Thuần Bạch Hoàng Quan

Chương 24: Phân đoạn cuối cùng

Trước Sau
Edit: Bongbong_nbo

Thời gian chưa đến một phút, lực tinh thần của Giang Hưng tiến vào hệ thống đã rút khỏi, trở về không gian hiện thực.

Thực tế trong thời gian ngắn, số lượng tiêu hao tinh thần không lớn, nhưng mà thần tốc chuyển đổi giữa hiện thực và giả tưởng, lại thêm mệt mỏi do thất bại mang lại nữa, vẫn khiến Giang Hưng phải dựa trên sô-pha thở gấp một lúc.

Trong khoảng thời gian này, Giang Hưng không xốc tinh thần lên nổi, đúng lúc tình huống trước đó khiến đầu anh giống như trải qua một cơn bão táp, anh thả lỏng tinh thần, đủ loại suy nghĩ giống như ngựa hoang thoát cương tả xung hữu đột, chạy loạn khắp nơi.

Hệ thống của 0021 xác thực xứng đáng với danh hiệu ''Năng lực phân tích logic mạnh hơn so với nhân loại gấp mấy lần'' của nó.

Những thứ này lúc này chạy loạn ở trong đầu của Giang Hưng, chủ nhân của đủ loại cảm xúc này lại không nhất định tóm được nó, 0021 như mọi khi phân tích quét hình bên dưới, giống như một loại scan rõ ràng mà phơi bày ra.

Số liệu màu xanh nhạt như kiểu thắt lưng phóng xuống và tuôn ra tung bay ở trước mắt 0021.

Tiêu cực, tiêu cực, tiêu cực, tiêu cực, tiêu cực.

Vẫn còn tiêu cực.

0021 trầm lặng mà nhìn.

Ở trong suy nghĩ loạn xà ngầu, tỉ lệ cảm xúc tiêu cực chiếm giữ đến 69%, một điểm ranh giới vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào, bất cứ đâu, chỉ cần tinh thần của ký chủ buông lỏng một cái, đều có thể khiến ký chủ xuất hiện vấn đề tâm lý.

Thực ra chẳng hề kỳ lạ lắm.

Một người hết sức nỗ lực không nhất định là kẻ thất bại.

Một người hết sức nỗ lực lại có《 Hệ thống trợ giúp giấc mơ thành sự thật 》, nhất định là một kẻ thất bại.

Phần lớn người thành công, tâm lý sẽ không có vấn đề, số đông kẻ thất bại, tâm lý cũng sẽ không có vấn đề.

Chỉ có cố gắng đến cùng, mà những người trước sau không thể thành công, làm bản thân căng thẳng quá mức, đè ép đến không biết lúc nào, dây cung trong não cứ bất chợt như thế mà căng đứt.

Con số 0021 này, biểu thị cho con số đóng góp vào trong ngàn vạn hệ thống trợ giúp thành công mở khóa ở tương lai.

Mà đến tận bây giờ, những đồng nghiệp được mở khóa thành công ấy, thật sự đạt được tốt đẹp nhiệm vụ của mình, chỉ có một cái.

Cái gọi là ''Tất cả những người mở khóa hệ thống đều có thể thành công'' một lần trước đây, chỉ là một lời nói dối thiện ý không đi ngược quy tắc của hệ thống.

Sau khi mở khóa hệ thống, tỉ suất đào thải còn có đủ năm mươi phần trăm.

Tỉ lệ đào thải từng cái vô cùng tàn khốc, trong hai người, chỉ có một người thất bại.

Thất bại của những người này, tám, chín phần mười là vì nhân tố tâm lý.

《 Hệ thống trợ giúp giấc mơ thành sự thật 》e rằng là một thứ rất tàn khốc.

0021 có lúc nhịn không được mà nghĩ như vậy.

Nếu như chỉ là đơn giản thất bại nhiều lần, những người này mặc dù vẫn đang theo đuổi con đường tiến lên, nhưng cảm xúc mãnh liệt trong lòng e rằng đã lạnh xuống rồi, có lẽ đã có thể nhìn thẳng vào thất bại của mình.

Rồi hệ thống cho bọn họ một hy vọng.

Mà cái hy vọng này rất khó cầm được, quá trình phấn đấu một chút cũng không thoải mái hơn bao nhiêu so với bọn họ trước đó, trái lại, bởi vì có mục tiêu rõ ràng, thước đo nghiêm ngặt, cho nên ở trong quá trình theo đuổi, trái lại sẽ có áp lực càng rõ ràng, càng khó chấp nhận hơn so với trước đây.

Rõ ràng biết chỉ cần thành công một chút này, chỉ cần thành công vượt qua thách thức, thì có thể đến mục tiêu của mình, bước ra một bước lớn đủ để nhận định.

Nhưng mà làm sao vượt qua cái thách thức này? Thách thức này có gợi ý gì? —— Cái thách thức này vì sao cứ mãi không vượt qua được!??

Trong lúc sử dụng hệ thống giấc mơ thành sự thật, bởi vì áp lực tinh thần mà ký chủ thất bại hoàn toàn, chẳng phải chưa từng có.

0021 có lúc nghĩ, nếu như có thể đem yêu cầu nới lỏng một chút, thí dụ hiện tại, vào lúc còn một lần cuối cùng, hoặc là dùng hết cơ hội một lần cuối cùng, nó có thể để Giang Hưng thách thức một lần nữa, có thể gợi ý cho Giang Hưng một chút... Áp lực ký chủ của nó có lẽ sẽ không lớn đến mức độ này nhỉ.

Nhưng cái này cũng chẳng phải chưa từng có hệ thống thử qua.

Kết quả vẫn thất bại.

Có người một lần phá bỏ điểm mấu chốt, điểm mấu chốt liền trở nên càng lúc càng thấp, vị ký chủ của hệ thống ấy cuối cùng cũng công thành danh toại, cũng coi như là tinh anh hiếm có trong cái nghề này, giành được sự ngưỡng mộ của tám mươi phần trăm người của hành tinh này.

Mà đây không phải trèo lên đỉnh, đây không phải mục đích cuối cùng của hệ thống được chế tạo ra.

Mỗi một bước tiến giai đoạn sau này của người đó, ở trong mắt con số tinh linh của hệ thống đều là một bước thụt lùi.

Anh ta có thể được tám mươi phần trăm người của hành tinh nể phục thì thế nào đây?

Hệ thống có khoa học kỹ thuật tiên tiến nhất trên thế giới, có phương thức huấn luyện hợp lý nhất trên thế giới, có kho tài nguyên phong phú nhất trên thế giới.

Điều duy nhất mà hệ thống muốn đạt được, là vua, hệ thống cũng có thành tựu duy nhất, thành tựu là vua.

Mà anh ta chỉ là tinh anh, cũng không phải người dẫn đầu trong tinh anh.

Trên con đường tiến tới thành công trải đầy bụi gai, trong vô số cái lý do thành công, chỉ cần bạn chọn sai một cái, bạn liền chỉ có thể ôm thất bại.



0021 và vị tinh linh số ấy là bạn tốt.

Thực tế, chỉ cần hệ thống được khởi động thành công, con số tinh linh có thể từ ngủ say thành thanh tỉnh, có ý thức của mình, chúng liền nhất định có thể cùng con số tinh linh khác trở thành bạn tốt.

Quá ít, trong lịch sử đến tận bây giờ chỉ có 21 tinh linh.

Số thứ tự của vị tinh linh ấy là 18. Sau khi ký chủ của nó đạt được tinh anh, 0018 ở kết nối nội bộ với số tinh linh khác, chán nản thất vọng, cảm thấy là sai lầm của mình, khiến một người vốn có thể thành công triệt để thất bại.

Đây không chỉ là thất bại của ký chủ, cũng là thất bại của tinh linh.

Hoa tươi và ca ngợi có lẽ đã khiến ký chủ quên mất mơ ước và theo đuổi ban đầu, nhưng mà những mơ ước và theo đuổi này là toàn bộ ý nghĩa tồn tại của sự xuất hiện tinh linh.

0018 cuối cùng quyết định xóa bỏ số liệu.

Nó hoàn toàn biến mất ở trong vũ trụ này.

Sóng điện từ truyền tới trước mắt 0021 đột nhiên trở nên bằng lặng và im ắng.

0021 tỉnh lại từ trong suy nghĩ của mình, phát hiện đã qua mười lăm phút, Giang Hưng sau khi ngẩn người một lúc đã tự mình tỉnh táo lại, vừa nãy những cảm xúc chồng chất và bùng nổ ra cũng lần nữa lắng xuống, bình lặng, làn sóng suy nghĩ thoáng đạt và chuyên chú lần nữa chiếm lại thế thượng phong.

0021 tiến vào trong phạm vi những sóng điện này, khoan khoái mà tẩy rửa.

Đây là cảm xúc mà bọn chúng, những hệ thống này thích nhất, chúng có thể đọc lấy tất cả trong đầu của ký chủ, cảm xúc của ký chủ quá mức hăng hái sẽ khiến chúng thời thời khắc khắc theo đó căng thẳng, cảm xúc của ký chủ quá mức suy sụp sẽ khiến chúng suy nghĩ trì trệ; chỉ có loại cảm xúc yên bình này trong phần lớn thời gian, có thể khiến chúng bình tĩnh còn vui vẻ.

Thực ra rất kỳ diệu.

0021 nhịn không được nghĩ.

Ký chủ này cho dù là ở trong số những ký chủ của các tinh linh khác, cũng có điểm đặc sắc thuộc về riêng mình.

Anh thực sự rất có nghị lực.

Hơn nữa anh thực sự —— có năng lực tâm lý thừa nhận rất mạnh.

Vừa mới nghĩ tới chỗ này, 0021 liền phát hiện trong sóng điện từ xung quanh còn có một dòng cảm xúc vui vẻ trùng khít với cảm xúc vui vẻ của mình.

Cái này không cần nghĩ, khẳng định là của Giang Hưng.

0021 không giải mã ở chỗ không cần thiết, nó đơn giản có thắc mắc mà hỏi thăm Giang Hưng: [ Bạn thất bại rồi... ]

[ Hử? ]

[ Nhưng bạn rất vui vẻ? ] - 0021 hỏi.

Giang Hưng chợt cười lên, cười rất thoải mái nhẹ nhõm.

Anh nói: [ Ta đương nhiên phải vui vẻ! Ta cuối cùng biết cái bẫy nho nhỏ trong mở khóa thách thức của không gian cộng tình khiến ta vẫn luôn qua không được rồi! ]

Sau khi nói xong câu này, Giang Hưng lại không vội vàng tiếp tục nữa.

Anh ở trên sô-pha lười biếng duỗi lưng, đứng lên hoạt động cơ thể sơ một chút, rồi đi vào phòng bếp làm bữa đêm cho mình.

Từ sau khi ở bên ngoài ăn cơm không tốt, giảm máu, Giang Hưng càng lúc càng quen ở trong nhà mình làm thức ăn, hơn nữa còn tập tranh thủ thời gian làm thức ăn để tiến hành nghỉ ngơi hợp lý.

Anh bây giờ đang đứng trong phòng bếp, quây trong một cái tạp dề màu cam hồng, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, làm cho mình một phần canh bí đỏ và sủi cảo tôm.

Lớp bột trong suốt bọc lấy vị tươi ngọt của hải sản, thịt tôm bên trong vì chưng vừa khéo, cắn trong miệng dường như có thể nêm được chút nước; canh bí đỏ thịt bò đậm đà hơi nóng, lại là loại ngọt, thời gian nhấm nháp vừa khéo có thể ở một bên nghe nhạc nhẹ, một bên xem sơ qua loại kiến thức y học.

Kim phút của đồng hồ lại chuyển qua nửa tiếng, Giang Hưng ăn xong bữa đêm, rửa xong chén đũa, lúc nằm ở trên giường mềm mại trong phòng ngủ, đã thả lỏng xuống từ tinh thần đến thân thể,

Anh nói chuyện với 0021: [ Lúc nãy, tiến vào hệ thống tiến hành thách thức, ta cuối cùng phát hiện một thứ khá thú vị. ]

[ Hả? ]

[ Dưới cùng một kịch bản, tổng thể các phân đoạn thế giới khác nhau đối với việc mở khóa phải đạt được số liệu yêu cầu có thể là như nhau, nhưng đối với việc chấm điểm tình tiết của nó nhất định không giống nhau. ]

[... ] - Thông thường 0021 không muốn trả lời, lúc nào cũng luôn yên lặng như thế.

Giang Hưng giải thích thêm, nhưng anh càng như đang nói với bản thân nhiều hơn: [ Thí dụ ta có thể thành công mở khóa yêu cầu của kịch bản là có thể xây dựng ra 50% thế giới kịch bản. ]

Ký chủ nhất định không biết yêu cầu của hiện tại là 20%. 0021 nghĩ.

Giang Hưng tiếp tục nói: [ Như vậy tổng thể yêu cầu mở khóa tất cả phân đoạn sau này của kịch bản là 50%, như thế yêu cầu mở khóa thế giới của mỗi một phân đoạn cũng là 50%, điều này không sai. Thế nhưng mỗi một thế giới phân đoạn là không hoàn toàn giống nhau, cho nên ở trong thế giới này, đối với việc chấm điểm tình tiết cũng không hoàn toàn giống nhau. Thí dụ nói ở trong phân đoạn cùng tồn tại với nữ chính, Dư Trì mơ hồ, hy vọng với tình cảm, và một chút lẩn tránh, sức nặng của tâm lý bị chiếm lấy như thế sẽ càng nặng; mà ở trong một phân đoạn không có nữ chính tồn tài, sức năng của tâm lý bị chiếm lấy như vậy thì sẽ rất nhỏ, thậm chí không có, ]

Ừm, phân tích đúng rồi! Nếu như có thể, 0021 cảm thấy mình sẽ vui lòng khen ngợi, có điều là cho tới trước mắt, 0021 vẫn chỉ có thể ngậm miệng, đồng thời chỉ nghĩ ở trong lòng: Vẫn còn muốn tiếp tục cố gắng, từng phân đoạn có phần khác biệt, cũng có phần chung, cho nên mấy lần xây dựng cuối cùng, cho dù ký chủ ý thức được hay không, đều là quanh quẩn xung quanh 19% —— đây cũng là khía cạnh phản ánh thực lực của ký chủ, thực sự chỉ kém một bước là có thể thành công.

Sau đó may mà có hệ thống, Giang Hưng càng lúc càng quen với việc tự giải quyết vấn đề, hơn nữa không bỏ qua với vấn đề, đại chiến ba trăm hiệp, hiện tại anh tìm thấy mạch suy nghĩ, bản thân càng nói càng tự tin, cũng không để ý sự im lặng của 0021.

Mà bề ngoài 0021 trầm mặc, trong lòng cũng không phải không có phấn khởi, nó âm thầm nghĩ: Chỉ cần vượt qua được cửa ải khó khăn thứ nhất của thiết lập, sự việc còn lại thì đều dễ xử lý! Nhân tố tâm lý này đã giải quyết dễ dàng, cất bước một chút cũng ở vị trí vô cùng cao, nhân tố bên ngoài, bên trong, nhất định làm chơi ăn thật! Sau đó vẫn là —— ừ, tiếp tục nỗ lực...



Phân tích của Giang Hưng phần lớn là tự nói với mình.

Sau khi nói xong, anh liền nhắm mắt lại, dùng một loại tư thế tương đối thả lỏng nằm xuống giường, tiến vào không gian cộng tình.

Mười cái thế giới phân đoạn của kịch bản《 Tiểu đại phu 》, chỉ còn lại một cái khung vuông nhấp nháy cuối cùng.

Giang Hưng tiến vào cái thế giới của phân đoạn này.

Chữ của phân đoạn này trong kịch bản xuất hiện ở trong đầu của anh, rất đơn giản, chỉ có ba đoạn thoại.

''Bệnh viện, trong góc, trên ghế dựa.

Dưa Trì quăng đồng tiền.

Cậu gặp phải một màn không thể giải thích quyết nhất trong đời người, cậu từ khi bắt đầu theo vào bệnh viên công tác thì vẫn luôn vì điều trị bệnh nhân mà nỗ lực, nhưng mà ngày sau khi cậu thực tập ba tháng, phản hồi từ chỗ bệnh nhân tới là: Cậu ta là thực tập sinh không có trách nhiệm nhất, không thể kết nối nhất của bệnh viện này.

Giang Hưng nhắm mắt lại.

Vầng ánh sáng suy nghĩ lại hiện ra trước người của anh.

Đây là một phân đoạn vô cùng nhỏ bé. So với không gian của căn phòng còn nhỏ hơn, nhân vật chỉ có một người.

Cho nên vào lúc xây dựng cái thế giới này, muốn thông qua, nhất định phải hiểu rõ chính xác từng cái tới hình tượng, tâm lý và hoàn cảnh xung quanh của nam chính.

Đây đang là giao mùa giữa mùa xuân và mùa hè.

Lá non trên ngọn cây lúc này đã sinh sôi không ít, xanh um tươi tốt, tầng tầng lớp lớp mà trải đầy cành cây.

Thời gian là năm giờ sáng, chỉ có lúc này người ngủ say nhất, không dễ bị quấy rầy, bệnh viện từ sáng tới tối đều không đóng cửa, mới hơi yên tĩnh xuống.

Đây là góc khuất của bệnh viện, nửa phần trên của tường trắng có dấu vết ảm đạm, nửa phần dưới màu xanh đã tróc loang lỗ.

Ghế dựa gỗ dựa vào tường, trong khe hở nhỏ hẹp, chỗ nắng sớm rực rỡ không cách nào chiếu rọi tới.

Dư Trì ngồi ở trên một cái ghế dài dựa vào tường.

Cậu khoác áo blouse trắng của hôm qua, nghĩ tới tin tức của mình nhận được ngày hôm qua.

Cậu là bác sĩ không được hoan nghênh nhất ở trong bệnh viện này.

Điều này quá nực cười.

Mình đối với mỗi bệnh nhân đều tận tâm.

Mình không có phán đoán sai bất kỳ một bệnh lý đặc trưng nào.

Mình không thể nói tăng nhanh tốc độ khôi phục của bọn họ, nhưng mình cho phép họ dùng thuốc rẻ hơn mà cộng dụng như nhau.

Không có người nào cảm ơn mình.

Mình tự nhận không có làm sai, nhưng không có ai thích mình, cảm thấy việc làm của mình có ý nghĩa.

Như vậy bọn họ đều làm sai sao?

Là trên thế giới này chỉ còn lại mình đúng hay sao?

Ngoài cửa sổ thủy tinh nho nhỏ, chim sẻ có đôi có cặp, tụ lại một chỗ hót vang.

Ánh nắng ở dưới chân của Dư Trì vẽ ra một vùng ánh sáng.

Đôi giày sneaker trắng buộc bằng mấy nút thắt khác nhau, cả nam lẫn nữ, những đôi giày lớn nhỏ lộn xộn đi ngang qua đôi giày sneaker này.

Không có ai ngừng lại, bọn họ vội vội vàng vàng, không chút chần chừ, tới tới đi đi, từ đầu tới cuối chưa từng ngừng lại.

Ống kính cuối cùng di chuyển, ngắm từ sàn nhà lên.

Dư Trì tựa trên ghế dựa.

Không thấy những đôi giày ấy nữa, không gian nhỏ này, dường như chỉ còn lại cậu, một người.

Bên ngoài bệnh viện tràn ngập ánh nắng, trong bệnh viện, Dư Trì nhìn tay của mình, và đồng tiền xu trong tay.

Cậu đem đồng tiền xu này đặt ở trên ngón tay cái.

Tay cậu rất vững trãi.

Cậu nhẹ nhàng búng một cái, đồng tiền xu liền xoay tròn bay lên không trung, trong quá trình lên cao ấy mỗi khi một mặt cuộn lại xuất hiện, cứ giống như trái tim đập trong ngực cậu bị người túm lấy, lắc lư bổ nhào.

Thanh âm máy móc đột nhiên vang lên: ''Chúc mừng ký chủ, xây dựng phân đoạn thế giới thành công, mở khóa phân đoạn thế giới, ký chủ đã mở khóa thế giới phân đoạn còn lại của《 Tiểu đại phu 》.''

Hết chương 24./.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau