Chương 52: Thời gian tiến hành quay phim
Edit: Bongbong_nbo
Trần Lương ngồi ở trong phòng làm việc nhìn Giang Hưng chọn phim.
Ông rũ rũ kịch bản trên tay, từ đầu tới đuôi, đếm lại một lần: Một, hai, ba, bốn, năm.
Không có tính sai, tổng cộng có năm kịch bản.
Vai diễn từ nam thứ hai duỗi dài tới nam ba, bốn, năm, có phim cổ trang, có phim hiện đại, dĩ nhiên có chế tác lớn, nhưng cũng không phải không có chi phí thấp.
Ông dùng giọng điệu giễu cợt nói: ''Nếu gần đây cậu thiếu thốn, tôi lại tìm cho cậu hai cái quảng cáo hoặc là chạy show lẻ?''
''Một người ăn no, cả nhà không đói, thiếu gì tiền chứ.'' - Giang Hưng cũng dùng một loại giọng điệu 'Được rồi, đừng đùa nữa' để nói.
''Wow ——" - Trần Lương cúi cúi đầu - ''Vậy cậu nhận nhiều phim này là có ý tưởng gì?''
''Rèn luyện sơ qua một chút.'' - Giang Hưng giải thích - ''Tốc độ quay phim trước đây của em đã rất chậm rồi, liên quan đến trạng thái nhập vai, tốc độ thoát vai cũng vẫn chậm. Như vậy chẳng phải một hiện tượng tốt lắm. Quyển này và quyển này —— "
Giang Hưng đem năm kịch bản trong tay Trần Lương cầm qua, anh quá mức hiểu rõ đối với những kịch bản này, cho nên cầm tới tay một cái không cần xem, liền từ trong đó chọn ra hai bản: ''Hai nhân vật này, một là hiện đại, một là cổ trang, người trung niên ở hiện đại cô độc, chán nản, mất đi sự hăng hái; cổ trang hăng hái phấn chấn, hiệp khách đời thứ hai trong cổ trang là thiếu niên hăng hái, phấn chấn, trời thứ nhất, ta thứ hai. Lịch trình của hai phim này gần giống nhau, phân cảnh đều là nửa tháng có thể giải quyết xong, làm cái so sánh đầu tiên.''
''So sánh thứ hai: Đề tài và nhân vật lần này tương đối gần với nhau, nói trên cơ bản, bọn họ đều là nhân vật có một phần lòng tin kiên định, nhưng một người thuộc phái nghiêm túc, một người thuộc phái phản diện. Đối với sự kiên định về sự nghiệp của từng người khi va chạm với bên ngoài sẽ phát sinh tia lửa không giống nhau thế nào —— rất thú vị, không phải sao?''
Trần Lương gật gật đầu, xem là ra vẻ đồng ý.
''Còn có sau cùng.'' - Giang Hưng nói - ''Bộ phim cuối cùng này...''
Giang Hưng cầm ra một quyển tập sau cùng còn lại trong tay.
Đạo diễn lớn, chế tác lớn, hiệu ứng hài kịch với cảnh chiến đấu và kỹ xảo võ thuật hoành tráng.
Bộ phim này ở trong ký ức của Giang Hưng, doanh thu phòng vé thuộc về loại tuyệt đối tốt.
Cho nên lúc Giang Hưng nhìn thấy quyển tập này từ trong tay của Trần Lương, quả thật là hết sức bất ngờ: Mặc dù anh có ký ức cơ bản của một đời về đủ loại phim điện ảnh chiếu sau đó, nhưng mà thực tế mà nói, phát hành phim truyền hình, dễ bị nguội lạnh hơn nhiều so với nổi tiếng bất ngờ, trong những bộ phim nổi tiếng, những diễn viên được yêu thích ít ỏi ấy, thực ra đại đa số là kiểu giống như Lục Vân Khai, bản thân có thực lực tiêu chuẩn lại có một gương mặt đặc biệt hút fan, lại thêm tài hoa của đạo diễn và sự nâng đỡ của công ty, mới có thể dùng tư thế quật khởi cuồn cuộn; bộ phim nổi tiếng... có thể cắt bớt vai diễn, nhưng thực lực của đạo diễn cùng tiếp thị và đầu tư cũng là không thể thiếu, tổng thể mà nói, chỉ một mục ''Tiếp thị và đầu tư'' là đủ rồi, mọi người đều không phải người mù, không thể chỉ chờ mấy người đi kiểm lậu*.
*捡漏-kiểm lậu: nhặt đồ sót lại --- là chỉ mua đồ cổ rất có giá với giá rất rẻ, và người bán thường không biết. Ở đây ý muốn nói đến bộ phim hay nhờ quảng cáo tiếp thị và nhà đầu tư giới thiệu, chứ không chờ người xem đi xem lại rồi mới phát hiện ra phim hay.. Cập nhật t????????????ện nhanh tại { TR????????TR???? Y????N﹒Vn }
Ngay từ đầu, Giang Hưng cũng từng nghĩ chọn cho mình một kịch bản cực kỳ có giá trị trong rất nhiều kịch bản trung cấp.
Nhưng hồi đầu 0021 xuất hiện, thêm nữa《 Vô tự kinh 》vốn chính là một bộ phim rất nổi tiếng, lại thêm thời gian dài, trong nhất thời cũng không nắm được bộ phim đặc biệt gì còn nhớ được, cho nên cũng không nghĩ nhiều; về sau, anh nhanh chóng phát hiện, thực ra con đường mà sau khi anh trọng sinh đã rất thuận lợi, cơ hội ở trong phạm vi năng lực của anh, cũng có rất nhiều.
Đại bộ phận kịch bản rác rưởi được công ty sàng lọc hết trước.
Đạo diễn lớn, chế tác lớn, công ty rõ ràng không tranh thủ được vai chính, nhưng nam thứ ba và nam thứ tư ngoài vai chính, cũng chẳng phải một vai cũng tranh thủ không được.
Ở trong phạm vi năng lực của anh, phim có thể tự do lựa chọn, hiệu quả sau khi công chiếu phải tốt hơn thị trường dự đoán, không nói có thể nắm được mười phần mười trong tay, ít nhất cũng nắm được đến ba, bốn phần.
Thêm nữa còn có một tên nhóc 0021 thường xuyên bất chấp lao ra cọ cảm giác tồn tại một chút, Giang Hưng mau chóng uốn nắn thái độ của mình.
Cho dù là trọng sinh một lần, biết phần lớn phòng vé, cũng không cần phải đặc biệt cân nhắc phim nào có thể đi đường tắt nổi tiếng nhanh.
Vấn đề trọng yếu nhất của anh chẳng phải là không có vận khí, mà là không đủ thực lực.
Mà hiện tại, bộ phim trong tay này còn chưa định xuống tên cụ thể ——
Giang Hưng có hơi không thể tưởng tượng nổi: ''Nam thứ hai của bộ phim này...''
''Làm sao?''
''Thật sự cứ như vậy cho em diễn? Không cần đi cạnh tranh gì đó một chút?'' - Thậm chí anh dùng một loại giọng điệu 'Không thể nào đâu' nói chuyện - ''Kiểu đoàn làm phim này và vai diễn này, chắc thế nào cũng sẽ bị mọi người tranh nhau vỡ đầu chứ?''
Trần Lương cười thoải mái giống hồ ly ăn no, vô cùng giảo hoạt: ''Cậu vẫn thật sự cho rằng những nỗ lực trước đây của cậu đều là vô ích ư?''
''Dạ?''
''Bộ phim mà cậu đảm nhận vai chính, trước giờ chưa từng vượt qua kỳ hạn quay phim dự tính nhỉ?''
''Dạ.''
''Rất nhiều đạo diễn nói cậu một khi tiến vào trạng thái quay phim thì rất tốt nhỉ?''
''Gần như thế thôi.'' - Giang Hưng khiêm tốn một chút. Kỹ thuật diễn của anh hiện tại cách đỉnh cao thật sự vẫn còn cách một đoạn đường dài, điều này cần phải nhìn thẳng; nhưng khi kỹ thuật diễn hiện tại của mình đủ ứng phó vai diễn, trạng thái của anh tuyệt đối là tốt trong số ít ỏi những diễn viên đồng hạng —— điều này cũng phải thừa nhận.
Trần Lương cười một cái.
''Bây giờ cái gì cũng cần tiền đó. Đoàn làm phim giảm bảy, bớt tám, tiết kiệm bên này, bên kia, chính là để giá thành có thể hạ thấp một chút, thù lao trước đây quay phim truyền hình của cậu thấp, vẫn chưa lộ rõ như thế, đến sau này phải quay phim điện ảnh, tiết kiệm thời gian, thù lao của diễn viên ở đây phải hạ thấp, ngân sách theo thời gian xong sớm bên kia cũng tiết kiệm thêm, ít chi cũng chênh lệch một khoản hai, ba chục vạn đó, cao hơn một chút nữa cũng không phải không thể.''
''Mạng tin tức bây giờ nhiều như vậy, phức tạp như vậy, một đoàn làm phim che dấu tin tức không dễ dàng, truyền ra tin tức còn không dễ dàng à? Cái thanh danh 'kính nghiệp' này của cậu'' - ông cầm kịch bản trên bàn lên, nhẹ nhàng vung vẫy ở trong tay - ''Số quyển để chúng ta nhận được ít nhất hơn một phần năm. Thêm vào đó, cái đoàn làm phim này gần đây bị một đại bài ngạo mạn hố gần chết, bây giờ vừa nghe cậu đang có thời gian rảnh, vừa có thanh danh vừa có thực lực —— há, sự việc cậu đối diễn với Lương Hữu Bác lần này cũng truyền đi —— Quyển tập này liền gửi qua.''
Nhưng mà sự việc cũng không thể nào toàn là việc tốt.
Trần Lương lại nói: ''Nhưng mà cậu chắc cũng đã nghe nói, vai chính của bộ phim lần này là một trùm đóng phim, đủ nổi tiếng, già vị đủ lớn —— kiểu thật sự có địa vị ấy. Trước đây, khi quay phim, đã từng nói thẳng 'Nam số một, nam số hai phải phân rõ ràng, ai là chủ, ai là thứ'. Hơn nữa, trong thù lao, cậu cũng chịu thiệt một chút... Cảnh diễn mặc dù nhiều, nhưng thù lao với trong đoàn làm phim《 Quy Nhân 》trước đó cũng không hơn bao nhiêu, tổng cộng 65W, nếu thật sự tính toán tỉ mỉ, đem gánh vác phí tổn chia ra trên thời gian, cậu vẫn thiệt thòi không ít.''
''Cấp độ theo đuổi tạm thời còn chưa cao như vậy, có phim diễn đã không tệ rồi.'' - Giang Hưng thuận miệng cười nói.
''Ừ, trước tiên diễn đi. Cơ hội quả là rất tốt.'' - Trần Lương gật gật đầu.
''Vậy tôi xem thử...'' - Ông nói - ''Bộ phim điện ảnh này, hai tháng sau mới ghi hình. Trước khi cậu nhận vai phụ của mấy bộ phim điện ảnh, truyền hình, sớm nhất là Tịch An trong《 Hẹn ước 》và Thiếu Phi trong《 Thanh Thành tuyết 》. Cảnh diễn bên này đều không nhiều, tranh thủ khoảng nửa tháng có thể giải quyết xong.''
''Tiếp theo là《 Nhất Cửu XX》và《 Tiếng súng 》, phân cảnh của hai bộ này hơi nhiều một chút, đặc biệt là《 Nhất Cửu XX》..."
Khi nói đến chỗ này, Trần Lương lại so sánh xem giữa kịch bản cơ bản, lại khẽ nhướng con mắt: ''Cậu thích《 Nhất Cửu XX 》hơn? Vai diễn này —— ừm, một kẻ lỗ mãng, thật thà, chất phát, chân thực... Lại thêm kịch bản này gần như lăn lộn trong bùn nhão, khói lửa hun nóng chịu không nổi, cậu tính thay đổi hình tượng màn ảnh?''
''Đúng vậy, gần như thế.'' - Giang Hưng nói - ''Diễn xuất của em trước đây trong《 Vô tự kinh 》, 《 Tô Thức truyện 》, lại thêm《 Khách sạn Quy Nhân 》, mặc dù Quy Nhân là một cú lật ngược, nhưng mà vai diễn ở mấy bộ này trên bản chất đều là một loạt những quý công tử. Mạch diễn có chỗ hạn chế.''
Trần Lương chẳng nói gì hơn, sau khi ý thức được Giang hưng trong lúc nhận phim rất có cách nghĩ và lập trường của riêng mình, ông liền rất ít đưa ra ý kiến quá nhiều hoặc là ép buộc yêu cầu đối phương phải nhận phim gì đó.
Ông tiếp tục nói: "《 Nhất Cửu XX》và《 Tiếng súng 》, phân cảnh của hai bộ này vẫn tương đối nhiều, tổng cộng gộp lại, tính toán chặt chẽ, cũng cần bốn mươi ngày... Tính toán như vậy một chút, căn bản cậu không nghỉ ngơi đã lại bắt đầu đi vùng khác quay phim, cậu có thể chuyển đổi được không?''
Giang Hưng đối với nghi vấn của Trần Lương, chỉ trả lời một câu: ''Chính là để rèn luyện một chút năng lực chuyển đổi nhanh giữa các vai diễn.''
Nói nhảm không thừa, đến khi mấy ngày nghỉ ngơi cuối cùng sắp trôi qua, Giang hưng liền chính thức tiến vào đoàn làm phim của 《 Hẹn ước 》và《 Thanh Thành tuyết 》để tham diễn.
Yêu cầu của đoàn làm phim đối với vai chính gánh vác bộ phim, dĩ nhiên là trong thời gian nhất định hết sức chuyên tâm diễn bộ phim, nhưng đối với vai phụ mà nói, thì không có nghiêm ngặt như thế.
Bọn họ không cần phải phụ trách phí cư trú của vai diễn không quá quan trọng, cũng sẽ không yêu cầu vai phụ nhất định phải quay xong toàn bộ phân cảnh mới rời khỏi —— một số là quay xong tất cả cùng một lúc, một số là chia ra thời gian riêng mỗi ngày quay phim, điều này đều là diễn viên có thể thông thương lượng giữa công ty và đoàn làm phim, sẽ xác nhận trước khi ký kết hợp đồng.
Bốn bộ phim phía trước này, Giang Hưng vì rèn luyện năng lực thay đổi nhân vật cấp tốc của mình. Cho nên luôn luôn song song bận rộn ở cùng một chỗ quay phim.
Lúc quay phim《 Hẹn ước 》và《 Thanh Thành tuyết 》,《 Hẹn ước 》là buổi sáng,《 Thanh Thành tuyết 》là buổi chiều.
Lúc quay phim《 Nhất Cửu XX》và《 Tiếng súng 》, bởi vì khoảng cách của hai đoàn phim trước có hơi xa, cho nên《 Nhất Cửu XX》là vào ngày lẻ,《 Tiếng súng 》là vào ngày chẵn.
Nói tóm lại, quay phim như vậy có một loại khiêu chiến thú vị với cực hạn của bản thân.
Giang Hưng tính trước thời gian trong mấy tháng tới, cũng một loại cảm giác đau đớn mà sung sướng tê tê...
《 Hẹn ước 》là một bộ phim truyền hình về câu chuyện tình yêu nam nữ kéo dài qua một thời kỳ.
Câu chuyện nói về quá trình yêu đương của một đôi nam nữ từ thuở nhỏ tới khi về già.
Giai đoạn thơ ấu, hai đứa nhỏ vô tư; thời kỳ thanh niên, một bên gia đinh xảy ra biến cố lớn, một bên khác không rời không bỏ, để giúp đỡ người con gái, một bên còn loại bỏ mọi khó khăn, cưới người con gái qua cửa làm vợ; chờ tới khi một bên gia đình xảy ra biến cố lớn vượt qua tình cảnh khó khăn, một bên khách lại phải tòng quân nơi xa; người con gái ở nhà chiếu cố gia đình hai bên, chờ đợi trượng phu của mình từng tháng, từng năm, mà chờ tới hai năm sau, hoàn toàn không có tin tức của trượng phu; đến năm năm sau, quân đội khải hoàn, trượng phu thành một thành viên trên danh sách người chết; người con gái không rời khỏi, cô chưa từng trải qua sinh hoạt vợ chồng dù một ngày, lại cam tâm tình nguyện chiếu cố cha mẹ của nhà trai, còn tìm đủ mọi cách tích góp tiền bạc trong thời kỳ vật tư thiếu hụt, chỉ vì nhìn thoáng qua trên chiến trường nơi trượng phu hy sinh; và lúc này, trượng phu bị bắt làm tù binh, lại chạy thoát khỏi sự khống chế của quân địch, nhưng hiện tại đã thân ở nước ngoài có quan hệ xấu với quốc gia, cũng chính vì về nhà mà trăm phương ngàn kế nỗ lực...
《 Thanh Thành tuyết 》chính là một bộ phim điện ảnh mảng thương mại sinh ra từ nguyên tác võ hiệp.
Nói là mảng thương mại, nhưng bản gốc ở mảng này không tệ, tình tiết sau khi cải biên cũng vẫn có phần ý nghĩa.
Nó là một bộ phim võ hiệp tình cảm, lại không phải kiểu mẫu kinh điển, nam ở chính phái, nữ ở ma giáo, mà đổi thành thiết lập, nữ là con gái của võ lâm chính đạo có tiếng tăm, nam là tiểu ma đầu giang hồ.
Nhưng tiểu ma đầu này còn có một thân phận trọng yếu khác, vừa khéo là gián điệp của triều đình xâm nhập võ lâm.
Từ xưa, hiệp khách dùng võ phạm cấm ( vi phạm điều cấm), nho sĩ dùng văn loạn pháp ( rối loạn pháp luật).
Thiếu niên thiên tử chăm lo việc nước dưới sự bao vây của gian đảng và quyền thần, mà tâm cơ sâu xa, thủ đoạn khắc nghiệt nhanh chóng thanh trừ loạn đảng, củng cố địa vị thống trị của mình. Ở trong tình huống hỗn loạn, đánh một phát thế lực sụp đổ, một phát khác, thế lực mới trỗi dậy lên đài, thiếu niên thiên tử thanh trừng triều đình đã đem ánh mắt của mình ngắm chuẩn nhân sĩ giang hồ, bọn giặc cỏ không nghe lời.
Một chiến dịch huyết tẩy võ lâm lớn đã định trước rầm rầm rộ rộ lại nổi dậy từ cọng cải nhỏ bé, lúc nữ chính, con gái danh môn, Cố Tuyết gặp mặt nam chính, tiểu ma tinh (tiểu ma đầu), Đàm Tiểu Đao ở dưới chân núi Thanh Thành, đã xuất hiện đầu mối...
Như vừa mới nói, trong《 Hẹn ước 》, Giang Hưng đóng vai một người đàn ông trung niên nhu nhược.
Người đàn ông nhu nhược này chính là cha của nữ chính trong《 Hẹn ước 》
Hắn sinh ra trong một gia tộc địa chủ, ra đời trước là bảy đứa con gái sau đó mới có hắn là độc đinh thế này, từ nhỏ tới lớn, cả nhà trăm cưng ngàn sủng, ngậm trong miệng sợ hỏng, nâng trong tay sợ tan chảy, trái lại không nuôi hắn thành tính nết kiêu ngạo, xa xỉ, ngạo mạn, nhưng lại không thể chịu được thất bại, cũng không thể khoan nhượng nghèo khổ.
Ở cuộc sống giàu sang quá quen rồi, khi người sắp trung niên cần nhất là địa vị, lại vì sinh ra trong gia đình địa chủ, khi tất cả cùng lúc bị phán xét là thành phần bất hảo, người đàn ông trung niên này ở trong một buổi chiều tối chịu cảnh toàn bộ gia sản bị cướp, bị sung công, bản thân bị người lôi kéo trên đường diễu hành thị chúng, cha mẹ bởi vì đả kích mà lần lượt qua đời, mấy chị gái và nhà chồng của bọn họ, toàn bộ không may... Gian khổ vân... vân...
Mỗi ngày, ban đêm hắn đều nghĩ muốn chết đi.
Nhưng lúc này, người vợ liền ôm con gái khóc lớn kêu cha, hai mắt đẫm lệ lưng tròng mà nhìn hắn.
Hắn dường như là vì con gái và vợ mới sống lại.
Nhưng mà tới thời kỳ sau, chờ đến khi gia đinh hơi thoát khỏi gian khổ, hắn lại nhanh chóng khôi phục điệu bộ ông chủ, mỗi lần có một chút tiền lại ra ngoài giả làm người giàu có tìm sĩ diện, hậu quả như vậy chính là khiến hai người phụ nữ trong nhà cứ không có gì để ăn, mặc đồ không được tốt...
Quay đầu nhìn lại.
Năm đó hắn chưa chết, là vì vợ con của hắn, hay là chỉ bởi vì, hắn chẳng qua là đơn giản đã sợ hãi hiện thực, cũng sợ hãi không biết về cái chết và nỗi đau của nó?
Trong《 Thanh Thành tuyết 》, Thời Thiếu Phi do Giang Hưng đóng là một loại người, trên nhân tính thì là tương đối chính diện.
Hắn coi như là thiếu niên tài tuấn có xuất thân điển hình, ngưỡng mộ Cố Tuyết, nhưng bởi vì tính cách tàn nhẫn, hung bạo của hắn, chẳng hề được Cố Tuyết thích cho lắm. Ngay khi Đàm Tiểu Đao xuất thế ngang trời đồng thời có ái muội với Cố Tuyết, sau đó, bởi vì ghen ghét và căm thù bẩm sinh đối với người trong ma giáo, Thời Thiếu Phi trong lúc vô tình đã làm trái đạo nghĩa, để giết người trong ma giáo, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, thủ đoạn của hắn trong máu tanh và bạo lực mỗi một lần, từng bước trở thành người còn đáng sợ hơn so với ma giáo.
Dùng danh nghĩa chính nghĩa, làm việc của ma quỷ.
Lại lấy đó làm lẽ đương nhiên.
Thời Thiếu Phi cuối cùng cũng theo lẽ đương nhiên mà chết.
Khi con người biến thành ma quỷ, cho dù hắn huênh hoang chính nghĩa và quả thực dùng chính nghĩa làm khởi điểm.
Kết quả của những gì hắn đã làm được, cũng quyết không phải những gì hắn muốn đạt được lúc đầu.
Hai vai diễn của hai bộ phim này, đối với Giang Hưng bây giờ mà nói, đều đã không hề phức tạp.
Thách thức của anh chính là làm sao trong thời gian ngắn, đem vai diễn của hai bộ phim đều đi theo hướng diễn xuất đã tốt nay càng tốt hơn.
Mà chuyển đổi như vậy, nói thực, so với dự tính của Giang Hưng, vẫn phải phức tạp hơn một chút nữa.
Thay đổi giữa một buổi sáng và một buổi chiều, so với việc dùng cường độ như nhau để đơn độc diễn một nhân vật thì mệt mỏi hơn rất nhiều.
Thay đổi xuất sắc giữa buổi sáng và buổi chiều, càng mệt mỏi hơn không chỉ một lần, so với cùng thái độ cầu toàn đối với duy nhất một vai diễn.
Thời gian đầu, Giang Hưng thậm chí không thể một phát chuẩn xác mà nắm chuẩn phương hướng rộng lớn của mỗi nhân vật, ví dụ như lúc đóng vai Tịch An, anh quá mức chìm đắm vào suy nghĩ, mà sẽ trong vô thức lộ ra sự tàn nhẫn và sự phấn chấn, hăm hở thuộc về Thời Thiếu Phi, và tới khi Thời Thiếu Phi bên kia, tình huống lại thường xuyên trái ngược lại, anh sẽ vô thức lộ ra sự mệt mỏi và bất lực của Tịch An.
May mà Giang Hưng vì nhập diễn trắc trở, về diễn xuất của bản thân chung quy so với những người dễ dàng tiến vào trạng thái càng kỹ lưỡng hơn một phần, cho nên vào lúc này, anh chung quy sẽ lập tức chuyển đổi lại, đem sai lầm trước đó phác qua một lần, quay xong sau đó sẽ đến gần diễn viên đối diễn với mình và đạo diễn để xin lỗi.
Thực ra, việc này nếu chân chính nói tới, vẫn là yêu cầu của Giang Hưng đối với bản thân so với yêu cầu của đạo diễn đối với diễn viên thứ ba, thứ tư, thì cao hơn nhiều.
Có mấy lần đạo diễn đã cho rằng ''Hừm, dù sao cũng là vai phụ, cũng không cần quá nghiêm khắc'', lúc dự định đem cảnh này thả cho qua, Giang Hưng đã tới nhận lỗi rồi, đạo diễn thoáng cái liền nghĩ ''Thì ra đối với mình có yêu cầu càng cao à, vậy tốt thôi, bây giờ thời gian còn dư dả, thì làm cho càng tốt hơn một cái đi...''
Tiếp mấy lần như vậy, tiến bộ của Giang Hưng vô cùng rõ ràng, phân cảnh của hai bộ đều xấp xỉ mười lăm ngày, vào lúc ngày thứ ba, Giang Hưng đã không biết tìm cách kết nối, mà đến ngày thứ chín, thứ mười, anh đã tương đối có thể phát huy kỹ thuật diễn của mình, đương nhiên trăm phần trăm vượt qua trình độ là không thể nào, một là thiết lập của nhân vật hơi yếu kém, hai là bởi vì lực chú ý bị phân tán, so với chuẩn bị trước đó của Giang Hưng, cũng quả thực không trọn vẹn lắm.
Nhưng mà lúc này không có trăm phần trăm, tám mươi phần trăm thì khẳng định có.
Ngay như những đoàn làm phim trước đây từng hợp tác với Giang Hưng luôn duy trì thái độ khẳng định, hiện tại hai đoàn làm phim này đối với sự tiến bộ và nghiêm túc của Giang Hưng cũng vô cùng vừa ý.
Như vậy vừa ý tới mức độ nào chứ?
Biên kịch của đoàn làm phim《 Hẹn ước 》thậm chí lập lòe hào quang, cắt ghép đem cha của nữ chính vốn không có bao nhiêu phân cảnh, lại thêm mấy cảnh diễn, đem hình tượng nhân vật vốn còn có chút mơ hồ làm cho chặt chẽ sâu sắc hơn một phen.
Bên này không thể không nói một chút, đoàn làm phim với đoàn làm phim thì không giống nhau.
《 Thanh Thành tuyết 》 bởi vì được cải biên từ nguyên tác, nguyên tác đã là một câu chuyện rất trọn vẹn rồi, cho nên trên kịch bản, từ khi bắt đầu quay tới khi kết thúc, căn bản vẫn không có việc biên kịch gì đó.
Mà 《 Hẹn ước 》chẳng phải vậy, 《 Hẹn ước 》là kịch bản gốc, kiên kịch phụ trách chính của nó là gạo cội trong phim ảnh, ở trong đoàn làm phim trước đây chính là nổi danh thích sửa kịch bản, một kịch bản từ khi bắt đầu quay đến khi kết thúc, công tác thay đổi lớn của kịch bản thì có thể cho ra ba, bốn, năm phiên bản, công tác thay đổi nhỏ khác tưởng chừng như nhiều thêm vô số kể.
Biên kịch sáng tác kịch bản ban đầu nói được, muốn quay như vậy hay không thì đạo diễn nói mới được.
Nhưng kịch bản《 Hẹn ước 》thay đổi một cái như thế, còn thay đổi đến nảy sinh vấn đề.
Bởi vì thêm cảnh của Tịch An do Giang Hưng diễn, một diễn viên khác đóng vai kẻ theo đuổi nữ chính trong phim, miễn cưỡng coi như là nam thứ hai, trực tiếp bảo người quản lý nói chuyện với đoàn làm phim, phân cảnh bị chèn ép, không làm.
Đạo diễn và biên kịch với những nhân viên công tác của đoàn làm phim: ''...''
Mặc dù Giang Hưng không thường xuyên đi theo đoàn làm phim, nhưng nhân duyên của anh không tệ, lúc sự tình vừa ầm ĩ ra, không chờ ngày thứ hai anh diễn, đã có người lặng lẽ gửi tin nhắn nhắc nhở sự kiện này cho anh.
Lúc này, Giang Hưng đang ở trên xe của Trần Lương.
Trần Lương từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn người đang nằm ngang, bởi vì âm báo tin nhắn của di động mà từ từ ngồi dậy, nói: ''May mà cậu còn chưa có nổi tiếng đến chỗ nào cũng có phóng viên đi theo chụp ảnh, cho nên xe của tôi cũng tạm thời không cần đổi gương có thể nhìn một chiều, hả?''
Giang Hưng cười cười, nhưng sau khi chọn mở xem tin nhắn bằng hai mắt, giữa đôi lông mày liền hơi nhíu lại.
''Sao thế?'' - Trần Lương hỏi. Giữa chừng, di động của ông cũng vang lên, ông rảnh một cánh tay đem nút tai nghe di động nhét vào trong tai mình, nhận điện thoại nói - ''Alo?...''
Thời gian cuộc điện thoại lại không dài.
Thời gian mấy câu còn chưa đến một phút, Trần Lương đã cúp điện thoại, trước tiên ông hỏi Giang Hưng: ''Nhìn cậu vừa mới nhíu mày, xảy ra chuyện gì?''
''Dạ...'' - Giang Hưng nói - ''Thẩm Thiên Lâm, diễn nam số hai trong đoàn làm phim《 Hẹn ước 》, bởi vì phân cảnh của em tăng thêm, khiến đoàn đội kinh tế ồn ào với đoàn làm phim, nói là không diễn.''
''Hờ ——" - Trần Lương ý tứ sâu xa.
''Sao ạ?'' - Giang Hưng nói - ''Giọng điệu của anh có chút đặc biệt.''
''Tôi đang cảm khái nhân duyên của cậu cũng thật sự không tệ, những loại việc này cũng có thể nhận được tin tức nhanh hơn tôi.'' - Trần Lương gõ gõ di động của mình - ''Vừa mới nhận được điện thoại, cũng là đang nói việc này.''
Đây cũng không phải việc gì lớn, nói banh trời chẳng qua là cãi cọ giữa đoàn làm phim và Thẩm Thiên Lâm mà thôi.
Trần Lương tiếp tục thong dong lái xe, sau đó hỏi Giang Hưng: ''Thực ra, cậu không biết cũng tốt chút đấy, đoàn làm phim của một bộ phim truyền hình, còn không phải vai chính, không vui, cậu có thể thẳng thắn không diễn. Bây giờ cậu dự định xử lý thế nào? Cứ làm như không biết?''
Giang Hưng: ''...''
Anh nhủ bụng, nói thật hay quá đấy...
Hai người hợp tác lâu rồi, Giang Hưng cũng dần dần hiểu rõ Trần Lương rồi.
Anh phát hiện Trần Lương thực ra là một người quản lý rất bảo thủ, mặc dù đối với ngõ ngách trong giới giải trí đều rất hiểu rõ, các hạng mục phải làm của người quản lý cũng đều không thiếu, nhưng đối với trên công việc theo chức vụ của nghệ sĩ, yêu cầu của Trần Lương dường như rất cao.
Trần Lương đối với nghệ sĩ nỗ lực quay phim thì giữ thái độ khẳng định.
Đối với sinh hoạt cá nhân của bất kỳ nghệ sĩ nào phá hủy hình tượng, cũng quản lý rất chặt.
Mà nghệ sĩ nếu như bất cẩn đối với sự nghiệp của mình —— mặc dù trước mắt, trong tay Trần Lương chỉ dẫn dắt một nghệ sĩ là anh, nhưng ước chừng đóng phim cũng được, hát ca cũng tốt —— lúc ông nói lên, chung quy sẽ không chủ đích mà lộ ra giọng điệu khinh thường và bất mãn...
Tóm lại, người quản lý và nghệ sĩ theo đuổi và mục đích giống nhau, luôn luôn là một việc đáng vui mừng.
Giang Hưng không nghĩ sâu tiếp nữa, anh suy nghĩ một chút, nói: ''Em thử gọi điện thoại cho biên kịch xem ý tứ của đối phương nhé, em bên này không sao cả... Nhân vật ấy khắc sâu thêm nữa thực ra cũng chỉ như vậy, không có không sao cả, dù cho có, em ở đây cũng chẳng qua việc cầm nhiều hơn mấy vạn đồng mà thôi.''
Anh vừa nói vừa quay số điện thoại của biên kịch《 Hẹn ước 》, uyển chuyển đưa ra ý kiến của mình. Đoán chừng lời này vừa khớp lời trong lòng của biên kịch bộ kịch bản này, đối phương ở trong điện thoại đang ở ngay đầu sóng ngọn gió liền trực tiếp bắt đầu phàn nàn với Giang Hưng: ''... Bản thân lơ là, tỏ ý bất mãn phân cảnh, bất mãn giá tiền, cậu nói đi, trước khi ký hợp đồng, cậu nói không được à! Nói tôi thay đổi phân cảnh của cậu, chèn ép cảnh của hắn ta, buồn cười chết người hay không, hai người các cậu ngay từ đầu đều đi theo hướng thần tượng, bây giờ bảo hắn ta đổi vai với cậu, cậu xem hắn ta dám hay không? Một người trung niên nhu nhược, ha ha, bất cứ lúc nào cũng khiến nhân khí của cậu ta quăng sạch!''
''Còn tưởng rằng mình nổi tiếng gì đó chắc, trước đó mới từng quay vai chính của một bộ phim truyền hình mà thôi! Cậu thì không có phân cảnh của vai chính à?''
''Cứ ỷ vào công ty của mình OK thôi!''
''Tôi chỉ thả tiếng gió chỗ này, xem ba năm sau còn có người nhớ nghệ sĩ vừa mới debut chưa nổi bao nhiêu đã dám gây khó dễ như vậy hay không!''
Giang Hưng an ủi đối phương hai câu, cũng không nói sâu thêm, chỉ biểu đạt thái độ của mình, rồi cúp điện thoại.
Sau đó, đoàn làm phim và Thẩm Thiên Lâm làm thế nào thông suốt với nhau, Giang Hưng không hỏi qua nữa, dù sao cũng thực sự không phải chuyện của anh.
Sau mọi việc, phân cảnh của Giang Hưng vẫn thay đổi, Thẩm Thiên Lâm vẫn ở trong đoàn làm phim đóng phim như cũ, lúc xuất hiện, trên mặt còn mang theo ý cười, nhìn có vẻ vô cùng hiền lành, không có một chút phách lối.
Lại có người đem tin tức phía sau lặng lẽ lộ ra một chút cho Giang Hưng.
Nói đều quay đến lúc này rồi, cũng không thể thay người nhỉ? Là đoàn làm phim cuối cùng chịu chút thiệt thòi, tăng thù lao của Thẩm Thiên Lâm lên hai mươi phần trăm.
Mà lúc này, Giang Hưng đã hoàn thanh quay phim ở《 Hẹn ước 》 và 《 Thanh Thành tuyết 》, bắt đầu tiến độ của 《 Nhất Cửu XX》 hòa 《 Tiếng súng 》.
Hết chương 52./.
Trần Lương ngồi ở trong phòng làm việc nhìn Giang Hưng chọn phim.
Ông rũ rũ kịch bản trên tay, từ đầu tới đuôi, đếm lại một lần: Một, hai, ba, bốn, năm.
Không có tính sai, tổng cộng có năm kịch bản.
Vai diễn từ nam thứ hai duỗi dài tới nam ba, bốn, năm, có phim cổ trang, có phim hiện đại, dĩ nhiên có chế tác lớn, nhưng cũng không phải không có chi phí thấp.
Ông dùng giọng điệu giễu cợt nói: ''Nếu gần đây cậu thiếu thốn, tôi lại tìm cho cậu hai cái quảng cáo hoặc là chạy show lẻ?''
''Một người ăn no, cả nhà không đói, thiếu gì tiền chứ.'' - Giang Hưng cũng dùng một loại giọng điệu 'Được rồi, đừng đùa nữa' để nói.
''Wow ——" - Trần Lương cúi cúi đầu - ''Vậy cậu nhận nhiều phim này là có ý tưởng gì?''
''Rèn luyện sơ qua một chút.'' - Giang Hưng giải thích - ''Tốc độ quay phim trước đây của em đã rất chậm rồi, liên quan đến trạng thái nhập vai, tốc độ thoát vai cũng vẫn chậm. Như vậy chẳng phải một hiện tượng tốt lắm. Quyển này và quyển này —— "
Giang Hưng đem năm kịch bản trong tay Trần Lương cầm qua, anh quá mức hiểu rõ đối với những kịch bản này, cho nên cầm tới tay một cái không cần xem, liền từ trong đó chọn ra hai bản: ''Hai nhân vật này, một là hiện đại, một là cổ trang, người trung niên ở hiện đại cô độc, chán nản, mất đi sự hăng hái; cổ trang hăng hái phấn chấn, hiệp khách đời thứ hai trong cổ trang là thiếu niên hăng hái, phấn chấn, trời thứ nhất, ta thứ hai. Lịch trình của hai phim này gần giống nhau, phân cảnh đều là nửa tháng có thể giải quyết xong, làm cái so sánh đầu tiên.''
''So sánh thứ hai: Đề tài và nhân vật lần này tương đối gần với nhau, nói trên cơ bản, bọn họ đều là nhân vật có một phần lòng tin kiên định, nhưng một người thuộc phái nghiêm túc, một người thuộc phái phản diện. Đối với sự kiên định về sự nghiệp của từng người khi va chạm với bên ngoài sẽ phát sinh tia lửa không giống nhau thế nào —— rất thú vị, không phải sao?''
Trần Lương gật gật đầu, xem là ra vẻ đồng ý.
''Còn có sau cùng.'' - Giang Hưng nói - ''Bộ phim cuối cùng này...''
Giang Hưng cầm ra một quyển tập sau cùng còn lại trong tay.
Đạo diễn lớn, chế tác lớn, hiệu ứng hài kịch với cảnh chiến đấu và kỹ xảo võ thuật hoành tráng.
Bộ phim này ở trong ký ức của Giang Hưng, doanh thu phòng vé thuộc về loại tuyệt đối tốt.
Cho nên lúc Giang Hưng nhìn thấy quyển tập này từ trong tay của Trần Lương, quả thật là hết sức bất ngờ: Mặc dù anh có ký ức cơ bản của một đời về đủ loại phim điện ảnh chiếu sau đó, nhưng mà thực tế mà nói, phát hành phim truyền hình, dễ bị nguội lạnh hơn nhiều so với nổi tiếng bất ngờ, trong những bộ phim nổi tiếng, những diễn viên được yêu thích ít ỏi ấy, thực ra đại đa số là kiểu giống như Lục Vân Khai, bản thân có thực lực tiêu chuẩn lại có một gương mặt đặc biệt hút fan, lại thêm tài hoa của đạo diễn và sự nâng đỡ của công ty, mới có thể dùng tư thế quật khởi cuồn cuộn; bộ phim nổi tiếng... có thể cắt bớt vai diễn, nhưng thực lực của đạo diễn cùng tiếp thị và đầu tư cũng là không thể thiếu, tổng thể mà nói, chỉ một mục ''Tiếp thị và đầu tư'' là đủ rồi, mọi người đều không phải người mù, không thể chỉ chờ mấy người đi kiểm lậu*.
*捡漏-kiểm lậu: nhặt đồ sót lại --- là chỉ mua đồ cổ rất có giá với giá rất rẻ, và người bán thường không biết. Ở đây ý muốn nói đến bộ phim hay nhờ quảng cáo tiếp thị và nhà đầu tư giới thiệu, chứ không chờ người xem đi xem lại rồi mới phát hiện ra phim hay.. Cập nhật t????????????ện nhanh tại { TR????????TR???? Y????N﹒Vn }
Ngay từ đầu, Giang Hưng cũng từng nghĩ chọn cho mình một kịch bản cực kỳ có giá trị trong rất nhiều kịch bản trung cấp.
Nhưng hồi đầu 0021 xuất hiện, thêm nữa《 Vô tự kinh 》vốn chính là một bộ phim rất nổi tiếng, lại thêm thời gian dài, trong nhất thời cũng không nắm được bộ phim đặc biệt gì còn nhớ được, cho nên cũng không nghĩ nhiều; về sau, anh nhanh chóng phát hiện, thực ra con đường mà sau khi anh trọng sinh đã rất thuận lợi, cơ hội ở trong phạm vi năng lực của anh, cũng có rất nhiều.
Đại bộ phận kịch bản rác rưởi được công ty sàng lọc hết trước.
Đạo diễn lớn, chế tác lớn, công ty rõ ràng không tranh thủ được vai chính, nhưng nam thứ ba và nam thứ tư ngoài vai chính, cũng chẳng phải một vai cũng tranh thủ không được.
Ở trong phạm vi năng lực của anh, phim có thể tự do lựa chọn, hiệu quả sau khi công chiếu phải tốt hơn thị trường dự đoán, không nói có thể nắm được mười phần mười trong tay, ít nhất cũng nắm được đến ba, bốn phần.
Thêm nữa còn có một tên nhóc 0021 thường xuyên bất chấp lao ra cọ cảm giác tồn tại một chút, Giang Hưng mau chóng uốn nắn thái độ của mình.
Cho dù là trọng sinh một lần, biết phần lớn phòng vé, cũng không cần phải đặc biệt cân nhắc phim nào có thể đi đường tắt nổi tiếng nhanh.
Vấn đề trọng yếu nhất của anh chẳng phải là không có vận khí, mà là không đủ thực lực.
Mà hiện tại, bộ phim trong tay này còn chưa định xuống tên cụ thể ——
Giang Hưng có hơi không thể tưởng tượng nổi: ''Nam thứ hai của bộ phim này...''
''Làm sao?''
''Thật sự cứ như vậy cho em diễn? Không cần đi cạnh tranh gì đó một chút?'' - Thậm chí anh dùng một loại giọng điệu 'Không thể nào đâu' nói chuyện - ''Kiểu đoàn làm phim này và vai diễn này, chắc thế nào cũng sẽ bị mọi người tranh nhau vỡ đầu chứ?''
Trần Lương cười thoải mái giống hồ ly ăn no, vô cùng giảo hoạt: ''Cậu vẫn thật sự cho rằng những nỗ lực trước đây của cậu đều là vô ích ư?''
''Dạ?''
''Bộ phim mà cậu đảm nhận vai chính, trước giờ chưa từng vượt qua kỳ hạn quay phim dự tính nhỉ?''
''Dạ.''
''Rất nhiều đạo diễn nói cậu một khi tiến vào trạng thái quay phim thì rất tốt nhỉ?''
''Gần như thế thôi.'' - Giang Hưng khiêm tốn một chút. Kỹ thuật diễn của anh hiện tại cách đỉnh cao thật sự vẫn còn cách một đoạn đường dài, điều này cần phải nhìn thẳng; nhưng khi kỹ thuật diễn hiện tại của mình đủ ứng phó vai diễn, trạng thái của anh tuyệt đối là tốt trong số ít ỏi những diễn viên đồng hạng —— điều này cũng phải thừa nhận.
Trần Lương cười một cái.
''Bây giờ cái gì cũng cần tiền đó. Đoàn làm phim giảm bảy, bớt tám, tiết kiệm bên này, bên kia, chính là để giá thành có thể hạ thấp một chút, thù lao trước đây quay phim truyền hình của cậu thấp, vẫn chưa lộ rõ như thế, đến sau này phải quay phim điện ảnh, tiết kiệm thời gian, thù lao của diễn viên ở đây phải hạ thấp, ngân sách theo thời gian xong sớm bên kia cũng tiết kiệm thêm, ít chi cũng chênh lệch một khoản hai, ba chục vạn đó, cao hơn một chút nữa cũng không phải không thể.''
''Mạng tin tức bây giờ nhiều như vậy, phức tạp như vậy, một đoàn làm phim che dấu tin tức không dễ dàng, truyền ra tin tức còn không dễ dàng à? Cái thanh danh 'kính nghiệp' này của cậu'' - ông cầm kịch bản trên bàn lên, nhẹ nhàng vung vẫy ở trong tay - ''Số quyển để chúng ta nhận được ít nhất hơn một phần năm. Thêm vào đó, cái đoàn làm phim này gần đây bị một đại bài ngạo mạn hố gần chết, bây giờ vừa nghe cậu đang có thời gian rảnh, vừa có thanh danh vừa có thực lực —— há, sự việc cậu đối diễn với Lương Hữu Bác lần này cũng truyền đi —— Quyển tập này liền gửi qua.''
Nhưng mà sự việc cũng không thể nào toàn là việc tốt.
Trần Lương lại nói: ''Nhưng mà cậu chắc cũng đã nghe nói, vai chính của bộ phim lần này là một trùm đóng phim, đủ nổi tiếng, già vị đủ lớn —— kiểu thật sự có địa vị ấy. Trước đây, khi quay phim, đã từng nói thẳng 'Nam số một, nam số hai phải phân rõ ràng, ai là chủ, ai là thứ'. Hơn nữa, trong thù lao, cậu cũng chịu thiệt một chút... Cảnh diễn mặc dù nhiều, nhưng thù lao với trong đoàn làm phim《 Quy Nhân 》trước đó cũng không hơn bao nhiêu, tổng cộng 65W, nếu thật sự tính toán tỉ mỉ, đem gánh vác phí tổn chia ra trên thời gian, cậu vẫn thiệt thòi không ít.''
''Cấp độ theo đuổi tạm thời còn chưa cao như vậy, có phim diễn đã không tệ rồi.'' - Giang Hưng thuận miệng cười nói.
''Ừ, trước tiên diễn đi. Cơ hội quả là rất tốt.'' - Trần Lương gật gật đầu.
''Vậy tôi xem thử...'' - Ông nói - ''Bộ phim điện ảnh này, hai tháng sau mới ghi hình. Trước khi cậu nhận vai phụ của mấy bộ phim điện ảnh, truyền hình, sớm nhất là Tịch An trong《 Hẹn ước 》và Thiếu Phi trong《 Thanh Thành tuyết 》. Cảnh diễn bên này đều không nhiều, tranh thủ khoảng nửa tháng có thể giải quyết xong.''
''Tiếp theo là《 Nhất Cửu XX》và《 Tiếng súng 》, phân cảnh của hai bộ này hơi nhiều một chút, đặc biệt là《 Nhất Cửu XX》..."
Khi nói đến chỗ này, Trần Lương lại so sánh xem giữa kịch bản cơ bản, lại khẽ nhướng con mắt: ''Cậu thích《 Nhất Cửu XX 》hơn? Vai diễn này —— ừm, một kẻ lỗ mãng, thật thà, chất phát, chân thực... Lại thêm kịch bản này gần như lăn lộn trong bùn nhão, khói lửa hun nóng chịu không nổi, cậu tính thay đổi hình tượng màn ảnh?''
''Đúng vậy, gần như thế.'' - Giang Hưng nói - ''Diễn xuất của em trước đây trong《 Vô tự kinh 》, 《 Tô Thức truyện 》, lại thêm《 Khách sạn Quy Nhân 》, mặc dù Quy Nhân là một cú lật ngược, nhưng mà vai diễn ở mấy bộ này trên bản chất đều là một loạt những quý công tử. Mạch diễn có chỗ hạn chế.''
Trần Lương chẳng nói gì hơn, sau khi ý thức được Giang hưng trong lúc nhận phim rất có cách nghĩ và lập trường của riêng mình, ông liền rất ít đưa ra ý kiến quá nhiều hoặc là ép buộc yêu cầu đối phương phải nhận phim gì đó.
Ông tiếp tục nói: "《 Nhất Cửu XX》và《 Tiếng súng 》, phân cảnh của hai bộ này vẫn tương đối nhiều, tổng cộng gộp lại, tính toán chặt chẽ, cũng cần bốn mươi ngày... Tính toán như vậy một chút, căn bản cậu không nghỉ ngơi đã lại bắt đầu đi vùng khác quay phim, cậu có thể chuyển đổi được không?''
Giang Hưng đối với nghi vấn của Trần Lương, chỉ trả lời một câu: ''Chính là để rèn luyện một chút năng lực chuyển đổi nhanh giữa các vai diễn.''
Nói nhảm không thừa, đến khi mấy ngày nghỉ ngơi cuối cùng sắp trôi qua, Giang hưng liền chính thức tiến vào đoàn làm phim của 《 Hẹn ước 》và《 Thanh Thành tuyết 》để tham diễn.
Yêu cầu của đoàn làm phim đối với vai chính gánh vác bộ phim, dĩ nhiên là trong thời gian nhất định hết sức chuyên tâm diễn bộ phim, nhưng đối với vai phụ mà nói, thì không có nghiêm ngặt như thế.
Bọn họ không cần phải phụ trách phí cư trú của vai diễn không quá quan trọng, cũng sẽ không yêu cầu vai phụ nhất định phải quay xong toàn bộ phân cảnh mới rời khỏi —— một số là quay xong tất cả cùng một lúc, một số là chia ra thời gian riêng mỗi ngày quay phim, điều này đều là diễn viên có thể thông thương lượng giữa công ty và đoàn làm phim, sẽ xác nhận trước khi ký kết hợp đồng.
Bốn bộ phim phía trước này, Giang Hưng vì rèn luyện năng lực thay đổi nhân vật cấp tốc của mình. Cho nên luôn luôn song song bận rộn ở cùng một chỗ quay phim.
Lúc quay phim《 Hẹn ước 》và《 Thanh Thành tuyết 》,《 Hẹn ước 》là buổi sáng,《 Thanh Thành tuyết 》là buổi chiều.
Lúc quay phim《 Nhất Cửu XX》và《 Tiếng súng 》, bởi vì khoảng cách của hai đoàn phim trước có hơi xa, cho nên《 Nhất Cửu XX》là vào ngày lẻ,《 Tiếng súng 》là vào ngày chẵn.
Nói tóm lại, quay phim như vậy có một loại khiêu chiến thú vị với cực hạn của bản thân.
Giang Hưng tính trước thời gian trong mấy tháng tới, cũng một loại cảm giác đau đớn mà sung sướng tê tê...
《 Hẹn ước 》là một bộ phim truyền hình về câu chuyện tình yêu nam nữ kéo dài qua một thời kỳ.
Câu chuyện nói về quá trình yêu đương của một đôi nam nữ từ thuở nhỏ tới khi về già.
Giai đoạn thơ ấu, hai đứa nhỏ vô tư; thời kỳ thanh niên, một bên gia đinh xảy ra biến cố lớn, một bên khác không rời không bỏ, để giúp đỡ người con gái, một bên còn loại bỏ mọi khó khăn, cưới người con gái qua cửa làm vợ; chờ tới khi một bên gia đình xảy ra biến cố lớn vượt qua tình cảnh khó khăn, một bên khách lại phải tòng quân nơi xa; người con gái ở nhà chiếu cố gia đình hai bên, chờ đợi trượng phu của mình từng tháng, từng năm, mà chờ tới hai năm sau, hoàn toàn không có tin tức của trượng phu; đến năm năm sau, quân đội khải hoàn, trượng phu thành một thành viên trên danh sách người chết; người con gái không rời khỏi, cô chưa từng trải qua sinh hoạt vợ chồng dù một ngày, lại cam tâm tình nguyện chiếu cố cha mẹ của nhà trai, còn tìm đủ mọi cách tích góp tiền bạc trong thời kỳ vật tư thiếu hụt, chỉ vì nhìn thoáng qua trên chiến trường nơi trượng phu hy sinh; và lúc này, trượng phu bị bắt làm tù binh, lại chạy thoát khỏi sự khống chế của quân địch, nhưng hiện tại đã thân ở nước ngoài có quan hệ xấu với quốc gia, cũng chính vì về nhà mà trăm phương ngàn kế nỗ lực...
《 Thanh Thành tuyết 》chính là một bộ phim điện ảnh mảng thương mại sinh ra từ nguyên tác võ hiệp.
Nói là mảng thương mại, nhưng bản gốc ở mảng này không tệ, tình tiết sau khi cải biên cũng vẫn có phần ý nghĩa.
Nó là một bộ phim võ hiệp tình cảm, lại không phải kiểu mẫu kinh điển, nam ở chính phái, nữ ở ma giáo, mà đổi thành thiết lập, nữ là con gái của võ lâm chính đạo có tiếng tăm, nam là tiểu ma đầu giang hồ.
Nhưng tiểu ma đầu này còn có một thân phận trọng yếu khác, vừa khéo là gián điệp của triều đình xâm nhập võ lâm.
Từ xưa, hiệp khách dùng võ phạm cấm ( vi phạm điều cấm), nho sĩ dùng văn loạn pháp ( rối loạn pháp luật).
Thiếu niên thiên tử chăm lo việc nước dưới sự bao vây của gian đảng và quyền thần, mà tâm cơ sâu xa, thủ đoạn khắc nghiệt nhanh chóng thanh trừ loạn đảng, củng cố địa vị thống trị của mình. Ở trong tình huống hỗn loạn, đánh một phát thế lực sụp đổ, một phát khác, thế lực mới trỗi dậy lên đài, thiếu niên thiên tử thanh trừng triều đình đã đem ánh mắt của mình ngắm chuẩn nhân sĩ giang hồ, bọn giặc cỏ không nghe lời.
Một chiến dịch huyết tẩy võ lâm lớn đã định trước rầm rầm rộ rộ lại nổi dậy từ cọng cải nhỏ bé, lúc nữ chính, con gái danh môn, Cố Tuyết gặp mặt nam chính, tiểu ma tinh (tiểu ma đầu), Đàm Tiểu Đao ở dưới chân núi Thanh Thành, đã xuất hiện đầu mối...
Như vừa mới nói, trong《 Hẹn ước 》, Giang Hưng đóng vai một người đàn ông trung niên nhu nhược.
Người đàn ông nhu nhược này chính là cha của nữ chính trong《 Hẹn ước 》
Hắn sinh ra trong một gia tộc địa chủ, ra đời trước là bảy đứa con gái sau đó mới có hắn là độc đinh thế này, từ nhỏ tới lớn, cả nhà trăm cưng ngàn sủng, ngậm trong miệng sợ hỏng, nâng trong tay sợ tan chảy, trái lại không nuôi hắn thành tính nết kiêu ngạo, xa xỉ, ngạo mạn, nhưng lại không thể chịu được thất bại, cũng không thể khoan nhượng nghèo khổ.
Ở cuộc sống giàu sang quá quen rồi, khi người sắp trung niên cần nhất là địa vị, lại vì sinh ra trong gia đình địa chủ, khi tất cả cùng lúc bị phán xét là thành phần bất hảo, người đàn ông trung niên này ở trong một buổi chiều tối chịu cảnh toàn bộ gia sản bị cướp, bị sung công, bản thân bị người lôi kéo trên đường diễu hành thị chúng, cha mẹ bởi vì đả kích mà lần lượt qua đời, mấy chị gái và nhà chồng của bọn họ, toàn bộ không may... Gian khổ vân... vân...
Mỗi ngày, ban đêm hắn đều nghĩ muốn chết đi.
Nhưng lúc này, người vợ liền ôm con gái khóc lớn kêu cha, hai mắt đẫm lệ lưng tròng mà nhìn hắn.
Hắn dường như là vì con gái và vợ mới sống lại.
Nhưng mà tới thời kỳ sau, chờ đến khi gia đinh hơi thoát khỏi gian khổ, hắn lại nhanh chóng khôi phục điệu bộ ông chủ, mỗi lần có một chút tiền lại ra ngoài giả làm người giàu có tìm sĩ diện, hậu quả như vậy chính là khiến hai người phụ nữ trong nhà cứ không có gì để ăn, mặc đồ không được tốt...
Quay đầu nhìn lại.
Năm đó hắn chưa chết, là vì vợ con của hắn, hay là chỉ bởi vì, hắn chẳng qua là đơn giản đã sợ hãi hiện thực, cũng sợ hãi không biết về cái chết và nỗi đau của nó?
Trong《 Thanh Thành tuyết 》, Thời Thiếu Phi do Giang Hưng đóng là một loại người, trên nhân tính thì là tương đối chính diện.
Hắn coi như là thiếu niên tài tuấn có xuất thân điển hình, ngưỡng mộ Cố Tuyết, nhưng bởi vì tính cách tàn nhẫn, hung bạo của hắn, chẳng hề được Cố Tuyết thích cho lắm. Ngay khi Đàm Tiểu Đao xuất thế ngang trời đồng thời có ái muội với Cố Tuyết, sau đó, bởi vì ghen ghét và căm thù bẩm sinh đối với người trong ma giáo, Thời Thiếu Phi trong lúc vô tình đã làm trái đạo nghĩa, để giết người trong ma giáo, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng, thủ đoạn của hắn trong máu tanh và bạo lực mỗi một lần, từng bước trở thành người còn đáng sợ hơn so với ma giáo.
Dùng danh nghĩa chính nghĩa, làm việc của ma quỷ.
Lại lấy đó làm lẽ đương nhiên.
Thời Thiếu Phi cuối cùng cũng theo lẽ đương nhiên mà chết.
Khi con người biến thành ma quỷ, cho dù hắn huênh hoang chính nghĩa và quả thực dùng chính nghĩa làm khởi điểm.
Kết quả của những gì hắn đã làm được, cũng quyết không phải những gì hắn muốn đạt được lúc đầu.
Hai vai diễn của hai bộ phim này, đối với Giang Hưng bây giờ mà nói, đều đã không hề phức tạp.
Thách thức của anh chính là làm sao trong thời gian ngắn, đem vai diễn của hai bộ phim đều đi theo hướng diễn xuất đã tốt nay càng tốt hơn.
Mà chuyển đổi như vậy, nói thực, so với dự tính của Giang Hưng, vẫn phải phức tạp hơn một chút nữa.
Thay đổi giữa một buổi sáng và một buổi chiều, so với việc dùng cường độ như nhau để đơn độc diễn một nhân vật thì mệt mỏi hơn rất nhiều.
Thay đổi xuất sắc giữa buổi sáng và buổi chiều, càng mệt mỏi hơn không chỉ một lần, so với cùng thái độ cầu toàn đối với duy nhất một vai diễn.
Thời gian đầu, Giang Hưng thậm chí không thể một phát chuẩn xác mà nắm chuẩn phương hướng rộng lớn của mỗi nhân vật, ví dụ như lúc đóng vai Tịch An, anh quá mức chìm đắm vào suy nghĩ, mà sẽ trong vô thức lộ ra sự tàn nhẫn và sự phấn chấn, hăm hở thuộc về Thời Thiếu Phi, và tới khi Thời Thiếu Phi bên kia, tình huống lại thường xuyên trái ngược lại, anh sẽ vô thức lộ ra sự mệt mỏi và bất lực của Tịch An.
May mà Giang Hưng vì nhập diễn trắc trở, về diễn xuất của bản thân chung quy so với những người dễ dàng tiến vào trạng thái càng kỹ lưỡng hơn một phần, cho nên vào lúc này, anh chung quy sẽ lập tức chuyển đổi lại, đem sai lầm trước đó phác qua một lần, quay xong sau đó sẽ đến gần diễn viên đối diễn với mình và đạo diễn để xin lỗi.
Thực ra, việc này nếu chân chính nói tới, vẫn là yêu cầu của Giang Hưng đối với bản thân so với yêu cầu của đạo diễn đối với diễn viên thứ ba, thứ tư, thì cao hơn nhiều.
Có mấy lần đạo diễn đã cho rằng ''Hừm, dù sao cũng là vai phụ, cũng không cần quá nghiêm khắc'', lúc dự định đem cảnh này thả cho qua, Giang Hưng đã tới nhận lỗi rồi, đạo diễn thoáng cái liền nghĩ ''Thì ra đối với mình có yêu cầu càng cao à, vậy tốt thôi, bây giờ thời gian còn dư dả, thì làm cho càng tốt hơn một cái đi...''
Tiếp mấy lần như vậy, tiến bộ của Giang Hưng vô cùng rõ ràng, phân cảnh của hai bộ đều xấp xỉ mười lăm ngày, vào lúc ngày thứ ba, Giang Hưng đã không biết tìm cách kết nối, mà đến ngày thứ chín, thứ mười, anh đã tương đối có thể phát huy kỹ thuật diễn của mình, đương nhiên trăm phần trăm vượt qua trình độ là không thể nào, một là thiết lập của nhân vật hơi yếu kém, hai là bởi vì lực chú ý bị phân tán, so với chuẩn bị trước đó của Giang Hưng, cũng quả thực không trọn vẹn lắm.
Nhưng mà lúc này không có trăm phần trăm, tám mươi phần trăm thì khẳng định có.
Ngay như những đoàn làm phim trước đây từng hợp tác với Giang Hưng luôn duy trì thái độ khẳng định, hiện tại hai đoàn làm phim này đối với sự tiến bộ và nghiêm túc của Giang Hưng cũng vô cùng vừa ý.
Như vậy vừa ý tới mức độ nào chứ?
Biên kịch của đoàn làm phim《 Hẹn ước 》thậm chí lập lòe hào quang, cắt ghép đem cha của nữ chính vốn không có bao nhiêu phân cảnh, lại thêm mấy cảnh diễn, đem hình tượng nhân vật vốn còn có chút mơ hồ làm cho chặt chẽ sâu sắc hơn một phen.
Bên này không thể không nói một chút, đoàn làm phim với đoàn làm phim thì không giống nhau.
《 Thanh Thành tuyết 》 bởi vì được cải biên từ nguyên tác, nguyên tác đã là một câu chuyện rất trọn vẹn rồi, cho nên trên kịch bản, từ khi bắt đầu quay tới khi kết thúc, căn bản vẫn không có việc biên kịch gì đó.
Mà 《 Hẹn ước 》chẳng phải vậy, 《 Hẹn ước 》là kịch bản gốc, kiên kịch phụ trách chính của nó là gạo cội trong phim ảnh, ở trong đoàn làm phim trước đây chính là nổi danh thích sửa kịch bản, một kịch bản từ khi bắt đầu quay đến khi kết thúc, công tác thay đổi lớn của kịch bản thì có thể cho ra ba, bốn, năm phiên bản, công tác thay đổi nhỏ khác tưởng chừng như nhiều thêm vô số kể.
Biên kịch sáng tác kịch bản ban đầu nói được, muốn quay như vậy hay không thì đạo diễn nói mới được.
Nhưng kịch bản《 Hẹn ước 》thay đổi một cái như thế, còn thay đổi đến nảy sinh vấn đề.
Bởi vì thêm cảnh của Tịch An do Giang Hưng diễn, một diễn viên khác đóng vai kẻ theo đuổi nữ chính trong phim, miễn cưỡng coi như là nam thứ hai, trực tiếp bảo người quản lý nói chuyện với đoàn làm phim, phân cảnh bị chèn ép, không làm.
Đạo diễn và biên kịch với những nhân viên công tác của đoàn làm phim: ''...''
Mặc dù Giang Hưng không thường xuyên đi theo đoàn làm phim, nhưng nhân duyên của anh không tệ, lúc sự tình vừa ầm ĩ ra, không chờ ngày thứ hai anh diễn, đã có người lặng lẽ gửi tin nhắn nhắc nhở sự kiện này cho anh.
Lúc này, Giang Hưng đang ở trên xe của Trần Lương.
Trần Lương từ trong kính chiếu hậu liếc nhìn người đang nằm ngang, bởi vì âm báo tin nhắn của di động mà từ từ ngồi dậy, nói: ''May mà cậu còn chưa có nổi tiếng đến chỗ nào cũng có phóng viên đi theo chụp ảnh, cho nên xe của tôi cũng tạm thời không cần đổi gương có thể nhìn một chiều, hả?''
Giang Hưng cười cười, nhưng sau khi chọn mở xem tin nhắn bằng hai mắt, giữa đôi lông mày liền hơi nhíu lại.
''Sao thế?'' - Trần Lương hỏi. Giữa chừng, di động của ông cũng vang lên, ông rảnh một cánh tay đem nút tai nghe di động nhét vào trong tai mình, nhận điện thoại nói - ''Alo?...''
Thời gian cuộc điện thoại lại không dài.
Thời gian mấy câu còn chưa đến một phút, Trần Lương đã cúp điện thoại, trước tiên ông hỏi Giang Hưng: ''Nhìn cậu vừa mới nhíu mày, xảy ra chuyện gì?''
''Dạ...'' - Giang Hưng nói - ''Thẩm Thiên Lâm, diễn nam số hai trong đoàn làm phim《 Hẹn ước 》, bởi vì phân cảnh của em tăng thêm, khiến đoàn đội kinh tế ồn ào với đoàn làm phim, nói là không diễn.''
''Hờ ——" - Trần Lương ý tứ sâu xa.
''Sao ạ?'' - Giang Hưng nói - ''Giọng điệu của anh có chút đặc biệt.''
''Tôi đang cảm khái nhân duyên của cậu cũng thật sự không tệ, những loại việc này cũng có thể nhận được tin tức nhanh hơn tôi.'' - Trần Lương gõ gõ di động của mình - ''Vừa mới nhận được điện thoại, cũng là đang nói việc này.''
Đây cũng không phải việc gì lớn, nói banh trời chẳng qua là cãi cọ giữa đoàn làm phim và Thẩm Thiên Lâm mà thôi.
Trần Lương tiếp tục thong dong lái xe, sau đó hỏi Giang Hưng: ''Thực ra, cậu không biết cũng tốt chút đấy, đoàn làm phim của một bộ phim truyền hình, còn không phải vai chính, không vui, cậu có thể thẳng thắn không diễn. Bây giờ cậu dự định xử lý thế nào? Cứ làm như không biết?''
Giang Hưng: ''...''
Anh nhủ bụng, nói thật hay quá đấy...
Hai người hợp tác lâu rồi, Giang Hưng cũng dần dần hiểu rõ Trần Lương rồi.
Anh phát hiện Trần Lương thực ra là một người quản lý rất bảo thủ, mặc dù đối với ngõ ngách trong giới giải trí đều rất hiểu rõ, các hạng mục phải làm của người quản lý cũng đều không thiếu, nhưng đối với trên công việc theo chức vụ của nghệ sĩ, yêu cầu của Trần Lương dường như rất cao.
Trần Lương đối với nghệ sĩ nỗ lực quay phim thì giữ thái độ khẳng định.
Đối với sinh hoạt cá nhân của bất kỳ nghệ sĩ nào phá hủy hình tượng, cũng quản lý rất chặt.
Mà nghệ sĩ nếu như bất cẩn đối với sự nghiệp của mình —— mặc dù trước mắt, trong tay Trần Lương chỉ dẫn dắt một nghệ sĩ là anh, nhưng ước chừng đóng phim cũng được, hát ca cũng tốt —— lúc ông nói lên, chung quy sẽ không chủ đích mà lộ ra giọng điệu khinh thường và bất mãn...
Tóm lại, người quản lý và nghệ sĩ theo đuổi và mục đích giống nhau, luôn luôn là một việc đáng vui mừng.
Giang Hưng không nghĩ sâu tiếp nữa, anh suy nghĩ một chút, nói: ''Em thử gọi điện thoại cho biên kịch xem ý tứ của đối phương nhé, em bên này không sao cả... Nhân vật ấy khắc sâu thêm nữa thực ra cũng chỉ như vậy, không có không sao cả, dù cho có, em ở đây cũng chẳng qua việc cầm nhiều hơn mấy vạn đồng mà thôi.''
Anh vừa nói vừa quay số điện thoại của biên kịch《 Hẹn ước 》, uyển chuyển đưa ra ý kiến của mình. Đoán chừng lời này vừa khớp lời trong lòng của biên kịch bộ kịch bản này, đối phương ở trong điện thoại đang ở ngay đầu sóng ngọn gió liền trực tiếp bắt đầu phàn nàn với Giang Hưng: ''... Bản thân lơ là, tỏ ý bất mãn phân cảnh, bất mãn giá tiền, cậu nói đi, trước khi ký hợp đồng, cậu nói không được à! Nói tôi thay đổi phân cảnh của cậu, chèn ép cảnh của hắn ta, buồn cười chết người hay không, hai người các cậu ngay từ đầu đều đi theo hướng thần tượng, bây giờ bảo hắn ta đổi vai với cậu, cậu xem hắn ta dám hay không? Một người trung niên nhu nhược, ha ha, bất cứ lúc nào cũng khiến nhân khí của cậu ta quăng sạch!''
''Còn tưởng rằng mình nổi tiếng gì đó chắc, trước đó mới từng quay vai chính của một bộ phim truyền hình mà thôi! Cậu thì không có phân cảnh của vai chính à?''
''Cứ ỷ vào công ty của mình OK thôi!''
''Tôi chỉ thả tiếng gió chỗ này, xem ba năm sau còn có người nhớ nghệ sĩ vừa mới debut chưa nổi bao nhiêu đã dám gây khó dễ như vậy hay không!''
Giang Hưng an ủi đối phương hai câu, cũng không nói sâu thêm, chỉ biểu đạt thái độ của mình, rồi cúp điện thoại.
Sau đó, đoàn làm phim và Thẩm Thiên Lâm làm thế nào thông suốt với nhau, Giang Hưng không hỏi qua nữa, dù sao cũng thực sự không phải chuyện của anh.
Sau mọi việc, phân cảnh của Giang Hưng vẫn thay đổi, Thẩm Thiên Lâm vẫn ở trong đoàn làm phim đóng phim như cũ, lúc xuất hiện, trên mặt còn mang theo ý cười, nhìn có vẻ vô cùng hiền lành, không có một chút phách lối.
Lại có người đem tin tức phía sau lặng lẽ lộ ra một chút cho Giang Hưng.
Nói đều quay đến lúc này rồi, cũng không thể thay người nhỉ? Là đoàn làm phim cuối cùng chịu chút thiệt thòi, tăng thù lao của Thẩm Thiên Lâm lên hai mươi phần trăm.
Mà lúc này, Giang Hưng đã hoàn thanh quay phim ở《 Hẹn ước 》 và 《 Thanh Thành tuyết 》, bắt đầu tiến độ của 《 Nhất Cửu XX》 hòa 《 Tiếng súng 》.
Hết chương 52./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất