Thử Sinh Trượng Kiếm Nhậm Sơ Cuồng

Chương 11: Hành đáo thủy cùng (Đi theo dòng nước) (Thượng)

Trước Sau


“Kỷ tẩu Hoàng Tuyền lý, hoàn ưng nhưỡng lão xuân. Dạ đài vô Lý Bạch, cô tửu dữ hà nhân?”



Một đêm không gió không mưa cũng không mộng mị, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh đậy, đợi Giang Ngạc vừa mở mắt nhìn rõ nơi mình đang ngồi, tuy là y rất giỏi che giấu tâm sự, sắc mặt cũng khó tránh chậm rãi âm trầm xuống.

Cuối Vị Thủy, chính là Hoàng Hà. Nơi Hoàng Hà Vị Thủy giao nhau, gọi là Phong Lăng Độ (bến Phong Lăng).

Trong truyền thuyết, tại mảnh đất này, Phong Hậu – hiền tướng của Hoàng Đế1 phát minh kim chỉ nam2, dẫn dắt ba ngàn kỵ binh đạp bằng Xi Vưu tộc. Sau khi Phong Hậu chết, Hoàng Đế vô cùng đau xót, đem hắn mai táng tại nơi hắn từng chiến đấu, gọi là Phong Lăng.

Nơi này là lăng mộ của Phong Hậu.

Đối với Giang Ngạc mà nói, nơi này cũng là lăng mộ của người duy nhất hắn nhận định trong cả mạng sống.

Ba năm trước, Hoàng Hà Phong Lăng Độ, thiên hãm.

Một năm đó, đại thiếu gia của Hán Giang Hội Giang Trục Vân lấy Đào Ca cô nương, tiểu thiếu gia vẫn luôn thầm yêu Đào Ca ở trong hôn yến thay ca ca của mình ra sức kính rượu tân khách. Đợi đến khi người đi lâu trống, cậu một người tựa vào cây cột ngọc khắc hoa lan, lặng lẽ nhìn trời xanh, chén trong tay rơi trên mặt đất, vỡ thành nghìn mảnh.

Giang Ngạc là một truyền lệnh quan thủ hạ của đại thiếu gia, cũng không biết là từ khi nào, đã chú ý đến thiếu gia lúc nào cũng một mình trầm tư này. Cậu nhát gan, lại ngay thẳng lương thiện, giống như là viên ngọc thô hoàn toàn chưa từng được chạm trổ qua.

Sau đó y đuổi theo tiểu thiếu gia bỏ nhà ra đi thẳng lên phía Bắc, ở nơi này cùng cậu gặp mặt, lại bức cậu sảy chân rơi xuống thiên hãm.

Trong truyền thuyết nói Nguyệt Lão nhi đem tơ hồng buộc trên chân một đôi nam nữ, thế là bọn họ mến mộ lẫn nhau cuối cùng kết tóc se duyên. Giang Ngạc thủy chung không biết truyền thuyết này rốt cuộc là nhầm lẫn cái gì, lại có thể khiến cho bọn họ đều lỡ mất người trong lòng.

Đào Ca yêu Giang Trục Vân, Giang Lưu Thủy yêu Đào Ca, bản thân yêu Giang Lưu Thủy, mà người cứ quấn lấy mình là chủ nhân Phong Nhã Tụng này… Quý Độc Chước.

Để đề phòng truy binh phía sau, Quý Độc Chước cẩn thận thu dọn dấu vết lửa có người đi qua, trong toàn bộ quá trình Giang Ngạc vẫn luôn giả làm tảng đá không nói một lời.

Quý lâu chủ liếc nhìn y một cái, cầm lên tay nải lão Trương đưa cho bọn họ ngồi xổm bên cạnh Giang Ngạc, móc ngân phiếu hai vạn lượng nhét vào trong tay y: “Tại đây đi về phía Nam chính là Hán Giang Hội, tiền tuy rằng không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để ngươi trở về nhà.”

Giang Ngạc rốt cuộc ngẩng đầu đánh giá Quý Độc Chước một cái. Tay nải trong tay người kia có một bộ y phục, bộ y phục đó là đêm một ngày trước, hắn khoác trên người.

Không hề dự liệu, lòng liền như vậy nóng lên một chút.

Y liếc Quý Độc Chước: “Đường đường Phong Nhã Tụng chi chủ, tiếp người đãi vật thế mà ngay cả một chút thành ý cũng không có.”

“Ngươi thấy ta không có thành ý chỗ nào?”

“Giang Ngạc ta ở lại Phong Nhã Tụng của ngươi gần ba năm, ngươi liền đem hai nghìn lượng ít ỏi này đuổi đi?” Giang đại hiệp nói, đứng dậy, phủi bụi trên y phục, “Chút tiền này chính là cho một đêm phong lưu cũng không đủ a.”

Quý Độc Chước bị hỏi đến sững sờ, bật cười: “Ta không biết khi nào cùng Giang đại hiệp có qua một đêm phong lưu.”

Giang Ngạc cúi người, đứng trên cao nhìn xuống oai phong lẫm liệt nâng cằm hắn: “Chung quy sẽ có. Ngươi không phải rất chờ mong sao?”

Cái này, tính là bị đùa giỡn sao?

Phiến tử điểm lên cằm, Quý Độc Chước trên đường lao tâm phí sức tính trước lo sau. Rời khỏi Phong Lăng Độ, đi về hướng Tây, gần ranh giới Phục Ngưu Sơn.

Để đề phòng địch nhân truy tới, ban ngày hai người cố gắng tìm những nơi rừng vắng mà đi, đến tối, đã thấy trên hoang sơn khói bếp mờ ảo lượn lờ.

Ngón trỏ của Quý Độc Chước run lên một chút, hắn dừng bước chân, khép lại phiến tử: “Hương rượu thật nồng a.”

Kỷ tẩu Hoàng Tuyền lý, hoàn ưng nhưỡng lão xuân. Dạ đài vô Lý Bạch, cô tửu dữ hà nhân? (Bài thơ “Khốc Tuyên Thành thiện nhưỡng Kỷ tẩu” của Lý Bạch, nghĩa là ông lão Kỷ đã xuống suối vàng, chắc vẫn đang còn ủ rượu Lão Xuân, ở dưới âm ti không có Lý Bạch, vậy lão bán rượu cho ai?)

Kỷ lão ủ rượu vừa vặn trong nồi còn dư lại một thìa nước suối lạnh, liền nghe thấy có tiếng người vội vàng đập cửa. Lão khom người, mở cửa ra, hai công tử ca tràn đầy tiếu ý đứng ngoài cửa.

Quý Độc Chước lâu chủ mình vận thanh y phiến tử đổi tay, cung kính hành lễ: “Hai người chúng ta ở con đường nhỏ này, ngửi thấy hương rượu nồng nàn, không biết là có vận may ở nơi này của của lão cha xin chén rượu thưởng thức chăng?”

Kỷ lão chưa từng gặp qua người nào phong thần tuấn tú như vậy, lão sửng sốt một hồi, chỉ nghĩ đến những con quỷ câu nhân đoạt phách trong chuyện cổ kia: “Hai vị công tử, không phải sơn quỷ đó chứ?”



Sơn quỷ?

Tích giả “Cửu ca. Sơn quỷ” từng viết… Nhược hữu nhân hề sơn chi a, bị bệ lệ hề đới nử la. Ký hàm thê hề hựu nghi tiếu, tử mộ dư hề thiện yểu điểu. (Hai câu trong bài thơ “Sơn quỷ” của Khuất Nguyên đời Chu, lời dịch của Phạm Thị Hảo: “Dường như có người trên góc núi, khoác cỏ thơm lưng thắt dây tơ. Mắt ngóng nhìn mỉm cười như mơ, dáng thiết tha, dịu dàng, xinh đẹp.”)

Quý Độc Chước nghiêng đến bên tai Giang Ngạc, nhẹ giọng nói: “Uy, ta khuynh thành khuynh quốc như vậy sao?”

Giang Ngạc có phần thâm ý quét mắt nhìn hắn một lượt, khẽ cười, đem phiến tử từ trong tay hắn rút ra, nắm trong tay mình: “Quý công tử một ngày bôn ba, bộ dáng hiện tại sao, quả thật giống như khoác cỏ thơm lưng thắt dây tơ.”

Vừa nói, vừa học Quý Độc Chước phe phẩy phiến tử, bước vào trong nhà.

Quý Độc Chước cúi đầu, mới phát hiện bản thân y sam không ngay ngắn, cổ áo thậm chí lộ ra nửa xương quai xanh. Hắn không nhịn được cũng cười khẽ, ngô, không duyên cớ để cho con mắt này ăn đậu hũ.

Hoang thôn tiểu điếm, sơn tu dã vị. Trước đó khi hai người ở trong rừng, Giang Ngạc tiện tay bắt được một con gà rừng, lúc này lấy ra chút bạc vụn đưa cho lão nhân gia, sau đó hoàn toàn không khách sáo chiếm lấy căn bếp.

Cổ nhân từng nói quân tử xa nhà bếp, nhưng Giang Ngạc từ trước đến nay cùng “hai từ” quân tử không có nửa điểm quan hệ, đao trâu giết gà bất quá là chuyện như cơm bữa. Mổ gà rừng, rải thêm nhục quế3 hồi hương4, dùng rượu lâu năm ướp một canh giờ, lấy ra băm nhỏ, phối cùng với nấm hái trên đường, nắn thành viên, trụng qua nước sôi. Cuối cùng lại xin lão hán một chén rượu nếp than5, dùng rượu nấu chín, hoàn thành từng viên thịt luộc.

Quý Độc Chước ngồi một bên, nhìn bóng hình bận rộn của y, cảm thấy đáy lòng được lấp đầy.

Đợi đến khi cơm nước dọn ra trên bàn, đã là hai canh giờ sau, lão Kỷ từ trong hầm rượu lấy ra hai lạng rượu vì hai người họ thêm vào. Quý Độc Chước sớm đã đói rã ruột bốc lấy một viên thịt nhét vào trong miệng, khẽ cắn, ngoài hương thịt còn có hương rượu thơm nồng, tươi mà lại ngọt.

Cười tủm tỉm nhìn nam nhân ngũ hảo6 này, Quý Độc Chước đặt đũa xuống, níu chặt tay Giang Ngạc: “Mỹ nhân, gả cho tiểu sinh đi.”

Giang Ngạc lật tay giữ lấy tay hắn: “Chỉ cần ngươi đưa ra của hồi môn.”

“Của hồi môn gì?”

“Ta chỉ cần một đáp án.”

Đáp án…

Quý Độc Chước ho vài tiếng, cúi đầu uống rượu.

Cần đáp án, nghĩ cũng biết là cần đáp án gì. Người này đi theo bên cạnh mình gần ba năm, không phải vì cái đáp án kia sao.

Hắn cắn đũa, cười nhạt: “Được a. Bất quá tư liệu của ta đều để trong Phong Nhã Tụng, hiện tại muốn ta làm sao đưa cho ngươi đây?”

Quỷ mới tin lời hắn.

Giang Ngạc lườm Quý Độc Chước một cái, người này là Phong Nhã Tụng chi chủ, tuyệt đối không phải chỉ dựa vào tư liệu trên giấy mới có thể làm làm việc như người bình thường, những tư liệu kia chẳng phải đã sớm in trong đầu hắn rồi sao?

Y uống một chén rượu, lại không thể không thở dài một tiếng.

Nói là nói như vậy, nhưng tình hình hiện nay, bản thân làm sao có thể bỏ mặc hắn không quan tâm đây?

Quý Độc Chước bình sinh thích rượu, từ khi điều tra cái chết của Cổ Đồng, đến nay đã năm ngày một giọt rượu cũng không có, lúc này nhấp một chén, một thân mệt nhọc chớp mắt tan thành mây khói.

Giang Ngạc bỏ thêm hai đĩa thức ăn, nhíu mày, liền buông đũa xuống.

Quý Độc Chước nhìn y một cái: “Không biết Giang đại hiệp có chuyện gì phiền lòng?”

“Quý lâu chủ không cảm thấy kỳ quái sao?”

Quý Độc Chước chớp chớp mắt: “Cái gì kỳ quái?”

“Ta cũng nói không được,” Giang Ngạc nghiêng đầu nhìn y, “Nhưng chung quy cảm thấy tựa hồ tất cả mọi chuyện đều có chút vấn đề.”

“Đúng a, quả thực có vấn đề, trong Phong Nhã Tụng có phản đồ, ta lại có thể không nhìn ra.”

Giang Ngạc lắc lắc đầu: “Không, không chỉ có cái này, ta cảm thấy vẫn còn vài điểm kỳ quái khác.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như, vì sao tất thảy phát sinh đột ngột như vậy, một chút dấu hiệu cũng không có, giống y như nằm mơ.”



Rắc một tiếng, chiếc đũa trong tay Quý Độc Chước bị bẻ thành hai nửa.

Ánh mắt Giang Ngạc thâm trầm nhìn hắn.

Quý Độc Chước thở dài: “Băng đóng ba tấc không phải lạnh một ngày, Phong Nhã Tụng này đã hơn một trăm năm, tuy rằng bề ngoài vinh quang, bên trong lại khó tránh mục nát.”

Mặc dù cảm thấy đáp án này mơ hồ có chút khiến Giang Ngạc bất an, tựa hồ chung quy cho rằng ở đâu đó vẫn có một chút vấn đề, nếu như y lúc đó có thể kéo dài dòng suy nghĩ, biết đâu sau đó rất nhiều chuyện sẽ không phát sinh, nhưng biểu cảm của Quý Độc Chước khi đó vẫn là khiến cho Giang Ngạc không thể hỏi lại.

Đối với lâu chủ bị thuộc hạ phản bội này mà nói, hỏi lại đã là một loại tàn nhẫn rồi.

Y ở trên tay Quý Độc Chước vỗ vỗ, cười nói: “Nói cũng đúng, Phong Nhã Tụng xuất ra thứ yêu nghiệt như ngươi, không mục nát cũng kỳ quái a.”

Cơm no rượu say, hai người lại hướng lão Kỷ mướn một gian phòng trọ. Vươn vai duỗi chân, Quý Độc Chước thân mềm thịt quý quấn chăn độc chiếm cả chiếc giường dài, Giang Ngạc nhìn hắn một cái, chẳng muốn cùng hắn tranh, liền ở trên mặt đất tùy ý tìm chọn chỗ ngủ.

Quý lâu chủ vận nội sam bạch sắc từ trên giường nhảy xuống, thân thể mảnh mai mà ưu nhã, giống như một con cừu non dịu dàng ngoan ngoãn. Mười ngón chân trắng ngần thoáng đi qua trước mắt Giang Ngạc. Lúc hắn tiến đến trước bàn thổi tắt đoạn kình du đăng7, mắt khẽ chớp, phiến tử đung đưa: “Giang đại hiệp, Quý Độc Chước gia thân thuần khiết, ngươi sao lại không nửa đêm tấn công ta nga.”

Trái lại Giang Ngạc mỉm cười khiến người ta nổi cả da gà.

Một đêm này, Quý Độc Chước cảm thấy bản thân ngủ không ngon giấc, nói chính xác, hắn nằm mộng.

Trong mộng hắn là một con gà rừng con, bị người ta trói vào cọc gỗ, dưới chân là lửa cháy hừng hực, bên cạnh một đám người nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt tươi cười xấu xa.

Quý tiểu kê ở trên cọc gỗ khàn giọng ra sức kêu to… Cứu mạng a cứu mạng a cứu kê mạng a, tiểu kê cũng muốn có nhân quyền~~~

Sau đó một con cá sấu bò qua, cười gằn nói với hắn, ngươi muốn chết hay muốn sống?

Quý tiểu kê lệ nóng doanh tròng, đương nhiên muốn sống.

Cá sấu đại thúc nói, tốt a tốt a, muốn sống rất đơn giản, từ nay về sau không được lại động tay động chân với ta.

Quý tiểu kê nghĩ nghĩ, nghểnh cổ, thà chết không khuất phục, nhân sinh kia cũng không có mấy thú vị, ngươi cứ đem ta nướng ăn đi!

Cá sấu đại thúc tức sùi bọt mép, nhảy qua, phì phì phì, móng chân sắc nhọn ở trên bụng Quý tiểu kê chọc chọc, liền đem hắn ở trong mộng chọc tỉnh.

Người vừa tỉnh lại, đầu tiên nhìn thấy chính là gương mặt Giang Ngạc trong bóng tối càng ngày càng lớn. Quý Độc Chước nhất thời bị dọa giật mình một cái, vô thức liền níu chặt vạt áo của mình: “Ngươi ngươi ngươi! Ngươi muốn làm cái gì?! Ta vẫn còn là đồng nam nhà lành a!”

Giang Ngạc cúi đầu xuống, hơi thở nóng hổi phun lên trên mặt Quý Độc Chước: “Quý lâu chủ không phải mời ta nửa đêm tấn công sao?”

Ác mộng, ác mộng, nhất định là ác mộng. Bình thường đùa giỡn thế nào Giang đoan chính đều không có phản ứng vậy mà lại chủ động muốn đột kích ban đêm, hơn nữa lại còn chọn thời điểm bản thân không chuẩn bị tốt, Quý Độc Chước vô thức níu chặt chăn, vừa mới định đem bản thân sít sao bọc lại, liền phát hiện góc chết đã bị Giang Ngạc ra sức áp trụ.

Thần a.

Y không phải đến thật chứ? To con như thế toàn bộ đè lên, hơn một trăm cân trọng lượng a…

Chú:

1. Hoàng Đế: hay còn gọi là Hiên Viên là vị vua theo truyền thuyết Trung Hoa và là người anh hùng văn hóa, người được truyền thuyết Trung Hoa coi là tổ tiên của người Hán. Người ta tin rằng Hoàng Đế rất kỳ lạ từ khi còn trẻ. Ông rất thông minh và đạt được những thành tựu cực kỳ quan trọng trong đời. Trong hàng nghìn năm, người Trung Hoa xem Hoàng Đế là mẫu hình trong tất cả các hoàng đế vĩ đại. Ông đã bổ nhiệm Phong Hậu, Lực Mục, Thường Tiên và Đại Hồng là những cố vấn gần gũi để giúp ông điều hành những việc quan trọng.

2. Kim chỉ nam: la bàn

3. Nhục quế:vỏ quế

4. Hồi hương: cây thì là

5. Rượu nếp than:rượu gạo, loại rượu ngon của vùng Giang Nam Trung Quốc

6. Nam nhân ngũ hảo:ngũ hảo: ôn nhu, thiện lương, săn sóc, giàu tình thú, có trách nhiệm;))

7. Đoạn kình du đăng: đèn dầu bệ ngắn

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau