Thử Sinh Trượng Kiếm Nhậm Sơ Cuồng

Chương 25: Bán sinh kiếp (Nửa kiếp người) (Thượng)

Trước Sau


Hai người vẻ mặt mơ màng, chợt nghe trong đám người truyền đến tiếng Giang Ngạc dở khóc dở cười chửi bới:“Quý Độc Chước ngươi đồ vô lại này, lần này biết cái gì gọi là báo ứng chưa?!”



Rất nhiều rất nhiều năm sau, rất nhiều người đều chết đi, rất nhiều chuyện đều thay đổi. Khi đó Đông Phong Sơn Trang suy bại, Hán Giang tam hội sớm đã tan thành mây khói. Một vài nhân vật đã từng hô phong hoán vũ trên giang hồ, giống như Hồi Tuyết Các chủ, giống Hán Giang Hội nhị thiếu gia, giống trang chủ Như Mạch của Đông Phong Sơn Trang, những nhân tài năm đó dám yêu dám hận, lưu lại cho hậu thế, chẳng qua cũng chỉ là một cái tên.

Tiếp đó, hoa đào nở, rụng xuống. Giang hồ nhất mộng, chẳng qua là một gốc đào nho nhỏ nở hết phồn hoa.

Trong những ngày ăn không ngồi rồi làm giang hồ hậu bối, cắn mấy hạt đậu phộng, bưng một chén trà thô, lúc nghe người hầu trà nơi phố chợ kể về cái người kỳ lạ Quý Độc Chước kia trong lịch sử Phong Nhã Tụng, bọn họ đều sẽ nghe được một đánh giá như thế này… Hắn quá tiêu sái, tiêu sái đến mức vô dục vô tình.

Cho nên, yêu thương hắn, hoặc là kẻ hắn yêu thương, đều nhất định phải đau khổ.

Cho nên, không có bất luận kẻ nào biết, ở một ngày kia, Quý Độc Chước sức trói gà không chặt đưa ra Vọng Nguyệt Ngân Câu, lúc lao đến đâm về phía Giang Ngạc, rốt cuộc trong lòng hắn nghĩ gì.

Giang Ngạc sau này suy nghĩ rất nhiều năm, vẫn đều không đoán ra được.

Có lẽ, bản thân Quý Độc chước cũng không hiểu. Có đôi khi, tất cả đều không cần lý do.

Cùng lúc Giang Ngạc nhìn Quý Độc Chước tay giơ Vọng Nguyệt Câu đâm về phía y, Lãnh Thủy Tinh trong tay y cũng hướng ngực của Qúy Độc Chước đâm tới. Giữa vòng vây, trong hai người chỉ một người có thể sống, mà bọn họ người nào cũng không chịu dễ dàng vứt bỏ sinh mệnh của mình.

Khoảnh khắc lãnh kiếm lạnh buốt kia lao đến, những chuyện ba năm qua từng chút từng chút trào lên trong lòng.

Hắn đàm tiếu phong sinh1, hắn phong lưu nho nhã, trong tuyết gặp nhau, dưới nguyệt nấu rượu, trong tụy đạo cùng chung hoạn nạn, bình yên cùng ngủ. Hắn nói giang hồ này vốn rộng, phù sinh này tuy lắm phồn hoa. Một đời này, lại chỉ nguyện có thể cùng quân trượng kiếm, cùng khuynh đảo thiên hạ ngông cuồng.

Hết thảy này, có thể thực, có thể giả, Quý Độc Chước là kẻ vô tâm.

Hắn là Phong Nhã Tụng chi chủ nhất hô bá ứng.

Mà bản thân chẳng qua chỉ là một truyền lệnh quan nho nhỏ của Hán Giang Hội.

Trong lòng Giang Ngạc hỗn loạn nghĩ những điều này, bất tri bất giác, trong lòng giống như bị kim châm, đau quặn lên một chút. Chỉ một chút này, tay y run rẩy, kiếm vốn nhắm vào tim Quý Độc Chước chệch qua, đâm vào vai hắn.

Trong tiếng mọi người thổn thức, Vọng Nguyệt Ngân Câu trong tay Quý Độc Chước ngưng lại cách cổ họng Giang Ngạc một tấc.

Giang Ngạc lặng im nhìn gương mặt vạn năm không đoan chính của Quý Độc Chước gần kề trước mắt mình, nheo mắt lại, khẽ cười vô cùng khả ái: “Giang đại hiệp, ta là lừa ngươi đó, ngươi sợ sao?”

Cùng lúc đó, Hàn Xương Bình cách đó không xa đằng không mà đến, mười thành nội lực dữ tợn đập lên vai Quý Độc Chước.

Vai Quý Độc Chước run lên, phun mạnh ra một ngụm máu tươi, nhiễm đỏ một nửa thanh y, thân thể hắn lảo đảo, rơi thẳng vào trong lòng Giang Ngạc.

Hàn Xương Bình nhìn Quý Độc Chước, than một tiếng: “Lâu chủ, ngươi quả nhiên không đáng tín nhiệm.”

“Tín nhiệm… Đó là cái thứ gì?” Quý Độc Chước nhếch khóe miệng bật cười thành tiếng, máu từ trong miệng hắn trào ra càng nhiều, Giang Ngạc vươn tay lau máu trên khóe miệng hắn, lại chỉ nhiễm đỏ một bàn tay một thân người, người kia nhướng mày nhìn y, trên miệng một chút cũng vẫn không chịu nhận thua, khôi hài nói: “Tín nhiệm… có thể ăn không?”

Hàn Xương Bình hừ lạnh một tiếng: “Lâu chủ, người vừa rồi nói dối đến thiên y vô phùng2, ngươi vốn dĩ có thể an toàn trở ra, lại không tiếc tính mạng của mình cũng phải mượn cơ hội này cứu thoát Giang Ngạc từ trong tay An hội trưởng, ngươi thực sự cho rằng An Lục hắn sẽ chấp nhận khổ nhục kế này của ngươi sao?



Giang Ngạc vẫn luôn trầm mặc lúc này cười nhạt một tiếng, y tay phải quơ qua, dùng thắt lưng của Quý Độc Chước cột chặt hắn vào sau lưng, sau đó tay cầm trường kiếm, đứng dậy, cao giọng nói: “Ông ta có chấp nhận hay không, không phải ngươi nói là được.” Y nói xong, vươn tay vò vò lên tóc Quý Độc Chước, thở dài nói: “Ngươi cái sao chổi này a, gặp được ngươi khẳng định không phải chuyện tốt.”

Nghe thấy lời khi đó trong địa đạo, lời Giang Ngạc mắng hắn lúc hai người bị con nhện to lớn đuổi đến bỏ chạy tán loạn, Quý Độc Chước chớp chớp mắt, hai tay vô lực vòng trên cổ Giang Ngạc. Nam nhân này ngẩng đầu, dùng thân thể của hắn chống đỡ cả trời đất, gằn từng tiếng nói: “An hội trưởng, Hàn tiên sinh, các ngươi yên tâm, chúng ta đương nhiên sẽ bình an rời khỏi đây, bởi vì Quý Độc Chước nói hắn sẽ không chết.”

Hàn Xương Bình cười lạnh một tiếng, đương nhiên sẽ không coi lời Giang Ngạc nói là thật. Dưới vòng vây y cùng An Lục đã chuyên tâm diễn tập qua, cho dù là thần tiên cũng khó thoát, càng huống chi bọn họ chỉ là một hậu bối cùng một kẻ thân mang thương tích. Tay y vừa vung lên, người từ bốn phía lập tức vây lại, trước mặt lại đứng mười tên thủ hạ, mỗi người trong tay đều cầm một cái đảo câu mang theo dây xích. Câu này lại phân ra ba cái nĩa, trên mỗi cái nĩa lại mọc lên rất nhiều tua xước, không cần nghĩ cũng biết, nếu thực sự bị câu kia móc vào, muốn giãy ra vô cùng khó khăn.

Trên lưng truyền đến nhiệt độ cơ thể của Quý Độc Chước, bên tay là hơi thở mỏng manh của hắn. Giang Ngạc bình tĩnh nhìn mọi người, chậm rãi giơ kiếm lên.

Thân kiếm trong suốt âm lãnh bao quanh một chuỗi hàn ngọc ngân sắc, ánh sáng phản xạ lạnh như băng, cực kỳ uy hiếp.

Đảo câu thủ cẩn trọng bảo trì khoảng cách với Giang Ngạc, ở trong phạm vi án toàn nhất quăng lưỡi câu ra. Hắc y cao thấp tung bay, ngân câu loạn vũ, Giang Ngạc tránh qua hai sợi dây xích, đá bay một cái đảo câu, thân mình vừa nghiêng vừa chuyển, ngón tay thon dài búng mạnh trên lãnh kiếm Thủy Tinh, giơ kiếm xông thẳng vào, một chiêu Hoành Tuyệt Vu Sơn quét về phía mọi người.

Nháy mắt, chuôi kiếm rung động, phát ra tiếng rồng ngâm chói tai.

Huyết hoa bắn tung tóe như suối.

Một kích này, bốn người phút chốc toi mạng. Còn lại mọi người kinh hoàng trấn tĩnh, đợi đến khi nhìn kỹ lại, chỉ thấy lãnh ngọc trên thân thanh trường kiếm kia đã từ trên thân kiếm di chuyển ra, Lãnh Thủy Tinh này vô cớ dài thêm ba thước.

Lúc này, Quý Độc Chước nằm sấp trên lưng Giang Ngạc bật cười.

Lãnh kiếm Thủy Tinh, lợi khí chí hàn chí âm biến hóa khôn lường, cũng là báu vật hiếm có nhất trong kho binh khí của Phong Nhã Tụng.

An Lục nhìn thấy biến hóa của kiếm này, không khỏi rùng mình. Cái này gọi là một tấc dài một tấc mạnh, kiếm này vô cớ dài ra ba thước, nhất định tăng thêm không ít lực tấn công cho Giang Ngạc, kế hoạch Đảo Câu Trận vốn dĩ uy lực cũng dần yếu thế.

Hồi tưởng lại trận tỷ thí của hai người trước đó, quả thực là để thăm dò thực lực của Giang Ngạc. Lúc đó, Giang Ngạc thà rằng chiến bại, kiếm trong tay lại vẫn không mảy may thay đổi. Rốt cuộc là thanh niên này quá hiểu bảo tồn thực lực, hay là y quá mức tin tưởng Quý Độc Chước sẽ không để y bị thương? An Lục không có thời gian cẩn thận suy nghĩ. Hắn nhìn Hàn Xương Bình một cái, người kia ngầm hiểu trường thân nhảy vọt lên, mũi chân ở trên mặt đất vừa điểm vừa móc, Ngân Câu Vọng Nguyệt trước đó bị Quý Độc Chước đánh rơi trên đất liền trở về trong tay.

Sáu gã cầm câu từng người tự lùi về sau ba bước, phía sau hai mươi gã thủ hạ xách sáo mã sách3 bổ sung vào chỗ trống giữa sáu người. Ngân câu thiết liệm4chặn đánh nửa thân trên của Giang Ngạc, sáo mã sách vung lên tấn công hạ bàn. Nhất thời ngân quang loạn thiểm, không ngừng vang lên tiếng kim khí leng keng va chạm.

Lãnh Thủy Tinh trong  tay Giang Ngạc nhất kiếm long ngâm, bầy chim giữa sơn lâm bị sát khí trên kiếm làm cho kinh sợ loạt soạt loạn bay. Nơi kiếm khí đi đến, vậy mà chấn văng ngân câu thiết sách. Hai mươi sáu gã tiên phong dĩ nhiên không bắt được hai người Giang Quý, mà Giang Ngạc cũng không có biện pháp thoát ra khỏi mảnh thiên la địa võng này.

Quý Độc Chước cơ mưu chồng chất, Giang Ngạc cũng hoàn toàn không phải hạng hời hợt, lại có tuyệt thế danh kiếm của Phong Nhã Tụng. An Lục cùng Hàn Xương Bình cố nhiên chưa từng quá mức tham vọng có thể dễ dàng tóm được hai người họ, nhưng ngoài mười ngân câu mười hai sáo mã sách, bọn họ còn có năm gã thích khách chuyên dùng ám khí, mười ba tên kiếm khách, mười lăm tên đao khách, ba mươi gã cung nỏ thủ.

Số người này đủ để dễ dàng tiêu diệt một bang phái, bọn họ chỉ đợi thể lực của Giang Ngạc tiêu hao hết, liền có thể nhất cử tiêu diệt hai người này.

Tay vừa chuyển, Lãnh Thủy Tinh đâm xuyên qua ngực hai gã thuộc hạ.

Đầu vừa nghiêng, tránh được năm cái ngân câu.

Chân vừa nhấc, đá đứt một sợi dây xích.

Trong lúc vừa tung vừa nhảy, Giang Ngạc thân hình dần dần đình trệ, mà người vây quanh bọn họ lại như dòng chảy ùm ùm kéo tới không dứt. Miệng vết thương trên vai trước đó bị An Lục cắt xuống thịt không ngừng trào máu, nhiễm đỏ hắc phục trên vai y.

Quý Độc Chước thở dài một hơi, dùng mu bàn tay tay lau đi máu tươi trên khóe miệng mình, mở miệng khẽ đọc: “Tốn vị mười ba, Khảm lui hai, Khôn tiến hai chuyển Đoài chín…”

Giang Ngạc không hề nghĩa ngợi, theo phương hướng hắn chỉ hạ xuống vài bước, vậy mà nhẹ nhàng tránh khỏi thế tiến công. Y đột nhiên trong đầu lóe lên, phương vị Quý Độc Chước đọc lần này, y đều đã nghe qua.

Ngày đó, trong địa đạo, tẩu pháp tránh ám khí cơ quan Quý Độc Chước nói, chính là bộ pháp lui tránh hắn đọc hiện giờ, mà chỗ ám khí cơ quan trong địa đạo, đều là vị trí quân địch đối phương đang đứng.

Nghĩ thông một điểm này, Giang Ngạc không khỏi ân thầm tán dương sự tuyệt diệu trong cơ quan ngũ hành của Phong Nhã Tụng. Thần quy hiến lạc thư5, Văn vương hiến chu dịch6, trong đó bao nhiêu kỳ diệu con người cả đời cũng không hiểu thấu, không ngờ yêu nghiệt này tuy rằng tai họa một chút, trái lại suy luận bàn mưu tính kế.



Kiếm quang bay lượn, mười sáu người kia đã bị y quật ngã một nửa.

Giang Ngạc mi tâm nhíu lại, nhếch khóe miệng hỏi một tiếng: “Ta nói, Quý lâu chủ ngươi thực sự không biết võ công sao?”

Quý Độc Chước chịu đựng cơn đau buốt sau lưng do một chưởng kia, kiên quyết đáp một câu: “Đánh đánh giết giết đó là cách sống của kẻ thô lỗ, ta đường đường Phong Nhã Tụng chi chủ không thèm làm.”

Kiếm khẽ run, trên mặt bị một cái ngân câu thẳng thừng cứa ra một khối máu thịt, Giang Ngạc trong bụng lửa giận tán loạn. Nói rất hay, nói rất hay, ngay cả y cũng mắng luôn, thực nên ném hắn vào trong đám người mặc hắn tự sinh tự diệt.

Y nghĩ như vậy, cuối cùng vẫn là thật cẩn thận bảo hộ hắn. Trên chiến trường, huyết hoa bắn tung tóe, thế mà, lại không có một giọt nhiễm lên thanh y của Quý Độc Chước.

Tình thế đột biến, An Lục ánh mắt trầm xuống, mười ba kiếm khách mười lăm đao khách lập tức lao vào trong trận. Hôm nay liệt kê số người đã chết, nếu thực sự để hai người này chạy thoát, phỏng chừng mặt mũi của bản thân cũng không còn.

Ông ta nghĩ như vậy, cũng không phát hiện, trong lòng vốn dĩ tính toán kỹ càng đã dần dần nảy sinh lo ngại.

Ba mươi kiếm khách đi một đường nhẹ nhàng linh hoạt, mười lăm đao khách chuyên dùng đao pháp. Kiếm có dài ngắn, đao phân nặng nhẹ, chớp mắt, đao quang kiếm ảnh ngân tỏa lượn lờ, vô cùng chói mắt.

Giang Ngạc dùng Lãnh Thủy Tinh đánh bay một thanh trường kiếm, trì hoãn lưỡi đao xoay chuyển, chém đứt một cánh tay. Y khẽ trầm ngâm, dưới chân móc một cái, một sợi sáo mã sách bị chân y lôi lên. Trong kiếm khí hừng hực, y hét dài một tiếng, dựa vào bộ pháp kỳ diệu Quý Độc Chước từng dạy cho y, sáo mã sách kia bị y tất cả khua lên, soạt soạt soạt, một hồi tiếng xé gió, thẳng thừng bức đám người dần dần tụ lại dạt ra hơn một trượng.

Mọi người trong lòng không khỏi khiếp sợ, điệu bộ như vậy, chẳng lẽ hôm nay nhất định bắt không được hai người họ sao?

Hàn Xương Bình cùng An Lục liếc mắt nhìn nhau, vừa mới phải hạ mệnh lệnh mới, không nghĩ Lãnh Thủy Tinh vẫn luôn ngâm vang đột nhiên ngừng bặt, mà mọi người trước đó bị Giang Ngạc dồn ép hỗn loạn lại lần nữa đạp đầu trận tuyến.

Hai người vẻ mặt mơ màng, chợt nghe trong đám người truyền đến tiếng Giang Ngạc dở khóc dở cười chửi bới: “Quý Độc Chước ngươi đồ vô lại này, lần này biết cái gì gọi là báo ứng chưa?!”

Thì ra ngày đó trong địa đạo, Quý Độc Chước mượn danh nghĩa trúng khói độc lừa hôn người kia, Giang Ngạc nhất thời không nghĩ nhiều cũng theo hắn loạn nháo. Chỉ là sau khi lừa hôn, cơ quan phát động, Quý tiểu yêu nghiệt lại không đem phần dưới của bộ pháp lẩn trốn cơ quan dạy cho Giang Ngạc. Lần này trong ác chiến, liên tục trở mình nhảy vọt lên, Giang Ngạc tiêu sái ung dung trong đối chiến, nhịp bước dưới chân đột nhiên ngừng lại.

…Bước tiếp theo, phải đi thế nào?

Ngay trong một chút do dự này, ba sợi sáo mã sách đã quấn lên hai chân Giang Ngạc, mạnh mẽ kéo y ngã nhào, mà một thanh trường kiếm cũng đồng thời đâm vào ngực y.

Nháy mắt máu văng tung tóe, Giang đại hiệp ai thán một tiếng: trời tạo nghiệt còn có thể sống, tự mình tạo nghiệt không thể sống a…

Chú:

1. Đàm tiếu phong sinh: nói cười vui vẻ

2. Thiên y vô phùng: áo trời không có đường may, ý chỉ vô cùng hoàn hảo, không một chút sai sót để người khác nhìn thấy

3. Sáo mã sách: dây thừng dùng để bắt ngựa



4. Thiết liệm: dây xích sắt

5. Thần quy hiến lạc thư: Bát Quái, Lạc Thư, và Hà Đồ là ba họa đồ được truyền lại từ thời xa xưa, có nguồn gốc từ các bộ tộc phía nam sông Dương Tử cổ đại. Mỗi họa đồ được truyền tụng, phát triển, và sử dụng với nhiều mục đích khác nhau. Bát quái gồm có: Bát quái tiên thiên và Bát quái hậu thiên. Hà Đồ và Lạc Thư thường được nhắc chung mặc dù lạc thư được sử dụng nhiều hơn do tính cách dễ hiểu. Theo truyền thuyết xưa của Trung Quốc, trên sông Hoàng Hà đã từng xuất hiện con long mã trên mình có đồ (Đường vẽ ngoằn nghoèo) gọi là Hà đồ và trên sông Lạc Thủy xuất hiện con thần quy, trên lưng có thư gọi là Lạc thư. Do đó mà người ta đặt ra bát quái và cửu chương.

6. Văn vương hiến chu dịch: Chu Văn Vương Cơ Xương (Năm sinh không rõ – mất năm 1033 trước Công nguyên). Theo truyền thuyết, thời gian Cơ Xương bị giam giữ trong ngục Dũ Lý, ông suy diễn “bát quái” (8 quẻ) thành “lục thập tứ quái” (64 quẻ) và dùng những quái tượng tinh mật phức tạp suy diễn sự biến hoá của trời đất vạn vật, đó gọi là “Văn vương bị giam giữ, suy diễn Chu Dịch”. Chuyện Văn Vương sáng tạo Chu Dịch tuy là tưởng tượng của người đời sau, nhưng từ xưa đến nay, người Trung Quốc đều quy tác phẩm kinh điển này do Chu Văn vương sáng tác, điều đó hẳn không tách rời với ảnh hưởng đạo đức của ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau