Thú Nhân Tinh Cầu

Chương 47

Trước Sau
Ba ngày sau, Tây Thụy Tư mang theo các dũng sĩ cường tráng nhất trong bộ lạc cùng với Khải Ân trong ánh mắt mong chờ của tộc nhân bắt đầu xuất phát.

Gió gào thét thổi qua, mây đen thật dày che kín không trung, mơ hồ có sấm chớp chớp động, tựa hồ một lát nữa sẽ có bão ập tới…….

Dưới sự dẫn dắt của Tây Thụy Tư, đoàn người im lặng nhanh chóng băng xuyên qua rừng rậm, thảo nguyên, hồ nước, cuối cùng tụ tập ở sơn cốc trùng tộc. Từ ghềnh đá cao nhìn xuống phía dưới, trong đáy cốc là một mảnh đen nghìn nghịt. Hàng ngàn hàng vạn con dị hình trùng thật lớn tụ tập một chỗ quả thực có chút dọa người, ngay cả Khải Ân từng giao thủ vô số lần với trùng tộc cũng có chút lạnh sống lưng.

Đặt thiết bị phóng khí cố định tốt, Khải Ân làm một dấu hiệu với Tây Thụy Tư. Tây Thụy Tư hiểu ý gật đầu, mang theo tất cả thú nhân dũng sĩ rời khỏi ghềnh đá, lặng lẽ tiếp cận sơn cốc, mai phục ở bốn phía.

Mở máy tính trí năng, Khải Ân không hề chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình: đường cong màu đỏ không ngừng biến hóa, một hồi gấp khúc, một hồi lại thẳng một đường….. công tắc thiết bị phóng khí đã bật, biểu hiện nó đã tập trung đủ năng lượng trên miệng thiết bị ẩn ẩn bạch quang phát ra.

Đường cong màu đỏ nguyên bản thong thả di động đột ngột kịch liệt vặn vẹo đứng lên, đường cong nhanh chóng sắp tiếp cận đỉnh điểm——máy tính trí năng cũng bắt đầu đếm ngược:

“10, 9, 8, 7……..”

Khải Ân hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn vào màn hình định vị của thiết bị phóng khí đang nhắm thẳng vào khoáng thạch màu đen thật lớn ở giữa sơn cốc.

“3, 2, 1.” Phóng!

Khải Ân lập tức bóp cò, một luồng ánh sáng trắng hướng thẳng về UR bắn đi, va chạm vào khối khoáng thạch UR màu đen phát ra quang mang chói mắt. Số liệu trên máy tính trí năng không ngừng chớp động, đang phản ánh tình huống hoạt động các nguyên tử bên trong UR.

Dừng lại a, mau dừng lại! Khải Ân khẩn trương nhìn chằm chằm số liệu không ngừng dao động, trong lòng căng thẳng đến chảy mồ hôi. Dị hình trùng trong sơn cốc bắt đầu rối loạn, bất ổn chạy loạn xung quanh, trường hợp quả thực là cực kỳ hỗn loạn.

Dần dần, số liệu hỗn loạn trên màn hình bắt đầu yên ổn sắp xếp vô cùng trật tự. Vỏ ngoài của UR bắt đầu xuất hiện vết nứt, để lộ ánh sáng trắng, nhưng dần dần cũng bị tia sáng màu xanh biếc của phóng xạ……. cuối cùng quy trình trở về yên ổn.

Tại sao lại có thể như vậy! ! Khải Ân không dám tin ngã ngồi xuống đất: năng lượng UR so với bọn hắn tưởng tượng cư nhiên lại lớn hơn gấp mấy trăm lần, cho dù dốc hết sức mạnh vẫn không thể lay chuyển UR sao? Vì cái gì lại như vậy……..



Ánh sáng phát ra từ va chạm của hai luồng sức mạnh dần dần biến mất, trùng tộc cũng an tĩnh lại. Tây Thụy Tư cùng các dũng sĩ khác nhìn thấy cảnh tượng này tựa hồ cũng hiểu được: bọn họ thất bại…….. không cam lòng a! Nguyên bản vô cùng tự tin trước kế hoạch khi đối mặt với UR lại có vẻ vô cùng nhỏ yếu, mặc kệ là ai cũng sẽ không cam tâm, huống chi là tộc thú nhân đã chịu đựng đủ tra tấn!

Thời điểm mọi người ở đây đều chìm vào tuyệt vọng lại bất ngờ xảy ra biến hóa——mây đen trên bầu trời tụ tập ngày càng nhiều, tập trung ngay trên đầu UR, cùng với một tiếng gầm rú mãnh liệt một tia chớp đánh thẳng vào giữa UR, chiếu sáng cả đại địa………

Máy tính trí năng không ngừng phát ra tiếng vang đô đô, Khải Ân kinh hỉ phát hiện năng lượng nguyên bản sắp bị UR cắn nuốt trong nháy mắt tăng lên mấy ngàn lần! Tình thế được đảo ngược, nguồn năng lượng quá mạnh đã hoàn toàn phá hủy UR từ bên trong, màn hình máy tính trí năng nhất thời trắng xóa.

Trong chốc lát, ánh sáng màu lam phát ra từ UR giống như những gợn sóng trong nháy mắt bị thu hồi về sơn cốc. Dị hình trùng bị ánh sáng bao phủ run rẩy thê thảm, cuộn mình vài giây sau một dòng chất lỏng trắng đục chảy ra từ trong óc, trong đó ẩn ẩn lóe ra những mảnh nhỏ của con chíp khống chế trùng tộc…….

Ngay sau đó đại địa bắt đầu chấn động kích liệt, UR rốt cục không chịu được xung động của hai luồng năng lượng cực mạnh không ngừng bành trướng, cuối cùng đi tới kết quả diệt vong…….

——một trận nổ tung hình thành một luồng khói hình nấm khổng lồ trên không trung sơn cốc chạm tới tận mây——

Khải Ân khẩn trương nhìn về phía Tây Thụy Tư và mọi người đang ẩn nấp, mãi đến khi xác nhận tất cả mọi người bình an vô sự mới yên lòng.

Sương khói tan hết trong sơn cốc tràn ngập thi thể cháy đen cùng vỡ vụn của trùng tộc. Tây Thụy Tư phát ra tiếng gầm giận dữ, các dũng sĩ thú nhân đều vọt vào sơn cốc bắt đầu diệt sạch đám dị hình trùng còn sót lại nhưng không hề còn chút sức lực phản kháng…….

Không biết từ khi nào, mây đen trên bầu trời dần dần tản đi, ánh sáng vàng óng ả xuyên qua các tầng mây chiếu sáng lên từng dũng sĩ đang hăng hái chiến đấu trong sơn cốc.

Trong không khí còn truyền tới hương vị của khói thuốc súng cùng với huyết tinh, Khải Ân cứ như vậy đứng trên ghềnh đá cao nhìn chăm chú từng người. Gió thổi làm mái tóc vàng óng bay tán loạn, bóng dáng thon dài cao ngất đứng trên tảng đá to vô cùng kiên nghị, làm yên ổn tâm tư của mọi người…….Tây Thụy Tư ngẩng đầu vừa lúc thấy được bóng dáng như thiên thần của Khải Ân, trong lòng tràn ngập kiêu ngạo! Y hướng về Khải Ân phát ra tiếng gầm cao vút mạnh mẽ, các dũng sĩ thú nhân khác cũng hưởng ứng——âm thanh kia giống như một sinh vật sống, xuyên thấu về phía chân trời, băng qua cao sơn lưu thủy, xuyên qua khe sâu đầm lầy, rơi vào đáy lòng mỗi người………

Tộc nhân trong bộ lạc đang không ngừng cầu nguyện đều lệ rơi đầy mặt, bọn họ nghe được—— đây là âm thanh của hi vọng!

Mây đen đã hoàn toàn tán đi, ánh sáng mặt trời vàng óng trải đầy đại địa….. đây là một kết thúc cũng chính là một sự khởi đầu: nhân loại sẽ tiếp tục sinh sản, sinh sôi không ngừng——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau