Chương 37: Ma ảnh tử 2
Gaer mang tâm sự nặng nề lái xe chở mẹ anh ra nhà ga xe lửa, gần đến giờ từ biệt, Shadden phu nhân rốt cuộc không nhịn được nhỏ giọng hỏi: "Johan và cậu thanh niên kia... Aukel tiên sinh, bọn họ không phải người của thánh điện, đúng không?"
Gaer ngẩn người, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
Shadden phu nhân mỉm cười nhìn về phía trước, giống như câu vừa rồi không phải do bà nói vậy: "Con trai đừng như vậy, con quên rồi sao? Lúc trẻ mẹ con cũng là một huấn luyện viên, còn từng tự mình chỉnh sửa tài liệu giảng dạy, cũng là người từng có một cái huy hiệu đàn hạc trên tay, cho nên mẹ biết, thánh điện hiện tại, không dạy ra nổi người tuổi trẻ tài cao như vậy."
Gaer trầm mặc một hồi: "Xin lỗi mẹ, con không thể nói."
"Mẹ đương nhiên biết." Shadden phu nhân nói, cảm thấy có chút thất bại mà dừng lại một chút, sau đó bà xoa đầu đứa con làm bà tự hào nhất, bà hơi kiễng chân, ôn nhu sửa cổ áo giúp anh,
"Nhưng đây là chuyện tốt không phải sao? Thánh điện đã nhất thành bất biến* rất lâu rồi, đương nhiên chúng ta đều hiểu hòa bình là tốt nhất, nhưng vẫn có đôi lúc cảm thấy hơi nuối tiếc, chỉ có ở thời kỳ đen tối nhất, mới xuất hiện người tài lớp lớp, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, không phải sao?"
(Nhất thành bất biến: không thay đổi, giữ những cái cũ không đổi mang chút tiêu cực)
Xuất hiện người tài lớp lớp, làm người ta nhiệt huyết sôi trào... Gaer miễn cưỡng cười một cái, trống rỗng nói: "Đúng vậy, tấm gương mạnh mẽ cường đại thúc giục chúng ta tiến lên phía trước."
Con người, cho dù cổ đại có pháp trận học sâu xa huyền bí, hiện đại có khoa học kỹ thuật phát triển tốc độ cao, có chú thuật làm người ta hoa mắt, thì vẫn là một cá nhân nhỏ yếu không đáng nhắc tới —— ngay cả Carlos trong truyền thuyết, cũng chỉ là nhân loại mà thôi, cậu không có thân thể cường hãn như địch hủ, ăn uống không đúng buổi thì dạ dày cũng sẽ không tốt, cũng sẽ bị thương, thậm chí ngay vào lần đầu xuất hiện, cơ hồ suy yếu đến không bò dậy nổi.
Cậu thậm chí còn mơ mơ màng màng, vài ba lần còn trực tiếp dùng tay để lấy thức ăn trong lò vi sóng, thế nên bây giờ trên tay còn có mấy dấu bỏng nhỏ.
Có lẽ là do thân cận, đôi khi Gaer thậm chí có cảm giác người đó cũng là người bình thường giống mình, nhưng mà... Cũng chỉ có thể là cảm giác.
Thợ săn kim chương kiêu ngạo biết bản thân không dám một thân một mình, trong tình huống đi đường cũng không xong, còn mang theo một thực tập sinh vướng tay vướng chân đi chống lại địch hủ cấp ác ma, cũng biết mình không dám trong tình huống biết rõ đối phương là hai địch hủ cấp hai cực kỳ nguy hiểm, thậm chí còn có con thứ ba ẩn nấp trong tối, còn có thể không chút do dự xông vào "giới" của chúng.
Trên thân của người đàn ông này, anh không nhìn thấy sợ hãi, không nhìn thấy khủng hoảng, thậm chí nhìn không thấy một chút kiêu ngạo.
Gaer biết, anh và Carlos, Ardo đại giáo chủ có sự chênh lệch, không hoàn toàn ở học thức và kinh nghiệm chiến đấu —— những thứ này đều có thể học hỏi thêm để bù lại.
Chỉ có một thứ không thể bù lại, đó là sự cường đại và trấn định hình thành từ vô số đấu tranh đi lên từ cõi chết, khắc sâu đến tận xương tủy trong những ngày xa xưa tăm tối.
Shadden phu nhân nhìn ra sự bất ổn trong lòng anh, nhẹ nhàng nâng bàn tay vỗ nhẹ má anh, giống như Gaer vẫn là một đứa trẻ, thở dài, nhìn như thoải mái mà đổi đề tài: "Tin mẹ đi con trai, con có chỗ xuất sắc của con, con vẫn là niềm tự hào của mẹ và ba con —— nga, đúng rồi, hôm qua khi mẹ nói cho Aukel tiên sinh biết chỗ của các con, sắc mặt hắn trông rất đáng sợ, đứa trẻ Johan đó vậy mà cũng không nói cho mẹ biết nó đã có người yêu."
Gaer không thể giải thích, chỉ có thể cười khổ một tiếng: "Con nghĩ cậu ấy đại khái... Là muốn đến giúp vui?"
"Được rồi," Shadden phu nhân hiển nhiên chỉ là muốn đổi chủ đề nên nói đến chuyện đó, hoàn toàn không để trong lòng, nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, "Tình yêu của người trẻ tuổi các con thật là —— Mike, Lily, xuống xe đi, chúng ta chuẩn bị lên xe lửa rồi!"
Lúc này, trong lòng Gaer đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động, cảm giác này khiến anh đột nhiên bật thốt lên: "Mẹ, nếu..."
Mới nói vài chữ, trong lúc Shadden phu nhân xoay người về phía mình anh lại im bặt đi —— mình đang làm cái gì vậy? Anh tâm phiền ý loạn mà nghĩ, chẳng lẽ mình muốn nói gì sao?
"Ân?"
"Không, không có gì." Gaer quay lại xe giống như chạy trốn, "Con sẽ không tiễn mẹ vào nhà ga, về Christie và ma ảnh tử mà Johan nói hôm qua, con cần đến thánh điện tra cứu xem, triệu tập thợ săn bắt đầu chuẩn bị điều tra, đây là chuyện quan trọng hơn!"
Shadden phu nhân giống như muốn nói gì đó, nhưng Gaer không cho bà cơ hội, anh nhanh chóng quay đầu xe, chạy đi.
Sau đó, vì hành vi yếu đuối của bản thân, Gaer hung hăng đập lên tay lái một cái.
Nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thoạt nhìn giống như không có việc gì lái thẳng đến thánh điện, chuyện này nhìn như đã bị anh loại bỏ khỏi não bộ —— Gaer từ nhỏ đã là một đứa trẻ cực kỳ lý trí, anh sinh ra trong một gia đình truyền thống làm thợ săn đặc biệt, người anh phản nghịch của Gaer hoàn toàn không hiểu trở thành một "cảnh sát đặc biệt truy đuổi dã thú không tồn tại nào đó" có gì thú vị, anh ấy ra nước ngoài, theo đuổi giấc mơ nghệ thuật của mình, mà anh —— Con trai út nhà Shadden, thuộc một nhánh huyết mạch Floryte cuối cùng, nhất định phải gánh trên lưng truyền thống gia đình này.
Anh vẫn rất cố gắng, vẫn rất ưu tú, nhưng trong thời gian anh trưởng thành, không ai nhớ rằng anh tên là "Gaer".
Hậu nhân nhà Floryte và con trai của huấn luyện viên Shadden, hai ánh hào quang như gánh nặng này vĩnh viễn bao phủ lấy anh.
Anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi trên con đường từ khi sinh ra đã được định sẵn, càng không ngừng vùng vẫy, càng không thấy ngày thoát ra.
Việc này rất thống khổ, huyết mạch nhà Floryte có một loại phản loạn liều lĩnh, chúng nó thể hiện trên người anh trai anh rất rõ ràng, nhưng đến lượt anh, lại bị thống khổ này áp chế lại —— trong mỗi đêm dài yên tĩnh, anh một mình ở thư viện mở gia phả thật dài ra xem, loại thống khổ này càng rõ ràng.
Floryte tựa hồ đã bị Carlos biến thành một dấu hiệu, vị tổ tiên vinh quang lừng lẫy này làm cho người đời sau biến thành một truyền nhân hiếm thấy của mình.
Mà thứ lý trí bị kìm ném này, mới là thứ theo Gaer cả đời.
Vì thế, anh quyết định quên đi "đêm tám phút cùng nhau" điên khùng đó, an an phận phận làm tốt công tác của mình, không cô phụ hai vị đại nhân vật trong nhà, nắm bắt tất cả cơ hội tự mình tôi luyện, trở thành một thợ săn gương mẫu.
Ý tưởng này làm anh có chút tuyệt vọng, trở thành một thợ săn gương mẫu có ý nghĩa gì đâu? Thánh điện cũng sẽ không trao tặng cho anh một thứ gì đó có thể trên Kim chương... chẳng hạn như "Kim cương chương".
Chính là... Nói không chừng có một ngày, người kia sẽ thật sự tự hào vì anh nhỉ.
Gaer vẫn duy trình tâm tình lúc nắng lúc mưa này nhanh chóng đến thánh điện, may mắn có linh hồn những địch hủ chết trong tay anh phù hộ, làm cho tinh thần hốt hoảng của anh nhanh chóng dâng cao, nhưng không có gây ra tay nạn giao thông.
Gaer đến văn phòng tư tế của Louis, vừa lúc nhìn thấy ông bạn già đỡ Sloger tiên sinh đi ra ngoài, người hộ công chăm sóc ông Sloger đang đứng ở đó chờ —— vị tiên sinh này đã bệnh nặng đến phải về hưu, cũng vẫn kiên trì cách một khoảng thời gian lại tới thánh điện, giống như không thể nào bỏ chấp niệm này xuống, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến công tác tu bổ kết giới.
Ông thoạt nhìn ngày càng gầy, giống như một cái cây lung lay sắp đổ trong gió bão, giống như một ngọn nến lập tức tắt đi.
Gaer nhanh chóng né sang một bên, nhường đường cho ông.
Sloger tiên sinh gật đầu với anh, nắm lấy cánh tay của hộ công, chậm rãi đi ra ngoài, bóng dáng già nua làm cho người ta dễ dàng sinh ra loại cảm giác gần đất xa trời.
"Chỉ khi nhìn thấy ông ấy, tôi mới có thể cảm giác được 'sinh mệnh đang càng ngày đến gần cái chết' là khái niệm gì." Louis nhéo mũi, thở dài nói, "Điều này làm tôi cảm thấy thật đáng tiếc, cậu xem, chúng ta từ nhỏ đã đến thánh điện, cho đến bây giờ cũng chỉ biết bản thân phải trở thành một thợ săn, cơ hồ đến giờ cũng không nghĩ đến ước mơ của mình, nói không chừng có một ngày, một đời qua đi, hồi tưởng lại, vậy mà ngay cả một chuyện đặc biệt cũng chưa từng làm qua."
Gaer trầm mặc châm một điếu thuốc, cười tự giễu: "Chuyện đặc biệt nhất tôi từng làm, là lúc nhỏ có một lần trèo tường tới tiền điện, xen lẫn trong đám du khách chạy ra thánh điện, tính trốn đi."
"Đúng vậy," Gương mặt nghiêm túc bất biến của Louis rốt cuộc lộ ra biểu tình có chút thoải mái, "Kết quả cậu chỉ ngồi xe buýt đến trung tâm thành phố chơi điện tử một buổi trưa đã quay trở lại."
Hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ cười rộ lên.
"Được rồi trưởng quan hành chính," Gaer nói, "Tôi đến tìm cậu lập án."
Louis cùng anh vào văn phòng, im lặng nghe anh nói xong về chuyện ký ức Christie bị đánh mất.
Louis trầm mặc một hồi: "Xác định là ma ảnh tử?"
"Đó đều là phán đoán của cả hai vị tiên sinh kia."
"Từ từ, cậu xem này." Louis mở báo điện tử ra, mở tin tức nằm trong một góc cực kỳ không hút mắt, 《Truy tìm bệnh thần kinh cổ quái —— bệnh truyền nhiễm hư hư thực thực 》, "Người bệnh đầu tiên là xuất hiện triệu chứng ngờ nghệch mức độ thấp, trí nhớ ngày càng kém, tinh thần hoảng hốt, sau đó đột nhiên té xỉu không có dấu hiệu, sau khi được đưa vào bệnh viện cấp cứu, không thể kiểm tra ra bất cứ tổn thương gì trong đại não, nhưng người bệnh lại đột nhiên biến thành người thực vật, trong số ít ca bệnh, người bệnh cuối cùng sẽ tỉnh lại, nhưng trí nhớ hỗn loạn, tình trạng thoái hóa não bộ nghiêm trọng, không thể tự gánh vác cuộc sống, nguyên nhân cụ thể của bệnh đang trong quá trình điều tra."
Louis mở trang tiếp theo, Gaer nhìn vào, phát hiện phóng viên văn vẻ cẩn thận liệt kê một ít khu vực phát bệnh, nhắc nhở người dân chú ý: "Bắt đầu tại châu Sarah, tôi nghĩ người đầu tiên mà anh ta nói là ông nội của Kevin, sau đó đến về phía tây là châu Moodyhen, châu Wacker, châu Larvis... Sau đó lại quay về phía đông là châu Sarah."
"Louis," Gaer nghiêm túc nói, "Cậu cảm thấy... Có giống như thứ đó đang tìm kiếm cái gì?"
"Ý cậu là, ma ảnh tử đang truy tìm một người?" Louis hỏi, "Chính là ai?"
"Tôi cần danh sách thời gian phát bệnh của từng bệnh nhân một, số liệu giao ra từ nhiều địa phương khác nhau rồi dùng chúng đối chiếu với nhau, sau đó liệt ra một danh sách tình nghi —— Ma ảnh tử là địch hủ ký sinh! Mặt khác cho dù nó bám vào nhiều cơ thể người khác nhau, con mồi mà nó đang truy tìm cũng nên ở trong số những người đó." Gaer nhanh chóng nói, anh đột nhiên nhớ tới một từ hôm qua Carlos nhắc tới —— "Tư tế" của tộc Christie.
Anh lấy quyển sách da người mà Ardo mang về ra, nhanh chóng tìm kiếm: "Tư tế, tư tế..."
Louis nhanh chóng lấy điện thoại ra, thông tin cho tổ công nghệ thông tin bắt đầu tìm kiếm.
Gaer đọc quyển sách da người kia nhanh như gió, sau đó dùng lực vỗ Louis một cái: "Tìm được rồi, ở trong này!"
Tư tế thần bí của tộc Christie, nắm giữ bí mật quan trọng nhất của tộc, không ai biết bọn họ được chọn như thế nào, cũng không ai biết bọn họ được truyền thừa ra sao, có gì không giống với tộc nhân bình thường, mặt khác, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, mỗi một tư tế Christie đều là người tàn tật.
Bọn họ được xưng là —— "Người thấy được chân tướng".
"Người tàn tật —— đúng rồi, đây là một manh mối, danh sách đó hình như có người tàn tật."
"Cậu cho rằng thứ chúng đúng đang truy tìm là tư tế Christie?"
"Tôi đoán là vậy, tôi còn muốn hỏi một chút..."
Tổ công nghệ thông tin gọi điện đến: "Huấn luyện viên Megreet, danh sách tổng cộng gồm mười sáu người."
"Có bao nhiêu người bị tàn tật?" Louis hỏi.
Bên kia trầm mặc một lát: "Một người. Oliver Douglas, ba mươi hai tuổi, nam, bị mù."
"Cho tôi ghi chép gần đây nhất về anh ta."
"Chờ một lát..." Bên kia chần chừ một lúc, hai phút sau nói, "Một quán cà phê tại quảng trường thánh địa Jason châu Sarah có hóa đơn sử dụng thẻ tín dụng gần đây nhất của Douglas tiên sinh."
"Thánh địa Jason!" Gaer đứng phắt dậy, "Ông Waston ở bệnh viện thánh điện Jason, sáng nay Carlos để lại lời nhắn nói cậu ấy đi quảng trường Jason tìm Kevin!"
"Bình tĩnh bình tĩnh," Louis ngạc nhiên nhìn ông bạn già, "Đây chỉ là người có khả năng là người bị hại, khả năng là địch hủ rất nhỏ —— dẫu sao người kia cũng là Carlos, bạn à, tôi cảm thấy sự an toàn của vị ma ảnh tử kia mới đáng để lo lắng."
"Nói với tổ điều hành, điều cho tôi mười thợ săn không có nhiệm vụ." Ardo không để ý đến Louis lâu lâu mới hài hước được một chút, cầm lấy chìa khóa xe và áo khoác, "Tôi phải đi trước."
"Từ từ!" Tư tế chấp kiếm đương nhiệm cảm thấy bản thân không thể không lên tiếng, "Nếu đã xác định là địch hủ cấp ác ma, cần phải có lệnh chấp hành nhiệm vụ đặc thù do người đứng đầu địa phương đó ký tên, cho dù là Kim chương cũng không thể tự mình hành động!"
"Tôi vừa nói là cả đời này chưa từng làm chuyện đặc biệt gì đúng không?" Gaer không quay đầu lớn tiếng nói, "Tôi cảm thấy nếu không khác người vậy sẽ chậm... Mặt khác, tôi đột nhiên phát hiện Kim chương cũng không có gì ghê gớm, là do một đám người tầm thường nhỏ bé tự an ủi bản thân thôi, nhu nhược."
Louis: "..."
Người anh em có phải cậu sáng sớm ăn nhầm đồ ăn kỳ quái Carlos làm, trúng độc không rõ nguyên nhân, vì thế hiện tại đầu óc nổ tung rồi không?
————————————
Hello! Tình hình dịch bệnh đang căng thẳng, mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ nha~
Gaer ngẩn người, không biết nên trả lời vấn đề này thế nào.
Shadden phu nhân mỉm cười nhìn về phía trước, giống như câu vừa rồi không phải do bà nói vậy: "Con trai đừng như vậy, con quên rồi sao? Lúc trẻ mẹ con cũng là một huấn luyện viên, còn từng tự mình chỉnh sửa tài liệu giảng dạy, cũng là người từng có một cái huy hiệu đàn hạc trên tay, cho nên mẹ biết, thánh điện hiện tại, không dạy ra nổi người tuổi trẻ tài cao như vậy."
Gaer trầm mặc một hồi: "Xin lỗi mẹ, con không thể nói."
"Mẹ đương nhiên biết." Shadden phu nhân nói, cảm thấy có chút thất bại mà dừng lại một chút, sau đó bà xoa đầu đứa con làm bà tự hào nhất, bà hơi kiễng chân, ôn nhu sửa cổ áo giúp anh,
"Nhưng đây là chuyện tốt không phải sao? Thánh điện đã nhất thành bất biến* rất lâu rồi, đương nhiên chúng ta đều hiểu hòa bình là tốt nhất, nhưng vẫn có đôi lúc cảm thấy hơi nuối tiếc, chỉ có ở thời kỳ đen tối nhất, mới xuất hiện người tài lớp lớp, làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, không phải sao?"
(Nhất thành bất biến: không thay đổi, giữ những cái cũ không đổi mang chút tiêu cực)
Xuất hiện người tài lớp lớp, làm người ta nhiệt huyết sôi trào... Gaer miễn cưỡng cười một cái, trống rỗng nói: "Đúng vậy, tấm gương mạnh mẽ cường đại thúc giục chúng ta tiến lên phía trước."
Con người, cho dù cổ đại có pháp trận học sâu xa huyền bí, hiện đại có khoa học kỹ thuật phát triển tốc độ cao, có chú thuật làm người ta hoa mắt, thì vẫn là một cá nhân nhỏ yếu không đáng nhắc tới —— ngay cả Carlos trong truyền thuyết, cũng chỉ là nhân loại mà thôi, cậu không có thân thể cường hãn như địch hủ, ăn uống không đúng buổi thì dạ dày cũng sẽ không tốt, cũng sẽ bị thương, thậm chí ngay vào lần đầu xuất hiện, cơ hồ suy yếu đến không bò dậy nổi.
Cậu thậm chí còn mơ mơ màng màng, vài ba lần còn trực tiếp dùng tay để lấy thức ăn trong lò vi sóng, thế nên bây giờ trên tay còn có mấy dấu bỏng nhỏ.
Có lẽ là do thân cận, đôi khi Gaer thậm chí có cảm giác người đó cũng là người bình thường giống mình, nhưng mà... Cũng chỉ có thể là cảm giác.
Thợ săn kim chương kiêu ngạo biết bản thân không dám một thân một mình, trong tình huống đi đường cũng không xong, còn mang theo một thực tập sinh vướng tay vướng chân đi chống lại địch hủ cấp ác ma, cũng biết mình không dám trong tình huống biết rõ đối phương là hai địch hủ cấp hai cực kỳ nguy hiểm, thậm chí còn có con thứ ba ẩn nấp trong tối, còn có thể không chút do dự xông vào "giới" của chúng.
Trên thân của người đàn ông này, anh không nhìn thấy sợ hãi, không nhìn thấy khủng hoảng, thậm chí nhìn không thấy một chút kiêu ngạo.
Gaer biết, anh và Carlos, Ardo đại giáo chủ có sự chênh lệch, không hoàn toàn ở học thức và kinh nghiệm chiến đấu —— những thứ này đều có thể học hỏi thêm để bù lại.
Chỉ có một thứ không thể bù lại, đó là sự cường đại và trấn định hình thành từ vô số đấu tranh đi lên từ cõi chết, khắc sâu đến tận xương tủy trong những ngày xa xưa tăm tối.
Shadden phu nhân nhìn ra sự bất ổn trong lòng anh, nhẹ nhàng nâng bàn tay vỗ nhẹ má anh, giống như Gaer vẫn là một đứa trẻ, thở dài, nhìn như thoải mái mà đổi đề tài: "Tin mẹ đi con trai, con có chỗ xuất sắc của con, con vẫn là niềm tự hào của mẹ và ba con —— nga, đúng rồi, hôm qua khi mẹ nói cho Aukel tiên sinh biết chỗ của các con, sắc mặt hắn trông rất đáng sợ, đứa trẻ Johan đó vậy mà cũng không nói cho mẹ biết nó đã có người yêu."
Gaer không thể giải thích, chỉ có thể cười khổ một tiếng: "Con nghĩ cậu ấy đại khái... Là muốn đến giúp vui?"
"Được rồi," Shadden phu nhân hiển nhiên chỉ là muốn đổi chủ đề nên nói đến chuyện đó, hoàn toàn không để trong lòng, nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, "Tình yêu của người trẻ tuổi các con thật là —— Mike, Lily, xuống xe đi, chúng ta chuẩn bị lên xe lửa rồi!"
Lúc này, trong lòng Gaer đột nhiên dâng lên một cỗ xúc động, cảm giác này khiến anh đột nhiên bật thốt lên: "Mẹ, nếu..."
Mới nói vài chữ, trong lúc Shadden phu nhân xoay người về phía mình anh lại im bặt đi —— mình đang làm cái gì vậy? Anh tâm phiền ý loạn mà nghĩ, chẳng lẽ mình muốn nói gì sao?
"Ân?"
"Không, không có gì." Gaer quay lại xe giống như chạy trốn, "Con sẽ không tiễn mẹ vào nhà ga, về Christie và ma ảnh tử mà Johan nói hôm qua, con cần đến thánh điện tra cứu xem, triệu tập thợ săn bắt đầu chuẩn bị điều tra, đây là chuyện quan trọng hơn!"
Shadden phu nhân giống như muốn nói gì đó, nhưng Gaer không cho bà cơ hội, anh nhanh chóng quay đầu xe, chạy đi.
Sau đó, vì hành vi yếu đuối của bản thân, Gaer hung hăng đập lên tay lái một cái.
Nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thoạt nhìn giống như không có việc gì lái thẳng đến thánh điện, chuyện này nhìn như đã bị anh loại bỏ khỏi não bộ —— Gaer từ nhỏ đã là một đứa trẻ cực kỳ lý trí, anh sinh ra trong một gia đình truyền thống làm thợ săn đặc biệt, người anh phản nghịch của Gaer hoàn toàn không hiểu trở thành một "cảnh sát đặc biệt truy đuổi dã thú không tồn tại nào đó" có gì thú vị, anh ấy ra nước ngoài, theo đuổi giấc mơ nghệ thuật của mình, mà anh —— Con trai út nhà Shadden, thuộc một nhánh huyết mạch Floryte cuối cùng, nhất định phải gánh trên lưng truyền thống gia đình này.
Anh vẫn rất cố gắng, vẫn rất ưu tú, nhưng trong thời gian anh trưởng thành, không ai nhớ rằng anh tên là "Gaer".
Hậu nhân nhà Floryte và con trai của huấn luyện viên Shadden, hai ánh hào quang như gánh nặng này vĩnh viễn bao phủ lấy anh.
Anh không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi trên con đường từ khi sinh ra đã được định sẵn, càng không ngừng vùng vẫy, càng không thấy ngày thoát ra.
Việc này rất thống khổ, huyết mạch nhà Floryte có một loại phản loạn liều lĩnh, chúng nó thể hiện trên người anh trai anh rất rõ ràng, nhưng đến lượt anh, lại bị thống khổ này áp chế lại —— trong mỗi đêm dài yên tĩnh, anh một mình ở thư viện mở gia phả thật dài ra xem, loại thống khổ này càng rõ ràng.
Floryte tựa hồ đã bị Carlos biến thành một dấu hiệu, vị tổ tiên vinh quang lừng lẫy này làm cho người đời sau biến thành một truyền nhân hiếm thấy của mình.
Mà thứ lý trí bị kìm ném này, mới là thứ theo Gaer cả đời.
Vì thế, anh quyết định quên đi "đêm tám phút cùng nhau" điên khùng đó, an an phận phận làm tốt công tác của mình, không cô phụ hai vị đại nhân vật trong nhà, nắm bắt tất cả cơ hội tự mình tôi luyện, trở thành một thợ săn gương mẫu.
Ý tưởng này làm anh có chút tuyệt vọng, trở thành một thợ săn gương mẫu có ý nghĩa gì đâu? Thánh điện cũng sẽ không trao tặng cho anh một thứ gì đó có thể trên Kim chương... chẳng hạn như "Kim cương chương".
Chính là... Nói không chừng có một ngày, người kia sẽ thật sự tự hào vì anh nhỉ.
Gaer vẫn duy trình tâm tình lúc nắng lúc mưa này nhanh chóng đến thánh điện, may mắn có linh hồn những địch hủ chết trong tay anh phù hộ, làm cho tinh thần hốt hoảng của anh nhanh chóng dâng cao, nhưng không có gây ra tay nạn giao thông.
Gaer đến văn phòng tư tế của Louis, vừa lúc nhìn thấy ông bạn già đỡ Sloger tiên sinh đi ra ngoài, người hộ công chăm sóc ông Sloger đang đứng ở đó chờ —— vị tiên sinh này đã bệnh nặng đến phải về hưu, cũng vẫn kiên trì cách một khoảng thời gian lại tới thánh điện, giống như không thể nào bỏ chấp niệm này xuống, bất cứ lúc nào cũng chú ý đến công tác tu bổ kết giới.
Ông thoạt nhìn ngày càng gầy, giống như một cái cây lung lay sắp đổ trong gió bão, giống như một ngọn nến lập tức tắt đi.
Gaer nhanh chóng né sang một bên, nhường đường cho ông.
Sloger tiên sinh gật đầu với anh, nắm lấy cánh tay của hộ công, chậm rãi đi ra ngoài, bóng dáng già nua làm cho người ta dễ dàng sinh ra loại cảm giác gần đất xa trời.
"Chỉ khi nhìn thấy ông ấy, tôi mới có thể cảm giác được 'sinh mệnh đang càng ngày đến gần cái chết' là khái niệm gì." Louis nhéo mũi, thở dài nói, "Điều này làm tôi cảm thấy thật đáng tiếc, cậu xem, chúng ta từ nhỏ đã đến thánh điện, cho đến bây giờ cũng chỉ biết bản thân phải trở thành một thợ săn, cơ hồ đến giờ cũng không nghĩ đến ước mơ của mình, nói không chừng có một ngày, một đời qua đi, hồi tưởng lại, vậy mà ngay cả một chuyện đặc biệt cũng chưa từng làm qua."
Gaer trầm mặc châm một điếu thuốc, cười tự giễu: "Chuyện đặc biệt nhất tôi từng làm, là lúc nhỏ có một lần trèo tường tới tiền điện, xen lẫn trong đám du khách chạy ra thánh điện, tính trốn đi."
"Đúng vậy," Gương mặt nghiêm túc bất biến của Louis rốt cuộc lộ ra biểu tình có chút thoải mái, "Kết quả cậu chỉ ngồi xe buýt đến trung tâm thành phố chơi điện tử một buổi trưa đã quay trở lại."
Hai người nhìn nhau, bất đắc dĩ cười rộ lên.
"Được rồi trưởng quan hành chính," Gaer nói, "Tôi đến tìm cậu lập án."
Louis cùng anh vào văn phòng, im lặng nghe anh nói xong về chuyện ký ức Christie bị đánh mất.
Louis trầm mặc một hồi: "Xác định là ma ảnh tử?"
"Đó đều là phán đoán của cả hai vị tiên sinh kia."
"Từ từ, cậu xem này." Louis mở báo điện tử ra, mở tin tức nằm trong một góc cực kỳ không hút mắt, 《Truy tìm bệnh thần kinh cổ quái —— bệnh truyền nhiễm hư hư thực thực 》, "Người bệnh đầu tiên là xuất hiện triệu chứng ngờ nghệch mức độ thấp, trí nhớ ngày càng kém, tinh thần hoảng hốt, sau đó đột nhiên té xỉu không có dấu hiệu, sau khi được đưa vào bệnh viện cấp cứu, không thể kiểm tra ra bất cứ tổn thương gì trong đại não, nhưng người bệnh lại đột nhiên biến thành người thực vật, trong số ít ca bệnh, người bệnh cuối cùng sẽ tỉnh lại, nhưng trí nhớ hỗn loạn, tình trạng thoái hóa não bộ nghiêm trọng, không thể tự gánh vác cuộc sống, nguyên nhân cụ thể của bệnh đang trong quá trình điều tra."
Louis mở trang tiếp theo, Gaer nhìn vào, phát hiện phóng viên văn vẻ cẩn thận liệt kê một ít khu vực phát bệnh, nhắc nhở người dân chú ý: "Bắt đầu tại châu Sarah, tôi nghĩ người đầu tiên mà anh ta nói là ông nội của Kevin, sau đó đến về phía tây là châu Moodyhen, châu Wacker, châu Larvis... Sau đó lại quay về phía đông là châu Sarah."
"Louis," Gaer nghiêm túc nói, "Cậu cảm thấy... Có giống như thứ đó đang tìm kiếm cái gì?"
"Ý cậu là, ma ảnh tử đang truy tìm một người?" Louis hỏi, "Chính là ai?"
"Tôi cần danh sách thời gian phát bệnh của từng bệnh nhân một, số liệu giao ra từ nhiều địa phương khác nhau rồi dùng chúng đối chiếu với nhau, sau đó liệt ra một danh sách tình nghi —— Ma ảnh tử là địch hủ ký sinh! Mặt khác cho dù nó bám vào nhiều cơ thể người khác nhau, con mồi mà nó đang truy tìm cũng nên ở trong số những người đó." Gaer nhanh chóng nói, anh đột nhiên nhớ tới một từ hôm qua Carlos nhắc tới —— "Tư tế" của tộc Christie.
Anh lấy quyển sách da người mà Ardo mang về ra, nhanh chóng tìm kiếm: "Tư tế, tư tế..."
Louis nhanh chóng lấy điện thoại ra, thông tin cho tổ công nghệ thông tin bắt đầu tìm kiếm.
Gaer đọc quyển sách da người kia nhanh như gió, sau đó dùng lực vỗ Louis một cái: "Tìm được rồi, ở trong này!"
Tư tế thần bí của tộc Christie, nắm giữ bí mật quan trọng nhất của tộc, không ai biết bọn họ được chọn như thế nào, cũng không ai biết bọn họ được truyền thừa ra sao, có gì không giống với tộc nhân bình thường, mặt khác, xuất phát từ nguyên nhân nào đó, mỗi một tư tế Christie đều là người tàn tật.
Bọn họ được xưng là —— "Người thấy được chân tướng".
"Người tàn tật —— đúng rồi, đây là một manh mối, danh sách đó hình như có người tàn tật."
"Cậu cho rằng thứ chúng đúng đang truy tìm là tư tế Christie?"
"Tôi đoán là vậy, tôi còn muốn hỏi một chút..."
Tổ công nghệ thông tin gọi điện đến: "Huấn luyện viên Megreet, danh sách tổng cộng gồm mười sáu người."
"Có bao nhiêu người bị tàn tật?" Louis hỏi.
Bên kia trầm mặc một lát: "Một người. Oliver Douglas, ba mươi hai tuổi, nam, bị mù."
"Cho tôi ghi chép gần đây nhất về anh ta."
"Chờ một lát..." Bên kia chần chừ một lúc, hai phút sau nói, "Một quán cà phê tại quảng trường thánh địa Jason châu Sarah có hóa đơn sử dụng thẻ tín dụng gần đây nhất của Douglas tiên sinh."
"Thánh địa Jason!" Gaer đứng phắt dậy, "Ông Waston ở bệnh viện thánh điện Jason, sáng nay Carlos để lại lời nhắn nói cậu ấy đi quảng trường Jason tìm Kevin!"
"Bình tĩnh bình tĩnh," Louis ngạc nhiên nhìn ông bạn già, "Đây chỉ là người có khả năng là người bị hại, khả năng là địch hủ rất nhỏ —— dẫu sao người kia cũng là Carlos, bạn à, tôi cảm thấy sự an toàn của vị ma ảnh tử kia mới đáng để lo lắng."
"Nói với tổ điều hành, điều cho tôi mười thợ săn không có nhiệm vụ." Ardo không để ý đến Louis lâu lâu mới hài hước được một chút, cầm lấy chìa khóa xe và áo khoác, "Tôi phải đi trước."
"Từ từ!" Tư tế chấp kiếm đương nhiệm cảm thấy bản thân không thể không lên tiếng, "Nếu đã xác định là địch hủ cấp ác ma, cần phải có lệnh chấp hành nhiệm vụ đặc thù do người đứng đầu địa phương đó ký tên, cho dù là Kim chương cũng không thể tự mình hành động!"
"Tôi vừa nói là cả đời này chưa từng làm chuyện đặc biệt gì đúng không?" Gaer không quay đầu lớn tiếng nói, "Tôi cảm thấy nếu không khác người vậy sẽ chậm... Mặt khác, tôi đột nhiên phát hiện Kim chương cũng không có gì ghê gớm, là do một đám người tầm thường nhỏ bé tự an ủi bản thân thôi, nhu nhược."
Louis: "..."
Người anh em có phải cậu sáng sớm ăn nhầm đồ ăn kỳ quái Carlos làm, trúng độc không rõ nguyên nhân, vì thế hiện tại đầu óc nổ tung rồi không?
————————————
Hello! Tình hình dịch bệnh đang căng thẳng, mọi người nhớ giữ gìn sức khoẻ nha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất