho cục cưng. Cục cưng đại khái vì quá đói nên cấp bách uống nước trái cây từ miệng Khải Ân, thậm chí còn liếm liếm môi ‘mẫu thân’ Khải Ân cảm nhận trong miệng cục cưng có gì đó cứng cứng, dụ dỗ cục cưng mở miệng ra cư nhiên lại phát hiện hai đôi tiểu răng nanh. Cái miệng nhỏ xíu chỉ có bốn chiếc răng nhanh nhìn rất đáng yêu.

Đi một hồi lâu, đã rời khỏi thụ động được một khoảng cách xa Khải Ân không đi tiếp nữa, trời tối sầm không nên đi loạn trong rừng thì tốt hơn. Tìm một gốc đại thụ to lớn, Khải Ân ôm đứa nhỏ lên ngọn cây, cục cưng ăn no cảm thấy rất mỹ mãn nằm trong lòng ngực Khải Ân say ngủ. Khải Ân cũng tìm một nơi thoải mái nằm xuống, nhìn thấy gương mặt say ngủ của cục cưng cũng rất nhanh tiến vào mộng đẹp…….

Sáng sớm hôm sau, Khải Ân mơ màng cảm giác có gì đó mềm mềm chạm lên mặt mình, cục cưng? Khải Ân lập tức cả kinh mở mắt đối diện một đôi mắt tròn vo. Ngồi dậy, Khải Ân ngạc nhiên nhìn cục cưng đã có thể mở to mắt. Ánh mắt xanh thẳm như bầu trời giống hệt như Khải Ân, giờ phút này đang chăm chú nhìn mình.

“Y nha——” Tiểu bảo bảo phát ra âm thanh ngọt nị mềm mại quơ quơ hai cánh tay bé xíu về phía Khải Ân.

Đói bụng sao? Khải Ân không dám chậm trễ cắn thực quả uy cục cưng. Nhìn thấy cổ họng cục cưng cao thấp nuốt xuống, sau đó vô cùng thích ý, Khải Ân say mê ngắm nhìn cục cưng, cảm thấy tất cả những vất vả khổ sở phải trả đều đáng giá. Chính mình rời khỏi bộ lạc cũng đã vài ngày, mấy ngày nay đúng là có rất nhiệt việc xảy ra, Tây Thụy Tư nhất định rất xấu đi! Nếu y biết cục cưng mình luôn chờ đợi đã ra đời nhất định sẽ càng hoảng hốt đi. Nghĩ tới vẻ mặt ngơ ngác của Tây Thụy Tư khi nhìn thấy cục cưng Khải Ân liền mỉm cười, ôm lấy cục cưng.

“Cục cưng, chúng ta phải về nhà thôi!”

“Nha——” Cục cưng quơ quơ bàn tay, không chút keo kiệt tặng cho Khải Ân một gương mặt tươi cười.

Dọc theo đường đi Khải Ân vô cùng cẩn thận, hắn không nghĩ muốn mạo hiểm hay nguy hiểm gì. Nhưng cục cưng thấy cái gì cũng thực mới mẻ, nhìn thấy động vật gì cũng y nha bình luận một phen. Bất quá dường như xuất phát từ bản năng, khi đụng phải những động vật nguy hiểm cục cưng vẫn rất ngoan ngoãn không phát ra âm thanh.

Bộ lạc nằm ở hướng nam, không có thiết bị định hướng hỗ trợ Khải Ân chỉ có thể dựa vào mặt trời để suy đoán phương hướng.

Khi trước mắt xuất hiện một vùng thảo nguyên rộng lớn, Khải Ân trợn tròn mắt. Hắn nhớ rõ lúc ‘đến’ cũng không băng qua thảo nguyên a.

“Nha——y nha——”

Cục cưng đột nhiên hưng phấn mở to hai mắt, tay chân quơ loạn.



Làm sao vậy? Khải Ân nhìn theo tầm mắt cục cưng, không thấy gì a.

Một trận gió thổi qua đẩy thành từng gợn sóng trên thảo nguyên, cũng mang đến những hơi thở không tầm thường. Đại địa bắt đầu rung động, Khải Ân đột nhiên hiểu ra, cục cưng có cảm giác của thú nhân, nhất định bé đã cảm nhận được gì đó. Ôm cục cưng tiến vào sau một bụi rậm giáp với thảo nguyên, Khải Ân có chút kích động nhìn về phía âm thanh truyền tới. Là động vật gì? Theo âm thanh có lẽ là một đàn sinh vật khổng lồ.

Ở gần đó! Đầu tiên là một con, hai con, ba con, sau đó là một đàn, hai đàn, ba đàn….. Khải Ân kinh ngạc nhìn một đội ngũ khổng lồ đi qua, không thể dùng ngôn từ hình dung.

Đi trước đội ngũ là những sinh vật có thân hình cực lớn, cổ rất dài, giống như một loại khủng long, sau đó là những sinh vật nguyên thủy có lớp da bảo vệ cực dày, có chút cồng kềnh, trên đầu có sừng dài, là tê long thường phát ra tiếng thét dài…….

Khải Ân xem đến kích động hoàn toàn không chú ý đến động tĩnh bên cạnh, cũng không phát hiện cục cưng cư nhiên lại rất im lặng không kêu một tiếng. Đợi đến khi Khải Ân cảm giác được cục cưng không thích hộp thì phát hiện bé con không chớp mắt nhìn chằm chằm phía bên phải mình. Khải Ân quay đầu lập tức giật mình, không biết từ khi nào bên cạnh mình cư nhiên lại xuất hiện một bàn chân mãnh thú: làn da đen đúa có lớp vảy cứng rắn bao quanh, móng vuốt sắc bén tỏa ra ánh sáng đen nhánh.

Khải Ân nuốt nước miếng, nhìn dần lên trên: một con khủng long so với một con bạo long còn to hơn! Khải Ân không khỏi cảm thấy may mắn vì mình trong mắt nó không khác gì một con kiến, xem ra mục tiêu của nó là đám động vật ăn cỏ đang di chuyển.

Làn gió vừa mới đình chỉ lại nổi lên, trong không khí tản mác ra mùi máu tươi nhàn nhạt. Đám động vật đang di chuyển bắt đầu bất an, nông nóng chạy loạn xung quanh, một vài con già yếu không tránh khỏi bị đụng ngã. Đôi mắt của dã thú ăn thịt lóe sáng: cuộc giết chóc bắt đầu……..

Khải Ân nhìn cuộc săn bắt kịch liệt trước mắt không khỏi sôi trào nhiệt huyết: đây là quy luật của tự nhiên: cá lớn nuốt cá bé! Nguyên thủy, nói toạc ra thì dã tính cùng tàn khốc chính là quy luật của nguyên thủy! Khải Ân tán thưởng, đồng thời cũng quan sát cục cưng không ngừng vặn vẹo không an phận trong lòng. Cục cưng nhất định rất sợ, Khải Ân tự trách: cục cưng còn nhỏ như vậy đã nhìn thấy cảnh tượng máu chảy đầm đìa này nhất định rất sợ đi. Không xem thì tốt, vừa nhìn rõ bé con trong lòng Khải Ân liền dở khóc dở cười. Này không phải sợ hãi, rõ ràng là đang hưng phấn! Hơn nữa làm bé hưng phấn chính là con khủng long ăn thịt cường đại kia! Khải Ân nhéo nhéo cái mũi bé xíu của cục cưng: thật sự là bản năng dã thú, nhỏ thì nhỏ nhưng dù sao cũng được di truyền từ Tây Thụy Tư a!

Xem diễn cũng đủ rồi, Khải Ân ôm cục cưng đang nhìn đến thích thú lui về rừng rậm. Cục cưng phe phẩy nắm tay kêu lên, bé con đói bụng!

Ôm cục cưng trở về đường cũ, hắn nhớ rõ lúc trước có nhìn thấy một bụi dã quả.

Những quả màu đỏ tản mát ra mùi thơm nhàn nhạt, cục cưng đã vội vàng hé miệng. Khải Ân buồn cười nhìn bộ dáng chim con chờ ăn, cầm thực quả đung đưa trước miệng cục cưng dụ dỗ lại lập tức dời đi. Cục cưng không vui, cái miệng nhỏ nhắn mím mím, hơi nước trong mắt dần tụ tập rất có xu hướng vỡ đê. Khải Ân cũng không đùa bé nữa, cắn hồng quả đút cho cục cưng. Ăn uống no đủ, Khải Ân nhẹ nhàng đong đưa để cục cưng ngủ một chút. Chính là bé con này không biết vì cái gì lại vô cùng hưng phấn, y nha không ngừng.

Trong rừng cây thực im lặng, quá mức im lặng làm âm thanh cục cưng phát ra rất rõ ràng. Không thích hợp, sao lại im lặng như vậy, ngay cả tiếng chim hót cũng không có. Khải Ân đè lại bé con không ngừng vặn vẹo trong lòng đưa tay bịt miệng bé lại trốn vào sau một gốc cây. Khải Ân nghiêng tai lắng nghe: trong gió truyền tới động tĩnh rất nhỏ, có gì đó đang tiếp cận. Khải Ân cầm lấy một nhánh cây siết chặt trong tay, nhìn bóng đen chậm rãi tới gần……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau