Thư Tình Gửi Tần Thúc

Chương 23

Trước Sau
Sở Dịch sửng sốt tại chỗ, câu nói này khiến tâm tình của cậu tức thì xấu đi, nhưng không thể phủ nhận, cậu rất muốn nghe tiếp, tuy rằng trực giác mách bảo những câu tiếp theo có thể còn nghiêm trọng hơn.

Cậu đứng không nhúc nhích, trợ lý nói tiếp: “Tần Hữu là con trai độc nhất của ba đời con một, từ nhỏ đã được Tần lão gia bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, chính ông chủ vẫn luôn rõ ràng trọng trách trên vai mình là như thế nào, ông chủ lý trí tỉnh táo hơn nữa còn cố chấp, cơ bản không thể vì ai mà thay đổi.”

Thần sắc nói chuyện của vị trợ lý này có phần ngưng trọng, thoạt nhìn giống như là một người có tâm tư từ trước, cũng không phải là nhất thời nảy lòng tham.

Dáng cười của Sở Dịch mất đi, vốn muốn hỏi một chút tại sao lại nói những lời này với cậu, nhưng nói không nên lời, há miệng, một chữ cũng không phát ra được.

Không để ý cậu đang ngốc lăng, trợ lý còn nói: “Người như ông chủ, có thể dùng hết khả năng để đối tốt với cậu, nhưng nếu như nghĩ rằng ông chủ sẽ vì cậu mà phá vỡ mục tiêu sống mấy chục năm qua của mình, cậu sớm muộn rồi cũng phải thất vọng thôi, Sở Dịch. “

Câu này thực sự khẳng định vị trợ lý này thực sự nghĩ cậu đối với Tần Hữu có một loại chờ mong khác.

“Cảnh Trình ca….” Sở Dịch theo bản năng mở miệng phản bác.

Người đối diện lại không cho cậu cơ hội nói xong.

“Người như bọn họ nhất định sẽ kết hôn sinh con, hơn nữa cuối cùng có thể là đám cưới chính trị/thương mại, hắn cần người thừa kế. Bản thân Tần Hữu cũng rất rõ ràng hắn phải đi con đường nào, không phải là vội vã tiếp thu, mà là chính hắn cũng hiểu được đó là chuyện đương nhiên.”

“Đã từng có một người có xuất thân giống như Tần Hữu, vì yêu mà tâm hồn khư khư cố chấp mà cưới người mình không nên cưới, Tần Hữu nói về người này chỉ có tám chữ, cố chấp hoa mắt, hại người hại mình.”

Vị trợ lý giống như một hơi nói ra những lời này, đương nhiên còn có một vài điều hắn không nói.

Cố chấp hoa mắt, hại người hại mình, người bị Tần Hữu không nể mặt mà hạ thấp đến không đáng một đồng tiền này, chính là cha ruột của Tần Hữu.

Tần Hữu đời này, người hắn ghét nhất chính là cha mình, bản thân hắn sao có thể dẫm vào vết xe đổ đó được.

Chuyện bí mật trong các gia tộc không thể đơn giản nói cho người ngoài được, bản thân trợ lý cũng biết là chỉ có thể nói đến mức này, cũng đã coi như là phạm vào kiêng kỵ của Tần Hữu.

Hắn một phen nói cho hết lời, chỉ chốc lát, Sở Dịch nở nụ cười, “Cảnh Trình ca, anh hiểu lầm rồi, nhưng cảm ơn anh, em biết là vì anh muốn tốt cho em.”

Sở Dịch tuy rằng cười đến miễn cưỡng, nhưng một tiếng cảm ơn này đúng là thành khẩn có thừa, trợ lý cũng chỉ mong những lời này lọt tai Sở Dịch, nếu không phải vì thích đứa nhỏ này, không đành lòng nhìn Sở Dịch hãm sâu vào đám bùn, hắn sẽ không mạo hiểm nói về Tần Hữu sau lưng người ta như này.

Như buổi tối hôm trước, Sở Dịch dùng ánh mắt như vậy đòi Tần Hữu dẫn cậu theo tới gay bar, là vì cái gì, hắn cũng không phải không nhìn ra.

Đây không phải là lần đầu tiên Sở Dịch bị người nói rõ về điều này cũng như cảnh cáo không nên động tâm với Tần Hữu, lúc trước Triệu Ly Hạ cũng từng nói như vậy, Tần Hữu cuối cùng cũng phải kết hôn với phụ nữ rồi sinh con, hơn nữa chuyện này cũng chỉ có thể trì hoãn thêm một hai năm nữa.

Sở Dịch còn tinh tường nhớ kỹ, lúc đó nghe xong Triệu Ly Hạ nói, bản thân còn âm thầm cảm thán đấy là lo lắng vô căn cứ, thiên hạ cứ lo xa.

Thế nhưng, ngày hôm nay, khi trợ lý nói nhưng muốn khắc sâu hơn, trong lòng cậu lại nghĩ khác, cảm giác rất khó nói, như là bị người ta dội một gáo nước lạnh.

Ban đêm, Sở Dịch ở trong phòng tập thể thao mấy giờ liền, mồ hôi toát ra như tắm, lúc lên lầu đi ngang qua phòng sinh hoạt, thấy Tần Hữu nghiêng người dựa vào ghế salon xem tin tức tài chính kinh tế.

Sở Dịch lên tiếng chào, trực tiếp đi về phòng, Tần Hữu nhìn thái dương y còn dính đầy mồ hôi, ngay cả tóc cũng bết lại, liền gọi cậu, “Lau mồ hôi xong rồi tắm.”

Sở Dịch dừng bước, đem khăn mặt vắt trên cổ, vòng qua bàn trà và TV, ở bên cửa sổ liền tùy tiện ngồi xuống.

Ở trong không gian không tính lớn, mỗi một động tác đều giữ vững một khoảng cách nhất định với Tần Hữu, cậu bình thường sợ nhất là đi qua trước mặt người khác sau khi vừa vận động, mùi mồ hôi thực sự không quá thoải mái.

Khuỷu tay Tần Hữu chống trên tay ghế, ánh mắt vẫn rơi vào trên người cậu, tuy rằng không cười, nhưng đôi mắt đen như mực, lại ánh lên nét ôn hòa giống như hơi ấm xua tan hơi gió lạnh.

Sở Dịch ngồi dưới đất, cười nhạt với hắn, nhưng rất nhanh, ánh mắt lóe ra điều gì đó, ý cười cũng chậm rãi biến mất, đem mặt quay về phía màn ảnh vô tuyến.

Qua mấy phút, bản tin cũng qua, đến giờ quảng cáo.

Hai người trầm mặc hồi lâu, đúng lúc phát quảng cáo đồ dùng làm bếp, trên màn ảnh xuất hiện hai khuôn mặt Sở Dịch đều rất quen thuộc, là một đôi vợ chồng ngôi sao.

Mười lăm giây ngắn ngủi, hai người đem thế giới tình yêu của hai người trình diễn vô cùng nhuần nhuyễn, Sở Dịch mắt nhìn chằm chằm TV, cười nói: “Vợ chồng bọn họ mà lại nhận quảng cáo này.”

“Cậu biết hai người này?” Tần Hữu nói.



Sở Dịch rất nhanh trả lời, “Lúc mới vào nghề, bộ phim truyền hình đầu tiên tôi đóng, hai người bọn họ là diễn viên chính.”

“Vợ chồng Kỳ tiến bối vẫn rất ân ái, trước đây ở kịch tổ cũng vậy, cái quảng cáo này cũng là bản sắc diễn của họ.”

Tần Hữu kỳ thực cũng không quan tâm chuyện của người khác, nhưng Sở Dịch muốn nói, hắn cũng nguyện ý nghe tiếp.

Vốn cho rằng Sở Dịch còn muốn nói về cặp vợ chồng hoàn toàn xa lạ với hắn, nhưng đột nhiên Sở Dịch quay đầu cười nhìn hắn: “Chồng hát vợ khen hay, người bên ngoài như thế, nói qua nói lại, chú Tần, chú nghĩ chú sẽ cưới một cô vợ thế nào?”

Tần Hữu cũng không suy nghĩ cẩn trọng vì sao trọng tâm câu chuyện lại đột nhiên rơi vào người hắn, Sở Dịch đổi chủ đề rất là tự nhiên, thế nhưng, bị Sở Dịch hỏi vấn đề này, trong nháy mắt, tư vị trong lòng cũng khó diễn tả, tựa như bị ai gõ nhẹ vào trí óc.

Tần Hữu vốn nghĩ loại vấn đề này không cần phải trả lời, nhưng Sở Dịch hỏi xong vẫn duy trì tư thế quay đầu nhìn hắn, không hề chớp mắt. Đôi mắt trong suốt như nước của Sở Dịch, Tần Hữu suy nghĩ trong chốc lát, ngồi thẳng người, ánh mắt nhìn vào khoảng không phía trước, trầm giọng nói: “Là người phải đủ thanh tỉnh, đủ lý trí, có thể tiếp thu bản chất của đám cưới này, sau này cũng không chờ mong điều gì phi thực tế.”

Nói cũng chỉ có thể nói đến đây, Sở Dịch đối với hai chữ tình cảm là vô cùng trong sáng và nhiệt tình, Tần Hữu không trông cậy cậu có thể hiểu được kiểu hôn nhân như tường kính là thế nào.

Tần Hữu cũng biết mình quá mức đạm mạc, cái không khí hòa thuận vui vẻ trong đoạn quảng cáo vừa rồi, hắn không muốn.

Hắn không tiếp thu được chuyện có một người khác dùng bất kỳ thân phận nào đối với chuyện của hắn mà khoa chân múa tay, nếu không phải vì thân phận cùng gia thế quyết định hắn phải kết hôn, hắn thật sự muốn độc thân cả đời, hắn cũng không thích bị bất luận kẻ nào cắt đứt cuộc sống của mình.

Người điên cuồng vì hai chữ tình cảm này, hắn đã gặp qua, người kia bị người khác khinh thường lại khiến một người bị hủy cuộc sống.

Đương nhiên, hắn cũng không đi lừa dối phụ nữ, đối với những người bình thường thì sẽ không chấp nhận người tình lãnh đạm, trước đó hai người phải hiểu rõ ràng bản chất sự việc đồng thời phải được thực hiện trên cơ sở ngươi tình ta nguyện.

Bằng không sẽ để lại hậu hoạn khôn lường, đây cũng là nguyên nhân mà tới tận bây giờ hắn vẫn chưa thành hôn.

Tần Hữu đối với chuyện hôn nhân của mình vô cùng bàng quang, nhưng sau khi nói xong câu nói kia với Sở Dịch, trong đầu lại có điểm phiền muộn, giống như những chữ kia đã đem hắn đâm thủng một lỗ.

Hắn không rõ vì sao lại có loại cảm giác này, thân thể thoáng nghiêng về phía trước, đặt tay trên đầu gối, lông mày anh tuấn nhanh chóng nhấc lên.

Kỳ thực Tần Hữu nói cái gì cũng không quan trọng, chỉ là vấn đề này đã có đáp án, những điều trợ lý nói hôm nay, nửa phần không giả dối.

Sở Dịch trong nháy mắt muốn hỏi Tần Hữu, lẽ nào trong suốt cuộc đời của hắn cho đến bây giờ, hơn ba mươi năm, hắn cũng chưa từng hi vọng sẽ có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm sao?

Nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Hữu, cậu cuối cùng cái gì cũng không nói.

Tay chống xuống đất đứng lên, vỗ vỗ nếp uốn trên quần, cười đến vẻ mặt dương quang mà nói với Tần Hữu: “Bụng có hơi đói, tôi đi xem có gì ăn không.”

Tần Hữu ngẩn người, ừ một tiếng xem như trả lời, Sở Dịch xoay người chạy xuống lầu.

Cũng không lâu lắm, Sở Dịch đi lên, cầm trong tay một gói bánh quy, đặt trước mặt Tần Hữu: “Ngày hôm nay tôi mệt quá, chỉ muốn nằm vật ra, không có khí lực làm bữa khuya, chú Tần, đêm nay chú tạm ăn cái này đi.”

Tần Hữu quen ngủ muộn, bởi vậy khi Sở Dịch có nhà, bình thường sẽ làm chút thức ăn đêm cho hắn lấp bụng.

Tần Hữu lúc này mới hoàn hồn, nhìn gói bánh trên bàn, từng cái bánh màu đen trắng, trong còn có nhân: “Không cần, tôi không đói.”

Ý tứ của hắn là, Sở Dịch mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, hắn cũng không phải mỗi buổi tối đều cần ăn khuya.

Ai biết vừa dứt lời, Sở Dịch liền làm bộ xoay người: “Vậy để tôi làm đi, nấu bát mì cũng không mất bao lâu, chú xem tivi đi, rất nhanh là có.”

Tần Hữu đâu nhẫn tâm lại để cậu lăn qua lộn lại cái phòng bếp, nhanh tay níu lại cánh tay Sở Dịch, thái độ không được xía vào mà nói: “Đừng đi, tôi ăn cái này cũng được.”

Đang nói, buông cánh tay Sở Dịch ra, từ trong túi lấy ra một cái bánh, không hề nghĩ ngợi mà đưa đến bên mép.

Cắn được hơn nửa cái, thần sắc Tần Hữu cứng lại.

Miệng đầy vị kem đánh răng.

Đảo mắt chỉ thấy Sở Dịch lưu loát chạy thẳng vào phòng, Tần Hữu chậm rãi đứng lên, xoay người nheo mắt nhìn Sở Dịch, Sở Dịch nhô đầu ra ngoài cửa, cánh cửa cùng khung cửa vốn chỉ giữ lại một khoảng cách nhỏ, dần dần khép lại.



Đứa trẻ nghịch ngợm này là con nhà ai, sao có thể nghĩ ra trò này? Nhưng Tần Hữu cũng không nhổ ra miếng bánh vị kem đánh răng này, hắn sống đến bây giờ, người đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời hắn, lại không để hắn nghĩ người đó là người quấy rối, cũng chỉ có mình Sở Dịch.

Tần Hữu chậm rãi nhai bánh quy kem đánh răng rồi nuốt xuống, khóe môi tạo nên nụ cười nhiều ít có điểm bất đắc dĩ.

Khoảng giữa tháng tư, “Thành phố không bóng đêm” chính thức khởi quay tại S thị, Sở Dịch công việc cấp tốc bù lu bù loa lên, những chuyện bực bội tạm thời gác lại.

Vào ngày quay thứ hai, có một phân cảnh, là nhân vật nữ chính bị người có dụng tâm dẫn đường, phải chứng kiến hình ảnh bạn trai mình đang cùng một người phụ nữ khác đính hôn.

Nhân vật nữ chính vốn là một diễn viên có thực lực, nhưng cũng có thể do tâm tình hôm nay không tốt, trạng thái vẫn không tốt, một buổi sáng NG vô số lần, không diễn được như kết quả mong muốn của Yến Thu Hồng.

Nhân vật của Sở Dịch là bạn thân của nam chính, bởi vậy ở trong phòng tiệc làm bối cảnh tới trưa.

Nội dung cẩu huyết như vậy, lẽ ra với cậu mà nói coi như là không quá khó xem, nhưng một cảnh diễn đi diễn lại nhiều lần, không biết tại sao, tâm tình của cậu cũng trở nên không tốt.

Giờ cơm trưa, quay phim tạm thời dừng lại.

Sở Dịch chỉ và hai miếng rồi để xuống.

Ngẩng đầu, thấy Yến Thu Hồng đang ngồi ở màn hình quay phim nói gì đó, hai bên trái phải còn vây quanh vài người, nữ chính cũng ngồi ở bên cạnh, rất hiển nhiên là đang nói về cảnh vừa rồi.

Sở Dịch đứng dậy, đi tới nép một bên đứng xem, lúc này mới phát hiện Yến Thu Hồng cho bọn họ xem lại một bộ phim cũ, phân cảnh tình cảm này so với vở kịch hôm nay rất tương tự.

Yến Thu Hồng vừa xem vừa giải thích cho diễn viên nữ: “Xem, chính là như vậy, thấy biểu tình của Yến Hoan không? Vẫn có tình nhưng không quá khoa trương.”

Yến Hoan là một diễn viên nữ nổi tiếng, gạo cội trong giới, thập niên bảy mươi cũng chính là thời thanh xuân của bà, từng có một lần đặc biệt nổi danh, nói theo cách bây giờ là nữ thần quốc dân, nhưng khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, bà lại mai danh ẩn tích trước công chúng, người trong giới nghe đồn là bà đã lấy chồng, và đã chết bệnh.

Nhưng, mặc kệ Yến Hoa đã từng diễn lâu rồi, nhưng khiến một diễn viên khác đi mô phỏng lại cách diễn của người khác, loại việc này kỳ thực rất đắc tội người ta, chỉ sợ chỉ có mình Yến Thu Hồng làm được.

Sở Dịch nghĩ cậu cũng không nên vây xem, đang tính xoay người rời đi.

Yến Thu Hồng đã nói xong cảnh quay, quay đầu vẫy tay với y: “Sở Dịch, cậu lại xem.”

Lúc này, những người bên cạnh hắn đã rời đi, Sở Dịch bị điểm tên, không thể làm gì khác hơn là tuân theo.

Trên màn ảnh, bộ phim vẫn còn tiếp tục, Yến Thu Hồng chỉ vào một bên ghế để cậu ngồi, ánh mắt lại quay lại màn hình, đắc ý nói: “Thế nào, hẳn là quá kinh điển đi?”

Đúng lúc là một cảnh đặc tả Yến Hoan, Sở Dịch kỳ thực không quá thích bà, nguyên nhân lại có chút buồn cười, đã từng có một người con gái khiến cậu hận tới mức chỉ muốn lột da, so với Yến Hoan lúc còn trẻ có bảy tám phần tương tự.

Nhưng Sở Dịch cũng từng nghe Yến Thu Hồng nói mình là cháu ngoại trai của Yến Hoan, cậu gật đầu, khóe miệng khẽ cong lên: “Đúng vậy, mấy chục năm qua cũng không có người vượt qua được.”

Yến Thu Hồng nhìn hắn một lát: “Sao tôi lại thấy lời này của cậu giống như nghĩ một đằng nói một nẻo vậy? Với tôi thì không sao, nhưng trước mặt Tần Hữu, nhắc tới người này, nghìn vạn lần đừng có dùng vẻ mặt này, biết không?”

“Ai?” Sở Dịch ngây ngẩn cả người.

“Cậu không thấy tôi và Tần Hữu có mắt lớn lên rất giống nhau sao?”

Sở Dịch há miệng: “Bà ấy, với chú Tần, là….”

“Mẹ ruột!” Yến Thu Hồng rất nhanh trả lời.

Ta thiên!

Sở Dịch giật mình mở to mắt, đây chính là hoàn toàn chưa được nghe tới.

Yến Thu Hồng ý vị thâm trường nói: “Vốn Tần Hữu không thích cùng người khác nói lung tung về chuyện này, hắn đối với cậu cũng không giống như đối với người ngoài.”

Nghe được câu này, Sở Dịch lúc này ngay cả giật mình cũng không có, trong ngực tim đập thình thịch.

Đối Yến Thu Hồng miễn cưỡng cười một chút, đứng lên: “Sắp tới giờ quay chiều, tôi đi chỉnh trang lại.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau