Thu Vũ Vi Lương (Mưa Thu Chớm Lạnh)

Chương 23: Đêm nay hoa đào nở

Trước Sau
Trong phòng khách, Lâm Nhược Thần vẫn đang uống bia, TV lại mở Đại Thoại Tây Du, đã chuẩn bị đến cảnh chia tay sầu ải nọ, Khưu Thiên mếu máo cầu xin. “A Phát đại nhân, cầu ngài đổi kênh đi mà.”

Lâm Nhược Thần bật cười thành tiếng, chuyển sang mục tin tức, bấy giờ Khưu Thiên mới chịu ngồi xuống sô pha, cầm bia lên uống, hỏi, “Họ kể về tôi thế nào? Đều là nói xấu phải không?”

“Không đâu, toàn khen anh thôi,” Lâm Nhược Thần nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Khưu Thiên, cười nói, “Thật, đều bảo anh cao lớn đẹp trai, lại biết dịu dàng chăm sóc, có điều họ dặn tôi đừng gần gũi anh quá, những chuyện đồn đãi xung quanh anh nhiều lắm, còn bảo năm xưa từng xúi anh đi theo đuổi tôi, kết quả anh trả lời không có hứng thú.”

“Không phải không phải, tôi tôi tôi lúc đó không biết cậu là ai, chỉ biết theo đuổi cậu là hạ nhục cậu, tôi không làm những chuyện thất đức đó.” Khưu Thiên cuống quýt giải thích.

“Hạ nhục? Tại sao?” Lâm Nhược Thần ngạc nhiên hỏi.

“Thái hậu bảo, chỉ vì vẻ bề ngoài hoặc một danh hiệu nào đó mà đi theo đuổi người ta, chẳng khác nào coi đối phương như chiến lợi phẩm, rất hèn hạ, người có thể phong lưu nhưng không được hạ lưu,” Khưu Thiên suy nghĩ một chút, lại tiếp: “Những người tôi từng quen, bất kể thời gian dài ngắn ra sao, đều là gặp gỡ rồi thật lòng thích mới theo đuổi.”

À thì gặp gỡ hai tuần cũng là thích vậy, Khưu Thiên âm thầm bổ sung thêm. Hơn nữa hiện tại tôi thích cậu thế này, cậu cũng có để tôi theo đuổi đâu, ôi…

“Thái hậu dạy anh thật là ngoan nha,” Lâm Nhược Thần bật cười tán thưởng, “Anh thực sự không giống với nhận xét của mọi người.”

“Không giống chỗ nào?” Khưu Thiên hoang mang.

“Anh chẳng phải loại người quen nhau bừa bãi, kiểu của anh khác,” Lâm Nhược Thần dịu dàng nói, lại là thanh âm nhẹ nhàng âu yếm như đang dỗ dành trẻ con ấy, “Lúc nãy tôi bảo anh không giống, còn vì nguyên nhân khác, ừ là, hôm đó A Chấn bảo tôi, gặp gỡ anh cũng như cố sức dành tiền đi mua một chiếc túi LV (1), cậu ấy không đủ khả năng nên đành phải từ bỏ, người kế bên lại bảo mình chỉ là thường dân nông cạn, không ăn được một món ngon sang trọng như anh.”

Vậy nghĩa là sao? Hình dung về Khưu Thiên trong mắt những bạn trai cũ chính là như thế?

“Ha ha, người còn lại thì nói, cảm giác đi bên anh cũng tựa như đi nhầm vào một phòng VIP của khách sạn năm sao, cậu ấy chỉ là người thường, chỉ ở được khách sạn bình dân mà thôi. Chung quy lại, họ đều cảm thấy anh quá tốt, quá xa vời, chẳng thể nào đến được tay mình.”

Lâm Nhược Thần nhấp một ngụm bia, lại nhún vai nói tiếp: “Nhưng tôi lại thấy anh nói chuyện thì hài hước, vào bếp thì không biết rán trứng, xem phim thì cảm động mà khóc, tôi thật sự không biết anh và túi LV hay phòng VIP giống nhau chỗ nào.”

“Đúng thế đúng thế, họ đều nhầm cả rồi, thật đấy, tôi chỉ là túi nilon tiện lợi hay phòng bình dân giá rẻ thôi.” Khưu Thiên vội vàng giơ tay đồng ý. Mọi người đều chỉ nhìn thấy ánh sáng xung quanh anh, chỉ thấy anh là nhân vật cấp 80, lại không biết rằng ánh sáng đó thật ra chỉ là hư ảo. “Nhưng mà, nếu cậu đã biết chuyện của tôi, sao lại không nói ra?”

“Không quan trọng. Người đang làm bạn với tôi là bản thân anh chứ không phải Tiểu Lam trong những câu chuyện họ kể, hơn nữa tất cả đều đã là quá khứ, có gì đáng nhắc đến, đã là bạn thì không câu nệ tính hướng hay xuất thân, tôi nghĩ vậy, nên không kể.” Lâm Nhược Thần nói, như một lẽ đương nhiên. “Tôi tin tưởng mắt của nhìn mình, tâm hồn anh rất dịu dàng và thiện lương.”

Tâm hồn anh rất dịu dàng và thiện lương.

Câu nói của Lâm Nhược Thần như làn khói, quẩn quanh trong tâm trí Khưu Thiên mãi không rời.

“Sao nào, còn muốn hỏi gì nữa không? Sắp mười một giờ rồi, tôi phải về thôi, ngày mai hẹn nhau mười giờ nhé?” Lâm Nhược Thần nhìn đồng hồ, dượm đứng lên.

“Từ từ, để tôi nghĩ đã.” Khưu Thiên chẳng nỡ để cậu rời đi, nhưng đầu óc lại rối ren trăm bề, cuối cùng nghĩ đến một chuyện. “Về bảng ưu khuyết điểm hôm đó, cậu đã làm thử chưa?”

“Ừ, làm rồi, nếu đối tượng là anh, quả thực ưu điểm nhiều đến nỗi đánh bại phía một người.”

“Nhưng cậu vẫn chọn sống độc thân,” Khưu Thiên cười ủ rũ, đánh bại thì sao chứ, “Cậu thấy mình không hợp với tình yêu, chẳng phải vì đã từng tổn thương, chẳng phải vì đã tuyệt vọng với ái tình, chỉ đơn giản vì cuộc sống độc thân hợp với cậu hơn hết.”

“Đúng, sao anh biết được?” Lâm Nhược Thần kinh ngạc.



“Thái hậu nói, tháng mười chị ấy về Đài Loan, cùng ăn một bữa nhé.”

“Ừ, nhưng tôi chưa từng gặp Thái hậu, sao chị ấy biết?”

“Vì chị ấy là Thái hậu, là bản vẽ đặc biệt nhất.” Khưu Thiên nói xong, cúi đầu im lặng, một hồi lâu cũng không lên tiếng.

“Vậy cứ thế nhé. Tôi về đây, mai mười giờ, đừng quên đấy.”

“Ừ.” Khưu Thiên đứng dậy tiễn khách, nhìn Lâm Nhược Thần cúi xuống mang giày ở huyền quan, động tác ung dung chậm rãi, bờ má nghiêng nghiêng, đường cong nơi cổ, những ngón tay dài vịn vào tường, đôi tay ấm áp vậy mà sao khi vẫy chào tạm biệt lại khiến lòng thê lương đến thế.

Anh Cường đã từng nói, có một số người dù gần gũi đến đâu đi nữa cũng chỉ có thể làm bạn, như Lý Dĩ Thành; lại có những người chỉ có thể là khách quen, như những bạn trai cũ; nhưng có người, chỉ cần liếc mắt một cái đã biết mình sẽ xiêu lòng, và sau này cũng chỉ có thể xiêu lòng mà thôi.

Yêu, rồi lại yêu, và rồi sẽ rời xa.

“Ở lại đây được không?” Khưu Thiên bật thốt.

Lâm Nhược Thần giật mình, ngẩng lên nhìn anh.

Lời vừa ra khỏi miệng, Khưu Thiên mới ý thức được mình vừa nói điều gì, trong nháy mắt cả cơ thể căng thẳng đến phát run, hơi thở hỗn loạn, chẳng thể nói thêm lời nào, chỉ có thể trầm lặng mím môi.

“Tôi biết anh nhất thời xúc động, tôi sẽ xem như mình chưa nghe thấy gì.” Lâm Nhược Thần mỉm cười, vẫy tay chào tạm biệt.

Đâu đó trong tâm trí Khưu Thiên gào lên “không được, không được”, nhưng thân thể đã hoàn toàn thoát khỏi sự kiềm cặp của lý trí, vụt đến ôm cậu vào lòng, vị trí nơi hai người chạm nhau là trái tim đang đập hốt hoảng như muốn bật tung khỏi ***g ngực.

Lâm Nhược Thần lặng lẽ để Khưu Thiên ôm, dưới ánh đèn hành lang mờ tối, hai người đứng đó, vẫn ôm không rời.

“Hôm đó tôi đã nói với anh, tôi muốn chúng ta là bạn bè, bây giờ vẫn vậy.” Một lúc lâu sau, Lâm Nhược Thần khẽ nói.

Cảm ơn đã ghé thăm, hẹn kiếp sau gặp lại. Đây là ý tứ của cậu.

“Tôi biết, chúng ta chỉ có thể làm bạn,” Cánh tay Khưu Thiên đang ôm Lâm Nhược Thần siết chặt lại, mắt nhắm vội, lý trí hiểu được lời cậu nói, nhưng đáy lòng lại chẳng thể tiếp thu.

“Ở lại được không?” Việc đã đến nước này, Khưu Thiên cam chịu để bản thân van lơn lần nữa.

“Anh biết không, nếu chúng ta cứ như vậy, thì ngay cả bạn bè cũng không làm được.” Thanh âm của Lâm Nhược Thần trầm xuống, chìm sâu, không còn du dương trầm bổng như lúc nào.

“Không thể làm bạn bè, thì làm bạn ăn tối, bạn uống cà phê, bạn chơi bài cũng được.” Mùi hương trên cơ thể Lâm Nhược Thần khiến đầu óc Khưu Thiên mụ mị đi, chẳng còn biết mình đang nói những gì.

“Tâm trí lại để đâu rồi?” Lâm Nhược Thần bỗng nhiên bật cười, “Sao mỗi lần anh nói gì, đều chẳng giống như tôi dự liệu.”

“Tôi… là lần đầu tiên.” Nghe được trong giọng cậu có gì đó xiêu lòng, Khưu Thiên không kiềm được, rụt rè cúi xuống hôn lên bờ mi cậu.

Lần đầu tiên yêu một người.

“Ồ? Anh có biết những người tình cũ nói gì về anh không?” Lâm Nhược Thần nheo mắt. “Họ đều bảo anh kinh nghiệm đầy mình, kỹ xảo vượt bậc.”



Khưu Thiên giật mình, ngơ ngẩn cười, “Vậy ở lại, được không?”

Lâm Nhược Thần không nói gì nữa, hành lang căn nhà lặng im đến thảng thốt.

“Ừ,” thật lâu thật lâu sau, cậu nói, “Nhưng chúng ta chỉ có thể làm bạn.”

Đây nào phải điều Khưu Thiên mong mỏi, nhưng anh đã chẳng thể làm gì hơn, anh muốn người này, rất muốn rất muốn cậu, dẫu chỉ là một đêm ân ái, dẫu bởi vì men say đưa đẩy hay lòng cảm thương trỗi dậy, tất cả, anh đều muốn. Cho dù sáng hôm sau hai mắt cậu sẽ chẳng còn vì anh mà lấp lánh, mười ngón tay sẽ không còn thi thoảng chạm vào vạt áo anh, sẽ không được thấy cậu quay đầu nở một nụ cười thanh sạch tận đáy lòng, dù là vậy, dù một lần nữa Lâm Nhược Thần sẽ rời khỏi anh không lời từ biệt, thì đêm nay, giây phút này, anh cũng không cam lòng để cậu ra đi.

Khưu Thiên tắt đèn phòng ngủ, ánh đèn đường ảm đạm len lỏi vào bên trong, đổ lên hai người đôi bóng dài nhợt nhạt, cảm giác hoang mang hư ảo này anh đã từng biết đến, chính vào cái đêm anh phát hiện mình yêu Lâm Nhược Thần.

Đẩy cửa sổ thủy tinh ra một khe hở nhỏ, một tia sáng sắc dài lập tức quét qua căn phòng, rọi nghiêng nghiêng lên giường, sức nặng của hai người lần lượt phủ xuống, nệm giường khe khẽ rung lên, da thịt dần lộ ra dưới ánh sáng, trong sạch, động tâm.

“Nhược Thần.” Khưu Thiên dán chặt bờ môi bên tai cậu, khe khẽ gọi, cả trái tim dường như cũng run lên.

Nhẹ nhàng từng chút từng chút một, vén mái tóc lòa xòa trên gương mặt cậu, thấy bên tai trái hẵng còn dấu vết của một lỗ khuyên.

“Có lần tôi thất tình, trong lòng khổ sở, không phải vì đau tình mà vì sợ bản thân sẽ quên mất cảm giác khổ sở đó, nên đi bấm khuyên coi như để nhắc nhở bản thân, về sau tôi cũng dần quên đi, lỗ khuyên cũng bít lại.” Lâm Nhược Thần khép hờ mắt, để Khưu Thiên chạm ngón tay mình lên vết khuyên ấy mà xoa nhè nhẹ.

Lúc Khưu Thiên hôn đến thắt lưng cậu, bắt gặp một nửa hình xăm mặt trời lẳng lặng nằm đó, nơi phần eo bên phải, chỉ một nửa, với những đường cong uốn lượn quấn quýt vào nhau như lửa cháy, rực rỡ mà dịu dàng, dường như đã ở đấy lâu lắm rồi, đôi nơi vết mực đã nhạt nhòa theo năm tháng.

“Nửa còn lại trên người em gái cậu phải không? Sao lại đi xăm?” Khưu Thiên trút xuống những nụ hôn miên man.

“Ừ, sinh nhật năm 18 tuổi chúng tôi đi xăm.” Lâm Nhược Thần luồn tay vào tóc Khưu Thiên. “Nó khăng khăng phải xăm ở đây, bảo là hình ảnh này nếu lộ ra khi mặc quần jean cạp trễ sẽ vô cùng gợi cảm, hình xăm của nó ở bên hông trái, nếu chúng tôi đứng cạnh nhau sẽ thành một vầng mặt trời hoàn chỉnh, chính là tên của hai đứa.”

Khưu Thiên ôm Lâm Nhược Thần từ đằng sau, làn da trên cổ cậu ẩm ướt dưới những nụ hôn của anh, khiến hình xăm nơi đó cũng trở nên lấp lánh, vừa giống như ký hiệu, lại giống như chữ cái, lúc Khưu Thiên lướt những ngón tay mình lên đó, cảm giác được nhiệt độ cũng tăng lên dưới vết mực đen tuyền kia.

“Đó là chữ cái đầu tiên trong tiếng Phạn, OM (2), lúc tôi quyết định ra sống một mình thì đi xăm nó.” Lâm Nhược Thần hơi nghiêng đầu, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt khẽ dán lên bên mặt, “Chữ cái này rất đẹp, nó có nghĩa là âm thanh của vũ trụ, ha ha, tuy không đối xứng nhưng lại rất hài hòa viên mãn.”

Lúc Lâm Nhược Thần cười lên, tất cả hoa đào trong công viên đều nở rộ.

Khưu Thiên chưa bao giờ biết rằng cơ thể mình lại có lúc bỏng rẫy khát khao như thế này, chỉ một cái chạm nhẹ, một cái vuốt ve khẽ khàng của Lâm Nhược Thần đã đủ để toàn bộ chân tay anh luống cuống, tim đập loạn nhịp, cảm xúc đang ào ã dấy lên không ngừng trong thân thể chẳng phải ***, mà là tình ý.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, trong giây phút ái ân, Khưu Thiên hiểu thế nào là tình ái.

Anh tìm thấy một lối ra nơi nhà ga hai tầng của Đài Bắc, nhưng lối ra này lại bị tường đá che lấp, có thể vách ngăn ấy nặng nề đến mức chẳng có cách nào vượt qua, có thể nếu vượt qua sẽ chỉ còn hoang tàn đổ nát, hoặc cũng có thể như Thái hậu nói, hồn phách sẽ lặng lẽ ra đi, chỉ trơ lại thân xác, nhưng dẫu thế nào, nếu không bước qua, sẽ không bao giờ có được đáp án.

Tại sao không thử nỗ lực hết mình, dù có thể thứ mà anh đánh mất, đằng sau tình yêu kia, sẽ chỉ còn tuyệt vọng.

———————-

(1) LV (Louis Vuitton), thương hiệu túi xách thời trang cao cấp của Pháp

(2) Tiếng Phạn: cổ ngữ Ấn Độ, được dùng làm ngôn ngữ tế lễ trong các tôn giáo như Ấn Độ giáo, Phật giáo và Jaina giáo. Tìm hiểu thêm về chữ OM trong tiếng Phạn và hình xăm chữ OM tại đây

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau