Thừa Nóng Mà Ăn

Chương 23

Trước Sau
Hứa Vãn Hà xách theo Dương Mặc Thư, lôi ra tới ngoài khách sạn mới buông tay.

Dương Mặc Thư thở hổn hển, “Anh làm gì vậy…”

Hứa Vãn Hà rít một hơi thuốc, “Con mẹ nó cậu mù hả, cái thứ đức hạnh đó cũng kêu là đẹp trai? Cậu không cảm thấy nhìn nó như bị liệt dương sao?”

Dương Mặc Thư nhìn hắn, không biết sao lại nhớ tới ung thư dương v*t.

Nghĩ ấn đường Hứa Vãn Hà phát đen, đúng là bộ dạng của loại bệnh này thật, liền bày ra vẻ giống như không thèm tính toán với hắn, “Không phải thuê phòng trên đó sao, giờ lại muốn đi đâu.”

Có đàn em lái xe chạy qua, dừng ở trước mặt hai người.

Người bên cạnh khom lưng lên kéo cửa xe.

Hứa Vãn Hà khẽ cong người, lên xe, “Ai mẹ nó muốn ở khách sạn gái điếm mở chứ, tôi về địa bàn của mình.”

Dương Mặc Thư thấy ghế phó lái không có ai, liền mở cửa xe chuẩn bị lên xe, “Khách sạn lớn như vậy mà phụ nữ mở sao… Giỏi thật…”

Ai ngờ cái mông còn chưa sát vào chỗ ngồi đã nghe phía sau gầm lên giận dữ, “Cút xuống đây!”

Có đàn em vội vàng bước lên đỡ Dương Mặc Thư, “Anh, anh ngồi ở sau đi, ghế phụ không phải vị trí tốt đâu.”

Dương Mặc Thư bị người ta lôi kéo nhét vào ghế sau, ngồi bên cạnh Hứa Vãn Hà, giương mắt nhìn hắn, “Cả ngày anh cứ phun lửa như vậy, chắc chắn dồi dào nóng nảy, anh bị táo bón nhỉ?”

Thuốc lá trong tay Hứa Vãn Hà rơi xuống đất, “□□ cậu, cậu thiếu thông ruột phải không?”

Dương Mặc Thư nhìn đồng hồ đeo tay một chút, “Đã 1 giờ rồi, tôi còn chưa ăn cơm, lát nữa sắp đi làm rồi…”

Hứa Vãn Hà lạnh mặt, thần sắc lãnh đạm, “Đừng đi nữa, đi trung tâm thương mại mua đồ giúp tôi.”

Dương Mặc Thư cau mày, “Tôi không chấm công là bị trừ lương, với lại tôi chưa ăn cơm, không có tâm tư nào đi cùng anh hết, anh lại ăn xong hết rồi.”

Khuôn mặt Hứa Vãn Hà lạnh lẽo, lấy ra thêm một điếu thuốc nữa, “Cậu muốn ăn gì?”

Dương Mặc Thư ngớ người, “Anh muốn mời tôi ăn cơm sao?”

Hứa Vãn Hà giật giật khóe môi, “Nhanh lên chút đi, đừng nói nhảm.”

Dương Mặc Thư suy nghĩ một chút, “Đi ăn bún đi! Có một quán siêu ngon, tôi dẫn anh đi.”

Sau đó nghiêng đầu nói với tài xế, “Đường Dục Anh gần bệnh viện Hiệp Hoà Chân Ái, quán bún đó…”

Hứa Vãn Hà sững sờ, “Quán đó…”

Trong miệng Dương Mặc Thư đều là nước miếng, “Thật đó, ăn cực kỳ ngon, bảo đảm anh ăn một lần sẽ không quên được.”



Hứa Vãn Hà tựa như có điều suy nghĩ, “Quán đó trước đây thường tới ăn, nhưng sau này không đi nữa.”

“Sao không đi?”

“Bởi vì mới đầu là hai người, sau đó cũng chỉ còn mình tôi đi thôi,” Hứa Vãn Hà lấy lại tinh thần, trong mắt có tia giận dữ, “Đổi chỗ khác! Tôi không muốn đi!”

Dương Mặc Thư thực sự không hiểu ý của hắn lắm, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn thì hiểu.

Dương Mặc Thư không còn miếng thèm ăn nào, “Bỏ đi, không ăn nữa.”

Hứa Vãn Hà không phát hiện ra sự khác thường của cậu, trầm giọng mở miệng, “Tới Ngự Đỉnh Hương, tôi dẫn cậu đi ăn cá nóc.”

Dương Mặc Thư không lên tinh thần nổi, “Anh muốn độc chết tôi hay gì?”

Hứa Vãn Hà không để ý tới cậu, chỉ trầm mặc châm thuốc, chậm rãi phun ra một vòng khói.

Trong 10 phút, đoàn xe đã lái đến nơi.

Do trước đó đàn em đã gọi báo trước, hai người mới vừa ngồi xuống, cá nóc đã lên tới.

Dương Mặc Thư lấy muôi khuấy vào trong nước canh trắng đục, tùy tiện uống một hớp, “Ngon thật!”

Người ngồi đối diện không nhịn được cau mày, “Mau ăn đi, lát nữa còn có việc.”

Trên mặt Dương Mặc Thư nổi ra chút tia vui mừng, vừa uống canh vừa ngắm đôi tất vàng lộ ra của Hứa Vãn Hà, tâm trạng dần tốt lên.

Có nhân viên phục vụ bưng đĩa đồ ăn còn dư đi qua từ bên cạnh, kết quả bước đi mất thăng bằng, cả người vật lộn ngã về phía sau.

Dương Mặc Thư nhanh tay lẹ mắt, đứng dậy giữ cánh tay cô lại, kết quả vẫn có mấy đĩa đồ ăn rơi xuống đất vỡ nát.

Khuôn mặt nhân viên phục vụ hơi đỏ, nhìn về phía Dương Mặc Thư, “Cảm ơn anh.”

Dương Mặc Thư ngồi trở lại chỗ ngồi lần nữa, “Không sao, lần sau đừng lấy nhiều như vậy.”

Nói xong lại thấy Hứa Vãn Hà rũ mắt nhìn chằm chằm dưới đất, không giống như đang chú ý cái đĩa, mà là một loại phẫn nộ mờ mịt, và trầm mặc thị uy.

Dương Mặc Thư theo ánh mắt hắn nhìn qua, phát hiện có cái đĩa không nghiêng không lệch, nện trúng ngay chân hắn.

Mặt nhân viên phục vụ càng đỏ hơn, “Xin lỗi tiên sinh, thực sự xin lỗi…”

Trước khi để đàn em Hứa Vãn Hà há mồm chửi người, Dương Mặc Thư giục nhân viên phục vụ đi.

Sau đó ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Hứa Vãn Hà, người này vẫn không có chút biểu cảm như trước, chỉ cúi mắt nhìn đôi giày da màu đỏ dính đầy dầu mỡ của mình.

Dương Mặc Thư có chút bất đắc dĩ, “Cô ấy điểm huyệt anh rồi à?”

Hứa Vãn Hà giương mắt nhìn cậu, “Ai cho cậu lá gan để cô ta đi?”



Dương Mặc Thư rút khăn giấy lau giày cho hắn, “Tôi phát hiện con người anh đúng là mưu mô thật, không phải chỉ làm bẩn giày thôi sao, lau một chút không phải là xong rồi à, với lại tôi cũng là vì thấy các anh không nói lời nào nên tôi để cô ấy đi, cung phản xạ các anh cũng dài ghê.”

Hứa Vãn Hà nghẹn một hơi ở ngực, “Con mẹ nó cậu…”

Dương Mặc Thư cắt lời hắn, “Lau khô rồi, giờ không sao rồi đúng không?”

Hứa Vãn Hà lạnh giọng mở miệng, “Tất cũng ướt rồi.”

Dương Mặc Thư ngồi xổm xuống lần nữa, “Thật sao?”

Sau đó nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền cởi giày Hứa Vãn Hà ra.

Phát hiện tất đúng là bị nước canh làm ướt hết một mảng thật.

Theo đó hai tên đàn em cũng vội vàng bước tới, “Anh Hứa, em ra ngoài mua một đôi cho anh nhé…”

Hứa Vãn Hà lại chỉ nhìn Dương Mặc Thư, “Đừng lau, cởi cái này ra đi, mắc ói quá.”

Dương Mặc Thư ngừng thở, “Như vậy không tốt đâu, chỗ công cộng như vậy… Đúng rồi, anh không bị thối chân chứ?”

“Không có!” Hứa Vãn Hà hận không thể đạp một cước lên mặt cậu, “Đệt! Mau thay nhanh đi!”

Dương Mặc Thư vội vàng kéo đôi tất năm ngón trên chân hắn xuống.

Phát hiện tất đã phai màu.

Hứa Vãn Hà cũng thấy mà sửng sốt.

Trong lòng Dương Mặc Thư cảm khái đồ Taobao tặng đúng là tốt thật, nhưng ngoài miệng lại không nói, “Đôi tất này được thật, chưa mang mà cũng có hiệu quả như mang rồi, thật tiết kiệm nha…”

Hứa Vãn Hà ngoài dự đoán của mọi người vui vẻ không quạu, “Không thể nào, tôi nhớ nhãn hiệu cậu tặng là Adidas mà, sao còn có thể phai màu được…”

Dương Mặc Thư nghe hắn vừa nói vậy, nhanh chóng kéo ra xem, phát hiện dưới đáy vớ đúng thật là có LOGO màu vàng nhạt.

Có điều là Adivon, không phải Adidas.

Hơn nữa chữ này còn không phai màu, nhưng dưới bàn chân Hứa Vãn Hà có để lại một vết LOGO.

Y như được đóng dấu.

Xã hội đen quả nhiên mù chữ.

Dương Mặc Thư có hơi chua xót.

Bỗng nhiên rất muốn cả đời cùng với người đàn ông át chủ bài Adidas này, dùng tâm huyết thời trang của đời mình, để thay đổi phong cách Tây lông cao cấp 10 năm của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau