Chương 3
Những bức thư hai người viết càng ngày càng dài, từ những câu trò chuyện khô khan đến những chuyện vụn vặt bên mình và sau đó là những câu giao tiếp chân tình. Theo những gì trong thư viết, rốt cuộc Will cũng hiểu thêm về Alex: Cậu là một cậu bé có tâm hồn nhạy cảm và yếu ớt, bởi vì mẹ mất sớm nên từ lâu đã cảm thấy u buồn. Cậu yêu văn học, thích du lịch, luôn mong muốn có thể ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Nếu như cậu là em trai anh thì tuyệt biết bao nhiêu! Nếu như cậu là em của anh, anh nhất định sẽ làm mọi cách để đối xử tốt với cậu, để bù vào khoảng trống của tình mẹ trong cuộc đời cậu. Will quay đầu và nghĩ về người em trai ruột của mình một chút —— Rudolph nghịch ngợm, em ấy chỉ biết dùng hết mọi cách để khiến cha mẹ tức giận.
Lễ Phục Sinh năm 1896, Will lại nhận được thư của Alex. Do thường xuyên nhận được thư nên anh đã mất đi cảm giác mãnh liệt như khi nhận được bức thư đầu tiên của cậu. Nhưng anh vẫn mỉm cười và nhận bức thư từ tay Sophia, mong chờ những chuyện lý thú mà Alex chia sẻ cùng anh lần này.
Will mở thư ra, nhìn từng câu từng chữ viết trong đó. Trong thư viết:
Will thân mến,
Chúc mừng Lễ Phục Sinh! Em nghĩ Lễ Phục Sinh ở New York cũng sẽ rất vui vẻ như ở Luân Đôn.
Mọi chuyện gần đây đều rất tốt, anh Philip thì bận hẹn hò với tiểu thư Haggis, chuyện trong trường của em cũng không có gì mới. Nhưng mà, hai người bạn cùng lớp của em đã bị nhà trường cảnh cáo vì có quan hệ quá thân mật. Chuyện này thật buồn cười đúng không?
Em đã đến thăm Huân tước Alfred cách đây không lâu, trông ngài ấy thật tiều tụy, không rạng rỡ như những gì người ta đồn thổi. Sau khi hay tin anh Wilde vào tù, tinh thần của ngài ấy lại càng sa sút hơn. Em nghĩ chắc hẳn ngài ấy yêu anh ấy lắm.
Bây giờ là hai giờ sáng, em cứ lăn qua lộn lại trên giưỡng mãi mà không ngủ được, thậm chí tiếng gió xào xạc nhẹ thổi qua lá cũng làm cho em tỉnh táo. Em phải thừa nhận rằng em có tâm sự, hơn nữa những tâm sự này đã hành hạ em suốt mấy ngày nay.
Will, anh nghĩ gì về tình yêu? Yêu có rất nhiều loại, em yêu mẹ, cũng yêu Kitty (chú mèo nhỏ em vừa mua tuần trước), dĩ nhiên là em cũng yêu anh.
Tình yêu của một người đối với những người cùng huyết thống là bẩm sinh, còn tình yêu đối với cuộc sống thì được hình thành dưới sự dẫn dắt của lương tâm. Và Chúa đã dạy chúng ta yêu những điều tốt đẹp trên thế gian này.
Em nghĩ, một nhà văn, một thương nhân xuất sắc như anh thì không thể nào không tốt được. Vì vậy em nhất định phải nói ra điều này, đó chính là tình yêu mà em dành cho anh cũng giống như tình yêu Huân tước Alfred dành cho anh Wilde vậy.
Hy vọng lúc anh đọc đến đây có thể nghĩ rằng chúng ta là bạn, đừng xem em là một tên tội phạm ghê tởm.
Will, em rất muốn được ở bên cạnh anh. Khi trò chuyện cùng anh, em cảm nhận được sự thoải mái và hạnh phúc chưa từng có. Anh đã làm những chuyện mà em muốn làm nhất trong cuộc đời, Chúa biết em sùng bái anh biết bao nhiêu! Thậm chí em còn ghen tị với tiểu thư Swinton, lúc nhìn thấy cô ấy khoác lấy tay anh, em hận không thể lao đến để kéo tay cô ấy xuống.
Lúc em có ý nghĩ này, em cảm thấy vô cùng sợ hãi. Làm sao mà em lại trở nên ác độc đến vậy? Sau đó em đọc được một câu trong sách: “Thứ tình cảm đáng sợ nhất không phải là hận, mà chính là yêu. Bởi vì yêu mới có ghen tị. Chẳng những nó có thể khiến cho người ta trở nên ngu ngốc mà còn khiến người ta trở thành kẻ điên.”
Cho nên từ lúc đó trở đi, em chắc chắn rằng mình đã hoàn toàn yêu anh, Will. Sau khi anh rời Luân Đôn để đến New York, em đã thử viết cho anh bức thư đầu tiên. Em rất vui khi được anh hồi âm, sau đó chúng ta bắt đầu thư từ qua lại, dần dần cũng trở thành những người bạn mà có thể nói với nhau tất cả mọi thứ. Nhưng mà, làm sao em có thể cam tâm dừng bước ở chỗ này được chứ? Em đã suy nghĩ rất lâu, còn đến hỏi thăm cha xứ, cha bảo em nói hết những gì trong thâm tâm em ra ngoài —— Đương nhiên là em không nói cho cha biết rằng người em yêu là anh.
Vì vậy, em lấy hết dũng khí để viết bức thư này. Có lẽ, có thể nói rằng đây là một bức thư tình. Will, anh có nguyện ý nói cho em biết suy nghĩ của anh không? Xin hãy trả lời thư của em.
Sau khi nhìn thấy dấu chấm câu cuối cùng, Will nhanh chóng cất bức thư đi, dựa lưng vào vách tường và hít những hơi thở thật sâu. Trong đầu anh bây giờ là một đống hỗn loạn, tâm tư hoàn toàn bị rối loạn bởi câu nói tha thiết đột nhiên xuất hiện ấy. Nhưng chút lý trí còn sót lại chi phối tay phải của anh. Anh viết trong thư hồi âm của mình:
Alex thân mến,
Chúc mừng Lễ Phục Sinh!
Tôi rất vinh hạnh khi trở thành người em yêu. Nhưng tôi muốn nói với em rằng, tình yêu cần thời gian để chứng minh. Nhiều khi người ta say đắm một người khác phái (hoặc cùng phái), sẽ sinh ra thứ tình cảm gọi là “Yêu”. Một người bạn làm bác sĩ của tôi có nói cho tôi biết rằng những điều này xảy ra khi con người bài tiết adrenalin: Em sẽ cảm thấy tim đập nhanh hơn, gò má đỏ bừng, và cảm thấy hồi hộp. Đây là những phản ứng sinh lý bình thường.
Yêu là một thứ tình cảm vô cùng tốt đẹp, trong cuộc đời này em sẽ yêu rất nhiều người. Em mới 15 tuổi (theo tôi, dưới 17 tuổi vẫn là một đứa trẻ), cuộc đời em vừa mới bắt đầu, tâm hồn em vẫn còn trong sạch như tuyết trên dãy Alps. Mà tôi đã gần 30 tuổi, cũng đã hiểu rất nhiều chân lý trong cuộc đời.
Em yêu tôi, giống như em yêu cha mẹ của em vậy, đây là một loại sùng bái những vị tiền bối dày dặn kinh nghiệm. Tôi cũng yêu em, nhưng tình yêu này khác với tình yêu tôi dành cho Helena, đây chỉ là những tình cảm, chăm sóc dành cho vãn bối của mình.
Tương lai của em rất tươi sáng lại lâu dài, có thể tháng sau em yêu một cô gái trạc bằng tuổi mình, cô bé đặt em ở vị trí thứ nhất trong lòng. Mười năm sau, các em sẽ kết hôn và sẽ có con, em sẽ trải qua cuộc sống tương tự như tôi.
Tôi không có ý xúc phạm em, Alex. Em vẫn là người bạn thân nhất của tôi.
Viết xong thư hồi âm, Will dựa vào ghế và thở dài một hơi. Nói thật là anh cũng thích cậu bé xinh đẹp đó, nhưng sự giáo dục trong nhiều năm qua cho anh biết, điều đó là vô đạo đức: Đối phương không chỉ là cậu bé, mà còn là một cậu bé mười lăm tuổi chưa thành niên.
Nửa tháng sau, Will lại nhận được thư hồi âm của Alex. May mắn là cậu không tỏ ra bất mãn đối với câu trả lời của anh, mà chỉ tiếp tục kể lể những chuyện lý thú ở trong trường như thể chuyện đó chưa bao giờ xảy ra vậy.
Nếu như cậu là em trai anh thì tuyệt biết bao nhiêu! Nếu như cậu là em của anh, anh nhất định sẽ làm mọi cách để đối xử tốt với cậu, để bù vào khoảng trống của tình mẹ trong cuộc đời cậu. Will quay đầu và nghĩ về người em trai ruột của mình một chút —— Rudolph nghịch ngợm, em ấy chỉ biết dùng hết mọi cách để khiến cha mẹ tức giận.
Lễ Phục Sinh năm 1896, Will lại nhận được thư của Alex. Do thường xuyên nhận được thư nên anh đã mất đi cảm giác mãnh liệt như khi nhận được bức thư đầu tiên của cậu. Nhưng anh vẫn mỉm cười và nhận bức thư từ tay Sophia, mong chờ những chuyện lý thú mà Alex chia sẻ cùng anh lần này.
Will mở thư ra, nhìn từng câu từng chữ viết trong đó. Trong thư viết:
Will thân mến,
Chúc mừng Lễ Phục Sinh! Em nghĩ Lễ Phục Sinh ở New York cũng sẽ rất vui vẻ như ở Luân Đôn.
Mọi chuyện gần đây đều rất tốt, anh Philip thì bận hẹn hò với tiểu thư Haggis, chuyện trong trường của em cũng không có gì mới. Nhưng mà, hai người bạn cùng lớp của em đã bị nhà trường cảnh cáo vì có quan hệ quá thân mật. Chuyện này thật buồn cười đúng không?
Em đã đến thăm Huân tước Alfred cách đây không lâu, trông ngài ấy thật tiều tụy, không rạng rỡ như những gì người ta đồn thổi. Sau khi hay tin anh Wilde vào tù, tinh thần của ngài ấy lại càng sa sút hơn. Em nghĩ chắc hẳn ngài ấy yêu anh ấy lắm.
Bây giờ là hai giờ sáng, em cứ lăn qua lộn lại trên giưỡng mãi mà không ngủ được, thậm chí tiếng gió xào xạc nhẹ thổi qua lá cũng làm cho em tỉnh táo. Em phải thừa nhận rằng em có tâm sự, hơn nữa những tâm sự này đã hành hạ em suốt mấy ngày nay.
Will, anh nghĩ gì về tình yêu? Yêu có rất nhiều loại, em yêu mẹ, cũng yêu Kitty (chú mèo nhỏ em vừa mua tuần trước), dĩ nhiên là em cũng yêu anh.
Tình yêu của một người đối với những người cùng huyết thống là bẩm sinh, còn tình yêu đối với cuộc sống thì được hình thành dưới sự dẫn dắt của lương tâm. Và Chúa đã dạy chúng ta yêu những điều tốt đẹp trên thế gian này.
Em nghĩ, một nhà văn, một thương nhân xuất sắc như anh thì không thể nào không tốt được. Vì vậy em nhất định phải nói ra điều này, đó chính là tình yêu mà em dành cho anh cũng giống như tình yêu Huân tước Alfred dành cho anh Wilde vậy.
Hy vọng lúc anh đọc đến đây có thể nghĩ rằng chúng ta là bạn, đừng xem em là một tên tội phạm ghê tởm.
Will, em rất muốn được ở bên cạnh anh. Khi trò chuyện cùng anh, em cảm nhận được sự thoải mái và hạnh phúc chưa từng có. Anh đã làm những chuyện mà em muốn làm nhất trong cuộc đời, Chúa biết em sùng bái anh biết bao nhiêu! Thậm chí em còn ghen tị với tiểu thư Swinton, lúc nhìn thấy cô ấy khoác lấy tay anh, em hận không thể lao đến để kéo tay cô ấy xuống.
Lúc em có ý nghĩ này, em cảm thấy vô cùng sợ hãi. Làm sao mà em lại trở nên ác độc đến vậy? Sau đó em đọc được một câu trong sách: “Thứ tình cảm đáng sợ nhất không phải là hận, mà chính là yêu. Bởi vì yêu mới có ghen tị. Chẳng những nó có thể khiến cho người ta trở nên ngu ngốc mà còn khiến người ta trở thành kẻ điên.”
Cho nên từ lúc đó trở đi, em chắc chắn rằng mình đã hoàn toàn yêu anh, Will. Sau khi anh rời Luân Đôn để đến New York, em đã thử viết cho anh bức thư đầu tiên. Em rất vui khi được anh hồi âm, sau đó chúng ta bắt đầu thư từ qua lại, dần dần cũng trở thành những người bạn mà có thể nói với nhau tất cả mọi thứ. Nhưng mà, làm sao em có thể cam tâm dừng bước ở chỗ này được chứ? Em đã suy nghĩ rất lâu, còn đến hỏi thăm cha xứ, cha bảo em nói hết những gì trong thâm tâm em ra ngoài —— Đương nhiên là em không nói cho cha biết rằng người em yêu là anh.
Vì vậy, em lấy hết dũng khí để viết bức thư này. Có lẽ, có thể nói rằng đây là một bức thư tình. Will, anh có nguyện ý nói cho em biết suy nghĩ của anh không? Xin hãy trả lời thư của em.
Sau khi nhìn thấy dấu chấm câu cuối cùng, Will nhanh chóng cất bức thư đi, dựa lưng vào vách tường và hít những hơi thở thật sâu. Trong đầu anh bây giờ là một đống hỗn loạn, tâm tư hoàn toàn bị rối loạn bởi câu nói tha thiết đột nhiên xuất hiện ấy. Nhưng chút lý trí còn sót lại chi phối tay phải của anh. Anh viết trong thư hồi âm của mình:
Alex thân mến,
Chúc mừng Lễ Phục Sinh!
Tôi rất vinh hạnh khi trở thành người em yêu. Nhưng tôi muốn nói với em rằng, tình yêu cần thời gian để chứng minh. Nhiều khi người ta say đắm một người khác phái (hoặc cùng phái), sẽ sinh ra thứ tình cảm gọi là “Yêu”. Một người bạn làm bác sĩ của tôi có nói cho tôi biết rằng những điều này xảy ra khi con người bài tiết adrenalin: Em sẽ cảm thấy tim đập nhanh hơn, gò má đỏ bừng, và cảm thấy hồi hộp. Đây là những phản ứng sinh lý bình thường.
Yêu là một thứ tình cảm vô cùng tốt đẹp, trong cuộc đời này em sẽ yêu rất nhiều người. Em mới 15 tuổi (theo tôi, dưới 17 tuổi vẫn là một đứa trẻ), cuộc đời em vừa mới bắt đầu, tâm hồn em vẫn còn trong sạch như tuyết trên dãy Alps. Mà tôi đã gần 30 tuổi, cũng đã hiểu rất nhiều chân lý trong cuộc đời.
Em yêu tôi, giống như em yêu cha mẹ của em vậy, đây là một loại sùng bái những vị tiền bối dày dặn kinh nghiệm. Tôi cũng yêu em, nhưng tình yêu này khác với tình yêu tôi dành cho Helena, đây chỉ là những tình cảm, chăm sóc dành cho vãn bối của mình.
Tương lai của em rất tươi sáng lại lâu dài, có thể tháng sau em yêu một cô gái trạc bằng tuổi mình, cô bé đặt em ở vị trí thứ nhất trong lòng. Mười năm sau, các em sẽ kết hôn và sẽ có con, em sẽ trải qua cuộc sống tương tự như tôi.
Tôi không có ý xúc phạm em, Alex. Em vẫn là người bạn thân nhất của tôi.
Viết xong thư hồi âm, Will dựa vào ghế và thở dài một hơi. Nói thật là anh cũng thích cậu bé xinh đẹp đó, nhưng sự giáo dục trong nhiều năm qua cho anh biết, điều đó là vô đạo đức: Đối phương không chỉ là cậu bé, mà còn là một cậu bé mười lăm tuổi chưa thành niên.
Nửa tháng sau, Will lại nhận được thư hồi âm của Alex. May mắn là cậu không tỏ ra bất mãn đối với câu trả lời của anh, mà chỉ tiếp tục kể lể những chuyện lý thú ở trong trường như thể chuyện đó chưa bao giờ xảy ra vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất