Chương 60: Quả nửa ngọt nửa đắng
Edit: Bongbong_nbo
Chương 60: Quả nửa ngọt nửa đắng
Đây là một cảnh bữa tiệc của công ty!
Vừa mới tốt nghiệp đại học liền thành lập công ty, công ty vừa mới thành lập được ba tháng đã giành được lợi nhuận cực lớn!
Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản, kéo bạn tốt kiêm nhà đầu tư Từ Hạo Lâm tới, cùng càng nhiều công nhân viên đang reo hò đối với tính toán ra báo cáo hàng tháng! Những người trẻ tuổi nhìn nhau cùng xông tới trước người Trương Kiến Quang, ôm Trương Kiến Quang một phát, dùng sức quăng lên trần nhà!
Ở trong tiếng reo hò từng đợt như vậy, Ngụy Ngôn Giản mang Từ Hạo Lâm tới ngoài phòng làm việc, anh dùng sức vỗ vỗ vai của Từ Hạo Lâm, nói: ''Lần này may nhờ sự đầu tư của cậu.''
''Tôi là thương nhân mà.'' - Từ Hạo Lâm châm điếu thuốc, cười nói - ''Thương nhân chính là như vậy, nhìn chỗ nào có lợi ích, thì chui vào chỗ đó. Các cậu cũng thật dám nghĩ dám làm, tôi thấy được triển vọng tương lai của các cậu.''
''Trong nước chỉ là khởi điểm, đến khi ra nước ngoài ——" - Ngụy Ngôn Giản mở hai cánh tay của mình ra vẽ một vòng tròn lớn - ''Đây mới thật sự là nơi trăm con thuyền, ngàn cánh buồm cạnh tranh theo dòng nước chảy!''
''Ha!'' - Từ Hạo Lâm có phần cảm thấy thú vị - ''Trước chúc cậu, các cậu, chúng ta, cùng nhau thành công.''
''Chúng ta đương nhiên sẽ thành công!'' - Ngụy Ngôn Giản sang sảng hùng hồn tiếp lời - ''Cậu nhìn đi! Trên mốc lịch sử tài chính của mạng internet sẽ lưu lại tên của tôi và Trương Kiến Quang!''
——————
Thời gian hai năm, vô số đêm đỏ ngầu mắt và không biết bao nhiêu ngày liều mạng vật lộn phấn đấu.
Nguyên là hai người Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản, tiếp đó Từ Hạo Lâm cũng gia nhập nữa.
Mỗi một tấc nơi phòng làm việc đều rãi đầy dấu vết của bọn họ.
Sau hai năm, Từ Hạo Lâm và Ngụy Ngôn Giản cùng nhau đi ở giữa vỉa hè nơi vườn hoa trước cao ốc của công ty mới thuê.
Hai người đều là Âu phục, giày da.
Tay trái Ngụy Ngôn Giản khoác áo vest, tay phải kéo tay quai của vali.
''Cậu vẫn muốn đi à.'' - Từ Hạo Lâm cảm khái nói.
''Đúng vậy, sắp rồi.'' - Ngụy Ngôn Giản nói.
''Kiến Giang vẫn không xuống tiễn cậu, lên đường vui vẻ.'' - Từ Hạo Lâm nói.
''Ừ, tôi biết.'' - Ngụy Ngôn Giản nói.
''Đúng rồi, cậu có nói với Tinh Kỳ sắp đi chưa?'' - Từ Hạo Lâm đột nhiên hỏi.
——————
Cảnh cuối cùng của đoàn làm phim trước kỳ nghỉ Tết tới đây, chính là kết thúc toàn bộ giai đoạn.
Từ khi Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản cùng nhau sáng lập công ty tài chính mạng, tới giữa chừng Từ Hạo Lâm dùng thân phận nhà đầu tư gia nhập; lại tới mạch suy nghĩ của Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản phát sinh bất đồng, Từ Hạo Lâm mặc dù lấy thân phận bạn tốt tiễn Ngụy Ngôn Giản đi, trên thực tế, thực sự đứng ở bước ngoặt bên kia của Trương Kiến Quang làm kết thúc.
Ngay từ đầu, Từ Hạo Lâm và Ngụy Ngôn Giản là bạn thân.
Cuối cùng Từ Hạo Lâm và Trương Kiến Quang là nhóm hợp tác.
Giang Hưng kéo theo vali hành lý màu đen đứng ở trên đường nhỏ, ngoảnh mặt về Hà Dược vẫy tay một cái, sau đó anh xoay người rời khỏi, lúc đang đứng ngoài cửa lớn của vườn hoa, nhìn thấy Đặng Bích đứng ở bên ngoài cửa.
Ánh mắt của Giang Hưng ngừng lại ở trên người Đặng Bích một chút.
Anh đi về phía Đặng Bích, đang sắp mở miệng, Đặng Bích đột nhiên nói: ''Có thể ở lại hay không?''
''...'' - Giang Hưng lắc đầu một cái.
Tay của anh hạ xuống trên bả vai của Đặng Bích, tựa như giống kiểu động viên nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó quay người, nhưng còn chưa kịp đi, liền nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đặng Bích từ sau truyền tới: ''Kiến Quang không thể khiến anh lưu lại, em cũng không thể khiến anh lưu lại... Anh rốt cuộc đang theo đuổi cái gì? Nó thật sự quan trọng như vậy hay sao? Khiến anh ngay cả một chút thời gian nhỏ nhoi, cũng không thể ngừng lại, chờ chúng ta chút xíu?''
Lưng của Giang Hưng đối diện tất cả những người đang đứng.
Trong ống kính, trên mặt anh dường như có một chút dịu dàng do hồi ức mà sinh ra.
Nhưng dịu dàng như thế chỉ duy trì tới trước khi anh bước bước thứ hai.
Sau vài cái hít thở.
Anh lần nữa mở rộng bước chân, bình tĩnh, kiên định, hướng phía trước rời khỏi. Đem tất cả toàn bộ, đều ném ở phía sau.
''OK! Đoạn này rất tốt, rất có sự co dãn, mỗi người diễn đều không tệ!''
Cao Thiên Phương đứng ở ngoài cảnh đúng lúc mở miệng, ông nói xong câu trên sau đó ngừng một chút, chờ tới khi ánh mắt mọi người đều tập trung tới trên người ông mới cười nói tiếp - ''Được rồi được rồi, cũng như năm trước vậy! Mọi người đều trở về ăn Tết an lành, chờ tới qua Tết rồi, chúng ta lại bắt đầu đem nội dung còn lại quay xong hết!''
''Yeah —— "
Người trong trường quay liền phát ra tiếng hoan hô, nhân viên công tác bắt đầu thu dọn đồ đạc, những minh tinh tới quay phim cũng tạm biệt lẫn nhau, hẹn năm sau gặp lại.
Đáng lẽ mấy diễn viên chính và đạo diễn còn dẫn đầu đi đặt bàn ở khách sạn cho bữa tối, nhưng Giang Hưng bởi vì lâm thời có chút việc trong công tác, sau khi xin lỗi với mọi người liền rời đi trước.
Sau khi xe bảo mẫu đưa Giang Hưng tới nội thành liền bị Giang Hưng bảo đi trước, ngay sau đó, Giang Hưng tự mình ở trên đường gọi người chuyên lái xe thuê.
Chờ sau khi anh đeo mũ ngồi lên, phát hiện người tài xế trung niên vẫn luôn quan sát anh trong kính chiếu hậu.
Sau khi Giang Hưng bị nhìn một lúc, cuối cùng hỏi: ''Bác sao thế?''
''À...'' - Tài xế taxi có chút chần chừ nói - ''Tiên sinh rất quen mắt, rất giống một minh tinh họ Giang trong phim điện ảnh —— "
''Phải sao?'' - Giang Hưng chỉ cười.
Tài xế taxi lại nhìn Giang Hưng một lúc, dường như trước sau không chắc chắn cách xác nhận thân phận chân thật của Giang Hưng, thế là chờ tới khi đèn đỏ, ông dứt khoát quay cả người trên ghế lái, trực tiếp quay đầu nhìn Giang Hưng ở ghế sau.
Giang Hưng nhịn không được nói: ''Bác tài, bác chú ý phía trước, đèn xanh sáng rồi.''
Nhưng lúc này, người tài xế nhìn diện mạo Giang Hưng ở khoảng cách gần, đột nhiên liền phấn khởi lên, nói: ''Chờ chút, cậu chính là minh tinh đó nhỉ? Không nghĩ tới tôi lại có thể chở một minh tinh điện ảnh! Con gái tôi cũng thích cậu, cậu chờ chút, có thể ký tên và chụp ảnh cùng tôi hay không?...''
Trong lúc nói chuyện, người tài xế không quên đèn giao thông phía trước, đã quay đầu, đạp ga, lưu loát lái xe ra ngoài!
Minh tinh ở trên đường gặp phải fan, chuyện này nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Yêu cầu của người tài xế là rất bình thường như yêu cầu của fan nhìn thấy minh tinh mà mình biết, cho nên sau khi xe đến nơi, Giang Hưng đã ký tên cho đối phương ở chỗ dựa của ghế phụ, lại chụp chung tấm hình, mới đi đến quán cà phê đã hẹn trước với người ta.
Quán cà phê này ở vị trí khuất, hoàn cảnh cũng tương đối tĩnh mịch.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Giang Hưng đi đến gần cuối quán, trong một vị trí bị cây phát tài to lớn che khuất, tìm thấy người đã ngồi ở chỗ ấy.
Đối phương đứng lên bắt tay với Giang Hưng: ''Xin chào Giang lão sư, tôi là Lữ Mãn Sơn của công ty chế tác Long Thiên đã liên lạc trước đó qua điện thoại với anh. Thực ra trước đây chúng ta đã từng gặp qua rồi, nhưng Giang lão sư có thể không nhớ được đâu —— "
''Tôi nhớ, là ở hậu trường《 Tống nghệ mỗi tuần 》nhỉ? Đại khái lúc nửa đầu năm trước.'' - Giang Hưng cười nói.
''Trí nhớ Giang lão sư thật tốt!'' - Lữ Mãn Sơn vừa nghe Giang Hưng ngay cả địa điểm gặp mặt đều nói ra, cũng không ngại khen một tiếng.
Bọn họ cùng ngồi vào chỗ.
Lữ Mãn Sơn là giám đốc bộ phận quản lý của chế tác Long Thiên, anh ta nói với Giang Hưng: ''Giang lão sư, mục đích của tôi trước đó ở trong điện thoại đã nói qua rồi. Long Thiên chúng tôi vô cùng coi trong Giang lão sư, lần này tôi cũng mang theo thành ý tới. Nếu như Giang lão sư bằng lòng tham gia chúng tôi, chúng tôi sẽ chuyên vì Giang lão sư đầu tư một bộ điện ảnh lớn.''
''Đây là giới thiệu sơ lược của bộ điện ảnh ấy. Đây là hợp đồng chúng tôi vì Giang lão sư chuẩn bị.'' - Anh ta nói rồi cầm hai phần tài liệu từ trong túi ra, một phần màu xanh lá, một phần màu đỏ, đều từ trên bàn chuyển cho Giang Hưng.
Chờ tới khi Giang Hưng cầm hai phần tài liệu trong tay, bắt đầu tỉ mỉ xem lướt qua. Lữ Mãn Sơn mới nói: ''Tôi tin Giang lão sư là một người rất có chính kiến. Con đường phía trước của Giang lão sư vô cùng thuận lợi, từ vai phụ phim truyền hình tới vai chính phim truyền hình, lại tới nam thứ hai chủ lực của phim điện ảnh, phát triển vững chắc thế này đủ để bỏ xa vô số diễn viên cùng thời —— "
''Nhưng đã đi tới bước này, trong thời gian ngắn, thì không phải vấn đề kỹ thuật diễn nữa.'' - Lữ Mãn Sơn nói - ''Tính cách thẳng thắn của Giang lão sư, mọi người đều biết, cho nên bên này, tôi liền có lời nói thẳng. Tiếp theo nữa, Giang lão sư chính là muốn tranh thủ vai nam nhất của phim điện ảnh. Nói thật nhé, muốn giành được vai nam nhất của phim điện ảnh, ngoại trừ xem diễn viên, phải xem cái khác, chính là độ mạnh yếu của nhà đầu tư. Giang lão sư đương nhiên là một diễn viên giỏi phát triển không ngừng, nếu không phải như vậy, công ty chúng tôi cũng sẽ không ra giá lớn để tranh thủ Giang lão sư.'' - Lữ Mãn Sơn nói một câu hài hước, sau đó anh ta nói - ''Nhưng mà trước mắt Giang lão sư nhiều nhất có thể cầm được một giải thưởng vai phụ phim điện ảnh hay không? Cái giải thưởng này ở bên vai chính điện ảnh ấy rốt cuộc xem là gì, Giang lão sư nhất định càng hiểu rõ hơn so với tôi —— nói khó nghe một chút, chính là cái gì cũng đều không tính.''
''Như vậy chủ đề liền vòng trở lại, Giang lão sư nếu như tiếp tục lưu lại giải trí Huy Hoàng, lão tổng của giải trí Huy Hoàng đương nhiên là sẽ đem Giang lão sư làm nhất ca để xem trọng, thế nhưng cho dù Huy Hoàng đem lão sư coi như nhất ca để xem trọng, Huy Hoàng có quyết đoán, trực tiếp giúp lão sư có vai chính một bộ phim điện ảnh chế tác lớn trên trăm triệu hay không?''
''Cái này đã không phải vấn đề trên thái độ, là vấn đề trên thực lực.''
Lữ Mãn Sơn cười cười.
''Tình hình trong giới giải trí chính là tàn khốc như vậy. Trước mắt, Giang lão sư có một cái đầu tốt, chỉ là Giang lão sư muốn làm đem cái đầu tốt này, ưu thế này để cố gắng duy trì càng lâu càng tốt! Bằng không Giang lão sư chỉ có thể ở trên vị trí nam nhị chủ lực cứ mãi phí thời gian, tìm đủ loại cơ hội để dựa dẫm còn không chắc chắn có thể dựa dẫm được. Kéo dài như vậy một lúc, khởi đầu của Giang lão sư há không phải cứ triệt để lãng phí?... Giang lão sư càng hiểu rõ hơn so với tôi, sự nổi tiếng và ngòi nổ trong cái giới này có tính ngẫu nhiên quá nhiều, chúng ta cố hết sức sao tác, cố gắng đủ loại cơ hội tốt, không nhất định có thể nổi, nhưng không có sao tác, không có cơ hội, nhất định không thể nổi!''
Giang Hưng lúc này đã xem xong hai phần tài liệu.
Trọng điểm bên này đã không phải chế tác Long Thiên cho anh hợp đồng như thế nào, mà là vị trí nam chính của một phần đầu tư trực tiếp trên trăm triệu.
Chế tác lớn tuyệt đối, đạo diễn lớn tuyệt đối, vãi diễn nam nhất tuyệt đối.
Giang Hưng cơ hồ đã sắp động tâm rồi.
Nếu như không phải anh biết... Bộ phim đạo diễn lớn, chế tác lớn này, sau khi công chiếu, kết quả doanh thu phòng vé thu được vô cùng thảm hại, đánh giá vô cùng nát bét.
# Chỉ có những lúc này mới cảm giác được mình trọng sinh là thật #
# Nghĩ chút thôi vẫn còn có chút buồn rầu đấy _(: з" ∠)_#
[ Thực ra, bạn thật sự muốn nắm lấy cơ hội này, cũng không nhất định không thể được. ] - 0021 đột nhiên nói chen vào.
Hết chương 60./.
Chương 60: Quả nửa ngọt nửa đắng
Đây là một cảnh bữa tiệc của công ty!
Vừa mới tốt nghiệp đại học liền thành lập công ty, công ty vừa mới thành lập được ba tháng đã giành được lợi nhuận cực lớn!
Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản, kéo bạn tốt kiêm nhà đầu tư Từ Hạo Lâm tới, cùng càng nhiều công nhân viên đang reo hò đối với tính toán ra báo cáo hàng tháng! Những người trẻ tuổi nhìn nhau cùng xông tới trước người Trương Kiến Quang, ôm Trương Kiến Quang một phát, dùng sức quăng lên trần nhà!
Ở trong tiếng reo hò từng đợt như vậy, Ngụy Ngôn Giản mang Từ Hạo Lâm tới ngoài phòng làm việc, anh dùng sức vỗ vỗ vai của Từ Hạo Lâm, nói: ''Lần này may nhờ sự đầu tư của cậu.''
''Tôi là thương nhân mà.'' - Từ Hạo Lâm châm điếu thuốc, cười nói - ''Thương nhân chính là như vậy, nhìn chỗ nào có lợi ích, thì chui vào chỗ đó. Các cậu cũng thật dám nghĩ dám làm, tôi thấy được triển vọng tương lai của các cậu.''
''Trong nước chỉ là khởi điểm, đến khi ra nước ngoài ——" - Ngụy Ngôn Giản mở hai cánh tay của mình ra vẽ một vòng tròn lớn - ''Đây mới thật sự là nơi trăm con thuyền, ngàn cánh buồm cạnh tranh theo dòng nước chảy!''
''Ha!'' - Từ Hạo Lâm có phần cảm thấy thú vị - ''Trước chúc cậu, các cậu, chúng ta, cùng nhau thành công.''
''Chúng ta đương nhiên sẽ thành công!'' - Ngụy Ngôn Giản sang sảng hùng hồn tiếp lời - ''Cậu nhìn đi! Trên mốc lịch sử tài chính của mạng internet sẽ lưu lại tên của tôi và Trương Kiến Quang!''
——————
Thời gian hai năm, vô số đêm đỏ ngầu mắt và không biết bao nhiêu ngày liều mạng vật lộn phấn đấu.
Nguyên là hai người Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản, tiếp đó Từ Hạo Lâm cũng gia nhập nữa.
Mỗi một tấc nơi phòng làm việc đều rãi đầy dấu vết của bọn họ.
Sau hai năm, Từ Hạo Lâm và Ngụy Ngôn Giản cùng nhau đi ở giữa vỉa hè nơi vườn hoa trước cao ốc của công ty mới thuê.
Hai người đều là Âu phục, giày da.
Tay trái Ngụy Ngôn Giản khoác áo vest, tay phải kéo tay quai của vali.
''Cậu vẫn muốn đi à.'' - Từ Hạo Lâm cảm khái nói.
''Đúng vậy, sắp rồi.'' - Ngụy Ngôn Giản nói.
''Kiến Giang vẫn không xuống tiễn cậu, lên đường vui vẻ.'' - Từ Hạo Lâm nói.
''Ừ, tôi biết.'' - Ngụy Ngôn Giản nói.
''Đúng rồi, cậu có nói với Tinh Kỳ sắp đi chưa?'' - Từ Hạo Lâm đột nhiên hỏi.
——————
Cảnh cuối cùng của đoàn làm phim trước kỳ nghỉ Tết tới đây, chính là kết thúc toàn bộ giai đoạn.
Từ khi Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản cùng nhau sáng lập công ty tài chính mạng, tới giữa chừng Từ Hạo Lâm dùng thân phận nhà đầu tư gia nhập; lại tới mạch suy nghĩ của Trương Kiến Quang và Ngụy Ngôn Giản phát sinh bất đồng, Từ Hạo Lâm mặc dù lấy thân phận bạn tốt tiễn Ngụy Ngôn Giản đi, trên thực tế, thực sự đứng ở bước ngoặt bên kia của Trương Kiến Quang làm kết thúc.
Ngay từ đầu, Từ Hạo Lâm và Ngụy Ngôn Giản là bạn thân.
Cuối cùng Từ Hạo Lâm và Trương Kiến Quang là nhóm hợp tác.
Giang Hưng kéo theo vali hành lý màu đen đứng ở trên đường nhỏ, ngoảnh mặt về Hà Dược vẫy tay một cái, sau đó anh xoay người rời khỏi, lúc đang đứng ngoài cửa lớn của vườn hoa, nhìn thấy Đặng Bích đứng ở bên ngoài cửa.
Ánh mắt của Giang Hưng ngừng lại ở trên người Đặng Bích một chút.
Anh đi về phía Đặng Bích, đang sắp mở miệng, Đặng Bích đột nhiên nói: ''Có thể ở lại hay không?''
''...'' - Giang Hưng lắc đầu một cái.
Tay của anh hạ xuống trên bả vai của Đặng Bích, tựa như giống kiểu động viên nhẹ nhàng vỗ vỗ, sau đó quay người, nhưng còn chưa kịp đi, liền nghe thấy giọng nói yếu ớt của Đặng Bích từ sau truyền tới: ''Kiến Quang không thể khiến anh lưu lại, em cũng không thể khiến anh lưu lại... Anh rốt cuộc đang theo đuổi cái gì? Nó thật sự quan trọng như vậy hay sao? Khiến anh ngay cả một chút thời gian nhỏ nhoi, cũng không thể ngừng lại, chờ chúng ta chút xíu?''
Lưng của Giang Hưng đối diện tất cả những người đang đứng.
Trong ống kính, trên mặt anh dường như có một chút dịu dàng do hồi ức mà sinh ra.
Nhưng dịu dàng như thế chỉ duy trì tới trước khi anh bước bước thứ hai.
Sau vài cái hít thở.
Anh lần nữa mở rộng bước chân, bình tĩnh, kiên định, hướng phía trước rời khỏi. Đem tất cả toàn bộ, đều ném ở phía sau.
''OK! Đoạn này rất tốt, rất có sự co dãn, mỗi người diễn đều không tệ!''
Cao Thiên Phương đứng ở ngoài cảnh đúng lúc mở miệng, ông nói xong câu trên sau đó ngừng một chút, chờ tới khi ánh mắt mọi người đều tập trung tới trên người ông mới cười nói tiếp - ''Được rồi được rồi, cũng như năm trước vậy! Mọi người đều trở về ăn Tết an lành, chờ tới qua Tết rồi, chúng ta lại bắt đầu đem nội dung còn lại quay xong hết!''
''Yeah —— "
Người trong trường quay liền phát ra tiếng hoan hô, nhân viên công tác bắt đầu thu dọn đồ đạc, những minh tinh tới quay phim cũng tạm biệt lẫn nhau, hẹn năm sau gặp lại.
Đáng lẽ mấy diễn viên chính và đạo diễn còn dẫn đầu đi đặt bàn ở khách sạn cho bữa tối, nhưng Giang Hưng bởi vì lâm thời có chút việc trong công tác, sau khi xin lỗi với mọi người liền rời đi trước.
Sau khi xe bảo mẫu đưa Giang Hưng tới nội thành liền bị Giang Hưng bảo đi trước, ngay sau đó, Giang Hưng tự mình ở trên đường gọi người chuyên lái xe thuê.
Chờ sau khi anh đeo mũ ngồi lên, phát hiện người tài xế trung niên vẫn luôn quan sát anh trong kính chiếu hậu.
Sau khi Giang Hưng bị nhìn một lúc, cuối cùng hỏi: ''Bác sao thế?''
''À...'' - Tài xế taxi có chút chần chừ nói - ''Tiên sinh rất quen mắt, rất giống một minh tinh họ Giang trong phim điện ảnh —— "
''Phải sao?'' - Giang Hưng chỉ cười.
Tài xế taxi lại nhìn Giang Hưng một lúc, dường như trước sau không chắc chắn cách xác nhận thân phận chân thật của Giang Hưng, thế là chờ tới khi đèn đỏ, ông dứt khoát quay cả người trên ghế lái, trực tiếp quay đầu nhìn Giang Hưng ở ghế sau.
Giang Hưng nhịn không được nói: ''Bác tài, bác chú ý phía trước, đèn xanh sáng rồi.''
Nhưng lúc này, người tài xế nhìn diện mạo Giang Hưng ở khoảng cách gần, đột nhiên liền phấn khởi lên, nói: ''Chờ chút, cậu chính là minh tinh đó nhỉ? Không nghĩ tới tôi lại có thể chở một minh tinh điện ảnh! Con gái tôi cũng thích cậu, cậu chờ chút, có thể ký tên và chụp ảnh cùng tôi hay không?...''
Trong lúc nói chuyện, người tài xế không quên đèn giao thông phía trước, đã quay đầu, đạp ga, lưu loát lái xe ra ngoài!
Minh tinh ở trên đường gặp phải fan, chuyện này nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.
Yêu cầu của người tài xế là rất bình thường như yêu cầu của fan nhìn thấy minh tinh mà mình biết, cho nên sau khi xe đến nơi, Giang Hưng đã ký tên cho đối phương ở chỗ dựa của ghế phụ, lại chụp chung tấm hình, mới đi đến quán cà phê đã hẹn trước với người ta.
Quán cà phê này ở vị trí khuất, hoàn cảnh cũng tương đối tĩnh mịch.
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Giang Hưng đi đến gần cuối quán, trong một vị trí bị cây phát tài to lớn che khuất, tìm thấy người đã ngồi ở chỗ ấy.
Đối phương đứng lên bắt tay với Giang Hưng: ''Xin chào Giang lão sư, tôi là Lữ Mãn Sơn của công ty chế tác Long Thiên đã liên lạc trước đó qua điện thoại với anh. Thực ra trước đây chúng ta đã từng gặp qua rồi, nhưng Giang lão sư có thể không nhớ được đâu —— "
''Tôi nhớ, là ở hậu trường《 Tống nghệ mỗi tuần 》nhỉ? Đại khái lúc nửa đầu năm trước.'' - Giang Hưng cười nói.
''Trí nhớ Giang lão sư thật tốt!'' - Lữ Mãn Sơn vừa nghe Giang Hưng ngay cả địa điểm gặp mặt đều nói ra, cũng không ngại khen một tiếng.
Bọn họ cùng ngồi vào chỗ.
Lữ Mãn Sơn là giám đốc bộ phận quản lý của chế tác Long Thiên, anh ta nói với Giang Hưng: ''Giang lão sư, mục đích của tôi trước đó ở trong điện thoại đã nói qua rồi. Long Thiên chúng tôi vô cùng coi trong Giang lão sư, lần này tôi cũng mang theo thành ý tới. Nếu như Giang lão sư bằng lòng tham gia chúng tôi, chúng tôi sẽ chuyên vì Giang lão sư đầu tư một bộ điện ảnh lớn.''
''Đây là giới thiệu sơ lược của bộ điện ảnh ấy. Đây là hợp đồng chúng tôi vì Giang lão sư chuẩn bị.'' - Anh ta nói rồi cầm hai phần tài liệu từ trong túi ra, một phần màu xanh lá, một phần màu đỏ, đều từ trên bàn chuyển cho Giang Hưng.
Chờ tới khi Giang Hưng cầm hai phần tài liệu trong tay, bắt đầu tỉ mỉ xem lướt qua. Lữ Mãn Sơn mới nói: ''Tôi tin Giang lão sư là một người rất có chính kiến. Con đường phía trước của Giang lão sư vô cùng thuận lợi, từ vai phụ phim truyền hình tới vai chính phim truyền hình, lại tới nam thứ hai chủ lực của phim điện ảnh, phát triển vững chắc thế này đủ để bỏ xa vô số diễn viên cùng thời —— "
''Nhưng đã đi tới bước này, trong thời gian ngắn, thì không phải vấn đề kỹ thuật diễn nữa.'' - Lữ Mãn Sơn nói - ''Tính cách thẳng thắn của Giang lão sư, mọi người đều biết, cho nên bên này, tôi liền có lời nói thẳng. Tiếp theo nữa, Giang lão sư chính là muốn tranh thủ vai nam nhất của phim điện ảnh. Nói thật nhé, muốn giành được vai nam nhất của phim điện ảnh, ngoại trừ xem diễn viên, phải xem cái khác, chính là độ mạnh yếu của nhà đầu tư. Giang lão sư đương nhiên là một diễn viên giỏi phát triển không ngừng, nếu không phải như vậy, công ty chúng tôi cũng sẽ không ra giá lớn để tranh thủ Giang lão sư.'' - Lữ Mãn Sơn nói một câu hài hước, sau đó anh ta nói - ''Nhưng mà trước mắt Giang lão sư nhiều nhất có thể cầm được một giải thưởng vai phụ phim điện ảnh hay không? Cái giải thưởng này ở bên vai chính điện ảnh ấy rốt cuộc xem là gì, Giang lão sư nhất định càng hiểu rõ hơn so với tôi —— nói khó nghe một chút, chính là cái gì cũng đều không tính.''
''Như vậy chủ đề liền vòng trở lại, Giang lão sư nếu như tiếp tục lưu lại giải trí Huy Hoàng, lão tổng của giải trí Huy Hoàng đương nhiên là sẽ đem Giang lão sư làm nhất ca để xem trọng, thế nhưng cho dù Huy Hoàng đem lão sư coi như nhất ca để xem trọng, Huy Hoàng có quyết đoán, trực tiếp giúp lão sư có vai chính một bộ phim điện ảnh chế tác lớn trên trăm triệu hay không?''
''Cái này đã không phải vấn đề trên thái độ, là vấn đề trên thực lực.''
Lữ Mãn Sơn cười cười.
''Tình hình trong giới giải trí chính là tàn khốc như vậy. Trước mắt, Giang lão sư có một cái đầu tốt, chỉ là Giang lão sư muốn làm đem cái đầu tốt này, ưu thế này để cố gắng duy trì càng lâu càng tốt! Bằng không Giang lão sư chỉ có thể ở trên vị trí nam nhị chủ lực cứ mãi phí thời gian, tìm đủ loại cơ hội để dựa dẫm còn không chắc chắn có thể dựa dẫm được. Kéo dài như vậy một lúc, khởi đầu của Giang lão sư há không phải cứ triệt để lãng phí?... Giang lão sư càng hiểu rõ hơn so với tôi, sự nổi tiếng và ngòi nổ trong cái giới này có tính ngẫu nhiên quá nhiều, chúng ta cố hết sức sao tác, cố gắng đủ loại cơ hội tốt, không nhất định có thể nổi, nhưng không có sao tác, không có cơ hội, nhất định không thể nổi!''
Giang Hưng lúc này đã xem xong hai phần tài liệu.
Trọng điểm bên này đã không phải chế tác Long Thiên cho anh hợp đồng như thế nào, mà là vị trí nam chính của một phần đầu tư trực tiếp trên trăm triệu.
Chế tác lớn tuyệt đối, đạo diễn lớn tuyệt đối, vãi diễn nam nhất tuyệt đối.
Giang Hưng cơ hồ đã sắp động tâm rồi.
Nếu như không phải anh biết... Bộ phim đạo diễn lớn, chế tác lớn này, sau khi công chiếu, kết quả doanh thu phòng vé thu được vô cùng thảm hại, đánh giá vô cùng nát bét.
# Chỉ có những lúc này mới cảm giác được mình trọng sinh là thật #
# Nghĩ chút thôi vẫn còn có chút buồn rầu đấy _(: з" ∠)_#
[ Thực ra, bạn thật sự muốn nắm lấy cơ hội này, cũng không nhất định không thể được. ] - 0021 đột nhiên nói chen vào.
Hết chương 60./.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất