Chương 6: Trao đổi
☆ Chương 6: Trao đổi
Edit: Bongbong_nbo
Cùng lúc đó, trong ký túc xá phòng số 505, đại học khoa học công nghệ, Lục Vân Khai vừa nãy gửi tin nhắn đi, trầm ngâm đứng ở bên cạnh cái gương mới mua hồi sáng, nhìn chằm chằm vào mình.
Từ lúc còn rất nhỏ, Lục Vân Khai đã thuộc về kiểu người muốn làm cái gì, chỉ cần có khả năng thì sẽ lập tức đi làm, cho nên từ buổi trưa, sau khi cầm số điện thoại và địa chỉ, cậu cũng không tìm thời cơ, sau khi đem đồ đưa về khách sạn, lập tức đi lớp kỹ thuật diễn xuất cơ bản bên kia dự thính từng lý luận và thực tiễn cả một buổi chiều, sau khi nghe xong, cậu trái lại không cảm thấy trình độ khó nhiều lắm, liền ở trên đường trở về, mua một cái gương to, nghĩ muốn thử một chút đối diện với tấm gương luyện biểu cảm.
Nhưng mà biểu cảm vừa bắt đầu luyện là dạng gì?
Lục Vân Khai tùy tiện tìm trên mạng một bộ phim kinh dị tên là《 Hắc Hà mị ảnh 》( Bóng ma sông Hắc Hà), sau khi kiểm soát vào góc độ đường nhìn một lúc, liền đứng ở trước tấm gương, điều khiển bắp thịt ở hai má, từ từ làm ra đủ loại biểu cảm vặn vẹo, méo mó.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá sau lưng bị mở ra, Lục Vân Khai đang nghĩ tới người nam chính trong phim do từng trải qua quá nhiều chuyện kinh dị, mấy lần gần sụp đổ, cuối cùng bản thân đã chiến thắng tà ác, ngay lúc trong lòng thả lỏng mệt mỏi nhất. Kết quả anh ta chạy vào phòng ngủ của biệt thự, vào thời khắc này, phát hiện người yêu của mình bị lột da, bị treo trên xà ngang, máu tươi tụ thành dòng nhỏ, từ chỗ của cô ta bị chảy ra nhỏ thẳng xuống.
Cậu thuận theo tiếng động từ từ quay đầu lại, ánh mắt tán loạn rồi đờ đẫn lướt qua lại một vòng chỗ hướng về cửa, lặng một chút mà dừng ở trên một điểm.
Con ngươi của cậu đột nhiên phóng lớn, trong mắt rướm tơ máu li ti, khóe miệng bao gồm cả cánh mũi, đều đang co giật có tiết tấu...
Trên mặt cậu đã bóp méo ra biểu cảm kinh hoàng, mắt mở to lại dường như trong nháy mắt tuôn ra ý cười hoang đường và điên cuồng, hai loại cảm xúc trái ngược nhau, khác biệt mà dung hợp hoàn mỹ trong một cá thể —— hoặc là chẳng phải như vậy?
Mỗi một động tác của người đứng ở đây, đều giống như là con rối có dây nâng cứng ngắc như thế, miệng của cậu hé ra từng chút từng chút, giống như bị thứ vô hình không nhìn thấy được cứng nhắc miễn cưỡng kéo ra như thế, cơ thể của cậu cũng quay từng chút từng chút, giống như là bị thứ gì đó vô hình cứng nhắc bẻ qua như vậy... Duy chỉ có đôi mắt, điên cuồng chuyển động, hưng phấn mà cười như điên, tà ác, thâm trầm mà híp lại ——
''A A A A A A!''
Phát ra tiếng thét chói tai không phải Lục Vân Khai đã mở miệng ra làm xong chuẩn bị, là ba người vừa vào cửa!
Lục Vân Khai cũng bị chấn động dừng lại: ''Sao thế? Xảy ra chuyện gì? Các cậu làm sao thế?''
''Lời này phải để chúng tôi hỏi cậu á á á á á!'' - Ba người vào cửa kêu gào, một hơi cũng chưa ngừng lại - ''Vẻ mặt đáng sợ của cậu vừa nãy là gì vậy, nhìn ra cứ giống như trúng tà vậy đó! Quả thật dọa chết người!''
Lục Vân Khai ngu ngơ mà sờ mặt một cái: ''Phải không? Tôi chỉ luyện kỹ thuật diễn một chút mà thôi...'' - Cậu hì hì cười lên - ''Hôm nay tôi đi trường quay đưa cơm, gặp được minh tinh là một người rất tốt, anh ấy nói tôi có cái thiên phú này, còn cho tôi rất nhiều số điện thoại trong giới làm phim.''
Mọi người lúc này rốt cuộc hồi thần lại, vội vã hỏi rằng: ''Là minh tinh nào?''
Lục Vân Khai nói: ''Là người diễn Ngô Phi trong《 Thục quốc truyền kỳ 》, tên gọi là Giang Hưng.'' Trong phòng ngủ này, không phải mọi người đều thích xem phim truyền hình, ngoài trừ Lục vân Khai có việc hay không sẽ lướt qua phim điện ảnh, phim truyền hình một chút, ba người khác đều là Gamedoger*. Cho nên sau khi nói cái tên, cậu nhanh chóng nhấp vào Weibo lùng tìm tới tên Weibo của Giang Hưng, trực tiếp thêm quan tâm, lại mở video phim truyền hình nữa, dựa vào hình ảnh kéo thanh tiến trình, kéo thẳng tới lúc Giang Hưng lên diễn.
(*Gamedog (Gamedog, Công ty TNHH Công nghệ giải trí kỹ thuật số di động Bắc Kinh) được thành lập tại Bắc Kinh vào tháng 8 năm 2011 và là một trong những ngành công nghiệp Internet di động tốc độ cao của thế giới. Gamedog ngày nay có hơn 5 triệu người dùng. Cam kết lâu dài cung cấp cho hơn 800 triệu người dùng di động trên toàn thế giới với đầy đủ các dịch vụ chơi trò chơi di động bao gồm các trò chơi độc lập, trò chơi trực tuyến trên thiết bị di động, trò chơi cộng đồng và trung tâm tương tác trò chơi.)
Lão đại, lão nhị, lão tam cùng kính nể nói:
''Đủ soái khí!''
''Xin ký tên!''
''Muốn chụp ảnh chung!''
Lục Vân Khai đang sắp trả lời, di động để ở trên bàn phát ra âm thanh nhắc nhở tin nhắn.
Cậu vội vàng trượt mở màn hình, liền nhìn thấy đối tượng mà cậu gửi tin nhắn đã trả lời: ''— tới nhà rồi, ăn trứng hấp.''
Kiểu trả lời này rất có mùi vị cuộc sống quả là vượt quá dự đoán của Lục Vân Khai, hoặc là nói Giang Hưng sẽ trả lời, điểm này vượt ngoài dự liệu của cậu. Lục Vân Khai nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, do do dự dự mà viết ở trong tin nhắn rằng: ''Giang ca biết nấu cơm?'' —— thật quái gở, xóa bỏ.
''Sao Giang ca còn chưa nghỉ ngơi?'' —— Nghe ra cứ giống như cảm giác không muốn nói chuyện tiếp nữa.
''Giang ca diễn ở phim trường có mệt hay không?'' —— Cũng thuộc thứ tìm không ra lời để nói, nhìn thấy liền không muốn nói chuyện nữa.
Mắt nhìn thấy cũng lề mề năm phút rồi, Lục Vân Khai vội vã trả lời, nói: ''— Em đến lớp diễn xuất đầu giờ chiều nghe lớp nửa buổi chiếu...''
Tin nhắn chưa viết xong được gửi đi, hồi âm của Giang Hưng rất nhanh đã tới: ''— Cảm thấy như thế nào?''
Lục Vân Khai lại phải gõ bàn phím một hồi, đem những thứ 'rất đơn giản', 'chẳng hề phức tạp' gì đó đều xóa hết, chỉ viết rằng: ''— rất thú vị! Có thể hy vọng một ngày nào đó được Giang ca chỉ dẫn, đối diễn cùng Giang ca hay không? =v= ''
Sau khi cậu chọn gõ gửi đi, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết Giang Hưng sẽ cảm thấy mình quá không khách sáo hay không, nhưng mà kiểu thấp thỏm này chẳng hề kéo dài được bao lâu, tin nhắn rất nhanh truyền trở lại, Lục Vân Khai nhìn thấy: ''— Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đứng trên sàn diễn. ^_^ "
Ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ màn hình di động, Lục Vân Khai cầm lấy di động, đem câu nói này xem đi xem lại nhiều lần, cũng không biết lúc nào, nét cười ở khóe môi làm cho ánh mắt đều sáng lên.
So với Lục Vân Khai bởi vì mới mẻ mà ôm di động nhìn hết lần này đến lần khác, Giang Hưng ngồi ở trong nhà mình thì tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Mặc dù anh cũng rất bất ngờ khi nhận được tin nhắn của Lục Vân Khai, đồng thời đem những tin nhắn này lưu thêm trong di động, nhưng tên nhóc trước mắt mệt mỏi đến mức phải nằm xuống, chân thành nhắc nhở anh bây giờ cuối cùng nên làm gì.
Anh ăn xong bữa đêm, rồi điều chỉnh đồng hồ báo thức, nằm ở trên giường, trước khi thật sự nhắm mắt còn đem bình thuốc màu xanh đổ vào trong miệng.
...
... Thức uống nâng cao sức khỏe có vị việt quất, mày, xứng đáng có!
Một đêm yên bình, hôm sau thức dậy, Giang Hưng vẫn chưa nhìn thấy trợ lý của mình.
Anh khẽ nhướng đuôi lông mày một cái, tâm mình nghĩ bây giờ sợ rằng việc trợ lý gặp phải cũng không quá nhỏ, liền buông tay mặc kệ, tự lo bản thân mà đi theo hoạt động của đoàn làm phim.
Kịch bản tu tu sửa sửa lần này, nói chung vào ngày thứ ba sơ bộ hoàn thành, đạo diễn Trương Chí An đem kịch bản mới phát tới trong tay mấy người diễn viên chính, đồng thời đơn giản nói: ''Lần này chủ yếu sửa chữa cảnh diễn của Thư Bách Xuyên, các nhân vật khác cũng làm một ít điều chỉnh tương ứng, mọi người hiểu rõ kịch bản một chút, có vấn đề gì nói thẳng ra.''
Kịch bản mới còn chưa lật ra, ánh mắt mọi người liền đã tập trung lên người Giang Hưng.
Giang Hưng chẳng để ý nhiều lắm, thản nhiên cầm kịch bản an vị lên chỗ của mình, kết quả vừa mới ngồi xuống, Hồ Nghị đã không thể chờ được mà bắt đầu nói: ''Chúc mừng Giang ca!''
Hồ Nghị chính là trợ lý đầu tiên của Giang Hưng.
Trước đó xin anh nghỉ hai ngày, vào ngày hôm qua đã trở về bên cạnh Giang Hưng.
Nhưng đến tận hôm nay, dưới vành mắt của hắn vẫn còn đen, sắc mặt cũng rất hốc hác, rõ ràng gần đây áp lực rất lớn.
Giang Hưng khẽ mỉm cười, ngón tay nhấp hai cái trên kịch bản, như có điều muốn nói: ''Tôi trái lại áp lực rất lớn, không biết làm sao thực hiện hoàn mỹ ý tưởng của Trương đạo diễn.''
Làm trợ lý nhất định phải hiểu chừng mực.
Hồ Nghị vừa nghe lời của Giang Hưng, liền biết đây là đang bảo mình kìm chế thái độ. Hắn có chút mất tự nhiên mà thu lại nụ cười trên mặt, cười xòa nói: ''Em hiểu, Giang ca, em đi rót cho anh ly nước uống.''
Giang Hưng gật gật đầu, hạ tầm mắt về trên kịch bản.
Hồ Nghị nói rồi liền đi về phía máy lọc nước, chỉ là trước lúc đi tới máy lọc nước, hắn lại đặc biệt lượn một vòng, ra chỗ lán quay phim, chờ một lúc ở trong một góc, chính là chờ người hẹn mình đi ra.
Đây là trợ lý bên người của Triệu Nhất Thành.
Triệu Nhất Thành và Giang Hưng cùng là nghệ sĩ của công ty Huy Hoàng, lần này công ty Huy Hoàng đem hai nghệ sĩ đóng gói qua đây, chia nhau chiếm vị trí của hai nam phụ: Nhân vật phản diện Thư Bách Xuyên, chính phái Chương Cừu Thành.
Hiện tại, mặc dù Thư Bách Xuyên của Giang Hưng sửa cảnh diễn, nhưng với tư cách là nhân vật phản diện số một, nam thứ hai trong cả bộ phim, sửa cảnh diễn thế nào đi nữa cũng không thể vượt quá nam chính, nữ chính, do đó người đóng vai Hạ Lâm và Khổng Nhược Thiến cho dù trong đầu có chút suy nghĩ, cũng chưa đến mức nóng nảy ồn ào nhảy dựng lên làm cái gì, nói cái gì.
Nhưng mà Triệu Nhất Thành thì không giống vậy.
Nếu như Thư Bách Xuyên của Giang Hưng đoạt cảnh diễn, thì nhân vật mà hắn đóng liền giảm nổi trội, không còn cách nào cả, lúc này hắn không nôn nóng thì ai nôn nóng đấy? Vai chính kiêng dè giá trị con người của bản thân, không vội nhảy ra, mà hắn lập tức liền bị người ta giẫm lên, đương nhiên không thể không hành động rồi!
Trợ lý của Triệu Nhất Thành cũng họ Triệu, cùng Triệu Nhất Thành coi như người trong tộc của năm trăm năm trước.
Hắn tới địa điểm, trước tiên chia thuốc lá cho Hồ Nghị, hỏi chút: ''Sắc mặt không tốt lắm, hai ngày này không có việc gì chứ?''
Hồ Nghị tự giễu cười nói: ''Bị chủ nợ truy đuổi như con chó, có thể tốt được chỗ nào chứ.''
Triệu trợ lý hỏi: ''Món tiền đó đưa cho cậu đâu?''
Hồ Nghị nói: ''Nói chung cũng có một món tiền, kéo dài qua. Giúp tôi cảm ơn Triệu ca!''
''Tôi theo Triệu ca lâu rồi, tôi hiểu rõ nhất, Triệu ca là người tốt không thể hiện ra ngoài mặt.'' - Triệu trợ lý nói hai câu, xoay vòng câu chuyện, rồi nói tới Giang Hưng - ''Đúng rồi, vị kia mà cậu theo, gần đây xem ra hướng gió rất mạnh nha! Kỹ năng diễn xuất xem ra thì tốt hơn rất nhiều so với trước đây, có phải phát hiện bí quyết gì hay không?''
Hồ Nghị hơi khó xử mà nhíu lông mày lại: ''Thực ra mà nói chứ, tôi cũng thấy khó hiểu. Trước khi tôi xin nghỉ hai ngày, lúc rời đi, anh ta không có gì khác so với ngày thường cả, hôm qua trở lại, cũng không thấy khác gì, hiện tại đang quay phim, mọi người từ sáng tới tối đều ở trong đoàn làm phim... Nếu như thật sự phải nói, anh ta chí ít làm ra vẻ tính khí tốt lên rất nhiều.''
Triệu trợ lý hỏi: ''Đối với cậu cũng giả vờ?''
Hồ Nghị gật đầu xuống.
Triệu trợ lý liền có chút lo lắng: ''Không phải phát hiện cái gì rồi chứ?''
Hồ Nghị nói: ''Chắc cũng chưa đến nỗi... Nếu như thật phát hiện cái gì, anh ta chắc sớm đã nói với công ty rồi, không có cần thiết giữ tôi lại bên người nữa.'' - Hắn lại thở dài - ''Lời của tôi đây là thật lòng nói với cậu, cậu —— ''
Triệu trợ lý cười lên: ''Tôi nói cậu cứ yên tâm đi. Tôi nếu như muốn tố cáo công ty, sớm đã tố cáo công ty rồi, sao sẽ còn thuyết phục Triệu ca cho cậu vay tiền chứ?''
Hồ Nghị cũng cười: ''Loại chuyện lớn này khó tránh có chút suy tính thiệt hơn.''
Triệu trợ lý lại nói: ''Được rồi, chúng ta cũng đừng ra đây quá lâu, tóm lại cậu đi theo Giang ca cho tốt, phát hiện cái gì đặc biệt thì gọi điện thoại cho tôi, có vấn đề gì cũng nhớ gọi điện thoại. Triệu ca vẫn sẽ giúp cậu.''
Hồ Nghị gật đầu lia lịa, chờ Triệu trợ lý quay người đi đến lúc không nhìn thấy bóng dáng nữa, hắn liền quay mặt hướng xuống đất bên cạnh nhổ toẹt một bãi nước bọt.
''Mẹ nó, tưởng là tao không biết, nói cái gì người tốt, người tốt cái rắm! Không phải là sợ Giang Hưng giẫm xuống đi! Mỗi ngày có cái biến động nhỏ liền nơm nớp lo sợ, tâm nhãn nhỏ như thế, cũng không sợ bị suy nhược thần kinh!'' - Hắn lẩm bẩm chửi rủa, lời nói mới thốt ra, tiếng chuông di động trong túi đã truyền tới.
Hồ Nghị vừa xem đã nhận ra đây là tiếng di động của Giang Hưng phát ra. Hắn mở túi của Giang Hưng mang trên người mình ra, đem di động cầm ra, chỉ thấy phía trên màn hình sáng lên ba chữ ''Lục Vân Khai'' nhấp nháy.
Hắn nhíu mày đoán nghệ sĩ liên quan mà mình biết, sau khi hoàn toàn không nghĩ ra, giọng điệu nhận điện thoại liền đặc biệt không được tốt: ''Alo, xin chào?''
Bên kia thoáng chốc im lặng, truyền tới giọng nói: ''... Xin chào? Anh là ai? Tôi tìm Giang ca.''
Chắc chắn không phải nhân vật quan trọng gì nên mới gọi Giang Hưng là Giang ca!
Giọng điệu của Hồ Nghị càng lạnh nhạt: ''Giang ca hiện tại đang quay phim, không tiếp điện thoại, cậu có việc gì không?''
Bên kia nói: ''Không có việc gì, chỉ là...''
Hồ Nghị cắt ngang lời đối phương, qua quýt nói: ''Đã không có việc gì thì đừng tùy tiện gọi tới, Giang ca rất bận.''
Nói xong liền trực tiếp cúp ngang cuộc gọi!
Hết chương 06./.
Edit: Bongbong_nbo
Cùng lúc đó, trong ký túc xá phòng số 505, đại học khoa học công nghệ, Lục Vân Khai vừa nãy gửi tin nhắn đi, trầm ngâm đứng ở bên cạnh cái gương mới mua hồi sáng, nhìn chằm chằm vào mình.
Từ lúc còn rất nhỏ, Lục Vân Khai đã thuộc về kiểu người muốn làm cái gì, chỉ cần có khả năng thì sẽ lập tức đi làm, cho nên từ buổi trưa, sau khi cầm số điện thoại và địa chỉ, cậu cũng không tìm thời cơ, sau khi đem đồ đưa về khách sạn, lập tức đi lớp kỹ thuật diễn xuất cơ bản bên kia dự thính từng lý luận và thực tiễn cả một buổi chiều, sau khi nghe xong, cậu trái lại không cảm thấy trình độ khó nhiều lắm, liền ở trên đường trở về, mua một cái gương to, nghĩ muốn thử một chút đối diện với tấm gương luyện biểu cảm.
Nhưng mà biểu cảm vừa bắt đầu luyện là dạng gì?
Lục Vân Khai tùy tiện tìm trên mạng một bộ phim kinh dị tên là《 Hắc Hà mị ảnh 》( Bóng ma sông Hắc Hà), sau khi kiểm soát vào góc độ đường nhìn một lúc, liền đứng ở trước tấm gương, điều khiển bắp thịt ở hai má, từ từ làm ra đủ loại biểu cảm vặn vẹo, méo mó.
Đúng lúc này, cửa ký túc xá sau lưng bị mở ra, Lục Vân Khai đang nghĩ tới người nam chính trong phim do từng trải qua quá nhiều chuyện kinh dị, mấy lần gần sụp đổ, cuối cùng bản thân đã chiến thắng tà ác, ngay lúc trong lòng thả lỏng mệt mỏi nhất. Kết quả anh ta chạy vào phòng ngủ của biệt thự, vào thời khắc này, phát hiện người yêu của mình bị lột da, bị treo trên xà ngang, máu tươi tụ thành dòng nhỏ, từ chỗ của cô ta bị chảy ra nhỏ thẳng xuống.
Cậu thuận theo tiếng động từ từ quay đầu lại, ánh mắt tán loạn rồi đờ đẫn lướt qua lại một vòng chỗ hướng về cửa, lặng một chút mà dừng ở trên một điểm.
Con ngươi của cậu đột nhiên phóng lớn, trong mắt rướm tơ máu li ti, khóe miệng bao gồm cả cánh mũi, đều đang co giật có tiết tấu...
Trên mặt cậu đã bóp méo ra biểu cảm kinh hoàng, mắt mở to lại dường như trong nháy mắt tuôn ra ý cười hoang đường và điên cuồng, hai loại cảm xúc trái ngược nhau, khác biệt mà dung hợp hoàn mỹ trong một cá thể —— hoặc là chẳng phải như vậy?
Mỗi một động tác của người đứng ở đây, đều giống như là con rối có dây nâng cứng ngắc như thế, miệng của cậu hé ra từng chút từng chút, giống như bị thứ vô hình không nhìn thấy được cứng nhắc miễn cưỡng kéo ra như thế, cơ thể của cậu cũng quay từng chút từng chút, giống như là bị thứ gì đó vô hình cứng nhắc bẻ qua như vậy... Duy chỉ có đôi mắt, điên cuồng chuyển động, hưng phấn mà cười như điên, tà ác, thâm trầm mà híp lại ——
''A A A A A A!''
Phát ra tiếng thét chói tai không phải Lục Vân Khai đã mở miệng ra làm xong chuẩn bị, là ba người vừa vào cửa!
Lục Vân Khai cũng bị chấn động dừng lại: ''Sao thế? Xảy ra chuyện gì? Các cậu làm sao thế?''
''Lời này phải để chúng tôi hỏi cậu á á á á á!'' - Ba người vào cửa kêu gào, một hơi cũng chưa ngừng lại - ''Vẻ mặt đáng sợ của cậu vừa nãy là gì vậy, nhìn ra cứ giống như trúng tà vậy đó! Quả thật dọa chết người!''
Lục Vân Khai ngu ngơ mà sờ mặt một cái: ''Phải không? Tôi chỉ luyện kỹ thuật diễn một chút mà thôi...'' - Cậu hì hì cười lên - ''Hôm nay tôi đi trường quay đưa cơm, gặp được minh tinh là một người rất tốt, anh ấy nói tôi có cái thiên phú này, còn cho tôi rất nhiều số điện thoại trong giới làm phim.''
Mọi người lúc này rốt cuộc hồi thần lại, vội vã hỏi rằng: ''Là minh tinh nào?''
Lục Vân Khai nói: ''Là người diễn Ngô Phi trong《 Thục quốc truyền kỳ 》, tên gọi là Giang Hưng.'' Trong phòng ngủ này, không phải mọi người đều thích xem phim truyền hình, ngoài trừ Lục vân Khai có việc hay không sẽ lướt qua phim điện ảnh, phim truyền hình một chút, ba người khác đều là Gamedoger*. Cho nên sau khi nói cái tên, cậu nhanh chóng nhấp vào Weibo lùng tìm tới tên Weibo của Giang Hưng, trực tiếp thêm quan tâm, lại mở video phim truyền hình nữa, dựa vào hình ảnh kéo thanh tiến trình, kéo thẳng tới lúc Giang Hưng lên diễn.
(*Gamedog (Gamedog, Công ty TNHH Công nghệ giải trí kỹ thuật số di động Bắc Kinh) được thành lập tại Bắc Kinh vào tháng 8 năm 2011 và là một trong những ngành công nghiệp Internet di động tốc độ cao của thế giới. Gamedog ngày nay có hơn 5 triệu người dùng. Cam kết lâu dài cung cấp cho hơn 800 triệu người dùng di động trên toàn thế giới với đầy đủ các dịch vụ chơi trò chơi di động bao gồm các trò chơi độc lập, trò chơi trực tuyến trên thiết bị di động, trò chơi cộng đồng và trung tâm tương tác trò chơi.)
Lão đại, lão nhị, lão tam cùng kính nể nói:
''Đủ soái khí!''
''Xin ký tên!''
''Muốn chụp ảnh chung!''
Lục Vân Khai đang sắp trả lời, di động để ở trên bàn phát ra âm thanh nhắc nhở tin nhắn.
Cậu vội vàng trượt mở màn hình, liền nhìn thấy đối tượng mà cậu gửi tin nhắn đã trả lời: ''— tới nhà rồi, ăn trứng hấp.''
Kiểu trả lời này rất có mùi vị cuộc sống quả là vượt quá dự đoán của Lục Vân Khai, hoặc là nói Giang Hưng sẽ trả lời, điểm này vượt ngoài dự liệu của cậu. Lục Vân Khai nhất thời cũng không biết trả lời thế nào, do do dự dự mà viết ở trong tin nhắn rằng: ''Giang ca biết nấu cơm?'' —— thật quái gở, xóa bỏ.
''Sao Giang ca còn chưa nghỉ ngơi?'' —— Nghe ra cứ giống như cảm giác không muốn nói chuyện tiếp nữa.
''Giang ca diễn ở phim trường có mệt hay không?'' —— Cũng thuộc thứ tìm không ra lời để nói, nhìn thấy liền không muốn nói chuyện nữa.
Mắt nhìn thấy cũng lề mề năm phút rồi, Lục Vân Khai vội vã trả lời, nói: ''— Em đến lớp diễn xuất đầu giờ chiều nghe lớp nửa buổi chiếu...''
Tin nhắn chưa viết xong được gửi đi, hồi âm của Giang Hưng rất nhanh đã tới: ''— Cảm thấy như thế nào?''
Lục Vân Khai lại phải gõ bàn phím một hồi, đem những thứ 'rất đơn giản', 'chẳng hề phức tạp' gì đó đều xóa hết, chỉ viết rằng: ''— rất thú vị! Có thể hy vọng một ngày nào đó được Giang ca chỉ dẫn, đối diễn cùng Giang ca hay không? =v= ''
Sau khi cậu chọn gõ gửi đi, trong lòng có chút thấp thỏm, không biết Giang Hưng sẽ cảm thấy mình quá không khách sáo hay không, nhưng mà kiểu thấp thỏm này chẳng hề kéo dài được bao lâu, tin nhắn rất nhanh truyền trở lại, Lục Vân Khai nhìn thấy: ''— Hy vọng chúng ta có thể cùng nhau đứng trên sàn diễn. ^_^ "
Ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ màn hình di động, Lục Vân Khai cầm lấy di động, đem câu nói này xem đi xem lại nhiều lần, cũng không biết lúc nào, nét cười ở khóe môi làm cho ánh mắt đều sáng lên.
So với Lục Vân Khai bởi vì mới mẻ mà ôm di động nhìn hết lần này đến lần khác, Giang Hưng ngồi ở trong nhà mình thì tỏ ra bình tĩnh hơn nhiều.
Mặc dù anh cũng rất bất ngờ khi nhận được tin nhắn của Lục Vân Khai, đồng thời đem những tin nhắn này lưu thêm trong di động, nhưng tên nhóc trước mắt mệt mỏi đến mức phải nằm xuống, chân thành nhắc nhở anh bây giờ cuối cùng nên làm gì.
Anh ăn xong bữa đêm, rồi điều chỉnh đồng hồ báo thức, nằm ở trên giường, trước khi thật sự nhắm mắt còn đem bình thuốc màu xanh đổ vào trong miệng.
...
... Thức uống nâng cao sức khỏe có vị việt quất, mày, xứng đáng có!
Một đêm yên bình, hôm sau thức dậy, Giang Hưng vẫn chưa nhìn thấy trợ lý của mình.
Anh khẽ nhướng đuôi lông mày một cái, tâm mình nghĩ bây giờ sợ rằng việc trợ lý gặp phải cũng không quá nhỏ, liền buông tay mặc kệ, tự lo bản thân mà đi theo hoạt động của đoàn làm phim.
Kịch bản tu tu sửa sửa lần này, nói chung vào ngày thứ ba sơ bộ hoàn thành, đạo diễn Trương Chí An đem kịch bản mới phát tới trong tay mấy người diễn viên chính, đồng thời đơn giản nói: ''Lần này chủ yếu sửa chữa cảnh diễn của Thư Bách Xuyên, các nhân vật khác cũng làm một ít điều chỉnh tương ứng, mọi người hiểu rõ kịch bản một chút, có vấn đề gì nói thẳng ra.''
Kịch bản mới còn chưa lật ra, ánh mắt mọi người liền đã tập trung lên người Giang Hưng.
Giang Hưng chẳng để ý nhiều lắm, thản nhiên cầm kịch bản an vị lên chỗ của mình, kết quả vừa mới ngồi xuống, Hồ Nghị đã không thể chờ được mà bắt đầu nói: ''Chúc mừng Giang ca!''
Hồ Nghị chính là trợ lý đầu tiên của Giang Hưng.
Trước đó xin anh nghỉ hai ngày, vào ngày hôm qua đã trở về bên cạnh Giang Hưng.
Nhưng đến tận hôm nay, dưới vành mắt của hắn vẫn còn đen, sắc mặt cũng rất hốc hác, rõ ràng gần đây áp lực rất lớn.
Giang Hưng khẽ mỉm cười, ngón tay nhấp hai cái trên kịch bản, như có điều muốn nói: ''Tôi trái lại áp lực rất lớn, không biết làm sao thực hiện hoàn mỹ ý tưởng của Trương đạo diễn.''
Làm trợ lý nhất định phải hiểu chừng mực.
Hồ Nghị vừa nghe lời của Giang Hưng, liền biết đây là đang bảo mình kìm chế thái độ. Hắn có chút mất tự nhiên mà thu lại nụ cười trên mặt, cười xòa nói: ''Em hiểu, Giang ca, em đi rót cho anh ly nước uống.''
Giang Hưng gật gật đầu, hạ tầm mắt về trên kịch bản.
Hồ Nghị nói rồi liền đi về phía máy lọc nước, chỉ là trước lúc đi tới máy lọc nước, hắn lại đặc biệt lượn một vòng, ra chỗ lán quay phim, chờ một lúc ở trong một góc, chính là chờ người hẹn mình đi ra.
Đây là trợ lý bên người của Triệu Nhất Thành.
Triệu Nhất Thành và Giang Hưng cùng là nghệ sĩ của công ty Huy Hoàng, lần này công ty Huy Hoàng đem hai nghệ sĩ đóng gói qua đây, chia nhau chiếm vị trí của hai nam phụ: Nhân vật phản diện Thư Bách Xuyên, chính phái Chương Cừu Thành.
Hiện tại, mặc dù Thư Bách Xuyên của Giang Hưng sửa cảnh diễn, nhưng với tư cách là nhân vật phản diện số một, nam thứ hai trong cả bộ phim, sửa cảnh diễn thế nào đi nữa cũng không thể vượt quá nam chính, nữ chính, do đó người đóng vai Hạ Lâm và Khổng Nhược Thiến cho dù trong đầu có chút suy nghĩ, cũng chưa đến mức nóng nảy ồn ào nhảy dựng lên làm cái gì, nói cái gì.
Nhưng mà Triệu Nhất Thành thì không giống vậy.
Nếu như Thư Bách Xuyên của Giang Hưng đoạt cảnh diễn, thì nhân vật mà hắn đóng liền giảm nổi trội, không còn cách nào cả, lúc này hắn không nôn nóng thì ai nôn nóng đấy? Vai chính kiêng dè giá trị con người của bản thân, không vội nhảy ra, mà hắn lập tức liền bị người ta giẫm lên, đương nhiên không thể không hành động rồi!
Trợ lý của Triệu Nhất Thành cũng họ Triệu, cùng Triệu Nhất Thành coi như người trong tộc của năm trăm năm trước.
Hắn tới địa điểm, trước tiên chia thuốc lá cho Hồ Nghị, hỏi chút: ''Sắc mặt không tốt lắm, hai ngày này không có việc gì chứ?''
Hồ Nghị tự giễu cười nói: ''Bị chủ nợ truy đuổi như con chó, có thể tốt được chỗ nào chứ.''
Triệu trợ lý hỏi: ''Món tiền đó đưa cho cậu đâu?''
Hồ Nghị nói: ''Nói chung cũng có một món tiền, kéo dài qua. Giúp tôi cảm ơn Triệu ca!''
''Tôi theo Triệu ca lâu rồi, tôi hiểu rõ nhất, Triệu ca là người tốt không thể hiện ra ngoài mặt.'' - Triệu trợ lý nói hai câu, xoay vòng câu chuyện, rồi nói tới Giang Hưng - ''Đúng rồi, vị kia mà cậu theo, gần đây xem ra hướng gió rất mạnh nha! Kỹ năng diễn xuất xem ra thì tốt hơn rất nhiều so với trước đây, có phải phát hiện bí quyết gì hay không?''
Hồ Nghị hơi khó xử mà nhíu lông mày lại: ''Thực ra mà nói chứ, tôi cũng thấy khó hiểu. Trước khi tôi xin nghỉ hai ngày, lúc rời đi, anh ta không có gì khác so với ngày thường cả, hôm qua trở lại, cũng không thấy khác gì, hiện tại đang quay phim, mọi người từ sáng tới tối đều ở trong đoàn làm phim... Nếu như thật sự phải nói, anh ta chí ít làm ra vẻ tính khí tốt lên rất nhiều.''
Triệu trợ lý hỏi: ''Đối với cậu cũng giả vờ?''
Hồ Nghị gật đầu xuống.
Triệu trợ lý liền có chút lo lắng: ''Không phải phát hiện cái gì rồi chứ?''
Hồ Nghị nói: ''Chắc cũng chưa đến nỗi... Nếu như thật phát hiện cái gì, anh ta chắc sớm đã nói với công ty rồi, không có cần thiết giữ tôi lại bên người nữa.'' - Hắn lại thở dài - ''Lời của tôi đây là thật lòng nói với cậu, cậu —— ''
Triệu trợ lý cười lên: ''Tôi nói cậu cứ yên tâm đi. Tôi nếu như muốn tố cáo công ty, sớm đã tố cáo công ty rồi, sao sẽ còn thuyết phục Triệu ca cho cậu vay tiền chứ?''
Hồ Nghị cũng cười: ''Loại chuyện lớn này khó tránh có chút suy tính thiệt hơn.''
Triệu trợ lý lại nói: ''Được rồi, chúng ta cũng đừng ra đây quá lâu, tóm lại cậu đi theo Giang ca cho tốt, phát hiện cái gì đặc biệt thì gọi điện thoại cho tôi, có vấn đề gì cũng nhớ gọi điện thoại. Triệu ca vẫn sẽ giúp cậu.''
Hồ Nghị gật đầu lia lịa, chờ Triệu trợ lý quay người đi đến lúc không nhìn thấy bóng dáng nữa, hắn liền quay mặt hướng xuống đất bên cạnh nhổ toẹt một bãi nước bọt.
''Mẹ nó, tưởng là tao không biết, nói cái gì người tốt, người tốt cái rắm! Không phải là sợ Giang Hưng giẫm xuống đi! Mỗi ngày có cái biến động nhỏ liền nơm nớp lo sợ, tâm nhãn nhỏ như thế, cũng không sợ bị suy nhược thần kinh!'' - Hắn lẩm bẩm chửi rủa, lời nói mới thốt ra, tiếng chuông di động trong túi đã truyền tới.
Hồ Nghị vừa xem đã nhận ra đây là tiếng di động của Giang Hưng phát ra. Hắn mở túi của Giang Hưng mang trên người mình ra, đem di động cầm ra, chỉ thấy phía trên màn hình sáng lên ba chữ ''Lục Vân Khai'' nhấp nháy.
Hắn nhíu mày đoán nghệ sĩ liên quan mà mình biết, sau khi hoàn toàn không nghĩ ra, giọng điệu nhận điện thoại liền đặc biệt không được tốt: ''Alo, xin chào?''
Bên kia thoáng chốc im lặng, truyền tới giọng nói: ''... Xin chào? Anh là ai? Tôi tìm Giang ca.''
Chắc chắn không phải nhân vật quan trọng gì nên mới gọi Giang Hưng là Giang ca!
Giọng điệu của Hồ Nghị càng lạnh nhạt: ''Giang ca hiện tại đang quay phim, không tiếp điện thoại, cậu có việc gì không?''
Bên kia nói: ''Không có việc gì, chỉ là...''
Hồ Nghị cắt ngang lời đối phương, qua quýt nói: ''Đã không có việc gì thì đừng tùy tiện gọi tới, Giang ca rất bận.''
Nói xong liền trực tiếp cúp ngang cuộc gọi!
Hết chương 06./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất