Chương 27
Tần Hữu mới vừa xuống xe, liền nghe thấy từ trong rừng truyền tới âm thanh huyên náo.
Đỗ bên đường là vài chiếc xe của đoàn làm phim, đang lúc nói chuyện liền thấy từ xa có mấy người như đang đỡ một ai đó từ trong rừng đi ra.
Tần Hữu không thấy rõ người đang được đỡ ở giữa. Mơ hồ nghe thấy có người nói: “Chậm một chút, tay bên kia cậu giơ lên một chút”
Tiếp đến liền có tiếng của người khác: “Trước nghĩ cách cầm máu đã.”
Là có người đóng phim bị thương sao?
Tần Hữu trong lòng đột nhiên căng thẳng, nói với lái xe đang chuẩn bị rời đi: “Cậu đợi ở đây”. Ngay lập tức liền hướng đám người kia đi tới.
Mấy người kia đang đi tới bãi đỗ xe, Tần Hữu càng đến gần tim đập càng nhanh, hắn nhìn thấy bọn họ là đang hướng tới chiếc BMW X5.
Là xe Sở Dịch.
Tần Hữu xác định hắn không nhìn lầm, bước chân nhanh hơn, cỏ dại ven đường cũng loang lổ vết máu.
Khi mấy người đó mở cửa xe, đem người dìu vào trong xe, Tần Hữu liền đi tới trước ghế sau, đẩy ra người người đang đứng quanh, bản thân tiến lên nhìn vào trong xe.
Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt Tần Hữu trở nên sâu thẳm tựa như bờ vực không đáy, môi mỏng mím chặt, lạnh như băng.
Hắn nhìn thấy, Sở Dịch ngồi ở phía sau, một chân từ đầu gối trở xuống cẩn thận treo móc dựa vào ghế bên cạnh, cẳng chân cùng mắt cá chân đều nhẹ nhàng buông thõng, không dám dùng sức.
Tay phải dùng chiếc khăn thật dài bao lấy tay trái, lòng bàn tay trái một mảnh máu thịt be bét, máu đã nhuộm đỏ cả chiếc khăn, nhìn thấy mà giật mình.
Người bên cạnh bị Tần Hữu đẩy ra cũng chính là Yến Thu Hồng, lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Tần tiên sinh.”
Sở Dịch nghe tiếng ngẩng đầu, khuôn mặt không còn huyết sắc, bên má còn có mấy vết máu nhỏ.
Thời điểm nhìn thấy Tần Hữu, thần sắc còn có chút kinh hoàng, ngạc nhiên trong chốc lát, trong mắt hơi nước nhanh chóng ngưng tụ, khóe môi lại tạo ra một nụ cười, “Chú Tần.”
Yến Thu Hồng cũng rất nhanh theo tới, lúc này chính là Tần Hữu nắm lấy tay Sở Dịch, vén khăn lên nhìn vào một mảnh máu thịt be bét do bị mảnh kính cứa vào trong lòng bàn tay cậu.
Sở Dịch không nói tiếng nào, Tần Hữu chắc chắn cậu là đang nhẫn nhịn đau, tình huống trước mắt nên xử lý vết thương trước, thân thủ nâng đỡ Sở Dịch, “Đi.”
Chân Sở Dịch cũng bị thương, ở trong xe hắn sẽ rộng rãi hơn, còn xe Sở Dịch chỉ có thể nhờ người khác lái về.
Về phần khác, sẽ thanh toán sau.
Nhìn Tần Hữu một mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Yến Thu Hồng biết hắn đây chính là phi thường mất hứng.
Tần Hữu đỡ Sở Dịch đến xe hắn bên kia đi, Yến Thu Hồng đi bên cạnh, ngoan ngoãn mà báo cáo: “May mà cậu ấy lanh lợi, bằng không thì cũng không chỉ là thương tổn tay chân đơn giản như vậy được.”
Vừa là báo cáo vừa là an ủi, bởi vì, lúc đó Sở Dịch cũng phản ứng rất nhanh, tay chống xuống đất lăn sang một bên
Nếu không, cứ như vậy mà mạnh mẽ ngã xuống, eo của cậu liền trực tiếp rơi xuống bình rượu bị đập nát, thủy tinh cứng lại cực kỳ sắc nhọn, theo quán tính trọng lực mà ngã xuống chắc chắn sẽ đâm thủng eo.
Thực sự là muốn thương tổn nội tạng, đừng nói là không diễn được nữa, ngay cả mạng nhỏ cũng có thể mất.
Sở Dịch sắc mặt trắng nhợt, không lên tiếng.
Tần Hữu đỡ cậu đi về phía trước, bước chân không ngừng lại, ánh mắt trầm hơn, hắn thậm chí còn không liếc Yến Thu Hồng một cái, nói một cách lạnh lùng: “Nói thẳng, có phải là ngẫu nhiên không.”
Yến Thu Hồng không có che giấu, có một số việc quả thật cũng không cần thiết giấu giếm.
Ngắn ngủi hai câu nói ngày hôm nay việc quay phim có chút bất thường, sắc mặt Tần Hữu có thể nói là mây đen giăng kín, ánh mắt dùng từ lạnh lẽo cũng không diễn tả được hết.
Yến Thu Hồng nói xong cũng bị người gọi đi, Tần Hữu nâng Sở Dịch tiếp tục đi về phía trước.
Sở Dịch liếc nhìn lông mày đang nhíu chặt, nhẫn nhịn cảm giác đau như bị lửa đốt trong lòng bàn tay, cậy mạnh trấn an: “Chú Tần, chuyện này nếu thực là do Tưởng Lan làm ra, vậy chính là vì tôi khiến hắn phải khiếp sợ, bằng không hắn cũng không dám bí quá hóa liều. Hơn nữa, thân thủ của tôi gọn gàng như vậy, cũng không giống như hắn tính toán. Như thế nào, không phải là tôi thực lợi hại đi. ”
Nói xong còn nháy mắt mấy cái với Tần Hữu.
Bình thường khi nhìn cậu làm điệu bộ này liền thấy thích, mà giờ khắc này, trên khuôn mặt không có một tia buông lỏng, cũng không trả lời, bầu không khí nhất thời lúng túng.
May mắn lúc này đã tới xe, tài xế nhanh chóng mở cửa sau.
Vẫn luôn trầm mặc không nói, Tần Hữu như tượng băng lúc Sở Dịch cúi người chui vào xe, nhanh nhẹn lấy tay bảo vệ đỉnh đầu của cậu.
Cho dù cực lực nhẫn nại cùng cẩn thận, lúc Sở Dịch được nâng vào trong xe vẫn không tránh khỏi động vào mắt cá chân, trong miệng liền tê một tiếng.
Tần Hữu trầm giọng nói: “Trước tiên đừng lái xe.” Ngữ khí không có một tia nhiệt độ.
Nói xong, để Sở Dịch ngồi ổn định tại băng ghế sau, Tần Hữu liền ngồi xổm xuống chếch cậu một chút, một tay nâng bàn chân bị thương của Sở Dịch, thay cậu cởi giày.
Thân hình cao lớn của Tần Hữu, lúc này lại chen vào chỗ giữa hai hàng ghế, không tính là rộng rãi, nên rất là chật chội, nhưng hắn không hề hay biết.
Một tay nâng cẳng chân Sở dịch, một tay khác không nặng không nhẹ xoa xoa mắt cá chân vài lần, “Chỗ này đau?”
Lúc Tần Hữu hỏi câu này, giọng nói đã có chút mềm mại, biểu tình tuy rằng lạnh lẽo, nhưng hắn ngẩng đầu, nhìn vào trong hai mắt Sở Dịch, sương mù mờ mịt thể hiện rõ sự lo lắng của hắn.
Rõ ràng như vậy, không hề che giấu, Sở Dịch tối nghĩa mỏ miệng: “Phải”. Cậu, tất cả đều nghẹn ở cổ họng.
Tần Hữu liền cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn mắt cá chân bị thương của cậu.
Hai tay nâng lên, cẩn thận xoa xoa, giống như đang đối xử với thứ quý trọng nhất của cả đời hắn vậy.
Sở Dịch yên lặng nhìn mái tóc đen nhánh của Tần Hữu, trong đầu giống như có núi lửa đang phun trào, lửa nóng khuấy động, đồng thời cũng đắng chát không chịu nổi.
Thế giới này không có ai có thể như Tần Hữu khiến cậu cảm thấy như vậy.
Giống như đó là cả thể giới của cậu, giống như hắn đã dung nhập vào trong từng huyết mạch của cậu, không thể phân tách.
Giống như vì tình cảm ấm áp bên dưới vẻ ngoài băng lãnh đó, không thể rời xa, chỉ có thể ghi lòng tạc dạ.
Sở Dịch biết rất rõ tương lai của Tần Hữu sẽ đi về đâu, cậu cũng biết một người đàn ông vẫn luôn kiên trì với quan điểm sống của mình trong hơn ba mươi năm qua sẽ rất khó vì ai mà thay đổi.
Nhưng, trong nháy mắt, mặc dù biết bản thân đang rất tham lam, nhưng cậu thật sự muốn hỏi Tần Hữu.
Nếu đã quý trọng như vậy, liệu có thể vì cậu mà tạo ra ngoại lệ.
Nhưng không đợi Sở Dịch hỏi, Tần Hữu đột nhiên lên tiếng: “Kiên nhẫn một chút.”
Cùng lúc đó mắt cá chân bị một lực đạo không nhỏ vặn lại, đau đớn đột nhiên kéo tới.
Sở Dịch đau rên lên một tiếng, nhe răng nhếch miệng. Cậu sao lại không biết Tần Hữu còn có thể nắn xương?
Cậu bị đau đến muốn khóc, cũng thật là, ghi lòng tạc dạ.
Buổi tối, Sở Dịch rửa tay trong phòng ngủ..
Cậu khom lưng đứng ở trước bồn rửa tay, đầu vẫn luôn cúi dưới vòi nước, tay khi đến bệnh viện được gắp hết mảnh kính, sau lại băng bó giống như cái bánh chưng được cẩn thận buộc chặt nút thắt để sau lưng.
Nước ấm từ vòi nước ào ào chảy ra, Tần Hữu đứng ở một bên, tay áo cuốn lên, dứt khoát đem nước làm ẩm mái tóc của cậu.
Sở Dịch mặc trên người áo ngủ, cũng đã tắm qua, cơm nước xong liền dùng màng bọc thực phẩm bọc lại cánh tay bị thương, sớm biết Tần Hữu lo lắng cho thương thế của cậu, cậu đã để dành cho Tần Hữu làm,
Tưởng tượng như vậy khiến bản thân không có mặt mũi lắm, cũng may đầu đã cúi thấp, có biến đỏ cũng không ai hay.
“Lỗ tai có bị vào nước không?” Cậu nghe thấy Tần Hữu hỏi.
“Không.” Sở Dịch nói.
Cơ hồ là đồng thời, cậu cảm giác được một tia ấm áp ẩm ướt thuận theo cổ áo mà chảy vào trong.
Sở Dịch giơ tay lau khuôn mặt đã ướt đẫm, thừa dịp lỗ mũi chưa bị nước chảy vô, cấp tốc hít vào một hơi thật dài.
Được nha, độ thuần thục của chú Tần nhà cậu còn cần phải rèn luyện nhiều, nhưng sự nhiệt tình lại khiến người cảm động.
Hơn nữa, động tác còn rất nhanh, trong chốc lát, dầu gội đầu đã tạo thành một lớp bọt lớn trên đầu Sở Dịch, Tần Hữu liền dùng sức mà vò đầu cậu, hỏi: “Có mạnh tay quá không?”
“Vừa vặn”. Sở Dịch nhắm chặt hai mắt, hình như có cái gì đó chảy vào trong miệng.
Lúc đầu là vị mặn, sau lại đắng, Sở Dịch cảm thấy hòa thuận vui vẻ ấm áp, giống như chú mèo con được vuốt lông, nhưng vẫn nhíu mày mà dùng đầu lưỡi vội vàng ói ra.
Hóa ra nước gội đầu là cái vị này, ngày hôm nay xem như là được mở mang đầu óc.
Cuối cùng cũng gội xong, Tần Hữu hoàn hảo làm tới bước cuối cùng, sấy khô tóc, Sở Dịch ngồi xếp bằng trên giường, có thể ánh đèn vàng trong phòng quá kiều diễm ấm áp, khiến cậu vô cớ nhớ tới cái ngày Tần Hữu bị đau dạ dày phải nhập viện. Đêm dó bọn họ đã ôm nhau ngủ.
Tiếng máy sấy tóc ong ong vang lên, bàn tay ấm áp rộng lớn của Tần Hữu xoa xoa mái tóc cậu, Sở Dịch có chút buồn ngủ, xong lại hoảng hốt khi thấy tựa hồ toàn bộ thân thể cậu đều bị thổi nóng.
Ngẫm nghĩ lại một chút, kỳ thực cậu cũng không bị thương ở chỗ nào quan trọng đúng không?
Nghiêng đầu nhìn một chút cái bóng dưới đất của Tần Hữu , Sở Dịch chậm chạp đảo vòng mắt, nhấc lên cánh tay bị thương được băng bó thành cái bánh chưng, quơ quơ trước mặt Tần Hữu.
“Chú Tần, buổi tối vết thương ngứa, không được gãi sao?”
Rất cần một người tới đè lại nha!
Tần Hữu từ phía sau nhìn đến đường cằm tinh xảo của Sở Dịch: “Thời điểm lên da non mới ngứa.”
Sở Dịch bị hắn đáp lời, cái này nha, hình như là đúng.
Tóc được sấy khô, Tần Hữu tắt máy, đứng lên đúng lúc Sở Dịch cũng quay đầu lại nhìn hắn.
Ánh mắt Sở Dịch nhìn về phía hắn có chút thất vọng, tối nghĩa, Tần Hữu giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì, đem máy sấy để lên tủ đầu giường, ôn hòa hỏi: “Chuyện chiều này, dọa cậu sợ sao?”
Nghe đâu có người sau khi bị kinh sợ, xác thực sẽ có chút bóng ma tâm lý, hắn không biết bóng ma trong lòng Sở Dịch lớn tới đâu, khiến cho cậu nghĩ tới lại không dám ngủ một mình?
Sở Dịch vốn là rũ mắt, nghe nói như thế ánh mắt tức thì sáng lên, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Tần Hữu, cười ha hả: “Sao có thể, tôi dù sao cũng lớn rồi mà.”
Nói xong dời ánh mắt đi chỗ khác, sau liền giơ tay vén tóc.
Thế nào? Giấu đầu hở đuôi so với trực tiếp thừa nhận không phải càng chân thực hơn sao.
Ai ngờ, Tần Hữu cười giống như không cười, nhẹ gật đầu: “Được rồi, vậy cậu ngủ trước đi, tôi về phòng tắm.”
Nói xong, liền đi ra ngoài, còn vô cùng tri kỉ mà khép cửa lại giúp Sở Dịch.
Sở Dịch nhìn thấy hắn đóng cửa lại, người liền từ trên giường nhảy lên.
Không phải như vậy! Chú nghe tôi giải thích!
Không để bụng chuyện tối nay, có lẽ là vì cả ngày đã lăn qua lăn lại, bản thân thực sự thấm mệt, Sở Dịch nằm trên giường không được bao lâu liền ngủ mất.
Trong mơ màng, tựa hồ cảm giác được có người ở bên dịch dịch cơ thể cậu, còn xoa nhẹ mũi cậu nữa.
Ban đêm, thời điểm vươn người liền giật mình cảm nhận được nguồn nhiệt bên người, cậu liền vươn tay ôm lấy, đem cả thân mình dựa vào, ngủ càng say giấc.
Ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, buổi sáng ngày hôm sau, Sở Dịch vì tiếng chim hót thánh thót mà tỉnh giấc, mở to đôi mắt lim dim, mới phát hiện ngoài trời đã sáng choang, nheo mắt lại liền lấy tay che nguồn ánh sáng chói mắt, ý thức dần dần trở lại, liền phát hiện cậu chỉ ngủ nửa bên giường.
Trở mình, đột nhiên nhìn không được nửa giường bên kia, bị chắn một cái gối khác.
Trên giường cậu từ xưa tới nay chỉ có một cái gối, hơn nữa, Sở Dịch rất thích cọ cọ, tay đem cái gối kia xuống liền nhìn thấy một mái tóc ngắn màu đen.
Tóc của cậu đã nhuộm qua, hình như là màu nâu đậm.
Sở Dịch cả người thấy không ổn, tối qua xác thực còn một người khác ngủ trên giường cậu, người đó không phải là Tần Hữu chứ?
Cậu thật muốn khóc mà, Tần Hữu ngủ cùng cậu cả đêm, vậy mà cậu thực sự ngủ.
Hôm qua Tần Hữu có ngắt mũi cậu, vậy mà cậu vẫn ngủ say.
Sở Dịch nằm lỳ ở trên giường, ảo não mà đập mấy lần lên đệm giường.
Buổi chiều bị dọa thành như vậy, buổi tối còn có thể ngủ được như lợn chết, đến cùng thì gan lớn tới đâu chứ.
Mà quay đầu ngẫm lại, tựa hồ ngày hôm qua có phát sinh chút chuyện, cũng không thay đổi được gì?
Sở Dịch cuối cùng nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, trong lòng chua xót không ngừng.
Đúng, cậu đây là đang làm gì? Cho dù đêm qua có phát sinh chuyện gì, cũng rất khó thay đổi được điều gì, nói không chừng kết qua còn tệ hơn, không phải sao?
Bởi vì vết thương trên tay, Yến Thu Hồng liền cho cậu hai ngày nghỉ, mấy ngày này Sở Dịch cũng không ra ngoài, buổi trưa, lúc chuẩn bị ăn cơm, Tần Hữu liền về nhà.
Sở Dịch có chút ngạc nhiên, đứng lên: “Ngày hôm nay tại sao trở về ăn cơm trưa.”
Cô giúp việc liền bày thêm bát đũa, Tần Hữu ngồi xuống đối diện cậu, nhìn áo ngủ trên người cậu, có ý tứ riêng mà nói: “Cơm nước xong, đi lên thay quần áo, chiều nhà có khách.”
Liền bổ sung một câu: “Quần áo ở nhà thôi, không cần quá trang trọng.”
Nói xong câu này, Tần Hữu liền không cần nói gì thêm, Sở Dịch nhất thời hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng khi tới buổi chiều, lúc cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên mang theo Tưởng Lan với nét mặt tái mét xuất hiện trong phòng khách, lập tức minh bạch tất cả.
Người đàn ông trung niên cùng Tưởng Lan có khuôn mặt rất giống nhau, lúc bọn họ vào cửa, Tần Hữu vẫn đang ngồi bất động trên sô pha đọc báo, nhưng sắc mặt đã tối hơn.
Người đàn ông này đi tới trước mặt Tần Hữu, khách khí nở nụ cười, kéo Tưởng Lan tới trước mặt Tần Hữu, cung kính nói: “Tần tiên sinh, em tôi không hiểu chuyện, tôi dẫn hắn tới đây, tạ lỗi với ngài.”
Đỗ bên đường là vài chiếc xe của đoàn làm phim, đang lúc nói chuyện liền thấy từ xa có mấy người như đang đỡ một ai đó từ trong rừng đi ra.
Tần Hữu không thấy rõ người đang được đỡ ở giữa. Mơ hồ nghe thấy có người nói: “Chậm một chút, tay bên kia cậu giơ lên một chút”
Tiếp đến liền có tiếng của người khác: “Trước nghĩ cách cầm máu đã.”
Là có người đóng phim bị thương sao?
Tần Hữu trong lòng đột nhiên căng thẳng, nói với lái xe đang chuẩn bị rời đi: “Cậu đợi ở đây”. Ngay lập tức liền hướng đám người kia đi tới.
Mấy người kia đang đi tới bãi đỗ xe, Tần Hữu càng đến gần tim đập càng nhanh, hắn nhìn thấy bọn họ là đang hướng tới chiếc BMW X5.
Là xe Sở Dịch.
Tần Hữu xác định hắn không nhìn lầm, bước chân nhanh hơn, cỏ dại ven đường cũng loang lổ vết máu.
Khi mấy người đó mở cửa xe, đem người dìu vào trong xe, Tần Hữu liền đi tới trước ghế sau, đẩy ra người người đang đứng quanh, bản thân tiến lên nhìn vào trong xe.
Chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt Tần Hữu trở nên sâu thẳm tựa như bờ vực không đáy, môi mỏng mím chặt, lạnh như băng.
Hắn nhìn thấy, Sở Dịch ngồi ở phía sau, một chân từ đầu gối trở xuống cẩn thận treo móc dựa vào ghế bên cạnh, cẳng chân cùng mắt cá chân đều nhẹ nhàng buông thõng, không dám dùng sức.
Tay phải dùng chiếc khăn thật dài bao lấy tay trái, lòng bàn tay trái một mảnh máu thịt be bét, máu đã nhuộm đỏ cả chiếc khăn, nhìn thấy mà giật mình.
Người bên cạnh bị Tần Hữu đẩy ra cũng chính là Yến Thu Hồng, lễ phép lên tiếng chào hỏi: “Tần tiên sinh.”
Sở Dịch nghe tiếng ngẩng đầu, khuôn mặt không còn huyết sắc, bên má còn có mấy vết máu nhỏ.
Thời điểm nhìn thấy Tần Hữu, thần sắc còn có chút kinh hoàng, ngạc nhiên trong chốc lát, trong mắt hơi nước nhanh chóng ngưng tụ, khóe môi lại tạo ra một nụ cười, “Chú Tần.”
Yến Thu Hồng cũng rất nhanh theo tới, lúc này chính là Tần Hữu nắm lấy tay Sở Dịch, vén khăn lên nhìn vào một mảnh máu thịt be bét do bị mảnh kính cứa vào trong lòng bàn tay cậu.
Sở Dịch không nói tiếng nào, Tần Hữu chắc chắn cậu là đang nhẫn nhịn đau, tình huống trước mắt nên xử lý vết thương trước, thân thủ nâng đỡ Sở Dịch, “Đi.”
Chân Sở Dịch cũng bị thương, ở trong xe hắn sẽ rộng rãi hơn, còn xe Sở Dịch chỉ có thể nhờ người khác lái về.
Về phần khác, sẽ thanh toán sau.
Nhìn Tần Hữu một mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Yến Thu Hồng biết hắn đây chính là phi thường mất hứng.
Tần Hữu đỡ Sở Dịch đến xe hắn bên kia đi, Yến Thu Hồng đi bên cạnh, ngoan ngoãn mà báo cáo: “May mà cậu ấy lanh lợi, bằng không thì cũng không chỉ là thương tổn tay chân đơn giản như vậy được.”
Vừa là báo cáo vừa là an ủi, bởi vì, lúc đó Sở Dịch cũng phản ứng rất nhanh, tay chống xuống đất lăn sang một bên
Nếu không, cứ như vậy mà mạnh mẽ ngã xuống, eo của cậu liền trực tiếp rơi xuống bình rượu bị đập nát, thủy tinh cứng lại cực kỳ sắc nhọn, theo quán tính trọng lực mà ngã xuống chắc chắn sẽ đâm thủng eo.
Thực sự là muốn thương tổn nội tạng, đừng nói là không diễn được nữa, ngay cả mạng nhỏ cũng có thể mất.
Sở Dịch sắc mặt trắng nhợt, không lên tiếng.
Tần Hữu đỡ cậu đi về phía trước, bước chân không ngừng lại, ánh mắt trầm hơn, hắn thậm chí còn không liếc Yến Thu Hồng một cái, nói một cách lạnh lùng: “Nói thẳng, có phải là ngẫu nhiên không.”
Yến Thu Hồng không có che giấu, có một số việc quả thật cũng không cần thiết giấu giếm.
Ngắn ngủi hai câu nói ngày hôm nay việc quay phim có chút bất thường, sắc mặt Tần Hữu có thể nói là mây đen giăng kín, ánh mắt dùng từ lạnh lẽo cũng không diễn tả được hết.
Yến Thu Hồng nói xong cũng bị người gọi đi, Tần Hữu nâng Sở Dịch tiếp tục đi về phía trước.
Sở Dịch liếc nhìn lông mày đang nhíu chặt, nhẫn nhịn cảm giác đau như bị lửa đốt trong lòng bàn tay, cậy mạnh trấn an: “Chú Tần, chuyện này nếu thực là do Tưởng Lan làm ra, vậy chính là vì tôi khiến hắn phải khiếp sợ, bằng không hắn cũng không dám bí quá hóa liều. Hơn nữa, thân thủ của tôi gọn gàng như vậy, cũng không giống như hắn tính toán. Như thế nào, không phải là tôi thực lợi hại đi. ”
Nói xong còn nháy mắt mấy cái với Tần Hữu.
Bình thường khi nhìn cậu làm điệu bộ này liền thấy thích, mà giờ khắc này, trên khuôn mặt không có một tia buông lỏng, cũng không trả lời, bầu không khí nhất thời lúng túng.
May mắn lúc này đã tới xe, tài xế nhanh chóng mở cửa sau.
Vẫn luôn trầm mặc không nói, Tần Hữu như tượng băng lúc Sở Dịch cúi người chui vào xe, nhanh nhẹn lấy tay bảo vệ đỉnh đầu của cậu.
Cho dù cực lực nhẫn nại cùng cẩn thận, lúc Sở Dịch được nâng vào trong xe vẫn không tránh khỏi động vào mắt cá chân, trong miệng liền tê một tiếng.
Tần Hữu trầm giọng nói: “Trước tiên đừng lái xe.” Ngữ khí không có một tia nhiệt độ.
Nói xong, để Sở Dịch ngồi ổn định tại băng ghế sau, Tần Hữu liền ngồi xổm xuống chếch cậu một chút, một tay nâng bàn chân bị thương của Sở Dịch, thay cậu cởi giày.
Thân hình cao lớn của Tần Hữu, lúc này lại chen vào chỗ giữa hai hàng ghế, không tính là rộng rãi, nên rất là chật chội, nhưng hắn không hề hay biết.
Một tay nâng cẳng chân Sở dịch, một tay khác không nặng không nhẹ xoa xoa mắt cá chân vài lần, “Chỗ này đau?”
Lúc Tần Hữu hỏi câu này, giọng nói đã có chút mềm mại, biểu tình tuy rằng lạnh lẽo, nhưng hắn ngẩng đầu, nhìn vào trong hai mắt Sở Dịch, sương mù mờ mịt thể hiện rõ sự lo lắng của hắn.
Rõ ràng như vậy, không hề che giấu, Sở Dịch tối nghĩa mỏ miệng: “Phải”. Cậu, tất cả đều nghẹn ở cổ họng.
Tần Hữu liền cúi đầu, ánh mắt chuyên chú nhìn mắt cá chân bị thương của cậu.
Hai tay nâng lên, cẩn thận xoa xoa, giống như đang đối xử với thứ quý trọng nhất của cả đời hắn vậy.
Sở Dịch yên lặng nhìn mái tóc đen nhánh của Tần Hữu, trong đầu giống như có núi lửa đang phun trào, lửa nóng khuấy động, đồng thời cũng đắng chát không chịu nổi.
Thế giới này không có ai có thể như Tần Hữu khiến cậu cảm thấy như vậy.
Giống như đó là cả thể giới của cậu, giống như hắn đã dung nhập vào trong từng huyết mạch của cậu, không thể phân tách.
Giống như vì tình cảm ấm áp bên dưới vẻ ngoài băng lãnh đó, không thể rời xa, chỉ có thể ghi lòng tạc dạ.
Sở Dịch biết rất rõ tương lai của Tần Hữu sẽ đi về đâu, cậu cũng biết một người đàn ông vẫn luôn kiên trì với quan điểm sống của mình trong hơn ba mươi năm qua sẽ rất khó vì ai mà thay đổi.
Nhưng, trong nháy mắt, mặc dù biết bản thân đang rất tham lam, nhưng cậu thật sự muốn hỏi Tần Hữu.
Nếu đã quý trọng như vậy, liệu có thể vì cậu mà tạo ra ngoại lệ.
Nhưng không đợi Sở Dịch hỏi, Tần Hữu đột nhiên lên tiếng: “Kiên nhẫn một chút.”
Cùng lúc đó mắt cá chân bị một lực đạo không nhỏ vặn lại, đau đớn đột nhiên kéo tới.
Sở Dịch đau rên lên một tiếng, nhe răng nhếch miệng. Cậu sao lại không biết Tần Hữu còn có thể nắn xương?
Cậu bị đau đến muốn khóc, cũng thật là, ghi lòng tạc dạ.
Buổi tối, Sở Dịch rửa tay trong phòng ngủ..
Cậu khom lưng đứng ở trước bồn rửa tay, đầu vẫn luôn cúi dưới vòi nước, tay khi đến bệnh viện được gắp hết mảnh kính, sau lại băng bó giống như cái bánh chưng được cẩn thận buộc chặt nút thắt để sau lưng.
Nước ấm từ vòi nước ào ào chảy ra, Tần Hữu đứng ở một bên, tay áo cuốn lên, dứt khoát đem nước làm ẩm mái tóc của cậu.
Sở Dịch mặc trên người áo ngủ, cũng đã tắm qua, cơm nước xong liền dùng màng bọc thực phẩm bọc lại cánh tay bị thương, sớm biết Tần Hữu lo lắng cho thương thế của cậu, cậu đã để dành cho Tần Hữu làm,
Tưởng tượng như vậy khiến bản thân không có mặt mũi lắm, cũng may đầu đã cúi thấp, có biến đỏ cũng không ai hay.
“Lỗ tai có bị vào nước không?” Cậu nghe thấy Tần Hữu hỏi.
“Không.” Sở Dịch nói.
Cơ hồ là đồng thời, cậu cảm giác được một tia ấm áp ẩm ướt thuận theo cổ áo mà chảy vào trong.
Sở Dịch giơ tay lau khuôn mặt đã ướt đẫm, thừa dịp lỗ mũi chưa bị nước chảy vô, cấp tốc hít vào một hơi thật dài.
Được nha, độ thuần thục của chú Tần nhà cậu còn cần phải rèn luyện nhiều, nhưng sự nhiệt tình lại khiến người cảm động.
Hơn nữa, động tác còn rất nhanh, trong chốc lát, dầu gội đầu đã tạo thành một lớp bọt lớn trên đầu Sở Dịch, Tần Hữu liền dùng sức mà vò đầu cậu, hỏi: “Có mạnh tay quá không?”
“Vừa vặn”. Sở Dịch nhắm chặt hai mắt, hình như có cái gì đó chảy vào trong miệng.
Lúc đầu là vị mặn, sau lại đắng, Sở Dịch cảm thấy hòa thuận vui vẻ ấm áp, giống như chú mèo con được vuốt lông, nhưng vẫn nhíu mày mà dùng đầu lưỡi vội vàng ói ra.
Hóa ra nước gội đầu là cái vị này, ngày hôm nay xem như là được mở mang đầu óc.
Cuối cùng cũng gội xong, Tần Hữu hoàn hảo làm tới bước cuối cùng, sấy khô tóc, Sở Dịch ngồi xếp bằng trên giường, có thể ánh đèn vàng trong phòng quá kiều diễm ấm áp, khiến cậu vô cớ nhớ tới cái ngày Tần Hữu bị đau dạ dày phải nhập viện. Đêm dó bọn họ đã ôm nhau ngủ.
Tiếng máy sấy tóc ong ong vang lên, bàn tay ấm áp rộng lớn của Tần Hữu xoa xoa mái tóc cậu, Sở Dịch có chút buồn ngủ, xong lại hoảng hốt khi thấy tựa hồ toàn bộ thân thể cậu đều bị thổi nóng.
Ngẫm nghĩ lại một chút, kỳ thực cậu cũng không bị thương ở chỗ nào quan trọng đúng không?
Nghiêng đầu nhìn một chút cái bóng dưới đất của Tần Hữu , Sở Dịch chậm chạp đảo vòng mắt, nhấc lên cánh tay bị thương được băng bó thành cái bánh chưng, quơ quơ trước mặt Tần Hữu.
“Chú Tần, buổi tối vết thương ngứa, không được gãi sao?”
Rất cần một người tới đè lại nha!
Tần Hữu từ phía sau nhìn đến đường cằm tinh xảo của Sở Dịch: “Thời điểm lên da non mới ngứa.”
Sở Dịch bị hắn đáp lời, cái này nha, hình như là đúng.
Tóc được sấy khô, Tần Hữu tắt máy, đứng lên đúng lúc Sở Dịch cũng quay đầu lại nhìn hắn.
Ánh mắt Sở Dịch nhìn về phía hắn có chút thất vọng, tối nghĩa, Tần Hữu giống như đột nhiên nghĩ ra điều gì, đem máy sấy để lên tủ đầu giường, ôn hòa hỏi: “Chuyện chiều này, dọa cậu sợ sao?”
Nghe đâu có người sau khi bị kinh sợ, xác thực sẽ có chút bóng ma tâm lý, hắn không biết bóng ma trong lòng Sở Dịch lớn tới đâu, khiến cho cậu nghĩ tới lại không dám ngủ một mình?
Sở Dịch vốn là rũ mắt, nghe nói như thế ánh mắt tức thì sáng lên, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Tần Hữu, cười ha hả: “Sao có thể, tôi dù sao cũng lớn rồi mà.”
Nói xong dời ánh mắt đi chỗ khác, sau liền giơ tay vén tóc.
Thế nào? Giấu đầu hở đuôi so với trực tiếp thừa nhận không phải càng chân thực hơn sao.
Ai ngờ, Tần Hữu cười giống như không cười, nhẹ gật đầu: “Được rồi, vậy cậu ngủ trước đi, tôi về phòng tắm.”
Nói xong, liền đi ra ngoài, còn vô cùng tri kỉ mà khép cửa lại giúp Sở Dịch.
Sở Dịch nhìn thấy hắn đóng cửa lại, người liền từ trên giường nhảy lên.
Không phải như vậy! Chú nghe tôi giải thích!
Không để bụng chuyện tối nay, có lẽ là vì cả ngày đã lăn qua lăn lại, bản thân thực sự thấm mệt, Sở Dịch nằm trên giường không được bao lâu liền ngủ mất.
Trong mơ màng, tựa hồ cảm giác được có người ở bên dịch dịch cơ thể cậu, còn xoa nhẹ mũi cậu nữa.
Ban đêm, thời điểm vươn người liền giật mình cảm nhận được nguồn nhiệt bên người, cậu liền vươn tay ôm lấy, đem cả thân mình dựa vào, ngủ càng say giấc.
Ngủ một giấc đến tự nhiên tỉnh, buổi sáng ngày hôm sau, Sở Dịch vì tiếng chim hót thánh thót mà tỉnh giấc, mở to đôi mắt lim dim, mới phát hiện ngoài trời đã sáng choang, nheo mắt lại liền lấy tay che nguồn ánh sáng chói mắt, ý thức dần dần trở lại, liền phát hiện cậu chỉ ngủ nửa bên giường.
Trở mình, đột nhiên nhìn không được nửa giường bên kia, bị chắn một cái gối khác.
Trên giường cậu từ xưa tới nay chỉ có một cái gối, hơn nữa, Sở Dịch rất thích cọ cọ, tay đem cái gối kia xuống liền nhìn thấy một mái tóc ngắn màu đen.
Tóc của cậu đã nhuộm qua, hình như là màu nâu đậm.
Sở Dịch cả người thấy không ổn, tối qua xác thực còn một người khác ngủ trên giường cậu, người đó không phải là Tần Hữu chứ?
Cậu thật muốn khóc mà, Tần Hữu ngủ cùng cậu cả đêm, vậy mà cậu thực sự ngủ.
Hôm qua Tần Hữu có ngắt mũi cậu, vậy mà cậu vẫn ngủ say.
Sở Dịch nằm lỳ ở trên giường, ảo não mà đập mấy lần lên đệm giường.
Buổi chiều bị dọa thành như vậy, buổi tối còn có thể ngủ được như lợn chết, đến cùng thì gan lớn tới đâu chứ.
Mà quay đầu ngẫm lại, tựa hồ ngày hôm qua có phát sinh chút chuyện, cũng không thay đổi được gì?
Sở Dịch cuối cùng nằm lỳ ở trên giường không nhúc nhích, trong lòng chua xót không ngừng.
Đúng, cậu đây là đang làm gì? Cho dù đêm qua có phát sinh chuyện gì, cũng rất khó thay đổi được điều gì, nói không chừng kết qua còn tệ hơn, không phải sao?
Bởi vì vết thương trên tay, Yến Thu Hồng liền cho cậu hai ngày nghỉ, mấy ngày này Sở Dịch cũng không ra ngoài, buổi trưa, lúc chuẩn bị ăn cơm, Tần Hữu liền về nhà.
Sở Dịch có chút ngạc nhiên, đứng lên: “Ngày hôm nay tại sao trở về ăn cơm trưa.”
Cô giúp việc liền bày thêm bát đũa, Tần Hữu ngồi xuống đối diện cậu, nhìn áo ngủ trên người cậu, có ý tứ riêng mà nói: “Cơm nước xong, đi lên thay quần áo, chiều nhà có khách.”
Liền bổ sung một câu: “Quần áo ở nhà thôi, không cần quá trang trọng.”
Nói xong câu này, Tần Hữu liền không cần nói gì thêm, Sở Dịch nhất thời hơi nghi hoặc một chút.
Nhưng khi tới buổi chiều, lúc cậu nhìn thấy một người đàn ông trung niên mang theo Tưởng Lan với nét mặt tái mét xuất hiện trong phòng khách, lập tức minh bạch tất cả.
Người đàn ông trung niên cùng Tưởng Lan có khuôn mặt rất giống nhau, lúc bọn họ vào cửa, Tần Hữu vẫn đang ngồi bất động trên sô pha đọc báo, nhưng sắc mặt đã tối hơn.
Người đàn ông này đi tới trước mặt Tần Hữu, khách khí nở nụ cười, kéo Tưởng Lan tới trước mặt Tần Hữu, cung kính nói: “Tần tiên sinh, em tôi không hiểu chuyện, tôi dẫn hắn tới đây, tạ lỗi với ngài.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất