Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)

Chương 17: Có phải là tiên khí

Trước Sau
Đi công tác hai ngày, chiều thứ ba vừa về đến nơi, Khưu Thiên đã hẹn Lâm Nhược Thần đến nhà ăn thịt bò. Anh còn đặc biệt chạy ra siêu thị mua một bộ chén đũa màu xanh in hoa văn, một ít rau xanh, bánh tráng miệng, rồi gọi điện cho chủ quán rượu Tiểu Mã. “Ở chỗ cậu có loại rượu nào hợp với beefsteak không?”

“Hừ, đồ theo giai bỏ bạn, còn dám hỏi xin tôi à?” Tiểu Mã “cụp” một tiếng ngắt điện thoại.

Được, vậy thì uống bia thôi.

Vốn định cực lực phản đối Lý Dĩ Thành đòi đi theo góp vui, nhưng Lý Dĩ Thành lại kiên trì muốn gặp hoa trắng nhỏ, thế là chiến đấu suốt hai ngày, rốt cuộc anh nhận thua. Dù sao thì từ hồi trung học đến giờ anh có khi nào thắng cậu đâu?

Tối thứ ba hôm ấy, lúc Khưu Thiên về đến nhà, Lý Dĩ Thành đang một mình nhâm nhi.

“Lý Dĩ Thành, tui cảnh cáo cậu, nói năng với hoa trắng nhỏ cho cẩn thận, dám lộ ra thân phận tui thì coi chừng à!” Khưu Thiên vừa bước vào cửa đã chỉ vào mặt Lý Dĩ Thành.

“Thân phận gì? Công tử phong lưu? Ngựa đực? Thợ tỉa hoa? Xùy.” Lý Dĩ Thành liếc mắt khinh thường, thấy Khưu Thiên há mồm muốn nói, lập tức cầm nĩa chỉ ngược lại anh. “Im, dám nói câu đó đừng trách tui vô tình!”

“Hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ hừ!” Khưu Thiên quyết định mặc kệ Lý Dĩ Thành, tranh thủ lúc Lâm Nhược Thần chưa đến, dọn dẹp nhà cửa đến bóng loáng.

“Cậu gả đi được rồi đấy.” Lý Dĩ Thành ngồi khểnh chân, vừa uống bia vừa hài lòng nói.

Khưu Thiên vừa định đáp trả, chuông cửa đã vang lên, bèn chạy vội xuống dẫn Lâm Nhược Thần vào nhà, chỉ chỉ Lý Dĩ Thành nói qua loa. “Tiểu Thành, bạn cùng phòng kiêm con trai của mẹ nuôi tôi.”

Chưa nói hết câu đã đưa một chiếc bát gỗ được khắc cẩn thận cho Lâm Nhược Thần, “Tôi vừa đi công tác Tam Nghĩa về, có cùng sư phụ vào một xưởng mộc, thuận tiện làm thử luôn.” Lâm Nhược Thần cảm ơn, vui vẻ nhận lấy.

Khưu Thiên đắc ý cười, vừa quay đầu đã thấy Lý Dĩ Thành trừng mình, trên mặt viết “Đồ khốn nhà cậu, của tôi đâu?”, lập tức trên mặt Khưu Thiên cũng viết lại “Hừ, bảo thằng bại hoại kia làm cho mà chơi”, rồi không thèm nói gì dẫn Lâm Nhược Thần vào phòng bếp.

Lý Dĩ Thành vội vã đuổi theo, đuổi cổ Khưu Thiên ra ngoài. “Cút! Cậu vào bếp, bếp thành hỏa lò!”

Khưu Thiên bất đắc dĩ đứng ở cửa, trơ mắt nhìn Lý Dĩ Thành cùng Lâm Nhược Thần diễn vở kịch anh em bạn bếp nồng thắm, tâm trạng muốn giết người cũng có!

Lâm Nhược Thần phụ trách ướp thịt, Lý Dĩ Thành nướng thịt, chẳng mấy chốc phòng bếp tỏa hương thơm lừng.

“Thiên Thiên, dọn bàn!” Lý Dĩ Thành hất hàm sai bảo đầy tớ.

“Dạ.”

“Thiên Thiên, gọi rất hay, vậy tôi không gọi anh Tiểu Bảo nữa, từ giờ sẽ gọi Thiên Thiên.” Lâm Nhược Thần đưa thịt đã được nướng chín cho Khưu Thiên.

“Thiên thiên thiên lam, thiên thiên~” (Mỗi ngày trời xanh, mỗi ngày~) Lý Dĩ Thành và Lâm Nhược Thần đột nhiên đồng thanh hát lên.

Khưu Thiên bưng beefsteak đứng ở cửa, cắn lưỡi giậm chân. “Hai người thật là ăn ý!” Lần đầu tiên anh có ý tưởng muốn gọi Võ Đại Lang đến đóng gói Lý Dĩ Thành mang đi dùm.

Lâm Nhược Thần ướp thịt thật ngon, Tiểu Thành nướng thịt thật tầm thường, đây là nhận xét của Khưu Thiên. Chỉ là vừa nói xong đã nhận lấy ánh mắt cảnh cáo của Lý Dĩ Thành, đành cúi đầu im lặng uống bia.

Ba người ăn uống đến hơn chín giờ, Lý Dĩ Thành và Lâm Nhược Thần tán gẫu thực sự ăn ý, cùng một chuyên ngành thiết kế nên có không biết bao nhiêu đề tài, Khưu Thiên hoàn toàn bị người ta dẹp sang bên, thi thoảng mới chen được vài câu, nhưng anh chưa bao giờ có tâm tình như hiện tại, sẵn lòng ngồi yên lắng nghe người khác trò chuyện, bởi Lý Dĩ Thành hiếm khi nào thân thiện với người anh thích như thế, bởi gương mặt nhìn nghiêng của Lâm Nhược Thần khi nói đẹp đến bồi hồi.



“Thấy sao thấy sao?” Vừa tiễn Lâm Nhược Thần về, Khưu Thiên đã bám lấy Lý Dĩ Thành dò hỏi.

“Điểm siêu cao, bạn trai cậu tui nhìn hơn mười người, cộng hết toàn bộ điểm lại cũng chưa cao bằng hoa trắng nhỏ.” Lý Dĩ Thành dọn chén bát vào bếp, đẩy Khưu Thiên đi rửa.

“Thế giới nội tâm của hoa trắng nhỏ rất đa dạng, chỉ là… cậu ấy giống tui, trừng cái gì mà trừng, rửa đi, ý tui là, cậu ấy hiểu rõ mong muốn của bản thân, không bao giờ sống dựa vào tình cảm của người khác.”

“Vậy cậu ấy có phải người trong giới không?” Khưu Thiên ngoan ngoãn rửa bát, quả nhiên Lý Dĩ Thành luôn nhìn người tốt hơn anh.

“Không biết, nhìn không ra, nhưng cậu ấy cũng không phải dị tính, tóm lại là cảm giác không khí xung quanh cậu ấy có gì đó… hình như giống với một người…” Lý Dĩ Thành suy nghĩ một lát, “Đúng rồi, giống Thái hậu!”

“Thái hậu?” Khưu Thiên ngẫm lại, hai lần gặp nhau ở Thành Đô anh đều cảm giác Lâm Nhược Thần giống Thái hậu, về Đài Loan gặp lại, càng thấy cách nhìn nhận sự việc của hai người giống nhau, lại hoàn toàn quên mất bầu không khí xung quanh bọn họ.

“Nếu giống Thái hậu nghĩa là lưỡng tính sao? Đợi đó tui đi hỏi.” Khưu Thiên vội vàng rửa sạch chén, lau tay xong bắn vào phòng mở máy đợi Thái hậu giá đáo.

“Dù đồng tính hay lưỡng tính, cũng không có cách nào theo đuổi người ta đâu.” Lý Dĩ Thành tựa cửa phòng Khưu Thiên, khoanh tay nói. “Cậu ấy không phải kiểu người chỉ cần đeo bám không buông, ngày ngày săn đón đưa rước tỏ tình lãng mạn là có thể cưa đổ.”

Khưu Thiên liếc xéo. “Nói tiếng Trung, cảm ơn.”

“Nãy nói rồi đó, hoa trắng nhỏ rất giống tui, biết mình thực sự mong muốn điều gì, nếu người ta đã xếp cậu vào danh sách không thích hợp thì cậu có ráo riết theo đuổi cũng vô dụng, còn nếu đã nghĩ cậu thích hợp, không cần đuổi, người ta tự mình chạy đến.”

“Vậy cậu coi tui có hợp không?”

“Xứng đôi lắm, không để ý à? Cậu ấy nói chuyện với tui thì không cười, chỉ rất thản nhiên và bình tĩnh, dường như là kiểu người ít biểu lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng chỉ cần cậu mở miệng, cậu ấy cười ngay.”

Nghe Lý Dĩ Thành nhắc, Khưu Thiên mới sực nhớ ra, Lâm Nhược Thần rõ ràng là đóa hoa trắng nhỏ im lặng nở trên sườn núi, đối với người khác luôn thản nhiên, lại ở trước mặt anh cười nói vui vẻ như vậy, thực sự không giống tác phong của cậu.

“Haizz, sao cậu và Thái hậu đều giỏi nhìn người thế?” Khưu Thiên ảo não, anh giao tiếp và quan hệ xã hội rất tốt, nhưng nhìn người thì không bằng bọn họ.

“Càng hiểu lòng người lại càng xa cách với thế giới, tui nghĩ hoa trắng nhỏ cũng giống tui ở điểm đó.” Lý Dĩ Thành bình tĩnh nói, “Nếu có thể quen thân được với người như thế, thật sự cần duyên phận.”

Khưu Thiên im lặng một lát mới nói. “Tiểu Thành, cậu cứ dọn qua chỗ tên khốn kia đi, người như cậu, tìm được nhân duyên chẳng dễ dàng gì, đừng lo lắng cho tui.”

“Ừm.”

Khưu Thiên đợi đến 11 giờ, Thái hậu mới xuất hiện, lập tức túm lấy chị thượng tấu.

“Cậu bảo hoa trắng nhỏ không có cái khí của người đồng tính, cũng chẳng giống người dị tính, mà giống chị?” Thái hậu hỏi.

“Phải, nên cậu ấy lưỡng tính đúng không?”

“Không, nếu giống chị, thì phải là tiên khí.”

“…”



“Chị không dọa cậu, thật sự là tiên khí đấy, nghĩ kỹ đi, loại khí này cậu cũng gặp ở một số người tu hành rồi.”

“Hình như có, kiểu như toàn thể nhân loại đều giống nhau.”

“Nó đó, bởi vì xem ai cũng như nhau, nên cậu không cảm nhận được xu hướng của họ, có thể nói là… không yêu đương, không xem tình yêu là một phần cuộc sống, vẫn yêu đời vẫn vui vẻ sống, nhưng không cần tình yêu, hiểu không?”

Khưu Thiên nhìn đoạn chat của chị một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy đau lòng, bèn gửi một ký hiệu mặt buồn.

“Cái thằng này, đang thương cảm cho chị à? Trời ạ, chị dạy cậu thế nào?” Thái hậu ôm đầu tuyệt vọng.

“Tôi đã nói gì đâu hu hu hu hu.” Khưu Thiên khóc lóc.

“Nghe chị hỏi đây, nếu có một người nói muốn sống độc thân cả đời, không con không cái, cậu sẽ giúp mai mối cho họ hay cảm thấy họ đáng thương?”

“Không, đó là lựa chọn của họ, là một cách sống khác thôi.”

“Thì đấy, chị thích sống độc thân, cớ gì cậu thấy đáng thương?”

Khưu Thiên nghĩ ngợi một hồi mới nói. “Vì tôi cảm thấy chị từng bị tổn thương rất sâu, nên mới khóa chặt bản thân, không cần tình yêu nữa, không kết hôn không sinh con là vì không có người mình tin tưởng, chẳng phải đáng thương sao?”

“Ngoan, như cậu nói cũng đúng, nhưng không phải ai cũng hợp với cuộc sống lứa đôi, chị là loại lý trí, thực tế, quyết đoán, tất cả quyết định đều dựa trên não bộ, chị không hề chối bỏ tình yêu, cũng không sợ tổn thương, càng không phải đang đợi một người đến cứu vớt mình, thật ra so với nhiều người chị còn tin tưởng tình yêu hơn, hiểu không?”

“Hiểu. Kiểu như học tài chính ba năm, phát hiện không thích hợp, bèn chuyển sang ngành khác, không phải vì ghét tài chính, cũng không phải vì thành tích kém, mà vì không hợp với ngành đó, dù ai cũng biết làm kinh tế thì luôn kiếm được nhiều tiền.” Khưu Thiên thở dài.

“So sánh cái kiểu gì thế? Nhưng dù sao cũng đúng, không phải ai cũng hợp với cuộc sống lứa đôi, trên đời này loại người gì cũng có, chủ yếu là cậu cần phải tôn trọng lựa chọn của người khác, đừng gượng ép cách sống của mình lên đối phương.”

“Ừm, giống như đồng nghiệp và người thân của chị luôn ép chị kết hôn.”

“Xùy, loại đó chị giải quyết trong vòng nửa giây, những người như chị, một khi đã lựa chọn cách sống ngược với lẽ thường, đều phải có lý trí sáng suốt và ý chí kiên định mới có thể đối phó được những ý kiến phản đối mỗi ngày. Cậu đừng giống như họ, tự cho mình là đấng cứu thế, chị dạy cậu 12 năm không phải để cậu biến thành loại người đó đâu.”

Sau khi trò chuyện với Thái hậu, Khưu Thiên cảm thấy cả người mình dường như đều ê ẩm, không phải đau đớn, mà là cảm giác tê dại khác thường khiến trong lòng bất an, thần trí bồn chồn, làm đổ cả cốc nước lên giường.

Anh biết Tiểu Thành nói đúng, biết Thái hậu nói đúng, cả anh Cường cũng đúng.

Lâm Nhược Thần biết rõ bản thân mình muốn gì, Lâm Nhược Thần bất cần yêu đương, không phải vì đã từng tổn thương, không phải vì tuyệt vọng với tình yêu, càng không cần ai đó đến cứu vớt, Lâm Nhược Thần sống yêu đời và vui vẻ hơn bất cứ ai, chỉ là Lâm Nhược Thần không học tài chính, không ăn đậu hũ, không cần tình yêu.

Nhân cách đủ đầy, tâm hồn rộng mở, lý trí rõ ràng, ý chí kiên định, như Thái hậu, như Tiểu Thành, như đức Quan Âm.

Có một số việc thật sự chỉ có thể buông tay đầu hàng, nhìn mọi thứ diễn ra theo đúng cách của nó. Lâm Nhược Thần có phải đồng tính hay không không quan trọng, dù sao anh vẫn luôn mong làm bạn với cậu, giờ đã thật sự làm bạn, đơn giản là mong ước đã hoàn thành. Là ý trời đã định.

Anh thử qua 16 món lẩu, đến món thứ 17 mới thật sự vừa ý, nhưng chủ quán không bán.

“Cảm ơn đã ghé thăm, kiếp sau gặp lại.” Anh nghe được Lâm Nhược Thần nói vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau