Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 16: Tiếp tục (1)

Trước Sau
☆ Chương 16: Tiếp tục ( 1)

Edit: Bongbong_nbo

Tối ngày hôm ấy, Tôn Nhuệ đúng lúc đem bản thảo trực tiếp giao cho Giang Hưng, hơn nửa là nhận định Giang Hưng rồi, đồng thời cho rằng bỏ qua Vạn Bảo thực lực lớn mạnh, lần này ký hợp đồng chắc không có vấn đề nữa.

Trên thực tế cũng gần như vậy, khi Tôn Nhuệ gọi điện trực tiếp đến điện thoại của ông chủ giải trí Huy Hoàng, vừa cười vừa nói bày tỏ coi trọng một người mới trong tay của ông, ông chủ cho chút ưu đãi, ông chủ của Huy Hoàng thậm chí ngạc nhiên đờ ra. Trong một khoảnh khắc, trong đầu ông lại chỉ có một ý nghĩ: Người nào dưới quyền được nhìn trúng rồi? Bọn họ làm việc sao thế? Mình lại có thể một chút tin tức cũng không nghe thấy?

May mà giới giải trí không có gì bí mật, ông chủ rất nhanh nhớ tới một tháng trước đã truyền ở trong giới giải trí một trận phong ba nho nhỏ liên quan tới Giang Hưng.

Ông lúc này đã hiểu ngọn nguồn, sau khi nói gần nói xa một phen, đã có được đáp án mình muốn. Chỉ nghe Tôn Nhuệ cười nói: ''Ừ, Vương tổng, ông nói không sai, tiểu Giang là người mới rất siêng năng, tôi thấy cậu ấy khá tốt.''

Tên đầy đủ của ông chủ Vương là Vương Quân Sơn, vốn là kinh doanh cái khác, mấy năm nay mới nhảy ngang qua giới giải trí, tiền của ông lại không thiếu, chỉ là ở bên trong giới giải trí này không có nhân mạch, người dưới quyền cũng không có đủ năng lực đem nghệ sĩ debut được, do đó ở đây mấy năm rồi, tiền ném không ít, giải trí Huy Hoàng vẫn là công ty giải trí tuyến ba quy mô nhỏ.

Bây giờ Tôn Nhuệ điện thoại tới một cái, trong lòng ông cân nhắc một phen, liền có kế hoạch của mình, ngay cả hợp đồng cũng không so đo, hứa hẹn đáp ứng đem Giang Hưng giao cho đối phương, chỉ bảo đối phương lúc nào có thời gian, rút ra chút thời gian, mọi người cùng nhau đi ăn bữa cơm nói chuyện cho đàng hoàng.

Tôn Nhuệ cười nói: ''Tôi thấy liền sáu giờ rưỡi tối mai đi, cũng gọi nhà đầu tư tới luôn, mọi người cũng nói chuyện, Vương tổng có thời gian chứ?''

''Không vấn đề.'' - Vương Quân Sơn nét cười tràn cả mặt đáp ứng, nhưng đến khi điện thoại trong tay cúp rồi, thần sắc trên mặt ông, thì không... tốt như vậy.

Ông ngồi ở sau bàn giấy trầm tư một chút, ấn kết nối đường dây nội bộ nói: ''Gọi Trần Lương lên đây.''

''Vâng, Vương tổng.'' - Giọng nói ngọt ngào của thư ký từ đường dây điện thoại bên kia truyền tới, sau mười phút, một người đàn ông ba, bốn chục tuổi, lẹp xẹp dép lê, nhìn có vẻ lôi thôi lếch thếch đi vào. Lúc ông đi vào trong miệng còn ngậm thuốc lá, đến khi rũ rượi ngồi lên sô-pha còn nhả ra một vòng khói thuốc, sau đó mới nói: ''Gọi tôi qua đây có việc gì?''

Vương Quân Sơn đối với động tác của Trần Lương rõ ràng thờ ơ, vẫn không có tức giận, ông từ sau ghế văn phòng bước ra, ngâm cho mình và đối phương tách tà, nói: ''Ông lần trước không phải từng đề cập Tôn Nhuệ đã quay một bộ phim truyền hình thanh xuân sao?''

''Là quay《 Thanh sáp niên hoa 》, lúc bộ phim công chiếu có mấy lần còn được đầu bảng tỉ suất xem trên truyền hình.'' - Trần Lương chậm rãi nói - ''Hơn nữa loại tỉ suất này không phải thông qua ngôi sao gánh lên, là đạo diễn này tự mình chọn người mới, là kết quả sau khi dạy dỗ cẩn thận. Tôi nghe nói gần đây ông ta đang cùng Vạn Bảo thương lượng lựa chọn người vào vai chính một bộ phim truyền hình, song Vạn Bảo bên kia cũng không biết làm cái gì chưa đáp ứng. Ông xem đi, Vạn Bảo bọn họ sớm muộn phải hối hận.''

Lời này nói như thế không sai, nhưng với tư cách là một công ty lớn, Vạn Bảo làm sao cũng không thể vì lỡ mất một đạo diễn liền bị tổn thất kiểu gì.

Nói điểm này, hai người liền cụt hứng, không nói nữa.

Vương Quân Sơn cười nói: ''Ông rất xem trọng đạo diễn này nhỉ.'' - Vị trước mắt mà ông tìm tới vẫn không thể hoàn toàn xem như là nhân viên của mình, càng giống như là khách mời đặc biệt, trợ lý đặc biệt, giúp Vương Quân Sơn khai thác nhân tài trong giới này, mở rộng đường đi —— ông ấy vốn là một quản lý thành danh của Vạn Bảo, chỉ là sau này đắc tội tầng cao của Vạn Bảo đầu kia, mới bị đá ra từ trong Vạn Bảo, nếu không phải Vương Quân Sơn có vốn liếng, bản thân không cản trở giới giải trí, không sợ Vạn Bảo, lập tức kéo người qua, chỉ sợ vẫn sẽ thật vì thông báo của Vạn Bảo mà không thể ở lại trong giới giải trí này tiếp nữa.

Tóm lại, Trần Lương nghe tới Vạn Bảo liền vô cùng không thoải mái, cười lạnh một tiếng không nói nữa.



Vương Quân Sơn cũng có tính toán của mình, ông đem Trần Lương đào tới là xem trọng năng lực của Trần Lương, cũng không sợ Vạn Bảo, nhưng nếu nói vì Trần Lương mà đấu đá với Vạn Bảo —— tỉnh lại đi, không uống say chứ?

Ông nói thẳng với đối phương: ''Tôn Nhuệ vừa mới gọi điện thoại cho tôi, ông ta xem trọng một người mới của công ty chúng ta, tính mời đi quay phim mới.''

Đây là việc nghiêm chỉnh, Trân Lương hơi nâng lên chút tinh thần: ''Nữ hay là nam? Là quay vai chính thứ mấy?''

''Ông nói xem?'' - Vương Quân Sơn hỏi lại.

Trần Lương nhìn dáng điệu của Vương Quân Sơn, ngẩn người một lúc, ông nghĩ nghĩ, thăm dò mà hỏi: ''Lẽ nào là nữ chính thứ nhất?''

Vương Quân Sơn cười không nói.

''...'' - Giọng nói của Trần Lương rõ ràng vì khẩn trương mà trầm xuống.

''Nam chính thứ nhất.'' - Vương Quân Sơn nhẹ nhàng đập tay vịn một cái, tăng thêm ngữ khí của mình - ''Người được chọn chính là Giang hưng ấy, vừa mới debut của công ty chúng ta!''

Một tiếng ''Bộp!'', là tiếng động của nắm đấm Trần Lương đập trong sô-pha!. Truyện Dị Năng

Hai mắt ông phát sáng, sau khi nghe thấy câu nói ấy của Vương Quân Sơn liền kích động ngồi thẳng người dậy, cả điếu thuốc ngậm ở trong miệng rớt tới trên quần cũng không phát hiện.

''Quá tốt rồi, quá tốt rồi!'' - Trần Lương liên tục nói ra, kích động đến mức hai má đỏ lên, chỗ nào còn có dáng điệu buồn ngủ lúc vừa mới vào cửa? - ''Tôi có thể cam đoan với ông, chỉ công ty nhỏ bé của ông, sau này diễn viên có thể đi lên đường của Tôn Nhuệ, tuyệt đối không tệ, thực lực phía sau của đạo diễn này có thể không tính là nhỏ, chỉ là mọi người vẫn luôn không làm sao đào ra được! Cho dù không nói cái này, Tôn Nhuệ nhìn người, dạy dỗ người cũng là một tay lão luyện, ông bây giờ đem người bảo đi qua, chờ về sau hẵng nói nữa, nhất định thay da đổi thịt —— "

Sau khi ông nói một chuỗi dài, kích động cuối cùng cũng hơi bình phục, ông đột nhiên nói: ''Đúng rồi, người quản lý của tên nhóc này đâu? Gọi hắn qua đây, tôi có một số việc dặn dò với hắn một chút.''

''Ừ.'' - Vương Quân Sơn nói - ''Đây cũng là một trong những nguyên nhân tôi tìm ông.''

Nói rồi, ông lần thứ hai ấn kết nối đường dây nội bộ, bảo thư ký thông báo Trần Văn Ngọc lên đây.

Thời điểm này, Trần Văn Ngọc đúng lúc ở công ty, so với Trần Lương ban nãy tới càng nhanh hơn, cô ta trong vòng năm phút đồng hồ nhận được thông báo, đã tới phòng làm việc của Vương Quân Sơn.

Thái độ của Vương Quân Sơn tùy ý bảo Trần Văn Ngọc ngồi xuống, qua loa đem Trần Lương và Trần Văn Ngọc giới thiệu lẫn nhau một chút, rồi nói: ''Gần đây mấy người trên tay cô thế nào?''

Vương Quân Sơn có lúc cũng thường hỏi thăm bất định tình huống công tác phía dưới như vậy, Trần Văn Ngọc từng đụng qua hai lần, lần này quen tay làm nhanh, trong lòng cân nhắc một lúc sau liền nói: ''Cũng rất tốt.'' - Cô ta qua loa nói về mấy người dưới quyền sau đó, nhắc thêm ngoài lề về Giang Hưng và Triệu Nhất Thành - ''Biểu hiện của hai người này trong đoàn làm phim《 Vô Tự Kinh 》đều vẫn tốt, Giang Hưng một tháng gần đây bận việc của mình, Triệu Nhất Thành được hẹn tham gia mấy cuộc thử vai, cũng quay một cái quảng cáo.''



Trong lời này nâng một người, chê một người, nói đến quá mức rõ ràng.

Nhưng Vương Quân Sơn và Trần Lương đều là kẻ gừng càng già càng cay, trên mặt hoàn toàn không có khác thường, Vương Quân Sơn hỏi: ''Tôi nghe qua một số tin đồn của Giang Hưng, không biết có ảnh hưởng hình tượng hay không?''

''Chắc chắn có một chút, có điều là trước mắt, tôi còn chưa nói cho fan của cậu ta biết những việc này.'' - Trần Văn Ngọc giải thích nói.

''Ừ.'' - Vương Quân Sơn nói - ''Vậy chính là nói Giang Hưng gần một tháng này lãng phí hết rồi?''

''Tôi cũng nói với cậu ta rồi, nhưng mà cậu ta xem ra muốn thử một lần nữa...'' - Trần Văn Ngọc nói.

... Làm sao có người có thể ngu xuẩn như thế.

Vương Quân Sơn và Trần Lương đều nhịn không được nghĩ như vậy.

Trần Lương còn chen thêm một câu hỏi: ''Cô gần đây cũng không liên hệ Giang Hưng? Hôm nay và hôm qua cũng không có à?''

Lời này vừa nói ra, Trần Văn Ngọc lập tức nhớ tới hai cuộc gọi nhỡ trên di động từ Giang Hưng, cô ta gần như không thể xét lại mà ngừng một chút, sau đó nói: ''Không có, hai ngày nay tôi cũng chưa từng liên hệ với Giang Hưng.''

Trần Lương còn muốn nói, nhưng Vương Quân Sơn vung tay một cái ngắt lời đối phương, nói: ''Được rồi, vậy thì gọi Giang Hưng qua đây đi.''

''Gọi qua đây?'' - Trần Văn Ngọc giật mình nói lắp, bất giác thốt ra dò hỏi.

Nhưng hai người đều không có ý trả lời cô ta.

Giữa đôi lông mày cô ta nhíu chặt lại, dưới cái nhìn chăm chú của hai người gạt số điện thoại của Giang Hưng: ''Giang Hưng? Ừ, cậu bây giờ đang ở đâu? Nếu không có việc gì thì qua công ty một chuyến... Được, tôi biết rồi.''

Cô ta cúp điện thoại, đối diện ông chủ mình và Trần Lương nói: ''Giang Hưng nói khoảng nửa giờ sau tới.''

Hai người này gật gật đầu, cũng không tiếp tục nói gì.

Trần Văn Ngọc lúc này đã không dễ nói tiếp, cô ta ngồi trên sô-pha, điều hòa trong phòng mở đầy đủ, nhưng da cô ta lại không biết làm sao mà cảm thấy hơi khô nóng, trong lòng cũng bắt đầu có chút dự cảm không tốt —— dự cảm thế này mãi cho tới hai mươi phút sau đã leo tới điểm cao nhất, khi Giang Hưng tiến vào phòng, ba người trong phòng ngoại trừ Trần Văn Ngọc, lộ ra một khuôn mặt cười.

Cô ta nghe thấy Vương Quân Sơn nói: ''Tiểu Giang à, cậu tới rồi, tới đây, trước tiên ngồi xuống rồi chúng ta lại nói chuyện.''

Hết chương 16./.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau