Chương 9: Cảm Thấy Kỳ Lạ..
Trương Tuệ An cùng mẹ Cấn đi cùng xe, cô còn định trong bụng rằng sẽ về nhà ngủ thêm một giấc nữa.
Ai ngờ mẹ Cấn ở bên cạnh nhẹ nhàng hỏi cô:
"Con có nhớ gia đình chưa? Hay là mẹ đưa con về thăm nhà nhé?"
Trương Tuệ An giật mình, giờ cô mới chợt nhớ từ lúc xuyên qua đến giờ cô cũng chưa từng được gặp mẹ của nguyên chủ.
Cô cũng khá tò mò về gia cảnh cùng với những người có thể sinh ra một người xinh đẹp như nguyên chủ.
Trương Tuệ An không do dự mà đồng ý:
"Dạ."
Mẹ Cấn cũng vui vẻ cầm lấy tay cô vỗ nhẹ rồi ngẩng đầu nói với tài xế:
"Mau quay xe đi đến Trương Gia."
Không biết vì sao bây giờ trong lòng cô lại có chút nôn nóng, dù sao bây giờ Trương Gia cũng là gia đình của cô.
Đoạn đường đi đến Trương Gia cũng chỉ đi mất khoảng 30 phút.
Đi đến trước cổng biệt thự của Trương Gia, cô và mẹ Cấn vừa mới bước ra thì đã thấy từ bên trong có hai người lớn cỡ tuổi trung niên một nam một nữ chạy ra.
Người phụ nữ trung niên nhưng trông có vẻ rất trẻ còn toát lên một khí chất cao quý đang mỉm cười hiền hậu trìu mến nhìn cô:
"Ây da, tiểu bảo bối nhà chúng ta về rồi."
Ách? Chẳng lẽ đây thật sự là mẹ của nguyên chủ sao? Còn người đàn ông?
Mẹ Cấn mỉm cười bắt tay với người đàn ông đối diện:
"Anh xui, hôm nay tôi đưa An An về đây để chơi với anh chị. Do con bé nói là con bé rất nhớ nhà."
Ồ!! Còn người này là ba của nguyên chủ sao?
AAAAAAA!!!!!!
Hèn gì họ lại tạo ra một cực phẩm như nguyên chủ. Mẹ trẻ trung, hiền hậu, sang trọng còn ba thì lại khí chất cao ngút trời.
Tuy họ vẫn có đôi chút những vết nhắn trên trán nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng không làm giảm đi nét đẹp của họ.
Trương Tuệ An còn cảm thấy tò mò về hai người này lúc còn trẻ.
Hẳn là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm. Nguyên chủ cũng đườn thừa hưởng tất cả những thứ này từ ba mẹ của cô ấy.
Lúc cô đang suy nghĩ nên không chú ý mẹ Cấn và ba mẹ Trương đang nói gì.
Chỉ khi mẹ Trương nắm lấy tay của cô khẽ nhẹ nhàng gọi cô:
"Tiểu bảo bối, tiểu bảo bối."
Cô giật mình, nhìn xung quanh cười ngượng.
Ba Trương cười lớn:
"Con chỉ mới gả đi được mấy tháng mà bây giờ về lại đây đã quên mất nhà của mình rồi hay sao lại ngơ ngác như vậy?"
Trương Tuệ An ngãi đầu cười cười giải thích:
"Dạ? Con chỉ là lâu rồi không về đây nên bây giờ mới có chút hoài niệm."
Mẹ Trương nãy giờ mới nhớ ra một việc, bà nhìn mẹ Cấn nói:
"Chị xui hay là chị cũng ở lại ăn cùng gia đình chúng tôi nhé?"
Mẹ Cấn nghiêm túc từ chối cẩn thận:
"Xin lỗi chị xui, tiếc quá giờ tôi còn có việc nên chỉ có thể để An An ở lại chơi với chị. "
Mẹ Trương mỉm cười nói:
"Vậy chị đi cẩn thận nhé."
Mẹ Cấn gật đầu:
"Cảm ơn chị nhé."
"À hôm nay chị cũng có thể giữ con bé ở lại đây ngủ với chị vài hôm."
Trương Tuệ An thoáng giật mình, Sao đó lại tự hỏi trong lòng đây mẹ chồng là genz sao?
Trương Tuệ An thấp giọng hỏi mẹ Cấn:
"Vậy đêm nay con không cần phải về ạ?"
Mẹ Cấn mỉm cười vuốt tóc của cô:
"Đúng vậy, con cứ ở lại chơi với ba và mẹ của con đi sáng mai mẹ sẽ cho tài xế đến đón con trở về."
Ba Trương nhàn nhạt đứng bên cạnh mẹ Trương nói:
"Vậy thì cảm ơn chị xui nhé, Tiểu Ni con mau cảm ơn mẹ chồng con đi."
Cô lại bị ngạc nhiên lần 2, nguyên chủ còn được gọi là Ni nữa sao?
Tuy có rất nhiều khuất mắc nhưng cô cũng không thể nào nói ra bên ngoài được chỉ có thể đành im lặng ngoan ngoãn nghe theo:
"Con cảm ơn mẹ."
Mẹ Cấn cười cười sau đó nói:
"Bây giờ tôi đi đây, anh chị và An An cũng đi vào bên trong đi không cần phải tiễn tôi như vậy đâu."
Khi mẹ Cấn chạy xe rời đi, ba Trương như một con người khác. Khi nãy còn nhàn nhạt nghiêm túc bây giờ hai chân mày cũng không đanh lại mà còn nhe răng cười xoa đầu cô:
"Con gái, chào mừng con lại về nhà."
Mẹ Trương nghe cũng mỉm cười, ba mẹ Trương khoác tay lên vai cô cùng nhau đi vào bên trong.
Ở lại chơi với ba mẹ Trương đến buổi chiều, lúc đầu cô vẫn còn có chút ngại ngùng.
Nhưng dần dần cô mới phát hiện nguyên chủ thật ra là một cô gái được Trương Gia nuông chiều từ nhỏ.
Trương Tuệ An khi càng tiếp xúc với ba mẹ của nguyên chủ cô lại càng cảm thấy gần gũi.
Nhìn cách mẹ Trương chăm sóc quan tâm nguyên chủ cô cũng đủ hiểu tính cách của nguyên chủ hẳn là chiếm đa số là từ mẹ.
Nguyên còn có một người anh trai năm nay đã sắp 28 tuổi. Bà còn nói anh hai cô lúc đám cưới của cô không kịp trở về.
Khi anh ấy trở về biết tin cô được gả đi vì liên hôn thương mại đã rất tức giận.
Trương Tuệ An từ đầu đến cuối cũng không biết nói gì. Chỉ "Vâng.", "Dạ." cùng lắm là chỉ mỉm cười cho qua.
Đến tối, lúc tới giờ ăn cơm từ bên trong phòng khách cô và mẹ Trương đang cùng nhau xem tạp chí thời trang thì nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài.
Mẹ Trương nhìn cô nhưng lại thấy cô vẫn còn đang thản nhiên xem tạp chí, nhíu mày hỏi:
"Bảo bối?"
Cô ngẩng đầu lên tươi cười hỏi:
"Dạ?"
Mẹ Trương khó hiểu hỏi cô:
"Thường ngày khi anh trai con về không phải con sẽ rất vui sao? Sao hôm nay con.."
Cô bị giật mình nhanh chóng biện minh:
"Dạ..do mấy tháng nay con cũng học cách trở nên điềm tĩnh hơn ạ. Dù sao con cũng đã lớn rồi."
Ba Trương đang một mình chơi cờ cũng nghe thấy cũng liền bênh vực cô:
"Bà cứ sao thế? Đến cả càng ngày con bé càng hiểu chuyện bà lại không vui sao? Đa nghi như vậy hoài bà xem đến cả con gái của bà mà bà cũng đa nghi nữa."
Mẹ Trương thở dài, đúng lúc Trương Húc đi vào bên trong khi nhìn thấy cô đang ngồi ở sô pha cũng không khỏi bất ngờ.
Trương Tuệ An nhìn chằm chằm Trương Hách cố gắng hết sức tự nhiên vui mừng gọi:
"A! Anh hai."
Trương Hách như pho tượng nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó đi đến đưa tay sờ trán của cô:
"Em bị sốt hả? Hay tên đó ăn hiếp em phải không có thì nói để anh xử nó."
Trương Tuệ An lắc đầu lia lịa nói:
"Dạ, đâu có đâu."
Trương Hách nhíu mày nghi ngờ đi lại ghế sô pha đơn ngồi. Ba Trương cũng không biết nói với hai mẹ con này như thế nào chỉ có thể bắt lực nói:
"Bảo bối nhà tôi bây giờ trông dịu dàng hơn chẳng lẽ như vậy thôi mà mấy người cũng bất ngờ như vậy hả?"
Trương Hách lúc này mới hết nhíu mày nhưng cô biết trong lòng của mọi người đều đang bắt đầu nghi ngờ cô rồi.
Cô có hơi lo lắng họ sẽ vạch trần cô ngay bây giờ nhưng không..
Trương Hách lại mỉm cười dịu dàng nói:
"Bảo bối, anh trai lúc đi Pháp có mua quà cho em để ở trên phòng. Lát nữa ăn xong khi đi ngủ hẳn mở ra xem nhé."
Trương Tuệ An thở phào trong lòng nhoẻn miệng cười tươi hết mức:
"Dạaaaaa."
...****************...
Cho tớ xin một + một theo dõi hoặc một vote để cho tớ một chút động lực để tiếp tục viết nhé
Ai ngờ mẹ Cấn ở bên cạnh nhẹ nhàng hỏi cô:
"Con có nhớ gia đình chưa? Hay là mẹ đưa con về thăm nhà nhé?"
Trương Tuệ An giật mình, giờ cô mới chợt nhớ từ lúc xuyên qua đến giờ cô cũng chưa từng được gặp mẹ của nguyên chủ.
Cô cũng khá tò mò về gia cảnh cùng với những người có thể sinh ra một người xinh đẹp như nguyên chủ.
Trương Tuệ An không do dự mà đồng ý:
"Dạ."
Mẹ Cấn cũng vui vẻ cầm lấy tay cô vỗ nhẹ rồi ngẩng đầu nói với tài xế:
"Mau quay xe đi đến Trương Gia."
Không biết vì sao bây giờ trong lòng cô lại có chút nôn nóng, dù sao bây giờ Trương Gia cũng là gia đình của cô.
Đoạn đường đi đến Trương Gia cũng chỉ đi mất khoảng 30 phút.
Đi đến trước cổng biệt thự của Trương Gia, cô và mẹ Cấn vừa mới bước ra thì đã thấy từ bên trong có hai người lớn cỡ tuổi trung niên một nam một nữ chạy ra.
Người phụ nữ trung niên nhưng trông có vẻ rất trẻ còn toát lên một khí chất cao quý đang mỉm cười hiền hậu trìu mến nhìn cô:
"Ây da, tiểu bảo bối nhà chúng ta về rồi."
Ách? Chẳng lẽ đây thật sự là mẹ của nguyên chủ sao? Còn người đàn ông?
Mẹ Cấn mỉm cười bắt tay với người đàn ông đối diện:
"Anh xui, hôm nay tôi đưa An An về đây để chơi với anh chị. Do con bé nói là con bé rất nhớ nhà."
Ồ!! Còn người này là ba của nguyên chủ sao?
AAAAAAA!!!!!!
Hèn gì họ lại tạo ra một cực phẩm như nguyên chủ. Mẹ trẻ trung, hiền hậu, sang trọng còn ba thì lại khí chất cao ngút trời.
Tuy họ vẫn có đôi chút những vết nhắn trên trán nhưng chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng không làm giảm đi nét đẹp của họ.
Trương Tuệ An còn cảm thấy tò mò về hai người này lúc còn trẻ.
Hẳn là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm. Nguyên chủ cũng đườn thừa hưởng tất cả những thứ này từ ba mẹ của cô ấy.
Lúc cô đang suy nghĩ nên không chú ý mẹ Cấn và ba mẹ Trương đang nói gì.
Chỉ khi mẹ Trương nắm lấy tay của cô khẽ nhẹ nhàng gọi cô:
"Tiểu bảo bối, tiểu bảo bối."
Cô giật mình, nhìn xung quanh cười ngượng.
Ba Trương cười lớn:
"Con chỉ mới gả đi được mấy tháng mà bây giờ về lại đây đã quên mất nhà của mình rồi hay sao lại ngơ ngác như vậy?"
Trương Tuệ An ngãi đầu cười cười giải thích:
"Dạ? Con chỉ là lâu rồi không về đây nên bây giờ mới có chút hoài niệm."
Mẹ Trương nãy giờ mới nhớ ra một việc, bà nhìn mẹ Cấn nói:
"Chị xui hay là chị cũng ở lại ăn cùng gia đình chúng tôi nhé?"
Mẹ Cấn nghiêm túc từ chối cẩn thận:
"Xin lỗi chị xui, tiếc quá giờ tôi còn có việc nên chỉ có thể để An An ở lại chơi với chị. "
Mẹ Trương mỉm cười nói:
"Vậy chị đi cẩn thận nhé."
Mẹ Cấn gật đầu:
"Cảm ơn chị nhé."
"À hôm nay chị cũng có thể giữ con bé ở lại đây ngủ với chị vài hôm."
Trương Tuệ An thoáng giật mình, Sao đó lại tự hỏi trong lòng đây mẹ chồng là genz sao?
Trương Tuệ An thấp giọng hỏi mẹ Cấn:
"Vậy đêm nay con không cần phải về ạ?"
Mẹ Cấn mỉm cười vuốt tóc của cô:
"Đúng vậy, con cứ ở lại chơi với ba và mẹ của con đi sáng mai mẹ sẽ cho tài xế đến đón con trở về."
Ba Trương nhàn nhạt đứng bên cạnh mẹ Trương nói:
"Vậy thì cảm ơn chị xui nhé, Tiểu Ni con mau cảm ơn mẹ chồng con đi."
Cô lại bị ngạc nhiên lần 2, nguyên chủ còn được gọi là Ni nữa sao?
Tuy có rất nhiều khuất mắc nhưng cô cũng không thể nào nói ra bên ngoài được chỉ có thể đành im lặng ngoan ngoãn nghe theo:
"Con cảm ơn mẹ."
Mẹ Cấn cười cười sau đó nói:
"Bây giờ tôi đi đây, anh chị và An An cũng đi vào bên trong đi không cần phải tiễn tôi như vậy đâu."
Khi mẹ Cấn chạy xe rời đi, ba Trương như một con người khác. Khi nãy còn nhàn nhạt nghiêm túc bây giờ hai chân mày cũng không đanh lại mà còn nhe răng cười xoa đầu cô:
"Con gái, chào mừng con lại về nhà."
Mẹ Trương nghe cũng mỉm cười, ba mẹ Trương khoác tay lên vai cô cùng nhau đi vào bên trong.
Ở lại chơi với ba mẹ Trương đến buổi chiều, lúc đầu cô vẫn còn có chút ngại ngùng.
Nhưng dần dần cô mới phát hiện nguyên chủ thật ra là một cô gái được Trương Gia nuông chiều từ nhỏ.
Trương Tuệ An khi càng tiếp xúc với ba mẹ của nguyên chủ cô lại càng cảm thấy gần gũi.
Nhìn cách mẹ Trương chăm sóc quan tâm nguyên chủ cô cũng đủ hiểu tính cách của nguyên chủ hẳn là chiếm đa số là từ mẹ.
Nguyên còn có một người anh trai năm nay đã sắp 28 tuổi. Bà còn nói anh hai cô lúc đám cưới của cô không kịp trở về.
Khi anh ấy trở về biết tin cô được gả đi vì liên hôn thương mại đã rất tức giận.
Trương Tuệ An từ đầu đến cuối cũng không biết nói gì. Chỉ "Vâng.", "Dạ." cùng lắm là chỉ mỉm cười cho qua.
Đến tối, lúc tới giờ ăn cơm từ bên trong phòng khách cô và mẹ Trương đang cùng nhau xem tạp chí thời trang thì nghe thấy tiếng xe ở bên ngoài.
Mẹ Trương nhìn cô nhưng lại thấy cô vẫn còn đang thản nhiên xem tạp chí, nhíu mày hỏi:
"Bảo bối?"
Cô ngẩng đầu lên tươi cười hỏi:
"Dạ?"
Mẹ Trương khó hiểu hỏi cô:
"Thường ngày khi anh trai con về không phải con sẽ rất vui sao? Sao hôm nay con.."
Cô bị giật mình nhanh chóng biện minh:
"Dạ..do mấy tháng nay con cũng học cách trở nên điềm tĩnh hơn ạ. Dù sao con cũng đã lớn rồi."
Ba Trương đang một mình chơi cờ cũng nghe thấy cũng liền bênh vực cô:
"Bà cứ sao thế? Đến cả càng ngày con bé càng hiểu chuyện bà lại không vui sao? Đa nghi như vậy hoài bà xem đến cả con gái của bà mà bà cũng đa nghi nữa."
Mẹ Trương thở dài, đúng lúc Trương Húc đi vào bên trong khi nhìn thấy cô đang ngồi ở sô pha cũng không khỏi bất ngờ.
Trương Tuệ An nhìn chằm chằm Trương Hách cố gắng hết sức tự nhiên vui mừng gọi:
"A! Anh hai."
Trương Hách như pho tượng nhìn chằm chằm cô một lúc, sau đó đi đến đưa tay sờ trán của cô:
"Em bị sốt hả? Hay tên đó ăn hiếp em phải không có thì nói để anh xử nó."
Trương Tuệ An lắc đầu lia lịa nói:
"Dạ, đâu có đâu."
Trương Hách nhíu mày nghi ngờ đi lại ghế sô pha đơn ngồi. Ba Trương cũng không biết nói với hai mẹ con này như thế nào chỉ có thể bắt lực nói:
"Bảo bối nhà tôi bây giờ trông dịu dàng hơn chẳng lẽ như vậy thôi mà mấy người cũng bất ngờ như vậy hả?"
Trương Hách lúc này mới hết nhíu mày nhưng cô biết trong lòng của mọi người đều đang bắt đầu nghi ngờ cô rồi.
Cô có hơi lo lắng họ sẽ vạch trần cô ngay bây giờ nhưng không..
Trương Hách lại mỉm cười dịu dàng nói:
"Bảo bối, anh trai lúc đi Pháp có mua quà cho em để ở trên phòng. Lát nữa ăn xong khi đi ngủ hẳn mở ra xem nhé."
Trương Tuệ An thở phào trong lòng nhoẻn miệng cười tươi hết mức:
"Dạaaaaa."
...****************...
Cho tớ xin một + một theo dõi hoặc một vote để cho tớ một chút động lực để tiếp tục viết nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất