Thụ Thế Thân Thức Tỉnh Rồi

Chương 132

Trước Sau
Lục Lẫm chậm rãi bước đi.

Anh quan sát xung quanh, tòa nhà kiểu cũ, cầu thang vừa hẹp vừa dốc, người trưởng thành đi còn khó, huống chi là một đứa bé năm tuổi.

Lên tới tầng cao nhất, nắng chiều le lói bị lưới mắt cáo rỉ sét chặn lại bên ngoài, lối đi tối như mực tràn ngập mùi phế liệu.

Lục Lẫm rẽ trái rồi dừng lại trước cửa phòng thứ hai.

Cánh cửa không biết là màu gì đóng im ỉm, Lục Lẫm đưa tay gõ một cái.

Cộc.

Âm thanh đột ngột vang lên tựa như ảo thính, Lâm Phong Trí ôm đầu gối nấp trong góc, chậm chạp ngẩng đầu lên.

Y đeo một cặp kính cận tạm thời nhưng chẳng có tác dụng gì.

Y đã sắp mù.

Chắc nghe nhầm thôi nhỉ?

Ai lại tới chỗ sắp bị phá dỡ này chứ.

Nghĩ vậy, tim Lâm Phong Trí lại đập rộn trong nỗi chờ mong.

Kho chứa đồ này......

Chỉ có Yến Hạc Thanh biết.

13 năm trước, chính Yến Hạc Thanh đã trốn ở đây.

Đôi mắt khô kiệt của Lâm Phong Trí lóe lên ánh sáng hy vọng.

Cả ngày lẫn đêm y bị trận hỏa hoạn kia giày vò, y rất muốn nghe Yến Hạc Thanh nói tha thứ cho mình, đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn mà thôi.

Cộc cộc.

Hai tiếng gõ cửa lại vang lên khiến đôi mắt Lâm Phong Trí sáng ngời, y vịn tường muốn đứng dậy nhưng vì ngồi quá lâu nên hai chân tê cứng, vừa đứng dậy đã bị chuột rút không thể động đậy, y sốt ruột nhìn tới cửa, cánh cửa mở ra.

Trong căn phòng lờ mờ chỉ có ánh sáng le lói hắt vào.

Cửa mở rộng, mặc dù Lâm Phong Trí sắp mù nhưng vẫn lập tức nhận ra.

Lục Lẫm!

Lâm Phong Trí choáng váng, trong đầu như có bắp rang nổ lốp bốp liên hồi, không cách nào phản ứng, người y từng muốn gặp nhất giờ lại là người y không muốn gặp nhất.

Y sợ Lục Lẫm nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình hiện giờ.

Ngay khi Lục Lẫm bước vào, Lâm Phong Trí ráng chống đỡ ngồi xuống, y nghiêng người nép sát vào tường, hai tay che kín mặt mình.

Lục Lẫm chỉ thấy một cái bóng mờ mờ, biết chắc Lâm Phong Trí vẫn còn ở đây, anh lập tức dừng lại rồi nhìn quanh kho chứa đồ mà Yến Hạc Thanh từng ở một ngày một đêm này.

Mười mấy năm trôi qua, mặc dù không còn như xưa nhưng vẫn thấy được chút gì đó.

Lục Lẫm nhíu mày.

Yến Hạc Thanh năm tuổi chắc đã rất sợ khi ở đây một mình ban đêm.

Lục Lẫm một mực không lên tiếng, Lâm Phong Trí liếc trộm một cái nhưng y thực sự không thấy rõ, chỉ có thể xác định bằng cảm giác rằng Lục Lẫm đứng trước mặt mình khoảng hai ba mét.

Nhịp tim Lâm Phong Trí dần tăng tốc.

Lục Lẫm đang nhìn y.

Điều này làm mặt y nóng lên, rốt cuộc lí nhí nói, "Chú ——"

Chữ Lục kẹt lại trong cổ, y đã thấy được nhẫn cưới trên tay Lục Lẫm.

Rõ ràng là rất tối, rõ ràng y không thấy được bất cứ thứ gì nhưng vật kia quá sáng, sáng đến nỗi y không thể nào không nhận ra.

Lục Lẫm và Yến Hạc Thanh sắp kết hôn rồi.

Ánh sáng trong mắt Lâm Phong Trí vụt tắt, y cụp mắt nhìn chằm chằm mặt đất, "Yến Hạc Thanh nhờ chú đến tìm tôi à?"

Lúc này Lục Lẫm mới nhìn về phía Lâm Phong Trí, trầm giọng nói, "Có một chuyện muốn hỏi cậu."

Trong cổ Lâm Phong Trí phát ra tiếng cười khàn khàn, "Lại liên quan tới Yến Hạc Thanh chứ gì."

Toàn thân y chết lặng, "Chú hỏi đi, chỉ cần chú muốn biết, chỉ cần tôi biết."

"Vụ cháy nhà họ Yến mười ba năm trước có liên quan đến cậu đúng không?"

Tim Lâm Phong Trí bị đâm mạnh một nhát, ngay cả hít thở cũng đau, người đầu tiên đến hỏi y lại là Lục Lẫm......



Trong tiềm thức y muốn phủ nhận.

Lời ra đến miệng, y nuốt khan mấy lần, cuối cùng vẫn thừa nhận, "Đúng vậy." Nỗi uất ức đè nén trong lòng y bấy lâu nay lập tức bộc phát, "Là tôi đốt! Tôi cố ý đốt đó! Tôi là đứa xấu xa vậy đó, chú muốn đòi lại công bằng cho Yến Hạc Thanh chứ gì?"

Y khóc nấc lên, vùi mặt vào đầu gối nức nở, "Dù sao cũng chẳng ai thương tôi, chẳng ai quan tâm tôi, chú cũng không bao giờ yêu tôi, tôi......"

Lâm Phong Trí thút thít ngẩng đầu lên, trong tầm mắt mờ mịt đã trống rỗng.

Y sợ hãi nhìn ra cửa nhưng không thấy được bất cứ thứ gì, chỉ nghe tiếng bước chân đi xa dần.

Thật sự chỉ đến để hỏi y một chuyện mà thôi.

*

Tài xế thấy Lục Lẫm thì vội vã xuống xe đi ra sau mở cửa, Lục Lẫm cản hắn lại, "Lập tức báo cáo hành trình của tôi cho Lục Hàn đi."

Tài xế nuốt nước bọt, "Báo cáo thế nào ạ?"

Lục Lẫm điềm tĩnh nói, "Báo cáo chi tiết."

Mặc dù không biết lý do nhưng ít nhiều gì trong lòng tài xế cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy Lục Hàn không phải người cầm quyền nhưng thừa sức bóp chết một kẻ tép riu như hắn, nãy giờ hắn vẫn sợ làm mất lòng hai bên không tốt lắm.

Tài xế cảm kích gật đầu lia lịa rồi lấy điện thoại ra nhắn tin, "Dạ dạ, tôi sẽ nhắn ngay."

Lục Lẫm ngồi vào ghế lái, "Ngày mai nộp đơn xin nghỉ đi."

Sau đó lái xe đi.

Tài xế đứng tại chỗ thở dài.

Đồng thời Lục Hàn nhận được tin tức, ông ta vội chạy tới phòng bệnh.

Lục Xương Thành không nỡ tiêm thuốc an thần cho Lục Mục Trì nên bảo hai y tá giữ chặt Lục Mục Trì đang nổi điên, không cho hắn đập đầu, Lục Xương Thành ở cạnh hai mắt đỏ hoe, sống mũi Lục Hàn cũng cay xè, trấn tĩnh một hồi mới đi tới thì thầm với Lục Xương Thành: "A Lẫm đến viện mồ côi Rainbow Bridge gặp Lâm Phong Trí rồi ạ."

Ánh mắt Lục Xương Thành từ đỏ hoe vì đau lòng biến thành đỏ ngầu vì oán hận: "Nó còn ở đó không?"

Ông ta hỏi Lâm Phong Trí, Lục Hàn gật đầu, Lục Xương Thành nhìn thấy Lục Mục Trì thống khổ bên cạnh thì sắc mặt sa sầm, "Phái người chạy tới đó ngay đi, nhất định phải bắt được nó!"

Bên kia, Lục Lẫm rời khỏi viện mồ côi rồi xem đồng hồ, còn hơn bốn mươi phút nữa mới đến một tiếng mà anh nói với Yến Hạc Thanh, nếu lái nhanh thì khoảng nửa tiếng là tới, anh đi đường vòng ghé vào một tiệm hoa.

Nhìn Lục Lẫm là biết khách sộp nên chủ tiệm đích thân ra đón, "Xin hỏi anh cần gì ạ?"

Lục Lẫm đến trước quầy hoa hồng, anh rất ít khi tự mua hoa, sau khi chọn lựa hồi lâu thì lấy một bó hồng trắng.

Ôm bó hồng lớn ra khỏi tiệm, Lục Lẫm đặt hoa lên ghế phụ rồi mới ngồi vào ghế lái về nhà.

Lúc về trời đã nhập nhoạng tối, chỉ còn chút ánh sáng mờ nhạt, trong sân cũng chẳng sáng lắm, đèn đường vẫn chưa bật, Lục Lẫm đi qua cổng phụ vào sân, trông thấy Yến Hạc Thanh đang chơi ném bóng với hai chú chó.

Thấy Lục Lẫm về, Yến Hạc Thanh ném quả bóng đủ màu lăn đến cạnh chân anh, hai chú chó tranh nhau đuổi theo.

Yến Hạc Thanh đứng dậy, nhìn thấy Lục Lẫm ôm một bó hoa đi về phía mình, tới gần mới biết là hoa hồng trắng, cậu hơi kinh ngạc, "Tặng em à?"

Hai người quen nhau lâu như vậy, còn đăng ký kết hôn nhưng hình như đây là lần đầu tiên Lục Lẫm tặng cậu hoa hồng.

Lục Lẫm đưa sang rồi cười hỏi, "Vậy em có nhận không?"

"Nhận chứ ạ." Yến Hạc Thanh nhận lấy bó hoa, cúi đầu hít hít.

Không ngờ Lục Lẫm cũng xích lại gần rồi phát biểu ý kiến, "Không thơm bằng hoa mai đâu."

Hai người cách nhau rất gần, Yến Hạc Thanh có thể thấy rõ ý cười trong mắt Lục Lẫm, hoa mai mà anh ám chỉ là ai không cần nói cũng biết, đôi mắt Yến Hạc Thanh trong veo, đột nhiên nhìn quanh, không thấy quản gia, cũng không thấy bảo mẫu, cậu chồm tới hôn lên má Lục Lẫm một cái, "Ăn cơm thôi." Sau đó ôm hoa hồng vào nhà trước.

Lục Lẫm bị động tác của Yến Hạc Thanh làm sững sờ.

Mấy giây sau, anh mới xoa xoa yết hầu, đang định theo vào thì có người gọi tới.

Trợ lý nhận được tin Lục Xương Thành phái người bắt Lâm Phong Trí đi.

"Đem đến biệt thự lưng chừng núi của Tiểu Lục tiên sinh rồi ạ." Trợ lý dừng lại một giây rồi nói khéo, "Nhốt trong một căn phòng, cửa sổ đều bị đóng kín."

Ý định của Lục Xương Thành hết sức rõ ràng, nhốt Lâm Phong Trí trong phòng tối để bỏ lỡ thời gian phẫu thuật.

Chờ y mù hẳn mới thả ra.

Lục Lẫm không nói gì mà cất điện thoại rồi đi vào nhà.

Quản gia khăng khăng chờ Lục Lẫm về mới ăn cơm, trên bàn ăn còn kể rất nhiều chuyện thời đi học của Lục Lẫm, bắt đầu hồi tưởng, ánh mắt sáng ngời, kể đến chín giờ mới chịu về phòng ngủ.

Quản gia về phòng, Yến Hạc Thanh định ôm bó hồng lên lầu, trong phòng khách có một bình hoa khô, mấy ngày tới có thể tạm đổi thành hoa tươi, nhưng vừa ôm bó hoa thì Lục Lẫm đã kéo cậu lên cầu thang, về phòng đóng cửa lại rồi đè Yến Hạc Thanh vào cửa hôn.

Bó hoa trong ngực Yến Hạc Thanh vẫn chưa để xuống, Lục Lẫm đè sát làm cánh hoa rơi ào ào, hôn đến khi Yến Hạc Thanh thở dồn dập mới buông cậu ra rồi nhẹ nhàng tựa vào trán cậu, hơi thở quấn giao, "Em ngủ trước đi, anh vào phòng đọc sách xử lý chút chuyện đã."

Yến Hạc Thanh gật đầu.



Lục Lẫm đến phòng đọc sách, Yến Hạc Thanh cũng vào phòng khách mở bó hoa ra, cắt tỉa cành lá cắm vào bình, sau đó về phòng ngủ.

Hoàn thành 15 phút đứng dựa tường mỗi ngày, tắm xong Lục Lẫm vẫn chưa trở lại nên Yến Hạc Thanh lên giường ngủ trước.

Cậu đoán chuyện Lục Lẫm phải xử lý là thay cậu kết thúc mọi việc.

Lần này thái độ Lục Lẫm rất kiên quyết, anh muốn cậu trở lại cuộc sống bình thường.

Giống như hôm nay vậy.

Không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì, đạp xe qua đường phố tấp nập mua đồ ăn, về nhà có hai chú chó chờ mình, sau đó cả ba cùng đợi Lục Lẫm về.

Đây chính là cuộc sống cậu từng ao ước nhưng không thể có được.

Yến Hạc Thanh bỗng thấy lòng mình nhẹ tênh, rốt cuộc những thứ đè nặng lên cậu cũng đang sụp đổ mau chóng.

Không còn một mình.

Thật sự rất tốt.

Yến Hạc Thanh quay sang nhìn chiếc gối cậu chừa cho Lục Lẫm bên cạnh, mí mắt díp lại, chỉ chốc lát sau đã chìm vào giấc ngủ.

......

Trong phòng đọc sách đối diện, Lục Lẫm gửi cho Sở Tử Ngọc bản kế hoạch vừa lập xong.

"Quà cảm ơn cậu đấy."

Sở Tử Ngọc vừa thảnh thơi chơi game vừa ăn dưa hấu, hắn thoát khỏi game rồi mở bản kế hoạch ra xem, hồi lâu sau mới trả lời.

"Gì vậy? Đọc không hiểu."

Lục Lẫm chủ động gọi điện cho hắn, "Kế hoạch bán khống Trình thị đấy, công ty không lớn lắm, tớ tính rồi, kiếm về cho cậu khoảng mười tỷ thôi." (~33 ngàn tỷ)

Sở Tử Ngọc suýt bị nghẹn dưa hấu, hắn khó nhọc nuốt xuống rồi hỏi: "Tự dưng tốt với tớ như vậy là muốn làm gì hả?"

Lục Lẫm hờ hững đáp: "Chẳng phải đã nói rồi sao, quà cảm ơn đấy."

Sở Tử Ngọc vắt óc nhớ lại xem mình đã giúp Lục Lẫm chuyện gì mà trị giá đến mười tỷ.

"Đâu có." Sở Tử Ngọc băn khoăn, "Tớ làm chuyện tốt lúc nào vậy? Chẳng có ấn tượng gì hết!"

Lục Lẫm không trả lời hắn, "Ngủ đây."

Sau đó cúp máy.

Sở Tử Ngọc hết sức nghi hoặc, nhưng Lục Lẫm đã nói kiếm được tiền thì nhất định sẽ kiếm được.

Sở Tử Ngọc vội vàng gửi bản kế hoạch cho anh mình.

Sau đó lại bắt đầu tự hỏi rốt cuộc mình đã làm việc tốt lớn lao gì đáng giá mười tỷ!

Ăn xong một miếng dưa hấu, Sở Tử Ngọc phun hạt dưa ra rồi thảng thốt: "Đệt, chắc không phải cảm ơn mình rủ cậu ta đến Oxygen đấy chứ!"

Mới đầu ở quán bar Oxygen, cocktail Yến Hạc Thanh pha chế đã làm hắn chấn động, nhớ đến Lục Lẫm cũng thích cocktail nên rủ anh tới quán bar uống.

Sở Tử Ngọc bội phục.

"Có cần phải vậy không hả lão Lục tổng." Sở Tử Ngọc nổi cáu nhắn tin trong nhóm chat, "Xem cậu đắc ý chưa kìa, cứ như nhà cũ gặp lửa cháy vậy, có vợ đúng là khác xưa mà!"

Chẳng biết Lục Lẫm đã ngủ hay làm ngơ hắn mà không trả lời.

Chỉ có Tạ Quân Kiệt trả lời lúc rạng sáng, "Đúng là khác hẳn luôn ấy."

......

Hôm sau, trên mạng đột nhiên nổi lên tin tức Trình Giản bị bắt vào cục cảnh sát.

Hashtag # Trình thị thuê kẻ giết người # cũng đứng đầu hot search, có mấy ngàn blogger dưới trướng Sở thị nên không thể nào hạ nhiệt được.

Thị trường chứng khoán vừa mở phiên giao dịch thì cổ phiếu Trình thị đã tụt dốc không phanh, các nhà đầu tư tranh nhau bán đổ bán tháo, Sở gia lấy danh nghĩa Sở Tử Ngọc thu mua ồ ạt.

Muốn bán khống một công ty đã niêm yết phải có nguồn vốn khổng lồ, Sở gia không thể huy động vốn nhanh như vậy, đương nhiên người đứng sau chính là Lục Lẫm.

Mục đích của Lục Lẫm rất đơn giản, hạ bệ Trình Khánh Di trong vòng một ngày, diệt cỏ tận gốc.

Anh đã từng nói với Yến Hạc Thanh nếu là anh thì thủ đoạn chỉ càng độc ác hơn.

Nhận được tin nhắn của Sở Tử Ngọc, Lục Lẫm để điện thoại xuống rồi quay sang Yến Hạc Thanh đang đọc sách.

"Chừng nào em đọc xong vậy? Thợ may sắp tới rồi."

Hôm nay họ sẽ may đồ đính hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau